Phục Hy đặt vào tay y quả ngọc bội điêu khắc gia công tinh xảo, ngọc bội mát lạnh len lỏi truyền vào lòng bàn tay cả hai, gió đúng lúc nổi lên, thổi tung cánh hoa sau lưng làm bối cảnh lãng mạn.
" Có nhớ không? "
Có một đứa trẻ quần áo bám đầy bụi đất, ngày này qua tháng nọ ôm một quả ngọc ngồi ngây ngốc ở bậc thiềm.
Nó đang đợi một người, vì người đó là tia sáng duy nhất trong suốt cuộc đời tăm tối của nó, hơn hết là vì lời hứa năm xưa người nọ cùng nó lập nên.
" Đây là của ca tín vật, nếu sau này mọi chuyện đều thu xếp ổn thỏa, ca liền trở về đón đệ "
Một bản giao ước đem cuộc đời hai con người trói lại cùng một chỗ, vĩnh viễn không tách rời.
Phục Hy đáy mắt dào dạt nhu tình, cười ôn nhu nói: " Ca ca, để ta bảo vệ ngươi có được không? "
Người ta nói mỹ nam lạnh lùng chỉ cười đẹp nhất khi có người dám ngang nhiên bước vào phá tan trái tim băng giá bấy lâu nay của hắn.
Đã từng có một ngày trời đổ một trận tuyết, nam nhân nọ khoác lên người tấm áo lông hoả hồ dày ấm áp, dẫm tuyết dưới chân, vươn ô ra che chở một người.
Mờ ảo ký ức đem hắn diện mạo tô mờ nhưng Thương Vương Thụ nhìn ra được trong đôi mắt người kia là dạt dào ý cười.
Tuyết rơi lạnh lẽo vì ý cười này của hắn xua tan đi phần nào giá lạnh.
Hắn khom lưng, không chút do dự cởi xuống áo lông hoả hồ choàng lên đôi vai gầy ái nhân, cũng chẳng biết là do tuyết trời quá lạnh hay tâm lí hồi hộp, run rẩy nói ra lời tán tỉnh.
" Thương Ly để ta che chở người có được không? "
Trùng hợp hai thân ảnh chồng chéo lên nhau, là quá khứ lẫn hiện tại, là kiếp trước lẫn kiếp này.
Thương Vương Thụ ngây ngốc đưa tay lên sờ mặt, không biết từ lúc nào lệ nóng đã lăn dài hai bên má.
Lúc này không phải y nên vui vẻ sao?
Tại sao trái tim lại ẩn ẩn đau thế nào này?
Choang...
Tấm gương ký ức vỡ tan thành trăm nghìn mảnh vỡ, trói buộc giữ linh hồn cuối cùng cũng bị phá vỡ, khắc lên từng tấm gương chính là ký ức truyền kiếp bị lãng quên.
Ở một mảnh vỡ trôi lơ lửng, có một nam tử vận hỏa diễm vươn tay đến, vô vạn ôn nhu trao duy nhất một người.
" A Ly gả cho ta đi "
Bên khác mảnh gương là cả một bầu trời vạn đèn khổng Minh, đứng lẫn đám người là Huyền y nam tử cúi đầu chăm chú viết lên mảnh giấy ước nguyện.
" Bệ hạ ta thích người"
Mặt khác gương là hình ảnh hồng y nam tử đau thương đầy mặt cố chấp ôm khư khư lấy một đống tro tàn, dường như đau khổ mất đi ái nhân đã làm hắn hoá điên hoá dại.
Hắn si ngốc ghé sát vào nắm tro, lạch cạch rơi xuống nước mắt.
" Nếu thật kiếp sau... Cho dù là ngươi có đánh, có mắng ta thế nào, ta nhất định sẽ không buông tay lần nữa. Ngươi yêu ta cũng được, không yêu cũng không sao... Bởi vì lần tới ta sẽ theo ngươi suốt đời, yêu ngươi chỉ một người. "
Cuối cùng cột nhà đổ ầm xuống, đem hắn thân ảnh chôn vùi cùng biển lửa biến mất.
Thương Vương Thụ quay đầu liền bắt gặp được bóng lưng đơn bạc của một thiếu niên. Mưa trút xuống không ngừng, hắn vẫn lảo đảo đi mãi trong vô định.
" Bệ hạ, yêu ngươi là ta sai rồi sao? "
Vị Tam Thái Tử trong kí ức của y đời trước, hắn kiêu ngạo, ngang tàng dám khiêu khích tứ phương nay vì một người như y mà bi lụy, có đáng sao?
Cuối cùng mảnh gương to nhất, chiếu lên trường bào tím nam nhân vẻ mặt buồn bực sờ trên người đống xích lớn, rõ ràng năng lực có thừa phá bỏ lại cứ giả vờ đáng thương lấy lòng.
" Đế Tân, mau cởi trói cho ta đi"
Thương Vương Thụ tâm tự dưng thanh tỉnh không ít, cười khổ.
Có thể chạy tình cả một đời sao?
Y nhéo ngọc trong tay một lúc, mắt cong lên thành hình trăng khuyết, bỏ lại vào tay Phục Hy quả ngọc bội xem như câu trả lời.
" Mệnh này của ta giao lại cho ngươi, điện hạ "
Phục Hy thu quả ngọc về, vòng tay ôm y thêm siết chặt, cằm lười biếng tựa lên đỉnh đầu y, thật lâu mới nghẹn ngào lên tiếng.
" Ta sẽ cố gắng, tin tưởng ta "
...
Thương Vương Thụ lần nữa cấp nhầm sói lên giường, xui xẻo còn rước về một sói bị bỏ đói lâu năm, kết quả y bị nó ăn một vụng xương không còn.
Sói đói được lấp đầy bụng, liếm mép thoả mãn tha con cừu non về ổ, ngắm nhìn dung nhan người nọ mệt nhọc quá độ ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Dục vọng bành trướng lần nữa nổi lên, cuối cùng nhịn không nổi nữa cúi đầu hôn y nhấp nháp dư vị, thẳng đến khi Thương Vương Thụ nhíu mài mới chịu dừng.
Phục Hy ăn no rồi, tâm tình khá tốt khoác lên mình áo ngoài thong thả đi ra cửa. Thình lình nhảy đâu ra thêm một con ma đói, hai mắt thâm đen như gấu trúc, đầu tóc rũ rượi chặng đường.
Phục Hy nhíu mài.
" Làm sao? "
Oa Hoàng nhiều ngày vùi đầu trong đống thư án, mệt mỏi lười nói, chỉ giơ ra thiệp mời đỏ chót.
Phục Hy tiếp thiệp, nghi hoặc nhìn hắn vài lần mới bắt đầu xé thiệp xem. Người mời là Ngọc Đế, nội dung chủ yếu là báo mời dự yết tiệc, thời hạn là ngày mai, lật thêm vài lần, mặt khác không đề cập gì nữa.
Vốn dĩ muốn tìm người tính sổ, nay người tắm rửa sạch sẽ tự đem bản thân đóng gói đưa đến cửa cả rồi.
" Ca, tên Ngọc Đế này khẳng định đang giăng bẫy "
Oa Hoàng vẫn là nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
" Ta biết " Phục Hy vuốt phẳng mép thiệp, biểu tình lạnh nhạt như cũ.
Oa Hoàng không cam lòng nói tiếp " Ca, chúng ta cứ thế này đi sao? "
Phục Hy lạnh lùng liếc sang hắn " ta tự biết, trở về đi"
Oa Hoàng muốn nói tiếp nhưng khi bắt gặp cặp đồng tử huyết sẫm kia liền thôi, im lặng cam chịu bỏ đi. Phục Hy xem bóng lưng hắn khuất dần, không mặn không nhạt gọi ra hắc ảnh lẫn trong bóng tối.
Hắc ảnh trộm nhìn sắc mặt chủ tử âm trầm, thẳng lưng cung kính hơn thường ngày " Thuộc hạ có mặt "
Phục Hy tùy ném vào ngực gã một phong thư, ngữ khí lạnh lùng nói.
" Gửi đến Ma Giới "
" Có nhớ không? "
Có một đứa trẻ quần áo bám đầy bụi đất, ngày này qua tháng nọ ôm một quả ngọc ngồi ngây ngốc ở bậc thiềm.
Nó đang đợi một người, vì người đó là tia sáng duy nhất trong suốt cuộc đời tăm tối của nó, hơn hết là vì lời hứa năm xưa người nọ cùng nó lập nên.
" Đây là của ca tín vật, nếu sau này mọi chuyện đều thu xếp ổn thỏa, ca liền trở về đón đệ "
Một bản giao ước đem cuộc đời hai con người trói lại cùng một chỗ, vĩnh viễn không tách rời.
Phục Hy đáy mắt dào dạt nhu tình, cười ôn nhu nói: " Ca ca, để ta bảo vệ ngươi có được không? "
Người ta nói mỹ nam lạnh lùng chỉ cười đẹp nhất khi có người dám ngang nhiên bước vào phá tan trái tim băng giá bấy lâu nay của hắn.
Đã từng có một ngày trời đổ một trận tuyết, nam nhân nọ khoác lên người tấm áo lông hoả hồ dày ấm áp, dẫm tuyết dưới chân, vươn ô ra che chở một người.
Mờ ảo ký ức đem hắn diện mạo tô mờ nhưng Thương Vương Thụ nhìn ra được trong đôi mắt người kia là dạt dào ý cười.
Tuyết rơi lạnh lẽo vì ý cười này của hắn xua tan đi phần nào giá lạnh.
Hắn khom lưng, không chút do dự cởi xuống áo lông hoả hồ choàng lên đôi vai gầy ái nhân, cũng chẳng biết là do tuyết trời quá lạnh hay tâm lí hồi hộp, run rẩy nói ra lời tán tỉnh.
" Thương Ly để ta che chở người có được không? "
Trùng hợp hai thân ảnh chồng chéo lên nhau, là quá khứ lẫn hiện tại, là kiếp trước lẫn kiếp này.
Thương Vương Thụ ngây ngốc đưa tay lên sờ mặt, không biết từ lúc nào lệ nóng đã lăn dài hai bên má.
Lúc này không phải y nên vui vẻ sao?
Tại sao trái tim lại ẩn ẩn đau thế nào này?
Choang...
Tấm gương ký ức vỡ tan thành trăm nghìn mảnh vỡ, trói buộc giữ linh hồn cuối cùng cũng bị phá vỡ, khắc lên từng tấm gương chính là ký ức truyền kiếp bị lãng quên.
Ở một mảnh vỡ trôi lơ lửng, có một nam tử vận hỏa diễm vươn tay đến, vô vạn ôn nhu trao duy nhất một người.
" A Ly gả cho ta đi "
Bên khác mảnh gương là cả một bầu trời vạn đèn khổng Minh, đứng lẫn đám người là Huyền y nam tử cúi đầu chăm chú viết lên mảnh giấy ước nguyện.
" Bệ hạ ta thích người"
Mặt khác gương là hình ảnh hồng y nam tử đau thương đầy mặt cố chấp ôm khư khư lấy một đống tro tàn, dường như đau khổ mất đi ái nhân đã làm hắn hoá điên hoá dại.
Hắn si ngốc ghé sát vào nắm tro, lạch cạch rơi xuống nước mắt.
" Nếu thật kiếp sau... Cho dù là ngươi có đánh, có mắng ta thế nào, ta nhất định sẽ không buông tay lần nữa. Ngươi yêu ta cũng được, không yêu cũng không sao... Bởi vì lần tới ta sẽ theo ngươi suốt đời, yêu ngươi chỉ một người. "
Cuối cùng cột nhà đổ ầm xuống, đem hắn thân ảnh chôn vùi cùng biển lửa biến mất.
Thương Vương Thụ quay đầu liền bắt gặp được bóng lưng đơn bạc của một thiếu niên. Mưa trút xuống không ngừng, hắn vẫn lảo đảo đi mãi trong vô định.
" Bệ hạ, yêu ngươi là ta sai rồi sao? "
Vị Tam Thái Tử trong kí ức của y đời trước, hắn kiêu ngạo, ngang tàng dám khiêu khích tứ phương nay vì một người như y mà bi lụy, có đáng sao?
Cuối cùng mảnh gương to nhất, chiếu lên trường bào tím nam nhân vẻ mặt buồn bực sờ trên người đống xích lớn, rõ ràng năng lực có thừa phá bỏ lại cứ giả vờ đáng thương lấy lòng.
" Đế Tân, mau cởi trói cho ta đi"
Thương Vương Thụ tâm tự dưng thanh tỉnh không ít, cười khổ.
Có thể chạy tình cả một đời sao?
Y nhéo ngọc trong tay một lúc, mắt cong lên thành hình trăng khuyết, bỏ lại vào tay Phục Hy quả ngọc bội xem như câu trả lời.
" Mệnh này của ta giao lại cho ngươi, điện hạ "
Phục Hy thu quả ngọc về, vòng tay ôm y thêm siết chặt, cằm lười biếng tựa lên đỉnh đầu y, thật lâu mới nghẹn ngào lên tiếng.
" Ta sẽ cố gắng, tin tưởng ta "
...
Thương Vương Thụ lần nữa cấp nhầm sói lên giường, xui xẻo còn rước về một sói bị bỏ đói lâu năm, kết quả y bị nó ăn một vụng xương không còn.
Sói đói được lấp đầy bụng, liếm mép thoả mãn tha con cừu non về ổ, ngắm nhìn dung nhan người nọ mệt nhọc quá độ ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Dục vọng bành trướng lần nữa nổi lên, cuối cùng nhịn không nổi nữa cúi đầu hôn y nhấp nháp dư vị, thẳng đến khi Thương Vương Thụ nhíu mài mới chịu dừng.
Phục Hy ăn no rồi, tâm tình khá tốt khoác lên mình áo ngoài thong thả đi ra cửa. Thình lình nhảy đâu ra thêm một con ma đói, hai mắt thâm đen như gấu trúc, đầu tóc rũ rượi chặng đường.
Phục Hy nhíu mài.
" Làm sao? "
Oa Hoàng nhiều ngày vùi đầu trong đống thư án, mệt mỏi lười nói, chỉ giơ ra thiệp mời đỏ chót.
Phục Hy tiếp thiệp, nghi hoặc nhìn hắn vài lần mới bắt đầu xé thiệp xem. Người mời là Ngọc Đế, nội dung chủ yếu là báo mời dự yết tiệc, thời hạn là ngày mai, lật thêm vài lần, mặt khác không đề cập gì nữa.
Vốn dĩ muốn tìm người tính sổ, nay người tắm rửa sạch sẽ tự đem bản thân đóng gói đưa đến cửa cả rồi.
" Ca, tên Ngọc Đế này khẳng định đang giăng bẫy "
Oa Hoàng vẫn là nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
" Ta biết " Phục Hy vuốt phẳng mép thiệp, biểu tình lạnh nhạt như cũ.
Oa Hoàng không cam lòng nói tiếp " Ca, chúng ta cứ thế này đi sao? "
Phục Hy lạnh lùng liếc sang hắn " ta tự biết, trở về đi"
Oa Hoàng muốn nói tiếp nhưng khi bắt gặp cặp đồng tử huyết sẫm kia liền thôi, im lặng cam chịu bỏ đi. Phục Hy xem bóng lưng hắn khuất dần, không mặn không nhạt gọi ra hắc ảnh lẫn trong bóng tối.
Hắc ảnh trộm nhìn sắc mặt chủ tử âm trầm, thẳng lưng cung kính hơn thường ngày " Thuộc hạ có mặt "
Phục Hy tùy ném vào ngực gã một phong thư, ngữ khí lạnh lùng nói.
" Gửi đến Ma Giới "
Danh sách chương