Mùa hè năm tôi mười bốn tuổi, giữa cái nắng chói chang và bức người, tôi cùng ba mình mỗi người một chiếc vali kéo lê trên con đường dài ngoằng phía trước.

Hàng cây xanh hai bên đường không đủ sức sống để khiến tôi nhếch miệng cười một cái. Trời nóng đến bức chết tôi. Mồ hôi dần trượt xuống hai bên thái dương, tôi hơi dừng bước, đưa tay quệt qua loa mồ hôi trên trán rồi khẽ thở dài.

Hai cha con chúng tôi lúc nãy đã đón tàu điện ngầm để đi đến một nơi sầm uất mà mọi người vẫn hằng mơ ước được đặt chân đến đây - Thượng Hải. Nơi ga tàu ngầm đông nghẹt người, ai ai cũng đều muốn chen chúc để thoát khỏi cái biển người kinh hồn đó. Tôi và ba cũng chẳng khác gì.

Một bên là người từ dưới quê mới lên, mọi thứ xem chừng vẫn còn quá đỗi xa lạ. Ba tôi thì đã làm việc ở đây không ít lần, ông cũng rành lắm nên tôi cũng không lo lắng mấy. Đi cạnh ông, ông không ngừng dạy tôi cách cư xử, cách nói chuyện với người kia, hại tôi nghe riết mà muốn nhàm cả hai tai.

" Tiểu Đan, con đã nhớ những gì ba dặn lúc nãy chưa?" Ông lại quay người nhắc nhở, gương mặt phảng chút mệt mỏi.

Tôi kéo cái vali lạch cạch trên đường, vừa thở hồng hộc vừa gật đầu có lệ:

" Con nhớ rồi, khắc sâu vào trí óc này rồi. Ba đừng lo nữa, có được không?"

Nghe tôi nói, ông cười xoà xem chừng vui vẻ. Cũng đúng thôi, ông sắp xây dựng được một ngôi nhà mới cho riêng mình rồi, còn gì hạnh phúc bằng điều này không chứ? Mười năm trước, mẹ tôi không may đã qua đời do một tai nạn xe hơi, lúc đó tôi cũng bị thương nặng lắm nhưng mọi trở ngại đều được mẹ tôi gánh lấy. Tôi chỉ có bốn tuổi, vì hoảng sợ mà ngất ngay trong vòng tay mẹ mình. Đến lúc tỉnh dậy, tôi chỉ còn thấy người đàn ông trưởng thành kia ở bên cạnh mình, ôm lấy mình rồi lặng lẽ khóc.

Lần đầu tiên tôi thấy ông khóc một cách âm thầm như vậy. Có lẽ sợ tôi nghe được, cũng có lẽ vì bản lĩnh đàn ông nên ông không muốn mọi người ai nấy đều thấy được phần yếu đuối trong con người mình.

Từ đó, gia đình chúng tôi chỉ vẻn vẹn hai cha con. Sáng sớm, ông sẽ làm đồ ăn sáng rồi tất bật đi làm, còn tôi thức dậy chỉ có việc chén no nê bữa sáng rồi xách cặp đi học. Sau đó, công việc của ông cũng dần thay đổi, có vẻ bận bịu hơn bình thường. Ông thường đi công tác ở Thượng Hải cỡ một tuần rồi lại trở về cùng tôi.

Chính vì từ nhỏ đã xa ba mình, tôi cái gì cũng biết làm, còn làm rất giỏi là đằng khác. Mọi đứa con trai trong xóm nếu đem ra so sánh với tôi, dĩ nhiên không bằng một góc. Bọn nó làm gì biết nấu ăn, bọn nó làm gì biết quét nhà dọn cửa, bọn nó làm gì biết...À mà thôi, kể ra thì đến sáng mai cũng chẳng hết.

" Tiểu Đan, con đi lố rồi!!!"

Đang lững thững bước đi, tôi bị một giọng nói gọi giật lại. Hoảng hồn, tôi vội quay phắt người mới biết tôi đã cách ba mình một khoảng khá xa. Nheo nheo mắt, tôi tự mắng bản thân đã quá lơ đãng. Hướng về phía trước, tôi kéo vali xồng xộc chạy đến chỗ của ông. Ông đang đứng trước một ngôi nhà khá rộng rãi và tiện nghi.

Tôi ngẩn người nhìn ngôi nhà trước mặt mình, một ngôi nhà với tông màu trắng tinh khôi, cánh cửa cách điệu màu đen càng làm nổi bật cái nơi xinh đẹp này. Chớp mắt hai cái, tôi thấy từ bên trong có người bước ra. Theo phản xạ, tôi hơi lùi về sau, nấp sau lưng ông bố của mình.

Người vừa bước ra chính xác là một người phụ nữ, bà ta khá xinh đẹp, theo tôi thì là vậy. Bà bận một chiếc đầm màu đen dài đến đầu gối, làn da trắng nõn tuy đã có vài phần chai sạm do tuổi tác, nhưng nhìn chung, bà vẫn rất đẹp. Đôi mắt hai mí, đôi môi đỏ mọng đang nở một nụ cười chan hoà.

Ánh nắng phía trên bỗng dưng không còn gay gắt nữa, tôi cảm thấy nụ cười của bà ấy đã lấn át hết những gì đang soi rọi xuống đường.

" Trương Hoàng, anh đến rồi!" Người phụ nữ đó tiến tới nghiêng người ôm ba tôi một cách thân mật.

Tôi đứng cạnh khẽ liếc nhìn hai người đó, thật là không cần phải lãng mạn dưới cái trời nắng gay gắt này đi! Mau cho con vào nhà, nóng chết con rồi... Tôi âm thầm kêu gào trong lòng.

" Đây là Tiểu Đan phải không? Chào con." Người đó bây giờ tiến tới chỗ tôi, cũng rất tự nhiên mà ôm lấy tôi.

Khụ...

Khỏi nói đi, tôi ngượng đến chín cả mặt. Đây là người phụ nữ thứ hai ôm tôi rồi đấy. Bà tuy ôm hờ nhưng lại ấm áp vô cùng. Thẫn thờ một lúc, tôi mới vội gật gật đầu:

" Dạ vâng...cháu cháu chào cô."

Thấy tôi lắp bắp, cả hai người đều cười vui vẻ. Có cái gì mà cười chứ? Người ta lại ngại chết đi được!

Chẳng hiểu sao khi nghe ba mình đề cập đến chuyện tái hôn, tôi lại không cảm thấy khó chịu. Nếu đã là người ba tôi tin tưởng và chọn lựa, tôi dĩ nhiên cũng phải tin ông ấy rồi.

" Được rồi, hai cha con vào nhà đi nào!" Nói rồi cả ba chúng tôi cùng nhau sải bước vào phòng khách.

Vào đến đây, tôi mới cảm thấy có chút không khí trong lành và mát mẻ. Ngẩng mặt nhìn xung quanh giây lát, tôi mới nhận ra ngôi nhà có bàn tay phụ nữ thì luôn sạch sẽ và thơm tho như thế này.

" Tiểu Đan, cô tên là Phương Nam, rất vui được sống cùng con." Dì Phương lại mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt bà có phần âu yếm.

Tôi cũng mỉm cười hiền hoà nhìn bà, " Vâng, con Tiểu Đan cũng rất vui khi sống cùng cô. Sau này, xin cô hãy chăm sóc cho ba con thật tốt." Nói rồi, tôi còn cúi đầu thật lễ phép.

Có lẽ do tôi cư xử quá chuẩn mực mà khiến người phụ nữ không ngớt bất ngờ. Bà nhìn tôi giây lát rồi mới nhẹ nhàng xoa đầu tôi:

" Cô biết rồi, con yên tâm nhé!"

Lúc này, ba tôi đứng bên cạnh mới nhẹ ho khan một tiếng, huých huých tay tôi, thì thầm to nhỏ:

" Con đổi cách xưng hô đi chứ!!"

A----

Bây giờ tôi mới nhớ cái phần quan trọng mà ba tôi đã nhắc tới nhắc lui từ khi còn trên tàu điện ngầm. Đúng là đầu óc này quá đãng trí rồi. Tôi vội nhìn ông, nháy mắt rồi nhìn đến dì Phương, tự nhiên gọi một tiếng mẹ.

Dì lại bị tôi doạ một phen giật mình, hai bên má có hơi ửng đỏ. Trời ạ, xem người ta ngại ngùng kìa!!! Tôi trong lòng khẽ cười, tiếp tục gọi một tiếng mẹ.

" Tiểu Đan, con trai của mẹ!!" Cuối cùng, người mẹ mới của tôi cũng đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, tự nhiên như lúc nãy.

Sau màn chào hỏi thân mật, tôi lật đật kéo cái vali của mình lên căn phòng mà mẹ chỉ tôi biết. Căn phòng rất rộng rãi, nhìn sơ qua, cái giường mém nữa trở thành loại "king size" rồi. Xem chừng, tôi một mình ngủ trên cái giường này thì có mà sung sướng tột đỉnh.

Ném cái vali sang một bên, tôi không ngần ngại nhảy lên giường nằm lăn lộn đến một lúc. Làn gió nhân tạo phóng ra từ cái máy điều hoà khiến hai mắt tôi dần híp lại, trên giường chăn ấm nệm êm càng kích thích cho cơn buồn ngủ đến nhanh hơn một chút.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi lúc này bật dậy tỉnh táo, hai mắt đều mở thao láo mà ngó lên trần nhà. Tôi đã ngủ quên rồi!! Mấy giờ rồi nhỉ? Vội vội vàng vàng nhìn ngó xung quanh tìm cái đồng hồ, vừa vặn thấy được một cái màu đen ở phía đối diện.

Tôi đứng dậy đi đến đó, cầm đồng hồ lên xem qua. Phù, tôi chỉ vừa chợp mắt có ba mươi phút thôi mà. Nghĩ vẩn vơ một hồi, tôi quyết định lấy đồ đi tắm rửa thật sạch. Trong phòng tắm, tôi mở cho nước ngập bồn, nước ấm cùng bọt xà phòng càng khiến tôi không muốn rời khỏi căn phòng này một bước.

Ngâm mình trong nước, tôi lại bắt đầu với cơn ngáy ngủ của bản thân. Lúc ngủ, tôi nghe văng vẳng bên tai có tiếng người khá ồn ào cùng tiếng đập cửa. Tôi chau mày, nghĩ rằng đó là mơ nên vẫn kiên quyết nhắm mắt lại. Cuối cùng, lúc tôi bừng tỉnh ở trên giường thì trời đã nhấm nhem tối.

Thế quái nào mà tôi ngủ nhiều như vậy?

Bất ngờ với việc ngủ say của mình, tôi bây giờ đã tỉnh táo thật sự. Có muốn ngủ nữa, tôi e cũng chẳng thể chợp mắt nổi. Ngọ nguậy trên giường, tôi thấy người mình đều đã được mặc quần áo sạch sẽ, nhưng loại đồ này sao lại rộng quá thế? Tôi ốm rồi sao? Không thể!!!

Bật dậy một góc chín mươi độ, tôi đưa tay kéo cổ áo ra, vừa vặn thấy hết tất cả những gì bí mật ở bên trong. Nhăn mày, tôi phát hiện đây chẳng phải là đồ của tôi. Giương mắt nhìn xung quanh rồi lại thu tầm mắt về cái giường, tôi cảm thấy quái lạ.

Lúc nãy rõ ràng tôi đang ngâm mình trong bồn tắm một cách thoải mái, bây giờ thì thấy bản thân đã nằm trên giường ngay ngắn. Lẽ nào ba tôi đã vào rồi giúp tôi thay cả quần áo sao? Oa, ba mình hôm nay quả nhiên làm tròn bổn phận!!!

Khẽ cười một tiếng, tôi đứng dậy đi đến cái vali lục lọi quần áo của mình. Thay xong, tôi cúi mặt nhìn đống quần áo lúc nãy dưới sàn mà bĩu môi.

Cơ thể quái gì mà to lớn như vậy?

Cũng lúc đó, bên dưới nhà có giọng nói vọng lên:

" Tiểu Đan, con mau xuống ăn cơm thôi!"

Đó là giọng của mẹ mới. Tôi chớp chớp mắt hai cái, hít lấy một ngụm khí lạnh trong phòng rồi vươn vai cho thật sảng khoái, sau cùng là đóng cửa rồi chạy tót xuống dưới.

Con người tôi xét ra dễ thích nghi lắm, cũng dễ hài lòng với thực tại. Từ nhỏ đã chứng kiến không ít chuyện đau lòng, tôi nghĩ, sau này khó mà có ai khiến tôi đau lòng được nữa. Khó lắm, thật đấy!!!

Chạy xuống đến bậc thang áp cuối, tay còn đang lững thững vịn lấy cái thành thì tầm mắt tôi phóng ra xa cực đại. Phát hiện trong cái bàn ăn vốn chỉ nên có hai con người là ba cùng mẹ mới, thì tôi thấy còn một người nữa xuất hiện.

Người này nhìn qua có vẻ lớn hơn tôi, lớn hơn về thể xác ấy. Hắn ta cao hơn tôi chắc hơn một cái đầu, dáng người cũng thuộc dạng có tí cơ bắp. Gương mặt kia lãnh đạm, tay cầm chén cơm, không biểu cảm gì mà cứ thế ăn lấy ăn để, ăn như bị bỏ đói ba ngày!!!

" Tiểu Đan, lại đây nào!!" Mẹ lại gọi tôi.

Tôi giật mình tỉnh lại, nhìn bà cười cười lấy lệ, sau đó chạy đến ngồi ở cái ghế còn trống duy nhất. Mà chỗ tôi ngồi lại ngay bên cạnh cái tên cao ngồng lãnh đạm kia.

Nhìn bọn họ ăn cơm với một vẻ bình thản, tôi trong lòng càng thắc mắc. Đôi mày khẽ chau lại, tôi bất giác mở miệng:

" Ba, mẹ, đây là ai?" Tôi thẳng thừng chỉ tay vào cái tên bên cạnh.

Hắn hình như cũng bất ngờ mà ngẩng mặt nhìn ngón tay tôi đang chỉ vào hắn. Tôi không nhìn hắn mà nhìn hai người lớn kia chờ đợi câu trả lời.

Bọn họ nghe xong lại nhìn nhau, sau đó nhìn đến tôi, cười gượng gạo:

" Đây là anh trai của con - Lưu Nghệ Kiên."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện