“Tôi buông tay để cho em rời đi, nhưng tôi chắc chắn sẽ theo đuổi em, sau đó làm ra chuyện đáng sợ. Em không thích thì tôi sẽ không làm. Tôi thà tự giết bản thân chứ không trói buộc em.” Ngược lại sau khi em rời khỏi tôi, em chắc chắn sẽ đón chào cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Tiết Tiểu Tần không biết nên hình dung như thế khi bản thân nghe Hoắc Lương như vậy. Cô nhìn anh, anh không có biểu cảm gì khác, bình tĩnh nói chuyện tựa như đang nói với cô rằng hôm nay thời tiết thật đẹp. Cuối cùng, cô không nhịn được ôm cổ anh, thì thào mắng anh: “Chàng đúng là tên ngốc!”
Hoắc Lương lập tức phủ nhận: “Chỉ số thông minh của tôi cao tới 180, cái chữ ngốc này tuyệt đối không dính dáng gì tới tôi.”
“Không.” Tiết Tiểu Tần lắc đầu: “Chàng chính là chàng ngốc, rất ngốc, rất ngốc, còn ngốc hơn em.”
Chỉ có kẻ ngốc mới mổ xẻ trái tim mình ra cho người khác nhìn, không sợ hãi mà yêu một người. Tiết Tiểu Tần tự nhận bản thân không thể làm được điều này, cô yêu Hoắc Lương, việc này là không thể phủ nhận nhưng so với tình yêu Hoắc Lương dành cho cô, tình yêu của cô liền trở nên tầm thường. Yêu như thế, cô không thể làm được, đương nhiên cũng chẳng thể báo đáp anh.
Âm thầm mà sâu đậm, cần cảm nhận thật cẩn thận mới có thể quý trọng.
Sau cùng cô cười cười, ghé vào bên tai Hoắc Lương khẽ nói: “Em yêu chàng.”
Khóe miệng Hoắc Lương rất nhẹ nhàng cong lên.
Tôi cũng yêu em.
Nhìn Hoắc Lương ngoan ngoãn nằm thẳng, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một hồi, rốt cuộc không đành lòng xuống tay giày vò anh. Vì vậy, cô cởi dây xích và khóa thắt lưng, kéo Hoắc Lương ngồi dậy, dựa vào lòng anh làm nũng bắt anh ôm cô đến phòng bếp, bởi vì cô… Đói bụng.
Hoắc Lương vô cùng chịu khó ôm vợ yêu vào phòng bếp, đặt cô ngồi lên ghế, bản thân trở về phòng ngủ lấy điện thoại cho cô chơi. Sau đó, anh bắt đầu nấu cơm cho Tiết Tiểu Tần.
Tiết Tiểu Tần cảm thấy Hoắc Lương mặc quân trang rất đẹp nên cô không cho phép anh cởi xuống. Trước tiên cô chụp vội vài tấm hình, sau đó một tay chống cằm, một tay chuyển điện thoại nhìn Hoắc Lương chảy nước miếng. Người thì đẹp, bóng lưng cũng hoàn mỹ. Dáng người cao ngất như cây bạch dương, vòng eo ấy, đôi chân dài ấy… Tiết Tiểu Tần quệt miệng, nhắc nhở bản thân phải rụt rè một chút.
Ngủ cũng đã ngủ bao nhiêu lần, làm sao cô vẫn không thể chống cự được thế nhỉ? Hoắc Lương mặc quân phục phẳng phiu, đằng trước mang tạp dề in hình con gấu, cách ăn mặc buồn cười như thế nhưng mặc trên người anh chẳng cảm thấy buồn cười tí nào.
Tiết Tiểu Tần chống cằm nhìn Hoắc Lương làm cơm rang cho mình, miệng nở nụ cười thật tươi, đáy lòng tràn ngập vui mừng.
Kế đó, cô bị tiếng chuông điện thoại di động làm giật mình!
Lại là số điện thoại xa lạ, Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một hồi xem có nên nghe hay không, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của Hoắc Lương, thế là cô dứt khoát nhấn nút không nghe. Cô thà ngắm ông xã nhà mình còn hơn tiếp điện thoại người xa lạ.
Vừa nhấn từ chối nghe đối phương lại gọi tới, Tiết Tiểu Tần lại từ chối, đối phương tiếp tục gọi tới, một người từ chối một người gọi, dường như đều có lòng kiên nhẫn giống nhau. Tiết Tiểu Tần buồn bực nghe điện thoại: “Alo! Xin hỏi ai vậy?”
Nghe giọng cô rất tức giận, Hoắc Lương liền quay đầu nhìn cô. Tiết Tiểu Tần lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn Hoắc Lương, tiếp đó thảng thốt nói: “… Thượng Dĩnh?”
F*ck! Cô ả này còn dám gọi điện thoại cho cô?
Tiết Tiểu Tần càng nghe điện thoại càng lộ rõ vẻ mặt WTF, khóe miệng cô co quắp: “Tôi là mẹ cô à? Tạm biệt không tiễn!” Liền cúp máy, đưa số điện thoại vào sổ đen, chắt lưỡi hít hà: “Bệnh thần kinh! Thiếu tiền tôi chưa trả còn muốn tôi giúp đỡ, cô quên ngày đó cô mắng tôi không có giáo dục, không có phẩm chất hả?”
Mệt cô còn nghĩ chỉ có bản thân có trí nhớ ba giây, té ra Thượng Dĩnh mới là cá vàng thành tinh*.
*Cá vàng có trí nhớ trong 3 giây. Giải thích theo truyện thôi, còn sự thật trí nhớ cá vàng như thế nào thì mấy bạn hỏi bác google nhé:v
Hoắc Lương hỏi: “Cô ta tìm em nhờ giúp đỡ?”
“Đúng ạ.” Tiết Tiểu Tần khẽ cười he he: “Nhất định anh không đoán được cô ta tìm em nhờ giúp đỡ chuyện gì đâu.”
Hoắc Lương xoay người cắt hành: “Nếu không mượn tiền thì cũng là xin ở nhờ.”
Tiết Tiểu Tần kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
Hoắc Lương nói: “Đoán.” Trên thực tế thì không phải, Tiết Tiểu Tần trêu chọc anh, bắt nạt anh đều không sao hết nhưng nếu có người dám nói một câu không hay với Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương chắc chắn ghi thù đến 2100 năm. Luật sư ly hôn của bà Phương là anh giới thiệu, người nọ là người nhà bệnh nhân của anh, sau khi Phương tổng ra khỏi nhà không tìm được công việc cũng là do anh ‘chào hỏi’ với nhân vật lớn —— Vị nhân vật lớn này là người ngày trước được anh phẫu thuật cứu sống.
Thoạt nhìn anh không quyền không thế chỉ có tiền nhưng Hoắc Lương giao thiệp rất rộng. Về phần A tiên sinh, cái ghế giám đốc của gã chẳng giữ được bao lâu.
Hoắc Lương không nghĩ rằng việc đi cửa sau để trả thù sau lưng là hành động của tiểu nhân, hơn nữa anh sẽ không để cho Tiết Tiểu Tần biết. Người khác không đụng chạm mình, mình chẳng đụng chạm người khác, bản thân anh chịu thiệt một chút thì không sao, Tiểu Tần thì không được.
Tên cuồng bảo vệ vợ còn giả bộ vô tội nói: “Xem ra cuộc sống của bọn họ không được tốt.”
“Cũng không thể nói không tốt, bình thường ấy chứ, chính là kiểu cuộc sống của người bình thường.” Tiết Tiểu Tần nhún nhún vai: “Nhưng so với cuộc sống trước kia, khẳng định rất là cực khổ. Dù sao thì trước kia Phương tổng có bà Phương nuôi, Thượng Dĩnh có Phương tổng nuôi. Đáng tiếc khi ly hôn, Phương tổng rời khỏi nhà với bàn tay trắng, tiền gửi ngân hàng cũng chẳng còn bao nhiêu; Thượng Dĩnh càng khỏi phải nói, thiếu nữ Nguyệt Quang.”
“… Thiếu nữ Nguyệt Quang?” Hoắc Lương không hiểu.
“Tiền tiêu vặt mỗi tháng đều xài hết, gọi là Nguyệt Quang*.” Tiết Tiểu Tần giải thích với anh, Hoắc Lương liền hiểu rõ.
*Quang: nhẵn bóng, sạch sẽ.
Nói xong, Tiết Tiểu Tần cảm thấy buồn cười: “Bọn họ đều không có tiền nhưng vẫn ở lại khách sạn, bây giờ không thể ở khách sạn được nữa nhưng hai người đều không dám về nhà, vì bà Phương vẫn canh giữ nhà Phương tổng. Thượng Dĩnh kể bà Phương nói không cho phép bọn họ trở lại, những thứ khác thì mặc kệ. Cho nên bọn họ liền ở lại khách sạn nhưng trên người không có tiền, nghĩ em là kẻ coi tiền như rác chắc.”
Cô cũng không phải người thiểu năng trí tuệ, quăng tiền vào động không đáy kiểu này cô sẽ được lợi ích gì? Mặc dù cứu người như cứu hỏa nhưng Tiết Tiểu Tần cũng là cô gái mang thù. Thượng Dĩnh biết rõ Phương tổng đã kết hôn nhưng vẫn qua lại với gã, làm tiểu tam cũng không phải chuyện phạm pháp, về tình về lý Tiết Tiểu Tần đều không thể nào chấp nhận được. Hơn nữa, quan hệ giữa các cô không tốt đến thế.
“Em cự tuyệt à?”
“Dạ đúng, chẳng lẽ em còn cho cô ta mượn, em đâu có ngu!” Tiết Tiểu Tần bĩu môi, nhắc nhở Hoắc Lương rang cơm nhớ thêm tôm đã bóc vỏ: “Anh đoán xem cô ta nói cái gì.”
“Nói cái gì?” Thực ra Hoắc Lương chẳng hề muốn biết nhưng trong tình huống vợ yêu đang hăng hái tám chuyện, anh vẫn nên làm người lắng nghe. Làm người lắng nghe cũng phải có kỹ xảo, ví dụ như tiếp lời đúng lúc, bày tỏ lòng hiếu kỳ của mình, sau đó giọng điệu biểu hiện ra ngoài phải hoàn mỹ —— Đối với người bệnh mặt liệt thời kì cuối, Hoắc Lương có thể làm đến nước này, thật sự cần phải khen thưởng một phen.
“Cô ta nói muốn tới nhà chúng ta ở nhờ!” Tiết Tiểu Tần lòng đầy căm phẫn hỏi anh: “Anh cũng cảm thấy rất bệnh đúng không? So với kẻ bệnh tâm thần như cô ta, anh hoàn toàn không giống bệnh tâm thần một chút nào!”
Hoắc Lương: “…” Anh cảm thấy mình nên hài lòng hay mất mác? Bản thân ngay cả người bệnh tâm thần cũng không làm tốt, thế giới này làm sao vậy?
“Bệnh tâm thần!” Tiết Tiểu Tần đánh giá một lần nữa: “Còn hùng hồn yêu cầu em phải chứa chấp cô ta và Phương tổng! Thật không biết xấu hổ! Em cùng cô ta có quan hệ như thế nào? Em ——“ Cô định tiếp tục nói móc nhưng vừa nhìn khuôn mặt hết sức bình tĩnh của Hoắc tiên sinh, cô lập tức xì hơi: “Thôi, em không thèm nói với anh nữa.”
Hoắc Lương hoảng hốt, không phải anh rất cố gắng nghe cô tám chuyện ư? Vì sao cô không muốn nói với anh. Hoắc Lương đang muốn bù đắp, Tiết Tiểu Tần đã bấm máy gọi cho Tiểu Viên, anh ngơ ngác nhìn cô kích động nấu cháo điện thoại với Tiểu Viên, sau đó mất mác xoay người tiếp tục nấu đồ ăn.
Tiểu Viên chưa từng nhìn thấy cực phẩm tụ tập như thế, cô ấy hỏi Tiết Tiểu Tần, Thượng Dĩnh có biết địa chỉ nhà cô hay không, sợ Thượng Dĩnh trực tiếp đến cửa đòi ở nhờ. Tiết Tiểu Tần bị sét đánh: “Không phải chứ? Chẳng qua cô yên tâm đi, cô ta không biết địa chỉ nhà tôi đâu. Với lại tôi và Hoắc tiên sinh ít ra ngoài, khẳng định không gặp được!”
“Cô đừng mạnh mồm… Biết cái gì gọi là nói linh không?” Tiểu Viên nhắc nhở cô.
Tiết Tiểu Tần lập tức ngậm miệng, không dám nói tiếp. Nước chảy ngược dòng còn chưa có vượt qua, cô rất có thể sẽ gặp lại đóa hoa kỳ lạ kia, vì phòng ngừa chuyện tốt không linh chuyện xấu linh, cái gì cũng không cần nói.
Cúp điện thoại, cô vào nhóm chat gào thét như thường lệ. Chị cả, chị hai, chị ba đều bày tỏ dáng vẻ lên máu, bọn họ đều nghĩ vì sao hồi còn đi học không nhận ra Thượng Dĩnh là đóa hoa kỳ lạ. Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, nếu không làm sao cô cho cô ả mượn tiền? Thật lòng cô rất muốn hỏi một câu, khả năng Thượng Dĩnh trả tiền lại cho cô có lớn hay không?
Đáp án đương nhiên là không lớn. Tiết Tiểu Tần đau lòng mười ngàn đồng gần chết, số tiền này đủ cho cô mua rất nhiều kem, đủ để cô ăn thật lâu. Thà rằng quyên góp tiền cho từ thiện còn hơn cho đôi cẩu nam nữ kia thuê phòng!
Hoắc Lương bưng cơm đặt trước mặt cô, rót một ly nước. Tiết Tiểu Tần cầm muỗng tự múc ăn một ngụm, đút Hoắc Lương một ngụm. Cuộc sống này, khắp nơi đều là cẩu huyết, chỗ nào cũng có thể gặp đóa hoa kỳ lạ.
Cơm nước xong ngồi nghỉ một lát, hai vợ chồng son đi vào phòng ngủ làm ổ trên giường xem TV, mới ôm nhau ngủ. Nếu không phải cô biết Hoắc Lương làm biện pháp an toàn, Tiết Tiểu Tần thật sự cho rằng mình mang thai. Hiện tại cô rất thích ngủ, cũng rất thích ăn mấy món chua cay, quan trọng nhất là bà dì của cô tháng này tới trễ vài ngày…
Không thể nào? Cô sờ sờ bụng nghĩ chẳng lẽ cô sắp làm mẹ? Hay là lúc trước thấy bụng Thưởng Dĩnh, nên cô sinh ra ảo giác muốn làm mẹ?
Suy nghĩ miên man một hồi cô mới ngủ thiếp đi, trước lúc ngủ Tiết Tiểu Tần chợt nhớ: Cô chưa chuẩn bị quà kỉ niệm tròn một năm kết hôn cho Hoắc tiên sinh!
Tiết Tiểu Tần không biết nên hình dung như thế khi bản thân nghe Hoắc Lương như vậy. Cô nhìn anh, anh không có biểu cảm gì khác, bình tĩnh nói chuyện tựa như đang nói với cô rằng hôm nay thời tiết thật đẹp. Cuối cùng, cô không nhịn được ôm cổ anh, thì thào mắng anh: “Chàng đúng là tên ngốc!”
Hoắc Lương lập tức phủ nhận: “Chỉ số thông minh của tôi cao tới 180, cái chữ ngốc này tuyệt đối không dính dáng gì tới tôi.”
“Không.” Tiết Tiểu Tần lắc đầu: “Chàng chính là chàng ngốc, rất ngốc, rất ngốc, còn ngốc hơn em.”
Chỉ có kẻ ngốc mới mổ xẻ trái tim mình ra cho người khác nhìn, không sợ hãi mà yêu một người. Tiết Tiểu Tần tự nhận bản thân không thể làm được điều này, cô yêu Hoắc Lương, việc này là không thể phủ nhận nhưng so với tình yêu Hoắc Lương dành cho cô, tình yêu của cô liền trở nên tầm thường. Yêu như thế, cô không thể làm được, đương nhiên cũng chẳng thể báo đáp anh.
Âm thầm mà sâu đậm, cần cảm nhận thật cẩn thận mới có thể quý trọng.
Sau cùng cô cười cười, ghé vào bên tai Hoắc Lương khẽ nói: “Em yêu chàng.”
Khóe miệng Hoắc Lương rất nhẹ nhàng cong lên.
Tôi cũng yêu em.
Nhìn Hoắc Lương ngoan ngoãn nằm thẳng, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một hồi, rốt cuộc không đành lòng xuống tay giày vò anh. Vì vậy, cô cởi dây xích và khóa thắt lưng, kéo Hoắc Lương ngồi dậy, dựa vào lòng anh làm nũng bắt anh ôm cô đến phòng bếp, bởi vì cô… Đói bụng.
Hoắc Lương vô cùng chịu khó ôm vợ yêu vào phòng bếp, đặt cô ngồi lên ghế, bản thân trở về phòng ngủ lấy điện thoại cho cô chơi. Sau đó, anh bắt đầu nấu cơm cho Tiết Tiểu Tần.
Tiết Tiểu Tần cảm thấy Hoắc Lương mặc quân trang rất đẹp nên cô không cho phép anh cởi xuống. Trước tiên cô chụp vội vài tấm hình, sau đó một tay chống cằm, một tay chuyển điện thoại nhìn Hoắc Lương chảy nước miếng. Người thì đẹp, bóng lưng cũng hoàn mỹ. Dáng người cao ngất như cây bạch dương, vòng eo ấy, đôi chân dài ấy… Tiết Tiểu Tần quệt miệng, nhắc nhở bản thân phải rụt rè một chút.
Ngủ cũng đã ngủ bao nhiêu lần, làm sao cô vẫn không thể chống cự được thế nhỉ? Hoắc Lương mặc quân phục phẳng phiu, đằng trước mang tạp dề in hình con gấu, cách ăn mặc buồn cười như thế nhưng mặc trên người anh chẳng cảm thấy buồn cười tí nào.
Tiết Tiểu Tần chống cằm nhìn Hoắc Lương làm cơm rang cho mình, miệng nở nụ cười thật tươi, đáy lòng tràn ngập vui mừng.
Kế đó, cô bị tiếng chuông điện thoại di động làm giật mình!
Lại là số điện thoại xa lạ, Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một hồi xem có nên nghe hay không, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của Hoắc Lương, thế là cô dứt khoát nhấn nút không nghe. Cô thà ngắm ông xã nhà mình còn hơn tiếp điện thoại người xa lạ.
Vừa nhấn từ chối nghe đối phương lại gọi tới, Tiết Tiểu Tần lại từ chối, đối phương tiếp tục gọi tới, một người từ chối một người gọi, dường như đều có lòng kiên nhẫn giống nhau. Tiết Tiểu Tần buồn bực nghe điện thoại: “Alo! Xin hỏi ai vậy?”
Nghe giọng cô rất tức giận, Hoắc Lương liền quay đầu nhìn cô. Tiết Tiểu Tần lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn Hoắc Lương, tiếp đó thảng thốt nói: “… Thượng Dĩnh?”
F*ck! Cô ả này còn dám gọi điện thoại cho cô?
Tiết Tiểu Tần càng nghe điện thoại càng lộ rõ vẻ mặt WTF, khóe miệng cô co quắp: “Tôi là mẹ cô à? Tạm biệt không tiễn!” Liền cúp máy, đưa số điện thoại vào sổ đen, chắt lưỡi hít hà: “Bệnh thần kinh! Thiếu tiền tôi chưa trả còn muốn tôi giúp đỡ, cô quên ngày đó cô mắng tôi không có giáo dục, không có phẩm chất hả?”
Mệt cô còn nghĩ chỉ có bản thân có trí nhớ ba giây, té ra Thượng Dĩnh mới là cá vàng thành tinh*.
*Cá vàng có trí nhớ trong 3 giây. Giải thích theo truyện thôi, còn sự thật trí nhớ cá vàng như thế nào thì mấy bạn hỏi bác google nhé:v
Hoắc Lương hỏi: “Cô ta tìm em nhờ giúp đỡ?”
“Đúng ạ.” Tiết Tiểu Tần khẽ cười he he: “Nhất định anh không đoán được cô ta tìm em nhờ giúp đỡ chuyện gì đâu.”
Hoắc Lương xoay người cắt hành: “Nếu không mượn tiền thì cũng là xin ở nhờ.”
Tiết Tiểu Tần kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
Hoắc Lương nói: “Đoán.” Trên thực tế thì không phải, Tiết Tiểu Tần trêu chọc anh, bắt nạt anh đều không sao hết nhưng nếu có người dám nói một câu không hay với Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương chắc chắn ghi thù đến 2100 năm. Luật sư ly hôn của bà Phương là anh giới thiệu, người nọ là người nhà bệnh nhân của anh, sau khi Phương tổng ra khỏi nhà không tìm được công việc cũng là do anh ‘chào hỏi’ với nhân vật lớn —— Vị nhân vật lớn này là người ngày trước được anh phẫu thuật cứu sống.
Thoạt nhìn anh không quyền không thế chỉ có tiền nhưng Hoắc Lương giao thiệp rất rộng. Về phần A tiên sinh, cái ghế giám đốc của gã chẳng giữ được bao lâu.
Hoắc Lương không nghĩ rằng việc đi cửa sau để trả thù sau lưng là hành động của tiểu nhân, hơn nữa anh sẽ không để cho Tiết Tiểu Tần biết. Người khác không đụng chạm mình, mình chẳng đụng chạm người khác, bản thân anh chịu thiệt một chút thì không sao, Tiểu Tần thì không được.
Tên cuồng bảo vệ vợ còn giả bộ vô tội nói: “Xem ra cuộc sống của bọn họ không được tốt.”
“Cũng không thể nói không tốt, bình thường ấy chứ, chính là kiểu cuộc sống của người bình thường.” Tiết Tiểu Tần nhún nhún vai: “Nhưng so với cuộc sống trước kia, khẳng định rất là cực khổ. Dù sao thì trước kia Phương tổng có bà Phương nuôi, Thượng Dĩnh có Phương tổng nuôi. Đáng tiếc khi ly hôn, Phương tổng rời khỏi nhà với bàn tay trắng, tiền gửi ngân hàng cũng chẳng còn bao nhiêu; Thượng Dĩnh càng khỏi phải nói, thiếu nữ Nguyệt Quang.”
“… Thiếu nữ Nguyệt Quang?” Hoắc Lương không hiểu.
“Tiền tiêu vặt mỗi tháng đều xài hết, gọi là Nguyệt Quang*.” Tiết Tiểu Tần giải thích với anh, Hoắc Lương liền hiểu rõ.
*Quang: nhẵn bóng, sạch sẽ.
Nói xong, Tiết Tiểu Tần cảm thấy buồn cười: “Bọn họ đều không có tiền nhưng vẫn ở lại khách sạn, bây giờ không thể ở khách sạn được nữa nhưng hai người đều không dám về nhà, vì bà Phương vẫn canh giữ nhà Phương tổng. Thượng Dĩnh kể bà Phương nói không cho phép bọn họ trở lại, những thứ khác thì mặc kệ. Cho nên bọn họ liền ở lại khách sạn nhưng trên người không có tiền, nghĩ em là kẻ coi tiền như rác chắc.”
Cô cũng không phải người thiểu năng trí tuệ, quăng tiền vào động không đáy kiểu này cô sẽ được lợi ích gì? Mặc dù cứu người như cứu hỏa nhưng Tiết Tiểu Tần cũng là cô gái mang thù. Thượng Dĩnh biết rõ Phương tổng đã kết hôn nhưng vẫn qua lại với gã, làm tiểu tam cũng không phải chuyện phạm pháp, về tình về lý Tiết Tiểu Tần đều không thể nào chấp nhận được. Hơn nữa, quan hệ giữa các cô không tốt đến thế.
“Em cự tuyệt à?”
“Dạ đúng, chẳng lẽ em còn cho cô ta mượn, em đâu có ngu!” Tiết Tiểu Tần bĩu môi, nhắc nhở Hoắc Lương rang cơm nhớ thêm tôm đã bóc vỏ: “Anh đoán xem cô ta nói cái gì.”
“Nói cái gì?” Thực ra Hoắc Lương chẳng hề muốn biết nhưng trong tình huống vợ yêu đang hăng hái tám chuyện, anh vẫn nên làm người lắng nghe. Làm người lắng nghe cũng phải có kỹ xảo, ví dụ như tiếp lời đúng lúc, bày tỏ lòng hiếu kỳ của mình, sau đó giọng điệu biểu hiện ra ngoài phải hoàn mỹ —— Đối với người bệnh mặt liệt thời kì cuối, Hoắc Lương có thể làm đến nước này, thật sự cần phải khen thưởng một phen.
“Cô ta nói muốn tới nhà chúng ta ở nhờ!” Tiết Tiểu Tần lòng đầy căm phẫn hỏi anh: “Anh cũng cảm thấy rất bệnh đúng không? So với kẻ bệnh tâm thần như cô ta, anh hoàn toàn không giống bệnh tâm thần một chút nào!”
Hoắc Lương: “…” Anh cảm thấy mình nên hài lòng hay mất mác? Bản thân ngay cả người bệnh tâm thần cũng không làm tốt, thế giới này làm sao vậy?
“Bệnh tâm thần!” Tiết Tiểu Tần đánh giá một lần nữa: “Còn hùng hồn yêu cầu em phải chứa chấp cô ta và Phương tổng! Thật không biết xấu hổ! Em cùng cô ta có quan hệ như thế nào? Em ——“ Cô định tiếp tục nói móc nhưng vừa nhìn khuôn mặt hết sức bình tĩnh của Hoắc tiên sinh, cô lập tức xì hơi: “Thôi, em không thèm nói với anh nữa.”
Hoắc Lương hoảng hốt, không phải anh rất cố gắng nghe cô tám chuyện ư? Vì sao cô không muốn nói với anh. Hoắc Lương đang muốn bù đắp, Tiết Tiểu Tần đã bấm máy gọi cho Tiểu Viên, anh ngơ ngác nhìn cô kích động nấu cháo điện thoại với Tiểu Viên, sau đó mất mác xoay người tiếp tục nấu đồ ăn.
Tiểu Viên chưa từng nhìn thấy cực phẩm tụ tập như thế, cô ấy hỏi Tiết Tiểu Tần, Thượng Dĩnh có biết địa chỉ nhà cô hay không, sợ Thượng Dĩnh trực tiếp đến cửa đòi ở nhờ. Tiết Tiểu Tần bị sét đánh: “Không phải chứ? Chẳng qua cô yên tâm đi, cô ta không biết địa chỉ nhà tôi đâu. Với lại tôi và Hoắc tiên sinh ít ra ngoài, khẳng định không gặp được!”
“Cô đừng mạnh mồm… Biết cái gì gọi là nói linh không?” Tiểu Viên nhắc nhở cô.
Tiết Tiểu Tần lập tức ngậm miệng, không dám nói tiếp. Nước chảy ngược dòng còn chưa có vượt qua, cô rất có thể sẽ gặp lại đóa hoa kỳ lạ kia, vì phòng ngừa chuyện tốt không linh chuyện xấu linh, cái gì cũng không cần nói.
Cúp điện thoại, cô vào nhóm chat gào thét như thường lệ. Chị cả, chị hai, chị ba đều bày tỏ dáng vẻ lên máu, bọn họ đều nghĩ vì sao hồi còn đi học không nhận ra Thượng Dĩnh là đóa hoa kỳ lạ. Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, nếu không làm sao cô cho cô ả mượn tiền? Thật lòng cô rất muốn hỏi một câu, khả năng Thượng Dĩnh trả tiền lại cho cô có lớn hay không?
Đáp án đương nhiên là không lớn. Tiết Tiểu Tần đau lòng mười ngàn đồng gần chết, số tiền này đủ cho cô mua rất nhiều kem, đủ để cô ăn thật lâu. Thà rằng quyên góp tiền cho từ thiện còn hơn cho đôi cẩu nam nữ kia thuê phòng!
Hoắc Lương bưng cơm đặt trước mặt cô, rót một ly nước. Tiết Tiểu Tần cầm muỗng tự múc ăn một ngụm, đút Hoắc Lương một ngụm. Cuộc sống này, khắp nơi đều là cẩu huyết, chỗ nào cũng có thể gặp đóa hoa kỳ lạ.
Cơm nước xong ngồi nghỉ một lát, hai vợ chồng son đi vào phòng ngủ làm ổ trên giường xem TV, mới ôm nhau ngủ. Nếu không phải cô biết Hoắc Lương làm biện pháp an toàn, Tiết Tiểu Tần thật sự cho rằng mình mang thai. Hiện tại cô rất thích ngủ, cũng rất thích ăn mấy món chua cay, quan trọng nhất là bà dì của cô tháng này tới trễ vài ngày…
Không thể nào? Cô sờ sờ bụng nghĩ chẳng lẽ cô sắp làm mẹ? Hay là lúc trước thấy bụng Thưởng Dĩnh, nên cô sinh ra ảo giác muốn làm mẹ?
Suy nghĩ miên man một hồi cô mới ngủ thiếp đi, trước lúc ngủ Tiết Tiểu Tần chợt nhớ: Cô chưa chuẩn bị quà kỉ niệm tròn một năm kết hôn cho Hoắc tiên sinh!
Danh sách chương