Vào thời gian di chuyển dần đến ánh chiều tà, Kiều Kính Uyên ngủ không quá lâu, đủ để tỉnh táo mà dậy trước Diệp Cẩn Niên, đắp chăn phô hảo, sờ tay lên trán thiếu niên, cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm bao nhiêu, hắn sửng sốt một lát. Không vội gọi cho cấp cứu, thử đi tìm một chiếc khăn, và một chậu nước ẩm.
Róc rách tiếng nước ấm nhỏ giọt xuống từ khăn, thau nước lay động, Kiều Kính Uyên lau gương mặt đầy mồ hôi mỏng lạnh, chuyển dời xuống lau cổ và xương quai. Thầm nghĩ bạn đời cũng thấy hết được, không cần ngượng ngùng, Kiều Kính Uyên hề hề chạm lên làn da của tiểu miêu nhà hắn, vô tội giấu thầm tâm tư dâm tà.
Một lượt lau khô, đứng đắn hắn gì cũng không làm xấu, vắt xong khăn, Kiều Kính Uyên đắp lên trán Diệp Cẩn Niên, hắn bưng thau nước đổ đi. Suy tính muốn nấu trước bữa tối để vợ dậy có gì đó lót dạ, nhìn về phía bàn ăn còn đặt hộp giữ nhiệt, Kiều Kính Uyên nheo mắt.
Nhìn thứ này, không hợp nhìn, chẳng thể hiểu được chướng mắt cực kỳ, Kiều Kính Uyên muốn đem nó vứt đi. Lại sợ chọc Diệp Cẩn Niên không vui, nhịn xuống ghen ghét mà mang nó cất vào trong tủ lạnh, lục lọi nguyên liệu để nấu
bữa tối.
Kiều Kính Uyên tự tin đeo tạp dề, buộc chặt dây quanh eo, xắn lên tay áo sơ mi, chợt khựng lại trước mảnh áo rách bên tay phải kéo dài từ đỉnh đầu vai cắt đến khuỷu tay.
Kiều Kính Uyên“. "Hum? Ò . Ó..... hèn gì cứ thấy mát mát, hóa ra là áo rách nát.
Trọng tâm hình như không phải cái này.
Róc rách tiếng nước ấm nhỏ giọt xuống từ khăn, thau nước lay động, Kiều Kính Uyên lau gương mặt đầy mồ hôi mỏng lạnh, chuyển dời xuống lau cổ và xương quai. Thầm nghĩ bạn đời cũng thấy hết được, không cần ngượng ngùng, Kiều Kính Uyên hề hề chạm lên làn da của tiểu miêu nhà hắn, vô tội giấu thầm tâm tư dâm tà.
Một lượt lau khô, đứng đắn hắn gì cũng không làm xấu, vắt xong khăn, Kiều Kính Uyên đắp lên trán Diệp Cẩn Niên, hắn bưng thau nước đổ đi. Suy tính muốn nấu trước bữa tối để vợ dậy có gì đó lót dạ, nhìn về phía bàn ăn còn đặt hộp giữ nhiệt, Kiều Kính Uyên nheo mắt.
Nhìn thứ này, không hợp nhìn, chẳng thể hiểu được chướng mắt cực kỳ, Kiều Kính Uyên muốn đem nó vứt đi. Lại sợ chọc Diệp Cẩn Niên không vui, nhịn xuống ghen ghét mà mang nó cất vào trong tủ lạnh, lục lọi nguyên liệu để nấu
bữa tối.
Kiều Kính Uyên tự tin đeo tạp dề, buộc chặt dây quanh eo, xắn lên tay áo sơ mi, chợt khựng lại trước mảnh áo rách bên tay phải kéo dài từ đỉnh đầu vai cắt đến khuỷu tay.
Kiều Kính Uyên“. "Hum? Ò . Ó..... hèn gì cứ thấy mát mát, hóa ra là áo rách nát.
Trọng tâm hình như không phải cái này.
Danh sách chương