Kỳ Niên không nặng không nhẹ nâng bàn tay Diệp Cẩn Niên, cổ tay như cũ vẫn bị nắm, đưa lên để cho cậu nhìn và thấy cho thật rõ, gập khuỷu tay, ánh mắt Diệp Cẩn Niên dừng ở chỉ gian khớp ngón tay kéo đến mạch máu, lộ rõ ra vết thương và đầu móng xuất hiện những dấu vết rách nát.

Thâm hồng đan xen, dù được xử lý và đã bôi qua thuốc, nhưng đâu thể che giấu được những vết cũ và mới cùng chung, ngay từ đầu, khi mà Diệp Cẩn Niên xuyên đến thế giới này.

Tay phải của cậu đã bị thương, đến từ việc Kiều Kính Uyên đã dẫm nghiến lên một bên bàn tay, cũng là hắn một lần cố ý, hai lần vô ý làm cậu trật khớp. Từ đầu đến cuối, thân thể này chưa một lần không thôi kêu gào đau đớn, duy chỉ Diệp Cẩn Niên là bỏ qua, tựa như thể xác và linh hồn mãi vẫn không tương thích hoàn toàn.

Khi đó, sinh ra bệnh trạng CIP, mất đi nhận tri về đau đớn, nếu người binh thường như bị thương, chủ cơ thể vẫn có thể nhận thức được bản thân có ổn hay không. Và trong trường hợp Diệp Cẩn Niên lúc này, cậu đang chẳng rõ trạng thái cơ thể đang suy kiệt, hay có nơi nào đó nhiễm trùng, và nhất là đôi bàn tay này, có còn được hay không.

Suy nghĩ nháy mắt này làm tự tin lẫn nụ cười trên gương mặt Diệp Cẩn Niên biến mất, cậu im lặng, bả vai một chút thu hẹp co rúm, thấp thỏm biểu hiện nói không thành lời khiếp sợ. Tự mình cầm nắm lấy tay phải, dường như ở ánh mắt giật mình khi tay trái xuất hiện với vải băng gạt trắng thấm máu.

Kỳ Niên buông tay đi.

Thoắng chốc ở vài phút trước, thiếu niên còn cười đùa ngọt ngào, lúc này đã không còn nói tiếng nào nữa, an tĩnh đến bất thường, Kỳ Niên chỉ còn thấy được Diệp Cẩn Niên chậm rãi xoa niết lên đầu ngón tay chính mình.

Có lẽ đang khiến máu ở các đầu ngón tay lưu thông, không bị tắc nghẽn làm cho cứng đờ, Kỳ Niên không thuộc chuyên môn về những thứ này, vậy nên chỉ xem mà không can thiệp vào tiếp đó.

“ Tôi bị bắt nạt, và bị bạo lạnh trên trường ” Tiếng nói của thiếu niên lần nữa vang đến, mang một tiếng khản đặc buồn bã.

“ Nhẫn nhịn chúng nó càng muốn lấn tới, cô nhi lại muốn hơn so với thiên chi kiêu nữ, kiêu tử, không có người chống lưng, nhưng đến hôm nay đã khác, Kiều Kính Uyên mất trí rồi, hắn khờ rồi....”

“ Vậy nên tôi có quyền chống trả một lần, vết thương này ” Cậu khoe ra cho Kỳ Niên xem, lật từ lòng bàn tay bị một vật gì ấn nghiến tạo thành lỗ hoắm biến chuyển thành màu thâm xấu xí. Cho đến móng tay sạch sẽ, Diệp Cẩn Niên đã tắm rửa, máu bẩn và bùn đất bị loại bỏ. Và cũng đã cắt đi phần móng tay sứt mẻ, nhưng là, sâu vào bên trong thịt mềm.... nhìn đã đau đớn không thôi.

Và phần đốt bàn tay, màu sắc so mọi nơi còn muốn khó coi, Kỳ Niên xem những vị trí cậu triển khai ra, tưởng đến đã từng mềm mại uyển chuyển lưu loát bay nhảy trên phím đàn, hiện thực lúc này có bao nhiêu trái ngược.

Kẻ bình thường cũng chỉ nghĩ những vết thương này thì có là gì, đợi vài ngày tiêu sưng, vài ngày sau giảm đau, thì lại tốt thôi. Nhưng thiếu niên trước mắt hắn lại không thể có loại suy nghĩ đó, bàn tay là vận mệnh, là báu vật, là thứ khiến thiếu niên thoát khỏi số phận bị khinh dè.

“ Chuyện gì.... đã xảy ra? ” Hắn khô khan nuốt xuống một ngụm nước, cổ họng khô rát, yết hầu lăn lộn một cách chậm rãi, trong khoang miệng hắn dâng lên dịch chua xót. Cũng không không phải biết bởi khát hay là vì căm phẫn và thay cho Diệp Cẩn Niên tức giận.

“ Tôi nắm đầu tên chủ mưu, làm hắn bị thương ” Diệp Cẩn Niên ngắn gọn miêu tả, cậu lúc này cảm giác tâm trạng chính mình suy yếu đến cực điểm, hốc mắt nóng bừng, ẩm ướt mà run rẩy, hàm lệ bị nén lại, nuốt ngược về bên trong, bức ép chúng nó không được tràn ra bên ngoài.

“Sau đó đàn em của tên khốn đó dùng ghế đập đến sau đầu, chỉ suýt nữa là phạm vào gáy, và tuyến thể đang bị hủy hoại.....” Diệp Cẩn Niên nói đến đây liền triệt để im bặt đi, dư lại chỉ còn tiếng hít thở dồn dập ẩn chứa tức giận cửa Kỳ Niên áp đảo.

“ Tôi giúp nhóc giải quyết!! ” Kỳ Niên đứng bật dậy, âm thanh gầm lên như thứ dã bị chọc điên, cơn giận tiêu thăng lên đến đỉnh điểm, chợt bị lạnh lẽo bàn tay nắm lại, Phù Khởi lắc đầu.

Ngay đó, Diệp Cẩn Niên thở dài “ Không cần"Nhưng nhóc sao có thể đối phó?! ” Kỳ Niên chỉ nghĩ thôi đã muốn diệt sạch

bọn người trong lời kể của Diệp Cẩn Niên, riêng chỉ việc công kích Omega, chúng nó làm sao dám! Còn dùng ghế tập kích, như vậy chăng phải là muốn giết chết người à!? tôi tiễn cả đám vào phòng cấp cứu, chắc đang hồi sức ” Cuối cùng, Diệp Cẩn Niên kể xong kết quả cuối cùng của cuộc ác chiến, ngước lên nhìn thẳng vào Kỳ Niên, tuy rằng đuôi mắt hồng đến cực điểm, sưng lên vì phản ứng sinh lý, nhưng đến từ đôi mắt kia, không chút gợn sóng.

"

Cái....? "

“ Thì...” Diệp Cẩn Niên ngượng ngùng gãi má, thẹn thùng ửng hồng gương mặt như xấu hổ “ Mặc dù tôi bị thương cũng khá nặng, nhưng ngoài da cả, tay cũng bị thương, là thật, nhưng so với việc gãy, nó chẳng là gì. Người xui xẻo là bọn gây sự với tôi kìa, bọn họ nghe đâu còn đang nguy kịch á ( ' v ')!”

Kỳ Niên “

"

Hắn.... lặng người.

Giây phút đau lòng không quá lâu bao nhiêu, Diệp Cẩn Niên khì khì cười nhẹ, xuân sơn dịu dàng của cơn gió thơm ngọt, an ủi và cảm ơn Kỳ Niên vì đã lo lắng cho chính mình, cậu biết kết quả lúc này là cái giá của chống lại, nhưng so với kết cục định sẵn, đã là rất tốt rồi.

“ Ngày mai phải đến văn phòng để uống trà ” Diệp Cẩn Niên thảnh thơi nghiêng đầu, ngón tay vuốt khẽ sợi tóc mềm mại, cậu liếc ánh mắt, thầm nghĩ rằng, Kiều Kính Uyên có thể đã xem được camera ghi lại, liệu nội tâm và suy phong phú của hắn sẽ làm gì tiếp theo, liệu có bảo vệ cậu....

Và Kỳ Niên tra được, biểu cảm đau lòng này sẽ vặn vẹo đến cỡ nào?Phù Khởi vẫn còn nhíu mày nhìn Diệp Cẩn Niên, bởi có Kỳ Niên làm vật chắn, tiểu Omega chẳng phát hiện một hành vi biểu hiện nhỏ trên gương mặt, bị xem đến gắt gao, không một dư thừa nào.

Rốt cuộc thì, cái gì là thật, cái nào là giả, ai là chủ mưu, ai là kẻ bị trêu đùa trong lòng bàn tay ai? Lời nói miêu tả, biểu cảm bộc lộ, bane chất nào mới tạo nên hắn, nửa là thật, nửa nào là giả đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện