1 tuần sau, La Vũ Tịnh từ trong thẩm mỹ viện bước ra, cô vẫy tay gọi 1 chiếc taxi.
Căn cứ kế hoạch củ cô bạn tốt Bảo Hủy Hân thì tối nay đài truyền hình muốn tổ chức một buổi từ thiện, địa điểm nằm ngay “Khách sạn Kình Vũ”. Tề Kiếm Vân thân là người phụ trách khách sạn, cũng vì muốn tạo hình tượng tốt cho xí nghiệp tất nhiên sẽ là khách quý nhất.
Lúc trước Tề Kiếm Vân đưa ra lời mời với cô, cô thì lấy lý do đã có hẹn với bạn nên từ chối anh. Hiện thời thì cô quần áo chỉnh tề đang sắp tiến vào trong khách sạn.
- Vũ Tịnh, bà tới rồi sao? – Ánh mắt Bảo Hủy Hân rất lanh, cô lập tức phát hiện ra bạn tốt liền tiến tới ngắm nhìn từ trên xuống dưới:
- Hôm nay chưng diện dữ vậy, muốn câu chết anh nào đây? - Người đẹp vì lụa thôi, bà đừng nói quá: - La Vũ Tịnh vốn giờ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện “câu dẫn” ai, từ đầu đến chân của cô đều che kín không lộ ra. Có điều bộ váy đỏ bằng lụa mỏng như ẩn như hiện, một đôi giày cao gót màu đỏ cộng với vài món trang sức nhẹ nhàng màu vàng khiến cô cũng tự cảm thấy vẻ gợi cảm của mình.
- Coi như bà lợi hại” -Bảo Hủy Hân lúc này cũng đang chờ mong màn kịch hay tối nay:
- Đúng rồi, tui giúp bà tìm được 1 anh chàng đi chung rất tuyệt, mà người này bà cũng biết đó. Nhìn xem, anh chàng đang tiến tới kìa….
Bảo Hủy Hân vỗ tay hai cái, một người đàn ông mặc đồ tây màu trắng từ sau cây cột tiến ra. La Vũ Tịnh biết bạn mình sẽ kiếm giùm mình một nam diễn viên để cùng mình diễn một vở kịch hay, nhưng cô không ngờ người này lại chính là ……….
………..Diêu Tư Bác?
-Quản lý? Anh sao lại… sao lại như vậy?? – La Vũ Tịnh chỉ tay vào hắn mà kinh ngạc không thôi.
Có điều ngoài ý muốn là Diêu Tư Bác so với bình thường thì phong độ hơn nhiều, ngay cả thái độ cũng trở nên hào hoa phong nhã.:
- Học muội nhờ anh làm bạn đi cùng em, hy vọng em cho anh cái vinh hạnh này.
Bảo Hủy Hân thuyết minh ngay:
- Tui cùng học trưởng trao đổi điều kiện với nhau. Tui nhờ ảnh giúp bà diễn vở kịch này, sau đó tui sẽ giới thiệu một bạn gái cho ảnh, vậy là ảnh có lời rồi!
(NBV: Học muội là cô em học lớp dưới, Học trưởng là người đứng đầu khóa trước)
- Thì ra… là như vậy…. – La Vũ Tịnh cũng hơi thả lỏng một chút, nếu quản lý một khi có lòng muốn tìm đối tượng thì chắc là sẽ không còn chủ ý gì với cô nữa?
Bảo Hủy Hân và Diêu Tư Bác quen nhau bao nhiêu năm nay nên hiểu rõ cá tính của anh, cô dặn dò vị học trưởn đầu gỗ:
- Nhớ rõ nha! Anh không chỉ là bạn trai của Vũ Tịnh, còn phụ trách việc kích thích cái anh chồng trước ngốc nghếch này của cổ. Tốt nhất là khiến hắn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Dù sao hắn cũng là một tòa núi băng lạnh lùng trước giờ chưa bao giờ nổi nóng trước mặt người khác, bợi vậy có khiến hắn bị nội thương thì càng tốt.
- Tui thấy…. vậy thì hơi quá đáng? – La Vũ Tịnh vốn ban đầu cũng tán thành cái kế hoạch của cô bạn tốt đặt ra, nhưng hiện tại nghe vậy cảm thấy có chút không ổn. Bời vì dù sao Tề Kiếm Vân cũng đã gặp qua Diêu Tư Bác, lúc đó cũng từng ăn dấm chua rồi, giờ mà còn kích thích thêm một chút là thành núi lửa bùng nổ ngay.
- Không cần lo, cứ để anh thử một lần rồi xem. – Diêu Tư Bác tỏ ra bộ dáng rất háo hức, tựa hồ hết thảy không chỉ là một vở kịch.
Sắp đến giờ khai tiệc, Bảo Hủy Hân vốn là người phụ trách tiết mục nên tất cả mọi chuyện to nhỏ gì cô cũng phải quản. Đứng nói chưa được mấy câu, cô đã phải chạy đi chỉ huy toàn cục. Vì thế cô đành để lại Diêu Tư Bác cùng La Vũ Tịnh, kèm theo đó là một loại không khí kỳ diệu.
- Vũ Tịnh, ở đây nhiều người, chúng ta đi tới ban công phía trước nha? – Diêu Tư Bác hy vọng tìm được một nơi thích hợp để nói chuyện, dù sao trước giờ mở màn thì cũng phải cùng bạn diễn “tâm sự” một chút để phối hợp cho tốt chứ.
- Được…. – Lúc này cô lại thật sự sợ bị chồng trước bắt gặp, đến lúc đó không còn là một cái “kích thích” nho nhỏ nữa mà trở thành một cơn “Bùng nổ” khổng lồ rồi.
Hai người đi ra khỏi đại sảnh tiến về phía ban công. Mà ban công vốn là một nơi có thể hít thở không khí tươi mới, có hương hoa, tựa như cũng có thể …. nói chuyện yêu đương?
Sau một lúc trầm tĩnh, Diêu Tư Bác mở miệng:
- Vủ Tịnh, kỳ thực anh … anh vẫn thật quan tâm đến em….
- Tôi biết, quản lý trước giờ vẫn luôn chiếu cố đến tôi, cảm ơn anh. – Tim cô càng lúc đập càng nhanh, giống như sắp có chuyện gì phát sinh rồi sao? Làm ơn đừng như cái cô đang tưởng tượng ra nha?
- Em chắc cũng đã phát hiện ra…. Anh đối với em không giống như cấp trên và cấp dưới….
- Xin đừng nói nữa! – Cô vội vàng cắt ngang lời anh, không dám tiếp tục nghe nữa.
Có một số việc không phải cô kêu ngừng là ngừng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, miệng mỉm cười nhưng mang theo chua xót:
- Tối hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh thổ lộ với em, anh thật sự rất thích em.
- Quản lý…. – Cô chợt nhớ lại rất nhiều chuyện, ngày đầu tiên cô đến công ty, bữa tiệc đón người mới, lần tăng ca đầu tiên, lần đầu được chính thức phân công công tác….. Những kỳ niệm quý giá đó khắc sâu trong cô, mà địa vị trọng yếu của anh trong đó khiến cô thật sự cảm kích anh từ trong sâu tận đáy lòng.
Nhưng mà… nhưng anh xuất hiện quá muộn, trái tim cô đã bị một người đàn ông khác mạnh mẽ chiếm lấy rồi. Mặc dù người đàn ông kia không hiểu cô, không hiểu yêu là gì nhưng lại làm cho cô phải ghi xương tạc dạ cho đên tận hôm nay, muốn bay cũng không bay ra khỏi vùng trời của hắn.
Diêu Tư Bác cũng không ham muốn quá nhiều, anh hiểu rõ vị trí của mình, cho dù đêm nay hoặc trong tương lai thì anh cũng không bao giờ diễn được vai nam chính cả.
- Gọi anh bằng tên có được không? Chỉ cần trong tối nay thôi cũng tốt, anh biết anh không có tư cách tham gia, nhưng cứ cho anh một giậc mộng đêm hè vậy là cũng đủ rồi.
Lời của anh làm cô nhớ lại chính mình khi xưa, nguyện ước lúc 18 tuổi đó chẳng phải là chờ mong Tề Kiếm Vân nắm lấy tay cô, cho cô một giấc mộng để sau này một khi nhớ lại có thể cảm thấy mỹ mãn trong lòng.
- Tư Bác, tôi thật sự may mắn mới có thể quen anh…. Nếu không phải tôi đã yêu người khác, nói không chừng tôi sẽ….
- Cảm ơn em đã nói như vậy. – Đủ, đủ để thỏa mãn mình rồi. Anh tự nhắc mình như vậy.
---------
Phía bên kia tiệc tối đã chính thức mở màn. Khách quý đều đã đến tham dự, thân là người phụ trách tối cao của khách sạn nên Tề Kiếm Vân cũng đã xuất hiện.
Sau khi được MC giới thiệu, anh lên đài nói nói mấy câu rồi chuẩn bị bước xuống. Cái loại xã giao này không hấp dẫn anh cho lắm, anh đi tham gia một mình thì càng lại không thấy ý nghĩa gì, giá mà lúc này Vũ tịnh ở cạnh anh thì thấy tốt hơn nhiều.
Quét mắt nhìn quanh, thiếu chút nữa anh đã ghì chặt cái Microphone, thậm chí hoài nghi thị lực của mình đạ xảy ra chuyện. Người đẹp áo hồng đang đứng bên ban công kia có phải là La Vũ Tịnh không? Anh nhớ rõ rằng cô nói là có hẹn bạn trước rồi nên đêm nay không đi chung với anh được, không lẽ chỗ hẹn bạn của cô lại là chỗ này sao?
Vậy bạn của cô là ai? Đó không phải là thằng thủ trưởng của cô sao? Lần trước khi anh đến thì thấy họ cười nói vui vẻ, giờ lại cùng nhau tham dự buổi tiệc tối nay là sao?
- Hoan nghênh các vị đã đến tham gia, tất cả chúng ta có mặt ở đây đều vì mục đích từ thiện, xin cảm ơn – Tề Kiếm Vân còn lòng dạ nào mà nói thêm nữa nên nhanh chóng bước xuống đài.
Mội bước anh đi tựa như có thêm một can dầu tưới lên ngọn lửa. Bởi vì anh đã nhìn rõ ràng tay khằng khốn kia đang nắm lấy tay Vũ Tịnh, đang thâm tình tâm sự cái quái gì đó, mà cái biểu tình hiện ra như hận không được một ngụm nuốt trọn cô ta!
Diêu Tư Bác bất ngờ cảm giác có người vỗ vào lưng mình, khi anh xoay người liền thấy ngay một khuôn mặt giận dữ.
- Anh có biết mình đang nắm tay của ai không? Cô ấy là người đàn bà của tôi, anh cút ra xa một chút cho tôi! – Tề Kiếm Vân không chút khách khí mở miệng quát, thô lỗ hất văng tay Diêu Tư Bác ra.
La Vũ Tịnh nhìn chồng trước đang lên cơn giận, không biết tại sao lại cảm thấy chột dạ. Cô hiện tại không phải là vợ của anh, vậy thì cô nắm tay ai thì cũng đâu quan hệ đến anh mới đúng?
Diêu Tư Bác rất rõ ràng nhiệm vụ của mình hôm nay. Thậm chí càng lúc càng ghiền cái vai diễn này. Vì vậy anh nắm lấy bả vai của La Vũ Tịnh rồi quay qua khiêu chiến với Tề Kiếm Vân:
- Theo như tôi biết thì Vũ Tịnh đã ly hôn. Hiện tại cô ấy có quyền tự do kết giao với bất cứ ai.
Đầu Tề Kiếm Vân tựa như bốc khói, thằng khốn này vừa rồi nắm tay Vũ Tịnh, hiện tại nắm lấy vai của Vũ Tịnh, xem ra nó chán sống rồi!
La Vũ Tịnh cũng không nghĩ rằng Diêu Tư Bác sẽ có hành động như vậy, sau một hồi sửng sốt cô mới mở miệng:
- Ừm, kỳ thật…. anh …. Cả hai người đều rất tốt, quen biết hai người làm tôi rất vui.
Lời này của cô vốn là không thiên vị về phía nào, nhưng Tề Kiếm Vân nghe xong lại càng bốc lửa:
- Có anh thì không có hắn, hiện giờ anh muốn hắn biết mất!
Tề Kiếm Vân mạnh mẽ chụp lấy tay Diêu Tư Bác, ai ngờ người kia cũng không thuộc dạng dễ bị bắt nạt nên chỉ lắc mạnh một cái đã vùng ra được, còn cười lạnh đáp:
- Có bản lĩnh thì quyết đấu như một người đàn ông đi.
Tề Kiếm Vân cũng không có trả lời, lý trí coi như bốc hơi sạch rồi. Miệng chưa trả lời, nắm tay của anh đã đấm thẳng tới.
Căn cứ kế hoạch củ cô bạn tốt Bảo Hủy Hân thì tối nay đài truyền hình muốn tổ chức một buổi từ thiện, địa điểm nằm ngay “Khách sạn Kình Vũ”. Tề Kiếm Vân thân là người phụ trách khách sạn, cũng vì muốn tạo hình tượng tốt cho xí nghiệp tất nhiên sẽ là khách quý nhất.
Lúc trước Tề Kiếm Vân đưa ra lời mời với cô, cô thì lấy lý do đã có hẹn với bạn nên từ chối anh. Hiện thời thì cô quần áo chỉnh tề đang sắp tiến vào trong khách sạn.
- Vũ Tịnh, bà tới rồi sao? – Ánh mắt Bảo Hủy Hân rất lanh, cô lập tức phát hiện ra bạn tốt liền tiến tới ngắm nhìn từ trên xuống dưới:
- Hôm nay chưng diện dữ vậy, muốn câu chết anh nào đây? - Người đẹp vì lụa thôi, bà đừng nói quá: - La Vũ Tịnh vốn giờ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện “câu dẫn” ai, từ đầu đến chân của cô đều che kín không lộ ra. Có điều bộ váy đỏ bằng lụa mỏng như ẩn như hiện, một đôi giày cao gót màu đỏ cộng với vài món trang sức nhẹ nhàng màu vàng khiến cô cũng tự cảm thấy vẻ gợi cảm của mình.
- Coi như bà lợi hại” -Bảo Hủy Hân lúc này cũng đang chờ mong màn kịch hay tối nay:
- Đúng rồi, tui giúp bà tìm được 1 anh chàng đi chung rất tuyệt, mà người này bà cũng biết đó. Nhìn xem, anh chàng đang tiến tới kìa….
Bảo Hủy Hân vỗ tay hai cái, một người đàn ông mặc đồ tây màu trắng từ sau cây cột tiến ra. La Vũ Tịnh biết bạn mình sẽ kiếm giùm mình một nam diễn viên để cùng mình diễn một vở kịch hay, nhưng cô không ngờ người này lại chính là ……….
………..Diêu Tư Bác?
-Quản lý? Anh sao lại… sao lại như vậy?? – La Vũ Tịnh chỉ tay vào hắn mà kinh ngạc không thôi.
Có điều ngoài ý muốn là Diêu Tư Bác so với bình thường thì phong độ hơn nhiều, ngay cả thái độ cũng trở nên hào hoa phong nhã.:
- Học muội nhờ anh làm bạn đi cùng em, hy vọng em cho anh cái vinh hạnh này.
Bảo Hủy Hân thuyết minh ngay:
- Tui cùng học trưởng trao đổi điều kiện với nhau. Tui nhờ ảnh giúp bà diễn vở kịch này, sau đó tui sẽ giới thiệu một bạn gái cho ảnh, vậy là ảnh có lời rồi!
(NBV: Học muội là cô em học lớp dưới, Học trưởng là người đứng đầu khóa trước)
- Thì ra… là như vậy…. – La Vũ Tịnh cũng hơi thả lỏng một chút, nếu quản lý một khi có lòng muốn tìm đối tượng thì chắc là sẽ không còn chủ ý gì với cô nữa?
Bảo Hủy Hân và Diêu Tư Bác quen nhau bao nhiêu năm nay nên hiểu rõ cá tính của anh, cô dặn dò vị học trưởn đầu gỗ:
- Nhớ rõ nha! Anh không chỉ là bạn trai của Vũ Tịnh, còn phụ trách việc kích thích cái anh chồng trước ngốc nghếch này của cổ. Tốt nhất là khiến hắn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Dù sao hắn cũng là một tòa núi băng lạnh lùng trước giờ chưa bao giờ nổi nóng trước mặt người khác, bợi vậy có khiến hắn bị nội thương thì càng tốt.
- Tui thấy…. vậy thì hơi quá đáng? – La Vũ Tịnh vốn ban đầu cũng tán thành cái kế hoạch của cô bạn tốt đặt ra, nhưng hiện tại nghe vậy cảm thấy có chút không ổn. Bời vì dù sao Tề Kiếm Vân cũng đã gặp qua Diêu Tư Bác, lúc đó cũng từng ăn dấm chua rồi, giờ mà còn kích thích thêm một chút là thành núi lửa bùng nổ ngay.
- Không cần lo, cứ để anh thử một lần rồi xem. – Diêu Tư Bác tỏ ra bộ dáng rất háo hức, tựa hồ hết thảy không chỉ là một vở kịch.
Sắp đến giờ khai tiệc, Bảo Hủy Hân vốn là người phụ trách tiết mục nên tất cả mọi chuyện to nhỏ gì cô cũng phải quản. Đứng nói chưa được mấy câu, cô đã phải chạy đi chỉ huy toàn cục. Vì thế cô đành để lại Diêu Tư Bác cùng La Vũ Tịnh, kèm theo đó là một loại không khí kỳ diệu.
- Vũ Tịnh, ở đây nhiều người, chúng ta đi tới ban công phía trước nha? – Diêu Tư Bác hy vọng tìm được một nơi thích hợp để nói chuyện, dù sao trước giờ mở màn thì cũng phải cùng bạn diễn “tâm sự” một chút để phối hợp cho tốt chứ.
- Được…. – Lúc này cô lại thật sự sợ bị chồng trước bắt gặp, đến lúc đó không còn là một cái “kích thích” nho nhỏ nữa mà trở thành một cơn “Bùng nổ” khổng lồ rồi.
Hai người đi ra khỏi đại sảnh tiến về phía ban công. Mà ban công vốn là một nơi có thể hít thở không khí tươi mới, có hương hoa, tựa như cũng có thể …. nói chuyện yêu đương?
Sau một lúc trầm tĩnh, Diêu Tư Bác mở miệng:
- Vủ Tịnh, kỳ thực anh … anh vẫn thật quan tâm đến em….
- Tôi biết, quản lý trước giờ vẫn luôn chiếu cố đến tôi, cảm ơn anh. – Tim cô càng lúc đập càng nhanh, giống như sắp có chuyện gì phát sinh rồi sao? Làm ơn đừng như cái cô đang tưởng tượng ra nha?
- Em chắc cũng đã phát hiện ra…. Anh đối với em không giống như cấp trên và cấp dưới….
- Xin đừng nói nữa! – Cô vội vàng cắt ngang lời anh, không dám tiếp tục nghe nữa.
Có một số việc không phải cô kêu ngừng là ngừng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, miệng mỉm cười nhưng mang theo chua xót:
- Tối hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh thổ lộ với em, anh thật sự rất thích em.
- Quản lý…. – Cô chợt nhớ lại rất nhiều chuyện, ngày đầu tiên cô đến công ty, bữa tiệc đón người mới, lần tăng ca đầu tiên, lần đầu được chính thức phân công công tác….. Những kỳ niệm quý giá đó khắc sâu trong cô, mà địa vị trọng yếu của anh trong đó khiến cô thật sự cảm kích anh từ trong sâu tận đáy lòng.
Nhưng mà… nhưng anh xuất hiện quá muộn, trái tim cô đã bị một người đàn ông khác mạnh mẽ chiếm lấy rồi. Mặc dù người đàn ông kia không hiểu cô, không hiểu yêu là gì nhưng lại làm cho cô phải ghi xương tạc dạ cho đên tận hôm nay, muốn bay cũng không bay ra khỏi vùng trời của hắn.
Diêu Tư Bác cũng không ham muốn quá nhiều, anh hiểu rõ vị trí của mình, cho dù đêm nay hoặc trong tương lai thì anh cũng không bao giờ diễn được vai nam chính cả.
- Gọi anh bằng tên có được không? Chỉ cần trong tối nay thôi cũng tốt, anh biết anh không có tư cách tham gia, nhưng cứ cho anh một giậc mộng đêm hè vậy là cũng đủ rồi.
Lời của anh làm cô nhớ lại chính mình khi xưa, nguyện ước lúc 18 tuổi đó chẳng phải là chờ mong Tề Kiếm Vân nắm lấy tay cô, cho cô một giấc mộng để sau này một khi nhớ lại có thể cảm thấy mỹ mãn trong lòng.
- Tư Bác, tôi thật sự may mắn mới có thể quen anh…. Nếu không phải tôi đã yêu người khác, nói không chừng tôi sẽ….
- Cảm ơn em đã nói như vậy. – Đủ, đủ để thỏa mãn mình rồi. Anh tự nhắc mình như vậy.
---------
Phía bên kia tiệc tối đã chính thức mở màn. Khách quý đều đã đến tham dự, thân là người phụ trách tối cao của khách sạn nên Tề Kiếm Vân cũng đã xuất hiện.
Sau khi được MC giới thiệu, anh lên đài nói nói mấy câu rồi chuẩn bị bước xuống. Cái loại xã giao này không hấp dẫn anh cho lắm, anh đi tham gia một mình thì càng lại không thấy ý nghĩa gì, giá mà lúc này Vũ tịnh ở cạnh anh thì thấy tốt hơn nhiều.
Quét mắt nhìn quanh, thiếu chút nữa anh đã ghì chặt cái Microphone, thậm chí hoài nghi thị lực của mình đạ xảy ra chuyện. Người đẹp áo hồng đang đứng bên ban công kia có phải là La Vũ Tịnh không? Anh nhớ rõ rằng cô nói là có hẹn bạn trước rồi nên đêm nay không đi chung với anh được, không lẽ chỗ hẹn bạn của cô lại là chỗ này sao?
Vậy bạn của cô là ai? Đó không phải là thằng thủ trưởng của cô sao? Lần trước khi anh đến thì thấy họ cười nói vui vẻ, giờ lại cùng nhau tham dự buổi tiệc tối nay là sao?
- Hoan nghênh các vị đã đến tham gia, tất cả chúng ta có mặt ở đây đều vì mục đích từ thiện, xin cảm ơn – Tề Kiếm Vân còn lòng dạ nào mà nói thêm nữa nên nhanh chóng bước xuống đài.
Mội bước anh đi tựa như có thêm một can dầu tưới lên ngọn lửa. Bởi vì anh đã nhìn rõ ràng tay khằng khốn kia đang nắm lấy tay Vũ Tịnh, đang thâm tình tâm sự cái quái gì đó, mà cái biểu tình hiện ra như hận không được một ngụm nuốt trọn cô ta!
Diêu Tư Bác bất ngờ cảm giác có người vỗ vào lưng mình, khi anh xoay người liền thấy ngay một khuôn mặt giận dữ.
- Anh có biết mình đang nắm tay của ai không? Cô ấy là người đàn bà của tôi, anh cút ra xa một chút cho tôi! – Tề Kiếm Vân không chút khách khí mở miệng quát, thô lỗ hất văng tay Diêu Tư Bác ra.
La Vũ Tịnh nhìn chồng trước đang lên cơn giận, không biết tại sao lại cảm thấy chột dạ. Cô hiện tại không phải là vợ của anh, vậy thì cô nắm tay ai thì cũng đâu quan hệ đến anh mới đúng?
Diêu Tư Bác rất rõ ràng nhiệm vụ của mình hôm nay. Thậm chí càng lúc càng ghiền cái vai diễn này. Vì vậy anh nắm lấy bả vai của La Vũ Tịnh rồi quay qua khiêu chiến với Tề Kiếm Vân:
- Theo như tôi biết thì Vũ Tịnh đã ly hôn. Hiện tại cô ấy có quyền tự do kết giao với bất cứ ai.
Đầu Tề Kiếm Vân tựa như bốc khói, thằng khốn này vừa rồi nắm tay Vũ Tịnh, hiện tại nắm lấy vai của Vũ Tịnh, xem ra nó chán sống rồi!
La Vũ Tịnh cũng không nghĩ rằng Diêu Tư Bác sẽ có hành động như vậy, sau một hồi sửng sốt cô mới mở miệng:
- Ừm, kỳ thật…. anh …. Cả hai người đều rất tốt, quen biết hai người làm tôi rất vui.
Lời này của cô vốn là không thiên vị về phía nào, nhưng Tề Kiếm Vân nghe xong lại càng bốc lửa:
- Có anh thì không có hắn, hiện giờ anh muốn hắn biết mất!
Tề Kiếm Vân mạnh mẽ chụp lấy tay Diêu Tư Bác, ai ngờ người kia cũng không thuộc dạng dễ bị bắt nạt nên chỉ lắc mạnh một cái đã vùng ra được, còn cười lạnh đáp:
- Có bản lĩnh thì quyết đấu như một người đàn ông đi.
Tề Kiếm Vân cũng không có trả lời, lý trí coi như bốc hơi sạch rồi. Miệng chưa trả lời, nắm tay của anh đã đấm thẳng tới.
Danh sách chương