Edit: Cải Trắng
"Chúng ta phải tiếp tục điều tra thêm." Sau một hồi im lặng, Trì Trừng đưa ra đáp án của mình: "Giết chóc đơn thuần không thể giải quyết triệt để được việc này, những đứa trẻ đó cần sự trợ giúp của chúng ta. Hung thủ cũng cần sự trợ giúp của chúng ta. Tuy sự trợ giúp của chúng ta tới muộn nhưng chúng ta cần phải làm những điều đó."
"Nhưng chúng ta đang giúp bọn họ thật sao?" Chúc An Sinh nhìn chăm chăm vào mắt Trì Trừng, cô không thấy trong mắt Trì Trừng có sự kiên định tuyệt đối.
"Mark Spiegel đã đồng ý với anh rồi. Cậu ta sẽ bất chấp tất cả để chuyển những chân tướng đang có thành tin đăng lên. Việc chúng ta cần làm chính là tìm được chân tướng, để cho ánh mặt trời rọi tới bóng tới nơi góc chết đó. Như thế mới cứu vớt được tương lai của người bị hại."
"Nhưng ai sẽ là người cứu rỗi người đã để hai tay mình nhuốm đầy máu đây?" Chúc An Sinh hỏi, giọng cô vô cùng mệt mỏi. Đúng như những gì Trì Trừng nói, sự trợ giúp của bọn họ là quá muộn, tất cả đã quá muộn.
"Anh nghĩ, có khi nào hắn không cần chúng ta cứu vớt không?"
Lời Trì Trừng nói khiến Chúc An Sinh im lặng suy nghĩ. Chúc An Sinh nhớ tới cô gái nhỏ chất vấn mình khi nãy, cô còn nhớ rõ dáng vẻ cô gái nhỏ đó đang che chở cho "anh trai". Chúc An Sinh cảm thấy, trong lòng cô gái nhỏ này, người "anh trai" đó tựa như ánh mặt trời của cô bé.
"Cô bé đó đã nhắc tới việc năm ngoái có một tay phóng viên tới trại trẻ mồ côi. Cô bé đó kể hết mọi việc của mình cho tên phóng viên biết, người phóng viên ấy cũng đồng ý sẽ giúp đỡ cô bé. Nhưng sau đó vì sao cô bé lại nhận lấy sự trừng phạt thì anh nghĩ tên phóng viên này biết được một chút chuyện bên trong."
Những gì Trì Trừng nói đã đánh thức Chúc An Sinh, giúp cô có động lực tiếp tục điều tra. Bởi vì Chúc An Sinh hiểu được, thật ra trong lòng mỗi người đều có một cán cân, mà cô cần phải tìm cho ra được chân tướng dù người xét xử vấn đề khó nhằn này cũng không phải là cô.
Chúc An Sinh là một người bình thường. Cô chỉ muốn biết chân tướng cuối cùng là gì thôi.
"Có vẻ như em không hề rối rắm như anh tưởng?" Trì Trừng nhận ra được sự thay đổi của Chúc An Sinh, nhưng anh rất vui vì Chúc An Sinh đã thoải mái hơn.
"Đột nhiên em nghĩ tới một câu thành ngữ trong <Tân Đường Thư(1)>, lo sợ không đâu. Có lẽ công việc của chúng ta đặc biệt nên chúng ta đã quên mất chính mình cũng là người thường. Vấn đề khó giải quyết của tên khốn khiếp này để cho cả thế giới cùng suy nghĩ đi, em chỉ muốn biết tới cùng là đã xảy ra chuyện gì thôi."
(1)Tân Đường Thư: là sách lịch sử theo thể kỷ truyện trong 24 sách lịch sử Trung Quốc. Sách do Âu Dương Tu thời Bắc Tống làm chủ biên cùng Tống Kỳ, Phạm Trấn, Lữ Hạ Khanh tham gia vào việc viết và biên soạn. Bắt đầu viết từ t4/ 1044 tới t7/ 1054 thì hoàn thành. Sách có tổng cộng 225 quyển.
Nghe Chúc An Sinh nói thế, phản ứng đầu tiên của Trì Trừng là ngẩn ra, sau đó bật cười sung sướng.
"Em cảm thấy mình nên làm gì để tìm được tên phóng viên đó?" Trì Trừng cũng quyết định bản thân không cần lo sợ không đâu nữa. Có điều anh cũng muốn biết chân tướng cuối cùng là gì. Ví dụ như Jonathan Douglas có phải là hung thủ giết hại cha xứ không.
"Có lẽ trên mạng còn bài viết hắn đưa tin về Petra House đấy. Mặt khác, em thấy chúng ta có thể hỏi thẳng nữ tu sĩ Vanessa. Vừa nãy, cô bé kia có nói với em nữ tu sĩ này không phải là người nhạy bén, độ cảnh giác cao, thế nên em nghĩ mình có thể biết được một chút từ cô ấy."
Vì thế Chúc An Sinh và Trì Trừng quyết định chia làm hai hướng hành động. Trì Trừng ở lại lên mạng tìm tin tức về Petra House, còn Chúc An Sinh thì đi tìm nữ tu sĩ Vanessa.
Nữ tu sĩ Vanessa nhìn thấy Chúc An Sinh thì ân cần quan tâm hỏi han hồi lâu, bà không biết vì sao Chúc An Sinh lại kéo theo Trì Trừng chạy đi.
"Tôi mang thai, vừa nãy là phản ứng nôn nghén bình thường thôi. Lúc nãy chúng tôi đi tới nhà vệ sinh." Chúc An Sinh không thể không nói dối về hành động vừa rồi của mình.
"Thế thì thật tốt quá! Hai người đều là những người tốt bụng, tôi tin rằng thượng đế sẽ ban phúc cho con của hai người."
Giống như lời cô bé kia nói, nữ tu sĩ Vanessa không phải người thông minh cho lắm. Cô ấy ngay cả một người đáng ghê tởm như cha xử Lance ở bên cạnh còn không phát hiện ra thì sao phát hiện ra được lời nói dối của Chúc An Sinh.
"Tôi nhớ tôi từng xem một đoạn tin tức, mà cũng nhờ có nó mà tôi với chồng tôi mới tìm được tới trại trẻ mồ côi này. Chúng tôi muốn tìm người phóng viên đó để cảm ơn, cảm ơn hắn vì đã đưa tin, để cho chúng tôi có thể gặp được những đứa trẻ đáng yêu này. Bà có biết ai là người viết bài báo đó không?"
Nữ tu sĩ Vanessa không hề nhận ra lý do Chúc An Sinh đưa ra có chút gượng ép. Ngược lại, bà còn nghiêm túc nhớ lại.
"Trại trẻ mồ côi này của chúng tôi không có nhiều khách lạ ghé thăm. Chuyện có phóng viên tới đây đã là chuyện một năm về trước rồi. Nếu như người cô nhắc tới đúng là hắn thì tôi còn nhớ tên hắn đấy. Hắn tên là Justin Fitch."
Sau khi biết được tên người phóng viên, Chúc An Sinh lại tới tìm Trì Trừng. Lúc này Trì Trừng cũng đã tra được vài tin liên quan tới Petra House, đương nhiên là anh đã loại trừ tin tức hai ngày nay liên quan tới vụ sát hại.
"Thế nào? Em có moi ra được tin tức gì không?" Trì Trừng gấp không nhịn được, quay sang Chúc An Sinh hỏi.
"Anh thì sao? Anh tìm được bài viết trên mạng chưa?"
Trì Trừng gật đầu, sau đó anh đưa điện thoại ra cho Chúc An Sinh. Chúc An Sinh lướt xuống tới bài viết thứ ba mới thấy được cái tên mà cô cần tìm.
"Chính là hắn. Justin Fitch." Chúc An Sinh đọc cái tên được ký ở phần cuối bài viết lên.
Dựa theo tin tức, Chúc An Sinh và Trì Trừng tìm tới tòa soạn Justin Fitch đang làm việc. Bọn họ giả làm người muốn cung cấp tin tức cho Justin Fitch rồi hẹn hắn ra một quán café yên tĩnh.
"Bây giờ ở đây không còn ai khác, hai người có thể nói cho tôi nghe tin tức bí mật của hai người được không?"
Justin Fitch hơi thiếu kiên nhẫn. Trước kia hắn đã gặp được quá nhiều người đưa ra tin vô căn cứ để lừa tiền hoặc là muốn nổi tiếng. Nếu không phải lúc nãy Chúc An Sinh và Trì Trừng đảm bảo tin tức này sẽ gây chấn động cho toàn thế giới thì hắn chắc chắn sẽ không đi theo hai người tới quán café này.
Nhưng Justin Fitch đâu có nhận ra từ lúc ba người bước vào quán café, sự tươi cười giả dối trên mặt Chúc An Sinh và Trì Trừng đã biến mất. Hai người dùng ánh mắt lạnh nhạt quan sát người đàn ông trước mặt này.
"Đương nhiên có thể." Trong giọng nói bình tĩnh của Chúc An Sinh ẩn ẩn một chút tức giận: "Anh có biết gần đây cha xứ Lance đã bị sát hại không?"
Nghe nhắc tới cha xứ Lance, tay đang cầm tách café của Justin Fitch khẽ run.
"Chuyện này đã sớm được đưa lên rất nhiều tin rồi. Cái này sẽ không được tính là tin tức, trừ phi hai người biết được hung thủ là ai." Justin Fitch càng lúc càng không kiên nhẫn.
"Chúng tôi không biết hung thủ là ai nhưng chúng tôi biết vì sao cha xứ Lance lại bị giết. Anh không tò mò vấn đề này sao?"
Justin Fitch buông tách café trong tay xuống. Hắn chăm chú nhìn hai người trước mặt. Hắn là phóng viên nên vốn có sẵn một loại trực giác nhanh nhạy, càng không cần phải kể tới những lời Chúc An Sinh nói. Tất nhiên hắn đã nhận ra được hai người này tìm tới mình không phải là muốn bản thân nổi tiếng.
"Hai người là ai? Không lẽ hai người chính là người đã giết cha xứ Lance?" Justin Fitch sợ hãi, hắn đang tính tới việc chạy trốn ngay lập tức.
Trì Trừng không còn lời nào để nói với người đàn ông này, anh quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Chẳng lẽ anh đã quên, một năm trước ở Petra House có một cô bé cầu xin sự giúp đỡ từ cậu sao?"
Ánh mắt Justin Fitch nhìn Trì Trừng trông càng hoảng sợ hơn, hắn không biết vì sao người đàn ông ngồi đối diện hắn lại biết được chuyện này.
"Hai người...rốt cuộc hai người là ai?"
"Xem ra anh vẫn còn nhớ. Giờ anh có thể cho tôi biết vì sao anh lại nuôi hi vọng cho cô bé đó rồi tự tay đẩy luôn cô bé xuống địa ngục không?"
"Tôi không thế!!" Justin Fitch to giọng cãi lại, sự hoảng sợ trên khuôn mặt hắn không thể che giấu được.
"Thật không? Anh có biết cô bé từng xin sự trợ giúp của anh giờ ra sao không? Cô bé mất đi một chân, cái giá phải trả của việc tin tưởng anh sẽ giúp cô bé." Chúc An Sinh nói với giọng chất vấn.
Justin trừng lớn hai mắt, nhìn Chúc An Sinh và Trì Trừng với ánh mắt không thể tin được.
"Tôi không biết, tôi không biết!!" Justin Fitch liều mạng lắc đầu.
"Vì sao? Vì sao anh lại nghĩ tới việc đi tới Petra House phỏng vấn? Chẳng lẽ là vì trước đó anh đã nhận ra nơi này có gì đó đen tối? Nhưng tại sao sau khi biết được chân tướng anh lại lựa chọn giấu diếm? Vì sao anh lại làm như vậy?" Chúc An Sinh nhìn thấy phản ứng của Justin Fitch thì giọng nói cũng hòa hoãn đôi chút, nhưng giọng điệu chất vấn không buông lỏng.
"Tôi thật sự không biết! Tôi cũng muốn đưa tin về chuyện đó nhưng chủ biên lại gạt tin tức của tôi đi. Thậm chí ông ta còn uy hiếp sẽ đuổi việc tôi, thế nên tôi đành từ bỏ, quay sang viết một bài báo bình thường. Nhưng tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ như thế này."
Chúc An Sinh và Trì Trừng biết được nguyên nhân, thái độ với Justin Fitch trở nên ôn hòa hơn. Chẳng qua là do Justin Fitch nhút nhát mà thôi, không phải ai cũng có tấm lòng vĩ đại như Michael Cabrillo.
"Nhưng anh vẫn chưa trả lời tôi vấn đề vì sao anh lại tới phỏng vấn Petra House? Sao anh lại nghĩ tới việc tới đó hỏi thăm những đứa trẻ? Chẳng lẽ trước khi đi tới trại trẻ mồ côi anh đã biết việc cha xứ Lance từng làm tổn thương bọn trẻ sao?"
Justin Fitch cúi đầu, ký ức hắn tua ngược lại một năm trước.
"Tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn. Tình cờ có một lần tôi phát hiện ra vào mười hai năm trước ở Petra House cũng có một vụ cha xứ tử vong một cách kỳ lạ. Tôi thấy chuyện này khá thú vị nên muốn tới Petra House phỏng vấn."
"Có điều trong lúc tôi chuẩn bị điều tra thì lại phát hiện thêm được tin cha xứ hiện tại của Petra House từng bị tố xâm hại trẻ nhỏ ở Mỹ. Thế nên cuối cùng tôi thay đổi phương hướng phỏng vấn, trộm đi dò hỏi mấy đứa trẻ đó. Cuối cùng cô bé đó đã nói cho tôi biết chân tướng sự việc."
"Hóa ra là sau khi cha xứ Lance được điều tới Petra House vào hai năm trước, ông ta không ngừng làm hại những đứa trẻ ở đây. Có điều những đứa trẻ ấy còn quá nhỏ, chúng không ý thức được với tình huống này. Ngoại trừ cô bé đó, đó là đứa trẻ lớn nhất trong trại trẻ mồ côi. Vì vậy cô bé biết được những chuyện xảy ra, có điều cô bé đó không dám nói. Mãi cho tới khi tôi tới hỏi, cô bé cảm thấy tôi có thể giúp nên đã nói tất cả mọi thứ cho tôi biết."
Justin Fitch càng nói càng cúi đầu xuống thấp. Nhưng hắn nào biết giờ Chúc An Sinh và Trì Trừng không còn tâm trạng nghe hắn áy náy. Hai người họ đang bị khiếp sợ trước tin mười hai năm trước có một vị cha xứ tử vong một cách kỳ lạ.
"Có phải anh mới nói mười hai năm trước ở Petra House từng có một vị cha xứ tử vong một cách kỳ lạ không?" Chúc An Sinh gõ gõ mặt bàn, ý bảo Justin Fitch ngẩng đầu lên.
Justin Fitch vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy được sự khiếp sợ trong mắt Chúc An Sinh và Trì Trừng.
"Đúng thế. Mười hai năm trước từng có cha xứ của trại trẻ mồ côi qua đời."
"Chúng ta phải tiếp tục điều tra thêm." Sau một hồi im lặng, Trì Trừng đưa ra đáp án của mình: "Giết chóc đơn thuần không thể giải quyết triệt để được việc này, những đứa trẻ đó cần sự trợ giúp của chúng ta. Hung thủ cũng cần sự trợ giúp của chúng ta. Tuy sự trợ giúp của chúng ta tới muộn nhưng chúng ta cần phải làm những điều đó."
"Nhưng chúng ta đang giúp bọn họ thật sao?" Chúc An Sinh nhìn chăm chăm vào mắt Trì Trừng, cô không thấy trong mắt Trì Trừng có sự kiên định tuyệt đối.
"Mark Spiegel đã đồng ý với anh rồi. Cậu ta sẽ bất chấp tất cả để chuyển những chân tướng đang có thành tin đăng lên. Việc chúng ta cần làm chính là tìm được chân tướng, để cho ánh mặt trời rọi tới bóng tới nơi góc chết đó. Như thế mới cứu vớt được tương lai của người bị hại."
"Nhưng ai sẽ là người cứu rỗi người đã để hai tay mình nhuốm đầy máu đây?" Chúc An Sinh hỏi, giọng cô vô cùng mệt mỏi. Đúng như những gì Trì Trừng nói, sự trợ giúp của bọn họ là quá muộn, tất cả đã quá muộn.
"Anh nghĩ, có khi nào hắn không cần chúng ta cứu vớt không?"
Lời Trì Trừng nói khiến Chúc An Sinh im lặng suy nghĩ. Chúc An Sinh nhớ tới cô gái nhỏ chất vấn mình khi nãy, cô còn nhớ rõ dáng vẻ cô gái nhỏ đó đang che chở cho "anh trai". Chúc An Sinh cảm thấy, trong lòng cô gái nhỏ này, người "anh trai" đó tựa như ánh mặt trời của cô bé.
"Cô bé đó đã nhắc tới việc năm ngoái có một tay phóng viên tới trại trẻ mồ côi. Cô bé đó kể hết mọi việc của mình cho tên phóng viên biết, người phóng viên ấy cũng đồng ý sẽ giúp đỡ cô bé. Nhưng sau đó vì sao cô bé lại nhận lấy sự trừng phạt thì anh nghĩ tên phóng viên này biết được một chút chuyện bên trong."
Những gì Trì Trừng nói đã đánh thức Chúc An Sinh, giúp cô có động lực tiếp tục điều tra. Bởi vì Chúc An Sinh hiểu được, thật ra trong lòng mỗi người đều có một cán cân, mà cô cần phải tìm cho ra được chân tướng dù người xét xử vấn đề khó nhằn này cũng không phải là cô.
Chúc An Sinh là một người bình thường. Cô chỉ muốn biết chân tướng cuối cùng là gì thôi.
"Có vẻ như em không hề rối rắm như anh tưởng?" Trì Trừng nhận ra được sự thay đổi của Chúc An Sinh, nhưng anh rất vui vì Chúc An Sinh đã thoải mái hơn.
"Đột nhiên em nghĩ tới một câu thành ngữ trong <Tân Đường Thư(1)>, lo sợ không đâu. Có lẽ công việc của chúng ta đặc biệt nên chúng ta đã quên mất chính mình cũng là người thường. Vấn đề khó giải quyết của tên khốn khiếp này để cho cả thế giới cùng suy nghĩ đi, em chỉ muốn biết tới cùng là đã xảy ra chuyện gì thôi."
(1)Tân Đường Thư: là sách lịch sử theo thể kỷ truyện trong 24 sách lịch sử Trung Quốc. Sách do Âu Dương Tu thời Bắc Tống làm chủ biên cùng Tống Kỳ, Phạm Trấn, Lữ Hạ Khanh tham gia vào việc viết và biên soạn. Bắt đầu viết từ t4/ 1044 tới t7/ 1054 thì hoàn thành. Sách có tổng cộng 225 quyển.
Nghe Chúc An Sinh nói thế, phản ứng đầu tiên của Trì Trừng là ngẩn ra, sau đó bật cười sung sướng.
"Em cảm thấy mình nên làm gì để tìm được tên phóng viên đó?" Trì Trừng cũng quyết định bản thân không cần lo sợ không đâu nữa. Có điều anh cũng muốn biết chân tướng cuối cùng là gì. Ví dụ như Jonathan Douglas có phải là hung thủ giết hại cha xứ không.
"Có lẽ trên mạng còn bài viết hắn đưa tin về Petra House đấy. Mặt khác, em thấy chúng ta có thể hỏi thẳng nữ tu sĩ Vanessa. Vừa nãy, cô bé kia có nói với em nữ tu sĩ này không phải là người nhạy bén, độ cảnh giác cao, thế nên em nghĩ mình có thể biết được một chút từ cô ấy."
Vì thế Chúc An Sinh và Trì Trừng quyết định chia làm hai hướng hành động. Trì Trừng ở lại lên mạng tìm tin tức về Petra House, còn Chúc An Sinh thì đi tìm nữ tu sĩ Vanessa.
Nữ tu sĩ Vanessa nhìn thấy Chúc An Sinh thì ân cần quan tâm hỏi han hồi lâu, bà không biết vì sao Chúc An Sinh lại kéo theo Trì Trừng chạy đi.
"Tôi mang thai, vừa nãy là phản ứng nôn nghén bình thường thôi. Lúc nãy chúng tôi đi tới nhà vệ sinh." Chúc An Sinh không thể không nói dối về hành động vừa rồi của mình.
"Thế thì thật tốt quá! Hai người đều là những người tốt bụng, tôi tin rằng thượng đế sẽ ban phúc cho con của hai người."
Giống như lời cô bé kia nói, nữ tu sĩ Vanessa không phải người thông minh cho lắm. Cô ấy ngay cả một người đáng ghê tởm như cha xử Lance ở bên cạnh còn không phát hiện ra thì sao phát hiện ra được lời nói dối của Chúc An Sinh.
"Tôi nhớ tôi từng xem một đoạn tin tức, mà cũng nhờ có nó mà tôi với chồng tôi mới tìm được tới trại trẻ mồ côi này. Chúng tôi muốn tìm người phóng viên đó để cảm ơn, cảm ơn hắn vì đã đưa tin, để cho chúng tôi có thể gặp được những đứa trẻ đáng yêu này. Bà có biết ai là người viết bài báo đó không?"
Nữ tu sĩ Vanessa không hề nhận ra lý do Chúc An Sinh đưa ra có chút gượng ép. Ngược lại, bà còn nghiêm túc nhớ lại.
"Trại trẻ mồ côi này của chúng tôi không có nhiều khách lạ ghé thăm. Chuyện có phóng viên tới đây đã là chuyện một năm về trước rồi. Nếu như người cô nhắc tới đúng là hắn thì tôi còn nhớ tên hắn đấy. Hắn tên là Justin Fitch."
Sau khi biết được tên người phóng viên, Chúc An Sinh lại tới tìm Trì Trừng. Lúc này Trì Trừng cũng đã tra được vài tin liên quan tới Petra House, đương nhiên là anh đã loại trừ tin tức hai ngày nay liên quan tới vụ sát hại.
"Thế nào? Em có moi ra được tin tức gì không?" Trì Trừng gấp không nhịn được, quay sang Chúc An Sinh hỏi.
"Anh thì sao? Anh tìm được bài viết trên mạng chưa?"
Trì Trừng gật đầu, sau đó anh đưa điện thoại ra cho Chúc An Sinh. Chúc An Sinh lướt xuống tới bài viết thứ ba mới thấy được cái tên mà cô cần tìm.
"Chính là hắn. Justin Fitch." Chúc An Sinh đọc cái tên được ký ở phần cuối bài viết lên.
Dựa theo tin tức, Chúc An Sinh và Trì Trừng tìm tới tòa soạn Justin Fitch đang làm việc. Bọn họ giả làm người muốn cung cấp tin tức cho Justin Fitch rồi hẹn hắn ra một quán café yên tĩnh.
"Bây giờ ở đây không còn ai khác, hai người có thể nói cho tôi nghe tin tức bí mật của hai người được không?"
Justin Fitch hơi thiếu kiên nhẫn. Trước kia hắn đã gặp được quá nhiều người đưa ra tin vô căn cứ để lừa tiền hoặc là muốn nổi tiếng. Nếu không phải lúc nãy Chúc An Sinh và Trì Trừng đảm bảo tin tức này sẽ gây chấn động cho toàn thế giới thì hắn chắc chắn sẽ không đi theo hai người tới quán café này.
Nhưng Justin Fitch đâu có nhận ra từ lúc ba người bước vào quán café, sự tươi cười giả dối trên mặt Chúc An Sinh và Trì Trừng đã biến mất. Hai người dùng ánh mắt lạnh nhạt quan sát người đàn ông trước mặt này.
"Đương nhiên có thể." Trong giọng nói bình tĩnh của Chúc An Sinh ẩn ẩn một chút tức giận: "Anh có biết gần đây cha xứ Lance đã bị sát hại không?"
Nghe nhắc tới cha xứ Lance, tay đang cầm tách café của Justin Fitch khẽ run.
"Chuyện này đã sớm được đưa lên rất nhiều tin rồi. Cái này sẽ không được tính là tin tức, trừ phi hai người biết được hung thủ là ai." Justin Fitch càng lúc càng không kiên nhẫn.
"Chúng tôi không biết hung thủ là ai nhưng chúng tôi biết vì sao cha xứ Lance lại bị giết. Anh không tò mò vấn đề này sao?"
Justin Fitch buông tách café trong tay xuống. Hắn chăm chú nhìn hai người trước mặt. Hắn là phóng viên nên vốn có sẵn một loại trực giác nhanh nhạy, càng không cần phải kể tới những lời Chúc An Sinh nói. Tất nhiên hắn đã nhận ra được hai người này tìm tới mình không phải là muốn bản thân nổi tiếng.
"Hai người là ai? Không lẽ hai người chính là người đã giết cha xứ Lance?" Justin Fitch sợ hãi, hắn đang tính tới việc chạy trốn ngay lập tức.
Trì Trừng không còn lời nào để nói với người đàn ông này, anh quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Chẳng lẽ anh đã quên, một năm trước ở Petra House có một cô bé cầu xin sự giúp đỡ từ cậu sao?"
Ánh mắt Justin Fitch nhìn Trì Trừng trông càng hoảng sợ hơn, hắn không biết vì sao người đàn ông ngồi đối diện hắn lại biết được chuyện này.
"Hai người...rốt cuộc hai người là ai?"
"Xem ra anh vẫn còn nhớ. Giờ anh có thể cho tôi biết vì sao anh lại nuôi hi vọng cho cô bé đó rồi tự tay đẩy luôn cô bé xuống địa ngục không?"
"Tôi không thế!!" Justin Fitch to giọng cãi lại, sự hoảng sợ trên khuôn mặt hắn không thể che giấu được.
"Thật không? Anh có biết cô bé từng xin sự trợ giúp của anh giờ ra sao không? Cô bé mất đi một chân, cái giá phải trả của việc tin tưởng anh sẽ giúp cô bé." Chúc An Sinh nói với giọng chất vấn.
Justin trừng lớn hai mắt, nhìn Chúc An Sinh và Trì Trừng với ánh mắt không thể tin được.
"Tôi không biết, tôi không biết!!" Justin Fitch liều mạng lắc đầu.
"Vì sao? Vì sao anh lại nghĩ tới việc đi tới Petra House phỏng vấn? Chẳng lẽ là vì trước đó anh đã nhận ra nơi này có gì đó đen tối? Nhưng tại sao sau khi biết được chân tướng anh lại lựa chọn giấu diếm? Vì sao anh lại làm như vậy?" Chúc An Sinh nhìn thấy phản ứng của Justin Fitch thì giọng nói cũng hòa hoãn đôi chút, nhưng giọng điệu chất vấn không buông lỏng.
"Tôi thật sự không biết! Tôi cũng muốn đưa tin về chuyện đó nhưng chủ biên lại gạt tin tức của tôi đi. Thậm chí ông ta còn uy hiếp sẽ đuổi việc tôi, thế nên tôi đành từ bỏ, quay sang viết một bài báo bình thường. Nhưng tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ như thế này."
Chúc An Sinh và Trì Trừng biết được nguyên nhân, thái độ với Justin Fitch trở nên ôn hòa hơn. Chẳng qua là do Justin Fitch nhút nhát mà thôi, không phải ai cũng có tấm lòng vĩ đại như Michael Cabrillo.
"Nhưng anh vẫn chưa trả lời tôi vấn đề vì sao anh lại tới phỏng vấn Petra House? Sao anh lại nghĩ tới việc tới đó hỏi thăm những đứa trẻ? Chẳng lẽ trước khi đi tới trại trẻ mồ côi anh đã biết việc cha xứ Lance từng làm tổn thương bọn trẻ sao?"
Justin Fitch cúi đầu, ký ức hắn tua ngược lại một năm trước.
"Tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn. Tình cờ có một lần tôi phát hiện ra vào mười hai năm trước ở Petra House cũng có một vụ cha xứ tử vong một cách kỳ lạ. Tôi thấy chuyện này khá thú vị nên muốn tới Petra House phỏng vấn."
"Có điều trong lúc tôi chuẩn bị điều tra thì lại phát hiện thêm được tin cha xứ hiện tại của Petra House từng bị tố xâm hại trẻ nhỏ ở Mỹ. Thế nên cuối cùng tôi thay đổi phương hướng phỏng vấn, trộm đi dò hỏi mấy đứa trẻ đó. Cuối cùng cô bé đó đã nói cho tôi biết chân tướng sự việc."
"Hóa ra là sau khi cha xứ Lance được điều tới Petra House vào hai năm trước, ông ta không ngừng làm hại những đứa trẻ ở đây. Có điều những đứa trẻ ấy còn quá nhỏ, chúng không ý thức được với tình huống này. Ngoại trừ cô bé đó, đó là đứa trẻ lớn nhất trong trại trẻ mồ côi. Vì vậy cô bé biết được những chuyện xảy ra, có điều cô bé đó không dám nói. Mãi cho tới khi tôi tới hỏi, cô bé cảm thấy tôi có thể giúp nên đã nói tất cả mọi thứ cho tôi biết."
Justin Fitch càng nói càng cúi đầu xuống thấp. Nhưng hắn nào biết giờ Chúc An Sinh và Trì Trừng không còn tâm trạng nghe hắn áy náy. Hai người họ đang bị khiếp sợ trước tin mười hai năm trước có một vị cha xứ tử vong một cách kỳ lạ.
"Có phải anh mới nói mười hai năm trước ở Petra House từng có một vị cha xứ tử vong một cách kỳ lạ không?" Chúc An Sinh gõ gõ mặt bàn, ý bảo Justin Fitch ngẩng đầu lên.
Justin Fitch vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy được sự khiếp sợ trong mắt Chúc An Sinh và Trì Trừng.
"Đúng thế. Mười hai năm trước từng có cha xứ của trại trẻ mồ côi qua đời."
Danh sách chương