Trì Gia nhìn chằm chằm hộp chocolate trong tay ước chừng khoảng một trăm thanh, vốn dĩ cho rằng tối hôm qua Cảnh Nhuế nói giỡn thôi, không nghĩ tới hôm nay cô ấy thật đúng là trả cho chính mình cả một hộp.
Vậy mà họ Cảnh còn bảo bản thân không rỗi, hành vi này cũng thật ấu trĩ.
Bởi vì Cảnh Nhuế, Trì Gia và cả nhóm thiết kế, đã phải gặm thanh chocolate đến muốn ói.
Tháng 11, dần dần bắt đầu có cảm giác của mùa đông.
Cách ngày tổng kết cuối năm càng ngày càng gần, ý chí chiến đấu của Trì tiểu thư sục sôi, lòng nhiệt tình với công việc cũng không có bởi vì nhiệt độ không khí xuống thấp mà cũng giảm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhà thiết kế đầu bảng xếp hạng năm nay, không phải nàng thì còn ai.
Tiền thưởng cuối năm nhất định sẽ khả quan.
Trì Gia sợ lạnh, vừa ra văn phòng, khăn quàng cổ khẩu trang toàn bộ che kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt.
Tan tầm, nàng chui vào một nhà hàng nhỏ ven đường, gọi bát canh hoành thánh nóng hổi, vui vẻ mà húp một ngụm canh, không có vị gì cả.
Nàng không kén ăn, nhưng khi ăn đồ Cảnh Nhuế nấu, đầu lưỡi bắt đầu trở nên khó tính, đừng thấy hồ ly tinh như người mười đầu ngón tay không dính nước mưa, vậy nhưng nấu đồ ăn thật ra cực kỳ ngon miệng.
Nghĩ đến Cảnh Nhuế...
Ngày mai có muốn đến nhà chị ta hãy không? Trì Gia dùng thìa khuấy những viên hoành thánh nhỏ trong bát, thất thần.
Sau đêm nàng và Cảnh Nhuế lại lần nữa lăn giường, không ai còn nhắc lại chuyện này, giống như bình thường lại cũng không giống bình thường.
Nhưng thật lòng mà nói, Trì Gia có chút bận tâm, cho dù trong lòng đã tự nhủ vô số lần, không cần phải để ý.
Có nhu cầu sinh lý thì tìm một người cô tình tôi nguyện thỏa mãn nhau, ở xã hội bây giờ, cũng đâu phải chuyện gì to tát?
Tâm phiền, ý loạn.
“Xì...” Hoành thánh mới ra lò còn đang bốc khói, Trì Gia không để ý mà đưa lên miệng, xuýt chút nữa thì bỏng một lớp da.
Tinh! Âm thanh nhắc nhở có tin nhắn đến.
Trì Gia uống ngụm nước ấm, lấy di động ra vừa thấy, Cảnh Nhuế gửi một cái tin nhắn cho nàng, là địa chỉ nhà cụ thể của cô ấy và thời gian gặp mặt.
Nhìn chằm chằm tin nhắn này sau một hồi lâu, Trì Gia lại thất thần.
Năm phút vẫn chưa trả lời tin nhắn, Cảnh Nhuế trực tiếp gọi điện thoại đến, “7 giờ tối mai cô đến đây, địa chỉ cụ thể tôi gửi tin nhắn cho cô rồi.”
Hợp đồng còn ở chỗ Cảnh Nhuế, cũng không thể không lấy về.
Trì Gia nghĩ, cùng lắm thì ngày mai sau khi nàng cầm được hợp đồng thì chạy lấy người.
Cuối cùng, Trì Gia vẫn đồng ý “Được.”
Ngày kế, mưa tí tách tí tách hạ xuống, nhiệt độ càng giảm thêm.
Trì Gia tan tầm muộn, vậy nên vừa ra khỏi công ty là ngồi tàu điện ngầm đi đến nhà Cảnh Nhuế luôn.
Người trên tàu điện ngầm rất nhiều, đại bộ phận đều là dân văn phòng mặt mang theo mệt mỏi, Trì Gia cũng là một trong số đó, nàng nắm tay cầm, tâm tình có chút phức tạp, nói không rõ là cái cảm giác gì.
Mà tâm tình phức tạp như vậy, vẫn theo nàng đến tận khi nàng đến cửa nhà Cảnh Nhuế.
Trì Gia đứng ở cửa một lát, mới ấn chuông cửa.
Có tiếng động nhẹ, cửa bị kéo ra.
Hai người đứng mặt đối mặt, nhìn đối phương.
Trì Gia mặc áo bông cồng kềnh, quấn một chiếc khăn quàng cổ kín mít, mặt vốn dĩ đã nhỏ, lại bọc kín như vậy, hoàn toàn không thấy được dáng vẻ ra sao.
Mà Cảnh Nhuế đứng ở cửa, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm, vừa mới tắm rửa xong, tóc qua quýt quấn lên, cần cổ thon dài.
Sự tương phản này chính là, một cái ở mùa đông, một cái ở mùa hè.
“Vào đi.”
Trì Gia kéo khăn quàng cổ xuống một chút, để dễ nói chuyện hơn, “Cô đưa hợp đồng cho tôi rồi tôi đi luôn, không cần vào.”
Giây tiếp theo Cảnh Nhuế giữ chặt lấy tay Trì Gia, túm nàng vào nhà, “Mở cửa ra lạnh.”
Sau đó, cửa đã bị đóng lại.
Vừa vào phòng, nhiệt độ đã tăng vọt, thân thể Trì Gia ấm lên, thậm chí có chút nóng, không thì hồ ly tinh cũng không thể ăn mặc mát mẻ như vậy.
Không khí tràn ngập mùi thức ăn thoang thoảng, Trì Gia chỉ ngửi thôi cũng đã thèm.
“Hai ngày trước tôi đi nơi khác, hôm nay mới trở về.” Cảnh Nhuế thấy Trì Gia vẫn còn bọc mình đến kín mít, cứ như sợ mình ăn mất nàng, cười hỏi, “Cô không nóng hả?”
“Tôi lấy hợp đồng rồi đi...” Lại nói những lời này, Trì Gia càng ngày càng hư, ngoài miệng thì cứ nói hợp đồng, trong lòng lại nghĩ về những chuyện nàng cảm thấy mình không nên nghĩ.
“Tôi nấu cháo hải sản” Cảnh Nhuế nói, cầm lấy túi của Trì Gia đặt sang một bên, “Không thì ăn một bát đã?”
Sự thật chứng minh, có đôi khi mỹ nhân kế cũng có tác dụng với phụ nữ, trước khi ấn chuông cửa thái độ của Trì tiểu thư nhiều kiên định, nói là lấy được hợp đồng xong là đi, kết quả vừa thấy hồ ly tinh ăn mặc váy ngủ gợi cảm đứng ở trước mặt mình “õng ẹo tạo dáng”, chân lại có chút đi không nổi.
Trì Gia: “Ừm...”
Cảnh Nhuế cười quyến rũ, “Cởi quần áo ra, treo lên móc áo bên cạnh.”
Nói đến cởi quần áo, Trì Gia có chút xấu hổ không thể giải thích được, hôm nay nàng mặc một chiếc áo len bó sát người, một khi cởi áo bông ra, dáng người cũng có mê người, miễn cưỡng được gọi là đường cong quyến rũ, so ra vẫn kém hồ ly tinh.
Cảnh Nhuế không chút khách khí mà nhìn chằm chằm ngực Trì Gia, thò đầu qua thấp giọng hỏi nàng, “Cô có cảm thấy, hình như có lớn hơn chút rồi hay không?”
Trì Gia cau mày, muốn nói lại thôi, nàng cũng chưa từng thấy có người phụ nữ nào có thể lưu manh như vậy.
Thật ra Trì tiểu thư không có tư cách nói Cảnh tiểu thư lưu manh, rốt cuộc Cảnh Nhuế chỉ cần vừa tới gần nàng, phản ứng đầu tiên của nàng là Cảnh Nhuế không mặc nội y.
“Không trêu cô nữa, đi rửa tay, tôi đi nhìn nồi cháo.” Cảnh Nhuế nói, lắc mông đi vào nhà bếp.
Trì Gia nhìn bóng dáng này, cảm thấy đây là sự quyến rũ trần trụi, còn nữa, họ Cảnh cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này với nàng.
Trong nhà bếp tràn ngập mùi hương, Cảnh Nhuế nếm thử cháo, độ nóng vừa phải, tắt bếp.
Trì Gia đứng ở một bên, hôm nay Cảnh Nhuế quấn tóc lên, đường cong sườn mặt không thể chê vào đâu được, cổ, vai, xương quai xanh, còn có...ngực, Trì Gia chính là liếc mắt một cái, đã trộm ngắm nhiều như vậy.
“Đi lấy bát.” Cảnh Nhuế quay đầu, “Còn muốn chờ tôi đút cho cô ăn?”
Trì Gia hoàn hồn trở về, đưa tay tìm một cái bát trong tủ, nhà bếp quá lớn, nàng tìm nửa ngày cũng không tìm được.
“Ở đâu?”
“Cái bên trên kia.”
“Không nhìn thấy...”
Cảnh Nhuế đi đến phía sau Trì Gia, dán vào lưng nàng, duỗi tay ra kéo tủ bát, “Ở chỗ này.”
Ngón tay mảnh khảnh của người kia chạm vào mu bàn tay mình, Trì Gia nháy mắt như bị điện giật, khi Cảnh Nhuế nói chuyện, hơi thở phập phồng phía sau lưng, cô mềm mại cọ vào lưng mình, tựa như khi ở trên giường cũng vậy.
Trì Gia tim đập nhanh, nàng rũ tay xuống, quay đầu, thuận thế hôn lên môi Cảnh Nhuế phía sau, một loạt động tác trơn tru, bao gồm cả việc hôn Cảnh Nhuế, muốn bao nhiêu thuần thục có bấy nhiêu thuần thục.
Có đôi khi, xúc động chỉ cần một cơ hội nho nhỏ.
“Cô đang làm gì vậy?” Cảnh Nhuế cười xấu xa, biết rõ cố hỏi.
Cô ôm chầm lấy cơ thể Trì Gia, làm hai người mặt đối mặt, thay đổi một cái tư thế càng thích hợp để hôn môi.
“Cô quyến rũ tôi trước...” Trì Gia luôn tìm đủ mọi lý do giải thích mình vì sao lại làm mấy hành động thân thiết với Cảnh Nhuế, kết quả chỉ có một, hôn nàng.
“Có hả?”
Tay Trì Gia đã để ở vị trí không nên để, hừ nói, “Ngay cả đồ lót cũng chưa mặc, còn nói không có.”
Bị Trì Gia chạm vào, biểu tình Cảnh Nhuế có chút mất tự nhiên, cô ngậm lấy môi Trì Gia mút vào, thở dài, “Sau khi tắm xong cô có mặc đồ lót không?”
“Không nói với chị...” Trì Gia lại ngậm lấy môi Cảnh Nhuế, một trận thở dốc.
Cái chỗ này, sợ rằng càng hôn càng nghiện mất rồi.
“Trì Gia, tôi thấy là cô đang đợi tôi tới quyến rũ cô.”
Trì tiểu thư vừa ăn đậu hủ của người ta, vừa giảo biện, “Tôi mới không có!”
“Ừm...”
“Chị bảo tôi lại đây, còn không phải là muốn làm với tôi sao?” Trì Gia quên hết tất cả, cũng quên mất việc mấu chốt nhất là lấy lại hợp đồng, kỳ thật trước khi nàng cũng không phải là không có một chút ý gì, nếu không buổi sáng cũng sẽ không cố ý thay cả bộ đồ lót.
Hai người đều để thở hổn hển.
“Đêm nay đừng về được không?” Cảnh Nhuế dán sát vào cơ thể Trì Gia, dựa vào đôi tay không quy củ của nàng đang bồi hồi ở trên người cô, cô hôn vành tai Trì Gia, “Tôi nhớ cô...”.