“Vì sao không phải là chị gả cho em chứ?” Trì Gia hỏi vặn lại, bắt đầu so đo với Cảnh Nhuế.
“Cũng đúng.” Cảnh Nhuế ôm lấy tay Trì Gia, không chút xấu hổ, chậm rãi nói: “Một người vợ hoàn hảo như chị cũng không phải dễ tìm, em còn không nhanh hành động đi?”
Tự mình nói bản thân hoàn hảo nhưng thật ra cũng không hàm hồ chút nào, bởi ở trong lòng Trì Gia, Cảnh Nhuế cũng gần như hoàn hảo.

Bên ngoài Trì Gia vẫn còn đang giấu giếm nhưng trong lòng đã hận không thể công khai chủ quyền với toàn bộ thế giới, rằng nàng có một bạn gái xinh đẹp hoàn hảo nhất.

Thật giống như mỗi khi nàng nắm tay Cảnh Nhuế đi dạo trên đường cái, trong lòng nàng không hiểu sao có cảm giác đắc ý.
Cười một lúc sau, Trì Gia đột nhiên trở nên đăm chiêu, có lẽ bởi vì nhắc tới vấn đề kết hôn.
Nàng và Cảnh Nhuế có thể kết hôn sao?”
Nàng vẫn cảm thấy đây là một chuyện xa vời.
Trì Gia không biết những lời khi Cảnh Nhuế cười nói này có một chút nghiêm túc thật lòng nào không, nhưng trong lòng Trì Gia đâu đó vẫn có một phần nghiêm túc…
Có lẽ do hai người mới ở chung với nhau không được bao lâu, chính nàng còn chưa công khai xu hướng tình dục với người trong nhà đã bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn, Trì Gia cảm thấy mình đúng không hợp thời.
“Làm sao lại ngây ngốc ra như vậy?” Cảnh Nhuế thấy Trì Gia thất thần thì nhịn không được vuốt tóc nàng, cười nói.

Ngay sau đó cô ôm lấy thân thể Trì Gia, thúc giục nói: “Em nhanh đi thay quần áo đi.”
Trì Gia hồi phục tinh thần, trước khi buông Cảnh Nhuế ra, nàng quay đầu hôn lên cánh môi cô, lúc ở chung cùng một chỗ với cô, mỗi một chút ám muội đều khiến nàng kìm lòng không được.
Ở khu vực này được phủ xanh khá tốt, bên tai còn có thể ẩn ẩn nghe được tiếng chim hót, mùi hương hoa cỏ mùa xuân thơm mát thoang thoảng trong không khí.
Hai người đứng trước cửa sổ, ánh nắng ấm áp bao trùm lên người, lúc Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế cười mới cảm thấy mùa xuân thật sự đến rồi.
Ở trước mặt Cảnh Nhuế, Trì Gia trở nên thích cười bao nhiêu, có lẽ chính nàng cũng chưa ý thức được.

Nhưng Cảnh Nhuế có thể cảm nhận được đầy đủ, mặc kệ là dáng vẻ vui vẻ, làm nũng hay vụng về của nàng, tất cả đều thuộc về mình.
Trì Gia vừa dâng môi lên hôn, Cảnh Nhuế lại tiếp tục ôm chặt nàng không chịu buông tay.
“Chị buông em ra.” Trì Gia kéo tay Cảnh Nhuế ra, quả nhiên hồ ly tinh không dễ trêu chọc, nàng chỉ mới vừa hôn lướt qua một chút, kết quả thắt lưng đã bị cô ôm chặt.
Trì Gia lại đẩy Cảnh Nhuế ra: “Em muốn đi thay quần áo.”
Cảnh Nhuế vẫn ngậm cánh môi Trì Gia, liên tiếp hôn vài cái, xem như đáp trả lại nụ hôn vừa nãy của nàng: “Để chị thay quần áo giúp em.”
“Không cần…” Trì Gia lập tức cự tuyệt.


Nhưng hai người lại triền miên một hồi, nàng vẫn là ậm ừ đáp ứng.
Theo cách nói của Cảnh Nhuế thì cái này gọi là tình thú, mà Trì Gia cũng càng ngày càng quen với những loại tình thú như vậy, thậm chí còn thích thú, dù sao mỗi lần hai người ở bên nhau đều không biết xấu hổ như vậy.
Trong phòng thay quần áo, truyền đến từng tiếng vui đùa ầm ĩ.
Chỉ mới thay quần áo một lúc thôi, Trì tiểu thư đã bị ăn hết đậu hũ.
“Ôi! Em biết ngay mà…”
“Chị đừng có sờ loạn!”
Cởi áo ngủ ra, Trì Gia uốn éo thân mình tiến đến gần Cảnh Nhuế.
Lúc Cảnh Nhuế nói muốn thay quần áo giúp nàng, Trì Gia cũng đoán được sẽ có một màn này.

Nàng rõ ràng ban đầu muốn giả vờ tức giận, kết quả lại vừa nói vừa cười hì hì, dáng vẻ nghiễm nhiên giống như một cô vợ nhỏ bị người bắt nạt.
Trêu đến khi hơi thở Cảnh Nhuế càng thêm nặng nề hơn.
Cảnh Nhuế dán chặt lên tấm lưng bóng loãng nhẵn nhụi của Trì Gia, trêu chọc cho nàng mặt đỏ tai hồng, động tác trên tay vẫn không có ý định thu liễm, cô cọ cọ môi lên vành tai Trì Gia: “Không cho chị sờ, chỗ này của em… làm sao lớn lên được?”
Lời này không giả, bộ ngực của Trì Gia lần thứ hai có xu hướng phát triển hơn, đây xác thực là nhờ công lao rất lớn của Cảnh Nhuế.
“… Lưu manh.” Lúc Trì Gia mở miệng kêu đối phương là lưu mạnh, nàng cũng không che giấu cảm xúc vui thích trong lòng, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hai từ mắng chửi người ‘lưu manh’ này lại trở thành tình thú giữa hai người, yêu thích không biết mệt.
Cảnh Nhuế không nói lời nào, miệng chỉ phát ra tiếng cười khẽ đứt quãng, rơi vào tai Trì Gia, quả thực khiến tâm nàng nhộn nhạo.
Hồ ly tinh này không chỉ biết câu dẫn người, mà còn biết đùa giỡn lưu manh hết lần này đến lần khác.
“Tự em mặc…”
“Đừng nhúc nhích, để chị giúp em.” Cảnh Nhuế lấy một bộ bra màu nhạt, đứng sau lưng Trì Gia giúp nàng mặc vào.
Ngay khi tay Cảnh Nhuế từng chút một gảy gảy ngực nàng, nội tâm Trì Gia đã bị kích thích muốn phát điên: “Cảnh Nhuế…”
Cảnh Nhuế cố ý nói: “Chị làm không tốt.”
Trì tiểu thư sắp không chịu nổi rồi.
Vừa mặc đồ vào, nàng đã vội vàng nôn nóng xoay người ép Cảnh Nhuế lên cánh cửa tủ quần áo sau lưng, vừa cường hãn hôn vừa tập kích nơi mềm mại của cô.

Lúc nãy bị Cảnh Nhuế bắt nạt, bây giờ nàng bắt nạt lại cô.
Ở bên Cảnh Nhuế, Trì Gia chưa bao giờ ăn nửa điểm thiệt thòi, nếu buổi tối nàng bị Cảnh Nhuế làm đến khi cầu xin tha thứ, thì ban ngày nàng sẽ chuẩn bị trăm phương ngàn kế để tìm cơ hội đáp trả lại.


Cứ đúng theo tinh thần như vậy, từ trước Trì Gia và Cảnh Nhuế mới qua qua lại lại, dây dưa không rõ.
“Bảo bối…” Cảnh Nhuế vươn tay đẩy Trì Gia, ngược lại bị Trì Gia nắm chặt tay, kéo qua đỉnh đầu, đặt lên cánh tủ quần áo, tiếp tục hôn.

Huống hồ Cảnh Nhuế lại mở miệng gọi nàng một tiếng ‘bảo bối’, rõ ràng là một liều thuốc kích thích.
Thật ra mỗi lần Trì Gia càn quấy cường hãn, Cảnh Nhuế đều không phải đối thủ.
Dù sao thể lực của Trì tiểu thư rất tốt, từ nhỏ đã là một vận động viên thể thao cừ khôi.
“Dưới lầu còn đang nấu canh.”
Chiếm đủ tiện nghi rồi, Trì Gia mới chậm rãi buông Cảnh Nhuế ra, hai người khẽ thở hổn hển, thiết chút nữa thì lại lau súng cướp cò rồi.
Một lúc sau mới ổn định lại.
“Em rất đói bụng.” Trì Gia xoa xoa bụng.
Tối hôm qua hai người giày vò nhau lâu như vậy, thể lực đã hao hết, lúc này tỉnh dậy dạ dày đã trống trơn, tự nhiên muốn ăn gì đó để lấp đầy bụng đói.
Cảnh Nhuế kéo Trì Gia đi đến bên giường, đột nhiên xoay người mở ngăn kéo tủ lấy ra một thanh chocolate lớn: “Em ăn cái này trước đi, nhưng không được ăn nhiều.”
Nhìn thấy thanh chocolate quen thuộc, Trì Gia không nói gì, Cảnh Nhuế vẫn còn nhớ đến chuyện thanh chocolate này mà tích trữ trong nhà để để phòng, thật thú vị.
Trì Gia rất thích ăn đồ ăn vặt, trước khi chuyển qua đây, Cảnh Nhuế đã chất đống đồ ăn vặt trong nhà, tủ lạnh ba cánh ở dưới lầu đều dùng để chứa đồ ăn vặt mà Trì tiểu thư thích.
Trong vườn, ánh mặt trời rực rỡ.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Cụng ly.”
Vô cùng đơn giản, vài món đồ ăn, hai ly rượu vang, có người mình yêu ở bên cạnh.
Sinh nhật tuổi hai ba, chỉ có nàng và hồ ly tinh của nàng, không có khung cảnh náo nhiệt đông vui như trước kia nhưng lại ngọt ngào nhất.

Ở cái tuổi đẹp nhất này, có một người phụ nữ bước chân vào cuộc sống của nàng.

Thế giới này thật kỳ diệu, trước kia nàng vẫn luôn mong chờ gặp được hoàng tử, kết quả lại chờ được một công chúa.


Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là… Nàng cảm giác được mình gặp đúng người rồi.
Trì Gia nhớ trước kia mình đã từng ba lần cự tuyệt Cảnh Nhuế, có sợ hãi, có trốn tránh, nhưng chủ yếu là bởi vì nàng không nguyện ý cũng không có can đảm vì Cảnh Nhuế mà trả giá.

Nhưng trải qua rất nhiều chuyện, cũng muốn rất nhiều, nàng nghĩ hiện tại nàng đã tìm được lòng can đảm này rồi.
“Ăn thêm một chút nữa đi.”
“Em ăn nhiều lắm rồi.” Nếu mỗi ngày Cảnh Nhuế đều cho nàng ăn như vậy, Trì Gia cam đoan không quá một năm, nàng sẽ béo thêm một vòng da thịt.
Sau bữa cơm trưa, hai người nằm trên ghế dài ở sân thương cùng nhau phơi nắng.
Nắng không quá gắt, độ ấm vừa vặn.
Trì Gia cầm một hộp sữa chưa, mở nắp ra, đê tiện cười cười đưa cho Cảnh Nhuế: “Cho chị ăn.”
“Em bảo chị liếm cái này sao?” Cảnh Nhuế nhíu mày.
“Đều là tinh hoa cả.” Trì Gia nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Cảnh Nhuế nghiêng người hôn lên môi Trì Gia, nói: “Hiện tại đã đối xử với chị như vậy, sau này nếu kết hôn, em không ngược đãi chị mới là lạ?”
Lại nhắc tới chuyện kết hôn.
Trì Gia vốn tưởng rằng Cảnh Nhuế rất không thích hôn nhân, cảm thấy hôn nhân là một sợi dây buộc mình, nhưng gần đây, cô lại thường xuyên lỡ đãng nhắc tới, chuyện sau này hai người kết hôn sẽ như thế nào.

Trì Gia cũng thích những lời nói như vậy, dưới góc độ của nàng, nếu gặp đúng người thì hôn nhân không phải trói buộc mà là càng khiến cho mình càng thêm an tâm đảm bảo.
Trước kia Trì Gia còn suy nghĩ trước khi mình hai mươi sáu tuổi nhất định sẽ không suy nghĩ đến chuyện kết hôn, hiện giờ khi đối mặt với Cảnh Nhuế, tâm nàng lại động.
“Chị muốn kết hôn sao?” Trì Gia tò mò hỏi.
Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm Trì Gia, im lặng suy nghĩ một lát: “Trước kia chưa từng nghĩ tới.”
Trì Gia cũng không biết, mặc dù trước kia Cảnh Nhuế có rất nhiều bạn gái, nhưng nàng là người duy nhất mà Cảnh Nhuế muốn ở chung.

Trước kia, mặc dù là người yêu của nhau nhưng Cảnh Nhuế cũng chưa từng có suy nghĩ sống chung, bởi một khi sống chung một chỗ, điều đó có nghĩa là phải đối diện với tất cả khuyết điểm bị phóng đại của đối phương, cô không phài là người kiên nhẫn, khoan dung, từ trươc đến nay cô vẫn coi tình yêu đơn thuần chỉ là một trò chơi để hưởng thụ.
Nhưng ý định muốn Trì Gia chuyển đến sống chung, cũng phải là do Cảnh Nhuế khí huyết dâng trào, hay nguyện ý kiên nhẫn, theo đuổi hay thậm chí là thay đổi, cô cũng không nói rõ được lý do vì sao lúc đối với Trì Gia, cô lại nguyện ý như vậy, có thể gặp gỡ chính là gặp gỡ, không thể nói rõ được lý do tại sao.
Bởi vì là nàng, nên nguyện ý.
Trì Gia cảm thấy Cảnh Nhuế vẫn chưa nói hết nửa vế câu nói kia: “Vậy hiện tại thì sao?”
"Hiện tại, muốn."
Đáy lòng Trì Gia ấm áp, bởi vì những lời nói này của Cảnh Nhuế, nàng tha thiết nhìn chằm chằm vào mắt cô, trộm cười vui vẻ trong lòng một lát, biết rõ còn cố hỏi: “Bởi vì em sao?”
“Ừ.”
Nghe thấy thế, trong lòng Trì Gia vui mừng ra mặt, nhưng nàng vẫn hỏi lại Cảnh Nhuế: “Có phải chị đang cố ý dỗ dành em vui vẻ hay không?”
Cảnh Nhuế không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Vậy em có nguyện ý không?”

"Nguyện ý cái gì?"
"Kết hôn với chị."
Đáy lòng Trì Gia run lên, nàng đáp: “Không muốn.”
Cảnh Nhuế dừng lại nhìn Trì Gia.
Trì Gia sợ Cảnh Nhuế hiểu lầm, vội vàng bổ sung, miệng quản không được bắt đầu than thở mà nói: “Nào có ai… cầu hôn người giống như chị chứ? Ít nhất cũng phải lãng mạn một chút.”
“Em muốn lãng mạn sao? Vậy còn không phải đơn giản sao.”
Trì Gia lại buồn rầu nói: “Mẹ em còn chưa biết chuyện của hai chúng ta.”
Nói tới đề tài nhạy cảm của Trì Gia, Cảnh Nhuế hôn lên trán nàng, an ủi: “Em đừng nghĩ nhiều nữa.”
Trì Gia có thể không nghĩ được sao? Mẹ nàng ly hôn nhiều năm như vậy cũng chưa từng có suy nghĩ tái hôn, càng miễn bàn tới chuyện chấp nhận sự thật rằng con gái mình thích phụ nữ, cho đến bây giờ Trì Gia cũng chưa nghĩ ra được cách nào để thuyết phục mẹ nàng.
“Cho chị nếm thử một chút.” Cảnh Nhuế thấy Trì Gia lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, vì vậy để chuyển hướng lực chú ý của nàng, Cảnh Nhuế thực sự ăn sữa chua dính trên nắp hộp, đầu lưỡi cô từng chút một liếm liếm.
Trì Gia nhìn thấy hình ảnh này: “Chị liếm kiểu gì mà càng nhìn càng thấy… háo sắc như vậy?”
“Như vậy sao?” Cảnh Nhuế tự nhiên cho rằng nàng đang khen mình đầy mị lức, vì thế lại liếm một cái, đầu lưỡi chậm rãi ghé đến bên miệng Trì Gia, tìm mọi cách dụ dỗ, chờ Trì Gia hôn.
“Em không chịu nổi chị…” Trì Gia nói thầm, quả thực muốn che mắt lại.
Cuối cùng, Trì tiểu thư đúng là không chịu nổi đúng như lời vừa nói, giây tiếp theo cúi đầu mút đầu lưỡi Cảnh Nhuế, muốn bao nhiêu chủ động có bấy nhiêu chủ động.
Hai người kề sát vào nhau, nhắm mắt lại, môi lưỡi thuận thục dây dưa không dứt.
Dưới ánh mặt trời, Cảnh Nhuế đè trên người Trì Gia, cuồng nhiệt hôn.
Tiếng chuông di động vang lên.
Vốn dĩ Trì Gia không muốn để ý nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên hơi ồn ào.
“Em nghe điện thoại trước.” Thừa dịp hai đôi môi hơi tách ra, Trì Gia thở dốc nói.
“Mặc kệ đi, đừng để ý tới.” Cảnh Nhuế nâng mặt Trì Gia lên, tiếp tục hôn.
Trì Gia vẫn lấy di động ra xem: “Là mẹ em gọi tới…”
Cảnh Nhuế tạm thời buông tha cho Trì Gia, Trì Gia dựng thẳng lưng, Cảnh Nhuế bèn ôm lấy thắt lưng nàng, cằm gác ở trên vai nàng, lẳng lặng chờ.
“Gia Gia, chúc mừng sinh nhật con.

Hôm nay con được nghỉ đúng không, con có mời bạn bè đến ăn tiệc sinh nhật chứ?”
“Vâng,” Lúc Trì Gia nghe điện thoại, nàng đặc biệt chột dạ, có lẽ là do Cảnh Nhuế ôm nàng chặt quá, cô còn thường xuyên hôn lên cô nàng mấy cái, Trì Gia gian nan nói: “Bạn bè của con đang ở đây với con, mẹ cứ yên tâm ạ.”
“Bạn bè nào thế?” Trì Lệ Thư bắt đầu tò mò hỏi: “Có phải là bạn trai không?”
“Không phải, là bạn bè bình thường… A!”
Trì Gia vừa mới nói ra bốn chữ ‘bạn bè bình thường’, ngay lập tức phải hét thảm một tiếng, bởi vì đùi nàng bị Cảnh Nhuế hung hăng véo một cái….


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện