Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Bảy nam sinh chia ở bốn phòng, Hà Tất một mình chiếm một phòng. Bởi vì một nguyên nhân nào đó khó nói, vì là cuối tuần nên nơi dừng chân ở phụ cận trường đại học vô cùng khan hiếm, nên phòng của Hà Tất trừ một chiếc giường ra thì chỉ còn một phòng vệ sinh, cái đó cũng có thể gọi là những đợt cao điểm.

Mệt mỏi một ngày, Hà Tất chỉ đơn giản gội đầu rồi sau đó ngồi ở trên giường lau tóc, tuy rằng đầu giường có một cái TV, nhưng không có di động nên hiển nhiên là nhàm chán vô cùng, vì thế dự định lau tóc xong thì đi xuống lầu mua một dây cáp sạc điện thoại.

Hà Tất thế nào ngờ lại gặp được Mục Khải An ở đây, hơn nữa vừa mới mở cửa đã liền đụng phải người này.

"Mục, Mục Khải An?"

Hà Tất nghẹn họng nhìn trân trối, anh mới vừa mở cửa ra đã thiếu chút nữa đã đụng phải Mục Khải An đang đứng ở cửa, trừng một đôi mắt to nhìn mình. Hình ảnh này có thể nói là kinh tủng, Hà Tất vừa nhìn thấy Mục Khải An trong nháy mắt liền phản xạ có điều kiện mà lui hai bước, rồi trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu.

"Cậu thế nào lại ở đây?" Thái độ giật mình thái quá của Hà Tất biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Mục Khải An cắn răng gắt gao nhìn chằm chằm Hà Tất, cậu cũng không biết bản thân mình đã đứng ở trước cửa bao lâu. Có lẽ mười mấy phút, cũng chỉ mới chớp mắt, chỉ là cậu vẫn không có đủ dũng khí để gõ cửa thì cửa dã tự mở, rồi sau đó là đối diện với Hà Tất chuẩn bị ra cửa. Lúc này bàn tay của Mục Khải An cầm lọ đồ uống còn cảm thấy vô cùng châm chọc.

"Thực ngoài ý muốn đúng không? Không ngờ lại nhìn thấy tôi đúng không?"

Lòng Hà Tất nhảy dựng, Mục Khải An đột nhiên xuất hiện mang đến sự kinh ngạc cho anh nhưng ngay lập tức đã thay thế bằng ngữ khí lạnh lùng của cậu, đặc biệt là tư thế hùng hổ doạ người đặc biệt mãnh liệt ấy. Hà Tất rất nhanh phát hiện ra thần sắc Mục Khải An vô cùng không bình thường.

Nhưng hiển nhiên, đối với việc Mục Khải An đột nhiên vô duyên vô cớ giận dỗi rồi xuất hiện ở đây, Hà Tất dĩ nhiên sẽ không chịu sự chất vấn nào từ cậu.

Khẩu khí của Mục Khải An đặc biệt không tốt, tràn ngập ý vị châm chọc và chất vấn, thậm chí Hà Tất còn thấy khó hiểu hơn so với con nhím Mục Khải An hồi mới gặp lúc khai giảng.

Không nghi ngờ, Hà Tất cũng phải trầm mặt xuống, hạ mi trầm giọng nói, "Mục Khải An, cậu âm dương quái khí như vậy là có ý gì?"

Không ngờ thái độ Hà Tất lại như thế, hoàn toàn làm Mục Khải An mất khống chế, bao nhiêu sự uất ức và phẫn nộ vì phải đi lang tháng mấy tiếng liền để tìm anh rốt cuộc bùng phát, tất cả đều toàn bộ không chịu khống chế nổi mà toát ra.

"Hà Tất, cậu không thấy mình quá đáng sao?" Mục Khải An cơ hồ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ ra, mang theo sự áp chế lửa giận và không dám tin, rốt cuộc trước khi Hà Tất mở cửa, cậu cho rằng Hà Tất sau khi nhìn thấy cậu thì ít nhất hẳn là phải chột dạ và cẳng thẳng, hoặc là hoảng loạn, vô thố, nhưng Mục Khải An trăm triệu lần không ngờ Hà Tất lại tỏ thái độ như thế.

Vì thế Mục Khải An vừa nói ra khỏi miệng, hốc mắt cũng đỏ ửng lên, giống như mỗi một tế bào, mỗi một bộ phận đều đang cùng lên án cùng phẫn nộ, nhưng Hà Tất lại chỉ càng thêm cảm thấy hỗn loạn.

"Tôi quá phận như thế nào?" So với Mục Khải An đang không tự giác cất cao âm điệu, Hà Tất lại có phản ứng thêm trầm thấp hơn nhiều.

Nhưng đây cũng không phải chuyện gì tốt, hiển nhiên, Hà Tất cũng vậy.

"Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi!" Mục Khải An hoàn toàn không ngờ thái độ của Hà Tất vẫn như vậy, "Tôi thật không ngờ cậu lại là loại người này, cậu có phải cảm thấy tôi là thằng ngốc hay không? Cậu không cảm thấy loại hành vi hai mặt này rất ghê tởm hay sao?"

Đến lúc này, Hà Tất không thể không nghĩ, có phải trong khoảng thời gian này đã xảy chuyện gì khiến Mục Khải An phản ứng như vậy hay không, nhưng nghĩ xem, đối với một người thanh niên mới năm nhất đang độ thanh xuân mà nói, xúc động thường thường do lý tính hoặc điều gì đó liên quan đến mặt cảm tình.

Cho nên, Hà Tất cũng không có bởi vì khuôn mặt đang vừa đau đớn vừa uất ức của Mục Khải An mà mủi lòng, ngược lại càng ngày càng lạnh, cũng bởi vì thái độ khó hiểu ấy của Mục Khải An mà anh trực tiếp bộc phát ra.

"Mục Khải An, tôi phát hiện đầu óc của cậu có tật xấu," Hà Tất cau mày, vốn dĩ đã một ngày vui vẻ nhưng chính vì việc này mà hiển nhiên biến mất hầu như không còn, "Vì sao mỗi lần cậu đều đơn phương gây chuyện một cách khó hiểu như vậy? Cậu không thể đem chuyện nói rõ ràng ra sau đó tức giận sau không được sao? Tôi làm gì mà cậu phải tỏ ra ghê tởm tôi như vậy? Ngay cả bản thân tôi cũng không biết cậu đang ghê tởm cái gì nữa!"

"Tôi có tật xấu?" Mục Khải An cố nén hốc mắt đang đỏ lên, không dám tin chỉ vào mình, "Anh nói tôi có tật xấu?" Bởi vì cố nén nước mắt và lửa giận đang dâng lên, giận đến mức mặt đỏ lên rồi nở nụ cười châm chọc, "Tôi đơn phương gây chuyện?"

"Chẳng lẽ không phải?" Hà Tất cũng đen mặt.

"Cậu cho rằng tôi khờ sao?" Mục Khải An lại đột nhiên lần nữa cất cao âm điệu quát anh, "Cậu nói như vậy là muốn tôi ngốc nghếch làm bộ không biết sao?" Hiển nhiên, những tin nhắn của Tập Mạt trên QQ đã trực tiếp làm Mục Khải An phát điên.

Hà Tất có thể rõ ràng cảm giác được Mục Khải An mất khống chế, nhưng hiển nhiên, nói nhiều như vậy mà cậu vẫn không chịu nói rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Thời điểm hai người đang đứng ở cửa khắc khẩu, gần chục con mắt ở hành lang đang đưa ánh nhìn tập trung vào hai người, hơn nữa bọn họ như cùng mục đích, chính là ánh mắt vây xem hóng chuyện.

Anh nhìn được Mục Khải An càng ngày càng kích động, Hà Tất không nghĩ nhiều đột ngột đưa tay túm chặt bả vai của Mục Khải An, dùng sức kéo Mục Khải An vào phòng, Hà Tất ngay sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, rất không thích bị vây xem.

Mục Khải An bị Hà Tất kéo mạnh làm cả người bổ vào phòng, thậm chí thiếu chút nữa bổ nhào lên chiếc giường đối diện, hơn nữa trước đó, trong tiềm thức Mục Khải An còn cho rằng Trần Lộ Lộ cũng đang ở trong phòng.

Kết quả là, Mục Khải An cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền xoay người ý đồ lao ra khỏi đây. Cậu không muốn ở trong căn phòng có người con gái khác, càng không muốn đụng phải Trần Lộ Lộ, hình ảnh ấy thật quá châm chọc, bất kham.

Lúc Hà Tất đóng cửa lại, vừa xoay người đã đụng trúng Mục Khải An đang lao ra khỏi cửa, mắt thấy cậu đang nhào lên, anh liền đặt tay lên nắm cửa, Hà Tất không nghĩ ngợi lại lần nữa kéo tay Mục Khải An trở về.

"Cậu về đây cho tôi."

"Buông ra!" Mục Khải An kích động hất tay Hà Tất ra, không ngờ vừa thoát khỏi tay Hà Tất thì tay anh một lần nữa nắm lấy.

"Cậu đi ra ngoài làm gì?" Hà Tất cũng tá hoả, "Thích bị vây xem đúng không?"

Mục Khải An vừa nghe xong lại càng giãy mạnh hơn, "Vây xem? Hừ, cậu giờ còn biết giữ mặt mũi?"

Mục Khải An hất tay Hà Tất muốn đi mở cửa, một bên không quên đưa con mắt đang đỏ lên quay đầu lại cười trào phúng Hà Tất, đồ uống trong tay sớm đã lăn đi đâu trên mặt đất.

"Tôi thế nào lại không có mặt mũi?" Hà Tất không thể nhịn được nữa, đột ngột chế ngự bàn tay Mục Khải An đang ở trên then cửa, trực tiếp kéo xuống, rồi sau đó túm cổ tay của cậu kéo ra xa cánh cửa.

"Hà Tất, cậu muốn làm gì!" Lúc bị kéo, Mục Khải An vừa vùng vẫy muốn thoát vừa rống lên, Hà Tất lại không nói một lời chỉ lo kéo người.

Bởi vì phòng nhỏ, một nửa vị trí đã bị chiếc giường chiếm, Hà Tất cứ thế kéo tay Mục Khải An kéo đến mép giường, sau đó không màng đến cậu đang giãy giụa, dùng sức ném cậu lên giường.

"A ~ Hà Tất!" Mục Khải An cố gắng không bị đè lại trên giường, rồi sau đó lại không chịu được hét lên rất lớn.

Lúc này Mục Khải An đã không giữ được bình tĩnh, hiển nhiên phẫn nộ rồi, còn có sự hoảng loạn mà cậu không biết tên, hơn nữa trong tiềm thức của cậu vẫn còn một cái tên đang không ngừng xoay xung quanh —— Trần Lộ Lộ, nhớ đến cái tên ấy lại làm cho cậu phản ứng càng thêm kịch liệt.

Cậu một chút cũng không muốn gặp được Trần Lộ Lộ, hơn nữa chiếc giường này lại càng làm cậu tránh như tránh rắn rết, trong tiềm thức thì đây còn không phải là nơi mà Hà Tất và Trần Lộ Lộ từng ở hay sao?

Nói cách khác, đối với chiếc giường này, Mục Khải An thậm chí còn chán ghét toàn bộ căn phòng.

Vì vậy Mục Khải An dùng sức lực còn lại đứng dậy khỏi giường.

Nhưng Hà Tất lại chỉ lo cậu phản ứng quá kích động nên lại lần nữa dùng bạo lực áp chế cậu, vì thế Mục Khải An vừa đứng lên đã bị anh đưa tay đẩy ngã trở lại.

Vừa đứng lên lại bị đẩy ngã, cứ như thế lặp lại bốn năm lần, Hà Tất vô cùng bình tĩnh làm vẻ mặt vô cảm, Mục Khải An lại cứ lặp đi lặp lại thất bại này khiến tinh bì lực tẫn tê liệt ngã xuống giường thở dốc.

Hà Tất, cái tên này...... Có đôi khi thật khiến người ta tuyệt vọng.

Đến khi nhìn Mục Khải An đã thở đều trở lại, Hà Tất mới đứng ở trước giường, từ trên cao nhìn xuống hai mắt vô thần đang nhìn trần nhà của Mục Khải An nói, "Hiện tại có thể bình tĩnh nói chuyện được chưa?"

Mục Khải An cắn chặt răng, hỏa khí bị Hà Tất quăng lên quăng xuống rốt cuộc thoát hơn phân nửa, nhưng tuyệt đối không phải không còn, chỉ là lúc này lý trí đã có thể khống chế.

"Không có gì để nói." Mục Khải An ngồi dậy, cả người đều ngồi, đột nhiên cảm thấy đêm nay mình căn bản là không nên tới.

"Chơi đủ rồi?" Hà Tất lại lạnh mặt ôm tay trước ngực, "Rốt cuộc cũng hết phát điên muốn gây chuyện rồi hả?" Nói đến là đến, muốn nổi điên liền nổi điên, còn không cho tôi biết tiền căn hậu quả của việc nổi điên?

Hà Tất tỏ vẻ, cứ cho là cậu ta thích mình, vậy cũng tuyệt đối không thể trở thành lý do.

Mục Khải An vừa mới được làm lạnh, nghe xong lại như muốn nổi điên.

"Cậu còn muốn tôi nói cái gì!" Mục Khải An đứng thẳng lên, hùng hổ, "Cậu chơi tôi gạt tôi tôi đều nhận, trách tôi quá ngu ngốc mà thôi, giờ cậu đã ở bên cô ấy rồi thì còn muốn đòi hỏi gì nữa? Tôi thành toàn cho các người!"

Hà Tất: "?"

Mục Khải An rống xong lại lần nữa muốn tông cửa xông ra, cậu hiện tại chỉ muốn rời khỏi đây, nháo thành như vậy đã đủ mất mặt, không muốn tái hiện nữa.

Hà Tất đưa tay ra cản cậu lại, rồi sau đó không chút khách khí lại lần nữa đẩy kên giường, lúc này đây Hà Tất không hề cho cậu cơ hội đứng dậy, trực tiếp dùng thân thể phủ lên cậu.

"Cậu đủ chưa?" Hà Tất nhanh chóng chế trụ đôi tay Mục Khải An ở trước ngực, gây áp lực ngăn cản động tác của cậu, đồng thời đưa đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu.

Mục Khải An căn bản không ngờ Hà Tất sẽ trực tiếp áp lên, hơi hoảng sợ, hơn nữa cậu ngã lên trên giường vốn là đã rơi vào hoàn cảnh xấu, cố tình thân thể của Hà Tất lại vô cùng có tính áp bách, Hà Tất cứ như vậy làm cậu căn bản không giãy ra nổi.

Mục Khải An hoảng hốt dứt khoát dùng đầu gối thúc vào Hà Tất, tuy rằng thực lực không bằng, nhưng cậu không ngại cùng Hà Tất gây gổ một trận.

Nhưng Mục Khải An hoàn toàn xem nhẹ sức chiến đấu của Hà Tất, anh đối với cậu mà nói thực sự có tính áp đảo. Hà Tất dùng một bàn tay khống chế đôi tay Mục Khải An, một tay khác nhanh nhẹn ngăn trở Mục Khải An thúc tới xương bánh chè*, sau đó không đợi cậu phản ứng lại đã nhanh chóng khống chế được chân của cậu. Hà Tất cứ thế khoá cậu ở trên giường.

*: Xương bánh chè là một xương vừng lớn nhất cơ thể, nằm trong hệ thống duỗi đầu gối, che chở mặt trước khớp gối - theo suckhoedoisong.vn

Thực tế, nghe đến đó, Hà Tất thật ra cũng hiểu được đại khái. Hà Tất cũng biết, Mục Khải An vẫn luôn thích anh, từ trong lời nói lúc phẫn nộ của Mục Khải An vừa rồi biết được một tin tức, cậu không biết lấy ở đâu tin tức Hà Tất đang ở với ai đó, hơn nữa còn biết bọn họ ở C đại, lúc này mới làm cho Mục Khải An phản ứng như vậy.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hà Tất bị cậu nháo nhào một trận rốt cuộc tiêu hoá hơn phân nửa, nhưng nếu đã đến nước này, Hà Tất quyết định phải làm rõ ràng mọi chuyện.

Vì thế Hà Tất vừa áp chế Mục Khải An vừa nhíu mày nói, "Tôi ở với ai?" Hà Tất bình tĩnh hỏi.

"Trần Lộ Lộ!" Mục Khải An cắn răng ưỡn ngực, nếu Hà Tất muốn một hai phải nói, vậy thì mọi người cùng làm rõ đi, "Cậu còn tưởng rằng tôi không biết đúng không?"

"Tôi và cô ấy ở bên nhau?" Vẫn bình tĩnh như cũ. Đối mặt với một kẻ đang không có lý trí, giữ cái đầu lạnh là một điều rất quan trọng.

"Cậu còn không thừa nhận?" Mục Khải An trợn mắt há hốc mồm, "Hà Tất, cậu được lắm!"

Mục Khải An phát điên lại muốn giãy giụa, Hà Tất đành phải tăng lớn lực áp chế lại, đồng thời cũng mềm giọng nói, "Được rồi, cứ cho là tôi cùng cô ấy ở bên nhau đi. Vậy cậu nói tôi chơi cậu như thế nào? Lừa cậu như thế nào?"

Hà Tất quyết định thôi hồi chiến thuật, trước cứ đáp ứng, sau đó làm rõ ràng chân tướng, nhưng hiển nhiên là trông cậy vào người đang hoàn toàn mất bình tĩnh là một điều bất khả thi.

"Cậu......" Rốt cuộc thừa nhận, Mục Khải An cắn răng, một con dao này cắm thật sâu, chọc thẳng vào trái tim, "Được, được lắm."

Một khi đã như vậy, vậy bất chấp tất cả, xé rách da mặt nhau đi.

"Nếu cậu vẫn còn cảm tình với bạn gãi cũ, vì sao còn trêu đùa tôi?" Mục Khải An dứt khoát hỏi một loạt, "Vì sao lại ám chỉ với tôi nhiều như vậy? Vì sao cậu lại cứ tỏ vẻ tình tứ không rõ với tôi?"

Mục Khải An càng nói càng kích động, Hà Tất càng nghe mày nhăn càng chặt, "Trêu đùa cậu?"

"Tôi nói, Mục Khải An, cậu có phải hiểu lầm cái gì hay không?" Hà Tất rốt cuộc ý thức được, sự hiểu lầm của Mục Khải An đối với anh xem chừng còn xa hơn tưởng tượng của anh, anh không biết có phải là do chuyện hai ngày trước, hay là sớm hơn.

"Tôi cho rằng lúc trước tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi chứ, cậu cũng nói cậu đã hiểu ý tôi, khoảng thời gian vừa rồi không phải đang rất tốt sao?" Bảo trì khoảng cách, tuy rằng Hà Tất vẫn còn chần chừ với sự phản ứng của cậu, nhưng từ ngày đó, Mục Khải An xác thật bảo trì khoảng cách với anh.

Hà Tất phản ứng quá mức thản nhiên, cho nên Mục Khải An cảm thấy là mình đang vô cớ gây rối một cách mất mặt, quan trọng nhất chính là, cậu phát hiện Hà Tất nói dường như cậu nghe không hiểu.

Mục Khải An trố mắt nhìn, Hà Tất tiếp tục nói, "Cậu nói tôi chơi cậu, ám chỉ cậu chuyện gì đó, tình tứ không rõ? Chuyện đó tôi vô pháp thừa nhận, cũng không thể thừa nhận."

Hà Tất cau mày tiếp tục, "Việc duy nhất do tôi làm không đủ trôi chảy, là trong buổi lễ chào đón tân sinh ấy tôi biết cậu thích tôi, nhưng tôi lại không thể cự tuyệt trực tiếp, lại tạo thêm hy vọng cho cậu, việc này tôi xin lỗi."

"Cậu, cậu nói cái gì?" Mục Khải An hoàn toàn sợ ngây người, ngơ ngác trừng lớn hai mắt, chỉ cảm thấy mọi thứ xuất hiện trong thế giới của cậu dường như đã trở nên lệch lạc.

Hà Tất lại không cho cậu cơ hội, "Lần mẹ của cậu tới, tôi cũng coi như là uyển chuyển cự tuyệt, cậu lúc ấy không phải nói đã hiểu ý tôi rồi sao?"

"Cậu, cậu đang nói cái gì?" Không đúng, vì sao chỗ nào cũng đều không đúng, bọn họ dường như sinh hoạt ở hai không gian đan xen, lại tựa hồ hoàn toàn không giống nhau, bằng không vì sao lại luôn xuất hiện cùng lúc, vì sao ánh mắt nhìn vào lại luôn khác biệt như vậy?

"Không phải cậu vẫn luôn yêu thầm tôi sao?" Mục Khải An đã quên tư thế cùng quẫn cảnh hiện tại, chỉ lo nhìn chằm chằm Hà Tất vội vàng muốn xác nhận, "Không phải trước đó cậu thích tôi sao?"

"Tôi yêu thầm cậu?" Hà Tất nguyên còn đang trấn định cũng trợn mắt há hốc mồm, "Sao có thể!" Quả thực thiên phương dạ đàm* a.

*: Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện hoang đường, khoác lác không có thật.

"Thế, thế vì sao lúc quân huấn luôn nhìn về phía tôi?"

"Làm ơn, cậu ở bên tay phải cách tôi hai mét, quay ngang quay dọc đều có thể nhìn thấy? Mà cậu không nhìn tôi thì làm sao biết tôi nhìn cậu?"

"Tại sao lúc tôi bị cảm nắng, cậu là xông lên là người đầu tiên đưa tôi đi phòng y tế?"

"Cậu là bạn cùng phòng của tôi đó tên nhóc, huống hồ cậu cách tôi gần như vậy, tôi thích giúp đỡ mọi người không được sao?"

"...... Vậy cậu vì sao lại đặt trà sữa lên bàn tôi, còn là hương vị tôi thích?"

"Trà sữa?" Hà Tất tựa hồ sửng sốt vài giây, "Tôi mỗi lần mua trà sữa đều là bốn ly trở lên, ý cậu là lần nào?"

Mục Khải An đã kề sát vực tuyệt vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục xác nhận, "Vậy, vậy cậu thế nào lại hôn tôi?"

"Đó là Đại mạo hiểm mà người anh em, cậu không biết trò gì gọi là đại mạo hiểm sao?" May là hôn trán, nếu cứ thế hôn vào môi thì có phải đã đưa bố mẹ đến tận nhà hỏi cưới luôn rồi không?

"Vậy bạn gái cũ, giải thích......" Mục Khải An đã gần như thất vọng.

"Tôi còn không phải muốn uyển chuyển nói cho cậu biết tôi là thẳng nam nên tôi không thể sao?"

...... Cho nên hoá ra cậu nói bảo trì khoảng cách đúng thật sự là bảo trì khoảng cách, mà không phải tôi có mị lực vô biên nên cậu sợ bị ảnh hưởng......

Đóng băng rồi, Mục Khải An rốt cuộc hoàn toàn đóng băng rồi, giống như vẽ một quả tim, ở trong nháy mắt đã thay đổi màu sắc trở nên tối tăm không ánh sáng, thậm chí ngay cả đường cong duyên dáng vốn có đều bắt đầu vặn vẹo, hết thảy đều đã biến hóa long trời lở đất.

Mà tàn nhẫn chính là, khung cảnh hoạt sắc sinh hương* kì diệu tất cả đều chỉ là sự tưởng tượng của cậu, ngược lại đường cong vặn vẹo đen tối không ánh sáng trước mắt mới là hình ảnh chân thực.

*: Hình dung văn thơ tranh vẽ rất đẹp giống như thật.

Cho nên Hà Tất nói không sai, cậu thật sự...... Có bệnh rồi.

Hà Tất nói xong kỳ thật có chút hối hận, bởi vì thần sắc Mục Khải An quá mức bi thiết, chính là sống không còn gì luyến tiếc. Nhưng Hà Tất đối với câu chuyện "Mục Khải An vẫn luôn nghĩ anh yêu thầm Mục Khải An" thật sự quá mức khiếp sợ, cho nên anh một hơi đã làm sụp đổ thế giới của Mục Khải An.

"Mục Khải An?" Trên giường vẫn không nhúc nhích, hai mắt dại ra làm Hà Tất sợ đến mức cuống quít từ trên người cậu đứng bật dậy, có chút vô thố nhìn khóe mắt lăn xuống hai giọt lệ nóng của Mục Khải An, nhất thời luống cuống tay chân.

"Mục Khải An cậu không sao chứ?"

Mục Khải An không nhìn anh, nhưng lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên giãy giụa muốn dậy, cũng không biết có phải bởi vì bị Hà Tất áp chế lâu quá hay không, cậu như là bị rút hết sức lực, một chút lực cũng không xuất ra được.

Hà Tất tiến nhanh đến đỡ cậu ngồi dậy, Mục Khải An lại đưa tay đẩy Hà Tất ra.

Lúc này ánh mắt dại ra của Mục Khải An thực sự rất dọa người, sau đó cậu như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, có chút ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Hà Tất, không hề dấu hiệu nói một câu, "Thực xin lỗi."

Sau đó đứng dậy liền đi ra ngoài, thậm chí còn chẳng buồn lau giọt lệ đang lăn dài trên gò má.

Hà Tất có chút lo lắng vội vàng tiến lên ngăn lại, rốt cuộc đã trễ thế này, mấu chốt là tình trạng của Mục Khải An thực sự rất dọa người.

"Mục Khải An cậu không sao chứ?" Hà Tất nhịn không được một lần nữa xác nhận.

Mục Khải An vẫn như cũ không quay đầu nhìn Hà Tất, chỉ nhìn cửa chằm chằm, "Tôi muốn yên tĩnh."

"Để tôi đưa......"

"Xin cậu."

Hà Tất chưa dứt lời, liền thấy hai dòng nước mắt nóng lăn xuống trên má Mục Khải An, lập tức đem lời muốn nói nuốt trở vào, không dám hé nửa câu.

Sau đó, Hà Tất thấy Mục Khải An yên lặng đi ra khỏi phòng, thậm chí còn giúp anh đóng cửa.

Nhìn chằm chằm cửa đã đóng lại, Hà Tất sửng sốt hơn nửa buổi, anh tựa hồ đã hoàn toàn giải quyết một vấn đề lớn, nhưng trong lòng thật sự không cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại lại lo lắng nói không nên lời.

Hoàn chương 28
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện