“ Còn có khả năng này sao? ” Tiểu Mỹ há to miệng khiếp sợ, cô nàng không thể tin được.

“ Viên quặng đồng tinh luyện kia chính là chứng cứ, cho dù nó vô cùng nhỏ bé nhưng nó vẫn nói cho chúng ta biết được chân tướng. ”

“ Nhưng mà, tại sao hung thủ phải làm như vậy? Tại sao hắn phải trăm phương ngàn kế, tìm cách tàn sát hai thôn trang này? ”

Tiểu Mỹ lập tức đưa ra câu hỏi, nhưng vấn đề này Chúc An Sinh không trả lời được.

“ Ngày hôm qua chị đã ngồi xem hết những tài liệu có ở đây, giữa hai thôn trang này hoàn toàn không có mối liên hệ nào, cuộc sống của dân trong thôn cũng chỉ là sáng mặt trời mọc thì làm việc chiều chiều mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, một cuộc sống hoàn toàn bình thường. Trong cuộc sống của bọn họ hoàn toàn không có khả năng gây hấn gì với một tên hung thủ như vậy. Thế nên chị cũng chưa hiểu tại sao hung thủ lại lựa chọn tàn sát hai thôn trang này. ”

Sau khi nói xong, Chúc An Sinh rơi vào trầm tư, còn Tiểu Mỹ vẫn cảm thấy kinh hoàng với cách thức giết người của hung thủ.

Thật ra, Chúc An Sinh hiểu rất rõ. Vấn đề khó khăn nhất của vụ án này không phải là phương thức gây án của hung thủ, cái khó nhất chính là động cơ.

Hai thôn trang có cuộc sống gần như tách biệt với xã hội bên ngoài, rốt cuộc vì sao hung thủ muốn giết hại người dân trong hai thôn trang đó?

Chúc An Sinh không thể hiểu được. Kinh nghiệm phá án từ trước tới nay của cô là thủ pháp của hung thủ sẽ thể hiện được cả mục đích mà hung thủ muốn đạt được, nhưng trong vụ án này thì cô không biết.

Cuối cùng, Tiểu Mỹ đã nghĩ thông tin này nhất định phải nhanh chóng nói cho cảnh sát biết, Chúc An Sinh cũng đồng ý với ý kiến của cô nàng. Hơn nữa, Chúc An Sinh còn cảm thấy hơi lo lắng cho sự an toàn của Trì Trừng. Tuy cô biết trước khi hành động Trì Trừng đã chuẩn bị mọi thứ rất chu toàn, nhưng dù sao nơi anh đặt chân tới là rừng rậm sâu thẳm, đường núi hiểm nguy. Trước tiên cứ phải báo cho cảnh sát biết trước để bọn họ chuẩn bị thật tốt, như vậy Chúc An Sinh cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Vì thế Chúc An Sinh và Tiểu Mỹ nhanh nhẹn thu dọn những vật dụng trong phòng, sau đó đem nó để lên xe Tiểu Mỹ.

Cậu bé vừa rồi mang đồ ăn sáng đi hâm nóng đã quay trở lại. Nhưng khi trở lại cậu bé phát hiện ra Chúc An Sinh phải đi nên cảm thấy rất khó chịu. Cuối cùng, Chúc An Sinh lấy từ trong vali hành lý của mình cuốn sách <A Brief History Of Time(1)>, đây là cuốn sách Chúc An Sinh thường đọc để suy nghĩ của mình có thể thoát khỏi những tình huống khó khăn trong vụ án.

(1)A Brief History Of Time: Là cuốn sách của tác giả Stephen Hawking.

Chúc An Sinh để Tiểu Mỹ truyền đạt lại lời nói của mình.

“ Bây giờ có thể em đọc không hiểu trong quyển sách này viết cái gì nhưng chị tin rằng một ngày nào đó em sẽ nhận ra được những thứ kỳ diệu trong quyển sách này. Chúng ta là những người nhỏ bé nhưng chúng ta có thể hoàn hảo vượt qua sinh hoạt bình dị trong ngày. ”

Chúc An Sinh biết bây giờ cô nói những điều này cậu bé không hiểu được nhưng cô hy vọng một ngày nào đó cậu bé này sẽ hiểu. Chúc An Sinh không nghĩ tới việc nói với cậu bé này mấy lời chúc phúc vô vị, cho dù sau này tương lai của cậu bé có ra sao thì Chúc An Sinh hy vọng chỉ cần cậu bé vui vẻ hạnh phúc là được.

Sau đó, Chúc An Sinh và Tiểu Mỹ cùng nhau ăn hết phần ăn sáng mà cậu bé mang tới. Các cô nói lời tạm biệt với những người dân trong thôn, rồi hai người mang theo hành lý của Trì Trừng rời khỏi đây.

**

Ở cục cảnh sát phủ Bắc, Chúc An Sinh giải thích cho mấy người cảnh sát ở đây hiểu. Sau lời giải thích, mấy người cảnh sát đó mới hiểu tầm quan trọng của viên quặng đồng tinh luyện kia.

“ Điều này đúng là không thể tin được. Trì Trừng tiên sinh có thể thông qua một viên quặng đồng tinh luyện để tìm kiếm những cái khác sao? ”

Có cảnh sát cảm thán với Chúc An Sinh một câu nhưng ngay sau đó cậu ấy nhận ra là Chúc An Sinh nghe không hiểu những gì mình nói, Tiểu Mỹ đứng một bên nhanh nhẹn phiên dịch.

“ Chân tướng đang bao trùm lên viên đồng quặng tinh luyện đó, chẳng qua chúng ta không có đôi mắt phát hiện chân tướng giống như Trì Trừng. ”

Chúc An Sinh cũng không quên bảo mấy người cảnh sát đó nên đi tìm Trì Trừng, cô đoán chắc giờ anh cũng đi được hơn nửa đoạn đường rồi. Ở nơi núi rừng hiểm trở, sâu thẳm như này, Chúc An Sinh có thể tưởng tượng được việc đi vào đó khó khăn như thế nào, đồng thời sự nghi ngờ của cô với hung thủ càng lúc càng nhiều.

Rốt cuộc hung thủ đã nghĩ gì mà phải tốn công tốn sức đi tàn sát hai thôn trang đó cơ chứ?

Ôm vấn đề khó hiểu này, Chúc An Sinh yên lặng đợi Trì Trừng trở về.

Buổi tối, Tiểu Mỹ đưa Chúc An Sinh đi ăn rất nhiều món ăn ngon của Thái Lan, sau đó hai người dừng chân tại khách sạn mà Chúc An Sinh ở.

Chúc An Sinh một mình trở về căn phòng cô đã đặt trước, nhưng trong khoảnh khắc cô mở cửa phòng ra, trong lòng cô lại dâng lên chút bất an.

Cái tay đằng sau lưng Chúc An Sinh chuẩn bị chạm tới thì theo bản năng cô làm động tác quật qua vai, giây tiếp theo tiếng hét vang vọng cả khách sạn.

Chúc An Sinh nhìn chăm chú, lúc này cô mới phát hiện ra người đang nằm trên mặt đất thống khổ kêu rên là Trì Trừng.

“ Trì Trừng!! ” Trong lòng Chúc An Sinh dâng lên cảm giác vừa vui mừng vừa kinh ngạc, kêu gọi tên anh một tiếng rồi nhanh chóng đỡ anh dậy.

Thẳng tới khi Trì Trừng ngồi xuống giường trong khách sạn, sự đau đớn trên mặt anh vẫn không giảm đi tí nào. Chúc An Sinh chạy đi lấy cho anh cốc nước.

Trì Trừng nhận lấy cốc nước muốn uống một ngụm, nhưng trước khi uống anh lại nói: “ Em kiểm tra mọi thứ trong phòng rồi à? ”

Chúc An Sinh biết Trì Trừng đang nhắc tới cái gì. Trì Trừng có thói ở sạch nên mỗi khi dừng chân tại khách sạn nào đó đều phải làm kiểm tra một lượt, dần dần sau đó ngay cả Chúc An Sinh cũng nhiễm thói quen này.

“ Ít nhất thì cái giường anh đang ngồi và cốc nước anh đang cầm là sạch. ” Chúc An Sinh mỉm cười nói. Đối với việc kiểm tra phòng trong khách sạn, Chúc An Sinh luôn có một bóng ma trong lòng, hơn nữa căn phòng này cũng không phải căn phòng ban đầu cô muốn ở.

Lúc này Trì Trừng mới uống nước. Chờ tới khi anh cảm thấy đỡ đau, Chúc An Sinh lên tiếng chất vấn: “ Sao anh lại đột ngột xuất hiện đằng sau lưng em? ”

Nghe thấy Chúc An Sinh hỏi vấn đề này, Trì Trừng cảm thấy hơi xấu hổ. Bị Chúc An Sinh quật ngã, ký ức này cứ tua đi tua lại liên tục, phóng to lên trong đầu óc anh.

“ Còn không phải là anh muốn cho em một bất ngờ sao? ”

“ Hóa ra đó là cách anh tạo bất ngờ cho người khác hả, giống như lần anh thả bồ câu(2) ở sân bay hả? ”

(2)Thả bồ câu: Tương tự như việc cho leo cây.

Trì Trừng không ngờ là Chúc An Sinh còn nhớ việc này, anh vội vàng giải thích: “ Đây là do anh có phát hiện mới, muốn toàn lực tập trung vào nó mà, hơn nữa, anh đã bảo Tiểu Mỹ đi đón em rồi còn gì. ”

“ Xét thấy anh say mê với công việc như vậy, em tạm thời tha thứ cho anh. Nhưng, anh trở về từ lúc nào thế? ” Chúc An Sinh biết, nếu như cô rơi vào hoàn cảnh giống như Trì Trừng, cô cũng sẽ có lựa chọn giống anh. Thế nên cô không tức giận vì Trì Trừng không tới sân bay đón mình. Đùa vui hai ba câu xong, hai người bắt đầu nói vào việc chính.

“ Lần này cũng may là có em. Lúc đó anh chỉ nghĩ tới việc nhanh chóng đi vào rừng tìm kiếm chứng cứ mà quên nói cho mọi người biết phát hiện của mình. Khi tự mình đi vào con đường mà hung thủ đã chọn anh mới thấy được nó khó khăn như thế nào, sau đó tốc độ đi đường của anh càng lúc càng chậm, may mắn là có em nói với cảnh sát tới đón bọn anh, không thì chỉ sợ giờ bọn anh mới đi tới Tố Nông Sơn. ”

Chúc An Sinh vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy buồn cười, rồi cô chủ động hỏi anh: “ Bằng không anh nằm trong phòng em nghỉ ngơi chút nhé? ”

Trì Trừng nghe Chúc An Sinh nói thế thì cao hứng cầm lấy tay cô: “ Em đang quan tâm anh đó hả? Có điều anh biết em đang tò mò xem anh phát hiện ra cái gì, vừa nãy trên đường về phủ Bắc anh đã ngủ một chút rồi, thế nên anh có thể duy trì sự tỉnh táo thêm một lúc nữa. ”

Nghe Trì Trừng nói vậy Chúc An Sinh cũng không khách khí nữa, vì đúng là cô cực kỳ tò mò. Vừa rồi là cô phải nhịn xuống sự tò mò của mình để Trì Trừng có thể nghỉ ngơi, Chúc An Sinh cảm thấy cô vô cùng yêu Trì Trừng.

“ Thế rốt cuộc anh đã phát hiện ra cái gì? ” Chúc An Sinh nhìn anh với vẻ mặt chờ mong.

“ Anh á, anh không phát hiện ra cái gì cả. ”

Trì Trừng cười ha ha, anh không phát ra tay Chúc An Sinh đang nắm chặt lại.

“ Trì Trừng, anh cảm thấy đùa như vậy rất vui đúng không? ”

“ Vui mà, em không cảm thấy… ” Trì Trừng còn chưa nói xong đã cảm nhận được sau lưng mình có sát ý tỏa ra từ Chúc An Sinh, anh nhanh chóng ngậm miệng lại rồi quay sang nói một cách nghiêm túc: “ Có điều đúng là anh không phát hiện ra cái gì cả. ”

“ Một chút cũng không có? ” Chúc An Sinh biết Trì Trừng đang nói thật, giọng cô cũng không giấu được sự kinh ngạc.

“ Anh đã thuê người dẫn đường, người đó có con chó săn rất thông minh và đây cũng là lý do anh thuê cậu ta. Ban đầu anh đã nghĩ có thể trên con đường hung thủ di chuyển sẽ lưu lại dấu vết, ví dụ như túi lương khô sau khi hắn ăn xong sẽ vứt lại ở dọc đường hay những bài tiết thường ngày của hắn lưu lại trên đường đi. Rồi cuối cùng anh phát hiện ra mình đã quá coi thường tên hung thủ này rồi, hắn cực kỳ cẩn thận. Dù cho có sự trợ giúp của chó săn, chúng ta vẫn không thể nào tìm ra được dấu vết của hung thủ. ”

“ Khoa trương thế sao? Ngay cả dấu vết bé tí hung thủ cũng không để lại hả? ” Tên hung thủ này lại làm cho Chúc An Sinh thêm kinh hãi.

“ Anh chắc chắn trong kế hoạch của hung thủ cũng đã tính tới việc phương thức kỳ lạ của mình sẽ bị phát hiện, thế nên hắn mới cố gắng khống chế chính mình không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Túi lương khô hắn ăn xong hắn sẽ cầm luôn, rồi những thứ hắn bài tiết ra hắn cũng sẽ mang đi. Bằng không, sao chúng ta có thể không phát hiện ra bất cứ thứ gì. ”

“ Không chỉ có như thế. Khi bọn anh tới Tố Nông Sơn còn đi kiểm tra những khu tham quan một lượt, tới lúc đó anh mới biết cả hai khu Tố Nông Sơn và Phật Đại Trân đều là những khu mở cửa không cần vé vào. Đừng nói tới việc có xem được đoạn ghi hình nào có hắn không vì ngay cả thời gian xuất phát hắn cũng đã suy nghĩ rất cặn kẽ. ”

“ Ôi trời!! ”

Ngoại trừ những từ này, Chúc An Sinh không thể tìm được từ ngữ nào khác có thể hình dung tâm trạng mình lúc này. Tâm tư hung thủ sâu tới mức làm Chúc An Sinh rợn tóc gáy.

“ Vì sao? Vì sao hung thủ phải hao tâm tổn sức nghĩ cách tàn sát hai thôn trang đó? ” Vấn đề này trong lòng Chúc An Sinh càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

“ Thật ra điểm này anh cũng chưa hiểu lắm. Tên hung thủ này thật sự rất khủng bố, nếu hắn muốn giết người mà không để lộ chút dấu vết nào thì anh tin chắc chắn hắn có thể làm được, thế nên có thể trừ bỏ khả năng hắn có ham muốn giết người ra. Vậy vì sao hắn lại tàn sát hai thôn trang này, một hành động dễ khiến người ta chú ý tới? ”

Lần đầu tiên Chúc An Sinh và Trì Trừng gặp được hung thủ khiến hai người họ đều hoang mang.

“ Trì Trừng, liệu chúng ta có bắt được hắn không? ” Chúc An Sinh nhìn Trì Trừng, nghi hoặc hỏi.

“ Đương nhiên có thể. ” Trì Trừng trả lời không chút do dự, trên khuôn mặt anh còn hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “ Đây đúng là một kế hoạch phạm tội hoàn hảo, nhưng chắc hung thủ không biết, thật ra ‘hoàn hảo’ chính là sơ hở lớn nhất. ”

Tác giả có lời muốn nói: Trì Trừng trở về rồi đây ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện