Nam Vực nóng bức, đầu hạ thời tiết đã nực đến khó chịu. Trong cung Vừa Đọc khắp nơi cổ mộc che trời, ngược lại cũng coi như mát mẻ.
Chu Tinh Ly mặc Giáng Hồng giao tiêu, cho Lâm Tín cũng mặc xiêm y tương tự. Chu gia thích xa hoa lãng phí, nếu là ăn mặc tầm thường, có thể bị đuổi đi. Thẩm Lâu cũng đổi lại cổn phục màu đen hoa văn bạc, dùng một đoạn dài màu bạc tua rua đen vấn tóc.
Tiễn Trọng sư đệ chẳng liên quan gì đến chuyến đi này, ở lại Nhạn Khâu giữ nhà.
“Phòng này sao lại có mưa?” Lâm Tín ngạc nhiên chỉ vào một cung thất cao ba tầng, trong cái ngày nắng nóng mặt trời chói chang, lại có núi bộc lưu [1]cuồn cuộn không ngừng từ trên mái hiên xối xuống, từ xa đã có thể cảm thấy hơi nước mát lạnh thẩm thấu qua lớp da.
[1] dòng thác, dòng nước chảy mạnh
“Đó là Lương [2] điện.” Chu Tinh Ly đi phía trước, viên Lộc Ly bát diện ở giữa trán lấp lánh chói lọi như sao. Dọc đường gặp vài hạ nhân, thị vệ đều lập tức khom mình hành lễ, khi bọn hắn đi qua mới đứng thẳng thắt lưng, tiếp tục làm chuyện của mình.
[2] mát mẻ
Cái gọi là Lương điện, dùng cơ xảo [3] đưa nước suối lên nóc nhà, rồi dọc theo mái hiên rơi xuống, để hạ nhiệt độ. Bất luận bên ngoài có khô nóng cỡ nào, trong Lương điện kia vĩnh viễn là gió lạnh phơ phất, ngủ có khi phải đắp mền.
[3] Thông tuệ linh xảo, thông minh, khéo, giỏi
Lâm Tín dĩ nhiên biết, trong đất phong kiếp trước của hắn, cũng có một toà Lương điện như thế. Chỉ là vị trí hướng Bắc, không dùng nhiều.
“Thanh Khuyết, ngươi nói nước này thế nào chạy lên?” Lâm Tín úp sấp trên vai Thẩm Lâu, kề tai hắn nói nhỏ.
Thẩm Lâu tai ửng đỏ, “Lộc Ly guồng nước.”
Sức mạnh guồng nước thông thường, không đủ để cung cấp nhiều nước như vậy, Chu gia gắn thêm Lộc Ly vào guồng nước, vừa nhanh vừa vững vàng mà cung cấp nước đi lên. Dùng Lộc Ly làm cái thứ tiêu khiển này, cũng chỉ có Chu gia mới làm nổi.
“Gừ gừ!” Vài tên tráng hán giơ cái lồng sắt lớn đi ngang qua, một tên tu sĩ mặc Giáng Hồng y phục dẫn một tên lam y tu sĩ đi phía trước, bước chân vội vã.
“Mùa Xuân, đi làm gì thế?” Chu Tinh Ly gọi tên tu sĩ kia lại.
“Nhị công tử, ” Tu sĩ bị kêu là Mùa Xuân dừng lại, cấp Chu Tinh Ly hành lễ, “Vọng Đình hầu phái gia thần đến, thuộc hạ dẫn người đi gặp gia chủ.”
Tên lam y tu sĩ kia giơ tay cùng Chu Tinh Ly làm lễ, ý cười khách khí hiện rõ trên mặt, trong mắt cũng lộ ra mấy phần đánh giá không tôn kính. Vị nhị công tử Chu gia này, có tiếng đại lưu manh trong Tứ Vực, văn không thành võ không phải, bị Giáng Quốc công đuổi ra khỏi nhà, mấy năm rồi chưa dám về.
Tu tiên giới dùng cường vi tôn, người như Chu Tinh Ly mặc dù xuất thân cao, cũng không có gì phải kiêng dè.
“Các ngươi đi trước đi, đi trước đi.” Dường như không nhìn thấy thần sắc đối phương, Chu Tinh Ly cười híp mắt xua tay, ra hiệu bọn họ lên Lương đài trước, mình thì lôi kéo đồ đệ đang bắt chước cổ mộc bám dính Thẩm Thế tử tránh đường.
Thấy Chu Tinh Ly hành động như vậy, gia thần Vọng Đình hầu kia càng cảm thấy phán đoán của bản thân chính xác, lão nhị Chu gia này quả nhiên là không được gia chủ tiếp đãi. Khẽ gật đầu, cùng hồng y tu sĩ bị kêu là “Mùa Xuân” bước lên thềm ngọc trắng trước Lương điện.
“Trưởng ba Án kiếm gọi Xuân Thủy kiếm.” Thẩm Lâu thấy song kiếm bên hông hồng y tu sĩ kia, thấp giọng giải thích cho Lâm Tín, ánh mắt bất động thanh sắc [2] dừng lại trên mặt hắn.
[2] Tỉnh bơ, không biến sắc, không có biểu hiện gì
“Ta biết, Chu Giang Xuân mà.” Lâm Tín bĩu môi, ba huynh đệ người kia đối với hắn thực không có gì tốt đẹp.
Thẩm Lâu thu hồi ánh mắt, không cần phải nhiều lời nữa.
Lương điện cao, thềm ngọc dài.
Lâm Tín như bọ chét, bỏ rơi sư phụ Giáng Hồng giao tiêu đằng sau nhún nhảy một cái trên thềm ngọc. Xuyên qua mành nước không ngừng chuyển động, bước vào Lương điện, trong chính điện ban ngày cũng đốt đèn lưu ly, đốt trầm hương, một cái giường lim vàng đặt ở giữa, sau lưng là rèm che cửa sổ lớn gần như rớt xuống mặt đất.
Một nam nhân y phục đỏ tươi chói lọi, nằm nghiêng trên giường nhỏ, mắt phượng đang khép, tựa chợp mắt. Giữa trán ba viên Lộc Ly to chừng hạt gạo, thành hình lá phong tại mi tâm, dưới ánh đèn lưu ly lấp lánh rạng ngời. Người này chính là Chu gia chủ, Giáng Quốc công Chu Nhan Cải.
“Thứ tử [3] Vọng Đình hầu sắp vấn tóc, muốn mời Quốc Công gia đúc kiếm cho tiểu thiếu gia nhà chúng ta.”
[3] con thứ
Bọn Lâm Tín đi tới, liền nghe thấy âm thanh của lam y tu sĩ vừa gặp. Cái lồng sắt lớn đặt trong đại điện, miếng vải đen vốn che mặt trên bị xốc lên, một con báo con đen kịt bám víu hàng rào sắt gầm nhẹ, lợi trảo cọ xước trên lan can sắt, phát ra tiếng vang chói tai.
Xuân Thủy kiếm khách Chu Giang Xuân cung kính đứng ở một bên, không dám thở mạnh.
“Đây là con báo đen mấy hôm trước bắt được, rất có linh tính, Hầu gia hy vọng có thể luyện con báo này vào trong kiếm của tiểu thiếu gia, tăng linh tính.” Lam y tu sĩ kia còn đang thao thao bất tuyệt.
Chu Nhan Cải sở dĩ trở thành luyện khí sư đệ nhất Đại Dung, là vì hắn luyện linh kiếm chắc chắn sinh ra linh tính. Nghe đâu vì hắn luyện cả máu thịt hồn phách yêu thú vào trong kiếm.
Mắt phượng chậm rãi mở, “Ngươi nói ai?”
“Vọng Đình hầu, Hoàng Thượng vừa phong Liệt hầu.” Chu Giang Xuân nhanh chóng thấp giọng giải thích, cũng đem phong thư Vọng Đình hầu đích thân viết trình lên.
Chu Nhan Cải vẫn chưa đưa tay đón, liếc mắt một cái nói: “Hắn là cái thứ gì?”
Nụ cười trên mặt lam y tu sĩ cứng đờ, sau đó thấy Chu Nhan Cải đề bút, tại mặt trái lá thư cũ viết xuống một chữ “Cút” cứng cáp mạnh mẽ.
Một gia thần Liệt hầu, liền như vậy bị ném khỏi Lương điện.
Chu Giang Xuân thái dương đổ mồ hôi, khom người xin lỗi, đưa cho Chu Tinh Ly ánh mắt “Chúc may mắn”, rồi đàng hoàng lùi ra.
Chu Tinh Ly nuốt nước miếng, lôi kéo hai đứa bé tiến lên, “Khà khà, ca.”
Chu Nhan Cải và Chu Tinh Ly lớn lên giống nhau đến bảy phần, chỉ là mắt của hắn là đuôi thượng thiêu [4], làm cho cả người hiện ra ác liệt mà khó có thể thân cận. Thời điểm mắt phượng mở ra, khí thế bá đạo như cuồng phong đột nhiên nổi sóng, gào thét quét ngang toàn bộ đại điện.
[4] mắt phượng là mắt dài, bề ngang hơi hẹp, đầu mắt không nhọn, đuôi mắt nhọn, đuôi mắt của Chu Nhan Cải cong lên còn Chu Tinh Ly hướng xuống.
“Ngươi còn biết trở về?” Chu Nhan Cải lạnh lùng nhìn về phía đệ đệ lâu không trở về nhà
“Sư bá ta tính khí không tốt.” Lâm Tín nhỏ giọng nói với Thẩm Lâu.
“Ừm.” Thẩm Lâu khẽ gật đầu, Giáng Quốc công tính khí không tốt, rất khó ở chung, cả Đại Dung đều biết, cũng không có gì ngạc nhiên. Hắn cơ hồ hàng năm đều gặp Chu Nhan Cải, đã sớm quen.
Bầu không khí trong điện rất căng thẳng, báo đen trong lồng sắt cũng không dám gầm rú, nằm úp sấp trong lồng mím môi vểnh tai cẩn thận quan sát.
Đúng lúc này, một con mèo nhỏ lông đen chân trắng từ trên Đa Bảo các nhảy xuống, trực tiếp đạp đầu Chu Nhan Cải đi tới. Con mèo nhỏ đứng trên người hắn ngáp một cái, thật dài mà chậm rãi xoay người, ở chỗ cũ bấu víu, cào nghịch Giáng Hồng giao tiêu đắt giá.
“Chất bái kiến Chu thế thúc, bái kiến Tinh phu nhân.” Thẩm Lâu tiến lên, chắp tay hướng Chu Nhan Cải hành lễ, sau đó liền hướng con mèo kia hành lễ.
“Chất bái kiến sư bá, bái kiến Tinh phu nhân.” Lâm Tín cũng cùng hành lễ, lén lút nháy mắt với con mèo nhỏ.
Tinh phu nhân là Chu Nhan Cải yêu sủng, một ô vân đạp tuyết miêu [5], có lẽ do quanh năm lăn lộn trong đống Lộc Ly, lanh lợi hơn đám mèo bình thường một chút. Mà không quản thế nào, nó chỉ là con mèo, nhưng tính khí so với Chu Nhan Cải còn không bằng một con mèo. Chu Nhan Cải cấp gọi là gọi Tinh phu nhân, còn yêu cầu tất cả mọi người dựa theo lễ nghi đối xử với Quốc công phu nhân mà đối xử với nó.
[5] mèo lông màu đen, bốn chân có sắc lông trắng
“Tiểu Lâu đến, ” Chu Nhan Cải ngồi dậy, đem mèo đặt trên đùi, muốn vuốt lông, kết quả bị mèo hung hăng vỗ móng vuốt, “Phụ thân ngươi nói để ngươi theo Diệc Tiêu chữa bệnh, ta khuyên hắn đừng hồ đồ, hắn ngược lại, còn thật đem ngươi đưa đi…” Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên trợn to hai mắt.
Tinh phu nhân từ trong lồng ngực Chu Nhan Cải tháo chạy xuống, trực tiếp chạy đến bên chân Lâm Tín, vây quanh hắn liếc nhìn một vòng. Lâm Tín đưa tay, thử thăm dò sờ về phía đầu mèo, Tinh phu nhân tính khí táo bạo vậy mà đặc biệt hoàng ân cuồn cuộn cho hắn sờ soạng.
“Tín Nhi đúng không?” Chu Nhan Cải sắc mặt tựa như hòa hoãn, vẫy tay gọi Lâm Tín tới, nhìn về phía mèo đi theo sau Lâm Tín, bên trong mắt phượng ác liệt tràn đầy ôn nhu, “Phu nhân rất yêu thích ngươi.”
“Tạ phu nhân ưu ái.” Lâm Tín thẳng thắn.
Chu Nhan Cải trong con ngươi có chút ý cười, liếc nhìn đệ đệ, “Mấy năm không gặp, đồ đệ này của ngươi càng ngày càng phát triển.”
“Khà khà, đó là, ” Chu Tinh Ly cọ đến huynh trưởng trên giường nhỏ, nhấc theo cái bao bố giao lên, “Ngày hôm trước bắt được Độc Ưng, ngươi xem.”
Nghe đến Độc Ưng, Chu Nhan Cải hứng thú, mở bao bố ra cầm lấy vuốt chim cùng mỏ chim kiểm tra, “Nói đi, muốn gì?”
“Đây không phải là Tín Nhi sắp tròn mười lăm, ngươi nói chúng ta làm trưởng bối, có phải nên giúp hắn làm thanh kiếm?” Chu Tinh Ly cười hì hì nói.
Chu Nhan Cải không tỏ rõ ý kiến, giương mắt nhìn Lâm Tín vẫn còn chơi đùa cùng Tinh phu nhân, “Ngươi muốn kiếm thế nào?”
Mấy năm qua Chu Nhan Cải rất ít đúc kiếm, cái gần nhất chính là “Ngu Uyên Tà Dương” trong tay Thẩm Lâu kia. Nguyên nhân là hắn cảm thấy đúc kiếm vô vị, một lòng một dạ nghiên cứu thượng cổ tàn quyển, muốn làm ra Tiên môn pháp khí trong truyền thuyết.
Tuy rằng Lâm Tín là sư điệt hắn, nhưng nếu câu trả lời của Lâm Tín khiến hắn không hài lòng, kiếm này cũng không thể đúc.
Lâm Tín ngẩng đầu nhìn sư phụ hướng hắn nháy mắt một chút, lại nhìn Thẩm Lâu mặt không cảm xúc, nhẹ vén vạt áo quỳ xuống, “Chất cả gan, muốn cầu một cái kiếm có thể tồn trữ hồn lực.”
“Cái gì?” Chu Tinh Ly kinh hãi.
Bàn tay Thẩm Lâu giấu trong ống tay áo đột nhiên nắm chặt.
Chu Nhan Cải hơi kinh ngạc, “Hồn lực? Ngươi là nói lực thần hồn? Chính ngươi, vẫn là thể của nó?”
“Người khác lực, ” Lâm Tín cụp mắt, nhìn hoa văn chu tước trên nền gạch như ẩn như hiện, “Lực thần hồn, có thể thay thế linh lực Lộc Ly, nhưng không có cách nào lưu giữ. Chất vọng tưởng, có lẽ sư bá có thể làm ra linh kiếm có thể lưu giữ hồn lực.”
Lời này nói ở đây ở ngoài bất luận người nào nghe, đều sẽ cảm thấy Lâm Tín nói hươu nói vượn, nhưng đại sư đứng ở đỉnh cao luyện khí, trận đạo, Chu Nhan Cải nháy mắt hiểu rõ Lâm Tín nói cái gì.
Ngự hồn chi đạo, là tà thuật; mưu toan lấy ra hồn lực để bản thân sử dụng, quả thực đại nghịch bất đạo!
“Tiểu tử này…” Chu Tinh Ly dịch chéo một bước, vạn nhất huynh trưởng giận dữ muốn đánh người, hắn đến thay Tín Nhi chống đỡ.
“Thế thúc, A Tín hắn là nhất thời ham chơi, ngài chớ coi là thật.” Thẩm Lâu tiến lên một bước, che trước mặt Lâm Tín.
Chu Nhan Cải đứng lên, chắp tay tại chỗ đi được hai bước, giương mắt phượng lạnh lùng nghiêm nghị trừng mắt về phía Lâm Tín, tại thời điểm Chu Tinh Ly cùng Thẩm Lâu sẵn sàng khởi thế bao che cho con, tự nhủ: “Hồn lực, thay thế Lộc Ly… Thú vị, thú vị!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Lâu Lâu: Sư bá ngươi có phải cùng mèo kia có một chân? Tín Tín: Sao biết?
Lâu Lâu: Mèo kia cũng gọi Tinh phu nhân
Tín Tín: Có thể Tinh phu nhân là mèo đực nha
Lâu Lâu: Mèo đực lại không thể có một chân sao? Ngươi xem quyển cổ tịch này < Thần mộc cào bất tận >
Tín Tín: Ngươi sao lại xem loại sách này? Gay bên trong khí gay
Lâu Lâu: …
[7] có một chân tức là xxoo í
Chu Tinh Ly mặc Giáng Hồng giao tiêu, cho Lâm Tín cũng mặc xiêm y tương tự. Chu gia thích xa hoa lãng phí, nếu là ăn mặc tầm thường, có thể bị đuổi đi. Thẩm Lâu cũng đổi lại cổn phục màu đen hoa văn bạc, dùng một đoạn dài màu bạc tua rua đen vấn tóc.
Tiễn Trọng sư đệ chẳng liên quan gì đến chuyến đi này, ở lại Nhạn Khâu giữ nhà.
“Phòng này sao lại có mưa?” Lâm Tín ngạc nhiên chỉ vào một cung thất cao ba tầng, trong cái ngày nắng nóng mặt trời chói chang, lại có núi bộc lưu [1]cuồn cuộn không ngừng từ trên mái hiên xối xuống, từ xa đã có thể cảm thấy hơi nước mát lạnh thẩm thấu qua lớp da.
[1] dòng thác, dòng nước chảy mạnh
“Đó là Lương [2] điện.” Chu Tinh Ly đi phía trước, viên Lộc Ly bát diện ở giữa trán lấp lánh chói lọi như sao. Dọc đường gặp vài hạ nhân, thị vệ đều lập tức khom mình hành lễ, khi bọn hắn đi qua mới đứng thẳng thắt lưng, tiếp tục làm chuyện của mình.
[2] mát mẻ
Cái gọi là Lương điện, dùng cơ xảo [3] đưa nước suối lên nóc nhà, rồi dọc theo mái hiên rơi xuống, để hạ nhiệt độ. Bất luận bên ngoài có khô nóng cỡ nào, trong Lương điện kia vĩnh viễn là gió lạnh phơ phất, ngủ có khi phải đắp mền.
[3] Thông tuệ linh xảo, thông minh, khéo, giỏi
Lâm Tín dĩ nhiên biết, trong đất phong kiếp trước của hắn, cũng có một toà Lương điện như thế. Chỉ là vị trí hướng Bắc, không dùng nhiều.
“Thanh Khuyết, ngươi nói nước này thế nào chạy lên?” Lâm Tín úp sấp trên vai Thẩm Lâu, kề tai hắn nói nhỏ.
Thẩm Lâu tai ửng đỏ, “Lộc Ly guồng nước.”
Sức mạnh guồng nước thông thường, không đủ để cung cấp nhiều nước như vậy, Chu gia gắn thêm Lộc Ly vào guồng nước, vừa nhanh vừa vững vàng mà cung cấp nước đi lên. Dùng Lộc Ly làm cái thứ tiêu khiển này, cũng chỉ có Chu gia mới làm nổi.
“Gừ gừ!” Vài tên tráng hán giơ cái lồng sắt lớn đi ngang qua, một tên tu sĩ mặc Giáng Hồng y phục dẫn một tên lam y tu sĩ đi phía trước, bước chân vội vã.
“Mùa Xuân, đi làm gì thế?” Chu Tinh Ly gọi tên tu sĩ kia lại.
“Nhị công tử, ” Tu sĩ bị kêu là Mùa Xuân dừng lại, cấp Chu Tinh Ly hành lễ, “Vọng Đình hầu phái gia thần đến, thuộc hạ dẫn người đi gặp gia chủ.”
Tên lam y tu sĩ kia giơ tay cùng Chu Tinh Ly làm lễ, ý cười khách khí hiện rõ trên mặt, trong mắt cũng lộ ra mấy phần đánh giá không tôn kính. Vị nhị công tử Chu gia này, có tiếng đại lưu manh trong Tứ Vực, văn không thành võ không phải, bị Giáng Quốc công đuổi ra khỏi nhà, mấy năm rồi chưa dám về.
Tu tiên giới dùng cường vi tôn, người như Chu Tinh Ly mặc dù xuất thân cao, cũng không có gì phải kiêng dè.
“Các ngươi đi trước đi, đi trước đi.” Dường như không nhìn thấy thần sắc đối phương, Chu Tinh Ly cười híp mắt xua tay, ra hiệu bọn họ lên Lương đài trước, mình thì lôi kéo đồ đệ đang bắt chước cổ mộc bám dính Thẩm Thế tử tránh đường.
Thấy Chu Tinh Ly hành động như vậy, gia thần Vọng Đình hầu kia càng cảm thấy phán đoán của bản thân chính xác, lão nhị Chu gia này quả nhiên là không được gia chủ tiếp đãi. Khẽ gật đầu, cùng hồng y tu sĩ bị kêu là “Mùa Xuân” bước lên thềm ngọc trắng trước Lương điện.
“Trưởng ba Án kiếm gọi Xuân Thủy kiếm.” Thẩm Lâu thấy song kiếm bên hông hồng y tu sĩ kia, thấp giọng giải thích cho Lâm Tín, ánh mắt bất động thanh sắc [2] dừng lại trên mặt hắn.
[2] Tỉnh bơ, không biến sắc, không có biểu hiện gì
“Ta biết, Chu Giang Xuân mà.” Lâm Tín bĩu môi, ba huynh đệ người kia đối với hắn thực không có gì tốt đẹp.
Thẩm Lâu thu hồi ánh mắt, không cần phải nhiều lời nữa.
Lương điện cao, thềm ngọc dài.
Lâm Tín như bọ chét, bỏ rơi sư phụ Giáng Hồng giao tiêu đằng sau nhún nhảy một cái trên thềm ngọc. Xuyên qua mành nước không ngừng chuyển động, bước vào Lương điện, trong chính điện ban ngày cũng đốt đèn lưu ly, đốt trầm hương, một cái giường lim vàng đặt ở giữa, sau lưng là rèm che cửa sổ lớn gần như rớt xuống mặt đất.
Một nam nhân y phục đỏ tươi chói lọi, nằm nghiêng trên giường nhỏ, mắt phượng đang khép, tựa chợp mắt. Giữa trán ba viên Lộc Ly to chừng hạt gạo, thành hình lá phong tại mi tâm, dưới ánh đèn lưu ly lấp lánh rạng ngời. Người này chính là Chu gia chủ, Giáng Quốc công Chu Nhan Cải.
“Thứ tử [3] Vọng Đình hầu sắp vấn tóc, muốn mời Quốc Công gia đúc kiếm cho tiểu thiếu gia nhà chúng ta.”
[3] con thứ
Bọn Lâm Tín đi tới, liền nghe thấy âm thanh của lam y tu sĩ vừa gặp. Cái lồng sắt lớn đặt trong đại điện, miếng vải đen vốn che mặt trên bị xốc lên, một con báo con đen kịt bám víu hàng rào sắt gầm nhẹ, lợi trảo cọ xước trên lan can sắt, phát ra tiếng vang chói tai.
Xuân Thủy kiếm khách Chu Giang Xuân cung kính đứng ở một bên, không dám thở mạnh.
“Đây là con báo đen mấy hôm trước bắt được, rất có linh tính, Hầu gia hy vọng có thể luyện con báo này vào trong kiếm của tiểu thiếu gia, tăng linh tính.” Lam y tu sĩ kia còn đang thao thao bất tuyệt.
Chu Nhan Cải sở dĩ trở thành luyện khí sư đệ nhất Đại Dung, là vì hắn luyện linh kiếm chắc chắn sinh ra linh tính. Nghe đâu vì hắn luyện cả máu thịt hồn phách yêu thú vào trong kiếm.
Mắt phượng chậm rãi mở, “Ngươi nói ai?”
“Vọng Đình hầu, Hoàng Thượng vừa phong Liệt hầu.” Chu Giang Xuân nhanh chóng thấp giọng giải thích, cũng đem phong thư Vọng Đình hầu đích thân viết trình lên.
Chu Nhan Cải vẫn chưa đưa tay đón, liếc mắt một cái nói: “Hắn là cái thứ gì?”
Nụ cười trên mặt lam y tu sĩ cứng đờ, sau đó thấy Chu Nhan Cải đề bút, tại mặt trái lá thư cũ viết xuống một chữ “Cút” cứng cáp mạnh mẽ.
Một gia thần Liệt hầu, liền như vậy bị ném khỏi Lương điện.
Chu Giang Xuân thái dương đổ mồ hôi, khom người xin lỗi, đưa cho Chu Tinh Ly ánh mắt “Chúc may mắn”, rồi đàng hoàng lùi ra.
Chu Tinh Ly nuốt nước miếng, lôi kéo hai đứa bé tiến lên, “Khà khà, ca.”
Chu Nhan Cải và Chu Tinh Ly lớn lên giống nhau đến bảy phần, chỉ là mắt của hắn là đuôi thượng thiêu [4], làm cho cả người hiện ra ác liệt mà khó có thể thân cận. Thời điểm mắt phượng mở ra, khí thế bá đạo như cuồng phong đột nhiên nổi sóng, gào thét quét ngang toàn bộ đại điện.
[4] mắt phượng là mắt dài, bề ngang hơi hẹp, đầu mắt không nhọn, đuôi mắt nhọn, đuôi mắt của Chu Nhan Cải cong lên còn Chu Tinh Ly hướng xuống.
“Ngươi còn biết trở về?” Chu Nhan Cải lạnh lùng nhìn về phía đệ đệ lâu không trở về nhà
“Sư bá ta tính khí không tốt.” Lâm Tín nhỏ giọng nói với Thẩm Lâu.
“Ừm.” Thẩm Lâu khẽ gật đầu, Giáng Quốc công tính khí không tốt, rất khó ở chung, cả Đại Dung đều biết, cũng không có gì ngạc nhiên. Hắn cơ hồ hàng năm đều gặp Chu Nhan Cải, đã sớm quen.
Bầu không khí trong điện rất căng thẳng, báo đen trong lồng sắt cũng không dám gầm rú, nằm úp sấp trong lồng mím môi vểnh tai cẩn thận quan sát.
Đúng lúc này, một con mèo nhỏ lông đen chân trắng từ trên Đa Bảo các nhảy xuống, trực tiếp đạp đầu Chu Nhan Cải đi tới. Con mèo nhỏ đứng trên người hắn ngáp một cái, thật dài mà chậm rãi xoay người, ở chỗ cũ bấu víu, cào nghịch Giáng Hồng giao tiêu đắt giá.
“Chất bái kiến Chu thế thúc, bái kiến Tinh phu nhân.” Thẩm Lâu tiến lên, chắp tay hướng Chu Nhan Cải hành lễ, sau đó liền hướng con mèo kia hành lễ.
“Chất bái kiến sư bá, bái kiến Tinh phu nhân.” Lâm Tín cũng cùng hành lễ, lén lút nháy mắt với con mèo nhỏ.
Tinh phu nhân là Chu Nhan Cải yêu sủng, một ô vân đạp tuyết miêu [5], có lẽ do quanh năm lăn lộn trong đống Lộc Ly, lanh lợi hơn đám mèo bình thường một chút. Mà không quản thế nào, nó chỉ là con mèo, nhưng tính khí so với Chu Nhan Cải còn không bằng một con mèo. Chu Nhan Cải cấp gọi là gọi Tinh phu nhân, còn yêu cầu tất cả mọi người dựa theo lễ nghi đối xử với Quốc công phu nhân mà đối xử với nó.
[5] mèo lông màu đen, bốn chân có sắc lông trắng
“Tiểu Lâu đến, ” Chu Nhan Cải ngồi dậy, đem mèo đặt trên đùi, muốn vuốt lông, kết quả bị mèo hung hăng vỗ móng vuốt, “Phụ thân ngươi nói để ngươi theo Diệc Tiêu chữa bệnh, ta khuyên hắn đừng hồ đồ, hắn ngược lại, còn thật đem ngươi đưa đi…” Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên trợn to hai mắt.
Tinh phu nhân từ trong lồng ngực Chu Nhan Cải tháo chạy xuống, trực tiếp chạy đến bên chân Lâm Tín, vây quanh hắn liếc nhìn một vòng. Lâm Tín đưa tay, thử thăm dò sờ về phía đầu mèo, Tinh phu nhân tính khí táo bạo vậy mà đặc biệt hoàng ân cuồn cuộn cho hắn sờ soạng.
“Tín Nhi đúng không?” Chu Nhan Cải sắc mặt tựa như hòa hoãn, vẫy tay gọi Lâm Tín tới, nhìn về phía mèo đi theo sau Lâm Tín, bên trong mắt phượng ác liệt tràn đầy ôn nhu, “Phu nhân rất yêu thích ngươi.”
“Tạ phu nhân ưu ái.” Lâm Tín thẳng thắn.
Chu Nhan Cải trong con ngươi có chút ý cười, liếc nhìn đệ đệ, “Mấy năm không gặp, đồ đệ này của ngươi càng ngày càng phát triển.”
“Khà khà, đó là, ” Chu Tinh Ly cọ đến huynh trưởng trên giường nhỏ, nhấc theo cái bao bố giao lên, “Ngày hôm trước bắt được Độc Ưng, ngươi xem.”
Nghe đến Độc Ưng, Chu Nhan Cải hứng thú, mở bao bố ra cầm lấy vuốt chim cùng mỏ chim kiểm tra, “Nói đi, muốn gì?”
“Đây không phải là Tín Nhi sắp tròn mười lăm, ngươi nói chúng ta làm trưởng bối, có phải nên giúp hắn làm thanh kiếm?” Chu Tinh Ly cười hì hì nói.
Chu Nhan Cải không tỏ rõ ý kiến, giương mắt nhìn Lâm Tín vẫn còn chơi đùa cùng Tinh phu nhân, “Ngươi muốn kiếm thế nào?”
Mấy năm qua Chu Nhan Cải rất ít đúc kiếm, cái gần nhất chính là “Ngu Uyên Tà Dương” trong tay Thẩm Lâu kia. Nguyên nhân là hắn cảm thấy đúc kiếm vô vị, một lòng một dạ nghiên cứu thượng cổ tàn quyển, muốn làm ra Tiên môn pháp khí trong truyền thuyết.
Tuy rằng Lâm Tín là sư điệt hắn, nhưng nếu câu trả lời của Lâm Tín khiến hắn không hài lòng, kiếm này cũng không thể đúc.
Lâm Tín ngẩng đầu nhìn sư phụ hướng hắn nháy mắt một chút, lại nhìn Thẩm Lâu mặt không cảm xúc, nhẹ vén vạt áo quỳ xuống, “Chất cả gan, muốn cầu một cái kiếm có thể tồn trữ hồn lực.”
“Cái gì?” Chu Tinh Ly kinh hãi.
Bàn tay Thẩm Lâu giấu trong ống tay áo đột nhiên nắm chặt.
Chu Nhan Cải hơi kinh ngạc, “Hồn lực? Ngươi là nói lực thần hồn? Chính ngươi, vẫn là thể của nó?”
“Người khác lực, ” Lâm Tín cụp mắt, nhìn hoa văn chu tước trên nền gạch như ẩn như hiện, “Lực thần hồn, có thể thay thế linh lực Lộc Ly, nhưng không có cách nào lưu giữ. Chất vọng tưởng, có lẽ sư bá có thể làm ra linh kiếm có thể lưu giữ hồn lực.”
Lời này nói ở đây ở ngoài bất luận người nào nghe, đều sẽ cảm thấy Lâm Tín nói hươu nói vượn, nhưng đại sư đứng ở đỉnh cao luyện khí, trận đạo, Chu Nhan Cải nháy mắt hiểu rõ Lâm Tín nói cái gì.
Ngự hồn chi đạo, là tà thuật; mưu toan lấy ra hồn lực để bản thân sử dụng, quả thực đại nghịch bất đạo!
“Tiểu tử này…” Chu Tinh Ly dịch chéo một bước, vạn nhất huynh trưởng giận dữ muốn đánh người, hắn đến thay Tín Nhi chống đỡ.
“Thế thúc, A Tín hắn là nhất thời ham chơi, ngài chớ coi là thật.” Thẩm Lâu tiến lên một bước, che trước mặt Lâm Tín.
Chu Nhan Cải đứng lên, chắp tay tại chỗ đi được hai bước, giương mắt phượng lạnh lùng nghiêm nghị trừng mắt về phía Lâm Tín, tại thời điểm Chu Tinh Ly cùng Thẩm Lâu sẵn sàng khởi thế bao che cho con, tự nhủ: “Hồn lực, thay thế Lộc Ly… Thú vị, thú vị!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Lâu Lâu: Sư bá ngươi có phải cùng mèo kia có một chân? Tín Tín: Sao biết?
Lâu Lâu: Mèo kia cũng gọi Tinh phu nhân
Tín Tín: Có thể Tinh phu nhân là mèo đực nha
Lâu Lâu: Mèo đực lại không thể có một chân sao? Ngươi xem quyển cổ tịch này < Thần mộc cào bất tận >
Tín Tín: Ngươi sao lại xem loại sách này? Gay bên trong khí gay
Lâu Lâu: …
[7] có một chân tức là xxoo í
Danh sách chương