Khán giả nam thì nhìn chằm chằm Tiết Tiểu Tần, âm thầm bóp cổ tay, bọn họ cũng muốn có vợ đẹp, chao ôi!!!

Người chủ trì nghẹn họng một chút, mơ hồ cảm thấy vị Hoắc tiên sinh này là một nhân vật khó đối phó. Vì vậy gã dự định xuống tay từ Hoắc Lương: “Bà Hoắc, xin hỏi bà có từng tò mò về ba mẹ của Hoắc tiên sinh hay không? Tôi nghe nói hai người đã kết hôn một năm, ba mẹ Hoắc tiên sinh không xuất hiện trong hôn lễ, lẽ nào cô không cảm thấy kinh ngạc hoặc kì quái? Điều này cô từng hỏi Hoắc tiên sinh chưa?”

Tiết Tiểu Tần mỉm cười thỏa đáng: “Tôi biết rõ quan hệ giữa Hoắc Lương và ba mẹ anh ấy. Vì thế tôi không thể chấp nhận người tạo ra những vết thương lớn cho tiên sinh nhà tôi xuất hiện trong hôn lễ của chúng tôi.”

Lời này vừa nói xong, cả trường quay cùng ồ lên. Chuyện gì đã xảy ra? Lời này so với những gì Triệu nữ sĩ hoàn toàn không ăn khớp thì phải? Không phải Triệu nữ sĩ nói chồng trước đánh đập bà ta nên mới bỏ nhà đi trốn sao? Vì sao giọng điệu bà Hoắc không giống như thế? Hơn nữa, ánh mắt bà Hoắc phảng phất như không tôn kính thơm thảo Triệu nữ sĩ.

Người chủ trì lập tức giảng hòa nói: “Chúng ta đều biết một đứa bé mất mẹ sẽ có cảm nhận gì. Thế nhưng tôi cảm thấy Hoắc tiên sinh cần phải thông cảm cho Triệu nữ sĩ, dù sao thì ngày xưa Triệu nữ sĩ bỏ đi cũng là bất đắc dĩ, bản thân bà còn không thể tự bảo vệ thì làm sao bảo vệ được Hoắc tiên sinh còn tấm bé? Chúng ta đều biết trên đời này, mẹ là người yêu con nhất, nào có người mẹ không thương con mình? Vì vậy, Triệu nữ sĩ có nỗi khổ trong lòng. Trong tình huống đó, nếu bà không chạy trốn, rất có thể bà sẽ bị chồng trước đánh tới chết. Còn Hoắc tiên sinh, anh ấy là huyết mạch của chồng trước Triệu nữ sĩ, dù Triệu nữ sĩ rời đi, anh ấy tuyệt đối không bị tổn thương gì.” Nói xong, gã quay đầu nhìn Triệu nữ sĩ: “Triệu nữ sĩ, bây giờ nhìn thấy người con trai lớn sau hai mươi ba năm xa cách, bà có cái gì muốn nói không?”

Triệu nữ sĩ không kiềm được nước mắt, ánh mắt từ ái của bà ta nhìn chăm chú vào Hoắc Lương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ống kính vừa khéo quay được cảnh này, khiến vô số người chứng kiến và người đi theo bên cạnh bà ta tan nát cõi lòng: “Tiểu Lương… Con, con trưởng thành rồi…Ô…” Bà ta dùng tay cầm khăn giấy che mặt, phát ra tiếng khóc nức nở, sắm vai người mẹ khẩn cấp tìm con sau nhiều năm mất liên lạc, hi vọng có thể bù đắp lại tình thương cho con vô cùng nhuần nhuyễn.

Nếu Tiết Tiểu Tần không biết rõ sự thật trong chuyện này, e rằng cô đã sớm đứng bên phía Triệu nữ sĩ, dùng ngòi bút làm vũ khí đối phó Hoắc Lương.

Hoắc Lương lạnh lùng nhìn một màn trước mặt, bất cứ ai cũng cảm nhận được lạnh nhạt và xa cách từ anh, nhất là khi nghe Triệu nữ sĩ thổ lộ tình cảm, điều này làm cho khán giả nghị luận sôi nổi, cảm thấy kì quái.

Người chủ trì hỏi Hoắc Lương: “Hoắc tiên sinh, xin hỏi có phải anh vẫn oán trách mẹ anh bị ép bỏ trốn, rời khỏi anh lúc anh năm tuổi? Có phải lúc bé chịu tổn thương khiến cho anh không thể tha thứ cho mẹ ruột? Thế nhưng tôi có một câu muốn nói, trên đời này không có cha mẹ không đúng, mỗi một cặp cha mẹ đều yêu con của mình. Hai mươi ba năm qua, mẹ anh vẫn đau khổ tìm kiếm anh khắp nơi, lẽ nào anh không có gì muốn nói?”

Nghe vậy, Hoắc Lương chậm rãi giơ mắt lên, con ngươi sáng ngời đen nhánh nhìn chăm chú người chủ trì, hỏi: “Anh cảm thấy tôi nên nói gì?”

Người chủ trì sửng sốt, trên tiết mục của gã đều là người bình thường, cho dù mồm miệng lanh lợi cũng không phải đối thủ của gã. Nhưng phản ứng của Hoắc Lương hoàn toàn không nằm trong dự đoán của gã! Theo lý thuyết, đối mặt với Triệu nữ sĩ tìm con, Hoắc Lương sẽ có hai quyết định — nhận lại nhau hoặc không nhận nhau. Nếu nhận lại nhau, gã có thể lừa tình một phen sau đó dẫn dắt câu chuyện đến hồi happy ending; không nhận lại nhau, Hoắc Lương lập tức tức giận xoay người rời đi — cái này là biểu hiện của thông thường của các khách quý trong tiết mục trước kia. Hiện tại, người chủ trì có chút ngốc ngốc, tại sao gã cảm thấy đôi vợ chồng son nhà này hoàn toàn không hề quan tâm? Đã không quan tâm thì anh chị tới đây làm cái gì?

Vì vậy, gã lập tức điều chỉnh ngôn ngữ bắt đầu công kích Hoắc Lương: “Tôi từng học tâm lí học một thời gian, tôi biết bóng ma lúc nhỏ đối với trẻ con — đặc biệt là đứa trẻ ở gian đoạn vị thành niên rất đáng sợ, về sau có một khoảng thời gian dài bọn họ không thể quên được những chuyện đó, bởi vậy có rất nhiều người bước lên con đường phạm tội. Nhìn chung sát thủ liên hoàn gần một trăm năm qua, bọn họ gần như đều có vấn đề thần kinh hoặc ít hoặc nhiều. Hoắc tiên sinh, tôi có điều muốn hỏi anh, trong hai mươi ba năm không có mẹ ở bên cạnh, anh làm sao điều chỉnh bản thân? Nghe nói anh là bác sĩ, xin hỏi trạng thái tinh thần của anh có đủ để anh chống đỡ đứng ở cương vị hay không?”

Tiết Tiểu Tần khẽ nhíu mày, Hoắc Lương nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay cô. Từ khi lên sân khấu đến bây giờ, tay hai người nắm chưa từng buông lỏng, Hoắc Lương nghiêng đầu qua cùng cô đối mặt, Tiết Tiểu Tần lập tức bình tĩnh lại. Bọn họ có nhau, dù là địch của toàn thế giới cũng chẳng sao, không có gì đáng sợ.

Hoắc Lương ngồi trên ghế sô pha; người chủ trì thì đứng, vẻ mặt giống như người ở tít trên cao nhìn xuống giọng nói hùng hổ khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Bình thường ở trong tiết mục trước gã cũng như thế, ỷ vào bản thân quen thuộc tiết mục như lòng bàn tay, do đó tạo cảm giác áp bách đối với khách mời, mục đích khống chế toàn trường trong lòng bàn tay.

Nhìn bộ dạng người chủ trì, Hoắc Lương mở miệng hỏi: “Dùng Reboxetine* điều trị chứng hậm hực của anh có hiệu quả không?”

*Điều trị bệnh trầm cảm và các bệnh chứng khác

“??”

Đây là suy nghĩ của khán giả tại trường quay.

“??”

Đây là suy nghĩ của khán giả xem TV và nhóm bạn xem trên trực tiếp internet.

Chỉ có người chủ trì lập tức biến sắc: “Anh nói bây bạ gì đó?”

“Kỳ thật, anh cũng không thể bình chân như vại với những công kích và phán xét khi truyền thông tạp chí và internet chỉa vào anh. Làn sóng phản đối kéo dài khiến anh mắc chứng hậm hực nghiêm trọng. Mặc dù bề ngoài nhìn không khác người bình thường, nhưng trên tay trái anh có miệng vết thương. Tôi thấy đó là vết thương do lưỡi dao gây ra, vết thương do bản thân gây ra.” Thanh âm Hoắc Lương bình tĩnh, chậm rãi gằn từng chữ: “Tuy rằng Reboxetine trị liệu chứng hậm hực có hiệu quả nhưng rất dễ xuất hiện tác dụng phụ. Ví dụ như miệng khô, táo bón, nhiều mồ hôi. Anh luôn mang theo cốc sứ lớn ở bên mình, nói vài câu liền đổ mồ hôi, thực rõ ràng anh đổ mồ hôi không phải vì khẩn trương. Đối với cái sân khấu này, anh quen thuộc tựa như vườn hoa sau nhà mình, hơn nữa, một năm trước anh đã ly hôn, vợ trước của anh lấy đi một nửa tài sản nhưng anh không có bất kì ý kiến gì. Cho nên tôi nghĩ, thuốc trị chứng hậm hực lại xuất hiện một tác dụng phụ trên người anh, mà cái tác dụng này đối với nhiều người đàn ông đều rất khó mở miệng, đó chính là âm hành khó cương cứng. Phổ biến một chút gọi là bệnh liệt dương. Căn cứ vào trình độ mắc bệnh của anh, tôi đoán thời gian không ngắn, vì vậy anh có một khoảng thời gian dài không có quan hệ tình dục.”

Nói xong, Hoắc Lương còn tốt bụng nhắc nhở: “Mặt khác, thuốc này rất dễ làm cho người bệnh xuất hiện ý nghĩ tự hại bản thân hoặc tự sát, vì vậy anh thường lo âu cáu giận. Tôi khuyên anh nên nghe theo lời bác sĩ, tuy chứng hậm hực nặng rất khó chữa lành nhưng vẫn đừng tùy tiện tăng thêm liều thuốc. Bởi vì sản phẩm đặc trị khi dùng quá liều sẽ gây tổn thương rất lớn đối với cơ thể.”

Tiết Tiểu Tần cười xì một tiếng, nói với người chủ trì đang ngây ra như phỗng: “Ngại quá! Tiên sinh nhà tôi lại phát bệnh nghề nghiệp, anh ấy quan sát khá giỏi, xin anh thông cảm cho.”

Cả trường quay cười phá lên, mặt người chủ trì càng đỏ bừng: “Anh, anh, anh câm miệng lại!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện