Thời tiết chuyển lạnh, Hạ Tiểu Du bắt đầu chuẩn bị nồi lẩu làm bữa tối. Ban Thần Khanh tan sở, trốn trong nhà Hạ Tiểu Du ăn nồi lẩu nóng nghi ngút vừa thơm vừa ngon, thân thể lẫn tâm hồn đều là thỏa mãn, cảm thấy hạnh phúc cực kì.

Ban Thần Khanh nghĩ, hắn đã không rời xa được căn nhà nhỏ này, càng không thể rời xa người này.

.

.

“Ở lại được không?” Một buổi tối, khi Ban Thần Khanh chú ý tới thời gian, đã là rất khuya rồi. Hắn do dự một chút, sau đó xoay sang phía Hạ Tiểu Du thỉnh cầu.

“Ân?”

“Bên ngoài lạnh lắm.” Ban Thần Khanh chỉ hướng cửa sổ, hy vọng Hạ Tiểu Du đừng bắt hắn một mình đi về giữa trời rét.

“A, đã trễ thế rồi.” Hạ Tiểu Du lúc này cũng chú ý tới thời gian.

“Có được không?” Ban Thần Khanh nhích đến, dựa vào người Hạ Tiểu Du, ngẩng đầu nhìn cậu, chớp mắt.

“Ân…”

“Tôi ngủ sopha là được rồi, không được đuổi tôi đi.” Ban Thần Khanh nói, dán mặt lên cánh tay Hạ Tiểu Du dụi tới dụi lui.

“Cũng không phải muốn đuổi anh đi.”

“Vậy em đồng ý rồi.”

“Phòng vệ sinh cũng rất nhỏ, anh dùng đỡ đi. Tôi lấy đệm lông cho anh.”

Ban Thần Khanh hoan hô một tiếng. Mỗi lần phải rời khỏi nơi này hắn đều lưu luyến, đêm nay rốt cục có thể không về.

.

.

Có lần đầu tiên ngủ lại, về sau Hạ Tiểu Du cũng không từ chối. Ban Thần Khanh qua đêm trong nhà Hạ Tiểu Du càng lúc càng nhiều, thậm chí mang mấy bộ quần áo đến. Trước đây khi tới nhà Hạ Tiểu Du lần đầu tiên, Ban Thần Khanh từng miêu tả cho Y Toa Bối nghe về nhà của Hạ Tiểu Du, hắn thích cảm giác ngăn nắp cùng ấm áp ở đây, Y Toa Bối chỉ nói: “Nhỏ như vậy, ở được sao.” Hiện tại, Ban Thần Khanh hoàn toàn không cảm thấy nhà Hạ Tiểu Du nhỏ, hắn chỉ cảm thấy sống ở đây dễ chịu không gì sánh được.

.

.

Thứ hai, Y Toa Bối đến chỗ của Ban Thần Khanh họp, nhân lúc cuộc họp chưa bắt đầu, Y Toa Bối kéo Ban Thần Khanh vào phòng làm việc của hắn.

“Sao gần đây anh không về nhà, đến đâu vi hành rồi? Em gọi đến nhà anh mấy lần cũng không ai nhấc máy.” Y Toa Bối hỏi.

“Nga, anh ở nhà Tiểu Du.” Ban Thần Khanh hời hợt nói.

“Cái gì!” Y Toa Bối vừa nghe đã mở to hai mắt nhìn, đầu tiên là nghi ngờ nhìn chằm chằm Ban Thần Khanh, sau đó hai mắt đắc ý bừng bừng đưa ngón tay đẩy Ban Thần Khanh một cái: “Anh giỏi a, anh giỏi…”

“Bọn anh không có gì.” Ban Thần Khanh nói rõ: “Chỉ là tạm thời ở chung thôi.”

“Hừ hừ, mấy lời này mà anh cũng dám nói ra.”

“Ở nhà Hạ Tiểu Du rất dễ chịu, anh không muốn đi.” Ban Thần Khanh bình thản nói.

“Vậy anh đưa tiền nhà rồi chứ?” Y Toa Bối biểu tình nghiêm túc mà hỏi, dáng vẻ thay Tiểu Du bất bình.

“Ách, cái này…” Ban Thần Khanh nhất thời không nói nên lời, sau đó gãi gãi tóc: “Bọn anh, bọn anh cái này… Khó tính…”

“Cái gì! Ban Thần Khanh! Anh bắt cậu ấy nuôi anh!”Y Toa Bối hét to, giọng nữ đột nhiên vút cao làm Ban Thần Khanh giật mình, vội vàng che miệng Y Toa Bối.

“Nhỏ giọng chút, em nhỏ giọng chút đi.”

“Ban Thần Khanh tên thối tha không biết xấu hổ, anh vậy mà lại bắt cậu ấy nuôi anh!” Y Toa Bối tiếp tục lên án: “Ban Thần Khanh, tiền lương của anh là bao nhiêu, thu nhập của cậu ấy là bao nhiêu, anh không biết xấu hổ a! Anh ở của cậu ấy, ăn của cậu ấy, xài của cậu ấy, còn không đưa tiền nhà, vậy mà anh cũng sống được!”

“Ai tiểu thư, tôi nhận lương cả năm.” Ban Thần Khanh cười đến rất là thẹn thùng.

“Anh có thể chia cho mười hai!”

“Ai, Bối Y Toa tiểu thư, lương một năm của anh là sáu nghìn vạn[là 192.000.000.000 VND anh Khanh không phải loại giàu bình thường ọ_Ọ], chia cho mười hai cũng là năm trăm vạn. Đột nhiên cầm năm trăm vạn đưa cho Tiểu Du, em nghĩ cậu ấy có thể tin cái lý do là anh vừa trúng xổ số sao?” Ban Thần Khanh nói rõ.

“Phi, sao không tính luôn tiền hoa hồng cuối năm của anh với tiền lời cổ phiếu và tiền gửi ngân hàng luôn! Ban Thần Khanh, anh cũng biết anh kiếm được nhiều, vậy mà anh để cậu ấy nuôi anh! Anh là muốn cho em lý do đánh anh sao.” Y Toa Bối tức giận bất bình mắng mỏ.

“Đây là chuyện giữa anh và Tiểu Du. Anh sẽ giải quyết.”

“Anh!”

Y Toa Bối còn muốn nói thêm điều gì, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Ban Thần Khanh, lại thu lời lại. Khi nãy còn thể vui đùa, bây giờ anh họ đã nghiêm túc, giống như trở thành một nhiều người khác, cô không dám nữa.

“Anh nói rồi, không cần em tới làm sứ giả chính nghĩa thiên thần hộ mệnh các loại.” Ban Thần Khanh khoanh tay trước ngực, yên lặng nhìn Y Toa Bối. Áp lực nặng nề toát ra từ ánh mắt khiến Y Toa Bối chột dạ cúi đầu.

“Em chỉ cảm thấy thiệt thòi cho Tiểu Du.” Y Toa Bối nói nhỏ.

“Vậy thì cũng là chuyện của anh và Hạ Tiểu Du.”

“Anh định khi nào mới nói thật với cậu ấy? Ngươi không thể cứ gạt cậu ấy mãi.” Y Toa Bối nói ra sự thật.

“Bối Y Toa, giữa anh là Hạ Tiểu Du chưa từng có thứ gì dối trá.” Ban Thần Khanh hạ mắt, nhìn cô em họ thấp hơn hắn nửa cái đầu.

“Nhưng anh cũng không nói thật.”

“Anh sẽ nói, nhưng chưa phải bây giờ.”

“Anh không được khi dễ Tiểu Du.”

“Ấu trĩ!” Ban Thần Khanh đánh giá không chút khách khí.

“Đúng vậy, trong mắt anh đương nhiên là em ấu trĩ. Ai đấu nổi anh.” Y Toa Bối giận.

Ban Thần Khanh đi tới, đặt tay lên vai Y Toa Bối: “Trước tiên anh muốn nói rõ một chuyện, Y Toa Bối, anh chưa từng dối gạt Tiểu Du, bất kì chuyện gì cũng không có. Tiểu Du chưa từng hỏi, cậu ấy không quan tâm, thậm chí cậu ấy còn chưa từng nghĩ tới. Anh nghĩ với Tiểu Du mà nói, người cậu ấy thích là Ban Thần Khanh, mà không phải mấy thứ anh có. Anh nghĩ em biết, muốn tìm ‘đúng’ người là khó khăn bao nhiêu. Anh rất quý trọng Tiểu Du. Trước đây anh cũng đã nghĩ kĩ mới có dũng khí chủ động đến gần cậu ấy. Nếu em nghĩ anh sẽ không thương tổn về mặt tình cảm, vậy em đã sai rồi. Từ khía cạnh tình cảm mà nói, anh và Tiểu Du là bình đẳng, không phân biệt cao thấp.”

“Y Toa Bối, trong phạm vi có thể, anh cố gắng hết khả năng của mình để lo nghĩ cho Tiểu Du, vì Tiểu Du làm những việc anh có thể, cậu ấy cũng vậy. Làm sao có thể so sánh, đây là chuyện giữa anh và cậu ấy. Đừng dùng ánh mắt thế tục phán đoán. Có những việc anh có thể làm thay cậu ấy nhưng lại không làm, là sợ phản tác dụng. Càng quý giá, càng trân trọng, càng không muốn cậu ấy chịu một chút thương tổn, cho dù chỉ là một chút thiệt thòi, anh cũng không muốn cậu ấy phải chịu.”

Y Toa Bối yên lặng nghe Ban Thần Khanh nói xong, sau đó nhìn chằm chằm ông anh họ, đến lúc thấy sắc mặt Ban Thần Khanh hơi giận, mới nhếch môi cười xấu xa nói: “A, anh thảm rồi, anh tiêu rồi! Ban Thần Khanh, thì ra anh thích cậu ấy như vậy!”

“Đúng vậy, thế thì sao?” Ban Thần Khanh liếc nhìn Y Toa Bối.

“Sau này em có thể liên thủ với Tiểu Du.” Y Toa Bối đắc ý cười nói.

“Không được suy nghĩ mấy chuyện xấu xa.” Ban Thần Khanh gõ nhẹ một cái lên đầu cô em họ: “Hơn nữa Tiểu Du cũng sẽ không theo em làm chuyện xấu xa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện