Ngưỡng cắm, đáy mắt một mảnh tịch mịch không tiếng động, là hố đêm của vũ vụ trong bóng tối bất tận, Diệp Cẩn Niên nhắm rồi mở đôi mắt, thích ứng với ánh sáng đèn nhiều màu sắc mờ ảo, khẽ khép hờ khi, che giấu bên dưới hàng mi cong, không một chút ấm áp, ánh sáng chẳng thể len lỏi vào nữa, Diệp Cẩn Niên tránh né đi vào trung tâm, đi nép ở khu vực vách, cậu nhìn dời về phía của quầy bar.

Giống mọi khi theo đơn của khách, Diệp Cẩn Niên mang rượu lên những ghế và các lầu riêng biệt, kiến trúc ghế ngồi hướng về chính giữa, nhạc rất lớn, vũ ca và những màn múa cột hoan ái, hòa theo tiếng nhạc, dục vọng càng khó lòng tiết chế, Diệp Cẩn Niên nâng cao tinh thần hơn, tránh né rủi ro lớn nhất ở bây giờ.

Thể trạng Diệp Cẩn Niên bây giờ vẫn còn rất yếu, vừa khỏi ốm, còn bị khiếm khuyết Pheromone, dù cho Kiều Kính Uyên bù vào chút xíu để giảm bớt vấn đề, vậy vẫn chưa đủ, nhiều hơn vì Diệp Cẩn Niên đưa đầu vào nguy hiểm, một Omega, làm sao dám tới nơi thế này.

“ Diệp Trí ”

Có người lên tiếng gọi tên cậu.

Diệp Cẩn Niên vừa lúc thoát khỏi mấy người trêu ghẹo cậu, nhịn xuống táo bạo tính tình, khẽ đá đá cẳng chân, bước chân đi lại nhức mỏi không thôi, vừa suyễn một hơi thở dài mới để ý đến có người vẫy gọi, cậu như mang chân thành vui vẻ, chẳng nhìn ra thật giả, chạy đến gần với hắn ta “ Vân Thiền? Làm

sao?”

Vân Thiền đẩy một chiếc xe rượu, nhìn lướt qua dáng dấp cùng mạ vàng nhãn hiệu, Diệp Cẩn Niên đoán ra được những thứ này có lẽ không rẻ gì, Vân Thiền mỉm cười, nhờ vả cậu “ Diệp Trí, gần đây cậu cần tiền lắm phải không? Cơ hội này trao cho cậu, phòng riêng, là khách Vip! Hôm nay những phú nhị đại kia bao rất phóng khoáng, tiền bo có khi đủ để chi trả những khoảng cậu đang còn thiếu.

Diệp Cẩn Niên gương mặt bao hạ bởi khẩu trang, ở Vân Thiền nhìn ra, giống

như đang cảm kích cùng thấp thỏm, sự do dự này làm Vân Thiền có chút thiếu kiên nhẫn. Vì kế hoạch của bản thân hắn, Vân Thiền chỉ nhịn mà tiếp tục thuyết phục “ Mau lên, cậu đến trễ là bọn họ sẽ kiếm cớ để khiển trách!”

“ Vậy còn cậu? ” Im lặng đã lâu, Diệp Cẩn Niên khàn khàn giọng hỏi, rũ xuống ánh mắt lúc này nhìn Vân Thiền, phủ bóng sơn hà bằng sương mù, ánh đèn ngược sáng đem hình ảnh Vân Thiền như sáng lên ở trong mắt Diệp Cẩn Niên vô cùng cao lớn.

Vân Thiền lắc lắc đầu, dịu dàng vỗ bả vai Diệp Cẩn Niên “ Không lo, rồi, tôi còn việc, chuyện này cứ vậy giao cho cậu, pai

~

"

Diệp Cẩn Niên mỉm cười vẫy vẫy tay, nhìn Vân Thiền tiếp tục làm việc, cậu thu tay, đẩy đi xe rượu vào thang máy. Cánh cửa chậm hạ đóng, nụ cười cũng hạ xuống, phút giây trước còn niềm nở kích động, diễn đến muốn mệt.

Cậu nhìn những chai rượu này, trầm ngâm thật lâu, nếu dựa theo cốt truyện trước cả khi Kiều Kính Uyên trọng sinh, như vậy, mấy thứ này còn có thể giải thích là trùng hợp. Nhưng nếu như, Kiều Kính Uyên trọng sinh rồi, cậu cũng đã xuyên qua đây, thay đổi vài thứ lúc ban đầu để phá vỡ cốt truyện, lại cố tình, một vào điều dù đã khác đi, vẫn không thể thay đổi.

Duy trì cho cái gì, là ai gây ra, những thứ này là mới bắt đầu, đúng không? Diệp Cẩn Niên nhẹ vuốt lọng tóc đã phủ xuống, bình tĩnh phân tích những việc tiếp theo bản thân cần làm, cái kiếp mà Diệp Cẩn Niên từng xem qua, vai chính đúng là nguyên chủ, Diệp Trí, một quyển ngược văn không có chỗ nào chữa lành cả, ngược thân phận, ngược bối cảnh, chèn ép chết một cậu trai trẻ khát vọng, dùng cái gọi là hôn nhân và sinh sản, Diệp Cẩn Niên thề rằng lúc đó bản thân suýt đã điên đến mức tàn sát cả một rừng tang thi, dĩ nhiên bản thân cũng thừa sống thiếu chết.

Và đến tận khi xuyên vào, nỗi uất ức vẫn còn đó, thử hỏi xem, sẽ ra sao nếu bạn xuyên vào thế giới tiểu thuyết bản thân ghét cay ghét đắng, và vào vai nhân vật chính? Hửm?!

Đương nhiên là đập hết đám cặn bã đó rồi!

Nhịn cho đến tối hôm nay, Diệp Cẩn Niên thay đổi gần như những lý do nhỏ nhưng mấu chốt làm nguyên chủ có kết cục thảm, xoa dịu nỗi đau khiến nó không quá muộn màng. Trừ việc Kiều Kính Uyên tạm thời được coi là - đồng minh, thì mọi thứ vẫn đang được đi đúng quỹ đạo mà Diệp Cẩn Niên đã cố bước giữ gìn.

Sắp rồi.

Sắp rồi a!

Tiếng kêu gào thôi thúc Diệp Cẩn Niên mau mau đi, thình thịch trái tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy, thiếu niên khẽ nhếch môi, răng nanh bén nhọn hé mở dưới lớp khẩu trang, thanh máy đã lên đến tầng, cửa phòng vip phía trước có hai người vệ sĩ, họ lục soát trên người của Diệp Cẩn Niên, không để cậu đem theo vật nguy hiểm đi vào, đến cả xe đẩy cũng phải kiểm tra một lượt.

Xác nhận mọi thứ đều đã ổn, cánh cửa được đẩy mở từ ngoài vào trong, Diệp Cẩn Niên lễ phép cảm ơn, sau đó đi vào, tách biệt với hành lang thoáng đãng, xông tọt vào khoanh mũi, một mùi hương choáng ngợp của rượu đang xen lẫn với Pheromone của A và cả O, Diệp Cẩn Niên còn nghe ra nhiều hơn những mùi lạ dù có đeo khẩu trang, cậu khẽ khịt nhẹ mũi, mẫn cảm cùng chán ghét che giấu rất khá.

Nhưng chống không được sự run rẩy đến từ bản năng cơ thể, thiếu niên đứng ở cửa không nói gì, cúi đầu đến thật thấp hèn, đẩy rượu đi lên trên, bắt đầu đem những chai rượu đặt lên trên bàn.

Còn lại rất nhiều chai, không thể đền hết được nên đành phải kéo xe đẩy qua một góc, Diệp Cẩn Niên tính toán rời đi, cánh cửa ngay gần trước mắt, chỉ là phía sau bỗng nhiên gọi giựt lại thiếu niên.

“ Đứng lại! ”

‘Hừm ~ ’Diệp Cẩn Niên theo ý hắn, đã đứng lại, ngâm ca một tiếng than thở thật dài ở trong lòng, nhưng ý cười lóe lên rất rõ, Diệp Cẩn Niên đảo nhẹ ánh mắt của chính mình, càng nhiêu u ám vui vẻ, càng thể hiện tâm trạng tệ hại sắp được trỗi dậy của Diệp Cẩn Niên, cậu đứng đực ở tại chỗ vài giây, chiều theo ý của người phía sau, từ từ xoay người lại.

“ Xem là ai đây? Omega của Kính Uyên? ” Người kia nghiền ngẫm giọng điệu chậm chậm cất lên, mang theo lười biếng không đứng đắn, kéo dài tựa như tự hỏi, trầm thấp tiếng cười khinh thường không giấu nổi, mỗi một điệu bộ đánh giá trên người Diệp Cẩn Niên từ trên xuống, ám chỉ rất rõ ràng.

Cậu nhìn thẳng, nam nhân ngồi tại vị trí chủ chốt, bên tay trái ôm bên tay phải ấp người, cùng vua chúa được hầu hạ cũng phải một chín một mười, Diệp Cẩn Niên nhẹ đảo sang xem xung quanh vài tên phú nhị đại. Dạng xem trò cười, vui sướng khi người gặp họa.

Diệp Cẩn Niên càng thích thú, đám người này nếu máu chảy đầy đầu, kêu rên như lợn chọc tiết, như vậy có phải hay không, cũng giống nguyên chủ chẳng chọc ghẹo gì đến bọn họ, mà phải chịu cái cảnh bị nhục mạ đến tinh thần thất bác, đánh đổi tàn tật, bọn họ, làm sao dám a?

Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng giật khẽ đầu ngón tay, những người này đều hiểu rõ tính tình nhẫn nhịn chịu nhục cho qua chuyện của Diệp Trí, thế nên tin chắc rằng lần này cũng giống nhau, họ lần nữa hướng về phía người đứng ở đó.

Một vật phẩm được bày biện để họ tùy ý ngắm nghía.

‘Không ngờ lại gặp anh ở đây, Kính Uyên đâu, anh dâu, thật trùng hợp, anh làm phục vụ? Nếu không, anh đến rót cho em cùng mọi người ở đây một ly, đều là người thân đấy!”

“ Haha! ” Hắn nói, mang theo nụ cười khanh khách, dưới hiệu ứng đám đông, tất cả người ở đây không ít thì nhiều đều bật cười, chú ý đến tay của thiếu niên, Diệp Cẩn Niên từ lúc nào đã buộc chặt nắm đấm, cố giấu ở phía sau lưng mình.

Tiết Minh Chiêu cũng được xem như là người có giáo dưỡng tốt, ở cách nói chuyện và khuôn hình miệng, luôn đi kèm theo một nụ cười khi nói. Tự nhiên, đấy càng là hợp thức hóa lời chăm chọc mỗi khi hạ nhục, tinh nghịch và cao ngạo bản chất đặc trưng làm Diệp Cẩn Niên cảm nhận thật sâu cái gì gọi là ác ý giấu dưới lời nói hỏi thăm.

Cậu phì cười, tự nhiên mà nhận lấy câu đó không chút tức giận, còn ẩn ý nghi vấn “ Phải không? Trùng hợp ấy à?”

Một câu bình tĩnh đáp lại này làm Tiết Minh Triết ngừng lại tiếng cười, ứng xử của Diệp Cẩn Niên vượt qua được công kích tấn công, thật khó được như vậy, mà hắn không rõ lắm lấy cách nào để cân bằng, trở về thế thượng phong.

Người khôn nói tiếng nửa chừng, để lại kẻ khờ nửa mừng nửa lo, bất giác, âm thanh Diệp Cẩn Niên hỏi vặn ngược ấy làm Tiết Minh Triết nghĩ rằng kế sách hắn thông đồng Vân Thiền đã bị thiếu niên này phát hiện, bây giờ mang theo nghi vấn ám chỉ ở câu hỏi.

Diệp Cẩn Niên lẽ nào muốn dùng cái này để vạch trần việc hắn làm, lấy đó làm tố cáo với Kiều Kính Uyên?

Rất nhanh, Tiết Minh Triết đã phủ nhận suy đoán vớ vẩn của chính hắn, cho dù không có Kiều Kính Uyên ở đây, thì thế nào. Chỉ bớt đi người cười nhạo, cũng chỉ là như thế. Mục đích thật sự là nhằm vào danh tiếng và cổ phiếu Kiều gia đứng sau, sau đêm nay, bất kể có ra sao cũng sẽ truyền ra tiếng xấu làm tổn hại thanh danh của cả hai người bọn họ, và cả Kiều gia, ai sẽ để tâm đi điều tra chuyện nhỏ này, và việc hắn mua chuộc Vân Thiền cũng sẽ......

Diệp Cẩn Niên tiếng nói cắt ngang suy nghĩ Tiết Minh Tấn “ Được rồi, như ý muốn, mọi người đều có."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện