‘Chậc ’ Diệp Cẩn Niên phiền chán gặm gặm táo, xem Kiều Kính Uyên thiếp đi làm cậu nhận ra được sự chênh lệch khi thay đổi, là tình cảnh giữa cậu và Kiều Kính Uyên, thay đổi nhưng đi đến một kết quả định sẵn.

Nếu Diệp Trí yêu mà không được, khát cầu Kiều Kính Uyên quan tâm, thương tổn và phẫn uất cuối cùng chuyển hóa thành hận, nhường lại cơ thể cho Diệp Cẩn Niên. Thì bây giờ, Kiều Kính Uyên yêu mà hèn mọn, ôm thật kỹ một bông hoa hồng mang đầy gai ngược, hoặc một cây xương rồng tạo nên bức tường gai góc để bảo vệ bản thân.

Kiều Kính Uyên cố gắng ôm, ôm đến mức thương tích đầy mình.

Diệp Cẩn Niên bất ngờ vươn tay, cậu chạm vào má Kiều Kính Uyên, ngón trỏ lướt qua gò má, tựa gió mang theo ôn nhu cánh hoa, chạng vạng nhường chỗ cho trời đêm, ánh đèn hắt hiu vạ quang mờ ảo, Diệp Cẩn Niên nhìn đến cái gọi là cô đơn đến từ Kiều Kính Uyên mang đến.

Đồng loại với nhau, cùng là một con người, khác nhau về tính, mục tiêu nhưng đối lặp, trái ngược, chỉ có thể mang đến cho nhau độc dược ngọt ngào.

Diệp Cẩn Niên tự tay đem đến, Kiều Kính Uyên tự nguyện muốn uống lên.

'Mong cầu anh sớm lấy lại kí ức ” Diệp Cẩn Niên dừng việc muốn chạm đến Kiều Kính Uyên, tay dừng ở việc tự ti muốn chạm đến, lại sợ hãi không dám. Đặt bàn tay vừa sờ Kiều Kính Uyên đưa đến ngực mình, Diệp Cẩn Niên cẩn thận dùng tay trái bao bọc lấy, một nụ cười chua xót bên môi. Mềm mại lời nói không đầu không đuôi, âm thanh nghẹn ngào cất giấu cảm xúc buồn rười rượi cùng nức nở cố nghẹn lại tiếng khóc.

Diệp Cẩn Niên thở dài, đi vào trong nhà, ở thân ảnh ánh mắt rời khỏi người Kiều Kính Uyên, bàn tay của người đang vờ thiếp đi hơi nhấp chặt, đồng tử khép lại phía dưới nhẹ nhàng đảo loạn nửa vòng.

Run rẩy hàng mi ngầm chỉ ra Kiều Kính Uyên giả vờ tiếp tục ngủ, chẳng biết là tỉnh dậy từ lúc nào, lẳng lặng lắng nghe Diệp Cẩn Niên thì thào, một câu này rơi vào tai, chìm vào tâm, găm vào tủy.

Quay lưng đi với Kiều Kính Uyên, Diệp Cẩn Niên thu liễm biểu cảm, trợn mắt nhìn thời gian đồng hồ, trầm ngâm khoanh tay, đáy mắt chợt lóe ác liệt ý cười, cậu nghẹn lại lòng ngực dâng lên ngoạn nhạc kỳ thú, khô khát ẩm hoạt cùng khoang miệng ngọt ngào mật đường dư ị từ quả táo kia.

Diệp Cẩn Niên xem phản chiếu bóng lưng Kiều Kính Uyên, gục xuống đầu, cung khởi sóng lưng, cậu dời mắt đi để không làm bứt dây động rừng. Kiều Kính Uyên nếu muốn diễn thâm tình ngây thơ, cậu liền cùng hắn diễn ngược luyến truy thê, thiếu niên tùy ý ngưỡng cằm, đầu lưỡi liếm khẽ khóe môi ‘Kiều Kính Uyên à Kiều Kính Uyên, tình yêu của tôi, ác quỷ của đời tôi, cảm ơn vì đã đến bên tôi, trở về bên tôi, tôi đành để anh giằng vặt cho đến chết trong tình yêu tôi dâng trả cho anh thôi ’

Tiếng lòng ngâm nga giai điệu hữu tình, Diệp Cẩn Niên hững hờ mỉm cười, mơ hồ đôi mắt phủ một tầng hơi nước bởi trào phúng cùng hào hứng, chỉ thiếu điều cùng đêm trăng khiêu vũ nhảy múa, vì tương lai mà nâng ly thành kính ‘ Một món quà dành cho ngài, hãy cảm kích, nhé ’

Diệp Cẩn Niên cảm thấy nhiều cấu tạo phức tạp quá lại làm bản thân cậu phiền chán, chu toàn phòng đến trường hợp xấu nhất, và phải nghĩ cách phòng đến tương lai, đâu ai biết điều gì sẽ xảy ra. Diệp Cẩn Niên muốn đánh nhanh thắng nhanh, sớm hưởng thụ cuộc sống an nhàn, nhưng biết làm sao được, sự sắp xếp của người sẽ thắng được với số phận hay không.

Vì yêu và khiếp sợ quá khứ, tạo thành bóng ma tâm lý, đâu ai sẽ dễ dàng chìm đắm trong sự thay đổi quá bất thường đó, Diệp Cẩn Niên động não suy nghĩ về tâm sinh lý và suy nghĩ mà con người nên có.

Đưa ra một nhân thiết mới cho Diệp Trí, thông qua sự kiện tuyến thể và tinh thần bị tra tấn về lâu về dài, phản kháng Kiều Kính Uyên. Cộng thêm việc mất trí nhớ mà chồng hờ đã ban tặng, nói ra cũng không tệ đâu, vừa lúc khiến mọi việc Diệp Cẩn Niên phát điên lên vì câu trả lời hợp lý hóa này.

Dựa theo một câu mơ hồ Diệp Cẩn Niên nói, đem cho Kiều Kính Uyên vô hạn ý tưởng, ví dụ như việc Kiều Kính Uyên ghét nhất bị nguyên chủ chạm vào chẳng hạn. Tục xưng bệnh sạch sẽ gì gì đó, và vì yêu, Diệp Cẩn Niên diễn ra một thiếu niên chủ động né tránh tiếp xúc với Kiều Kính Uyên, biệt biệt nữu hữu, haha!! Buộc Kiều Kính Uyên phải dùng việc mất trí nhớ đó để nhắm mắt trao quyền chủ động đến trong tay cậu. Chơi phải chơi cho đủ, làm phải lam cho tới cùng.

Kiều Kính Uyên tuyệt vọng từ bỏ càng sớm càng tốt, nếu hắn phát hiện Diệp Cẩn Niên không phải Diệp Trí, lại quyết muốn giữ chặt cậu không chịu buông, vậy cậu càng không làm cho hắn đạt ý nguyện, làm nhau chán ghét vậy, mà dựa theo Thính Đình hiểu biết và thứ Diệp Cẩn Niên tra được từ trên mạng, mất ký ức ở một hoặc hai tháng đầu ở bên A sẽ tạo bất lợi với bên B.

Tức Diệp Cẩn Niên lúc này, vậy nên hòa thuận đoạn thời gian sau đó còn phải nhờ cậy sự hối lỗi mà Uyên dành cho nguyên chủ rồi.

Diệp Cẩn Niên lắc đầu nuối tiếc, cậu bụng lúc này lại sôi lên quặn thắt nhẹ, nó biểu đạt khó chịu thúc giục cậu nhanh tìm gì đó chắc bụng để ăn, trong bếp ga đã tắt từ lâu, mùi thơm của cháo câu lấy Diệp Cẩn Niên.

‘ Hình như ăn được ’ Chớp chớp mắt, Diệp Cẩn Niên bản tính thèm ăn đưa ra phán đoán rất nhanh, cậu do dự nhìn Kiều Kính Uyên.

Lễ phép mà nói, hừmnmmm, gọi hắn ‘dậy’ ăn cùng thôi, còn ngồi đấy thì chắc ai kia phải ốm mất.

Hứa không đánh người C(( •V• )).

Diệp Cẩn Niên gật gù tuân theo quy tắc, bước chân nhẹ nhàng tiếp cận Kiều Kính Uyên, vừa lựa lời xa cách gọi “ Này, Uyên, nên dậy rồi đấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện