Edit: Cải Trắng

[ Q7 ] Chương 110: Vụ án mưu sát 20 năm trước

" Xin chào, cho hỏi đây có phải là nhà của Heidi không? Trước khi qua đời, Heidi có để lại di ngôn, cô ấy nhờ tôi chuyển lời lại cho Doris và Anna là cô ấy rất yêu hai người. "

Anna ngẩn người ra mất một lúc thì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cô cảm tưởng như toàn bộ máu trong người đang dồn hết lên não. Trong chốc lát, hai mắt Anna trở nên đỏ bừng.

" Anh là ai? " Anna chỉ nói một câu ngắn gọn, nhưng chỉ cần thế thôi đã đủ để khiến cô cảm thấy như thân thể mình bị phanh ra.

" Cô có quen Heidi sao? Tốt quá. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết Heidi là một cô gái đơn thuần, đơn thuần tới nỗi chỉ cần tôi bịa chút lý do thôi là cô ấy đã tin vào những gì tôi nói, thậm chí cô ấy còn tin rằng tôi sẽ chuyển lại di ngôn của cô ấy tới mọi người. "

Lần này, Anna im lặng mất một lúc lâu rồi mới mở miệng nói chuyện tiếp. Giọng nói cô trở nên khàn khàn, như có bàn tay ai đó đang đè lên yết hầu: " Vì sao? "

" Tôi cũng không biết nên trả lời cô như thế nào nữa, có thể nói, từ trước tới nay, Heidi là cô gái đơn thuần nhất mà tôi từng gặp. Vậy nên hôm nay tôi mới gọi điện thoại tới đây, hơn nữa tôi còn có thể tiết lộ thêm một số việc. "

Sự im lặng ngắn ngủi tới thêm lần nữa, nhưng lúc này Anna cảm nhận được người đàn ông ở đầu dây bên kia đang mỉm cười.

" Cô muốn biết Heidi đã chết như thế nào sao? Tôi siết chặt cổ cô ấy, ngay cả cái cổ của cô ấy cũng rất hoàn hảo, giống như là cổ của một con thiên nga vậy. Sau đó, cô ấy bắt đầu giãy dụa, muốn mở miệng ra để hô hấp, chân thì gắng sức để chạm đất, tay thì muốn tháo thứ đang siết chặt lấy cổ mình ra. Nhưng tất cả những hành động này chỉ để vứt đi, tôi tận mắt chứng kiến sinh mệnh của cô ta dần dần biến mất. Cuối cùng, tôi ném thi thể cô ấy vào trong rừng cây, giống như là hàng ngày khi ra cửa tôi luôn vứt túi rác vào thùng rác vậy. "

Anna không hề nhận ra rằng mình cắn chặt môi tới nỗi bị rách ra môi cho tới khi cô cảm nhận được mùi máu tươi ngập tràn trong khoang miệng.

" Mày tin không, tao sẽ tìm được mày. "

Anna không khóc, cô chỉ lạnh nhạt buông một câu, tựa như lời tuyên án từ tử thần.

Phản ứng này có vẻ như làm người nghe ở đầu dây bên kia không hài lòng lắm, phút giây im lặng ngắn ngủi qua đi, cuộc gọi bị cắt đứt.

Từ nãy tới giờ Chúc An Sinh và Trì Trừng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, thấy cúp điện thoại rồi hai người mới đi tới chỗ Anna.

" Ai gọi tới thế? " Tuy trong đầu Chúc An Sinh và Trì Trừng cũng đoán được đại khái là ai, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại.

" Là hắn. " Nói xong câu đó, cả người Anna như mất hết sức lực. Chúc An Sinh muốn chạy tới đỡ cô ấy nhưng bị từ chối, Anna cắn răng cố gắng đứng thẳng người dậy.

Trì Trừng hiểu được tâm trạng Anna lúc này, nhưng anh càng hiểu hơn việc cấp bách nhất bây giờ là bắt được hung thủ. Thế nên, anh không thể không hỏi lại: " Hung thủ đã nói những gì thế? "

Anna nhìn về phía Trì Trừng, rồi cô ấy để lộ ra nụ cười vô cùng thê lương: " Hắn nói cho tôi biết di ngôn của Heidi. Heidi nói cô ấy rất yêu Doris, cũng rất yêu tôi, sau đó hắn nói cho tôi nghe quá trình hắn giết chết Heidi. "

Chúc An Sinh hít vào một ngụm khí lạnh, Trì Trừng không ngờ hung thủ lại có thể hành động như vậy. Trong lòng bọn họ đều cảm thấy chấn động, hành động này của hung thủ đúng là không bình thường.

Chúc An Sinh dìu Anna ngồi xuống sofa. Sau đó cô và Trì Trừng ngồi vào một góc thảo luận về cuộc điện thoại của hung thủ.

" Vì sao đột nhiên hung thủ lại gọi điện tới? Hắn đang muốn làm gì? " Chúc An Sinh đưa ra nghi vấn đầu tiên, Trì Trừng định nói thì Anna lại đi ra đây.

" Tôi biết hai người đang lo lắng cho tôi, nhưng hai người lại không biết lúc này tôi không thể chìm đắm trong bi thương, tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ, hai người không cần phải chăm sóc tôi như thế. "

Anna nói bằng giọng rất bình tĩnh. Trên khuôn mặt cô ấy, Chúc An Sinh không hề thấy một giọt nước mắt nào, nhưng qua vẻ bề ngoài, Chúc An Sinh vẫn cảm nhận được sự đau khổ mà cô ấy đang chịu đựng.

" Được thôi, cô là người duy nhất đã nói chuyện với hung thủ mà. Vậy cô thử nói xem, hung thủ gọi điện tới cho cô là có mục đích gì? " Trì Trừng thấy Anna nói thế thì không kiêng dè gì nữa, hỏi thẳng.

" Hắn nói vì di ngôn của Heidi nên hắn mới gọi điện tới đây. Nhưng những câu nói sau đó của hắn đã để lộ ra mục đích thật sự, hắn chỉ muốn nhìn thấy bộ dáng đau đớn tới chết đi sống lại của tôi thôi. Nếu như tôi thật sự đau đớn như thế thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. "

Trì Trừng gật đầu, rồi đưa ra kết luận: " Xem ra nhân cách của hung thủ đã hoàn toàn vặn vẹo, hắn vô cùng tự tin nên mới gọi cuộc điện thoại này. Hắn chắc chắn là tên tội phạm to gan nhất mà tôi gặp được từ trước tới giờ. Trong lòng hắn hoàn toàn không có cảm giác như mình đang làm việc ác, thậm chí hắn còn cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu ngạo với hành động của mình. "

Sau khi nói xong, Trì Trừng và Chúc An Sinh rời khỏi đó. Bọn họ cần phải đi tra chút thông tin về cuộc gọi vừa rồi. Căn cứ theo sự cẩn thận của hung thủ thì rất có thể bọn họ sẽ trở về tay không, nhưng lúc này Trì Trừng nghĩ bọn họ không nên buông tha cho bất kỳ manh mối nào có khả năng xảy ra.

Ở cục cảnh sát, mọi người đều cảm thấy lạnh hết sống lưng sau khi biết được hung thủ đã gọi điện thoại tới cho người nhà nạn nhân.

" Tại sao hung thủ lại gọi điện tới cho người nhà nạn nhân? " Một người cảnh sát cảm thấy khó hiểu, hỏi.

" Trong cuộc gọi đó, hung thủ đã miêu tả tỉ mỉ và chi tiết quá trình hắn sát hại nạn nhân, theo như phán đoán của chúng tôi thì hung thủ muốn thưởng thức cảnh tượng người nhà nạn nhân rơi vào đau khổ, như vậy hắn có thể đạt được khoái cảm mà mình mong muốn. "

" Quá biến thái rồi! " Mọi người cảm thấy như có khí lạnh đang lan tỏa.

" Trì Trừng tiên sinh và Chúc An Sinh tiểu thư sao xuất hiện cùng chỗ với người nhà nạn nhân thế? " Một người cảnh sát khác nhận ra có chỗ không đúng, vội vàng hỏi vấn đề hai người đã gạt qua một bên.

" Sau khi chúng tôi rời khỏi cục cảnh sát thì không về nghỉ ngơi ngay. Vì có thể nhanh chóng phá án nên chúng tôi đi hỏi thăm người nhà nạn nhân một chút, không ngờ trùng hợp đúng lúc hung thủ gọi tới. " Chúc An Sinh nhanh chóng giải đáp thắc mắc, người cảnh sát kia cũng vì lời giải thích đó mà thấy cảm động.

" Không ngờ hai người lại quan tâm nhiều tới vụ án của chúng tôi như thế. Nó làm tôi thấy xấu hổ quá. Vậy thì hôm nay tất cả chúng ta ở lại tăng ca đi! Hai người các cậu, lập tức đi điều tra về cuộc gọi của hung thủ, lập tức định vị nơi đã gọi tới cho tôi. " Một vị cảnh sát điều tra cảm động vì điều này, sau đó anh ta lập tức giao nhiệm vụ cho cấp dưới của mình.

Không hiểu sao Chúc An Sinh cảm thấy mặt mình đang đỏ lên. Rõ ràng trước đó cô còn cảm thán tố chất tâm lý của Trì Trừng, nhưng giờ xem ra, mình không kém anh là bao nhiêu.

Trì Trừng đi đến bên cạnh Chúc An Sinh, nói nhỏ: " Phản ứng không tồi. "

Được Trì Trừng khen, mặt Chúc An Sinh càng đỏ hơn. Cô đang suy nghĩ xem mình có giống với câu "gần mực thì đen gần đèn thì sáng" không? Trong lúc bọn họ đi điều tra về cuộc gọi thì Trì Trừng và Chúc An Sinh lại tiếp tục điều tra hồ sơ các vụ án trước đó. Vừa rồi Chúc An Sinh nói như thế khiến cho tất cả các cảnh sát ở đây đều ở lại tăng ca cho nên hai người cũng ngại không trở về nghỉ ngơi nữa.

Ban đầu, khi Trì Trừng và Chúc An Sinh rời khỏi cục cảnh sát thì Aidan cũng tan làm, thế nên khi hai người quay trở lại thì có một cảnh sát khác chịu trách nhiệm phiên dịch tài liệu sang tiếng Anh cho hai người. Khi đó, bọn họ phải gắng hết sức mới nghe rõ được. Nhưng rồi, bọn họ không thể không gọi Aidan quay lại cục cảnh sát. Chúc An Sinh không khỏi cảm thán, nói dối đúng là chuyện hại mình hại người, chẳng được tích sự gì.

Có điều, trước kia vì để chăm sóc được cho Doris nên Anna tự nhận mình là bạn gái của Heidi. Hiện giờ, trên danh nghĩa thì cô ấy là "người nhà nạn nhân", nếu như chuyện cô ấy và Trì Trừng là bạn bè bị lộ ra ngoài thì sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình điều tra. Vì thế, Trì Trừng và Chúc An Sinh quyết định giấu chuyện này đi.

Một tiếng sau, đã có kết quả về việc điều tra cuộc gọi của hung thủ. Nơi hung thủ gọi là một buồng điện thoại công cộng, hơn nữa xung quanh chỗ đó không có camera theo dõi nên manh mối đã đi vào ngõ cụt.

Nghe thấy tin này, mọi người khó tranh khỏi cảm thấy thất vọng.

" Tên hung thủ này quá cẩn thận rồi, ngay cả chút manh mối cũng không để lại, liệu chúng ta có thể bắt được hung thủ không? " Aidan nói, có thể nghe được cả sự thất vọng trong lời nói của hắn.

Trì Trừng không trả lời, vì anh chưa nắm chắc được phần thắng. Anh đưa ra lời đề nghị cử hai người cảnh sát tới bảo vệ Anna và Doris. Dù sao thì hung thủ cũng đã gọi điện thoại tới rồi, điều này thể hiện rằng chắc chắn hắn biết được cả địa chỉ nhà Heidi.

Cục cảnh sát lập tức cử hai người cảnh sát tới bảo vệ Anna và Doris, nhờ vậy mà Trì Trừng và Chúc An Sinh cảm thấy an tâm hơn. Hung thủ chắc không thể đối phó được với Anna nên Trì Trừng lo cho sự an toàn của Doris nhiều hơn. Vì vậy, anh mới đưa ra lời đề nghị đó.

Sắp xếp xong mọi thứ, Trì Trừng và Chúc An Sinh tiếp tục quay lại điều tra hồ sơ các vụ án trước đó.

Một lúc lâu sau, Aidan tìm được một phần hồ sơ đáng nghi. Hắn cảm thấy mình có hy vọng rồi, nhưng sau đó lại lắc đầu, cảm thấy không có khả năng đấy. Hành động đó của hắn đã bị Trì Trừng nhìn thấy.

" Anh tìm được cái gì rồi? " Trì Trừng hỏi.

" Ở đây có một vụ án xảy ra vào 20 năm trước, nguyên nhân cái chết cũng là do treo cổ, sau đó thi thể bị ném vào trong rừng. Có điều, cũng chỉ có hai đặc điểm trên là tương tự thôi, có lẽ là do tôi suy nghĩ nhiều quá rồi, hung thủ chắc không liên quan gì tới vụ án này đâu. "

" Sao anh lại chắc chắn như thế? " Trì Trừng thấy thái độ Aidan chắc chắn như thế, ngược lại cảm thấy rất nghi ngờ. Anh để Aidan đọc hồ sơ vụ án đó lên một lần cho mình nghe.

Lúc Aidan đọc xong tài liệu, trong lòng Trì Trừng đã tìm được điểm khác nhau giữa hai vụ án này.

Đúng như lời Aidan nói, vụ án mưu sát 20 năm trước và ba vụ án gần đây có điểm khác biệt rất lớn.

Đầu tiên, vụ án vào 20 năm trước là do người quen gây án, sau khi phát hiện được thi thể thì ngay sau đó hung thủ cũng bị sa lưới rất nhanh. Hơn nữa, thân phận nạn nhân khi ấy không phải là "gái bán hoa". Tất cả những điểm này đều khác hoàn toàn với vụ án hiện tại. Nhưng đột nhiên, trong giờ phút này, Trì Trừng có một loại trực giác cực kỳ mãnh liệt.

" Aidan, tại sao anh tin rằng vụ án này không liên quan gì tới vụ án hiện tại? " Trì Trừng vẫn không hiểu câu trả lời của Aidan khi nãy. Tuy rằng vụ án 20 năm trước và vụ án hiện tại có mấy chỗ không ăn nhập với nhau nhưng vẫn có vài điểm giống nhau, thế nên anh cảm thấy rất khó hiểu là sao Aidan có thể khẳng định rằng vụ 20 năm trước và hung thủ vụ này không liên quan tới nhau.

" Có lẽ do Trì Trừng tiên sinh không phải người Áo nên không biết chuyện này rồi, hung thủ gây án trong vụ án 20 năm trước là Vlad Borman. Khi còn ở trong tù hắn đã viết được mấy quyển tự truyện và tiểu thuyết, bán rất chạy. Bây giờ hắn ta đã là một tác giả, MC radio, biên kịch và người đưa tin tức rất nổi tiếng tại Áo. Người vừa thành công vừa nổi tiếng như hắn ta chắc hẳn không còn động cơ để gây án đâu. "

Aidan lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Trì Trừng hiểu được tại sao hắn lại nghĩ thế, đa số mọi người đều nghĩ người thành công thế này sẽ không làm những điều khiến mình mang danh xấu, Aidan là một trong những người nghĩ như vậy.

Chúc An Sinh ngồi ở bên cạnh chăm chú nghe cuộc trò chuyện của hai người. Sau khi biết được Vlad Borman là người nổi tiếng thì cô lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm thử.

Sau khi kết quả tìm kiếm được hiển thị, Chúc An Sinh buột miệng kêu lên một tiếng.

Chúc An Sinh bỗng dưng kêu lên một tiếng hấp dẫn sự chú ý của Trì Trừng. Nhìn được kết quả tìm kiếm hiển thị trên màn hình di động của Chúc An Sinh, trong nháy mắt, anh cũng ngẩn người.

Kết quả tìm kiếm nhảy ra ảnh một người, không ngờ người này Trì Trừng và Chúc An Sinh đều gặp rồi.

Đây chính là người phóng viên mà hôm nay bọn họ đã được gặp qua!!

Tác giả có lời muốn nói: Chương trước có sửa một chút, chính là đoạn mở đầu gặp qua người phóng viên đó. Không biết mọi người có chú ý không nhỉ? Nếu không mọi người có thể quay lại chương trước để xem nhé.

Còn nữa, tôi sẽ nói cho mọi người nghe một sự thật đáng sợ. Chi tiết đầu tiên của vụ án này là có thật. Ở trong vụ án có thật ở ngoài đời, hung thủ thực sự có gọi điện tới cho người nhà nạn nhân. Hơn nữa, ở vụ án ngoài đời thật, hung thủ giết người đó ở trong ngục giam đã trở thành người nổi tiếng, thậm chí lúc đó hắn còn đi phỏng vấn người cảnh sát phá án vụ đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện