“Hôm nay tôi thật sự rất mệt mỏi, ngủ cùng tôi một lát.” Cảnh Nhuế cúi đầu nhìn Trì Gia, vừa rồi hai người quấn quýt bên nhau hồi lâu, trên mặt Trì Gia lúc này mới hồng hào hơn một chút nhưng vẫn rất tiều tụy.
Đôi mắt vốn rất xinh đẹp lúc này vẫn còn hơi sưng đỏ, tròng mắt đầy tơ máu, khóe mắt vẫn còn lưu lại dấu vết khóc mơ hồ.
Trì Gia vốn là một người bướng bỉnh, bình thường luôn tỏ ra mạnh mẽ lại có dáng vẻ cà lơ phất phơ không để ý đến người xung quanh nhưng lúc này hai mắt của nàng đã sưng lên vì khóc.
Ở lúc nàng cuối cùng cũng đủ can đảm để thích cô mà cô lại muốn biến mất khỏi cuộc đời nàng, cái cảm giác này, bất kỳ kẻ nào gặp phải cũng sẽ phát điên lên mất.
Cảnh Nhuế cũng hiểu được điều này, hai mươi mấy giờ này, Trì Gia không hề thoải mái hơn cô chút nào, bộ dạng này của Trì Gia lại càng khiến cô thêm đau lòng.
“Không trêu chọc em nữa, nghỉ ngơi đi.” Cảnh Nhuế từ trên người Trì Gia dời xuống, giọng cô nhẹ nhàng nhưng không thể dấu được vẻ mệt mỏi trong đó.
Trì Gia xem thường liếc nhìn Cảnh Nhuế.
Từ lúc bọn họ quen biết nhau, Cảnh Nhuế luôn lấy việc đùa giỡn Trì tiểu thư làm niềm vui, mỗi ngày đều cố ý trêu chọc Trì Gia, cô cũng chưa thất thủ lần nào.
Trì Gia không muốn thừa nhận, mỗi lần nàng đều bị người phụ nữ này trêu chọc đến mặt đỏ tim đập.
Nhưng đây chính là sự thật.
Lúc này đã hơn năm giờ.
Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài cửa sổ tràn vào trong phòng, bây giờ đang là mùa cỏ cây đâm chồi nảy lộc, chim hót líu lo, nhiệt độ không khí cũng rất vừa vặn khiến cho con người cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Trì Gia thở hổn hển, trái tim chậm rãi hồi phục lại bình thường sau một hồi dây dưa nồng cháy.
Vừa rồi nàng đâu còn sức để suy nghĩ đến chuyện đó nữa, chỉ mới hôn nhau thôi, cái tay hạnh kiểm xấu nàng đã vô ý thức sờ soàng thân thể người ta rồi…
Lúc thân thể nàng và Cảnh Nhuế dây dưa với nhau, giống như ngựa quen đường cũ dây dưa đến đòi mạng, nếu không thì ngay từ đầu khi mới gặp nhau bọn họ đã không đội trời chung rồi.
Đối với nhau mà nói, hai người bọn họ giống như vũng lầy của nhau, một lần gặp gỡ, bỏ chạy không được, kết quả càng lúc càng lún sâu hơn.
“Tôi đi tắm rửa.”
“Em đi tắm đi.”
Trì Gia gượng người trở mình muốn đứng dậy nhưng đầu lại hơi choáng váng.
Từ tối hôm qua đến giờ, cảm xúc của nàng thay đổi rất nhanh, đầu óc nàng đã kiến nghị cần phải được nghỉ ngơi cho tốt.
Thể lực của Cảnh Nhuế bị cạn kiệt nghiêm trọng, cô đã phải cố gắng chống đỡ trong suốt quãng đường, hiện giờ nói nhiều lời một chút cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cô vừa đặt người xuống giường, đầu dính vào gối không đến vài giây, hai mí mắt đã khép chặt.
Chăn đệm rất mềm mại, chóp mũi còn quanh quẩn mùi hương trên người Trì Gia, Cảnh Nhuế ngủ rất an ổn, có lẽ là biết nàng sẽ nằm ở bên cạnh mình.
Trì Gia tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra thì thấy Cảnh Nhuế nằm nghiêng ở trên giường, đầu gối trên gối, chăn kéo một nửa, khoác hờ bên hông.
Chưa đến mười phút cô đã ngủ say rồi.
Trì Gia nhẹ nhàng đi đến trước cửa sổ, cẩn thận kéo rèm cửa che bớt ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào trong phòng, để ánh sáng trong phòng phù hợp với giấc ngủ nhất.
Trong phòng này chỉ có một chiếc giường nệm, Trì Gia tự nhiên chỉ có thể nằm ngủ bên cạnh Cảnh Nhuế.
Dù sao vẫn là ban ngày, trong phòng cũng không tính là quá tối, Trì Gia ngồi xuống cạnh giường, chăm chú nhìn vết xước bên sườn mặt Cảnh Nhuế.
Buổi chiều nay Trì Gia mới để ý thấy vết thương này.
Nhớ tới lúc ở sân bay, nàng gần như không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình, nàng ôm Cảnh Nhuế, hung hăng nói “Tôi nhớ chị”, “Chị làm tôi sợ muốn chết”…
Trì Gia sờ sờ gáy, đột nhiên hơi cảm thấy ngượng ngùng, sau này họ Cảnh này nhất định sẽ nắm chặt không buông chuyện này mà khoe khoang trước mặt nàng.
Mũi Cảnh Nhuế rất thẳng, đôi môi cũng rất đẹp.
Trì Gia nhìn chằm chằm mặt Cảnh Nhuế, suy nghĩ lại chạy lệch sang hướng khác, ai cũng nói những người môi mỏng thường bạc tình, nàng thấy môi của Cảnh Nhuế còn mỏng hơn so với môi nàng.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cũng vì lẽ đó nên nàng vẫn có một ít thành kiến đối với Cảnh Nhuế, lúc Trì gia vừa nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ này, nàng đã khẳng định đối phương là hồ ly tinh nguy hiểm nhất.
Hai người bọn họ cứ như vậy ở bên nhau sao? Trì Gia ngây ngốc nhìn chằm chằm một nửa bên mặt Cảnh Nhuế
Tựa hồ như nàng đang rơi vào tình cảnh rối rắm xoắn xuýt khổ sở.
Nàng đã thỏa hiệp, tự lừa mình dối người lâu như vậy, lúc này mới hiểu được nội tâm của chính mình, giống như hiện tại, nàng hiểu rõ Cảnh Nhuế ở vị trí nào trong lòng nàng.
Nàng thật sự luyến tiếc không nỡ buông tay.
Một bên giường đệm nhẹ nhàng lún xuống, tiếng chăn nệm ma xát vào nhau rất nhỏ như cũng khiến Cảnh Nhuế tỉnh lại, cô lặng lẽ mở mắt, mê mang nhìn thấy người bên gối là Trì Gia, vì thế yên tâm nhắm mắt lại, dịch người sang một chút, vươn tay kéo Trì Gia ôm vào trong lồng ngực, rồi ngủ tiếp.
Trì Gia rất thích được ôm khi ngủ bởi vì nàng thường xuyên không có được cảm giác an toàn, nàng không nghĩ tới Cảnh Nhuế cũng thích như thế.
Trước kia, mẹ nàng thường xuyên làm tăng ca để nàng ở nhà một mình, nàng rất sợ ngủ một mình nên cũng chỉ có thể ôm gối, co ro nằm trong ổ chăn để ngủ.
Dần dần cứ như thế mà dưỡng thành thói quen.
“Ngủ đi…” thân thể Cảnh Nhuế dán sát Trì Gia lẩm bẩm nói.
Được Cảnh Nhuế ôm, Trì Gia đặc biệt cảm thấy an tâm thoải mái.
Trì Gia nhớ tới đêm đó nàng ngủ lại ở nhà Cảnh Nhuế, hôm đó nàng đang ở trong kỳ sinh lý, Cảnh Nhuế ôm nàng, chăm sóc chiếu cố nàng cẩn thận.
Trì Gia thừa nhận mình vừa ngang bướng vừa cặn bã, lúc phát hiện ra mình chơi đùa ra tình cảm, phát hiện ra mình thích cô, phản ứng đầu tiên của nàng chính là trốn tránh, nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ.
“Sao em vẫn còn chưa ngủ…” Cảnh Nhuế mơ mơ màng mảng cảm giác được Trì Gia trở mình: “Ngủ đi…”
Trì Gia chui vào trong lòng ngực Cảnh Nhuế, điều chỉnh tư thế nằm thoải mái, ôm lấy cô, cô vừa ấm lại vừa thơm, tốt hơn gối đầu rất nhiều.
Hiện tại, Cảnh Nhuế chỉ cần ôm nàng nhanh hơn một chút, có lẽ như thế dũng khí của nàng cũng nhiều hơn một chút…
Một giấc ngủ này vô cùng an ổn, hai người đều quá mệt mỏi cho nên ngủ từ chập tối ngủ thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau.
Đinh linh linh linh linh linh linh…
Sáng sớm, đồng hồ báo thức trên di động của Trì Gia theo thường lệ kêu liên tục như đòi mạng, không chỉ đánh thức Trì Gia, tiện thể làm cho đầu Cảnh Nhuế đau đến muốn nứt ra.
Đồng hồ báo thức đã kêu ba lần.
“Tắt đồng hồ báo thức đi…” chân Cảnh Nhuế cọ cọ vào chân Trì Gia: “Nó còn kêu nữa… Tôi sẽ ném di động của em đi.”
Trì Gia còn vùi đầu trong lòng ngực Cảnh Nhuế, nàng với một bàn tay ra, sờ soạng tủ đầu giường một lúc lâu, rốt cục mới cầm đến di động.
Tắt đồng hồ báo thức xong, hai người lại ngủ tiếp, một giấc này ngủ tới tám giờ mười lăm.
“Tôi còn phải đi làm!”
Cảnh Nhuế vẫn ôm Trì Gia không buông tay: “Còn ồn ào nữa thì đi ra bên ngoài ngủ…”
“Đây là nhà của tôi!”
Hai người cáu kỉnh lúc rời giường đụng phải nhau, sáng sớm mỗi ngày nhất định sẽ không thể yên tĩnh được.
Giọng Trì Gia cao vút cáu kỉnh rơi vào tai Cảnh Nhuế, rốt cuộc cô cũng thanh tỉnh, lười biếng mở mắt ra, không chấp nhặt với cô gái nhỏ, nghiêm túc nói: “Hôm nay em đừng đi làm nữa, nghỉ ngơi một ngày đi, em nhìn mắt em thâm đen rồi kìa.”
“Không được, ngày hôm qua tôi đã xin nghỉ nửa ngày rồi, chuyên cần của tháng này còn chưa đủ…” Lúc này Trì Gia đã bình tĩnh lại, nàng bắt đầu đau lòng nhớ tới tiền thưởng chuyên cần tháng này của mình.
“Tiền thưởng chuyên cần bao nhiêu, tôi trả cho em.” Bàn tay Cảnh Nhuế sờ sờ đùi Trì Gia, không nhịn được nhéo nhẹ một cái: “Thức một đêm rất không tốt cho sức khỏe, hôm nay em đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Trì Gia làm cái nghề này đã quen với việc thức đêm để chạy kịp deadline, đâu có khoa trương như Cảnh Nhuế nói, nàng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ ở tầng dưới cùng, không thân thế, không bối cảnh, chịu khổ cũng đã quen rồi.
Trì Gia thuận miệng mắng một câu, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi không đi làm chị nuôi tôi sao?”
Nói xong, Trì Gia chuẩn bị xuống giường.
Đột nhiên, cả thân thể nàng bị Cảnh Nhuế kéo lại…
“Đương nhiên tôi nuôi em.” Cảnh Nhuế từ phía sau lưng ôm Trì Gia, ngả ngớn cười nói: “Nuôi vợ chẳng lẽ không phải là lẽ thường tình xưa nay sao?”
Trì Gia hơi sửng sốt, rõ ràng muốn cười nhưng cố nhịn cười, nàng giận dỗi mắng Cảnh Nhuế: “Ai là vợ của chị, tôi còn chưa đồng ý…”
Ngủ một đêm đã trở mặt không nhận người rồi.
Nụ cười trên mặt Cảnh Nhuệ chậm rãi tiêu tán, cô cũng không nhìn thấy vẻ mặt Trì Gia lúc này, hơn nữa, cô bị Trì Gia từ chối cũng không phải một hai lần…
Thấy người phía sau đột nhiên im lặng, Trì Gia quay người lại, trộm liếc vẻ mặt ủ rũ của Cảnh Nhuế, cô thế mà lại tưởng rằng lời nói đùa của mình là thật sao.
Trì Gia cắn cắn môi, đột nhiên cảm thấy tủi thân, nàng nén giận nói với Cảnh Nhuế: “… Chị cũng chưa nghiêm túc theo đuổi tôi lần nào.”
Trước kia Tần Đông coi như là cũng rất nghiêm túc theo đuổi nàng, Trì Già nghĩ nếu Cảnh Nhuế cũng như vậy, chỉ sợ rằng nàng đã sớm không kháng cự được.
Lúc này Cảnh Nhuế mới thoải mái cười cười, rồi đột nhiên cảm thấy khó hiểu hỏi: “Vì sao lại không phải em theo đuổi tôi chứ?”
Trì tiểu thư vẫn như cũ cái nết đánh chết không chừa, tật xấu mạnh miệng vẫn chưa sửa được, nàng lắc lắc đầu, giọng điệu tỏ vẻ không sao cả nói: “Nếu chị cảm thấy không có hứng thú thì chúng ta coi như bỏ đi.”
Lúc này lời nói dửng dưng của nàng lại chẳng hề có tác dụng nữa, bởi vì ngày hôm qua ở sân bay, nàng đã để lộ toàn bộ cảm xúc của mình.
“Trì Gia!” Cảnh Nhuế bó tay không có biện pháp với người trước mặt này, cuối cùng cô ôm chặt Trì Gia vào trong ngực, thở dài nói: “Tôi thấy em đang cố ý giày vò tôi.”
Nhưng cô cam tâm tình nguyện để cho nàng giày vò mình.
“Quân tử động khẩu không động thủ… Ha ha ha…” Trì Gia bị Cảnh Nhuế cù, không thể chịu nổi ha ha cười, cong người giãy dụa trên giường.
Hai người đùa giỡn một lúc lâu, Cảnh Nhuế mới buông tha cho Trì Gia, cô nâng mặt nàng lên dịu dàng nói: “Tôi theo đuổi em, theo đuổi đến khi em thỏa mãn mới thôi, được không?”
Đối với Trì Gia, mức độ kiên nhẫn của Cảnh nhuế sâu đến mức không nhìn thấy đáy.
Ý cười trên mặt Trì Gia vẫn chưa tiêu tán, nàng nghiêm túc nhìn Cảnh Nhuế.
Mỗi người đều có một giấc mơ đến một tình yêu lý tưởng của riêng mình, Trì Gia cũng vậy, mà nàng và Cảnh Nhuế thì sao, hai người đã bắt đầu từ khi nào? Có lẽ từ giây phút bọn họ nhìn thấy nhau, nghe có vẻ là như thế…
“Nhất định phải như thế.” Trì Gia dẩu môi cười nói, nàng thật lòng hy vọng mình và Cảnh Nhuế có thể bỏ qua những khúc mắc trước kia, lại một lần nữa mà bắt đầu….