Khang Khang Khang, mau ôm em đi...
Tiết Nhu trên người mặc chiếc váy ngủ từ phòng tắm chạy ra liền bổ nhào lền người Khang.
Viễn Khang đưa tay ôm lấy cô sưởi ấm tiện thể quấn thêm cái mền bên ngoài.

Làn da mềm mại lạnh lạnh vươn chút nước khiến Khang phải nhăn mặt:
- Em tắm nước lạnh à?
Tiết Nhu mỉm cười chui rụt vào lòng anh.

Khang thật muốn thẳng tay bóp nát cái mũi của cô.

Người gì mà lì lượm thế không biết, giờ này hơn mười giờ tối hứng lên cái đòi đi tắm đã thế còn chẳng chịu tắm nước nóng cứ thích tắm nước lạnh cơ.
Cơ thể nhỏ trong lòng anh vẫn không ngừng run rẫy, Khang cốc vào đầu cô một cái rồi nhéo tai cô, anh nghiến răng nghiến lợi:
- Lỗ tai mày là lỗ tai heo à? Sao nói mãi không nghe thế.
Tiết Nhu quạo quọ đạp vào người:
- Mày chửi tao quài, tao ăn mày giờ.
Vừa nói xong đã ăn thêm hai cái cốc vào đầu.

Nhìn gương mặt kia nhăn nhó anh cũng thương lắm, nhưng lại cứ thích chọc cho nó nhăn nhó thôi.
- Này mày ăn đi, thịt tao này ăn đi.
Khang mạnh dạng đưa tay ra trước mặt cô, còn nghênh nghênh thách thức.
Tiết Nhu nhận thấy vẻ ngông cuồng của chồng mình, cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh há to miệng cắn thật mạnh vào.

Khang như muốn nhảy dựng lên, răng chó có khác, cắn một phát tê dại cả người.
- Chừa cái tật thách vợ nha con.
Cô đe dọa anh một câu rồi chẳng thèm nhìn đến nữa.

Khỏi cần nghĩ cũng biết chồng cô nó đang đau đớn ôm cánh tay rưng rưng nước mắt.

- Mẹ ơi con bị chó cắn...
Khang ôm cánh tay bị cắn mà lớn tiếng mách mẹ, Tiết Nhu liền lấy cái gối đập vào mặt anh:
- Mày nói ai chó? Mày mới chó đấy.
Anh bây giờ nào chịu thua thiệt, cũng nhanh chóng phản bác:
- Chỉ có chó mới cắn người thôi.
Tiết Nhu vốn định phản bác gì đó nhưng rồi ngẫm nghĩ lại.

Cô đột nhiên mỉm cười hiền dịu, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay vừa bị mình cắn còn tốt bụng xoa xoa vết cắn:
- Ôi thương anh vợ của tao quá à, chó nào mà cắn có một chỗ vậy nhỉ? Đáng lý nó phải cắn ở cái chỗ làm nó có bầu cơ!
Giọng Tiết Nhu nhẹ nhàng da diết như mũi dao đâm thẳng vào tim đen anh.
Thứ bên trong đủng quần đột nhiên nhứt nhói.
Viễn Khang cười trừ, thầm xin lỗi con mình, chửi cô là chó thì chẳng khác nào chửi luôn cả con mình.

Nghĩ mà chán, chẳng bao giờ cãi thắng vợ cả.
- Tao cho mày chết.
- Á á, đau...!Bóp nát con chim tao rồi...!NÁT RỒI NHU!
Căn phòng cứ thế mà vang vọng tiếng rên than khóc của Khang.

Lúc hai vợ chồng còn đánh lộn với nhau thì điện thoại anh reo lên.
- Im lặng, nghe điện thoại.
Khang búng vào trán cô dặn dò, anh khá ngạc nhiên khi thấy người gọi là mẹ.
- Mẹ gọi à?
- Mẹ ở dưới nhà mà gọi làm gì nhỉ?
Tuy không biết sự tình thế nào nhưng Khang vẫn nhấc máy.
Vừa nhấc máy đã điếc cả tai, âm thanh phát ra từ điện thoại chí chóe tiếng còi.

Một giọng nữ gấp gáp:
- Cho hỏi anh phải chồng của chủ nhân điện thoại không ạ?
Nghe giọng điệu gấp gáp ấy không khó để có thể đoán chắc đã có chuyện gì sảy ra.

Khang vội đáp:
- Phải, mẹ tôi đâu?
- Anh...!anh là con trai của bệnh nhân ạ? Vậy thì tốt quá, cô ấy bị tai nạn giao thông hiện giờ đang được cấp cứu anh mau đến bên viện A để làm các thủ tục ạ.

Nói xong liền cúp máy.

Khang bàng hoàng đơ người mất vài giây mới tiêu hóa nổi những gì mình vừa nghe.
Tiết Nhu cũng hoang mang không kém, vài giây sau vợ chồng nhìn nhau liền tức tốc đi thay đồ.
Vừa chạy xuống nhà đã gặp ngay Tuyết Nhan.

Bà đang ngồi rất ung dung ăn bánh uống chè.

Tiết Nhu ngẩn ra:
- Khang, mày có thấy những gì tao đang thấy không?
- Tao thấy mẹ...
- Tao cũng thấy mẹ...
Hai vợ chồng ngây ngốc nhìn nhau.

Lúc này Tuyết Nhan nhận thấy sự hiện diện của con trai và con dâu, bà ngạc nhiên:

- Ăn mặc vậy định đi đâu sao?
Tiết Nhu còn tưởng mình gặp ma đấy, cô lấy hết can đảm đi đến gần bà, bàn tay run rẫy chạm vào người bà.

Giọng cô hơi hoảng:
- Mẹ...!Mẹ không sao ạ?
Tuyết Nhan nhìn sắc mặt từ xanh đến tím tái của hai đứa con thì ngây ngốc:
- Hai đứa bị gì thế? Mẹ vẫn ở đây, có bị gì đâu.
Anh và cô trầm mặc, một lúc sau cô ngẩng đầu, đôi mắt đằng đằng sát khí:
- Lúc nãy người gọi đến bảo...!Anh có phải chồng của chủ nhân điện thoại không...
Khang lúc này mới nhận ra điều kì lạ.

Anh vội mở điện thoại ra xem lại thì thật muốn đập đầu vào tường.
Chưa kịp giải thích Tiết Nhu đã nắm đầu anh lôi lên phòng.
- Nhu, Nhu...!Nghe anh giải thích a...
Khóa cửa phòng lại cô buông Khang ra.

Cô là không muốn ở trước mặt mẹ cãi lộn nên mới phải lên lại phòng.
Tiết Nhu giật lấy điện thoại trên tay anh.

Cô vào lịch sử cuộc gọi.

Còn chưa ấn gọi cho người vừa rồi thì cô ta cũng tự động gọi lại.

Vừa nhấc máy, giọng nữ khác vang lên:
- Bất ngờ không Khang?
Giọng nói này còn trong trẻo hơn cả cô y tá lúc nảy.

Có thể kết luận cuộc gọi thông báo vừa nãy là muốn hẹn Khang ra gặp riêng.

Suy nghĩ vừa chóm nở Tiết Nhu đã không kìm được mà lớn tiếng quát vào điện thoại:
- Bất ngờ cái con mẹ mày, cái thứ tiểu tam ưm...
Viễn Khang vội bịch miệng cô, anh giật lấy điện thoại nói gấp:
- Lát gọi lại, lát gọi lại.
Rồi tắt máy hẳn.


Tiết Nhu điên tiết nhìn anh.

Khang thầm thở dài, chị hắn đi nước này thì hơi quá rồi...
Cô nhìn chăm chăm vào người anh, đôi mắt to tròn long lanh mang khủy ức lẫn tức giận.

Đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc đã rưng rưng.
Nước mắt trên khóe mi tự động chạy ra khỏi hốc mắt lăn dài trên gò má.
- Cô ta là ai?
Viễn Khang ú ớ, nói là bạn thì dễ gì cô tin.

Mà nói là chị thì cô càng không tin.
- Nhu, bình tĩnh nghe tao giải thích...
Anh đưa tay định nắm lấy tay cô thì cô đã tránh né.
- Tao hỏi mày con nhỏ đó là ai?
Cảm xúc vỡ òa không thể kìm nén.

Cô dành mười năm để tiếp cận rồi làm vợ anh vậy mà giờ đâu ra lòi thêm con đàn bà khác...
Nếu nói vậy là Khang đã có người yêu trước đó?
Nhìn Tiết Nhu khóc anh càng rối bời hơn.

Anh không thể nói một lời nào khi Tiết Nhu cứ khóc như thế.

Anh tiến đến bất chấp Tiết Nhu có tránh né cỡ nào anh vẫn ôm lấy cô.
Tiết Nhu được ôm càng khóc lớn hơn.

Cô bấu chặt vào tay anh, nghiên răng căm phẫn, uất ức:
- Mày có người yêu rồi tại sao còn cưới tao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện