Tiết Tiểu Tần không có kinh nghiệm an ủi người khác, đối mặt với Hoắc Lương vô cùng thẳng thắn kể chuyện quá khứ của anh, cô vừa đau lòng lại không biết nói như thế nào mới không xúc phạm, tổn thương lòng tự ái của anh.
Trái lại, Hoắc Lương vẫn dáng vẻ thản nhiên: “Có muốn hỏi tiếp nữa không?”
Tiết Tiểu Tần do dự hai giây, kiên quyết gật đầu: “Em muốn hiểu rõ về anh hơn một tí.” Nói xong, cô có chút ngượng ngùng nở nụ cười, thừa nhận: “Nói thật, trước khi kết hôn anh nói anh không có cha mẹ, bạn bè, thân thích già hết… Lúc ấy, em đã muốn hỏi anh, nhưng… chúng ta chưa quen thuộc nhau lắm… Anh nói đi, em muốn nghe. Mọi chuyện của anh em đều muốn biết.”
Dứt lời, cô chủ động đặt tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của Hoắc Lương. Cái miệng nhỏ nhếch lên cười toe toét.
Hoắc Lương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa tới bên môi hôn nhẹ. Giọng điệu bình thản giống như đang kể chuyện của người khác: “Cha anh là kẻ nát rượu, tính tình lại nóng nảy. Mẹ anh chịu đựng ông được năm năm thì rời đi.”
“Rời đi?” Tiết Tiểu Tần có chút không rõ ý nghĩa của chữ này, là rời đi hay…qua đời? “Ngày sinh nhật năm tuổi của anh, bà nói với cha anh là đi ra ngoài mua bánh sinh nhật cho anh.” Hoắc Lương mặt không thay đổi kể tiếp: “Bà rất đẹp, cha anh sợ bà bỏ chạy nên quản bà rất nghiêm. Ông bắt buộc bà đi đâu cũng phải dẫn anh theo, bằng không chỉ có thể bị nhốt ở nhà. Ngày đó ông không uống say, thái độ rất thoải mái cho bà đi. Bà dẫn theo anh đến trạm xe lửa, tùy tiện mua một cái vé rồi lên xe rời đi.”
Trong chuyện này, Tiết Tiểu Tần không nghe nhắc đến anh, liền hỏi: “… Còn anh? Bà dẫn anh theo luôn sao?”
Có lẽ chính vì vậy Hoắc Lương mới có ngày hôm nay, nhưng lúc trước anh nói mình không cha không mẹ…
Nghe vậy, trong mắt Hoắc Lương lộ ra châm chọc: “Bà ta nhét anh vào một phòng trong toilet nữ, dặn anh không được chạy lung tung, chờ bà trở lại. Anh chờ ở đó suốt năm ngày mới bị nhân viên dọn dẹp vệ sinh phát hiện.
Tiết Tiểu Tần hít một hơi lạnh.
“Cảnh sát đưa anh về nhà. Cha anh nghĩ mẹ anh bỏ trốn đều là lỗi của anh, nên ông trút hết lửa giận lên người anh. Năm anh mười lăm tuổi, ông ta uống say té xuống sông chết đuối. Anh dùng chút tiền bảo hiểm của ông ta, cộng với số tiền bán nhà cầm theo giấy thông báo trúng tuyển ra nước ngoài. Vừa học vừa làm cho đến khi trở thành bác sĩ giải phẫu lâm sàng nổi tiếng.”
Mặc dù anh kể qua loa, sơ lược nhưng Tiết Tiểu Tần có thể tưởng tượng ra được tình cảnh đó. Cô không nhịn được muốn ôm chặt Hoắc Lương hơn, xoa dịu anh: “Sau này sẽ không có người dám đánh anh nữa.”
Hoắc Lương muốn cười nhưng cười không nổi, anh vỗ vỗ lưng cô. Dù anh muốn nói với cô, anh không còn quan tâm chuyện quá khứ, những dằn vặt cực khổ ấy chỉ còn trong quá khứ của anh. Chỉ thế thôi! Anh vừa xuất sắc lại mạnh mẽ, uy nghiêm lại kiên trì, thế nhưng, kí ức mà anh coi nhẹ đó lại khiến Tiết Tiểu Tần đối xử dịu dàng với anh. Hoắc Lương nghĩ như vậy cũng đáng giá.
Tiết Tiểu Tần ôm Hoắc Lương một lúc lâu, ánh mắt mang theo tình mẹ: “Về sau, em sẽ chăm sóc cho anh.”
Hoắc Lương hỏi: “Phải không?”
“Phải.” Tiết Tiểu Tần kiên định gật đầu.
Hoắc Lương lại hỏi: “Quần áo em giặt, cơm em nấu, bát em rửa?”
Tiết Tiểu Tần: “…Ý em là chăm sóc anh trên tinh thần và tâm hồn, cho anh rất nhiều, rất nhiều tình yêu.” Không cần làm việc nhà đâu nhá.
Hoắc Lương mỉm cười, ôm cô vào lòng, vừa hôn cô vừa nói: “Không cần vì vậy mà lo lắng suy nghĩ của anh. Bọn họ đối với anh chỉ là người xa lạ, không gì khác hơn. Bọn họ cũng không thể làm tổn thương anh lần nữa.”
Vết sẹo trên người anh chậm rãi mờ đi, vết thương nặng cũng đã khỏi hẳn. Bây giờ, anh hoàn toàn là Hoắc Lương mới, nơi nào có Tiết Tiểu Tần nơi đó chính là nhà anh.
Giống như cha mẹ hoàn toàn không thích đứa bé như anh, Hoắc Lương cũng chẳng có tình cảm gì với bọn họ. Có lẽ lúc ấy tuổi anh còn nhỏ nhưng lại trưởng thành sớm. Sau năm tuổi, anh càng khác những đứa trẻ bình thường khác. Anh thật sự cảm thấy không sao cả, dù có ngày cha anh từ dưới mộ bò ra tìm anh, anh cũng sẽ không bộc lộ tí ti tình cảm.
Bởi vì, anh đã giao toàn bộ tình cảm cho Tiết Tiểu Tần.
Nhưng nếu vợ anh nghĩ rằng anh yếu đuối cần được chăm sóc, như vậy cũng không tệ.
Quả nhiên, từ đó về sau Tiết Tiểu Tần đối xử với Hoắc Lương rất dịu dàng. Mặc kệ như thế nào, cô đều cảm thấy Hoắc Lương là người rất hoàn mỹ. Tiếp đó, cô ở trong lòng nguyền rủa đôi vợ chồng kia n lần.
Mẹ Tiết cảm động suýt rơi lệ đầy mặt, cuối cùng con gái của bà cũng biết hai chữ dịu dàng viết như thế nào rồi… Đều là công lao của con rể! Phụ nữ tỉ mỉ hơn đàn ông rất nhiều, cha Tiết oán giận Áo Bông Nhỏ (*) bây giờ đã nhào vào lòng Hoắc Lương, mẹ Tiết lại cảm thấy Tiểu Tần của bà biết săn sóc rất nhiều. Trên cơ bản, chỉ cần có Hoắc Lương, tầm mắt của cô sẽ không di chuyển, dính vào người Hoắc Lương. Đương nhiên, Hoắc Lương cũng như vậy, trong mắt anh ngoại trừ Tiết Tiểu Tần thì không thấy những người khác.
(*) Tri kỉ.
Nếu vợ chồng son cứ tiếp tục ân ái như vậy, sớm sinh em bé thì càng tốt hơn. Mẹ Tiết tỏ vẻ rất muốn chơi đùa với cháu ngoại.
Không đúng! Là ôm cháu ngoại!
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tết Dương Lịch cũng im hơi lặng tiếng tới. Khi vào đông, Đế Đô có vài trận tuyết. Mặc dù thời tiết chẳng chút ấm áp nhưng với đôi vợ chồng thích ở nhà như hai người họ thì không có vấn đề gì. Nhà bọn họ độ ẩm cao, định kỳ còn có rau dưa hoa quả đưa tới tận cửa – ngày lấy mật ong cũng không còn lâu nữa.
Nói tới cũng kỳ, người ta đều là trước yêu đương điên cuồng sau mới kết hôn. Đến lượt bọn họ thì hoàn toàn trái ngược, hồ đồ kết hôn, sau đó rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Nam nữ đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt luôn không có cách kiềm chế. Hoắc Lương thì khỏi cần nói, ở trước mặt Tiết Tiểu Tần khiết phích hay việc riêng tư đều không đáng nói, căn bản chính là một chàng si. Còn Tiết Tiểu Tần… cô yêu đến mức không che dấu. Ngày trước, cô thích chia sẻ, đăng ảnh những thứ đáng yêu lên weibo; hiện giờ cô thích khoe chồng.
Hôm nay, ông xã tặng hoa cho mình! Hôm nay, ông xã chọc giận mình xong liền chuyển khoản tiền cho mình! Ông xã nấu cơm thật ngon! Leo núi mệt gần chết, ông xã cõng mình xuống núi… vân vân mây mây. Đương nhiên, cô đăng nhiều nhất chính là: Ông xã thật là đẹp trai! Ông xã đẹp trai quá đi! Ông xã rất rất đẹp trai!
Chọc rất nhiều người hâm mộ điên cuồng la hét muốn cô đăng ảnh Hoắc Lương lên.
Đúng vậy, trên weibo Tiết Tiểu Tần gọi Hoắc tiên sinh là ông xã của cô. Tuy cô thích ghi lại những chuyện Hoắc Lương làm cho cô, nhưng cô chưa hư vinh đến nỗi khoe ảnh Hoắc Lương ra ngoài. Đùa à, người đàn ông như anh sao cô nỡ để nhiều người ngắm? Một mình cô hưởng dụng cũng không đủ!
Thỉnh thoảng cô sẽ chụp bóng lưng hoặc một bộ phận của Hoắc Lương, phần lớn là tay anh. Phẩm vị của Hoắc Lương rất cao, vóc người lại đẹp, cho dù anh mặc áo sơ mi trắng giản dị nhìn cũng rất đẹp. Tiết Tiểu Tần không ngu đến mức cho người ái mộ nhìn cơ bụng, thớ ngực của Hoắc tiên sinh để thỏa lòng mong đợi đâu! Thịt của Hoắc Lương đều là của cô!
Tính cách của cô dí dỏm, hài hước. Xưa nay, hình tượng của cô đều rất tốt, khoe cuộc sống ân ái của hai vợ chồng cũng không nhiều. Hơn nữa, bản lĩnh hành văn rất tốt, từng lời nói đều khiến người ta không nhịn được nở nụ cười. Vì vậy, người ái mộ đều nói bọn họ không đốt cháy tình yêu. Một khoảng thời gian sau, ngày nào đó Tiết Tiểu Tần không nhắc tới ông xã, mọi người liền cảm thấy không quen!
Buổi chiều, ánh nắng chiếu vào phòng sách. Tiết Tiểu Tần cầm máy tính bảng chạy đến ghế sô pha lên weibo. Hai ngày nay, cô bận làm bản thảo, vất vả đăng nhập weibo kết quả vừa nhìn bình luận… Đám người ái mộ thúc giục cô đăng hình Hoắc tiên sinh.
Tiết Tiểu Tần ngẩng đầu liếc nhìn Hoắc tiên sinh một cái. Anh ngồi trước bàn đọc sách, lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, tay cầm cây bút máy, rất nghiêm túc xem hồ sơ bệnh án.
Nghề chính của Hoắc Lương là bác sĩ ngoại khoa, nghề phụ là đầu tư. Nhà của anh nghèo khó lại bạo lực, có người nói ông nội anh cũng là kẻ nát rượu thích đánh vợ con. Từ ngày anh lựa chọn làm bác sĩ, Hoắc Lương đã kiềm chế bản thân rất nhiều. Căn cứ vào số liệu nghiên cứu, con của người nghiện rượu 75% cũng là kẻ nghiện rượu. Đồng dạng, nếu trong gia đình có di truyền tính bạo lực, như vậy sinh ra đứa nhỏ cũng bị ảnh hưởng. Trong rất nhiều tình huống có lúc anh không kiềm chế được bản thân. Nghiện rượu và bạo lực, chỉ số bạo lực trên người anh rất cao. Hoắc Lương đối với bản thân rất nghiêm khắc, lúc anh buồn phiền, bực dọc sẽ hút thuốc. Nhưng mặc kệ tâm lý hay sinh lý, hút thuốc cũng không phải cách thư giãn tốt.
Tiết Tiểu Tần nghĩ có lẽ chứng ép buộc và khiết phích của Hoắc Lương từ đó mà ra. Hiệu suất và tiêu chuẩn của anh cao như một tiêu bản sống, hơn nữa đều đến từ kí ức ăn mòn.
Anh không hề bị ảnh hưởng từ cha mẹ, cái thật sự thay đổi anh chính là kí ức.
Sắp đến năm mới, có vài ca phẫu thuật chờ Hoắc Lương đi làm. Anh lười biếng lâu quá rồi, nếu không đi làm viện trưởng sẽ nổi đóa. Lời của người khác anh nghe xong có thể cho qua, nhưng khi anh ở nước ngoài viện trưởng đã chăm sóc anh rất nhiều. Ông biết anh từ chức công việc trở về nước liền đưa cho anh một cành ô-liu. Đây cũng là lí do vì sao những bệnh viện lớn khác mời anh với mức tiền lương cao mà anh vẫn không bỏ đi.
Có lẽ anh lạnh lùng, không hợp tình người nhưng anh vẫn đang báo đáp ân tình.
Bản thân Hoắc tiên sinh không biết mình có bao nhiêu ưu điểm, Tiết Tiểu Tần ích kỉ hi vọng anh vĩnh viễn không biết được. Như thế, cô có thể độc chiếm anh mãi mãi.
Cô nhìn thấy bình luận rất thú vị, khi nhìn thấy một người nói ‘Mười năm trước bọn họ còn gọi là quý tộc độc thân, mười năm sau lại biến thành chó độc thân’, Tiết Tiểu Tần không nhịn được bật cười. Nụ cười hấp dẫn lực chú ý của Hoắc Lương, anh nghi hoặc nhìn qua, sắc mặt lành lạnh, ánh mắt dịu dàng.
Tiết Tiểu Tần khoát tay ý bảo không có chuyện gì, Hoắc tiên sinh ngày thường còn nham hiểm hơn, bọn họ thân mật như thế nhưng vẫn có nhiều điểm khác nhau.
Không thành vấn đề, thủ tướng Chu(*) nói: Phải tìm ra điểm chung, tách rời điểm khác biệt để cùng nhau phát triển.
(*) Chu Ân Lai: một lãnh đạo xuất chúng của Đảng Cộng sản Trung Quốc, từng giữ chức Thủ tướng Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa từ 1949 cho tới khi ông qua đời tháng 1 năm 1976, và Bộ trưởng ngoại giao từ năm 1949 tới năm 1958
Hoắc Lương không còn lòng dạ xem hồ sơ bệnh án, sự chú ý của anh đều tập trung lên đôi chân nhỏ trắng nõn không ngừng lắc lư.
Lúc ở nhà, cô không thích mang dép đi trong nhà, đây cũng là nguyên nhân Hoắc Lương lót thảm trên sàn nhà. Thậm chí anh cũng giống cô chẳng thèm mang dép. Bây giờ, Tiết Tiểu Tần nửa nằm trên ghế sô pha, đôi chân nhỏ đang yêu lúc lắc qua lại. Thỉnh thoảng các đầu ngón chân còn ngúc ngoắc mấy cái, từ lưng bàn chân đến mắt cá chân mảnh dẻ, bắp chân trắng gần như phát sáng.
Cổ họng Hoắc Lương căng thẳng, lập tức nghĩ đến một chuyện: “Chút nữa cùng đi siêu thị nhé.”
“Làm gì ạ?” Trong nhà có thiếu cái gì đâu.
“Không có mũ.” (Ngữ: hắc hắc đố mấy bé biết mũ giề???)
Hoắc Lương nói chuyện rất đương nhiên, Tiết Tiểu Tần mặt đỏ như trái cà chua.
Trái lại, Hoắc Lương vẫn dáng vẻ thản nhiên: “Có muốn hỏi tiếp nữa không?”
Tiết Tiểu Tần do dự hai giây, kiên quyết gật đầu: “Em muốn hiểu rõ về anh hơn một tí.” Nói xong, cô có chút ngượng ngùng nở nụ cười, thừa nhận: “Nói thật, trước khi kết hôn anh nói anh không có cha mẹ, bạn bè, thân thích già hết… Lúc ấy, em đã muốn hỏi anh, nhưng… chúng ta chưa quen thuộc nhau lắm… Anh nói đi, em muốn nghe. Mọi chuyện của anh em đều muốn biết.”
Dứt lời, cô chủ động đặt tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của Hoắc Lương. Cái miệng nhỏ nhếch lên cười toe toét.
Hoắc Lương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa tới bên môi hôn nhẹ. Giọng điệu bình thản giống như đang kể chuyện của người khác: “Cha anh là kẻ nát rượu, tính tình lại nóng nảy. Mẹ anh chịu đựng ông được năm năm thì rời đi.”
“Rời đi?” Tiết Tiểu Tần có chút không rõ ý nghĩa của chữ này, là rời đi hay…qua đời? “Ngày sinh nhật năm tuổi của anh, bà nói với cha anh là đi ra ngoài mua bánh sinh nhật cho anh.” Hoắc Lương mặt không thay đổi kể tiếp: “Bà rất đẹp, cha anh sợ bà bỏ chạy nên quản bà rất nghiêm. Ông bắt buộc bà đi đâu cũng phải dẫn anh theo, bằng không chỉ có thể bị nhốt ở nhà. Ngày đó ông không uống say, thái độ rất thoải mái cho bà đi. Bà dẫn theo anh đến trạm xe lửa, tùy tiện mua một cái vé rồi lên xe rời đi.”
Trong chuyện này, Tiết Tiểu Tần không nghe nhắc đến anh, liền hỏi: “… Còn anh? Bà dẫn anh theo luôn sao?”
Có lẽ chính vì vậy Hoắc Lương mới có ngày hôm nay, nhưng lúc trước anh nói mình không cha không mẹ…
Nghe vậy, trong mắt Hoắc Lương lộ ra châm chọc: “Bà ta nhét anh vào một phòng trong toilet nữ, dặn anh không được chạy lung tung, chờ bà trở lại. Anh chờ ở đó suốt năm ngày mới bị nhân viên dọn dẹp vệ sinh phát hiện.
Tiết Tiểu Tần hít một hơi lạnh.
“Cảnh sát đưa anh về nhà. Cha anh nghĩ mẹ anh bỏ trốn đều là lỗi của anh, nên ông trút hết lửa giận lên người anh. Năm anh mười lăm tuổi, ông ta uống say té xuống sông chết đuối. Anh dùng chút tiền bảo hiểm của ông ta, cộng với số tiền bán nhà cầm theo giấy thông báo trúng tuyển ra nước ngoài. Vừa học vừa làm cho đến khi trở thành bác sĩ giải phẫu lâm sàng nổi tiếng.”
Mặc dù anh kể qua loa, sơ lược nhưng Tiết Tiểu Tần có thể tưởng tượng ra được tình cảnh đó. Cô không nhịn được muốn ôm chặt Hoắc Lương hơn, xoa dịu anh: “Sau này sẽ không có người dám đánh anh nữa.”
Hoắc Lương muốn cười nhưng cười không nổi, anh vỗ vỗ lưng cô. Dù anh muốn nói với cô, anh không còn quan tâm chuyện quá khứ, những dằn vặt cực khổ ấy chỉ còn trong quá khứ của anh. Chỉ thế thôi! Anh vừa xuất sắc lại mạnh mẽ, uy nghiêm lại kiên trì, thế nhưng, kí ức mà anh coi nhẹ đó lại khiến Tiết Tiểu Tần đối xử dịu dàng với anh. Hoắc Lương nghĩ như vậy cũng đáng giá.
Tiết Tiểu Tần ôm Hoắc Lương một lúc lâu, ánh mắt mang theo tình mẹ: “Về sau, em sẽ chăm sóc cho anh.”
Hoắc Lương hỏi: “Phải không?”
“Phải.” Tiết Tiểu Tần kiên định gật đầu.
Hoắc Lương lại hỏi: “Quần áo em giặt, cơm em nấu, bát em rửa?”
Tiết Tiểu Tần: “…Ý em là chăm sóc anh trên tinh thần và tâm hồn, cho anh rất nhiều, rất nhiều tình yêu.” Không cần làm việc nhà đâu nhá.
Hoắc Lương mỉm cười, ôm cô vào lòng, vừa hôn cô vừa nói: “Không cần vì vậy mà lo lắng suy nghĩ của anh. Bọn họ đối với anh chỉ là người xa lạ, không gì khác hơn. Bọn họ cũng không thể làm tổn thương anh lần nữa.”
Vết sẹo trên người anh chậm rãi mờ đi, vết thương nặng cũng đã khỏi hẳn. Bây giờ, anh hoàn toàn là Hoắc Lương mới, nơi nào có Tiết Tiểu Tần nơi đó chính là nhà anh.
Giống như cha mẹ hoàn toàn không thích đứa bé như anh, Hoắc Lương cũng chẳng có tình cảm gì với bọn họ. Có lẽ lúc ấy tuổi anh còn nhỏ nhưng lại trưởng thành sớm. Sau năm tuổi, anh càng khác những đứa trẻ bình thường khác. Anh thật sự cảm thấy không sao cả, dù có ngày cha anh từ dưới mộ bò ra tìm anh, anh cũng sẽ không bộc lộ tí ti tình cảm.
Bởi vì, anh đã giao toàn bộ tình cảm cho Tiết Tiểu Tần.
Nhưng nếu vợ anh nghĩ rằng anh yếu đuối cần được chăm sóc, như vậy cũng không tệ.
Quả nhiên, từ đó về sau Tiết Tiểu Tần đối xử với Hoắc Lương rất dịu dàng. Mặc kệ như thế nào, cô đều cảm thấy Hoắc Lương là người rất hoàn mỹ. Tiếp đó, cô ở trong lòng nguyền rủa đôi vợ chồng kia n lần.
Mẹ Tiết cảm động suýt rơi lệ đầy mặt, cuối cùng con gái của bà cũng biết hai chữ dịu dàng viết như thế nào rồi… Đều là công lao của con rể! Phụ nữ tỉ mỉ hơn đàn ông rất nhiều, cha Tiết oán giận Áo Bông Nhỏ (*) bây giờ đã nhào vào lòng Hoắc Lương, mẹ Tiết lại cảm thấy Tiểu Tần của bà biết săn sóc rất nhiều. Trên cơ bản, chỉ cần có Hoắc Lương, tầm mắt của cô sẽ không di chuyển, dính vào người Hoắc Lương. Đương nhiên, Hoắc Lương cũng như vậy, trong mắt anh ngoại trừ Tiết Tiểu Tần thì không thấy những người khác.
(*) Tri kỉ.
Nếu vợ chồng son cứ tiếp tục ân ái như vậy, sớm sinh em bé thì càng tốt hơn. Mẹ Tiết tỏ vẻ rất muốn chơi đùa với cháu ngoại.
Không đúng! Là ôm cháu ngoại!
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tết Dương Lịch cũng im hơi lặng tiếng tới. Khi vào đông, Đế Đô có vài trận tuyết. Mặc dù thời tiết chẳng chút ấm áp nhưng với đôi vợ chồng thích ở nhà như hai người họ thì không có vấn đề gì. Nhà bọn họ độ ẩm cao, định kỳ còn có rau dưa hoa quả đưa tới tận cửa – ngày lấy mật ong cũng không còn lâu nữa.
Nói tới cũng kỳ, người ta đều là trước yêu đương điên cuồng sau mới kết hôn. Đến lượt bọn họ thì hoàn toàn trái ngược, hồ đồ kết hôn, sau đó rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Nam nữ đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt luôn không có cách kiềm chế. Hoắc Lương thì khỏi cần nói, ở trước mặt Tiết Tiểu Tần khiết phích hay việc riêng tư đều không đáng nói, căn bản chính là một chàng si. Còn Tiết Tiểu Tần… cô yêu đến mức không che dấu. Ngày trước, cô thích chia sẻ, đăng ảnh những thứ đáng yêu lên weibo; hiện giờ cô thích khoe chồng.
Hôm nay, ông xã tặng hoa cho mình! Hôm nay, ông xã chọc giận mình xong liền chuyển khoản tiền cho mình! Ông xã nấu cơm thật ngon! Leo núi mệt gần chết, ông xã cõng mình xuống núi… vân vân mây mây. Đương nhiên, cô đăng nhiều nhất chính là: Ông xã thật là đẹp trai! Ông xã đẹp trai quá đi! Ông xã rất rất đẹp trai!
Chọc rất nhiều người hâm mộ điên cuồng la hét muốn cô đăng ảnh Hoắc Lương lên.
Đúng vậy, trên weibo Tiết Tiểu Tần gọi Hoắc tiên sinh là ông xã của cô. Tuy cô thích ghi lại những chuyện Hoắc Lương làm cho cô, nhưng cô chưa hư vinh đến nỗi khoe ảnh Hoắc Lương ra ngoài. Đùa à, người đàn ông như anh sao cô nỡ để nhiều người ngắm? Một mình cô hưởng dụng cũng không đủ!
Thỉnh thoảng cô sẽ chụp bóng lưng hoặc một bộ phận của Hoắc Lương, phần lớn là tay anh. Phẩm vị của Hoắc Lương rất cao, vóc người lại đẹp, cho dù anh mặc áo sơ mi trắng giản dị nhìn cũng rất đẹp. Tiết Tiểu Tần không ngu đến mức cho người ái mộ nhìn cơ bụng, thớ ngực của Hoắc tiên sinh để thỏa lòng mong đợi đâu! Thịt của Hoắc Lương đều là của cô!
Tính cách của cô dí dỏm, hài hước. Xưa nay, hình tượng của cô đều rất tốt, khoe cuộc sống ân ái của hai vợ chồng cũng không nhiều. Hơn nữa, bản lĩnh hành văn rất tốt, từng lời nói đều khiến người ta không nhịn được nở nụ cười. Vì vậy, người ái mộ đều nói bọn họ không đốt cháy tình yêu. Một khoảng thời gian sau, ngày nào đó Tiết Tiểu Tần không nhắc tới ông xã, mọi người liền cảm thấy không quen!
Buổi chiều, ánh nắng chiếu vào phòng sách. Tiết Tiểu Tần cầm máy tính bảng chạy đến ghế sô pha lên weibo. Hai ngày nay, cô bận làm bản thảo, vất vả đăng nhập weibo kết quả vừa nhìn bình luận… Đám người ái mộ thúc giục cô đăng hình Hoắc tiên sinh.
Tiết Tiểu Tần ngẩng đầu liếc nhìn Hoắc tiên sinh một cái. Anh ngồi trước bàn đọc sách, lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, tay cầm cây bút máy, rất nghiêm túc xem hồ sơ bệnh án.
Nghề chính của Hoắc Lương là bác sĩ ngoại khoa, nghề phụ là đầu tư. Nhà của anh nghèo khó lại bạo lực, có người nói ông nội anh cũng là kẻ nát rượu thích đánh vợ con. Từ ngày anh lựa chọn làm bác sĩ, Hoắc Lương đã kiềm chế bản thân rất nhiều. Căn cứ vào số liệu nghiên cứu, con của người nghiện rượu 75% cũng là kẻ nghiện rượu. Đồng dạng, nếu trong gia đình có di truyền tính bạo lực, như vậy sinh ra đứa nhỏ cũng bị ảnh hưởng. Trong rất nhiều tình huống có lúc anh không kiềm chế được bản thân. Nghiện rượu và bạo lực, chỉ số bạo lực trên người anh rất cao. Hoắc Lương đối với bản thân rất nghiêm khắc, lúc anh buồn phiền, bực dọc sẽ hút thuốc. Nhưng mặc kệ tâm lý hay sinh lý, hút thuốc cũng không phải cách thư giãn tốt.
Tiết Tiểu Tần nghĩ có lẽ chứng ép buộc và khiết phích của Hoắc Lương từ đó mà ra. Hiệu suất và tiêu chuẩn của anh cao như một tiêu bản sống, hơn nữa đều đến từ kí ức ăn mòn.
Anh không hề bị ảnh hưởng từ cha mẹ, cái thật sự thay đổi anh chính là kí ức.
Sắp đến năm mới, có vài ca phẫu thuật chờ Hoắc Lương đi làm. Anh lười biếng lâu quá rồi, nếu không đi làm viện trưởng sẽ nổi đóa. Lời của người khác anh nghe xong có thể cho qua, nhưng khi anh ở nước ngoài viện trưởng đã chăm sóc anh rất nhiều. Ông biết anh từ chức công việc trở về nước liền đưa cho anh một cành ô-liu. Đây cũng là lí do vì sao những bệnh viện lớn khác mời anh với mức tiền lương cao mà anh vẫn không bỏ đi.
Có lẽ anh lạnh lùng, không hợp tình người nhưng anh vẫn đang báo đáp ân tình.
Bản thân Hoắc tiên sinh không biết mình có bao nhiêu ưu điểm, Tiết Tiểu Tần ích kỉ hi vọng anh vĩnh viễn không biết được. Như thế, cô có thể độc chiếm anh mãi mãi.
Cô nhìn thấy bình luận rất thú vị, khi nhìn thấy một người nói ‘Mười năm trước bọn họ còn gọi là quý tộc độc thân, mười năm sau lại biến thành chó độc thân’, Tiết Tiểu Tần không nhịn được bật cười. Nụ cười hấp dẫn lực chú ý của Hoắc Lương, anh nghi hoặc nhìn qua, sắc mặt lành lạnh, ánh mắt dịu dàng.
Tiết Tiểu Tần khoát tay ý bảo không có chuyện gì, Hoắc tiên sinh ngày thường còn nham hiểm hơn, bọn họ thân mật như thế nhưng vẫn có nhiều điểm khác nhau.
Không thành vấn đề, thủ tướng Chu(*) nói: Phải tìm ra điểm chung, tách rời điểm khác biệt để cùng nhau phát triển.
(*) Chu Ân Lai: một lãnh đạo xuất chúng của Đảng Cộng sản Trung Quốc, từng giữ chức Thủ tướng Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa từ 1949 cho tới khi ông qua đời tháng 1 năm 1976, và Bộ trưởng ngoại giao từ năm 1949 tới năm 1958
Hoắc Lương không còn lòng dạ xem hồ sơ bệnh án, sự chú ý của anh đều tập trung lên đôi chân nhỏ trắng nõn không ngừng lắc lư.
Lúc ở nhà, cô không thích mang dép đi trong nhà, đây cũng là nguyên nhân Hoắc Lương lót thảm trên sàn nhà. Thậm chí anh cũng giống cô chẳng thèm mang dép. Bây giờ, Tiết Tiểu Tần nửa nằm trên ghế sô pha, đôi chân nhỏ đang yêu lúc lắc qua lại. Thỉnh thoảng các đầu ngón chân còn ngúc ngoắc mấy cái, từ lưng bàn chân đến mắt cá chân mảnh dẻ, bắp chân trắng gần như phát sáng.
Cổ họng Hoắc Lương căng thẳng, lập tức nghĩ đến một chuyện: “Chút nữa cùng đi siêu thị nhé.”
“Làm gì ạ?” Trong nhà có thiếu cái gì đâu.
“Không có mũ.” (Ngữ: hắc hắc đố mấy bé biết mũ giề???)
Hoắc Lương nói chuyện rất đương nhiên, Tiết Tiểu Tần mặt đỏ như trái cà chua.
Danh sách chương