Lúc Chung Dật tỉnh lại, y phát hiện mình vẫn còn đang trong xe ngựa, tiếng bánh xe xóc nảy nhắc y xe vẫn đang di chuyển, nhìn bốn phía, trong xe đã thu dọn một lượt, trên người y cũng đã thay sang y vật của Tề quốc.

Nhưng không thấy gậy đâu, Chung Dật tìm xung quanh, chỉ có thể nhích lần lần sang, với tay đến rèm che, ngoài trời đã tối, kéo rèm ra người đánh xe lập tức cảnh giác nhìn y, Chung Dật nhìn lướt qua, gậy cũng không có ở chỗ đánh xe.

Lý Hủ lấy gậy của y đi… Thật sự còn đơn giản hơn cả khóa y lại.

Chung Dật không thể làm gì khác ngoài ngồi lại xuống.

Dường như Tề quân không dự định đi suốt đêm, sau một lúc, từ chỗ hàng ngũ dẫn đầu truyền đến chỉ thị, xe ngựa ngừng lại theo đoàn hành quân, các binh sĩ bắt đầu dựng trại tại chỗ.

Chung Dật ngồi chờ trong xe ngựa, thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài, nói gì đó với phu xe, màn xe bị kéo lên, phu xe và tên còn lại đứng hai bên đỡ y ra khỏi xe.

Lúc ngồi trong xe Chung Dật đã thấy người đó khá quen mắt, giờ nhờ ánh trăng mới thấy rõ, không phải ai khác, chính là Tư Nam Thiên.

Y không kịp nghĩ, tức tốc trở tay bắt lấy tay đối phương hỏi: “Tư Nam Thiên… Hỉ Nguyệt ở đâu, nàng có khỏe không?”

Tư Nam Thiên nghe vậy, chỉ liếc nhìn y, không trả lời.

Chung Dật bị nửa lôi nửa kéo đến trước một lều trại, vạt áo dính đầy bụi bặm. Tư Nam Thiên ra hiệu phu xe rời đi, gã đỡ Chung Dật xốc màn trúc lên, mới vừa bước vào liền sững người ở cửa.

Bên ngoài lều trại được trang trí bằng ngà voi đá ngọc đẹp đẽ, không cần nghi ngờ, đây là chỗ ở của Lý Hủ, nhưng lúc này bên trong không phải chỉ có mình Lý Hủ, Lý Hủ ngồi nghiêng người, ngón tay gõ khẽ lên mặt bàn, có hai tướng quân đứng ở hai bên trái phải trước trường án, nghe động tĩnh họ quay đầu qua nhìn.

Lý Hủ ngẩng đầu liếc mắt, thuận tiện nói: “Tư Nam Thiên, ngươi lui ra.”

Tư Nam Thiên nhận mệnh lệnh, vốn chuẩn bị dẫn Chung Dật quay ra ngoài, nhưng đồng thời nhận được ánh mắt ra hiệu của Lý Hủ, gã ngây người, rồi khẽ đẩy bàn tay đang vịn mình của Chung Dật ra.

Chung Dật bị gã cẩn thận đẩy ra, quỳ gối xuống đất, đến khi Tư Nam Thiên rời đi, y vẫn không thể tin nổi mình bị đẩy vào chỗ này.

Chung Dật cũng từng làm quan trong triều ngạo nghễ một đời, nhưng giờ đây không thể đứng trên hai chân của mình, cảm giác nhục nhã làm y nhất thời không có hành động gì, cúi đầu bất động, đến khi Lý Hủ phất tay ra hiệu cho các tướng quân lui xuống, trong lều không còn ai khác, y mới nhìn quanh, hơi lê người đến cái bàn gần nhất, đến rồi nhưng vẫn không thể leo lên đứng dậy. Lý Hủ ngồi dậy sau chiếc trường án, đi thẳng về phía bên này.

Chung Dật đành ngồi yên, mặc Lý Hủ đến trước mặt mình, ngồi xổm người xuống.

“Nói cho ngươi một tin tốt, nhận được tín hiệu cờ hoa, Dần quân đi dọc trấn Ngọc Môn đã đổi đường, trực tiếp đến Dương Quan. Mục đích của ngươi đã đạt được.”

“…”

Chung Dật không trả lời, thấy Lý Hủ bình thản nhìn mình không có ý giúp đỡ, y chỉ đành dựa vào chân bàn gắng gượng quay người, tiếp tục chống lên bàn cố sức muốn đứng dậy.

Lý Hủ quan sát một lúc, thấy Chung Dật sắp đứng được, hắn bỗng vươn tay hung ác nhấn lên mắt cá chân của y, Chung Dật đau đớn lập tức vung tay ra ngăn, cánh tay bị Lý Hủ dễ dàng chặn lại, người y không còn gì chống đỡ, ngã sõng soài xuống đất.

“Trẫm khuyên ngươi tốt nhất đừng lộn xộn, hiện tại trẫm thật sự muốn giết chết ngươi.” Lý Hủ âm trầm nói.

“…Thế chẳng phải lợi cho Chung mỗ quá sao?”

Đối phương dùng lời của hắn để trào phúng lại, Lý Hủ không tức giận, buông cổ tay y ra, nói: “Đúng là lợi cho ngươi quá.”

Thật ra bây giờ ngay cả chết Chung Dật cũng không sợ, thì không còn gì đáng sợ hơn nữa, nhưng Lý Hủ không thích dáng vẻ không quan tâm không hề hấn của y, hắn bỗng nhếch khóe môi cười thâm trầm: “Không phải ngươi muốn biết thị nữ của ngươi thế nào sao?”

“…” Chung Dật theo bản năng quay đầu nhìn Lý Hủ, không che giấu mà nói ngay, “Hỉ Nguyệt chẳng qua chỉ là giới nữ lưu, chuyện giữa chúng ta hà tất liên lụy đến một hạ nhân…”

Lý Hủ thấy Chung Dật hoảng loạn như thế, hắn nghiêng đầu, môi chỉ treo nụ cười lạnh không nói lời nào.

Chung Dật thấy ý cười lạnh lẽo của đối phương, lúc này y mới nhớ chuyện Lý Hủ làm với Hỉ Nguyệt đều đã là sự thật, bây giờ có nói gì cũng không phải sẽ thay đổi được. Trong cơn bi thương, y thở hắt ra, miễn cưỡng hỏi: “…Ngươi làm gì Hỉ Nguyệt?”

“Giết.” Vẻ mặt của Lý Hủ như đang kể lại một câu chuyện thường ngày.

Dù trong lòng đã có suy đoán xấu nhất, nhưng chính tai nghe Lý Hủ nói, y vẫn rất chấn động, thoáng chốc đỏ vành mắt.

Lý Hủ thích vẻ mặt thành thật của Chung Dật, lúc thương tâm đau đớn không hề kệch cỡm ra vẻ, thấy y như vậy, lòng Lý Hủ vui sướng, cảm thấy phẫn uất những ngày qua rốt cục cũng phát tiết được đôi chút, hắn nói: “Sao giật mình như thế, một tháng trước ngươi dẫn Chung Thế An trốn đi Tây Bắc, đáng lý phải nghĩ đến kết cục này rồi chứ?”

“Ngươi đúng thật không còn một chút nhân tính.”

“Quá khen.” Lý Hủ không cử động, hắn cười nhạo, nói, “Chỉ hận không có tâm địa sắt đá được như Thái phó thôi. Mạng của thị nữ kia rõ ràng là tự tay Thái phó chôn vùi, vậy mà cuối cùng lại đẩy toàn bộ tội lỗi lên người trẫm? Thái phó, ngươi cũng thật là, ngụy thiện đến mức khiến người căm phẫn.”

Chung Dật biết Lý Hủ đang nói gì, nếu mà ngày đó y ở lại, tất cả cơn giận của Lý Hủ ắt hẳn nhằm vào mỗi mình y, chắc chắn sẽ không dịch chuyển sang người Hỉ Nguyệt. Chỉ trách ngày đó Thế An không cân nhắc chu đáo, dù có phải đi, thì cũng nên dẫn Hỉ Nguyệt cùng đi.

“Hôm ấy, trẫm tìm Tư Nam Thiên hỏi hắn thứ ngươi quan tâm nhất là gì.”

“…”

“Hắn cho trẫm ba cái tên…” Lý Hủ duỗi ba ngón tay, cụp từng ngón xuống, “Chung phu nhân, Chung Hỉ Nguyệt.” Cuối cùng, hắn liếc ngón trỏ còn lại, cười, “Chung Thế An.”

Chung Dật quay lưng đi, không còn khí lực đấu võ mồm với hắn, nhớ đến Hỉ Nguyệt thiện lương hiểu chuyện, y nhanh chóng rớt nước mắt. Y biết hai phong thư của Lý Hủ mang hàm nghĩa gì, Lý Hủ phải phá hủy tất thảy những gì y xem trọng.

Lý Hủ thấy hai vai Chung Dật run run, không dồn ép nữa, hắn chợt nghĩ, nếu năm đó mình không thể chạy thoát, chết ở Đô thành, thì Chung Dật cũng sẽ rơi nước mắt vì hắn chứ, cũng sẽ khắc ghi hắn suốt đời như thế chứ.

Nhưng đến ngày hôm nay đã không còn cái gọi là nếu như, hắn còn sống, cũng đứng trên đỉnh thiên hạ.  Xưng vương xưng đế còn có gì mà không mong được, Lý Hủ không tin điều tà ác đó, nếu Chung Dật không nhìn hắn, vậy thì phá hủy những thứ y xem trọng là được. Khi trên đời này không còn bông hoa nào nữa, người ta ắt sẽ nhìn thấy cỏ xanh quanh mình.

Hắn dùng một tay ôm lấy Chung Dật từ phía sau, như ôm trân bảo khát cầu ngàn năm, song người trong ngực phát run khiến tâm hắn muốn vỡ nát.

“Đừng đau lòng. Trẫm nghe nói Thổ Phiên có loại dược có thể làm người ta quên đi mọi thứ… Chỉ cần chờ trẫm giết Chung Thế An… ngươi quên hết những chuyện đã qua đi.” Giọng nói dịu dàng nhất của Lý Hủ nói ra lời tàn nhẫn u ám nhất trên thế gian, có thể đây chính là tâm ý mâu thuẫn mà hắn dành cho Chung Dật.

Lý Hủ xoa mái tóc đen dài trên vai Chung Dật, nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày y triệt để trở thành người của mình, hắn còn đang cảm thấy thỏa mãn, nào ngờ Chung Dật trong lồng ngực bỗng phát tác, như bị điên thoát khỏi gông cùm của hắn, vịn một chân bàn đập trán vào.

Ngay tức khắc Lý Hủ không kịp suy nghĩ, một tay nắm bả vai y, tay kia theo bản năng che trên trán y, cơn đau thốn ập đến. Chung Dật triệt để tan vỡ, dốc tận cùng sức lực để đập, toàn bộ lực đều dồn vào lòng bàn tay của Lý Hủ, mu bàn tay hắn đập dã man vào chân bàn gỗ, thoáng chốc tím đỏ, không biết xương tay bị đập gãy mấy khúc rồi.

Chung Dật bắt đầu ho khan kịch liệt, Lý Hủ đau không tả nổi nhưng không quan tâm đến vết thương, hắn thuận thế dùng hai tay quay mặt Chung Dật lại, dõi nhìn đôi mắt đỏ của y, hung ác nói: “Đừng hòng trốn!”

“…Buông tha ta.”

Chung Dật vô nghĩa cầu xin, nước mắt của đời này đều đã chảy hết, không còn biết mình đang nói gì. Khi đó đề nghị với Mạc tướng quân để y đi trước dò đường là vì đánh giá bản thân quá cao, hành vi mấy ngày trước của Thế An khiến y buồn lòng, y thấy mình không cầu toàn thân trở ra chỉ cầu đầu xuôi đuôi lọt.

Chung Dật cho là bản thân đã không còn lo lắng không còn lo sợ gì nữa, nên có thể đối mặt với Lý Hủ, thanh toán với hắn.

Nào ngờ sự thật lại là y sợ hãi Lý Hủ, sợ đến không thể tỉnh táo suy nghĩ.

Cái Lý Hủ muốn không phải mạng y, càng không phải thân thể y, chỗ đáng sợ của Lý Hủ là đây, Chung Dật đoán không được đến tột cùng hắn muốn cái gì.

Nếu là vì làm nhục, 5 năm trước hắn đã đạt được mục đích, sao còn dây dưa đau khổ đến nay? Huống chi biện pháp đạp lên tôn nghiêm không còn được bao nhiêu của y đếm không xuể, bây giờ Lý Hủ đứng trên vạn người, chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể dễ dàng hủy hoại y. Cần gì phải nhọc lòng giăng ra tấm lưới tình, dùng tình ý lưu luyến vây hãm y trong khi còn đang bận bịu với chính vụ như thế? Năm năm qua hai người chưa bao giờ thẳng thắn nhắc đến tình cảm, nhưng cũng như Lý Hủ thầm biết Chung Dật động tâm, lúc vành tai và tóc mai cận kề, Chung Dật cũng có thể cảm nhận được Lý Hủ không muốn xa rời mình. Chính sự quyến luyến ấy đã lấp đầy nỗi cô tịch trong Chung Dật, thậm chí gần như lay động y, sinh ra ý nghĩ thuận theo Lý Hủ đi cùng hắn hết kiếp này.

Nhưng nếu tình cảm ấy là lưu luyến yêu thương, thì cớ sao Lý Hủ lại không thể cho song phương lưu lại chút tình cảm và thể diện. Đến nước này rồi, không còn truy đuổi tình ý lẫn nhau được nữa, sao không thể cho y một chút tôn trọng của người đối địch, để y quang vinh thong dong lãnh cái chết chứ…

Thường ngày Lý Hủ cười quá mức trong sáng, làm Chung Dật suýt nữa quên có lúc hắn là một kẻ cố chấp đến thế nào.

Lý Hủ thấy Chung Dật yên tĩnh lại, mới kiềm hãm lửa giận, ôm y lên, đặt xuống chiếc giường nhỏ êm ái. Trong âm thanh loảng xoảng lách cách, Lý Hủ hất văng chiếc bàn cứng, rồi ra ngoài gọi người.

Lý Hủ trở lại ngồi thụp xuống yên lặng một lúc, Thái y lập tức đến, đám người thái giám cung nữ nóng ruột bưng các đồ vật vào lều trại, các thái y vừa chẩn đoán vừa kê đơn thuốc, vừa nắn xương vừa băng bó, căng thẳng mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra.

Trường án bàn trà đều bị đẩy ngã văng vào góc, Hoàng thượng ngồi thở hồng hộc sụp xuống trên giường, tay không hiểu vì sao lại bị thương, người nam tử bên cạnh hắn nằm cong người, cảnh tượng trong doanh trướng hoàn toàn quỷ dị. Cũng may đám người đó vào cung nên biết mắt nhìn mũi mũi hướng tim, chỉ bận việc tay chân của mình, không ai liếc nhìn lung tung.

***

Lý Hủ ôm Chung Dật ngủ, người trong lòng như bị lạnh mà liên tục ho khan, cho dù gây ra động tĩnh lớn như vậy nhưng đêm đó là đêm Lý Hủ ngủ an ổn nhất trong tháng này. Sáng sớm hôm sau, Tề quân bắt đầu nhổ trại chuẩn bị khởi hành, Lý Hủ ra lệnh cho Tư Nam Thiên dẫn Chung Dật vào ngọc lộ, còn mình đi cùng các đại thần thương nghị tuyến đường hành quân.

Mặc dù lần phục kích này trắng tay, nhưng gần như đủ để phục hồi sức làm lại. Bây giờ Ngự Thủy Quan đã thất thủ, còn một đạo đại quân khác do Đàm Đài Công dẫn đang ở Vị Hà Gia Dự Quan đợi chỉ lệnh, việc cấp bách là đánh vào Ngự Thủy Quan.

Một lúc sau, Tư Nam Thiên trở về bẩm báo phu xe tìm được một chiếc rương gỗ sồi nhỏ trong xe ngựa, Lý Hủ nhận nó lật qua lại liếc nhìn, rồi sai người mở cái rương đóng kín ra.

Sau khi thị vệ mở rương ra, các tướng quân đều rời khỏi lều trại, Hoàng thượng nhàn rỗi, nên thị vệ nhanh chóng bước vào.

Lý Hủ đặt chén trà xuống nhận chiếc rương, cúi đầu liếc nhìn, ánh mắt liền lạnh lẽo.

Lúc hắn chuẩn bị ném nó vào chậu than kế bên thì bỗng ngừng động tác, Lý Hủ suy nghĩ một hồi, rồi đứng dậy đến trước chậu than, đổ hết mùn gỗ và nhúm tóc ở trong ra.

Lý Hủ không nhìn đống lửa đốt cháy kêu tí tách tí tách, hắn móc một hộp gấm nhỏ từ trong tay áo ra.

Cam thảo lộ này là hạ nhân lúc thu dọn tìm được từ trên người Chung Dật, Chung Dật vẫn giữ nó là kinh hỉ mà Chung Dật dành cho hắn, hắn cười cười, cẩn thận bỏ nó vào trong rương gỗ sồi, rồi tiện tay đưa chúng cho thị vệ phía sau, nói: “Đóng kín lại như ban đầu, đưa cho Chung thái phó đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện