Nhận lấy báo cáo về thương tích từ tay của trưởng đội, Diệp Cẩn Niên xem xét chi tiết các vết thương, quả thật Kiều Kính Uyên còn tính có chừng mực, chỉ bạo lực lạnh.

Không tra tấn linh tinh trên cơ thể nguyên chủ, trừ việc tin tức tố cung cầu của bạn tình không đủ, chuyện hôm nay Kiều Kính Uyên mới hành động mạnh bạo lần đầu tiên.

Dù vật, chỉ mỗi việc không hoàn thành nghĩa vụ trong hôn nhân, vậy đã đủ rồi.

Thế giới này đã bắt đầu đưa ra bộ luật bảo vệ phe yếu như cậu, Diệp Cẩn Niên không chắc sức mạnh thể chất chống đối nổi Kiều Kính Uyên hay không, nếu không nhân lúc này ly hôn sớm chút, không bóp chết trứng ác từ lúc nó mới là mầm mống. Ai biết về sau tai họa cỡ nào nghiêm trọng.

Dứt khỏi suy nghĩ, Diệp Cẩn Niên trò chuyện giây lát với trưởng đội, cậu nhận thấy người trước mặt đây chính trực, phúc hậu vô cùng. Giúp cậu liên hệ với văn phòng luật sư uy tín, còn tận tình khuyên nhủ.

Dù không cần lắm, Diệp Cẩn Niên vẫn chăm chú lắng nghe, một già một trẻ chịu răn đe, làm người liên tưởng đến cháu trai ngoan ngoãn đang được trưởng bối rèn dạy, hòa hợp đến không được.

“ Lần sau đừng hành động không chừng mực như vậy nữa, mặc dù cậu là phòng vệ chính đáng, nhưng xét về tổng thể, tôi thấy cậu cũng cố ý gây thương tích khi tỉnh táo, cảnh sát chúng tôi lần này không tạm giam cậu, không được có lần sau. Rõ chưa? ” Trưởng đội một hơi rất dài tuông một tràng dặn dò Diệp Cẩn Niên.

Cậu mỉm cười nhẹ, mỗi câu trưởng đội nói, cậu đều phụ họa một chút, lại gật gật đầu, tiễn xong cảnh sát, Diệp Cẩn Niên nụ cười tiêu biến đi vài phần, Kiều Kính Uyên bị đánh đến chấn động não. Tạm thời bất tỉnh, chưa kể đến vài cú đạp và đá của cậu vào bụng hắn, đủ khiến tên này nằm viện đến vài tháng.

Vết thương Diệp Cẩn Niên tạo nên cho Kiều Kính Uyên rất vụng về, thoạt nhìn không ra là cố ý, thực chất, bản thân Diệp Cẩn Niên đã nhẹ tay nhân nhượng, không để hắn tàn phế mệnh chó kia là được rồi.

Diệp Cẩn Niên nhìn hành lang bệnh viện lúc về đêm, thường phục thay đổi thành đồng phục bệnh nhân, Diệp Cẩn Niên từ trên ghế đứng dậy, ngất đầu uống hết cốc nước trong tay, vứt vào thùng rác ly tái chế. Dừng mắt ở khung cảnh hàng cây xanh phía xa, Diệp Cẩn Niên thẫn thờ ngắm nghía sự bình yên kiếp trước hằng mong nhớ.

Hạ quyết tâm cho một kiếp sống mới, Diệp Cẩn Niên theo lời chỉ dẫn của y tá mà về phòng nội trú, khu Vip, phòng hồi sức, Kiều gia còn tính rất tốt, không bạc đãi với cháu trai, cháu dâu.

* Cạch, cánh cửa chậm rãi hé mở, bóng người đổ dài vặn vẹo, bên trong có hai chiếc giường. Phòng Vip còn có một người bất tỉnh, trên người cắm vài sợi dây truyền dịch.

Diệp Cẩn Niên bước về phía người nọ, tên chồng hờ trên danh nghĩa, giấy tờ hôn nhân chứng nhận, Kiều Kính Uyên.

* Tạch.

Đèn điện trong phòng bị tắt đi, Diệp Cẩn Niên buông tay khỏi công tắc đèn, nhìn ánh trăng bên ngoài sáng vằng vặc, một tia màu trắng xanh tỏa vào, thắp đến một mảnh bóng đêm.

* soạt.

Nho nhỏ tiếng dép bước đi.

Đối lưng với cửa phòng bệnh đóng kín cẩn, khóa trái, chốt cửa lạch cạch, Kiều Kính Uyên mạng sống yếu ớt bây giờ hoàn toàn nằm gói gọn trong tay Diệp Cẩn Niên.

Thiếu niên nhếch lên khóe môi, tùy ý để lộ khí chất bản thân, sát ý và khí tràng lạnh lẽo của kẻ săn mồi, nào giống sự tương phản của Diệp Trí.

Diệp Cẩn Niên kéo ghế, ngồi xuống, lúc này bầu không khí trong phòng bệnh rất yên tĩnh, tiếng điện tim đồ và tí tách âm thanh nước truyền dịch. Bóng tối huyền ảo lại mơ mộng khó tả, Diệp Cẩn Niên lúc bấy giờ mới dành nhiều thời gian để xem cho rõ giương mặt chó của Kiều Kính Uyên.

Dù bộ dạng chật vật vì cơn đau, môi hắn ta trắng bệch, thiếu huyết sắc trầm trọng, khi ngủ, Kiều Kính Uyên giữa mày cũng nhăn lại thật sâu. Đoán chừng là rơi vào một cơn ác mộng không tên, môi Kiều Kính Uyên lúc lại nhấp chặt, lúc lại rên rỉ mấy lời xì xào.

Hay là đau quá nên như vậy? Diệp Cẩn Niên nghi hoặc mà nghĩ, bởi xét theo thời gian, Kiều Kính Uyên lúc này chẳng phải gia tộc Kiều gia người thừa kế, mà là hoa hoa công tử, bản chất đơn thuần chỉ biết ăn chơi trát táng với đám phú nhị đại khác.

Ngu ngốc sa điêu công, ngu đến ngu dại, ngờ nghệch, lần này bị đập đến một trận nhừ tử, chắc là lần đầu tiên. Không chừng thì chịu đau không nổi đây mà.

“ Thứ này không thể giết được, đáng tiếc ” Lòng nhẹ nhàng bàn chuyện, miệng lại không chút tình cảm mà thán phục rằng không thể ra tay giết người.

“ Ư! Diệp.... Trí.... ” Âm thanh rên rỉ vang đến, Kiều Kính Uyên trong mơ khốn đốn, mồ hôi lạnh trên chóp mũi càng nhiều. Quan trọng là, mơ thấy thứ gì, Kiều Kính Uyên mới lộ ra vẻ mặt như vậy nhỉ?

Không biết là do Diệp Cẩn Niên chủ mưu khiến chồng hờ vào viện, hay là bị sắc đẹp mê hoặc.

Cậu do dự rất lâu, mới giơ tay chạm vào giữa mày Kiều Kính Uyên, giúp hắn vuốt phẳng giữa mày khó chịu. Ướt đẫm mồ hôi bị lau khô, bàn tay Diệp Cẩn Niên rất lạnh lẽo, khi chạm đến Kiều Kính Uyên, vị chồng hờ này còn thuận theo mà nghiêng khẽ đầu.

* Bốp!

Diệp Cẩn Niên ngồi phịch xuống ghế, vắt chân này lên đùi chân nọ, dùng khăn giấy lau bàn tay, trong đêm, Kiều Kính Uyên gương mặt lệch sang một bên, khóe môi nức vỡ, rất nhỏ không nghiêm trọng. Đối lập đó, chính là một bên má nóng rát, đỏ bừng.

Không cần đoán cũng biết, người đánh vừa rồi đích xác là Diệp Cẩn Niên.

Đây còn ai trồng khoai đất này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện