Ngày kế, lúc Lâm Tín tỉnh lại, Thẩm Lâu đã dậy rồi. Không áo ngoài dài, một thân trung y, tại trong đình viện vung kiếm.

Ngu Uyên kiếm, tên đầy đủ gọi Ngu Uyên Tà Dương, khi vung kiếm khí như cầu vồng, mặc dù không có Lộc Ly, dựa vào bản thân linh lực Thẩm Lâu, cũng có thể hóa hư không một đạo linh quang chói mắt.

Đâm, phách, móc, vén, mạt, thiêu, một lần một lần lặp lại những chiêu thức dụng kiếm cơ bản nhất, động tác vững như Thiên Cân Trụy [1], mỗi một chiêu đều đánh tới cùng một vị trí.

[1] là một môn nội công của thiếu lâm: trụ tấn nâng vật nặng

Lâm Tín dựa vào hành lang, cắn một cành dương liễu súc miệng, yên lặng đếm số lần Thẩm Lâu vung kiếm.

Lúc này vừa vặn đổi sang “Vén kiếm thức”, đứng kiếm, từ dưới lên, thiếp thân đưa ra, tay xoay chuyển cho là vén. Một chiêu này cần phải phối hợp lực thắt lưng, làm không tốt sẽ rất xấu, động tác của Thẩm Lâu nét vẽ tỉ mỉ trên giản phổ, vén kiếm vừa ra như du long, một hơi thở một chiêu, chuẩn xác một ngàn lần!

Linh lực đến cái trình độ này, mà mỗi ngày vẫn luyện kiếm chiêu cơ bản, chỉ có Thẩm Lâu mới có nghị lực này.

Phun cành liễu trong miệng ra, Lâm Tín về phòng cầm tiểu kiếm của mình, từ hành lang nhảy qua, cùng “Mạt kiếm” chạm vào nhau.

“Thế tử, Vén kiếm thức của ngươi vừa rồi thế nào nhìn đẹp như vậy, dạy ta một chút đi.” Lâm Tín lộ ra ánh mắt chăm học hỏi.

Thẩm Lâu nhìn tiểu kiếm trong tay hắn, “Được.”

Lâm Tín nắm cán kiếm kéo một đường, chuẩn bị tư thế cùng Thẩm Lâu học, nhưng không ngờ người kia trực tiếp vòng tới sau lưng hắn, “Ngươi ra một chiêu, ta xem trước.” Âm thanh trầm thấp như trống chiều chuông sớm, từ bên tai chui vào trong đầu, khiến Lâm Tín thiếu chút nữa quên tiệt động tác.

Lung tung làm ra tư thế Vén kiếm, còn chưa chờ Lâm Tín mở miệng, cánh tay định đưa ra đột nhiên được một cánh tay lớn hơn ấm áp nâng đỡ, “Vén kiếm thức không câu nệ cao thấp, nhưng tay xuất nhất định phải thả lỏng mà thẳng tắp.”

Bởi vì luyện kiếm mà thân thể nhiệt độ cao, dọc theo vị trí hai người chạm nhau truyền đến Lâm Tín, lúc này trong tiết trời gió ấm cuối xuân, chọc người ngứa ngáy.

“Sư huynh!” Tiễn Trọng vội vàng chạy tới, liền thấy sư huynh mà bản thân hắn năm đầu nhập môn đã học hết thảy kiếm chiêu nhưng vẫn không thể so với sư huynh, lại giống như trẻ con mới học, vụng về luyện Vén kiếm thức. Chuyện này quả thật so với sư phụ cho hắn một hòm Lộc Ly còn muốn ngạc nhiên hơn.

“Lại làm sao?” Lâm Tín thu kiếm, trừng mắt về phía sư đệ.

“Sư phụ phải xuống núi trừ yêu, gọi hai ta đi cùng.” Tiễn Trọng đã mặc chỉnh tề, bên hông mang theo linh kiếm bản mệnh.

“Trừ yêu gì?” Nhanh chóng trở về phòng mặc áo ngoài, tiện tay đem huyền sắc váy dài của Thẩm Lâu ném cho y, lại mang chuôi gương đồng nhỏ giắt bên hông, vừa đi vừa nói.

“Ta cũng không biết, ” Tiễn Trọng chép miệng một cái, lộ ra hai cái má núm oan ức, “Đồ ăn sáng còn chưa được ăn đây.”

“Chỉ biết ăn thôi!” Lâm Tín gõ đầu hắn, làm sư huynh chỗ tốt lớn nhất chính là có thể trắng trợn không kiêng dè gõ đầu Phong Trọng, coi như sau này hắn làm Vương gia, vẫn có thể gõ. Quay đầu lại nhìn Thẩm Lâu, thấy người kia đã mặc chỉnh tề yên lặng đi theo, “Thế tử cũng đi?”

Thẩm Lâu có chút buồn cười, người này đem y phục đưa cho y, không phải ý tứ mời y cùng đi? Nhưng cười không nói mà gật gật đầu.

Nhạn Khâu là một gò đất nhỏ, ngoài năm dặm là một trấn nhỏ, tên Tẫn Nhạn trấn. Đồ ăn thức uống sinh hoạt ngày thường cơ bản đều mua ở đây, Chu Tinh Ly gọi là “hạ sơn”, chính là xuống dưới gò đất hướng trên trấn đi.

“Sư phụ, xảy ra chuyện gì?” Lâm Tín tiện tay hái được mấy quả táo, chạy đến bên người Chu Tinh Ly hỏi.

Chu Tinh Ly đoạt một quả táo nhét vào trong miệng nhai, “Sư phụ đêm xem sao trời, phát hiện phụ cận có yêu vật qua lại.” Cao thâm khó dò mà nói một câu như vậy, đem hột táo phun ra xa một trượng.

“Đêm qua không phải trời âm u sao?” Lâm Tín víu sư phụ vai, “Phi” một tiếng đem hột táo phun xa một trượng lẻ ba.

“Đi đi đi, mình ngươi nói nhiều.” Chu Tinh Ly giơ tay muốn đánh hắn, bị Lâm Tín nghiêng người tránh thoát, trốn phía sau Thẩm Lâu, hướng sư phụ làm mặt quỷ.

Thẩm Lâu mím môi khẽ cười, tùy ý Lâm Tín chạy tới chạy lui quanh thân mình.

Vì là giao giới giữa Nam Vực và Đông Vực, Nam Bắc thông suốt, đồ vật có đường, Tẫn Nhạn trấn rất phồn hoa, không giống nơi mà trấn nhỏ có thể so tới. Khách điếm, tửu quán, câu lan viện, nên có không nên có đều đầy đủ cả.

Tiễn Trọng đến trấn trên tựa như chim non về rừng, thẳng đến quầy ăn vặt ven đường, “Sư phụ, bên kia có mì vằn thắn!”

“Không tiền đồ!” Chu Tinh Ly gõ đầu đồ đệ, hắn mặc Giáng Hồng giao tiêu của Chu gia, giữa trán gắn hạt châu Lộc Ly linh lung tám phía, vừa nhìn đã biết tiên giả xuất thân khá cao. Tiên nhân như vậy, có thể ngồi ở quầy mì vằn thắn ăn mì văn thắn sao? Đương nhiên có thể.

Vì vậy, chủ quán mì vằn thắn nơm nớp lo sợ mà bưng bốn bát mì vằn thắn nóng hổi vào bàn, trố mắt nhìn tiên trưởng tiên phong đạo cốt xì xụp húp mì vằn thắn.

“Vị đại ca này, hỏi ngươi chuyện này, ” Chu Tinh Ly nhấp một hớp, ngoắc ngoắc tay ra hiệu chủ quán lại đây ngồi, “Nghe nói trên trấn này có người mất hồn, ngươi biết nhà ai không?”

“Biết, nhà thuốc phía Bắc, ” nói tới việc cả trấn đồn đại, chủ quán dần dần không còn câu nệ như lúc trước, đem khăn trên cánh tay hướng trên vai vung một cái, ngồi xuống liếc nhìn Lâm Tín trông cực vô hại bên người, “Hôm trước nhi tử của hắn đi trong núi mua thuốc, một ngày một đêm không về, sau đó gia nương đi tìm, phát hiện nhi tử cùng hai dược đồng đều như đang ngủ. Thuốc và kim châm không cứu nổi hắn, liền mời một vị tiên trưởng đến, dùng Chiêu hồn trận, vậy mà ra đã chết hoàn toàn.”

Thật giống như bị chủ quán đẩy ra, Lâm Tín nâng bát mì vằn thắn, hướng bên người Thẩm Lâu cà cà, “Nếu không còn hồn, tức khắc sẽ chết, người này không chết tức là còn hồn. Sao chiêu hồn liền chết được?”

“Tiên trưởng nói là bị yêu vật cắn nuốt, chỉ còn một tia tàn hồn, tàn hồn chỉ lưu giữ được thời gian ngắn.” Chủ quán cũng không hiểu lắm cái việc hồn hiếc này, lời truyền miệng, có một câu học một câu.

“Nói hươu nói vượn, nơi nào tìm đến phế vật.” Chu Tinh Ly nhíu mày, hai ba lần ăn xong mì vằn thắn liền phất tay áo hướng Bắc mà đi.

Tiễn Trọng thấy sư phụ đi, nhấc bát lên một mạch rót vào trong miệng, lau miệng theo sau. Lâm Tín căn bản không ăn xong, tháo chạy so với sư đệ còn nhanh hơn. Thẩm Thế tử không hiểu chuyện gì vẫn còn ở lại, bị chủ quán lôi kéo đòi tiền.

Hiệu thuốc đóng cửa, trong viện đang làm tang sự, mấy người mặc tang phục khóc không thành tiếng. Mọi người thấy tiên giả đến, vội vã đứng dậy hành lễ, thất chủy bát thiệt [2] đem tình huống báo lại.

[2] bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói

Lập Chiêu hồn trận là một gã tán tiên qua đường, không biết tên họ, nghe đâu chỉ triệu ra phách, không có hồn, tiên nhân kia nói có thể do Thôn Hồn Độc Ưng quấy phá.

“Nhất định là Thôn Hồn Độc Ưng đến, sáu năm trước chết rất nhiều người mà!”

“Ai, còn tưởng rằng đi cả rồi, sao còn trở lại.”

Người phàm không có linh lực, đối với những yêu ma quỷ quái này vô cùng sợ sệt.

“Sáu năm trước làm sao vậy?” Thẩm Lâu nghe đến sáu năm trước sự, lập tức mở miệng hỏi.

“Trên trấn này sáu năm trước từng trong một đêm chết mấy người.” Lâm Tín nhỏ giọng giải thích cho hắn, nói đến cái này, không khỏi có chút chột dạ. Những người này chết, cùng hắn cũng có liên quan, đều là tiểu nhị cùng người qua đường Tửu Hà Cư trên trấn.

Năm ấy hắn mới được phong Cát Lộc hầu, thanh minh trở về tế bái tôn sư, đến Tửu Hà Cư mua một phần lưỡi vịt muối sư phụ thích ăn nhất.

“Nửa cân lưỡi vịt, một con gà nướng, một vò Lê Hoa tửu.” Lâm Tín không mang theo thị vệ, một thân một mình ngồi ở đại sảnh Tửu Hà Cư. Bên ngoài mưa xuân kéo dài, người đi đường vội vã.

“Ồ, đây không phải Cát Lộc hầu sao?” Ba tên tu sĩ y phục kim ngọc bào, nhận ra Lâm Tín đang cúi đầu uống trà.

Lâm Tín ngẩng đầu, ba người kia không mang Lộc Ly ngạch trụy, không phải Chu gia dòng chính, nhưng cũng là người của Nam Vực Chu gia, “Thấy bản Hầu lại không hành lễ, Giáng Quốc công dạy quy củ cho các ngươi như vậy sao?”

“Phi, ngươi còn có mặt mũi nhắc tới Quốc Công gia, ” một người trong đó cầm sọt trúc trên bàn, bên trong đổ ra hương nến tiền giấy vừa mua, “Tiểu súc sinh thí sư hại chết phụ thân!”

Lâm Tín đặt một tay trên chuôi loan đao Thôn Câu, trong thanh âm lộ ra băng hàn chết chóc, “Ngươi mắng ai là súc sinh?”

“Mắng ngươi! Nhị công tử nuôi ngươi từ nhỏ tới lớn, dạy ngươi tiên thuật, còn tự mình đến Nam Vực cầu gia chủ đúc kiếm cho ngươi, ngươi lại giết y! Hoàng Thượng vậy mà phong kẻ bất nhân bất nghĩa như ngươi làm Cát Lộc hầu, ta phi!” Ba tên con cháu Chu gia căm phẫn sục sôi, lớn tiếng kêu la, dẫn tới người qua đường dừng chân hóng chuyện.

Mọi người không nghĩ tới, đại danh đỉnh đỉnh Cát Lộc hầu lại là thiếu niên chưa đến quan [3], bất kể là người phàm hay tiên giả, cũng không nhịn được nhìn vài lần, muốn biết hắn có giống trong truyền thuyết có ba đầu sáu tay miệng dạ xoa hay không?

[3] chưa tới nhược quán, chưa tới 20

Ồ, hắn là cái thứ súc sinh thí sư, người Chu gia mắng cũng đã mắng, nhưng Cát Lộc hầu uy nghiêm, không thể chịu khiêu khích.

Thôn Câu ra khỏi vỏ, khí sát phạt hung hãn trong nháy mắt đem một loạt cái bàn trong đại sảnh chấn động đến mức nát tan. Ba người kia không sợ chút nào, lấy ra linh kiếm Lộc Ly, bày ra sáu kiếm ba tuyệt trận. Đó là cao pháp Chu gia “Án kiếm Tam Tôn”.

Ba người này điều khiển song kiếm, một lần tiêu hao sáu viên Lộc Ly. Song Chu gia giàu nứt đố đổ vách, cung cấp nổi, sáu thanh linh kiếm nhằng nhịt khắp nơi, thành hình mạng nhện hướng Lâm Tín lao tới.

Thôn Câu lấy một địch sáu, không hề ở thế yếu. Song Chu gia Lộc Ly sung túc, đấu gần nửa canh giờ, Lộc Ly trên Thôn Câu hóa thành bột mịn, ba người Chu gia lại luân phiên đổi mới Lộc Ly. Lâm Tín không mang bất cứ thứ gì, trong tay chỉ có một bao vịt lưỡi một vò Lê Hoa, linh lực mạnh mẽ trên đầu đè xuống, đem vò rượu đập vụn, dịch rượu chảy ra tỏa mùi thơm ngát.

Lâm Tín quỳ một chân trên đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.

“Sư phụ, bản nguyên linh lực là gì?”

“Linh lực, kỳ thực chính là tinh hoa nhật nguyệt, Lộc Ly trời sinh đất dưỡng, chính là tồn trữ tinh hoa nhật nguyệt thượng phẩm.”

“Vậy hồn phách là gì?”

“Hồn là tinh hoa trời đất, nuốt nhả ra nhật nguyệt; phách là thân thể cầm cố, tiếp đất xuống mồ.”

Tinh hoa nhật nguyệt bên trong Lộc Ly có thể dùng, tinh hoa tự nhiên của hồn phách cũng có thể dùng! Nghịch chuyển linh mạch, lấy ra bốn phía lực lượng hồn phách, vô số ánh sáng từ bốn phía truyền đến, yêu đao Thôn Câu nuốt trọn như ngâm Huyết Trì, hồng quang tỏa sáng rực rỡ, vắt tan ánh kiếm.

“Này là yêu thuật gì!” Ba người giật mình, vội vã hồi kiếm phòng ngự.

Hồn lực đối phương không ngừng bị lấy ra, càng đánh càng suy yếu, mà Lâm Tín không có Lộc Ly lại càng đánh càng hăng.

“Ruỳnh ——” ba người bị ném khỏi Tửu Hà Cư, bởi vì hồn phách suy yếu, co quắp ngã trên mặt đất không gượng dậy nổi.

Lâm Tín hợp đao vào vỏ, con mắt màu lam đậm sáng lên như tinh thần, tựa như đại yêu Thôn Hồn thượng cổ, hút hồn phách, tăng tu vi.

Quay đầu nhìn lại, tiểu nhị trốn ở góc cùng người qua đường, đã hồn phi phách tán, không còn sinh cơ. Lần đầu tiên ngộ ra lực lượng hồn phách,  không rõ kết cấu, đem hồn lực trong phạm vi ba trượng rút hết đi.

Tiên giả, tu hồn, đem hồn cùng phách tróc ra mà thành thần hồn, mất hồn lực sẽ suy yếu; người phàm hồn phách liên kết, yếu đuối cực kỳ, hấp hồn lực sẽ dẫn tới phá huỷ phách.

“A, giết người ——” dân chúng chạy tứ phía.

Cát Lộc hầu lạm sát kẻ vô tội, bách tính tay không tấc sắt cũng không tha, hung danh một đêm truyền trăm dặm, có thể dùng để dọa trẻ nhỏ khóc đêm.

Lần thứ hai trở lại Nhạn Khâu, Lâm Tín đầu tiên đi Tửu Hà Cư, hỏi thăm được, tiểu nhị và người qua đường gần đó, sáu năm trước đột nhiên chết sạch. Chủ quán sợ vỡ mật, bán tửu lâu về quê trồng trọt.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Tín Tín: (đưa kiếm) lão công, lão công, ta muốn xuống núi bắt yêu

Lâu Lâu: Được

Tín Tín: Ngươi cầm kiếm làm gì, muốn đi cùng ta sao? Ai, thực sự là dính người

Lâu Lâu: …

Tín Tín: (đưa thuốc bôi trơn) lão công, lão công, ta muốn đi ngủ

Lâu Lâu: Được

Tín Tín: Ai nha, ngươi làm gì nha, đồ sắc quỷ này! Ta vốn là dự định tu thân dưỡng tính ni _(:з” ∠*)_

Lâu Lâu: …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện