Muộn.

Đều muộn.

Tất cả điều hắn cố làm để bù đắp, đều đến muộn cả.

Đôi mắt từng rất xinh đẹp, hàm chứa những thứ cảm xúc hỉ nộ ái ố mà con người nên có, hướng hắn làm trung tâm, vọng lên nhìn hắn, Kiều Kính Uyên thời điểm đó chỉ có hận cùng ghê tởm, sau lại.... sau lại....

Hắn hối hận.

Lúc mà Kiều Kính Uyên quay lại nhìn vào cái đuôi nhỏ luôn lẽo đẽo đi theo phía sau, từ lúc nào Omega của hắn đã mình đầy thương tích, đôi mắt ngẩng lên nhìn hắn vô hồn đến tuyệt vọng.

Cuối cùng chỉ có hận và sợ hãi, Kiều Kính Uyên vươn tay, bóng dáng biến mất ngay cả trong giấc mơ, không đúng, hắn chưa từng mơ thấy Omega của hắn.

Là từ ảo tưởng thác loạn tinh thần mà sinh ra ám ảnh.

Cả đời hắn về sau chưa từng nghe được âm thanh kia nữa. Hắn cứ vùi đầu vào dằn vặt tự hành hạ bản thân, kỳ động dục không bạn tình, không bạn đời, có người nhìn không nổi thảm trạng của hắn, cao giọng miệt thị " Kiều Kính Uyên, cậu diễn cho ai xem? "

Đúng vậy, hắn diễn cho ai xem a? " Khụ khụ!" Bác sĩ ho khan hai ba hạ thanh âm, ý đồ lôi kéo nam Alpha từ cõi xa xôi kéo trở về thực tại.

"Chậc" Kiều Kính Uyên chua xót đôi mắt khẽ nhắm, âm thanh rõ ràng ở tặc lưỡi, cảm xúc của Kiều Kính Uyên lúc này có chút mơ hồ không định dạng được mơ hay thực, bởi vì nếu hắn so sánh với kiếp trước, vậy thì hắn lúc này không thể ở trong bệnh viện được.

Đúng rồi?

Omega của hắn đâu?

Tiểu miêu nhi của hắn ở nơi nào rồi?

Kiều Kính Uyên nhịn không được oai đầu, nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh khép kín kia đầy trong mong, tự hỏi lý do vì sao người vẫn chưa trở về. Cố ý trốn tránh hắn? Chẳng lẽ Diệp Trí không còn yêu hắn, bản thân thảm như vậy vì sao còn chưa trở về ah!

Kiều Kính Uyên tuy đã cố đè nén thứ kích động muốn chạy ra phòng bệnh, chủ động đi tìm kiếm bóng dáng của tiểu Omega của hắn, rồi chần chừ không thôi, Kiều Kính Uyên sợ Diệp Trí ở trước mắt hắn bỏ chạy.

Cũng đúng, một con chó dù có nhiệt tình đến đâu, đánh vài lần thì cũng sẽ đem nó đánh thành nhớ, sợ hãi về sau nhìn đến kẻ ra tay liền sẽ chạy. Diệp Trí đâu dễ dàng gì đối với kẻ làm em ấy thân tàn ma dại, dễ dàng buông xuống để phòng.

Kiều Kính Uyên hai tay đan xen vào nhau, khắc chế không được mà tràn ra bất an, đầu ngón tay cọ xát với nhau rồi cào cấu " Đúng rồi! "

" Làm thế nào mà tôi lại tiến bệnh viện? Kẻ nào đánh? " Kiều Kính Uyên phút chốc bừng tỉnh IQ, hắn nhớ rõ ở thời điểm này, không, phải nói là xuyên suốt thời gian hắn trưởng thành ở kiếp trước, chưa từng bị đánh đến nỗi vào bệnh viện ở qua đêm.

Cùng lắm cũng không nặng đến mức này.

Chẳng kẻ nào dám đối đầu với Kiều gia chống lưng phía sau hắn.

Bác sĩ dừng lại, sâu kín nhìn Kiều Kính Uyên khi hỏi đến câu như vậy, dường như không chắc chắn mà chưa trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại lắm mồm hỏi thêm một câu " Cậu thật sự không nhớ sao? "

Kiều Kính Uyên không cấm toát ra dấu chấm hỏi "Cái gì? "

"Người đánh cậu " Bác sĩ" Tôi nghĩ cậu chỉ là đang có kế hoạch riêng, không ngờ là mất đi một đoạn ký ức thật à? "

Kiều Kính Uyên mày nhíu lại càng sâu, giống như đã bị rút sạch toàn bộ kiên nhẫn, u ám xoa hai tay đan xen thành một đấm " Nói thẳng "

"Là Omega của cậu" Bác sĩ vẫn nhẹ nhàng mà quăng xuống cho Kiều Kính Uyên một quả bom thật lớn.

Mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng khi nghe đến câu trả lời của bác sĩ, rơi vào một vũng bọt nước, sau đó là nổ mạnh, Kiều Kính Uyên lúc này bình tĩnh không nổi nữa, đôi mắt hẹp dài đã mở to không tin tưởng.

Giống như nghe được một câu trả lời vượt quá điều hắn tiếp thu, những kẻ có khả năng đối đầu và đem hắn vào bệnh viện, bên trong hoàn toàn chưa từng có dáng vẻ yếu đuối nhu nhược kia.

"Ông, nói lại lần nữa, là ai?" Khóe môi Kiều Kính Uyên run rẩy, trong lòng không mong cầu điều đó là sự thật.

Đây là chứng minh cho thứ gì, hoặc là thế giới này không còn là cái hắn quen biết, thời không song song sai biệt, còn có một loại khả năng khác, Diệp Trí không còn là phía trước kia Diệp Trí mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Hắn không trọng sinh, là xuyên qua sao?

Không.... không nên là như vậy.

Kiều Kính Uyên đôi bàn tay đã càng lúc càng run rẩy, hắn vẫn đang tự mình tẩy não theo cách mà hắn muốn bản thân hắn hiểu, hắn chỉ dám đoán đến, lại không muốn điều đó trở thành hiện thực. Nam Alpha càng không khống chế được cảm xúc, một cỗ mùi hương mang theo công kích đang xông lên, ngày càng nồng nặc mà gay mũi.

Kiều Kính Uyên trong đôi mắt đang dần hiện lên nhiều thứ điên cuồng, tơ máu đỏ ngầu bao phủ đồng tử, hắn vội áp chế một cách thất thố chật vật. Kiều Kính Uyên vẫn còn ám ảnh bởi kiếp trước, hắn muốn trấn an Diệp Trí bằng Pheromone, chỉ là, Omega của hăn sợ hãi và kịch liệt tránh đi, phản ứng tinh thần ngược đãi thời gian dài bởi Pheromone, còn đem em ấy ghê tởm đến nôn khan, quỳ gối dưới đất cầu xin hắn không cần ban trừng phạt như vậy nữa.

Sẽ làm Diệp Trí sợ.

Kiều Kính Uyên dường như khóc, biểu tình trên gương mặt hắn lại cố ngậm cười, ép chính mình ôn nhu một chút, cứng đờ khóe môi kéo lên lại khó coi cùng cực.

Kiều Kính Uyên đưa tay lên đến giữa mày, hai tay vẫn đan xen với nhau, tựa hồ là cùng chúa cầu nguyện, hắn cũng chẳng biết rằng chúa có nghe thấy và ban phước lời cầu nguyện trở thành hiện thực hay không.

Chỉ cần, là Omega của hắn, chỉ cần là người hắn yêu, người hắn mang nợ.

Hoặc là, hoặc là, nếu được, thì Diệp Trí đã trọng sinh, vậy.... có lẽ khá tốt.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện