Gần như là phản ứng theo bản năng, Tiết Tiểu Tần không chút nghĩ ngợi liền nhào vào lòng Hoắc Lương, ôm anh thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ cọ lồng ngực của anh. Chưa cọ đã nghiền cô chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng, lập tức kéo ra khoảng cách giữa đôi bên. Bắt lấy Hoắc Lương sờ soạng, quan sát trên dưới trái phải, há miệng không ngừng chất vấn: “Anh không sao chứ? Anh không nghe lời tên điên Từ Ngao nói đó chứ? Anh thật sự làm xét nghiệm ghép thận với bọn họ hả? Tại sao anh lại có mặt ở bệnh viện này? Từ Phàm nằm trong bệnh viện này phải không? Không lẽ anh hiến thận cho cô ta rồi? Anh điên rồi ưm —— “

Cô mở to hai mắt, không kịp phản ứng, nói chưa xong đã bị Hoắc Lương hôn. Hoắc Lương hôn rất dịu dàng lại thâm tình, nhợt nhạt lướt qua liền ngừng, không có xâm nhập vào, hai cánh môi vuốt ve lẫn nhau, mặc kệ ngoài cửa bệnh viện có bao nhiêu người qua lại. Cứ như vậy, hai người không coi ai ra gì, không chút kiêng kỵ ôm hôn nhau đến trời đất già đi.

Cho đến khi thân thể Tiết Tiểu Tần từ cứng đờ dần dần thả lỏng, Hoắc Lương mới nhẹ nhàng thở phào, nói: “Yên tâm.”

“Em làm sao có thể yên tâm…” Tiết Tiểu Tần lầu bầu, nhịn không được đấm vào ngực Hoắc Lương một cái, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, cái người thật sự là… Em bị bắt cóc, anh không lo lắng chút nào sao?”

Thật ra cô không có tức giận, chẳng qua muốn tìm đề tài để nói chuyện thôi.

Hoắc Lương hôn đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, cầm bàn tay nhỏ hơi phiếm hồng nhét vào trong ngực mình, khẽ nói: “Anh biết em sẽ không có việc gì.”

Biết là một chuyện nhưng có người toán tính làm hại Tiết Tiểu Tần lại là chuyện khác. Ở trước mặt Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương biểu hiện bản thân đã tính trước kỹ càng, trên thực tế anh rất tức giận. Chỉ là mặt anh không có biểu cảm, Tiết Tiểu Tần lại rất tin tưởng anh, anh nói cái gì cô cũng tin, hoàn toàn không chú ý ánh mắt tàn khốc của anh.

“Em không có chuyện gì, vậy còn anh? Anh không sao chứ?” Tiết Tiểu Tần từ chối không cho anh ôm, hai tay đặt trên ngực Hoắc Lương, cười lạnh nói: “Anh thật sự làm xét nghiệm ghép thận à?”

“Làm.” Hoắc Lương thành thực trả lời.

Tiết Tiểu Tần suýt hộc máu: “Không phải đã nói mặc kệ mấy chuyện vớ vẩn này sao? Trên đời còn rất nhiều người cần thay thận, tất cả đều phải xếp hàng chờ xét nghiệm thận, bọn họ dựa vào cái gì nhận được ưu tiên? Đến lượt là may mắn, không tới lượt thì do số mệnh, bọn họ muốn sống thì anh phải hi sinh à? Cho dù anh muốn hi sinh, anh có hỏi ý kiến của em chưa? Không phải anh đã nói về sau đều nghe lời em sao?!”

Cô rất giận, tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trợn mắt hận không thể đánh Hoắc Lương một trận. Nhưng cô không nỡ đánh anh, cuối cùng đổi thành nhéo anh một cái. Xét thấy cơ bắp của Hoắc Lương rất cứng, Tiết Tiểu Tần liền lựa nơi thịt mềm xuống tay. Hoắc Lương rên lên một tiếng, sắc mặt hơi đỏ: “Tiểu Tần, hiện tại…không được.”

Cái gì không được? Ai nói với anh được không? Tiết Tiểu Tần căm tức nhìn anh: “Đầu óc toàn là đồi trụy!” Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều người chỉ trỏ bọn họ, cô sợ bị nhận ra, vội vàng kéo Hoắc Lương xoay người: “Về nhà thôi.”

“Không.”

Lần đầu tiên, Hoắc Lương cự tuyệt cô! Tiết Tiểu Tần không dám tin quay đầu lại: “Anh mới nói cái gì? Có gan lặp lại lần nữa đi!”

Nét mặt và giọng nói của cô rất hung dữ, giống như không tin Hoắc Lương làm trái lời cô. Hoắc Lương không nhịn được sợ hãi, cứng rắn cầm tay cô nhét vào trong ngực mình. Nhỏ giọng nói: “Yên tâm.”

“Yên cái gì tâm hử? Em yên tâm anh sẽ quyên thận cho người ta!” Tiết Tiểu Tần lườm anh.

“Đi.”

“Đi đâu?” Tiết Tiểu Tần đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Em không muốn đi vào, em cũng không cho anh đi vào.”

“Dẫn em đi xem trò hay.” Hoắc Lương hiếm khi nháy mắt tỏ vẻ thần bí với cô.

Thật là đẹp trai… Một giây trước Tiết Tiểu Tần sống chết không chịu đi vào liền mềm nhũn, ngoan ngoãn theo Hoắc Lương vào trong bệnh viện. Hai người đi tới khu nằm viện, rốt cuộc Tiết Tiểu Tần cũng nhìn thấy người chịu nhiều đau khổ trong truyền thuyết – Từ Phàm.

Có lẽ ma bệnh tra tấn thân thể và sức khỏe của cô ta, còn trên tinh thần… Tiết Tiểu Tần liếc mắt liền nhìn ra Từ Phàm rất được nuông chiều. Triệu nữ sĩ thích cô ta, bà không ngại vì cô ta mà lên ti vi nói dối, tìm Hoắc Lương, muốn anh quyên thận cho cô ta. Từ Ngao thích cô ta, bí quá hóa liều cam nguyện đi lên con đường phạm tội, tất cả chỉ vì uy hiếp Hoắc Lương làm ghép thận. Tiết Tiểu Tần không biết nên nói cái gì, cô nhìn bộ dạng Triệu nữ sĩ và Từ tiên sinh cẩn thận lấy lòng Từ Phàm, không cảm động cũng chẳng đồng tình, cô chỉ lo lắng liếc nhìn Hoắc Lương, sợ anh căm giận vì sự bất công.

Hoắc Lương nhìn đồng hồ, ồ một tiếng: “Còn một lát nữa, em đói bụng không?”

“Trên đường tới đây có ăn mì.” Tiết Tiểu Tần thành thật trả lời: “Còn anh? Ăn cơm chưa?”

Hoắc Lương lắc đầu.

Tiết Tiểu Tần đề nghị trước đi ăn cơm, Hoắc Lương đương nhiên không ý kiến. Trên đường đi, Tiết Tiểu Tần kể cho Hoắc Lương nghe quá trình mình bị bắt, làm sao thoát hiểm trở về, thuận tiện cáo trạng di động bị Từ Ngao ‘cướp’ và trên đường tới đây cô đã mua cái điện thoại mới.

Vợ tiêu tiền không chớp mắt là do người chồng biết kiếm tiền, để cho cô ấy có cảm giác an toàn, không đến mức vì một chút tiền mà đau thịt. Nói chung Hoắc Lương rất thích Tiết Tiểu Tần tiêu tiền, anh gật đầu: “Rất đẹp.”

Anh là nói di động mới, Tiết Tiểu Tần cũng hài lòng nở nụ cười: “Thật khéo, em cũng thấy nó rất đẹp.”

Nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng cầm thìa của Hoắc Lương, dù đã ăn một bát mì Tiết Tiểu Tần vẫn không nhịn được xít tới gần, mở miệng nhỏ ‘a’, Hoắc Lương liền chủ động đút cho cô. Tiệm cháo nhà này mở ra, chỉ dùng tấm ván gỗ ngăn cách nhưng cũng có người thấy được bọn họ thân mật. Hoắc Lương và Tiết Tiểu Tần có từ trường rất kì lạ, chính là mặc kệ bọn họ biểu diễn ân ái như thế nào cũng không khiến người khác phản cảm. Đây là ưu thế bản thân bọn họ tự có, sau khi hai người hợp hai làm một, một thêm một liền lớn hơn hai.

Ăn cháo xong, Hoắc Lương nhận được điện thoại, là bác sĩ điều trị cho Từ Phàm gọi tới, nói kết quả xét nghiệm thận đã có. Tiết Tiểu Tần lập tức giật lấy di động của anh, vừa nhìn cô liền mở to hai mắt: “Làm sao sẽ —— “

Hoắc Lương im lặng không nói, ánh mắt dịu dàng.

Bây giờ tảng đá trong lòng cô mới hoàn toàn rơi xuống, cũng chẳng còn lo lắng gì nữa. Hai người nắm tay cùng trở về bệnh viện, lên tầng hai mươi lăm của khu nội trú, cửa thang máy vừa mở liền nghe thấy tiếng gào thét khóc lóc chói tai của Triệu nữ sĩ: “Không! Không thể nào! Chắc chắn là các người thông đồng với nhau lừa tôi! Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi muốn khiếu nại các người! Kiện bệnh viện các người làm giấy chứng nhận giả! Tôi không tin! Tôi không tin! Tại sao có thể không thích hợp? Tại sao có thể? Bọn họ là anh em ruột cùng cha cùng mẹ đó! Tại sao có thể không tương xứng?”

Sau đó, âm thanh bất đắc dĩ của bác sĩ điều trị truyền đến: “Tỉ lệ tương xứng của người thân có cùng huyết thống cao hơn người bình thường, nhưng không có nghĩa là 100%. Cái vài người hoàn toàn không tương xứng với nhau, đây là thường thức về khoa học. Máy móc phân tích cho ra chữ nghĩa, kết quả kiểm tra tuyệt đối không có vấn đề. Bác sĩ Hoắc không thể quyên thận cho Từ Phàm, bởi vì bọn họ cho – ghép thận hoàn toàn không thể thành công.”

Triệu nữ sĩ đúng là điên rồi! Nếu như đây đều là sự thật, nếu như không thành công, như vậy bà điên cuồng giằng co lâu như thế là vì cái gì? Bà chi muốn con gái của mình sống sót thôi! Tại sao có thể như vậy? Tại sao ông trời có thể đối xử với mẹ con bà như vậy? Bà không chịu nổi đả kích dữ dội này, cả người đều ngã xuống đất. Từ tiên sinh vội vã đỡ bà đứng lên. Ban đầu Từ Phàm đầy mong đợi, kết quả mờ mịt, cô ta không thể tin được, cứ tưởng bản thân có thể mạnh khỏe như mọi người, đáy lòng tràn đầy hy vọng cuối cùng bị đánh nát vụn. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!? Cô ta rơi nước mắt ào ào nhớ lại lúc nghe mẹ nói anh trai đồng ý cho thận, Từ Phàm lập tức mừng như điên!

Ngoại trừ Hoắc Lương, không ai nghĩ đến kết quả ghép thận không thành công. Dù là trực hệ cũng không thể cam đoan 100% thành công, cái này không phải thường thức sao?

Nhìn Hoắc Lương và Tiết Tiểu Tần đứng ngoài cửa phòng bệnh, Triệu nữ sĩ cũng không còn lòng dạ dây dưa, chẳng qua là khóc dữ dội hơn. Tiết Tiểu Tần nhìn bọn họ khóc, nhẹ nhàng lôi kéo tay Hoắc Lương: “Chúng ta về nhà thôi.”

Hoắc Lương gật đầu một cái: “Được.”

Nhưng anh vừa xoay người, Từ Phàm hét ầm lên: “Không! Anh không thể đi! Anh phải giúp em! Anh phải giúp em! Em không muốn chết… Mẹ, ba, con không muốn chết, con không muốn chết!” Cô ta chỉ mới hai mươi ba tuổi, chưa hiểu biết hết cuộc sống tươi đẹp phồn hoa, tại sao có thể chết như vậy được chứ? – “Hoắc tiên sinh! Hoắc tiên sinh! Không phải anh có nhiều mối quan hệ lắm sao? Giúp tôi tìm thận ngay! Giúp tôi!”

Nghe xong lời này, đáy mắt Triệu nữ sĩ cũng dấy lên hy vọng: “Phải rồi! Con có thể giúp Tiểu Phàm tìm được thận thích hợp! Chỉ cần con đồng ý!”

Hoắc Lương mặt không thay đổi nhìn bọn họ: “Tôi thật sự có thể.”

Ngay lúc đám người Triệu nữ sĩ lộ vẻ mặt vui mừng, Hoắc Lương lại nói: “Nhưng tôi không muốn.”

“Hoắc Lương!” Triệu nữ sĩ hô lên: “Mày có tính người hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện