Phía sau Diệp Cẩn Niên không kịp phòng bị mà được phang trúng, ách a âm thanh rầu rĩ, dầu gì da thịt bọn họ dày béo, chọi như vậy cũng không gây bao nhiêu thương tích. Ngược lại nếu người chịu phải là Diệp Cẩn Niên, chấn động nhẹ dẫn đến phá da, đặt biệt đau.

Phù Khởi tóm được cổ tay cậu vẫn chưa buông, là vì vừa rồi sợ cậu tránh không được, muốn kéo cậu ngồi xuống.

Diệp Cẩn Niên cản trở và rút tay ra khỏi cái nắm giữ của Phù Khởi.

"Manh động lúc này đúng là loại đầu đường xó chợ, trông có giống gì người có giáo dưỡng hay không? " Diệp Cấn Niên chậm rì rì nói, không nhấn nhá, không mềm nhẹ, cũng chẳng dùng ngữ khí khiêu khích, nhàm chán quét ánh mắt nhìn một lượt xung quanh bản thân.

Không biết từ bao giờ, chẳng biết là bắt đầu từ thời điểm nào.

Diệp Trí vô tình gây thù chuốc oán với ai, cụ thể một người nào đó mới bị đẩy đến thảm trạng bạo lực toàn trường như thế này. Toàn trường, toàn ban, nhục mạ hãm hại lãnh bạo lực, vùi dập đến không thể ngóc đầu lên được, rốt cuộc là bắt đầu từ đoạn nào bị nguyên chủ chôn vùi trong kí ức đây.

Diệp Cẩn Niên lần mò lần lượt về kí ức sâu thẳm.

"Nếu chúng tôi không giáo dưỡng, vậy cậu là loại nào? Tự ví mình là người đến từ nơi đầu đường xó chợ à? "

"Còn hơn cách cư xử của các người, tôi cảm thấy mình nhân cách còn tốt hơn mấy người đấy" Giả đó, Diệp Cẩn làm sao dám so sánh với người ở thế giới này, những tờ giấy được họa lên màu sắc tươi sáng, Diệp Cẩn Niên làm sao dám so, cậu dơ dáy hơn bất cứ thứ gì.

"Nói tôi là đầu đường, không nha"

"Tôi có chồng, cậu có không?" Diệp Cẩn Niên khẽ nâng lên cằm, nói, áp lực leo thang bỗng chốc trở thành câu chuyện lệch hướng chuyển đến việc Diệp Cẩn Niên có chồng.

Khoe cái gì? (1)

Quan trọng à?!

Phù Khởi bên cạnh che mặt không dám nhìn thẳng vào Diệp Cẩn Niên nữa, rốt cuộc thì lúc trước người nào đó ít nói trầm mặc, so ra lúc này, khác đến một trời một vực. Có khả năng nào là anh em sinh đôi đóng giả? " Vào - tiết! " Giảng viên lúc này đã lấy lại tinh thần mau chóng, tiết học một nửa thời gian bị lãng phí một cách vô ích, gã gầm lên thanh âm cao ngất, cơn tức giận đưa đến tận cùng làm sinh viên trong phòng phải kinh sợ.

" Diệp Trí, anh giỏi lắm, gọi người nhà đến gặp tôi! Còn nữa, đừng để tôi nhắc nhiều lần nội quy, anh mà không cắt đống tóc đấy đi thì coi chừng! "

Diệp Cẩn Niên tỏ vẻ ngượng ngùng, cậu cười trừ " Có lẽ không gặp được đâu thầy "

Giảng viên mệt đến sức lực phản ứng Diệp Cẩn Niên đã không còn, hơi sức điêu tàn, gã ta nhướng mày " Ý anh là gì? "

" Chồng em hấp hối bất tỉnh ạ, đến không được, thầy có gì cứ tìm em nói thẳng, em đánh thầy là được " •

"...... "

Lễ phép sao?!

Diệp Cẩn Niên không nhận ra bản thân mình nói gì sai, đơn giản là cậu không biết, cũng không cần biết, giống như từ lúc vào học và trước cả khi phá hỏng tất cả. Diệp Cẩn Niên thần trí hư đến chẳng màn gì về đạo đức, cậu điên, đúng, cậu sẵn sàng cắn chết kẻ dám chọc cậu, gây phiền toái. (

Diệp Cẩn Niên rũ mi, ngồi về lại vị trí ban đầu, xem bên cạnh là Phù Khởi, nở một nụ cười đạm nhiên, cậu nhìn vào bút ký Diệp Trí đế lại trong sách vở, từng chút lật mở và xem xét.

Giảng viên cắn răng tiến vào bài giảng, tiếng bút và âm thanh ghi chép, ở thời gian từng chút trôi qua. Không thiếu những ánh mắt lâu lâu quay ra nhìn Diệp Cẩn Niên, cho đến khi chuông tiết vang lên báo cho giờ học đã kết thúc.

Vẫn không có chuyện gì xảy ra, tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo mộng không thực tế, có phải quá bình yên hay không?

Hay là bình yên biển lặng trước khi giông bão kéo đến?

Diệp Cẩn Niên chẳng quan tâm lắm, cậu chẳng sợ điều kế tiếp diễn ra là gì, ngẩng đầu khi, giảng viên đã rời đi phòng học, những người khác cũng di tản dần đi.

Một chữ cuối cùng đặt xuống, Diệp Cẩn Niên ghi chép xong chữ cuối cùng, chậm rãi sắp xếp đồ vài lại trong cặp,

Phù Khởi vẫn chưa đi. Hắn nhìn cậu làm xong hết, mới hỏi " Cậu cần tôi giúp không?"

Diệp Cẩn Niên không hiểu " Giúp về việc gì? "

"Cậu cần người bảo vệ, Diệp Trí, cậu đang gặp nguy hiểm " Phù Khởi kiên định đáp.

"Nhưng tôi không quen biết cậu, đừng lo chuyện bao đồng, tôi không muốn dính vào những lời đồn tình ái không hay. Tôi đã kết hôn " Diệp Cẩn Niên từ chối lời ngỏ ý bảo vệ cậu của Phù Khởi, lôi Kiều Kính Uyên vào để chắn hộ một vài điều.

Có một dạng người giúp đỡ mà không cần điều kiện trả giá, đó là thích thầm, chỉ bằng cách Phù Khởi để ý cậu và thấp thỏm khi cùng cậu nói chuyện, Diệp Cẩn Niên mới dám đưa ra kết luận cuối cùng này, có lẽ trước cả khi gương mặt này được lộ diện.

Cậu rời phòng học, thẳng đường xuống nhà ăn, đôi tay lướt nhanh tìm kiếm nơi thuê nhà để sống, khách sạn giá cả cao, phương án dự phòng để ở vài hôm trước khi tìm được nhà có tiền thuê hợp lý, gần trường.

Nghĩ đến đây, Diệp Cẩn Niên còn nhớ đến công việc bán thời gian ở quán bar vào tối nay, nói thật thì yếu tố sống lúc này Diệp Cẩn Niên không thiếu, tiền ấy mà, cậu đây có thừa. Chỉ là thể nghiệm cuộc sống làm thêm, Diệp Cẩn Niên có chút muốn thử sức, mong chờ của cậu càng lúc càng lớn hơn.

Bước chân mau lẹ đi vào nhà ăn, thực đường của trường, nếu so với bệnh viện thì hương vị và màu sắc khác nhau một trời một vực, nếu trong bệnh viện là trung hòa rau thịt canh, thì ở trường, dầu mỡ và cay!

Diệp Cẩn Niên trộm liếm môi, kiếp này sống lại, hình như cậu bắt đầu tham ăn quá nhỉ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện