Do chương 20 khá dài nên mình xin phép tách thành các chương nhỏ ạ.
______________________
"Em là người đầu tiên tôi muốn quyến rũ." Lúc Cảnh Nhuế còn đang muốn nói điều gì nữa thì Trì Gia đã đẩy cô ra, cười lạnh.
"Ha ha." Trì Gia cười xem thường, ở bên kia giường yên tĩnh nằm, híp mắt nỉ non, "Buồn ngủ quá, ngủ thôi."
Cảnh Nhuế vẫn nhìn chăm chú gò má Trì Gia, còn chưa nhìn đặng, bộp một tiếng, đã không còn nhìn thấy gì nữa. Là Trì Gia tiện tay tắt đèn, gian phòng trong nháy mắt bị yên tĩnh và bóng tối chôn vùi.
Cảnh Nhuế cũng không nói gì, xoay người, hai người đưa lưng về phía nhau, ở giữa còn chừa ra một khoảng cách không gần không xa.
Trì Gia vẫn chưa ngủ, nàng còn đang suy nghĩ về những lời Cảnh Nhuế vừa nói, "người đầu tiên tôi muốn quyến rũ". Trong khoảnh khắc nào đó, Trì Gia có ảo giác rằng Cảnh Nhuế thích mình. Lúc cô ấy nằm trên người nàng, dùng âm thanh gợi cảm mê người gọi nàng là "Bảo bối", trái tim Trì Gia dường như tê dại.
Nhưng nàng nghĩ lại, những lời nói khi lên giường chẳng có bao nhiêu đáng tin, có trời mới biết hồ ly tinh kia đã dùng chiêu này đùa bỡn qua bao nhiêu người rồi.
Dân gian có câu "Lời đàn ông nói mà đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây", hiện tại Trì Gia cảm thấy, những lời nói của Cảnh Nhuế nếu có thể tin, thì con heo nái kia sẽ leo lên hẳn đỉnh Everest.
Trì Gia không hiểu Cảnh Nhuế, nhưng vì sao lại cảm thấy như vậy, đại khái là vì kinh nghiệm "lâm trận" của Cảnh Nhuế thực sự quá phong phú. Họ Cảnh chính là hồ ly tinh, là cái loại ăn tạp nam nữ không tha.
Trì Gia kéo chăn qua đầu, trong lòng nổi lên rối loạn, nàng tại sao phải đi quan tâm Cảnh Nhuế nói cái quỷ gì.
Hai người rất muộn mới đi ngủ, gần như đến rạng sáng mới thiếp đi. Mặc kệ trước khi ngủ Trì Gia và Cảnh Nhuế nằm quy củ bao nhiêu, thì đến sáng hôm sau hai người đều quấn quít ôm lấy đối phương, thích thú hương vị của người trong lòng ngực, nói quá lên một chút thì chính là sắp đem người kia nhét vào trong cơ thể của mình luôn.
Đô đô đô ——
Di động của Trì Gia reo lên. Thế nhưng Trì tiểu thư vẫn còn ngủ say như chết, hoàn toàn không có biểu hiện bị làm phiền. Trì Gia có một năng lực mà người bình thường khó lòng so bề được, mấy ngày phải đi làm thì chỉ cần đúng giờ là tỉnh dậy, nhưng nếu đã là ngày nghỉ thì nàng ngủ từ tối hôm nay đến tối hôm sau luôn cũng được. Đi làm mà đến muộn thì sẽ bị trừ lương, dù có ham ngủ cỡ nào thì Trì Gia vẫn là yêu tiền hơn.
"Bộ là heo hay sao mà ngủ như chết vậy nè." Cảnh Nhuế mở mắt ra nhẹ giọng mắng, di động cứ reo không ngừng, nhưng Trì Gia vẫn ngủ vùi trong ngực nàng, hơi hé miệng, còn thiếu chút là chưa chảy nước miếng, tướng ngủ cũng không xấu xí lắm.
"Điện thoại reo kìa." Cảnh Nhuế đẩy Trì Gia hai lần, Trì Gia không những không tỉnh, còn dùng chân gắt gao siết lấy chân cô, càng ngày càng làm càn.
Hiện tại mới năm giờ sáng, tối hôm qua các nàng ngủ khá muộn, lại mệt, không dậy nổi cũng bình thường.
Cảnh Nhuế bị di động reo phiền đến không chịu được, đoán chắc là Giản Dịch gọi đến, bằng không ai lại quấy rầy sớm như vậy. Cô nghiêng người, chạm đến điện thoại Trì Gia, vừa nhìn màn hình thì thấy quả nhiên là Giản Dịch. Cô trượt qua, tiếp nhận cuộc gọi, đầu kia liền truyền đến giọng của Giản Dịch, "Tiểu Gia, cậu với chị Cảnh Nhuế có đi không? Chúng ta nên xuất phát thôi."
"Là tôi, Tiểu Dịch."
Giản Dịch trong lúc nhất thời còn chưa nghe ra giọng Cảnh Nhuế, nhưng ngoại trừ Trì Gia thì cũng đoán được là Cảnh Nhuế đang nghe điện thoại, "Chị Cảnh Nhuế, giọng chị sao vậy?"
"À, chắc là… lạnh quá nên bị cảm." Cổ họng Cảnh Nhuế có chút đau, còn nguyên nhân, cũng không cần giải thích thêm.
"Không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì."
"Hai người chuẩn bị xong chưa? Bây giờ chúng ta lên đường đi, chừng nửa tiếng nữa là thấy kịp mặt trời mọc." Giản Dịch nghe giọng Cảnh Nhuế lười biếng, cảm giác có chút nghi ngờ, chắc là mới vừa tỉnh ngủ.
Cảnh Nhuế liếc nhìn Trì Gia, ngủ y chang heo chết, bản thân cô bây giờ cũng không mở mắt nổi, "Trì Gia còn đang ngủ, chắc là bọn tôi không đi đâu."
"Cái gì? Còn đang ngủ?" Giản Dịch đầu óc mơ hồ, ngày hôm qua đã hẹn hôm nay năm giờ gặp, mà ngộ, Trì Gia không đi vậy tại sao Cảnh Nhuế cũng không đi, Giản Dịch cảm giác mình nên hỏi lại lần nữa cho chắc, "Chị Cảnh Nhuế, chị cũng không đi sao?"
"Ờ, tối hôm qua bọn tôi..." Cảnh Nhuế dừng một chút, sau đó tiếp tục cười nói với đầu dây bên kia, "Tối hôm qua tôi cùng cô ấy thảo luận phương án, thức khuya quá, nên hơi mệt, không đi đâu."
Chẳng trách giọng nói uể oải như vậy, Giản Dịch liên tục biểu thị áy náy, "Thật ngại quá, quấy rầy chị nghỉ ngơi, vậy chị ngủ tiếp đi, ôi ngại quá."
"... Em với Vân Hân chơi vui vẻ nha."
Giản Dịch cúp điện thoại, giải thích với Vân Hân, "Tiểu Gia với chị Cảnh Nhuế nói không đi."
"Ủa sao tự nhiên không đi?"
"Nói là tối hôm qua thức khuya, nên giờ hơi mệt, Tiểu Gia đến bây giờ cũng chưa dậy, hồi nãy là chị Cảnh Nhuế nghe điện thoại."
"Các nàng tối hôm qua..."
Nghe đến mấy cái này, biểu hiện trên mặt Vân Hân trở nên có chút phức tạp.
Giản Dịch vẫn đơn thuần nói tiếp, "Đúng vậy, họ thảo luận phương án thiết kế cả đêm luôn."
"Thảo luận phương án cả đêm sao?"
"Ừm." Giản Dịch gật gật đầu.
Vân Hân tựa hồ minh bạch một chút, Cảnh Nhuế nói lý do này, phỏng chừng cũng chỉ có thể đào hố gạt Giản Dịch. Vân Hân khoác lên cánh tay Giản Dịch, "Chúng ta đi, cứ để cho hai người họ nghỉ ngơi."
Cảnh Nhuế mới vừa để điện thoại di động xuống, Trì Gia lại như mèo con, dính lại chỗ cô, da mặt cũng đủ dày, cánh tay quấn lên eo cô vỗ về ôm, tiện tay vuốt lên vuốt xuống, vẻ mặt lại vui vẻ thản nhiên như vậy.
U là trời, vậy mà kêu không thích phụ nữa đâu.
Trì Gia ngủ thích ôm cái gì đó, nên đem Cảnh Nhuế làm gối ôm, nhưng Cảnh Nhuế so với gối ôm thì càng thoải mái, ấm áp, lại còn thơm. Nàng ngửi thấy mùi thơm trên người Cảnh Nhuế thích đến phát nghiện.
"Coi cái tướng ngủ kìa..."
Cảnh Nhuế nhìn mặt Trì Gia một lúc lâu, đột nhiên cười cười, kỳ thực lúc Trì tiểu thư an tĩnh, miễn cưỡng cũng có mấy phần điềm đạm, có thể xem như đáng yêu, dễ nhìn.
Cảnh Nhuế nằm xuống, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, híp mắt di chuyển thân thể, đưa tay ôm chặt Trì Gia, hai người gần gũi ôm sát thành một thể, tiếp tục ngủ.
"Ưʍ..." Trì Gia cũng phối hợp, tựa đầu rúc vào trong hõm cổ Cảnh Nhuế, vừa hít vừa ngửi, chẳng khác gì mấy bé cún con, Cảnh Nhuế vậy mà lại thích cảm giác này, lại nhột nhột lại vừa ấm áp, rất thoải mái.
Hai người này cảm giác mới vừa ngủ được một chút thì kim đồng hồ đã xoay chuyển mười mấy lần.
"Cảnh Nhuế! Cô là cái đồ nữ lưu manh! Cô dám sàm sỡ tôi!" Lúc Trì Gia tự nhiên tỉnh lại, phát hiện Cảnh Nhuế đang ôm nàng, tay còn đang đặt trên mông của nàng, ước chừng là xoa xoa bóp bóp như vậy cả buổi tối rồi.
Cảnh Nhuế bị âm điệu chói tai của Trì Gia đánh thức, cô nhắm hai mắt ôm Trì Gia thấp giọng oán giận, "Tối hôm qua nhiệt tình như vậy rồi mà giờ em vẫn còn sung sức quá ta..."
"Cô!" Trì Gia vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cảnh Nhuế cảm thấy đau đầu, cô mở mắt liếc Trì Gia, trong giọng nói lộ ra vẻ ghét bỏ và bất đắc dĩ, "Tối hôm qua em cứ sờ soạng chỗ đó của tôi mãi, tới giờ còn chưa bỏ tay ra nữa á."
Lòng bàn tay mềm nhũn, Trì Gia chột dạ, nàng vội vàng đem tay từ trên ngực Cảnh Nhuế tránh ra.
Cả một đêm, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không có tư cách nói người kia lợi dụng mình.
"Sao còn chưa dậy? Không dậy thì sao kịp ngắm mặt trời mọc." Trì Gia từ trên giường vươn mình, nàng còn nhớ rõ lý do để đi thật xa đến tận đây, chính là vì để sáng sớm có thể ngắm mặt trời mọc. Nhưng mà lý do nàng khơi cái đề tài này là để không phải ở chung với Cảnh Nhuế thêm chút nào nữa. Chuyện tối ngày hôm qua, Trì Gia cũng không muốn nhắc lại.
Trong phòng các nàng kéo kín các rèm thế nên Trì Gia không thể nhìn thấy bên ngoài, còn nghĩ rằng trời vẫn còn chưa sáng.
Cảnh Nhuế lấy điện thoại di động xem đồng hồ, đỡ trán, giội cho Trì Gia một chậu nước lạnh, "5 giờ chiều rồi, ở đó mà đòi coi mặt trời mọc, không khéo em cũng sắp bỏ lỡ mặt trời lặn luôn đó."
Trì Gia kéo rèm cửa ra, mặt trời cũng bắt đầu lặn xuống nơi phía tây xa xôi.
Cảnh Nhuế nằm trên giường, liếc mắt nhìn thấy bóng lưng Trì Gia đứng nghiêng người trước cửa sổ sát đất, nàng chỉ mặc một cái áo sơ mi rộng rãi, thân hình nhỏ gầy, đôi chân trần thon dài cân xứng với thân hình của nàng.
Phong cảnh ấy rất đẹp, Cảnh Nhuế dựa đầu vào thành giường, dáng vẻ thưởng thức. Dư vị của "cuộc yêu" tưởng chừng vẫn thoang thoảng trong không khí chưa tan hết.
"Sao Tiểu Dịch không gọi cho tôi kia chứ..." Trì Gia lẩm bẩm oán giận, thời điểm xoay người, phát hiện Cảnh Nhuế đang lười biếng nhìn mình, mà trên người cô, tùy ý cũng có thể thấy được những dấu hôn bắt mắt... Những dấu hôn ấy là do nàng đã dùng sức mà tô vẽ lên người cô.
Nhớ tới những chuyện tối hôm qua phát sinh trên chiếc giường to lớn ấy, mặt Trì Gia có chút nóng, nàng quả thực có một chút khát khao, hơn nữa Cảnh Nhuế đã nói phải tận lực để cho nàng hưởng thụ. Liệu có mấy người có thể chống đỡ được sự hấp dẫn của hồ ly tinh kia chứ? "Tiểu Dịch có điện thoại cho em, là tôi nghe máy, tôi nói chúng ta không đi." Cảnh Nhuế nói, bước xuống giường, đi tới phòng tắm.
Trì Gia nhìn bóng lưng đẹp mắt của Cảnh Nhuế, váy ngủ phong tình khiến cho vẻ quyến rũ của cô càng thêm nồng đậm. Năm giờ, mặt trời bên ngoài vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng, Trì Gia nhìn liền buồn bực mất tập trung.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, phòng tắm thiết kế nửa trong suốt, Trì Gia vừa vặn có thể nhìn thấy bóng Cảnh Nhuế lòe nhòe đứng dưới vòi hoa sen, chỉ liếc hai giây, nàng nghiêng đầu dựa vào một bên bệ cửa sổ. Trì Gia nghĩ, trong lòng lại nổi lên hỗn loạn, các nàng vừa lên giường làm chuyện yêu, bình tĩnh nhất vĩnh viễn là hồ ly tinh. Lúc các nàng lên giường thì rõ ràng động tình như vậy, vừa xuống giường thì đã ngoảnh mặt xa lạ. Đây phải chăng là sự rạch ròi giữa tình yêu và tìиɦ ɖu͙ƈ?
Có lẽ, nàng đối với Cảnh Nhuế, cảm tình cũng chỉ có như vậy.
Trên giường nhiệt tình, dưới giường lãnh đạm. Nói tóm lại, quan hệ của các nàng bất quá chỉ là vui đùa một chút mà thôi.
Nhưng Trì Gia biết mình có chút quan tâm Cảnh Nhuế, bằng không tối hôm qua sẽ không ý thức mà hỏi đối phương đã từng ngủ với bao nhiêu người phụ nữ rồi. Đối diện với nội tâm, Trì Gia thừa nhận bản thân có một chút ý tứ với Cảnh Nhuế, bằng không cũng sẽ không cùng hồ ly tinh lên giường.