Edit: Cải Trắng
Winona còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Jonathan Douglas.
Khi đó, nữ tu sĩ Jennifer đưa cô đi chào hỏi những bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi. Ánh mắt đầu tiên của Winona nhìn trúng Jonathan Douglas giữa hàng chục người, vì Jonathan cũng đang nhìn cô không chớp mắt.
“Chào mừng cậu đến với Petra House, tớ tên là Jonathan.”
Winona nhìn cậu bé đang nở nụ cười tươi rói với ánh mắt kỳ quái. Cô cảm thấy cậu bé này chắc chắn là có vấn đề.
“Bố mẹ tôi đều đã qua đời rồi, cậu nghĩ tôi vui vẻ được sao?”
Winona hất tay Jonathan ra không chút lưu tình. Cô không hiểu cậu bé này lắm. Bây giờ cậu ở trong trại trẻ mồ côi đồng nghĩa với việc cậu đã bị vứt bỏ, một khi đã thế, vì sao cậu còn cười vui vẻ được chứ? Vì vậy, Winona không muốn thân thiết với những người ở đây. Bởi vì những người ở đây vô cùng ngu ngốc.
Đêm khuya hôm đó, Winona mở mắt vì đói bụng.
Lúc ăn cơm tối cô vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc đau thương nên không ăn xong nổi cái bánh mì. Nhưng bây giờ thì cô lại thấy hành động đó vô cùng ngu xuẩn.
Winona rón ra rón rén bò xuống dưới, loay hoay mất một lúc lâu cũng không tìm thấy phòng bếp ở đâu. Cuối cùng, cô phát hiện bên ngoài bắt đầu mưa.
Những giọt nước lạnh băng rơi từ trên không trung tối đen xuống mu bàn tay cô. Winona cẩn thận hứng lấy một ít nước mưa rồi uống, nước chảy xuống tới yết hầu khiến cô dễ chịu hơn và cảm nhận được mùi vị ngọt ngọt thanh thanh.
“Như thế sẽ dễ bị tiêu chảy đấy.”
Một giọng nói non nớt vang lên dọa Winona hoảng sợ. Một ít nước mưa cô mới hứng được trong lòng bàn tay vì quá sợ hãi mà chảy hết.
Winona tức giận xoay người lại, phát hiện người tới là cậu bé chiều nay muốn nói chuyện với cô.
“Ai cần cậu lo!”
Winona dựng thẳng lông mày, hung tợn nhìn cậu bé. Cô tiếp tục vươn tay muốn hứng thêm một ít nước mưa.
Nước mưa lạnh băng tiếp tục ngưng tụ lại trong lòng bàn tay Winona, nhưng cậu bé đáng ghét kia lại cứ chiếm lấy đại não cô.
Cậu bé kia còn đứng ở phía sau cô sao? Winona không nhịn được mà nghĩ như thế. Cô không nghe thấy gì cả, tiếng mưa rơi đã cản trở thính lực của cô. Nhưng cô cảm thấy, hẳn là cậu bé đó đã đi rồi.
Winona tức giận, bĩu môi. Cậu bé này đáng ghét thật.
Lúc sau, cậu bé đó đi tới bên cạnh cô, vươn tay kéo cô lại.
Trong màn đêm đen kịt, tay của cậu bé thật khác lạ. Tay của cậu giống như lò sưởi ấm áp, khác hẳn với nước mưa lạnh băng, như hai thế giới riêng biệt vậy.
“Chắc là cậu đói lắm vì không ăn cơm chiều nhỉ.”
Cậu bé nắm chặt tay Winona. Trước khi cô kịp tức giận, cậu bé đã lấy kẹo ở trong túi ra đưa cho cô.
“Kẹo này ăn ngon lắm, cậu mau ăn đi.”
Cậu bé chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn Winona. Dù là trong đêm đen, hai mắt cậu vẫn sáng ngời.
Winona không nghĩ nhiều, lập tức bóc kẹo ra. Hương vị ngọt ngào của nó làm cô suýt chút nữa thì quên mất bản thân đang ở trong trại trẻ mồ côi.
“Sao cậu lại có kẹo?” Winona vừa nhét kẹo vào túi vừa lẩm bẩm hỏi. Cô hi vọng có đủ đồ ăn để lấp đầy cái bụng này.
“Có một cô cho tớ đấy. Cô ấy thường xuyên trộm tới thăm tớ, còn nói đây là bí mật của cô ấy và tớ nữa.”
“Vậy mà cậu còn nói cho tôi.”
Winona cảm thấy cậu bé này đúng là ngu ngốc.
“Bởi vì lâu lắm rồi cô ấy không tới nữa. Cô ấy nói cô ấy phải tới một nơi rất xa, không thể tiếp tục tới thăm tớ nữa. Chỗ kẹo này chính là món quà cuối cùng cô ấy để lại cho tớ.”
Winona ngẩn người, nhìn cậu bé trước mặt với ánh mắt phức tạp. Còn cậu thì vẫn ngây ngô cười tươi.
Khoảnh khắc đó, Winona đã biết, cậu bé này chẳng thông minh gì cả.
“Cậu tên Jonathan đúng không? Sau này chúng ta là bạn bè nhé, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Winona nói xong thì nắm lấy tay Jonathan, đồng thời cô cũng cố gắng nhấm nháp kẹo.
Winona có một bí mật không nói cho Jonathan biết. Thật ra, đêm đó cô không ăn hết chỗ kẹo đấy. Vì cô biết, một ngày nào đó Jonathan sẽ hiểu ra tất cả, nên cô để lại hai viên kẹo.
**
Winona nhanh chóng quên mất bộ dáng tươi cười của Jonathan. Chỉ có cô mới biết được vì sao Jonathan không mỉm cười nữa.
Một ngày nọ, mọi người không tìm thấy Jonathan đâu. Cuối cùng, Winona tìm được cậu ngồi ở trong thùng rác.
Winona biết vì sao Jonathan lại ngồi trong thùng rác, vì cậu nghĩ như thế sẽ không còn ai có thể tìm thấy cậu nữa. Cậu chẳng hề màng tới sự bẩn thỉu của thùng rác mà chui vào đó, trốn đi.
Ngày đó, Winona ôm lấy Jonathan mà khóc đỏ cả hai mắt. Cô kiên định tự nói với bản thân mình rằng sẽ để Jonathan chạy đi.
Cuối cùng, Winona cũng có cơ hội đó.
Cặp vợ chồng đó là người lương thiện nhất mà Winona từng gặp. Giây phút cô gặp được bọn họ, cô càng thêm xác định kế hoạch đưa Jonathan đi.
Winona giả vờ làm rơi sổ tay xuống, khiến cặp vợ chồng đó thấy được ảnh chụp Jonathan. Winona thấy được ánh mắt yêu thích của cặp vợ chồng đó.
“Cháu quen cậu bé này hả?” Hai vợ chồng thân thiết hỏi thăm.
“Cậu ấy là bạn tốt của cháu, tên là Jonathan. Cậu ấy là người viết chữ đẹp nhất trong số tất cả bọn cháu. Chúng cháu đều rất thích cậu ấy.”
Winona nói không chút do dự. Cô biết, mình nói như thế thì về sau Jonathan sẽ được nhận nuôi, cô biết mình có thể sẽ không gặp được Jonathan nữa.
Lúc ấy, Jonathan không hiểu vì sao đột nhiên Winona lại xa lánh mình. Cậu nói cho Winona biết mình sắp có bố mẹ nhưng Winona nghe vậy lại biến mất cả buổi trưa. Lúc gặp lại, Jonathan phát hiện hai mắt Winona hơi sưng.
Ngày rời khỏi Petra House, Jonathan tìm kiếm một hồi lâu vẫn không thấy Winona đâu. Cậu chỉ đành để lại cho Winona một tờ giấy, nói với cô rằng mình chắc chắn sẽ trở về tìm cô.
Jonathan không hề biết là hôm đó Winona ngồi ở trên cây sồi cao lớn.
Nhìn theo Jonathan rời đi, ngày hôm đó chỉ có mình cây sồi biết Winona khóc nhiều tới mức nào. Nhưng Winona tự nói với bản thân mình rằng, mình cần phải mỉm cười.
Tất cả chuyện này không phải là kế hoạch của cô sao? Bây giờ Jonathan đã có thể thoát khỏi đây rồi.
Đi đi Jonathan, đừng bao giờ trở về đây nữa.
**
Thấy tờ giấy Jonathan để lại, Winona luôn tin rằng Jonathan nhất định sẽ quay về tìm mình.
Mà trong lúc chờ đợi Jonathan, Winona tự nói với bản thân mình rằng lúc này mình cần phải bảo vệ Petra House.
Biết được chuyện cha xứ mới tới quấy rối Annie, cô hạ quyết tâm giết chết người cha xứ này mà không hề do dự.
Winona thấy trong sách có nhắc tới một loại chất lỏng chảy ra từ thân cây là chất kịch độc mà trùng hợp là cô đã từng thấy loại cây này nên kế hoạch giết người hoàn mỹ cứ thế mà sinh ra.
Winona biết cha xứ có thói quen liếm bìa phong thư nên cô đã bôi chất lỏng của cây lên phần đó. Cuối cùng, cha xứ đem lá thư đó bỏ vào hòm thư nên cảnh sát không thể điều tra được rốt cuộc cha xứ đã trúng độc như thế nào.
Cứ như thế, Winona hoàn thành lần giết người đầu tiên trong cuộc đời.
Sau đó, cô tiếp tục chờ ở Petra House. Cô chờ một ngày nào đó Jonathan sẽ quay lại tìm cô.
Thời gian thấm thoát trôi đi. Dù đã trưởng thành nhưng Winona vẫn thường xuyên quay về trại trẻ mồ côi, cô vẫn luôn đợi cậu bé vụng về đó.
Mãi cho tới khi đi kiểm tra sức khỏe, Winona phát hiện mình bị ung thư.
Đối với người bình thường thì tin tức này như sét đánh giữa trời quang nhưng Winona lại rất bình tĩnh. Cô bình tĩnh tới mức làm bác sĩ thông báo kết quả cho cô kinh ngạc.
“Đây là giai đoạn đầu đúng không?” Winona xác nhận lại lần nữa.
“Đúng vậy. Cũng may là cô tới kiểm tra sức khỏe sớm, nếu rơi vào thời kỳ giữa hoặc cuối thì không dễ chữa rồi.”
Biết mình không chết, có khả năng có thể chữa khỏi thì Winona không quan tâm tới việc mình bị ung thư nữa. Trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, cô cần phải tìm Jonathan Douglas.
Cô không chờ nổi nữa. Cô quyết định sẽ đi tìm người con trai đó, giống như lúc trước cô phát hiện ra anh ngồi trong thùng rác vậy.
Vì thế, Winona rời khỏi Petra House, rời khỏi Berlin, đi khắp nước Đức tìm kiếm tung tích Jonathan. Mãi cho tới hai năm sau, cô mới gặp được cậu bé đó.
**
Sau khi gặp được Winona, Jonathan mới nhớ lại những ký ức ở trại trẻ mồ côi. Giờ thì anh đã biết tại sao lúc trước mình lại lựa chọn thi vào đại học cảnh sát rồi.
Đó là vì rất lâu về trước có một cô bé nói với anh rằng bố cô ấy là cảnh sát, bố cô ấy là người tốt.
Vui vẻ vì gặp lại chưa được bao lâu, Winona và Jonathan phát hiện ra tình cảnh hai mươi năm trước bố Winona gặp lại đã tái diễn trên người Jonathan.
“Cậu nói cậu là cảnh sát nằm vùng trà trộn vào Mafia?”
Winona sắp hít thở không thông. Mấy năm nay, cô luôn tự hỏi những việc lạ đã xảy ra trên người bố mình, cuối cùng nghĩ tới một khả năng, thật ra bố cô đúng là cảnh sát nằm vùng.
“Cậu chắc chứ?”
Winona hỏi vậy làm Jonathan do dự. Thời gian gần đây, anh luôn có cảm giác khá quỷ dị.
Vì thế, Jonathan tìm Walter Jovanovich để giằng co.
Walter Jovanovich tự tin là mình nắm được điểm yếu của Jonathan nên đã ngả bài luôn với anh. Khoảnh khắc đó, Winona biết được cả sự thật về cái chết của bố mình.
Vì để cảnh cáo Jonathan, Walter Jovanovich dùng nhược điểm này để khiến anh bị cảnh sát Đức truy nã.
Nhưng Walter Jovanovich không biết được rằng, số phận của mình đã được định trước kể từ ngày ông ngả bài với Jonathan.
Một năm đó, Winona và Jonathan không ngừng tìm cách giết chết Walter Jovanovich. Dù trong lòng cực kỳ run sợ nhưng Walter Jovanovich cũng đưa ra lời cảnh cáo, chỉ cần ông ta tử vong thì thân phận nằm vùng của Jonathan sẽ được tung ra ngoài ánh sáng. Đến lúc đó, Jonathan sẽ bị cả gia tộc Bayer đuổi giết.
Walter Jovanovich tưởng rằng như thế sẽ khiến Winona và Jonathan sợ hãi nhưng ông đâu biết là bọn họ đã sớm chẳng quan tâm nữa.
Thân bọn họ đã sớm ở địa ngục, chẳng lẽ còn sợ cái chết sao?
**
Sau khi Winona Duffy giết chết Walter Jovanovich, Jonathan thành công đón được cô.
Trong đêm tối vô tận, Jonathan và Winona cứ như hai cô hồn dã quỷ dạo chơi ở thế giới này.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Jonathan vừa lái xe, vừa dò hỏi Winona đang ngẩn người.
Bỗng nhiên, trước mắt Winona hiện lên rất nhiều hình ảnh. Có cảnh bố mẹ cô ngã trên vũng máu, có cảnh cô và Jonathan bất lực trong trại trẻ mồ côi, còn có cảnh người cha xứ kia bị trúng độc chết. Cuối cùng là cảnh Walter Jovanovich bị cắt yết hầu.
“Jonathan, cậu có tin là trên thế giới này có Thượng Đế không?”
Cả người Jonathan run lên.
“Chúng ta là những đứa trẻ bị Thượng Đế vứt bỏ.”
“Cứ vậy đi, tiếp tục như thế.”
**
Khi điều tra về cha xứ Kevin vào hai mươi năm trước, Winona và Jonathan phát hiện ra một bí mật, đó là một quy luật thần bí.
“Cậu tin không?” Cơn tức trong lòng Winona đã bị thiêu đốt cháy hừng hực.
“Chúng ta tiếp tục làm thế đi.”
Jonathan trả lời vô cùng ngắn gọn. Sau khi giết chết cha xứ Kevin Brana, đáng lẽ bọn họ sẽ bay sang Mỹ. Không chỉ vì ở Mỹ có nhiều người giống như Kevin Brana mà còn là vì bọn họ đang bị gia tộc Bayer đuổi giết.
Anna gọi điện thoại cho Jonathan.
“Cảm ơn cậu đã trợ giúp, nhưng có vẻ như Vlad Borman không tiếp nhận được việc mình phải ở trong tù cả đời nên đã tự sát.”
“Hắn giết nhiều người như thế mà còn sợ ở tù à?” Jonathan cười đầy châm chọc.
“Tôi tìm được người giúp cậu làm thân phận giả rồi. Ngày mai các cậu sẽ bay tới Mỹ chứ?” Anna tiếp tục nói. Đây là giao hẹn giữa cô và Jonathan.
“Không, chúng tôi cần quay về Đức một lần nữa. Cô có thể giúp chúng tôi chặn người của gia tộc Bayer không?”
“Hai người còn muốn về đó? Điên rồi hả?” Anna vô cùng khó hiểu, hỏi.
“Chúng tôi mới phát hiện, sau khi Winona rời khỏi Petra House, nơi đó lại chào đón một ác ma nữa.”
Lúc này, ngay cả Anna cũng im lặng. Một lúc sau, cô mới mở miệng: “Tôi giúp hai người làm nổ gia tộc Bayer, thế nào?”
**
Giải quyết xong hai người của gia tộc Bayer theo đuôi, Winona và Jonathan vội vàng thu dọn hành lý rời đi.
“Sao người của gia tộc Bayer lại phát hiện ra hành tung của chúng ta?” Winona vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.
“Hôm nay hang ổ của bọn họ bị nổ. Có lẽ bọn họ nghĩ là do chúng ta làm nên đang hận chúng ta tới chết.”
Jonathan hớn hở nói, chọc cho Winona cười.
“Tớ nghĩ nên chúng ta nên gọi điện thoại cho Anna. Cảm ơn cô ấy vì đã giúp chúng ta nhiều như thế.”
Winona thành khẩn nói. Jonathan tán thành với suy nghĩ của cô.
Anna nhanh chóng nhận được điện thoại của Winona.
“Cô Anna, thật sự rất cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi. Chúng tôi không cách nào báo đáp cô được, chỉ có thể chúc cô tương lai sẽ…”
Winona còn chưa nói xong thì Jonathan đã thấy bên ngoài cửa sổ có mấy chiếc oto khả nghi tiến tới gần khách sạn. Anh lập tức nhận ra nguy hiểm.
“Winona, chạy mau!”
Nói xong câu đó, Jonathan liên tục bằn súng về phía mấy người kia thông qua cửa sổ.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này được viết dưới góc nhìn của Winona, chương tiếp theo sẽ là kết cục. Lúc này tuyến thời gian của mọi người đã song song rồi.
Về việc liếm phong thư, chắc hẳn có một vài tiểu thiên sứ không biết chuyện này. Thật ra có rất nhiều phong thư bên ngoài có một lớp nhựa cao su, chỉ cần dùng chút nước là có thể dính được phong thư vào.Vì vậy, có rất nhiều người có thói quen liếm phong thư.
Winona còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Jonathan Douglas.
Khi đó, nữ tu sĩ Jennifer đưa cô đi chào hỏi những bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi. Ánh mắt đầu tiên của Winona nhìn trúng Jonathan Douglas giữa hàng chục người, vì Jonathan cũng đang nhìn cô không chớp mắt.
“Chào mừng cậu đến với Petra House, tớ tên là Jonathan.”
Winona nhìn cậu bé đang nở nụ cười tươi rói với ánh mắt kỳ quái. Cô cảm thấy cậu bé này chắc chắn là có vấn đề.
“Bố mẹ tôi đều đã qua đời rồi, cậu nghĩ tôi vui vẻ được sao?”
Winona hất tay Jonathan ra không chút lưu tình. Cô không hiểu cậu bé này lắm. Bây giờ cậu ở trong trại trẻ mồ côi đồng nghĩa với việc cậu đã bị vứt bỏ, một khi đã thế, vì sao cậu còn cười vui vẻ được chứ? Vì vậy, Winona không muốn thân thiết với những người ở đây. Bởi vì những người ở đây vô cùng ngu ngốc.
Đêm khuya hôm đó, Winona mở mắt vì đói bụng.
Lúc ăn cơm tối cô vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc đau thương nên không ăn xong nổi cái bánh mì. Nhưng bây giờ thì cô lại thấy hành động đó vô cùng ngu xuẩn.
Winona rón ra rón rén bò xuống dưới, loay hoay mất một lúc lâu cũng không tìm thấy phòng bếp ở đâu. Cuối cùng, cô phát hiện bên ngoài bắt đầu mưa.
Những giọt nước lạnh băng rơi từ trên không trung tối đen xuống mu bàn tay cô. Winona cẩn thận hứng lấy một ít nước mưa rồi uống, nước chảy xuống tới yết hầu khiến cô dễ chịu hơn và cảm nhận được mùi vị ngọt ngọt thanh thanh.
“Như thế sẽ dễ bị tiêu chảy đấy.”
Một giọng nói non nớt vang lên dọa Winona hoảng sợ. Một ít nước mưa cô mới hứng được trong lòng bàn tay vì quá sợ hãi mà chảy hết.
Winona tức giận xoay người lại, phát hiện người tới là cậu bé chiều nay muốn nói chuyện với cô.
“Ai cần cậu lo!”
Winona dựng thẳng lông mày, hung tợn nhìn cậu bé. Cô tiếp tục vươn tay muốn hứng thêm một ít nước mưa.
Nước mưa lạnh băng tiếp tục ngưng tụ lại trong lòng bàn tay Winona, nhưng cậu bé đáng ghét kia lại cứ chiếm lấy đại não cô.
Cậu bé kia còn đứng ở phía sau cô sao? Winona không nhịn được mà nghĩ như thế. Cô không nghe thấy gì cả, tiếng mưa rơi đã cản trở thính lực của cô. Nhưng cô cảm thấy, hẳn là cậu bé đó đã đi rồi.
Winona tức giận, bĩu môi. Cậu bé này đáng ghét thật.
Lúc sau, cậu bé đó đi tới bên cạnh cô, vươn tay kéo cô lại.
Trong màn đêm đen kịt, tay của cậu bé thật khác lạ. Tay của cậu giống như lò sưởi ấm áp, khác hẳn với nước mưa lạnh băng, như hai thế giới riêng biệt vậy.
“Chắc là cậu đói lắm vì không ăn cơm chiều nhỉ.”
Cậu bé nắm chặt tay Winona. Trước khi cô kịp tức giận, cậu bé đã lấy kẹo ở trong túi ra đưa cho cô.
“Kẹo này ăn ngon lắm, cậu mau ăn đi.”
Cậu bé chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn Winona. Dù là trong đêm đen, hai mắt cậu vẫn sáng ngời.
Winona không nghĩ nhiều, lập tức bóc kẹo ra. Hương vị ngọt ngào của nó làm cô suýt chút nữa thì quên mất bản thân đang ở trong trại trẻ mồ côi.
“Sao cậu lại có kẹo?” Winona vừa nhét kẹo vào túi vừa lẩm bẩm hỏi. Cô hi vọng có đủ đồ ăn để lấp đầy cái bụng này.
“Có một cô cho tớ đấy. Cô ấy thường xuyên trộm tới thăm tớ, còn nói đây là bí mật của cô ấy và tớ nữa.”
“Vậy mà cậu còn nói cho tôi.”
Winona cảm thấy cậu bé này đúng là ngu ngốc.
“Bởi vì lâu lắm rồi cô ấy không tới nữa. Cô ấy nói cô ấy phải tới một nơi rất xa, không thể tiếp tục tới thăm tớ nữa. Chỗ kẹo này chính là món quà cuối cùng cô ấy để lại cho tớ.”
Winona ngẩn người, nhìn cậu bé trước mặt với ánh mắt phức tạp. Còn cậu thì vẫn ngây ngô cười tươi.
Khoảnh khắc đó, Winona đã biết, cậu bé này chẳng thông minh gì cả.
“Cậu tên Jonathan đúng không? Sau này chúng ta là bạn bè nhé, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Winona nói xong thì nắm lấy tay Jonathan, đồng thời cô cũng cố gắng nhấm nháp kẹo.
Winona có một bí mật không nói cho Jonathan biết. Thật ra, đêm đó cô không ăn hết chỗ kẹo đấy. Vì cô biết, một ngày nào đó Jonathan sẽ hiểu ra tất cả, nên cô để lại hai viên kẹo.
**
Winona nhanh chóng quên mất bộ dáng tươi cười của Jonathan. Chỉ có cô mới biết được vì sao Jonathan không mỉm cười nữa.
Một ngày nọ, mọi người không tìm thấy Jonathan đâu. Cuối cùng, Winona tìm được cậu ngồi ở trong thùng rác.
Winona biết vì sao Jonathan lại ngồi trong thùng rác, vì cậu nghĩ như thế sẽ không còn ai có thể tìm thấy cậu nữa. Cậu chẳng hề màng tới sự bẩn thỉu của thùng rác mà chui vào đó, trốn đi.
Ngày đó, Winona ôm lấy Jonathan mà khóc đỏ cả hai mắt. Cô kiên định tự nói với bản thân mình rằng sẽ để Jonathan chạy đi.
Cuối cùng, Winona cũng có cơ hội đó.
Cặp vợ chồng đó là người lương thiện nhất mà Winona từng gặp. Giây phút cô gặp được bọn họ, cô càng thêm xác định kế hoạch đưa Jonathan đi.
Winona giả vờ làm rơi sổ tay xuống, khiến cặp vợ chồng đó thấy được ảnh chụp Jonathan. Winona thấy được ánh mắt yêu thích của cặp vợ chồng đó.
“Cháu quen cậu bé này hả?” Hai vợ chồng thân thiết hỏi thăm.
“Cậu ấy là bạn tốt của cháu, tên là Jonathan. Cậu ấy là người viết chữ đẹp nhất trong số tất cả bọn cháu. Chúng cháu đều rất thích cậu ấy.”
Winona nói không chút do dự. Cô biết, mình nói như thế thì về sau Jonathan sẽ được nhận nuôi, cô biết mình có thể sẽ không gặp được Jonathan nữa.
Lúc ấy, Jonathan không hiểu vì sao đột nhiên Winona lại xa lánh mình. Cậu nói cho Winona biết mình sắp có bố mẹ nhưng Winona nghe vậy lại biến mất cả buổi trưa. Lúc gặp lại, Jonathan phát hiện hai mắt Winona hơi sưng.
Ngày rời khỏi Petra House, Jonathan tìm kiếm một hồi lâu vẫn không thấy Winona đâu. Cậu chỉ đành để lại cho Winona một tờ giấy, nói với cô rằng mình chắc chắn sẽ trở về tìm cô.
Jonathan không hề biết là hôm đó Winona ngồi ở trên cây sồi cao lớn.
Nhìn theo Jonathan rời đi, ngày hôm đó chỉ có mình cây sồi biết Winona khóc nhiều tới mức nào. Nhưng Winona tự nói với bản thân mình rằng, mình cần phải mỉm cười.
Tất cả chuyện này không phải là kế hoạch của cô sao? Bây giờ Jonathan đã có thể thoát khỏi đây rồi.
Đi đi Jonathan, đừng bao giờ trở về đây nữa.
**
Thấy tờ giấy Jonathan để lại, Winona luôn tin rằng Jonathan nhất định sẽ quay về tìm mình.
Mà trong lúc chờ đợi Jonathan, Winona tự nói với bản thân mình rằng lúc này mình cần phải bảo vệ Petra House.
Biết được chuyện cha xứ mới tới quấy rối Annie, cô hạ quyết tâm giết chết người cha xứ này mà không hề do dự.
Winona thấy trong sách có nhắc tới một loại chất lỏng chảy ra từ thân cây là chất kịch độc mà trùng hợp là cô đã từng thấy loại cây này nên kế hoạch giết người hoàn mỹ cứ thế mà sinh ra.
Winona biết cha xứ có thói quen liếm bìa phong thư nên cô đã bôi chất lỏng của cây lên phần đó. Cuối cùng, cha xứ đem lá thư đó bỏ vào hòm thư nên cảnh sát không thể điều tra được rốt cuộc cha xứ đã trúng độc như thế nào.
Cứ như thế, Winona hoàn thành lần giết người đầu tiên trong cuộc đời.
Sau đó, cô tiếp tục chờ ở Petra House. Cô chờ một ngày nào đó Jonathan sẽ quay lại tìm cô.
Thời gian thấm thoát trôi đi. Dù đã trưởng thành nhưng Winona vẫn thường xuyên quay về trại trẻ mồ côi, cô vẫn luôn đợi cậu bé vụng về đó.
Mãi cho tới khi đi kiểm tra sức khỏe, Winona phát hiện mình bị ung thư.
Đối với người bình thường thì tin tức này như sét đánh giữa trời quang nhưng Winona lại rất bình tĩnh. Cô bình tĩnh tới mức làm bác sĩ thông báo kết quả cho cô kinh ngạc.
“Đây là giai đoạn đầu đúng không?” Winona xác nhận lại lần nữa.
“Đúng vậy. Cũng may là cô tới kiểm tra sức khỏe sớm, nếu rơi vào thời kỳ giữa hoặc cuối thì không dễ chữa rồi.”
Biết mình không chết, có khả năng có thể chữa khỏi thì Winona không quan tâm tới việc mình bị ung thư nữa. Trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, cô cần phải tìm Jonathan Douglas.
Cô không chờ nổi nữa. Cô quyết định sẽ đi tìm người con trai đó, giống như lúc trước cô phát hiện ra anh ngồi trong thùng rác vậy.
Vì thế, Winona rời khỏi Petra House, rời khỏi Berlin, đi khắp nước Đức tìm kiếm tung tích Jonathan. Mãi cho tới hai năm sau, cô mới gặp được cậu bé đó.
**
Sau khi gặp được Winona, Jonathan mới nhớ lại những ký ức ở trại trẻ mồ côi. Giờ thì anh đã biết tại sao lúc trước mình lại lựa chọn thi vào đại học cảnh sát rồi.
Đó là vì rất lâu về trước có một cô bé nói với anh rằng bố cô ấy là cảnh sát, bố cô ấy là người tốt.
Vui vẻ vì gặp lại chưa được bao lâu, Winona và Jonathan phát hiện ra tình cảnh hai mươi năm trước bố Winona gặp lại đã tái diễn trên người Jonathan.
“Cậu nói cậu là cảnh sát nằm vùng trà trộn vào Mafia?”
Winona sắp hít thở không thông. Mấy năm nay, cô luôn tự hỏi những việc lạ đã xảy ra trên người bố mình, cuối cùng nghĩ tới một khả năng, thật ra bố cô đúng là cảnh sát nằm vùng.
“Cậu chắc chứ?”
Winona hỏi vậy làm Jonathan do dự. Thời gian gần đây, anh luôn có cảm giác khá quỷ dị.
Vì thế, Jonathan tìm Walter Jovanovich để giằng co.
Walter Jovanovich tự tin là mình nắm được điểm yếu của Jonathan nên đã ngả bài luôn với anh. Khoảnh khắc đó, Winona biết được cả sự thật về cái chết của bố mình.
Vì để cảnh cáo Jonathan, Walter Jovanovich dùng nhược điểm này để khiến anh bị cảnh sát Đức truy nã.
Nhưng Walter Jovanovich không biết được rằng, số phận của mình đã được định trước kể từ ngày ông ngả bài với Jonathan.
Một năm đó, Winona và Jonathan không ngừng tìm cách giết chết Walter Jovanovich. Dù trong lòng cực kỳ run sợ nhưng Walter Jovanovich cũng đưa ra lời cảnh cáo, chỉ cần ông ta tử vong thì thân phận nằm vùng của Jonathan sẽ được tung ra ngoài ánh sáng. Đến lúc đó, Jonathan sẽ bị cả gia tộc Bayer đuổi giết.
Walter Jovanovich tưởng rằng như thế sẽ khiến Winona và Jonathan sợ hãi nhưng ông đâu biết là bọn họ đã sớm chẳng quan tâm nữa.
Thân bọn họ đã sớm ở địa ngục, chẳng lẽ còn sợ cái chết sao?
**
Sau khi Winona Duffy giết chết Walter Jovanovich, Jonathan thành công đón được cô.
Trong đêm tối vô tận, Jonathan và Winona cứ như hai cô hồn dã quỷ dạo chơi ở thế giới này.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Jonathan vừa lái xe, vừa dò hỏi Winona đang ngẩn người.
Bỗng nhiên, trước mắt Winona hiện lên rất nhiều hình ảnh. Có cảnh bố mẹ cô ngã trên vũng máu, có cảnh cô và Jonathan bất lực trong trại trẻ mồ côi, còn có cảnh người cha xứ kia bị trúng độc chết. Cuối cùng là cảnh Walter Jovanovich bị cắt yết hầu.
“Jonathan, cậu có tin là trên thế giới này có Thượng Đế không?”
Cả người Jonathan run lên.
“Chúng ta là những đứa trẻ bị Thượng Đế vứt bỏ.”
“Cứ vậy đi, tiếp tục như thế.”
**
Khi điều tra về cha xứ Kevin vào hai mươi năm trước, Winona và Jonathan phát hiện ra một bí mật, đó là một quy luật thần bí.
“Cậu tin không?” Cơn tức trong lòng Winona đã bị thiêu đốt cháy hừng hực.
“Chúng ta tiếp tục làm thế đi.”
Jonathan trả lời vô cùng ngắn gọn. Sau khi giết chết cha xứ Kevin Brana, đáng lẽ bọn họ sẽ bay sang Mỹ. Không chỉ vì ở Mỹ có nhiều người giống như Kevin Brana mà còn là vì bọn họ đang bị gia tộc Bayer đuổi giết.
Anna gọi điện thoại cho Jonathan.
“Cảm ơn cậu đã trợ giúp, nhưng có vẻ như Vlad Borman không tiếp nhận được việc mình phải ở trong tù cả đời nên đã tự sát.”
“Hắn giết nhiều người như thế mà còn sợ ở tù à?” Jonathan cười đầy châm chọc.
“Tôi tìm được người giúp cậu làm thân phận giả rồi. Ngày mai các cậu sẽ bay tới Mỹ chứ?” Anna tiếp tục nói. Đây là giao hẹn giữa cô và Jonathan.
“Không, chúng tôi cần quay về Đức một lần nữa. Cô có thể giúp chúng tôi chặn người của gia tộc Bayer không?”
“Hai người còn muốn về đó? Điên rồi hả?” Anna vô cùng khó hiểu, hỏi.
“Chúng tôi mới phát hiện, sau khi Winona rời khỏi Petra House, nơi đó lại chào đón một ác ma nữa.”
Lúc này, ngay cả Anna cũng im lặng. Một lúc sau, cô mới mở miệng: “Tôi giúp hai người làm nổ gia tộc Bayer, thế nào?”
**
Giải quyết xong hai người của gia tộc Bayer theo đuôi, Winona và Jonathan vội vàng thu dọn hành lý rời đi.
“Sao người của gia tộc Bayer lại phát hiện ra hành tung của chúng ta?” Winona vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.
“Hôm nay hang ổ của bọn họ bị nổ. Có lẽ bọn họ nghĩ là do chúng ta làm nên đang hận chúng ta tới chết.”
Jonathan hớn hở nói, chọc cho Winona cười.
“Tớ nghĩ nên chúng ta nên gọi điện thoại cho Anna. Cảm ơn cô ấy vì đã giúp chúng ta nhiều như thế.”
Winona thành khẩn nói. Jonathan tán thành với suy nghĩ của cô.
Anna nhanh chóng nhận được điện thoại của Winona.
“Cô Anna, thật sự rất cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi. Chúng tôi không cách nào báo đáp cô được, chỉ có thể chúc cô tương lai sẽ…”
Winona còn chưa nói xong thì Jonathan đã thấy bên ngoài cửa sổ có mấy chiếc oto khả nghi tiến tới gần khách sạn. Anh lập tức nhận ra nguy hiểm.
“Winona, chạy mau!”
Nói xong câu đó, Jonathan liên tục bằn súng về phía mấy người kia thông qua cửa sổ.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này được viết dưới góc nhìn của Winona, chương tiếp theo sẽ là kết cục. Lúc này tuyến thời gian của mọi người đã song song rồi.
Về việc liếm phong thư, chắc hẳn có một vài tiểu thiên sứ không biết chuyện này. Thật ra có rất nhiều phong thư bên ngoài có một lớp nhựa cao su, chỉ cần dùng chút nước là có thể dính được phong thư vào.Vì vậy, có rất nhiều người có thói quen liếm phong thư.
Danh sách chương