“Nghĩa là bà Phương không thể sinh con cho gã!” Tiểu Viên nói một cách đúng đắn: “Giữa bọn họ có vấn đề gì thì tôi không rõ, nhưng sau khi chia tay với Thượng Dĩnh, chúng tôi mới biết Phương tổng rất muốn có con. Nếu Thượng Dĩnh mang thai, Phương tổng nhất định sẽ không mặc kệ cô ta. Chẳng qua cả hai người bọn họ đều không có tiền, gần một tháng nay, tôi đoán tiền trên người bọn họ cũng sắp xài hết rồi.”
Rốt cuộc Tiết Tiểu Tần cũng hiểu đầu đuôi sự việc, Thượng Dĩnh lừa gạt cô không chỉ những thứ này… Nghĩ tới mười ngàn đồng trôi theo dòng nước Tiết Tiểu Tần đau lòng gần chết: “Tôi vừa cho Thượng Dĩnh mượn tiền…”
“Mượn bao nhiêu?” Tiểu Viên vừa ăn uống vừa hỏi.
“Mười ngàn.”
“Phụt —— “
Tiết Tiểu Tần tay mắt lanh lẹ né tránh cà phê từ miệng Tiểu Viên phun ra. Vẻ mặt buồn nôn nhìn cô nàng: “Cô cẩn thận một chút đi! Đây là quần áo mới của tôi!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tiểu Viên vội cầm giấy khăn giấy lau miệng. Sau đó, hỏi Tiết Tiểu Tần: “Cô điên rồi hả? Ai lại tùy tiện cho người ta mượn mười ngàn đồng? Cô có quan hệ gì với cô ta?”
“Chỉ là bạn học mà thôi, bình thường cũng chẳng nói được mấy câu.” Tiết Tiểu Tần hối hận vì lúc đầu đã làm sai: “Cô ả gọi điện thoại cho tôi, vừa khóc vừa cầu xin, hơn nữa cô ả ở Bắc Kinh có một mình, không thân không thích… Tôi có thể không giúp đỡ à? Nhất là cô ả nói hoàn toàn không biết Phương tổng đã có vợ.”
Tiểu Viên cảm thán: “Nhìn có vẻ thông minh lắm, hóa ra lại ngu xuẩn như thế.”
Tiết Tiểu Tần: “...”
Nghe xong toàn bộ quá trình, Hoắc Lương bình luận: Thật sự là hả lòng hả dạ.
Tiết Tiểu Tần ăn được một nửa bánh ga-to liền ăn hết vô, cô đưa phần dư cho Hoắc Lương giải quyết. Hoắc Lương cũng không chê, động tác ưu nhã tựa như miếng bánh ga-to kia không phải cái bánh bị Tiết Tiểu Tần chọc vô cùng thê thảm.
Đã lâu không gặp mặt Tiểu Viên, cho nên hai người bàn bạc cùng đi dạo phố. Tiết Tiểu Tần nói Hoắc Lương về nhà trước nhưng anh kiên trì chờ cô về chung. Tiết Tiểu Tần đành phải để anh ngồi chờ trong quán cà phê, thật may là khi ra khỏi cửa cô bỏ iPad vào túi xách, với lại trong quán cà phê cũng có giá sách.
Nhiều ngày làm tổ trong nhà, Tiết Tiểu Tần cảm thán: Có người đi dạo phố với mình thật là tốt! Mặc dù không có thứ gì cần mua, nhưng phụ nữ đi dạo phố hoàn toàn không phải vì mua đồ, mà là vì tìm kiếm niềm vui có một không hai ở trong đó! Tiết Tiểu Tần mua đôi giày, một chiếc váy lại mua thêm hai cái áo khoác dài, chiến lược bán hàng ngược mùa thật sự đâm thẳng vào trái tim của phụ nữ!
Cô còn chấm được một cái cà – vạt, cảm thấy rất thích hợp với Hoắc Lương nên không nhìn thấy giá tiền liền mua luôn. Thành viên nhóm độc thân cẩu – đồng chí Tiểu Viên bày tỏ: Có ông chồng giàu có thật là tốt! Thật hâm mộ! Thật ganh tỵ!
Đi bộ quanh khu mua sắm một vòng, hai người mệt như chó chuẩn bị quay lại quán cà phê tìm Hoắc Lương cùng nhau dùng bữa, sau đó ai về nhà nấy. Thế nhưng vừa vào quán cà phê, Tiết Tiểu Tần liền nổi giận, mấy người phụ nữ ngồi đối diện Hoắc Lương đang làm cái gì? Mấy cô ả này rõ là đang bắt chuyện với Hoắc Lương, nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý, cúi đầu coi như nhóm mỹ nữ tươi xinh ở trước mặt không tồn tại. Ánh mắt anh giống như lưỡi dao, xem ra đã tức giận đến tột đỉnh!
Tuy rằng Hoắc Lương rất ghét loại tình huống này, nhưng anh tuyệt đối không ra tay với phụ nữ. Anh là người đàn ông rất lịch sự, huống chi anh không hi vọng ước số bạo lực bị khai quật ra ngoài. Bởi vì chuyện này đối với anh không phải việc tốt! Anh muốn ở cùng với Tiết Tiểu Tần, nhất định phải nhịn, một chút xíu sai lầm cũng không thể! Vì một khi Hoắc Lương phóng thích ước số bạo lực từ đáy lòng ra, sẽ không thể kiềm hãm được bước chân!
Tiểu Viên líu lưỡi: “Eo ơi, Hoắc tiên sinh thật được chào đón nha! Kết hôn với kiểu đàn ông này thật đáng sợ, tôi thích kiểu đàn ông mặt mũi đoan trang, thành thật, trung hậu và có trách nhiệm hơn.”
Tiết Tiểu Tần híp mắt: “Giúp tôi một chuyện.”
“Hả?”
“Giúp tôi cầm một chút!” Tiết Tiểu Tần cầm túi đồ kín đáo đưa cho Tiểu Viên, sau đó, sửa sang lại mái tóc xoăn của mình, dáng vẻ phong tình bước tới. Hôm nay cô mặc váy liền áo màu trắng, để lộ vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một tay là ôm trọn. Váy dài trên đầu gối 5cm, cặp chân trắng nõn thẳng tắp ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy. Lúc này Tiết Tiểu Tần hết sức điềm đạm, trước khi ra khỏi cửa cô có trang điểm nhẹ. Ban nãy dạo phố có chút mồ hôi nhưng trước khi ra khỏi khu mua sắm cô và Tiểu Viên có vào toilet, trang điểm lại một chút.
Hoắc Lương nghe tiếng bước chân quen thuộc, ngẩng đầu lên liền thấy vợ bé nhỏ đang đi về phía mình, đang định đưa tay nắm tay cô lại bị cô dùng mắt ra hiệu ngăn chặn.
Tiết Tiểu Tần đi tới trước bàn của Hoắc Lương, liếc mắt nhìn mấy người phụ nữ phía đối diện, hỏi: “Xin hỏi, các vị có thể nhường chỗ một chút không?”
Một người phụ nữ tóc xoăn nhuộm đỏ hếch mũi nói: “Cô là ai? Mắc mớ gì chúng tôi phải nhường chỗ cho cô!”
Tiết Tiểu Tần vén tóc, mỉm cười: “Bởi vì tôi muốn bắt chuyện với vị tiên sinh này!”
Mấy người phụ nữ cười ồ lên, người phụ nữ tóc ngắn, ăn mặc bốc lửa lên nói: “Đừng có đùa! Bọn này đã ngồi đây bắt chuyện với vị tiên sinh này suốt một tiếng đồng hồ. Từ đầu tới cuối, anh ta chẳng thèm liếc chúng tôi một cái, cô nghĩ anh ta sẽ để ý tới cô à?” Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Tiết Tiểu Tần không giận mà cười: “Tôi nghĩ dáng dấp của mình không tệ, anh ấy không thể không để ý tới tôi.” Lại hỏi tiếp: “Các cô không cảm thấy nhìn chúng tôi rất xứng đôi hở?”
Cũng không phải không đúng, một người quần tây kết áo sơ mi đen, một người váy áo màu trắng… Thật sự xứng đôi lại huyền bí: “Tôi muốn đánh cược không?”
Tiết Tiểu Tần nói: “Ok! Cô muốn cược cái gì?”
“Cược… mười ly cà phê là được rồi!” Người phụ nữ tóc ngắn đầy tự tin nói. Cô ta không tin người phụ nữ này có thể khiến anh chàng đẹp trai phía đối diện mở miệng nói chuyện. Một tiếng trước, nhóm của cô ta đẩy cửa vào quán, liếc mắt nhìn thấy trai đẹp ngồi ở chỗ này. Dường như anh ta đang chờ ai đó, bọn họ dùng hết cách, mặc kệ họ nói cái gì đối phương vẫn nhắm mắt làm ngơ, thật cao ngạo, lạnh lùng! Tuy dáng người của cô gái diện váy trắng này rất đẹp, nhưng chỉ cần là đàn ông bình thường, nghe phụ nữ lấy bản thân ra cá cược đều sẽ không vui.
Thế nên, mười ly cà phê này bọn họ thắng là cái chắc!
Từ đầu tới cuối, Hoắc Lương chỉ lẳng lặng nhìn. Từ giây phút ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân của Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương nhìn chằm chằm cô, ngoài ra không nhìn thấy bất kì ai khác.
Tiết Tiểu Tần cúi người xuống hỏi Hoắc Lương: “Tiên sinh, xin hỏi anh có để bụng tôi ngồi xuống không?”
Thấy ánh mắt của cô liền biết cô rất muốn chơi, Hoắc Lương thầm thở dài. Từ sau khi anh rơi vào vọng tưởng, Tiết Tiểu Tần thường thường cũng sẽ như vậy. Vì vậy, anh không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Nhóm mỹ nữ ngồi đối diện lộ nụ cười đắc ý.
Tiết Tiểu Tần cười với bọn họ, giật iPad từ trên tay Hoắc Lương, trực tiếp ngồi lên đùi anh!
Mọi người sợ ngây người.
Tiết Tiểu Tần càng táo tợn hơn, ôm cổ Hoắc Lương, nói: “Tối nay có thể mời em ăn cơm không?”
Hoắc Lương mỉm cười: “Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tôi.” Dứt lời, anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô lên hôn nhẹ. Rõ ràng vẫn là người đàn ông đó, rõ ràng vẫn là gương mặt không biểu tình nhưng cảm giác lạnh băng trên người đã giảm xuống, chỉ còn sót lại nét dịu dàng như mùa xuân.
Đúng vậy, Hoắc Lương nhìn Tiết Tiểu Tần không chớp mắt một cái, trong mắt chỉ có cô, chuyên chú mà nghiêm túc.
Báo thù xong, Tiết Tiểu Tần rời khỏi đùi Hoắc Lương, kéo anh đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Nhưng hai người không có lập tức rời đi, Tiết Tiểu Tần gọi năm ly cà phê và năm phần bánh ngọt, không bao lâu cà phê và bánh ngọt được đưa lên bàn Hoắc Lương vừa ngồi. Tiết Tiểu Tần ngoan ngoãn đi theo Hoắc Lương, nhìn năm người vẫn chưa hết khiếp sợ nhìn bọn cô nắm tay, vẻ mặt đều là biểu cảm WTF. Có lẽ bọn họ không hiểu tại sao hai người lại phát triển nhanh như vậy.
Cô không nhịn được cười, quay đầu vẫy vẫy tay với các người đẹp, dùng khẩu hình miệng nói: Đây —- Là —- Chồng —- Của —- Tôi. Sau đó, tay cô làm động tác mời, bày tỏ bánh ngọt và cà phê là cô bồi thường bọn họ.
Con người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp. Hơn nữa, bọn họ chỉ tới bắt chuyện với Hoắc Lương, lại không động tay động chân. Mặc dù không vui nhưng Tiết Tiểu Tần cảm thấy chưa đến mức phải ganh tỵ.
Thấy Tiểu Viên, Hoắc Lương lập tức cầm hết túi xách mà Tiết Tiểu Tần mua, suy nghĩ một chút, anh lại ra hiệu Tiểu Viên đưa mấy túi của cô cho anh xách luôn. Tiểu Viên mặt đỏ lên, thừa dịp Hoắc Lương hai tay xách hết mấy túi đồ lên, Tiểu Viên nói với Tiết Tiểu Tần: “Ông chồng này của cô thật là hoàn mỹ!!!! Cô tìm được ở đâu vậy? Chỉ tôi đi!”
“Xem mắt.” Tiết Tiểu Tần nói thật.
“Xem mắt?” Tiểu Viên trừng mắt: “Đàn ông tốt như thế mà còn đi xem mắt hả?” Tiểu Viên bằng tuổi Tiết Tiểu Tần, đều hai mươi sáu tuổi. Người nhà cô ta đều gấp gần chết, mỗi ngày đều thúc giục cô ta quen bạn trai. Thế nhưng không gặp được người khiến mình yêu thích, Tiểu Viên cũng rất buồn bực, cô ta đâu thể nào kéo đại người đàn ông nào đó trên đường đi kết hôn! Vì vậy, cô ta không thể làm gì khác hơn là cúi đầu trước áp lực của gia đình – đi xem mắt! Nói thật, hiện giờ số lần cô ta đi xem mắt không ba mươi thì cũng hai mươi chín lần, nhưng vẫn không tìm được người vừa ý.
Bây giờ, nghe nói Tiết Tiểu Tần và Hoắc Lương biết nhau là do đi xem mắt, Tiểu Viên căm uất không thôi. Ông trời thật không công bằng, Tiểu Tần dáng dấp xinh đẹp lại có năng lực kiếm tiền, vậy mà còn tặng cho cô ấy một người đàn ông tốt!
“Đúng ra thì anh ấy thầm mến tôi rất lâu, cho nên mượn chuyện xem mắt để theo đuổi tôi.” Tiết Tiểu Tần le lưỡi: “Anh ấy rất thủ đoạn!”
Tiểu Viên càng nghe càng muốn khóc, cô ta cũng muốn có một người đàn ông thủ đoạn như vậy!
Lúc đi dạo phố, Tiết Tiểu Tần có nhận mấy tờ rơi, mặc dù trên tay túi lớn, túi nhỏ đùm đuề nhưng cô vẫn nhận lấy. Bởi vì lúc học đại học, cô từng phát tờ rơi, trời nóng như vậy mà người thì đông đúc, đi khắp mọi nơi phát tờ rơi rất cực khổ. Tuy phần lớn thời gian cô không đọc nội dung trên tờ rơi, nhưng có người đưa tờ rơi cho mình, Tiết Tiểu Tần đều nhận lấy.
Cô nhớ gần đây có một nhà hàng lẩu mới mở, Tiểu Viên rất thích ăn lẩu, cô cũng thích, Hoắc Lương lại càng không ghét. Tiết Tiểu Tần cẩn thận lục túi xách tìm tờ rơi, chỉ vào địa chỉ nói: “Chúng ta đến nơi này ăn đi.”
Lần nay, Hoắc Lương và Tiểu Viên đều tỏ vẻ tán thành.
Tiết Tiểu Tần nhoẻn miệng cười thật tươi.
Tuy nhiên, có câu nói rất hay, nhà dột gặp mưa đêm, thuyền chậm gặp gió ngược. Tiết Tiểu Tần có một khả năng rất đặc biệt chính là nếu cô gặp xui xẻo, như vậy kế tiếp cô càng xúi quẩy.
Trước đó, không phải cô vừa bị bạn học lừa tiền sao? Tự dưng bị thiệt hại mười ngàn đồng —— Tuy là ‘mượn’, nhưng Tiết Tiểu Tần hiểu, xác suất đối phương trả tiền không lớn! Phương tổng quả thực cũng có tiền, đáng tiếc số tiền kia đều nằm trong tay bà nhà của gã, gã chắc chắn sẽ không giúp Thượng Dĩnh trả nợ. Thượng Dĩnh thì khỏi phải nói, em bé còn chưa sinh, sinh em bé rồi thì cần càng nhiều tiền hơn.
Điều khiến cho Tiết Tiểu Tần bất ngờ chính là cô gặp người mình không muốn thấy!
Cửa tiệm mới khai trương đều có ưu đãi, hơn nữa rất thỏa đáng. Ba người bọn họ đều có thể ăn cay, cho nên chỉ cần một nồi lẩu là được. Thế nhưng Tiết Tiểu Tần sợ Hoắc Lương không chịu nhúng đồ ăn vào chung nồi lẩu với người khác, cô liền nhờ nhân viên phục vụ bưng nồi hai ngăn lên, ai ngờ hai ngăn đều là nước dùng cay!!!
Tiểu Viên không nói gì, Hoắc tiên sinh có dáng dấp đẹp trai như vậy, có chút kì quái cũng có thể tha thứ. Hơn nữa, một mình cô dùng nửa nồi, chẳng phải càng vui vẻ hơn à?
Vừa bắt đầu ăn, còn chưa ăn xong đã có người bước tới chào hỏi Tiết Tiểu Tần: “Tiết tiểu thư?”
Tiết Tiểu Tần ngẩng đầu nhìn lên, nhìn một lúc lâu vẫn không nhận ra đối phương là ai. Cô không giỏi nhớ mặt người khác, nên ngập ngừng hỏi: “Tiên sinh là ai?”
Người đàn ông đang mỉm cười lập tức xụ mặt: “Cô không nhớ tôi?”
Hoắc Lương thì thầm nhắc ở bên tai Tiết Tiểu Tần: “Đối tượng xem mắt thứ tư của em, cái người vừa mở miệng liền hỏi em có phải con gái một hay không, trong nhà có mấy phòng, đồ cưới nhiều hay ít, còn đề nghị em ra tiền trang trí phòng tân hôn nhưng giấy tờ bất động sản của em phải ghi thêm tên gã – A tiên sinh.”
Nghe xong, Tiết Tiểu Tần trợn tròn mắt không thể tin Hoắc Lương quen thuộc đối tượng xem mắt của cô hơn cả cô. May mắn là có Hoắc Lương nhắc nhở, Tiết Tiểu Tần mới nhớ ra. Vị A tiên sinh này chính là dì ở sát vách giới thiệu, hình như là giám đốc công ty gì đó, rất có năng lực, điểm không tốt chính là hay tính toán chi li, đặc biệt thích chiếm món hời từ người khác, tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt.
Hồi tưởng lại, Tiết Tiểu Tần cảm thấy bị sét đánh trúng, khóe miệng cô giật giật: “Là anh à, thật trùng hợp! Có chuyện gì không?”
Thực ra, A tiên sinh theo mấy người bạn đến quán này ăn cơm. Đàn ông ấy mà, đôi mắt luôn đuổi theo bóng dáng người đẹp, một người trong nhóm liếc thấy Tiết Tiểu Tần liền chỉ vào cô, nói diện mạo, khí chất, vóc dáng đều tốt nhất. A tiên sinh vừa ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên nghĩ: Hê, người này gã biết nè!
Rốt cuộc Tiết Tiểu Tần cũng hiểu đầu đuôi sự việc, Thượng Dĩnh lừa gạt cô không chỉ những thứ này… Nghĩ tới mười ngàn đồng trôi theo dòng nước Tiết Tiểu Tần đau lòng gần chết: “Tôi vừa cho Thượng Dĩnh mượn tiền…”
“Mượn bao nhiêu?” Tiểu Viên vừa ăn uống vừa hỏi.
“Mười ngàn.”
“Phụt —— “
Tiết Tiểu Tần tay mắt lanh lẹ né tránh cà phê từ miệng Tiểu Viên phun ra. Vẻ mặt buồn nôn nhìn cô nàng: “Cô cẩn thận một chút đi! Đây là quần áo mới của tôi!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tiểu Viên vội cầm giấy khăn giấy lau miệng. Sau đó, hỏi Tiết Tiểu Tần: “Cô điên rồi hả? Ai lại tùy tiện cho người ta mượn mười ngàn đồng? Cô có quan hệ gì với cô ta?”
“Chỉ là bạn học mà thôi, bình thường cũng chẳng nói được mấy câu.” Tiết Tiểu Tần hối hận vì lúc đầu đã làm sai: “Cô ả gọi điện thoại cho tôi, vừa khóc vừa cầu xin, hơn nữa cô ả ở Bắc Kinh có một mình, không thân không thích… Tôi có thể không giúp đỡ à? Nhất là cô ả nói hoàn toàn không biết Phương tổng đã có vợ.”
Tiểu Viên cảm thán: “Nhìn có vẻ thông minh lắm, hóa ra lại ngu xuẩn như thế.”
Tiết Tiểu Tần: “...”
Nghe xong toàn bộ quá trình, Hoắc Lương bình luận: Thật sự là hả lòng hả dạ.
Tiết Tiểu Tần ăn được một nửa bánh ga-to liền ăn hết vô, cô đưa phần dư cho Hoắc Lương giải quyết. Hoắc Lương cũng không chê, động tác ưu nhã tựa như miếng bánh ga-to kia không phải cái bánh bị Tiết Tiểu Tần chọc vô cùng thê thảm.
Đã lâu không gặp mặt Tiểu Viên, cho nên hai người bàn bạc cùng đi dạo phố. Tiết Tiểu Tần nói Hoắc Lương về nhà trước nhưng anh kiên trì chờ cô về chung. Tiết Tiểu Tần đành phải để anh ngồi chờ trong quán cà phê, thật may là khi ra khỏi cửa cô bỏ iPad vào túi xách, với lại trong quán cà phê cũng có giá sách.
Nhiều ngày làm tổ trong nhà, Tiết Tiểu Tần cảm thán: Có người đi dạo phố với mình thật là tốt! Mặc dù không có thứ gì cần mua, nhưng phụ nữ đi dạo phố hoàn toàn không phải vì mua đồ, mà là vì tìm kiếm niềm vui có một không hai ở trong đó! Tiết Tiểu Tần mua đôi giày, một chiếc váy lại mua thêm hai cái áo khoác dài, chiến lược bán hàng ngược mùa thật sự đâm thẳng vào trái tim của phụ nữ!
Cô còn chấm được một cái cà – vạt, cảm thấy rất thích hợp với Hoắc Lương nên không nhìn thấy giá tiền liền mua luôn. Thành viên nhóm độc thân cẩu – đồng chí Tiểu Viên bày tỏ: Có ông chồng giàu có thật là tốt! Thật hâm mộ! Thật ganh tỵ!
Đi bộ quanh khu mua sắm một vòng, hai người mệt như chó chuẩn bị quay lại quán cà phê tìm Hoắc Lương cùng nhau dùng bữa, sau đó ai về nhà nấy. Thế nhưng vừa vào quán cà phê, Tiết Tiểu Tần liền nổi giận, mấy người phụ nữ ngồi đối diện Hoắc Lương đang làm cái gì? Mấy cô ả này rõ là đang bắt chuyện với Hoắc Lương, nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý, cúi đầu coi như nhóm mỹ nữ tươi xinh ở trước mặt không tồn tại. Ánh mắt anh giống như lưỡi dao, xem ra đã tức giận đến tột đỉnh!
Tuy rằng Hoắc Lương rất ghét loại tình huống này, nhưng anh tuyệt đối không ra tay với phụ nữ. Anh là người đàn ông rất lịch sự, huống chi anh không hi vọng ước số bạo lực bị khai quật ra ngoài. Bởi vì chuyện này đối với anh không phải việc tốt! Anh muốn ở cùng với Tiết Tiểu Tần, nhất định phải nhịn, một chút xíu sai lầm cũng không thể! Vì một khi Hoắc Lương phóng thích ước số bạo lực từ đáy lòng ra, sẽ không thể kiềm hãm được bước chân!
Tiểu Viên líu lưỡi: “Eo ơi, Hoắc tiên sinh thật được chào đón nha! Kết hôn với kiểu đàn ông này thật đáng sợ, tôi thích kiểu đàn ông mặt mũi đoan trang, thành thật, trung hậu và có trách nhiệm hơn.”
Tiết Tiểu Tần híp mắt: “Giúp tôi một chuyện.”
“Hả?”
“Giúp tôi cầm một chút!” Tiết Tiểu Tần cầm túi đồ kín đáo đưa cho Tiểu Viên, sau đó, sửa sang lại mái tóc xoăn của mình, dáng vẻ phong tình bước tới. Hôm nay cô mặc váy liền áo màu trắng, để lộ vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một tay là ôm trọn. Váy dài trên đầu gối 5cm, cặp chân trắng nõn thẳng tắp ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy. Lúc này Tiết Tiểu Tần hết sức điềm đạm, trước khi ra khỏi cửa cô có trang điểm nhẹ. Ban nãy dạo phố có chút mồ hôi nhưng trước khi ra khỏi khu mua sắm cô và Tiểu Viên có vào toilet, trang điểm lại một chút.
Hoắc Lương nghe tiếng bước chân quen thuộc, ngẩng đầu lên liền thấy vợ bé nhỏ đang đi về phía mình, đang định đưa tay nắm tay cô lại bị cô dùng mắt ra hiệu ngăn chặn.
Tiết Tiểu Tần đi tới trước bàn của Hoắc Lương, liếc mắt nhìn mấy người phụ nữ phía đối diện, hỏi: “Xin hỏi, các vị có thể nhường chỗ một chút không?”
Một người phụ nữ tóc xoăn nhuộm đỏ hếch mũi nói: “Cô là ai? Mắc mớ gì chúng tôi phải nhường chỗ cho cô!”
Tiết Tiểu Tần vén tóc, mỉm cười: “Bởi vì tôi muốn bắt chuyện với vị tiên sinh này!”
Mấy người phụ nữ cười ồ lên, người phụ nữ tóc ngắn, ăn mặc bốc lửa lên nói: “Đừng có đùa! Bọn này đã ngồi đây bắt chuyện với vị tiên sinh này suốt một tiếng đồng hồ. Từ đầu tới cuối, anh ta chẳng thèm liếc chúng tôi một cái, cô nghĩ anh ta sẽ để ý tới cô à?” Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Tiết Tiểu Tần không giận mà cười: “Tôi nghĩ dáng dấp của mình không tệ, anh ấy không thể không để ý tới tôi.” Lại hỏi tiếp: “Các cô không cảm thấy nhìn chúng tôi rất xứng đôi hở?”
Cũng không phải không đúng, một người quần tây kết áo sơ mi đen, một người váy áo màu trắng… Thật sự xứng đôi lại huyền bí: “Tôi muốn đánh cược không?”
Tiết Tiểu Tần nói: “Ok! Cô muốn cược cái gì?”
“Cược… mười ly cà phê là được rồi!” Người phụ nữ tóc ngắn đầy tự tin nói. Cô ta không tin người phụ nữ này có thể khiến anh chàng đẹp trai phía đối diện mở miệng nói chuyện. Một tiếng trước, nhóm của cô ta đẩy cửa vào quán, liếc mắt nhìn thấy trai đẹp ngồi ở chỗ này. Dường như anh ta đang chờ ai đó, bọn họ dùng hết cách, mặc kệ họ nói cái gì đối phương vẫn nhắm mắt làm ngơ, thật cao ngạo, lạnh lùng! Tuy dáng người của cô gái diện váy trắng này rất đẹp, nhưng chỉ cần là đàn ông bình thường, nghe phụ nữ lấy bản thân ra cá cược đều sẽ không vui.
Thế nên, mười ly cà phê này bọn họ thắng là cái chắc!
Từ đầu tới cuối, Hoắc Lương chỉ lẳng lặng nhìn. Từ giây phút ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân của Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương nhìn chằm chằm cô, ngoài ra không nhìn thấy bất kì ai khác.
Tiết Tiểu Tần cúi người xuống hỏi Hoắc Lương: “Tiên sinh, xin hỏi anh có để bụng tôi ngồi xuống không?”
Thấy ánh mắt của cô liền biết cô rất muốn chơi, Hoắc Lương thầm thở dài. Từ sau khi anh rơi vào vọng tưởng, Tiết Tiểu Tần thường thường cũng sẽ như vậy. Vì vậy, anh không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Nhóm mỹ nữ ngồi đối diện lộ nụ cười đắc ý.
Tiết Tiểu Tần cười với bọn họ, giật iPad từ trên tay Hoắc Lương, trực tiếp ngồi lên đùi anh!
Mọi người sợ ngây người.
Tiết Tiểu Tần càng táo tợn hơn, ôm cổ Hoắc Lương, nói: “Tối nay có thể mời em ăn cơm không?”
Hoắc Lương mỉm cười: “Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tôi.” Dứt lời, anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô lên hôn nhẹ. Rõ ràng vẫn là người đàn ông đó, rõ ràng vẫn là gương mặt không biểu tình nhưng cảm giác lạnh băng trên người đã giảm xuống, chỉ còn sót lại nét dịu dàng như mùa xuân.
Đúng vậy, Hoắc Lương nhìn Tiết Tiểu Tần không chớp mắt một cái, trong mắt chỉ có cô, chuyên chú mà nghiêm túc.
Báo thù xong, Tiết Tiểu Tần rời khỏi đùi Hoắc Lương, kéo anh đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Nhưng hai người không có lập tức rời đi, Tiết Tiểu Tần gọi năm ly cà phê và năm phần bánh ngọt, không bao lâu cà phê và bánh ngọt được đưa lên bàn Hoắc Lương vừa ngồi. Tiết Tiểu Tần ngoan ngoãn đi theo Hoắc Lương, nhìn năm người vẫn chưa hết khiếp sợ nhìn bọn cô nắm tay, vẻ mặt đều là biểu cảm WTF. Có lẽ bọn họ không hiểu tại sao hai người lại phát triển nhanh như vậy.
Cô không nhịn được cười, quay đầu vẫy vẫy tay với các người đẹp, dùng khẩu hình miệng nói: Đây —- Là —- Chồng —- Của —- Tôi. Sau đó, tay cô làm động tác mời, bày tỏ bánh ngọt và cà phê là cô bồi thường bọn họ.
Con người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp. Hơn nữa, bọn họ chỉ tới bắt chuyện với Hoắc Lương, lại không động tay động chân. Mặc dù không vui nhưng Tiết Tiểu Tần cảm thấy chưa đến mức phải ganh tỵ.
Thấy Tiểu Viên, Hoắc Lương lập tức cầm hết túi xách mà Tiết Tiểu Tần mua, suy nghĩ một chút, anh lại ra hiệu Tiểu Viên đưa mấy túi của cô cho anh xách luôn. Tiểu Viên mặt đỏ lên, thừa dịp Hoắc Lương hai tay xách hết mấy túi đồ lên, Tiểu Viên nói với Tiết Tiểu Tần: “Ông chồng này của cô thật là hoàn mỹ!!!! Cô tìm được ở đâu vậy? Chỉ tôi đi!”
“Xem mắt.” Tiết Tiểu Tần nói thật.
“Xem mắt?” Tiểu Viên trừng mắt: “Đàn ông tốt như thế mà còn đi xem mắt hả?” Tiểu Viên bằng tuổi Tiết Tiểu Tần, đều hai mươi sáu tuổi. Người nhà cô ta đều gấp gần chết, mỗi ngày đều thúc giục cô ta quen bạn trai. Thế nhưng không gặp được người khiến mình yêu thích, Tiểu Viên cũng rất buồn bực, cô ta đâu thể nào kéo đại người đàn ông nào đó trên đường đi kết hôn! Vì vậy, cô ta không thể làm gì khác hơn là cúi đầu trước áp lực của gia đình – đi xem mắt! Nói thật, hiện giờ số lần cô ta đi xem mắt không ba mươi thì cũng hai mươi chín lần, nhưng vẫn không tìm được người vừa ý.
Bây giờ, nghe nói Tiết Tiểu Tần và Hoắc Lương biết nhau là do đi xem mắt, Tiểu Viên căm uất không thôi. Ông trời thật không công bằng, Tiểu Tần dáng dấp xinh đẹp lại có năng lực kiếm tiền, vậy mà còn tặng cho cô ấy một người đàn ông tốt!
“Đúng ra thì anh ấy thầm mến tôi rất lâu, cho nên mượn chuyện xem mắt để theo đuổi tôi.” Tiết Tiểu Tần le lưỡi: “Anh ấy rất thủ đoạn!”
Tiểu Viên càng nghe càng muốn khóc, cô ta cũng muốn có một người đàn ông thủ đoạn như vậy!
Lúc đi dạo phố, Tiết Tiểu Tần có nhận mấy tờ rơi, mặc dù trên tay túi lớn, túi nhỏ đùm đuề nhưng cô vẫn nhận lấy. Bởi vì lúc học đại học, cô từng phát tờ rơi, trời nóng như vậy mà người thì đông đúc, đi khắp mọi nơi phát tờ rơi rất cực khổ. Tuy phần lớn thời gian cô không đọc nội dung trên tờ rơi, nhưng có người đưa tờ rơi cho mình, Tiết Tiểu Tần đều nhận lấy.
Cô nhớ gần đây có một nhà hàng lẩu mới mở, Tiểu Viên rất thích ăn lẩu, cô cũng thích, Hoắc Lương lại càng không ghét. Tiết Tiểu Tần cẩn thận lục túi xách tìm tờ rơi, chỉ vào địa chỉ nói: “Chúng ta đến nơi này ăn đi.”
Lần nay, Hoắc Lương và Tiểu Viên đều tỏ vẻ tán thành.
Tiết Tiểu Tần nhoẻn miệng cười thật tươi.
Tuy nhiên, có câu nói rất hay, nhà dột gặp mưa đêm, thuyền chậm gặp gió ngược. Tiết Tiểu Tần có một khả năng rất đặc biệt chính là nếu cô gặp xui xẻo, như vậy kế tiếp cô càng xúi quẩy.
Trước đó, không phải cô vừa bị bạn học lừa tiền sao? Tự dưng bị thiệt hại mười ngàn đồng —— Tuy là ‘mượn’, nhưng Tiết Tiểu Tần hiểu, xác suất đối phương trả tiền không lớn! Phương tổng quả thực cũng có tiền, đáng tiếc số tiền kia đều nằm trong tay bà nhà của gã, gã chắc chắn sẽ không giúp Thượng Dĩnh trả nợ. Thượng Dĩnh thì khỏi phải nói, em bé còn chưa sinh, sinh em bé rồi thì cần càng nhiều tiền hơn.
Điều khiến cho Tiết Tiểu Tần bất ngờ chính là cô gặp người mình không muốn thấy!
Cửa tiệm mới khai trương đều có ưu đãi, hơn nữa rất thỏa đáng. Ba người bọn họ đều có thể ăn cay, cho nên chỉ cần một nồi lẩu là được. Thế nhưng Tiết Tiểu Tần sợ Hoắc Lương không chịu nhúng đồ ăn vào chung nồi lẩu với người khác, cô liền nhờ nhân viên phục vụ bưng nồi hai ngăn lên, ai ngờ hai ngăn đều là nước dùng cay!!!
Tiểu Viên không nói gì, Hoắc tiên sinh có dáng dấp đẹp trai như vậy, có chút kì quái cũng có thể tha thứ. Hơn nữa, một mình cô dùng nửa nồi, chẳng phải càng vui vẻ hơn à?
Vừa bắt đầu ăn, còn chưa ăn xong đã có người bước tới chào hỏi Tiết Tiểu Tần: “Tiết tiểu thư?”
Tiết Tiểu Tần ngẩng đầu nhìn lên, nhìn một lúc lâu vẫn không nhận ra đối phương là ai. Cô không giỏi nhớ mặt người khác, nên ngập ngừng hỏi: “Tiên sinh là ai?”
Người đàn ông đang mỉm cười lập tức xụ mặt: “Cô không nhớ tôi?”
Hoắc Lương thì thầm nhắc ở bên tai Tiết Tiểu Tần: “Đối tượng xem mắt thứ tư của em, cái người vừa mở miệng liền hỏi em có phải con gái một hay không, trong nhà có mấy phòng, đồ cưới nhiều hay ít, còn đề nghị em ra tiền trang trí phòng tân hôn nhưng giấy tờ bất động sản của em phải ghi thêm tên gã – A tiên sinh.”
Nghe xong, Tiết Tiểu Tần trợn tròn mắt không thể tin Hoắc Lương quen thuộc đối tượng xem mắt của cô hơn cả cô. May mắn là có Hoắc Lương nhắc nhở, Tiết Tiểu Tần mới nhớ ra. Vị A tiên sinh này chính là dì ở sát vách giới thiệu, hình như là giám đốc công ty gì đó, rất có năng lực, điểm không tốt chính là hay tính toán chi li, đặc biệt thích chiếm món hời từ người khác, tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt.
Hồi tưởng lại, Tiết Tiểu Tần cảm thấy bị sét đánh trúng, khóe miệng cô giật giật: “Là anh à, thật trùng hợp! Có chuyện gì không?”
Thực ra, A tiên sinh theo mấy người bạn đến quán này ăn cơm. Đàn ông ấy mà, đôi mắt luôn đuổi theo bóng dáng người đẹp, một người trong nhóm liếc thấy Tiết Tiểu Tần liền chỉ vào cô, nói diện mạo, khí chất, vóc dáng đều tốt nhất. A tiên sinh vừa ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên nghĩ: Hê, người này gã biết nè!
Danh sách chương