“Vì sao?” Khi Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, không giống như là đang nghi vấn, mà càng giống như đang đợi Trì Gia thừa nhận, chờ đối phương không còn trốn tránh nữa.
Bọn họ đều rất am hiểu cách lừa mình dối người, rõ ràng ý thức được đối phương ở trong lòng mình có vị trí đặc biệt, nhưng đều làm bộ thờ ơ trong một khoảng thời gian rất lâu.
Câu vì sao này, Trì Gia cảm thấy hiềm nghi rằng Cảnh Nhuế biết rõ còn cố hỏi, nhưng lấy tính cách của nàng mà nói, hiện tại đánh chết nàng cũng sẽ không nói cho Cảnh Nhuế biết ý nghĩ thật sự trong lòng.
Gió đêm giá lạnh thổi đến, Trì Gia duỗi tay khảy tóc mình, gương mặt nhìn như nhẹ nhàng mà nói: “Không hợp thì chia tay thôi.”
Cảnh Nhuế vẫn cứ nhìn chằm chằm Trì Gia, nhưng lại không hỏi tiếp, cô nghĩ cô đã biết cách thăm dò đến tính cách của Trì tiểu thư, chỉ là đến lúc nào cô ấy mới buông lỏng ra chút đây?
Trì Gia và Tần Đông chia tay chắc hẳn là vào đêm đó, Cảnh Nhuế đoán.
Cô nhìn thấy Trì Gia đẩy Tần Đông ra, không lên xe của anh ta, mà vẫn cứ đứng dưới đêm lạnh, ngơ ngác nhìn văn phòng của mình, bị lạnh đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Cảnh Nhuế nhìn mà đau lòng.
Với một mối tình, Cảnh Nhuế chưa bao giờ đứng ở lập trường của đối phương mà suy xét vấn đề, nhưng khi gặp được Trì Gia, Cảnh Nhuế miệng thì nói không muốn tốn tâm tư, nhưng trên tâm lý lại vô thức nghĩ rất nhiều, Trì Gia đang trốn tránh cái gì, lại đang lo lắng cái gì.
“Tôi đưa cô về nhà.”
“Tôi tự ngồi xe điện ngầm...” Nếu mạnh miệng là bệnh, thì Trì Gia chắc cũng đã tới giai đoạn cuối rồi, mới vừa rồi Cảnh Nhuế còn chưa nói đưa nàng trở về, trong lòng nàng còn đang mất mát, hiện tại người ta muốn đưa về, thì vừa mở miệng chính là từ chối.
Yên lặng một lúc.
Cảnh Nhuế nhăn mày lại hết sức bất đắc dĩ, đơn giản cứ thế thuận theo ý của Trì Gia mà nói: “Vậy được, tự cô về đi.”
Vừa nghe lời này, Trì Gia sửng sốt, đứng yên tại chỗ ngước mắt nhìn Cảnh Nhuế, bởi vì không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, nàng cúi đầu buồn bực ném cho Cảnh Nhuế một câu “Tôi đi đây”, chuẩn bị xoay người.
Cảnh Nhuế chỉ là thử một cái nho nhỏ, nhưng nháy mắt tất cả cảm xúc của Trì Gia đều viết hết lên trên mặt, không kịp che giấu.
“Trì Gia.”
Trì Gia nghe được tiếng bước chân phía sau đang tiến lại gần phía mình, chỉ một lát sau, cổ tay đã bị người ta giữ chặt.
“Tôi chở cô.” Cảnh Nhuế đi đến phía trước người Trì Gia, chăm chú nhìn gương mặt nàng, nói lần thứ hai.
“...!Không cần miễn cưỡng.” Trì Gia liếc Cảnh Nhuế, nghĩ một đằng mà nói một nẻo.
Đêm nay chờ được đến rốt cuộc không còn là lời từ chối lạnh lùng nữa.
Lần trước, Trì Gia trực tiếp đón một chiếc taxi rồi ném lại Cảnh Nhuế, tâm trạng lúc Cảnh Nhuế chế ô một mình đứng tại chỗ, tựa như thời tiết đêm đó.
Bộ dạng lúc Trì Gia làm mình làm mẩy, khiến Cảnh Nhuế vô cùng muốn cười, cũng vẫn đã cười, cô không có buông tay Trì Gia ra, mà là dịu dàng nói: “Vừa nãy là tôi nói đùa thôi, đừng tức giận.”
Trì Gia biết bản thân mà ở riêng một chỗ với Cảnh Nhuế rất nguy hiểm, tùy thời có nguy hiểm rung động, như ngay lúc này.
Tuy bình thường Cảnh Nhuế ngạo mạn giống như một nữ vương, nhưng cũng thường xuyên lơ đãng biểu lộ ra sự dịu dàng, Trì Gia chịu không nổi nhất chính là hồ ly tinh đối với mình như vậy, bởi vì khi giọng của Cảnh Nhuế bắt đầu trở nên dịu dàng, sẽ giống với dáng người và diện mạo của cô ấy, sẽ biết quyến rũ người khác.
Được tại _ Tгù мTruyệЛ.
VЛ _
“Đi thôi.” Cảnh Nhuế chưa nói quá nhiều, mà lôi kéo Trì Gia để nàng đi theo bước chân mình, trong lòng Cảnh Nhuế cũng không có bình tĩnh như nhìn qua mặt ngoài như vậy, cô cũng lo lắng, lo lắng Trì Gia sẽ từ chối.
Nhưng lúc này đây, Trì Gia theo cô lên xe.
Xe chậm rãi ra khỏi gara ngầm, bên ngoài từng trận gió lạnh, trong xe lại phủ đầy ấm áp.
Trì Gia quay đầu nhìn cảnh đêm lùi về sau bên phía ngoài cửa sổ, mang bộ dáng tâm sự đầy mình.
Cảnh Nhuế lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt ngó người bên cạnh, cũng đang có tâm sự.
Nếu cái Trì Gia cần chính là thời gian và dũng khí, Cảnh Nhuế cảm thấy bản thân có thể thử cho nàng, chỉ cần Trì Gia giống như đêm nay, đừng lại kiên quyết dứt khoát từ chối cô đến gần.
Cảnh Nhuế vẫn luôn cho rằng tình cảm hẳn là phải dùng để hưởng thụ, cho nên không muốn bỏ ra quá nhiều sức lực, hiện tại hình như cô có thể hơi hiểu được, thật ra trả giá cũng là một loại hưởng thụ, tiền đề là, người nào đó không được vẫn cứ từ chối mình.
Bắt đầu từ khi nào, Trì Gia không tránh còn né cô, cô đều cảm thấy đây là một loại hưởng thụ? Cảnh Nhuế không rõ bản thân mình vì sao lại sẽ vì một cô gái mà biến thành như vậy, nhưng trong tâm lý lại nhớ mãi không quên, thậm chí vì được ở cùng Trì Gia nhiều hơn một lát, khi đưa nàng về nhà, Cảnh Nhuế cố ý đi qua thật nhiều con đường vòng.
Trong xe, Trì Gia và Cảnh Nhuế cũng chưa nói cái gì, nhưng không cảm thấy xấu hổ, có lẽ mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Tiếp nhận Cảnh Nhuế và từ chối Cảnh Nhuế, vẫn luôn là hai ý nghĩ điên cuồng đối kháng trong lòng Trì Gia, nàng không chỉ có một lần nghĩ muốn thỏa hiệp, mà là mỗi lần Cảnh Nhuế gợi lên sự rung động của nàng, nàng đều nghĩ đến.
Nhưng Trì Gia chấp nhất mà đem tình cảm của nàng và Cảnh Nhuế đặt ở vùng cấm.
Để tay lên ngực tự hỏi, Trì Gia vô cùng muốn vượt qua vùng tuyến cấm này, nếu không, cũng sẽ không một lần rồi lại một lần thăm dò ý nghĩ của mẹ nàng.
Cho nên, khi gia đình cậu đã chấp nhận anh nàng và bạn trai của anh, ý nghĩ của Trì Gia bắt đầu dao động, giống như rốt cuộc tìm được cái cớ có thể dung túng nội tâm của mình, nàng không còn giống như trước kia kháng cự tiếp xúc với Cảnh Nhuế như vậy, thật ra thì tận đáy lòng vẫn luôn không muốn phải kháng cự, chẳng qua là cố nín nhịn.
Trì Gia nắm chặt di động trong tay, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm phía ngoài cửa sổ, hiện tại nàng xem như là tự cho mình và Cảnh Nhuế cơ hội ư? Ở bên nhau rõ ràng bình đạm, không ai vượt rào, nhưng ái muội giữa hai người lại càng sâu hơn so với trước kia.
Cảnh Nhuế đi vòng quá xa, bảy quẹo tám rẽ, đi trên đường ước chừng được gần một giờ.
Trì Gia đi làm mệt mỏi một ngày, buổi tối lại dạo trung tâm thương mại vài tiếng đồng hồ, vừa mệt vừa buồn ngủ, lúc này nàng đang dựa trên ghế dựa, cúi đầu mơ màng sắp ngủ, trong lòng lại thắc mắc sao mãi chưa đến.
Lại hơn mười phút trôi qua, Cảnh Nhuế dừng hẳn xe, vừa quay đầu, Trì Gia thế nhưng ngồi ở trên ghế ngủ mất rồi.
Cảnh Nhuế đang định đi gọi nàng dậy, Trì Gia vừa hay lại lười biếng nghiêng người, hướng một khuôn mặt tròn về phía Cảnh Nhuế.
Nhìn gương mặt trước mắt này, trong lúc nhất thời, Cảnh Nhuế lại yên lặng, không tiếp tục đánh thức Trì Gia nữa, khóe miệng cô gợi lên ý cười, Trì tiểu thư thật đúng là vừa có thể ăn lại vừa có thể ngủ.
Cảnh Nhuế không cấm nhớ tới buổi tối cùng Trì Gia ngủ trên một chiếc giường, tư thế ngủ của nàng phải gọi là xấu lắm, nhưng Cảnh Nhuế lại càng thích bộ dáng khi Trì Gia ngủ rồi, bởi vì dính người, đợi đến khi nàng tỉnh dậy lại là cái dáng vẻ khẩu thị tâm phi, không đáng yêu bằng lúc nàng ngủ.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm hồi lâu, Cảnh Nhuế nhìn đến xuất thần, chớp mắt là đã vài phút trôi qua.
Lông mi Trì Gia khẽ run lên, sau đó chầm chậm mở mắt ra, kết quả ngay lập tức nhìn thấy Cảnh Nhuế đang chuyên chú nhìn chằm chằm gương mặt mình, xem tư thế kia, nhìn lén cũng không phải chỉ một chốc.
“Tới rồi.” Ánh mắt Cảnh Nhuế lúc này mới lóe lóe, không lại tập trung chăm chú vào một chỗ nữa.
Trì Gia xoa mắt, hừ nhẹ: “Sao chị không gọi tôi dậy...”
Cảnh Nhuế trả lời mới nhẹ nhàng làm sao: “Vừa đến.”
“À.” Trì Gia nhìn thấu lại không nói toạc, lúc xe dừng lại nàng đã có cảm giác, còn tưởng rằng là đèn đỏ, không ngờ tới là đã tới dưới cổng chung cư rồi.
Hai người lại im lặng ngồi hai giây, sau đó Trì Gia cầm lấy túi xách của mình, không nóng không lạnh mà nói: “Tôi đi đây.”
Cảnh Nhuế thấy Trì Gia đang định mở cửa, đột nhiên nói: “Từ từ...”
Đôi tay Trì Gia đặt ở trên cửa xe dừng lại một chút, xuất thần, có hơi ngây ngốc: “Hả?”
Cảnh Nhuế nghĩ nghĩ, cuối cùng là muốn nói lại thôi: “Không có việc gì, cô đi lên đi.” Nhìn chằm chằm hướng Trì Gia rời đi, nhìn thật lâu, mãi cho đến tận khi bóng dáng đối phương hoàn toàn khuất mắt, Cảnh Nhuế mới lái xe rời đi.
Kỳ thật vừa rồi cô muốn nói cho Trì Gia, có một món quà muốn đưa cho nàng...
Từ đêm Bình An năm ngoái đã chuẩn bị tốt quà tặng cho Trì Gia.
Ninh Thiển cảm thấy gần đây Cảnh Nhuế thâm tình đến như thay đổi thành một người khác, giám đốc Cảnh người mà vẫn luôn đổi bạn gái như thay quần áo, vậy mà giờ đây bên người không hề có oanh oanh yến yến mập mờ quấn lấy.
“Cảnh Nhuế, cậu không cảm thấy bản thân đã thay đổi rất nhiều sao?” Nơi Ninh Thiển và Cảnh Nhuế gặp nhau nhiều nhất, hẳn là Số 9, lúc trước cũng là ở chỗ này mà cô với Cảnh Nhuế đã quen biết nhau.
“Thay đổi chỗ nào?”
“Nói như thế nào đây, cứ như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.” Ninh Thiển như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu: “Là bởi vì Trì Gia?”
Nhắc đến Trì Gia, Cảnh Nhuế luôn trầm mặc không nói gì nhiều, chỉ có trong lòng không bỏ xuống được mới có thể như vậy, loại tâm tình khổ sở này, Ninh Thiển luôn có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
“Cuối tuần có thời gian không? Quán cà phê bên kia của tôi đã tu sửa xong, sang đấy vui vẻ với nhau một chút?”
“Cái mà Trì Gia làm thiết kế chính?”
Cảnh Nhuế nhướng mày, hỏi lại Ninh Thiển: “Sao cậu cứ hỏi ba câu là lại không khỏi nhắc tới cô ấy?”
“Tôi chỉ là nói ngoài miệng thế thôi, đâu giống ai đó, mỗi ngày nhớ thương ở trong lòng, còn chết không chịu thừa nhận.” Ninh Thiển âm dương quái khí nói với Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế liếc Ninh Thiển: “Không có sức nói chuyện tào lao với cậu.”
Ngược lại, Ninh Thiển hâm mộ cái sự ràng buộc của Cảnh Nhuế với Trì Gia như vậy, tuy rằng hai người đều nói một đằng làm một nẻo chết không chịu thừa nhận, nhưng trên thực tế mặc dù xa nhau, ai cũng không quên được đối phương.
Chỉ cần trong lòng có đối phương, vậy thì ràng buộc vẫn còn ở tiếp diễn, không khéo, cứ như vậy rồi dây dưa cả đời...
***
“Trì Gia, có khách hàng tìm cô.”
“Lại tìm tôi?”
“Đúng vậy, chỉ định bảo cô nhận.”
Trì Gia đã sắp khiến cho tất cả nhân viên bộ phận thiết kế ghen ghét, tháng này vừa mới qua được mấy ngày, nhà thiết kế khác còn chưa nhận được một đơn nào, vậy mà Trì tiểu thư ngồi ở trên văn phòng đã nhận đơn đến khiến tay đã mềm, tất cả lại còn là “từ trên trời rơi xuống”, dự toán khả quan nhận đơn thiết kế lớn.
Kỳ thật Trì Gia cũng nghĩ đến, này đó, hẳn là có quan hệ với Cảnh Nhuế.
Buổi tối 10 giờ, sau khi Cảnh Nhuế tắm rửa xong nằm ở trên giường, trằn trọc vài cái, vẫn là lấy di động lại, gạt dãy số của Trì Gia.
Công việc mấy ngày nay bận bịu làm đầu óc Cảnh Nhuế choáng váng, mệt mỏi, muốn nghe thanh âm của người nào đó, dẫu cho cũng chẳng dịu dàng, còn có hơi chút làm ầm ĩ, nhưng chính là nhớ nàng.
Cảnh Nhuế bắt đầu thường xuyên liên hệ với Trì Gia, lấy vỏ bọc là bàn chuyện thiết kế, rõ ràng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏ, lại cố tình muốn gọi điện thoại.
Cô hoàn toàn bại bởi Trì Gia, thậm chí nghĩ, chỉ cần Trì Gia không lùi về phía sau, cô nguyện sẽ kiên nhẫn, tới gần từng chút.
Trì Gia cũng vừa tắm xong, cũng đang dựa trên đầu giường, mỗi đêm nàng lại bắt đầu không nhịn được mà đoán, hôm nay hồ ly tinh có thể sẽ gọi điện thoại cho nàng hay không, dần già, thậm chí biến thành một loại chờ mong trong tiềm thức.
Đêm nay, cô gọi điện thoại tới.
“A lô?” Tốc độ Trì Gia nhận điện thoại rất nhanh.
Cảnh Nhuế nói Trì Gia về chuyện gặp mặt cuối tuần: “...!Có thời gian lại đây không?” Trì Gia ngẫm lại, rồi đồng ý, nàng là nhà thiết kế chính, theo lý thuyết cũng nên đến, dù sao cũng là tác phẩm của mình.
Trong điện thoại trầm mặc một lúc.
Trước khi bên kia cúp điện thoại, Trì Gia lại vội vàng vội truy hỏi một câu: “Đúng rồi, những đơn thiết kế riêng đó là chị giới thiệu?”
“Ừm.” Cảnh Nhuế không phủ nhận.
“Vì sao chứ...”
Cảnh Nhuế lời ít mà ý nhiều: “Chuyện tôi đồng ý với cô, thì nhất định sẽ làm được.” Ngoại trừ việc không dây dưa với nhau thì khó có thể làm được, còn chuyện khác mà Cảnh Nhuế đã đồng ý với Trì Gia, cô gần như đã làm được, thậm chí chỉ là một câu muốn mua một thùng thanh chocolate thuận miệng nói ra, đều sẽ đặt ở trong lòng.
Trì Gia nhất thời không nói gì, bởi vì Cảnh Nhuế nói rất nghiêm túc, Trì Gia thất thần, suy nghĩ trong lòng, câu “tôi nghiêm túc” lúc trước chị nói kia, cũng có thể làm được sao?
“Cứ quyết định như vậy đi, cuối tuần gặp.”
Trì Gia: “Được.”
Cúp điện thoại, không đến năm phút sau, di động của Trì Gia lại rung lên, vẫn là Cảnh Nhuế.
“Làm sao vậy?”
Cảnh Nhuế dừng một lát, nhẹ giọng hỏi: “Cuối tuần tôi tới đón cô, được không?”.