Không ai ngờ được ở trên trời sẽ mọc ra một cái hồ lớn, hơn nữa hồ nước này cũng rất kỳ lạ, nhìn trái nhìn phải tuyệt tìm không ra nguồn dẫn nước vào hồ, thực vật xung quanh còn sinh trưởng phi thường tốt. Không những vậy, mặt hồ còn rất lớn, tựa như một như cái gương lớn thứ hết hết mọi cảnh sắc tinh túy vào vậy, đẹp không sao tả xiết.
Thương Vương Thụ lúc này ngồi nghỉ mát ở Vọng Lâu, hai bên trái phải là hai người Phục - Oa kẹp chặt ở giữa, cố tình y lại giả vờ như không để mắt tới hai người họ suốt buổi đấu đá nhau dưới chân bàn, mắt vẫn cứ nhìn chăm chú ở giữa hồ.
Mọc phía bên trái hồ là một cây anh đào già, gió không biết từ đến đem số cánh hoa trên cây cuốn đi tới giữa hồ, vốn dĩ lặng êm tấm gương hồ nay rợn nhẹ từng cơn sóng nhỏ.
Cánh hoa lả tả rơi xuống, vô số mỹ nữ từ trên không nhẹ đáp mũi hài tinh xảo lên mặt hồ, các nàng mỗi người một vẻ, mỹ mạo xinh đẹp vô cùng, trên người khoác lên y phục mỏng tanh như cánh ve, theo từng động tác vũ đạo ẩn hiện đường cong cơ thể.
Thương Vương Thụ xem đến ngớ ngẩn người, ăn chơi trác táng đời trước so với cái này là cộng lông gì a.
Vì thế y hứng thú bừng bừng ngồi thẳng sóng lưng thưởng thức, trực tiếp lờ luôn sự tồn tại của đại mỹ nhân bên cạnh.
Oa Hoàng theo tầm mắt y nhìn theo, nhăn mài lại, giữa hồ ngoại trừ đám hồ ly đủ mùa lông nhí nhố nhảy nhót thì chả còn có gì để xem.
Phục Hy liếc nhìn sắc mặt y như táo bón của Oa Hoàng, cả người toát ra luồng hàn khí người sống chớ đến gần, làm hắn nén cười muốn nội thương.
Hắn nhấc lên chén trà nhỏ nhấp nháp một chút, bên dưới bàn cùng lúc thủ pháp bắn ra nho nhỏ giọt trà bay thẳng ra giữa hồ.
Không quá lâu, ngoài kia hồ đã vang lên tiếng hét thảm thiết, bùng một tiếng, một đám hồ ly nháo nhào chạy trốn mất dạng.
Thương Vương Thụ tiếc nuối chẹp miệng.
Mỹ nhân áo đỏ eo thon kia, y còn chưa ngắm xong mà! Tiếc thật.
Trái lại với y, Oa Hoàng biểu cảm hả hê, cười không khép miệng, đám hồ ly tinh đi rồi, Thương Vương Thụ giờ chỉ nhìn được mỗi hắn thôi.
Oa Hoàng thu lại cảm xúc, kiên quyết giả ngu tới cùng nói với Thương Vương Thụ.
" Ầy, bọn họ làm sao ấy nhỉ? Haiz, vốn là để A Ly vui vẻ mà, thôi thì để ta thổi một bài sáo đền lại cho ngươi được không? " biến ra cây sáo ngọc thu vào tay, Oa Hoàng cười đắc ý, lòng thầm tin chắc mười mươi tài nghệ của mình.
Thương Vương Thụ dù hơi tiếc nuối phần vũ đạo chưa xem hết, nghe Oa Hoàng đề xuất ý kiến như vậy, thuận theo đáp ứng " Nữ Oa đã mở lời, phàm nhân như ta chỉ có thể cung kính nghe theo "
Theo truyền thuyết Nữ Oa là người sáng tạo ra nhạc cụ, làm y cũng thật tò mò tài thổi sáo của hắn rốt cuộc lợi hại đến bao nhiêu.
Phục Hy nào chịu yếu thế, biến ra cổ cầm ôm vào người, ép Oa Hoàng lảo đảo đứng một bên.
" Phàm nhân, ngươi không nên thiên vị a~ ta cũng biết chút chút âm nhạc để ta tấu cho ngươi nhé!"
Thương Vương Thụ dở khóc dở cười lại xem hai huynh đệ nhà này mắt " thâm tình " giao nhau trong không khí, buông tha y không được sao hả?
Y cười như sắp khóc " Phục Hy điện hạ đã nói vậy, ta nào nỡ chối từ đây "
Nghe vậy, song phương người mới tạm thời đình chiến, " bang " một cái vỗ lên bàn, cả hai đồng thời tranh nhau bay ra giữa hồ. Một xanh một đỏ không ai nói ai, tự động duy trì khoảng cách đôi bên.
Phục Hy tay đặt trên dây đàn bắt đầu gãy nhịp đầu tiên, hoa anh đào đúng lúc nổi lên trợ cảnh, nốt nhạc vang lên trầm bổng du dương phảng phất dẫn dắt hồn người đắm chìm vào đó.
Dưới đáy hồ, đàn cá chép tinh đủ loại màu sắc vẩy đuôi ngoi lên, bọn chúng vây quanh thành đoá hoa ngũ sắc lớn dưới chân Phục Hy lắng tai nghe hắn gãy đàn.
Đâu đó trong tâm trí Phục Hy chợt loé lên một đoạn kí ức mơ hồ.
Hắn hình như đã từng ngồi dưới một gốc cây đại thụ, gửi hết tâm tư gãy đàn vì một người, mà người được trao hết tâm tư kia cho dù hắn có cố gắng đến mấy vẫn không nhìn ra được diện mạo.
Phục Hy biết, hắn chỉ cần thoáng nhìn qua một chút liền dễ dàng bắt gặp được bạch y nam tử đó hơi nghiêng đầu xem hắn, khoé miệng dường như còn khẽ nhếch lên như đang cười.
Rõ ràng cảm giác tim đập nhanh ở lồng ngực là chân thực, thế nhưng đến lúc mở miệng, hắn lại chẳng nhớ tên người đó gọi là gì?
Lại là cảm giác đó chiếm hữu lấy hắn lần nữa, chỗ lồng ngực vài phút trước còn loạn đập nhịp tim, chỉ trong tích tắc thật trống rỗng, dường như hắn đã đánh mất thứ gì đó thật quan trọng, mất đi rồi sẽ không lấy được nữa.
Tí tách...
Một giọt, hai giọt... Thật nhiều giọt nước mắt mặn chát rơi xuống dây đàn, hắn mơ hồ không rõ, Đến tột cùng bản thân hắn đã đánh mất thứ gì?
Nhân lúc Phục Hy đang mất cảnh giác, tiếng sáo bất chợt réo rắt vang lên lấn át cả âm điệu nhỏ dần từ cổ cầm.
Hoả diễm y phục giống như một quả cầu lửa cháy bừng giữa hồ nước xanh trong vắt, mỹ nhân đơn giản dẫm nhẹ lên mặt hồ, hoa sen trải dài khắp mặt hồ đồng loạt bung cánh hoa nở rộ.
Thương Vương Thụ nhất thời không thốt nên lời, cảnh sắc trước mắt này không từ gì có thể hoa mỹ hình dung được.
Cao trào tấu nhạc đến hồi kết, hai bên nhạc cụ không theo lẽ thường gấp rút chạy mà phát ra thứ tạp âm đinh tai nhức óc, càng ngày càng theo chiều hướng khuếch đại. Cuối cùng mất kiểm soát tạo ra khí cầu tự động phì đại phát nổ.
Bùm...
Lặng êm hồ nước bị phá vỡ, sóng nước bắn ra tung tóe che lấp đi hai thân ảnh vài phút trước còn đứng sừng sững. Thương Vương Thụ tuy rằng đã đứng cách vụ nổ thật xa nhưng vẫn không tránh khỏi liên lụy, y phục bất hạnh lần thứ n bị hành hạ, toàn thân trên dưới không chỗ nào không ướt đẫm.
Hiện trường phải nói thảm nói thảm vô cùng.
Thương Vương Thụ lúc này ngồi nghỉ mát ở Vọng Lâu, hai bên trái phải là hai người Phục - Oa kẹp chặt ở giữa, cố tình y lại giả vờ như không để mắt tới hai người họ suốt buổi đấu đá nhau dưới chân bàn, mắt vẫn cứ nhìn chăm chú ở giữa hồ.
Mọc phía bên trái hồ là một cây anh đào già, gió không biết từ đến đem số cánh hoa trên cây cuốn đi tới giữa hồ, vốn dĩ lặng êm tấm gương hồ nay rợn nhẹ từng cơn sóng nhỏ.
Cánh hoa lả tả rơi xuống, vô số mỹ nữ từ trên không nhẹ đáp mũi hài tinh xảo lên mặt hồ, các nàng mỗi người một vẻ, mỹ mạo xinh đẹp vô cùng, trên người khoác lên y phục mỏng tanh như cánh ve, theo từng động tác vũ đạo ẩn hiện đường cong cơ thể.
Thương Vương Thụ xem đến ngớ ngẩn người, ăn chơi trác táng đời trước so với cái này là cộng lông gì a.
Vì thế y hứng thú bừng bừng ngồi thẳng sóng lưng thưởng thức, trực tiếp lờ luôn sự tồn tại của đại mỹ nhân bên cạnh.
Oa Hoàng theo tầm mắt y nhìn theo, nhăn mài lại, giữa hồ ngoại trừ đám hồ ly đủ mùa lông nhí nhố nhảy nhót thì chả còn có gì để xem.
Phục Hy liếc nhìn sắc mặt y như táo bón của Oa Hoàng, cả người toát ra luồng hàn khí người sống chớ đến gần, làm hắn nén cười muốn nội thương.
Hắn nhấc lên chén trà nhỏ nhấp nháp một chút, bên dưới bàn cùng lúc thủ pháp bắn ra nho nhỏ giọt trà bay thẳng ra giữa hồ.
Không quá lâu, ngoài kia hồ đã vang lên tiếng hét thảm thiết, bùng một tiếng, một đám hồ ly nháo nhào chạy trốn mất dạng.
Thương Vương Thụ tiếc nuối chẹp miệng.
Mỹ nhân áo đỏ eo thon kia, y còn chưa ngắm xong mà! Tiếc thật.
Trái lại với y, Oa Hoàng biểu cảm hả hê, cười không khép miệng, đám hồ ly tinh đi rồi, Thương Vương Thụ giờ chỉ nhìn được mỗi hắn thôi.
Oa Hoàng thu lại cảm xúc, kiên quyết giả ngu tới cùng nói với Thương Vương Thụ.
" Ầy, bọn họ làm sao ấy nhỉ? Haiz, vốn là để A Ly vui vẻ mà, thôi thì để ta thổi một bài sáo đền lại cho ngươi được không? " biến ra cây sáo ngọc thu vào tay, Oa Hoàng cười đắc ý, lòng thầm tin chắc mười mươi tài nghệ của mình.
Thương Vương Thụ dù hơi tiếc nuối phần vũ đạo chưa xem hết, nghe Oa Hoàng đề xuất ý kiến như vậy, thuận theo đáp ứng " Nữ Oa đã mở lời, phàm nhân như ta chỉ có thể cung kính nghe theo "
Theo truyền thuyết Nữ Oa là người sáng tạo ra nhạc cụ, làm y cũng thật tò mò tài thổi sáo của hắn rốt cuộc lợi hại đến bao nhiêu.
Phục Hy nào chịu yếu thế, biến ra cổ cầm ôm vào người, ép Oa Hoàng lảo đảo đứng một bên.
" Phàm nhân, ngươi không nên thiên vị a~ ta cũng biết chút chút âm nhạc để ta tấu cho ngươi nhé!"
Thương Vương Thụ dở khóc dở cười lại xem hai huynh đệ nhà này mắt " thâm tình " giao nhau trong không khí, buông tha y không được sao hả?
Y cười như sắp khóc " Phục Hy điện hạ đã nói vậy, ta nào nỡ chối từ đây "
Nghe vậy, song phương người mới tạm thời đình chiến, " bang " một cái vỗ lên bàn, cả hai đồng thời tranh nhau bay ra giữa hồ. Một xanh một đỏ không ai nói ai, tự động duy trì khoảng cách đôi bên.
Phục Hy tay đặt trên dây đàn bắt đầu gãy nhịp đầu tiên, hoa anh đào đúng lúc nổi lên trợ cảnh, nốt nhạc vang lên trầm bổng du dương phảng phất dẫn dắt hồn người đắm chìm vào đó.
Dưới đáy hồ, đàn cá chép tinh đủ loại màu sắc vẩy đuôi ngoi lên, bọn chúng vây quanh thành đoá hoa ngũ sắc lớn dưới chân Phục Hy lắng tai nghe hắn gãy đàn.
Đâu đó trong tâm trí Phục Hy chợt loé lên một đoạn kí ức mơ hồ.
Hắn hình như đã từng ngồi dưới một gốc cây đại thụ, gửi hết tâm tư gãy đàn vì một người, mà người được trao hết tâm tư kia cho dù hắn có cố gắng đến mấy vẫn không nhìn ra được diện mạo.
Phục Hy biết, hắn chỉ cần thoáng nhìn qua một chút liền dễ dàng bắt gặp được bạch y nam tử đó hơi nghiêng đầu xem hắn, khoé miệng dường như còn khẽ nhếch lên như đang cười.
Rõ ràng cảm giác tim đập nhanh ở lồng ngực là chân thực, thế nhưng đến lúc mở miệng, hắn lại chẳng nhớ tên người đó gọi là gì?
Lại là cảm giác đó chiếm hữu lấy hắn lần nữa, chỗ lồng ngực vài phút trước còn loạn đập nhịp tim, chỉ trong tích tắc thật trống rỗng, dường như hắn đã đánh mất thứ gì đó thật quan trọng, mất đi rồi sẽ không lấy được nữa.
Tí tách...
Một giọt, hai giọt... Thật nhiều giọt nước mắt mặn chát rơi xuống dây đàn, hắn mơ hồ không rõ, Đến tột cùng bản thân hắn đã đánh mất thứ gì?
Nhân lúc Phục Hy đang mất cảnh giác, tiếng sáo bất chợt réo rắt vang lên lấn át cả âm điệu nhỏ dần từ cổ cầm.
Hoả diễm y phục giống như một quả cầu lửa cháy bừng giữa hồ nước xanh trong vắt, mỹ nhân đơn giản dẫm nhẹ lên mặt hồ, hoa sen trải dài khắp mặt hồ đồng loạt bung cánh hoa nở rộ.
Thương Vương Thụ nhất thời không thốt nên lời, cảnh sắc trước mắt này không từ gì có thể hoa mỹ hình dung được.
Cao trào tấu nhạc đến hồi kết, hai bên nhạc cụ không theo lẽ thường gấp rút chạy mà phát ra thứ tạp âm đinh tai nhức óc, càng ngày càng theo chiều hướng khuếch đại. Cuối cùng mất kiểm soát tạo ra khí cầu tự động phì đại phát nổ.
Bùm...
Lặng êm hồ nước bị phá vỡ, sóng nước bắn ra tung tóe che lấp đi hai thân ảnh vài phút trước còn đứng sừng sững. Thương Vương Thụ tuy rằng đã đứng cách vụ nổ thật xa nhưng vẫn không tránh khỏi liên lụy, y phục bất hạnh lần thứ n bị hành hạ, toàn thân trên dưới không chỗ nào không ướt đẫm.
Hiện trường phải nói thảm nói thảm vô cùng.
Danh sách chương