"Mạn Thần đế cung thập nhị thần tướng tham kiến Tham Thần đại đế!"
Lục Mộng Thần vừa mở mắt liền nhìn thấy xung quanh tối đen và tràn ngập hắc khí. Bên trong vùng hắc khí có một bầy quái vật to lớn, có hắc long, hắc xà dài hơn mười thước, hắc hổ lớn gấp bốn năm lần những con hổ thường, còn có khuyển, ngưu, thỏ, mã, dương, hầu, kê, trư, những con vật này chỉ có độc nhất một màu đen thui. Hình thể của chúng cực lớn. Kỳ dị nhất là con chuột đen cao nửa thước, có hình dáng nhỏ nhất so với những con vật kia, nhưng nó lại cưỡi trên đầu hắc long uy mãnh, tư thế ngẩng cao, thần thái rất kiêu ngạo.
Lục Mộng Thần nhìn những con vật đen xì này, lòng có chút khẩn trương, linh quang trong đầu hắn chợt lóe lên, rồi cẩn thận hỏi: "Các ngươi……các ngươi là thập nhị thần tiếu trong thạch động?"
Đám thần tiếu đều không đáp lời, riêng con chuột ở trên đầu hắc long liền ưỡn thẳng thân thể ra, biểu tình rất ngạo mạn, nói: "Không sai, chúng ta chính là thập nhị thần tiếu, thập nhị Thủ Cung thần tướng dưới quyền Thiên giới Mạn Thần đại đế."
"Ồ, các ngươi là thủ hạ của Mạn Thần đại đế?" Lục Mộng Thần bất giác kinh hô một tiếng, nghĩ đến trên người mình còn gánh vác nhiệm vụ tìm đến tứ đại thần đế, tiếp đó vội vàng nói: "Chư vị thần tiếu, xin hỏi các người có biết cấm cung của Mạn Thần đại đế ở đâu không?"
Thử thần tướng dán chặt mắt vào trán Lục Mộng Thần, nghiêm túc nói: "Tiểu bằng hữu, ta thấy ngươi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tu chân bình thường, cảnh giới chỉ mới đạt đến Ôn Dưỡng kỳ, vậy tại sao trên người ngươi lạI có tín vật của Tham Thần đại đế, tức Tham Dục Chi Tỏa? Cái ấn ký này chính là đại biểu như Tham Thần đại đế thân lâm, có thể hiệu lệnh cho tất cả thần tướng trên Thiên giới. Lúc nãy ở trong Kim Cương Luân Hồi đại trận, nếu không có Tham Dục Chi Tỏa trên người ngươi, thì Thần Ngữ Thiên Âm của chúng ta sẽ không thể phát huy oai lực mà kích phát ra lực lượng ở bên trong, và hôm nay chúng ta cũng đã không thể thoát khỏi cảnh giam cầm được. Bởi vậy, tiểu bằng hữu, chúng ta còn phải cảm tạ ngươi nữa! Có điều, ngươi có thể nói cho chúng ta biết, là ngươi đã lấy Tham Dục Chi Tỏa này từ đâu chăng? Và ngươi với Tham Thần đại đế có quan hệ thế nào?"
Lục Mộng Thần nghe được những lời nói của Thử thần tướng, trong lòng có chút khích động. Hắn cũng là bằng hữu của Tham Thần đại đế, hiện giờ gặp được cố nhân của Tham Thần đại đế, mà lại còn là thần tướng ở Thiên giới, đúng là khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Nhìn những thần tướng hắc sắc, ngoại hình quái dị này, sự đề phòng và sợ hãi ban nãy cũng tan biến mất. Thế là Lục Mộng Thần liền đem mọi chuyện trước sau làm cách nào bị hãm nhập vào Tham Thần cấm cung, trong lúc quyết đấu với Tham Thần đại đế rồi bị trúng phải tham lam chi quang ra sao, nhất loạt kể lại một lượt.
Chúng thần đứng nghe xong, đều đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra biểu tình mười phần kinh hãi và quái dị.
Qua hồi lâu, Thử thần tướng mới khôi phục lại thần tình, nó vạn phần không ngờ, Lục Mộng Thần chỉ mới đạt đến cảnh giới Ôn Dưỡng kỳ mà lại có thể đả bại Tham Thần đại đế, và lại còn được Tham Thần đại đế để mắt tới và tặng cho rất nhiều thần binh dị bảo của Thiên giới. Theo lời Lục Mộng Thần nói, Tham Thần đại đế đã hoàn toàn giác ngộ, dù rằng chúng vẫn không rõ ông ta đã giác ngộ ra điều gì, nhưng tóm lại, chỉ riêng vớI điểm Lục Mộng Thần có thể khiêu chiến với lực lượng cường mạnh nhất ở Thiên giới, là đã khiến chúng thập phần bội phục rồi.
Nhìn sang Lục Mộng Thần, trong mắt chúng thần tướng đều ánh lên vẻ tôn sùng và kính trọng, phảng phất như xem hắn trong lúc này đã không còn là một đệ tử tu chân giới bình thường nữa, mà chính là Tham Thần đại đế hạ phàm.
Lục Mộng Thần không thấy mọi người lên tiếng, bất giác bật cười thành tiếng, dáng cười ngây ngô càng kéo khoảng cách giữa hắn và các thần tướng lại gần thêm. Bởi vì thập nhị thần tướng này đều là những động vật tu thành chánh quả mà được trở thành thần, cho dù sức chiến đấu siêu cường thế nào, nhưng trí lực chung quy cũng không thay đổi bao nhiêu. Vì vậy mà vẻ tươi cười ngốc nghếch vốn là chiêu bài của Lục Mộng Thần giờ đây lại trở thành biểu tình thân thiết nhất trong mắt chúng.
Lục Mộng Thần nhìn lão thử là vị thần tướng đã sống hàng trăm vạn năm, nói: "Ta gọi huynh là Thử đại ca nhé! Xin hỏi Thử đại ca, các người có biết cấm cung của Mạn thần đại đế ở chỗ nào không?"
Thử thần tướng thở dài một tiếng, cái mũi lớn màu đen bóng rũ xuống, nó có chút thương cảm nói: "Ài! Năm đó, sau khi Mạn Thần đại đế bị đám nhân loại chi thần đáng ghét đó hạ cấm chế xong, chúng ta cũng bị giam cầm vào trong Kim Cang Luân Hồi đại trận ấy. Trong hàng chục vạn năm nay, chúng ta cũng không có tin tức gì của đế quân."
Thử thần tướng vừa nói đến đây liền dừng lại, bỗng nhiên nó giơ cái chân màu đen lên, mục quang nhìn chăm chú vào tòa sơn phong cách đó trăm thước, chiếc vuốt sắc nhọn như kim loại ở đầu chân liền bắn ra một tia hắc sắc quang mang, chỉ nghe thấy một tiếng hô yêu kiều vang lên, rồi một bóng nhân ảnh từ tòa sơn phong đằng xa bị nắm lôi lại.
"Tiểu nha đầu, ngươi dám nghe lén chúng ta nói chuyện? Có phảI là không muốn sống nữa rồi chăng?" Thử thần tướng hừ lạnh nói.
Lục Mộng Thần định thần nhìn kỹ, hóa ra là một thiếu nữ mỹ lệ.
Nàng mặc một chiếc yếm màu lục nhạt, phần lớn da dẻ trơn láng như ngọc đều lộ ra bên ngoài, đôi ngọc nhũ đầy đặn nhô cao trước ngực, đường cong uyển chuyển tràn đầy sức dụ hoặc vô hạn. Chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, cái mũi cao thẳng, đôi lông mày như vầng trăng khảm bên trên đôi mắt to sáng long lanh như muốn câu hồn nhiếp phách người ta, mỗi cái liếc nhìn đều chan chứa hương sắc cực kỳ quyến rũ. Mái tóc đen nhánh tựa như dòng thác khẽ chảy trên bờ vai, làn gió nhẹ vừa thổi qua, liền làm vài sợi tung bay nhấp nhô như gợn sóng. Trên đầu nàng có đeo một cái vòng màu trắng bạc, bên trên chạm khắc vài chiếc khô lâu, hai cổ tay trắng nõn mỗi bên đều đeo ba vòng ngọc màu lục, mỗi vòng ngọc treo ba chiếc lục lạc màu tím, theo mỗi cái giơ tay nhấc chân liền phát ra tiếng đinh đang rất vui tai. Đôi chân ngọc mượt mà không mang giày, hoàn toàn trần trụi, đi trên mặt đất lại không dính chút bụi, trắng tinh hơn tuyết.
Trên người mỹ nữ đầy dụ hoặc này hiện giờ có một vòng hắc vụ nhàn nhạt quây quanh, căn bản là không thể nào cử động được. Đôi mắt nàng liên tục xoay tròn, nhìn về phía thập nhị hắc sắc Thần Tiếu, hiển nhiên cũng có chút sợ hãi. Khi nàng nhìn thấy Lục Mộng Thần, nhãn thần bất giác sáng lên, không ngờ nơi này còn có người thuộc nhân giới như nàng. Thế là, nàng không nhịn được, liền dùng đôi mắt to sáng long lanh, đầy tình tứ nhìn chăm chú vào Lục Mộng Thần, dường như đang cầu xin giúp đỡ.
"Thật là xinh đẹp a!" Lục Mộng Thần trong lòng thầm khen ngợi, giống như nhìn thấy mỹ vị ngon miệng, mắt không rời khỏi thiếu nữ xinh đẹp này, ngay cả dáng tươi cười trên mặt cũng cứng đờ lại.
Xà thần tướng lắc lư thân thể màu đen to lớn, đôi xà mục trên chiếc đầu tam giác liên tục lóe lên quang mang, cất giọng lanh lãnh nói: "Lão đại, làm sao xử lý tiểu nha đầu này đây? Chúng ta có cần giam thị lại, để thị vĩnh viễn không thể siêu sinh không?"
Thử thần tướng khẽ gật đầu, nói: "Được, giam ả lại, tránh cho ả không tiết lộ bí mật của chúng ta."
Xà thần tướng vươn thẳng thân thể đen đủi to lớn, há rộng miệng, phì ra một chiếc lưỡi dài ba thước, chuẩn bị thi triển cấm chế chi pháp. Lúc này thiếu nữ mỹ lệ kia dường như thật sự kinh sợ vô cùng nên cố sức vùng vẫy, nhưng toàn thân lại không thể cử động, hai mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Lục Mộng Thần nhìn thấy vậy thì cảm thấy bất nhẫn, thiếu nữ xinh đẹp như vậy mà sắp bị giam cầm, đúng là đáng tiếc a! Hắn nghĩ đến đây trong lòng chợt thấy nóng nảy, vội vàng kêu lên: "Các vị đại ca, xin chờ một chút, ta có lời muốn nói."
Xà thần tướng ngừng lại, các Thần Tiếu khác cũng đều nhìn về hướng của Lục Mộng Thần.
Lục Mộng Thần thu lại nụ cười, trang nghiêm nói: "Các vị đại ca, vị cô nương này là hảo bằng hữu của tiểu đệ, xin nể mặt tiểu đệ mà tha cho nàng một lần. Tiểu đệ bảo đảm nàng sẽ không tiết lộ bí mật của chư vị."
Thử thần tướng nghe vậy, liền cười ha ha, nói: "Hóa ra là bằng hữu của lão đệ, vậy sao không nói sớm, đã đắc tội rồi." Tay của nó khẽ rung lên, những cấm chế trên người của thiếu nữ liền bị triệt tiêu.
Thiếu nữ mỹ lệ lập tức cảm thấy trên người nhẹ bỗng, thân thể khôi phục lại tự do, nàng cảm kích nhìn Lục Mộng Thần, nhìn chàng thiếu niên không hề anh tuấn ấy, đôi mắt của nàng càng thêm phần câu hồn nhiếp phách.
Thử thần tướng nói tiếp: "Lão đệ, huynh đệ chúng ta đã bị giam cầm mấy chục vạn năm, thật là bực bội hết sức. Giờ đây chúng ta phải ra ngoài vui đùa một phen, đồng thời cũng sẵn dịp mà tìm kiếm Mạn thần đế quân nữa. Tái kiến nhé!" Nói xong liền dẫn đầu chúng Thần Tiếu, kéo thành một vệt khói đen, trong nháy mắt đã biến mất.
Thiếu nữ mỹ lệ này chính là ái nữ của Yêu Hoàng, tức Dạ Nguyệt công chúa. Nàng vừa bế quan ra ngoài, thì nhìn thấy ở tòa sơn phong phía trước có hắc vụ dầy đặc, còn chưa kịp nhìn rõ nó thì bất ngờ đã bị bắt đến đây. Càng nghiêm trọng hơn là nàng còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì suýt nữa là đã bị cấm chế, may mà gặp được Lục Mộng Thần cứu mạng.
Dạ Nguyệt nhẹ nhàng di gót ngọc, bay đến trước mặt Lục Mộng Thần, đôi mắt phượng long lanh nhìn hắn, rồi chắp hai tay lại, dịu dàng nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của đại ca! Dạ Nguyệt vô cùng cảm kích!"
Khoảng cách của hai người rất gần, mùa u hương từ trên người Dạ Nguyệt nhè nhẹ tỏa ra trong lúc nói chuyện, khiến cho mặt Lục Mộng Thần hơi đỏ, nhưng trong lòng lại từ từ dâng lên cảm giác kích động. Hắn nâng ngọc thủ Dạ Nguyệt lên, nói với giọng hơi run: "Dạ Nguyệt tiểu thư, xin đừng để ý. Ta nhận thấy nàng cũng là người tu chân, như vậy chúng ta đều là người đồng đạo, không cần phải khách khí!"
Khi tay hai người chạm nhau, da thịt tiếp xúc, một cỗ điện lưu chợt truyền đến hai người. Lục Mộng Thần nhìn Dạ Nguyệt, trong lòng càng lúc càng cảm thấy khích động không thôi, phảng phất như một quầng lửa đã bắt đầu bùng cháy.
Mà Dạ Nguyệt lại có chút dị dạng, nàng tu hành suốt mấy trăm năm, đã đạt đến Thám Hư kỳ, do bản thân từ yêu nhập đạo, nên nàng đã vui đùa với không biết bao nhiêu là nam nhân anh tuấn mỹ mạo. Thế nhưng nam nhân trước mắt nàng hiện giờ, dù là không hề anh tuấn tiêu sái, cũng chẳng phải hài hước dí dỏm, thậm chí lại còn có chút ngốc nghếch, vậy mà lại khiến cho lòng nàng sinh ra hảo cảm. Lại thêm việc lúc nãy hắn đã cứu nàng, xen lẫn với sự cảm kích, nên nàng cũng có chút tình mê ý loạn, liền thuận theo tay của Lục Mộng Thần mà ngã vào lòng hắn.
Với tấm thân mềm mại thơm ngát ở trong lòng, cộng thêm sự tác dụng của tham lam nguyên tố, Lục Mộng Thần không còn khống chế được bản thân nữa. Hắn ôm chặt lấy Dạ Nguyệt, thân thể hai người như ngọn lửa bùng cháy, Dạ Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt ửng hồng, trong đôi mắt sáng như sao đã xuất hiện thần sắc dào dạt khao khát, song thủ cũng ôm chặt lấy Lục Mộng Thần.
Lục Mộng Thần đã không còn là kẻ ngốc nghếch chẳng biết gì như trước kia nữa. Hắn hôn ngấu nghiến lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của Dạ Nguyệt, hai tay bắt đầu không yên phận. Chỉ trong chốc lát, toàn thân hai người đã không còn mảnh vải nào nữa, rồi họ như củi khô bén lửa, cả hai quyện lấy nhau, rồi những âm thanh làm xốn xang lòng người bắt đầu vang lên khắp cả vùng sơn cốc……..