Chiếc xe chở học sinh giảm tốc, rẽ vào khu vực các con đường lớn khu trung tâm. Nền xe khá cao, khiến người ngồi trong xe, qua các ô kính rộng, có cảm giác như đang ở trong chiếc hộp trong suốt, nhìn xuống dòng xe cộ bất tận chảy trôi bên dưới tầm mắt. Một chiếc mô tô thể thao nhỏ nhắn bỗng vụt qua trước mũi xe. Ông tài xế vội vã đạp thắng. Mọi người hốt hoảng chống tay, đỏ ập về phía trước. Chỉ có hai người trên băng ghế trước vẫn tựa vào lưng ghế, bất động.

Không đặt nhẹ trên thành ghế nữa, bàn tay Danny lúc này đang nắm lấy các ngón tay cóng lạnh của Bình Nguyên. Một cách vững chãi và bình thản, cậu giữ cho cô bạn được cân bằng. Cảm giác khiếp sợ choán đầy cô gái nhỏ vẫn nguyên vẹn từ lúc nghe tin về Ngọc. Nhưng, với sự tiếp xúc lạ lung này, nỗi khiếp sợ ấy không lớn lên mà biến thành một cơn hoảng loạn dẫn đến tình trạng mất kiểm soát.

Các dãy ghế phía sau, sau một lúc lặng đi, tiếp tục xì xào bình luận về cái chết của Ngọc. Tất cả đều biết rõ tình trạng nguy hiểm khó long cứu vãn của cô bé lớp dưới. Nhưng không ai tin nổi kết thúc đột ngột đến vậy. Có bạn nào đó thì thầm: “Tội nghiệp con bé. Nó mới vào nội trú chưa lâu mà…”. Một cậu bạn chưa hết bang hoàng: “Tại sao cô bé dễ thương và vui tươi như Ngọc lại gặp tai hoạ kì lạ vậy?”. Có tiếng thút thít khe khẽ. Không khí càng them nặng nề. Giữa những lời thì thào, chợt Khiết giận dữ: “Dù thầy Hiệu trưởng đã nói rằng đó chỉ là một tai nạn, tớ vẫn không tin đâu. Chắc chắn có một ai đó đã tấn công Ngọc và nhét cô bé ấy vào tủ lạnh. Vậy mà kẻ gây tai hoạ lúc này vẫn nhởn nhơ!”. San ngắt lời Da nâu: “Trước đây, chúng ta hoàn toàn yên ổn mà. Tớ thấy sợ ghê lắm khi nghĩ kẻ giấu mặt tàn độc đang ở ngay giữa chúng ta không chừng…”.

Không ngoảnh lại, Nguyên vẫn cảm nhận rõ hàng chục tia mắt phĩa sau dõi thẳng vào mình. Dò xét. Ngờ vực. Kinh sợ. Và cả căm ghét. Dù đã biết vài tuần nay mình là một con cừu đen trong mắt bạn bè, thì những ý nghĩ câm lặng ấy vẫn làm Nguyên tổn thương. Chiếc băng đỏ mảnh đính hạt đá thít lại, khiến đầu cô nhói đau. Giá có thể tháo bỏ những thú phụ kiện xa lạ, biến thành một người vô hình… Giá có thể đập vỡ tấm kính trước mặt, phóng ra ngoài, guồng chân chạy vút đi, thoát ra khỏi những đôi mắt đang lạnh lung vây quanh…

Danny giữ bàn tay cô, không buông rời. Gương mặt cậu nhìn nghiêng sắt lại. Bằng vẻ bình tĩnh khó tin, Danny truyền cho cô bạn nhỏ ý nghĩ lặng lẽ, rằng cậu cũng cảm nhận đúng những gì Nguyên đang cảm nhận. Và cô không được phép suy sụp, vì cô luôn có cậu cạnh bên. Khoảnh khắc này đây, cảm giác gượng gạo muốn vùng ra, muốn xuyên vỡ kính trốn chạy đã biến mất. Co nhẹ những ngón tay, Nguyên nắm lấy bàn tay rắn rỏi, thật chặt, như một người trượt rơi xuống vực chỉ còn biết bấu víu vào mỏm đá cuối cùng.

Nhà hát hiện ra ở góc ngã ba. Ánh đèn sáng rực rỡ. mọi người vẫn chìm đắm trong những dự cảm bất an. Bà giám thị là người đầu tiên đứng dậy. Vóc dáng cao lớn, đỉnh đầu gần đụng trần xe của bà toả ra một uy quyền đặc biệt. Đưa mắt nhìn một lượt những gương mặt u ám, bà hắng giọng, phá vỡ bầu không khí nguy hiểm:

- Chúng ta sẽ không đả động them về chuyện của Ngọc nữa! Tuyệt đối không điện thoại, viết blog hay có hình thức nào để thông tin này lan rộng ra ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường. Mọi chuyện đã có người lớn giải quyết. Nhà trường sẽ có cách bảo vệ các em, không để chuyện tồi tệ tiếp diễn.

Khiết nhỏm dậy, đưa tay lên, tỏ ý muốn hỏi rõ them một điều gì đấy. Nhưng bà giám thị khoát tay gạt đi. Đổi sang giọng nhẹ nhõm hơn, bà nói nhanh:

- Nào, bây giờ thì chuẩn bị vào xem kịch. Các em sẽ phải viết tiểu luận về vở diễn. Nếu ai tạo ra them các ngờ vực, tôi sẽ ra tay xử lý. Các em đừng quên, đôi khi, ngay cả những điều diễn ra trước mắt, cũng chưa chắc đã dẫn chúng ta đến sự thật cuối cùng. Cần phải có thời gian, xâu chuỗi các sự kiện, sự phân tích đúng đắn, thì may ra mới biết được khuất sau tất cả những việc này là điều gì. Hiểu không? “Vâng, thưa cô!”. Tiếng trả lời lác đác. Nguyên cúi nhìn những nếp gấp ngoăng nghoèo của chiếc váy toả rộng trên đầu gối, như những con đường tăm tối, vô định.

***

Từng cụm học sinh của trường trung học quốc tế đứng rải rác trong sảnh lớn trước lối đi dẫn vào khan phòng nhà hát. Một tấm thảm âm thanh rầm rì của những câu chuyện bằng tiếng Anh giọng châu Á và tiếng Việt đan xen nhau. Mấy cô nàng tinh quái và sành điệu nhất khối 11 tụ thành một nhóm, lướt những tia mắt soi từng nhân vật nổi bật của tối hôm nay, thi nhau tung ra nhận xét sắc bén. Vài anh chàng đội mũ phớt nhưng mang xăng đan hở ngón được gọi là bản sao bị hỏng của hoàng tử cà phê. Danh hiệu ổ bánh trứng đường được được tặng ngay cho mấy cô nàng diện váy công chúa ngắn trên đầu gối, với nhiều tầng voan xếp lớp… Tuy nhiên, khắt khe đến mấy, tất cả đều phải thừa nhận cô bạn có gu thẩm mỹ ổn nhất tối nay là San. “Lẽ ra bạn ấy phải đi cùng Danny mới phải. Họ quả là cặp đôi hoàn hảo!” – Cô nàng có cái mũi nhọn hệt như một nhà phê bình tạp chí thời trang hàng đầu liến thoắng, không che giấu lòng ngưỡng mộ - “Nhìn đôi mắt tuyệt đẹp của Danny kìa. Tớ dám cá tất cả tụi mình đều mong chết chìm trong đôi mắt đó, đúng không? Thật đáng tiếc cậu ấy dành quan tâm cho con nhỏ kì quặc Bình Nguyên. Chẳng biết cô ta kiếm đâu ra cái áo đầm cũ mèm! Đứng cạnh một người lôi thôi như cô ta. Danny cũng giảm giá trị hẳn. Chắc chắn cậu ấy thương hại cô nàng tỉnh lẻ nên tỏ chút quan tâm để giúp hội nhập thôi. Không có gì hơn đâu!”.

Các cô gái cười khúc khích. Đứng một mình cạnh lẵng Glalêeul (lay ơn) đỏ rực bày giữa sảnh, hếch nhẹ chiếc cằm kiêu hãnh, đôi tai thính nhạy của San không bỏ sót lời nhận xét nào. Mắt cô rực lên, tựa mắt mãnh thú nhìn xuyên qua cánh rừng tối đen. Nhưng khi Khiết chạy đến, mang theo hộp kẹo bạc hà mơi mua, ánh mắt ấy tức khắc dịu xuống, đen mịn như một tấm màn nhung.

Lớp trưởng từng lớp tất bật phát vé cho các thành viên của lớp mình, nhắc nhở một ai đó còn quên chưa tắt điện thoại. Vị đạo diễn cảu vở kịch bước ra, thực hiện cuộc giao lưu 15 phút với khan giả của suất diễn đặc biệt. Vịn tay vào kệ gỗ bày lẵng hoa đỏ giữa sảnh, ông ta bắt đầu nói về ý nghĩa gửi gắm khi dàn dựng vở, về sức mạnh tình yêu sẽ dẫn dắt con người vượt qua mọi thành kiến, về sự lương thiện yếu ớt nhưng bao giờ cũng giành chiến thắng trước sức mạnh hung bạo… Vài cánh tay đưa lên, tò mò muốn rõ them về việc phân vai, hay lý do một số khác biệt giữa bản dựng của vở diễn với nguyên tác văn học. Vị đạo diễn trả lời nhanh gọn, rồi đảo mắt nhìn quanh:

- Có ai muốn hỏi thêm gì không?

San bước đên đối diện, nhìn xoáy vào ông ta bằng cái nhìn kì lạ:

- Khi đổi tựa thành Huyết kiếm, ông muốn nhấn mạnh đến long hận thù của một nhân vật nữ, người vì bị mất tình yêu đã trở thành thiên thần báo oán?

Vị đạo diễn hơi biến sắc mặt:

- Không hoàn toàn là vậy. Và cũng không nên nghĩ theo hướng như vậy!

San bước them một bước nữa, gần như ghé vào tai ông ta, nói khẽ, lạnh lung:

- Nhưng nếu làm cho khan giả tin như vậy, thì vở diễn sẽ hấp dẫn hơn nhiều. Chắc chắn đấy, thưa ông!

Tiếng chuông báo giờ diễn sắp bắt đầu. Các học sinh kéo vào khan phòng. Ở sảnh chỉ còn vài người. Dưới luồng sáng tràn ngập đến thừa thãi của chum đen pha lê, giỏ hoa Glalêeul trông như những thanh kiếm đỏ thắm bỗng ngả hẳn sang sắc tím thẫm, màu của máu trong tình trạng đông đặc. Gương mặt vị đạo diễn trắng bệch trong phút chốc. Chỉ có hai người chăm chú quan sát cảnh tượng đó. Là San. Và bà giám thị.

Khác lớp, nên số ghế của Bình Nguyên không gần chỗ Danny. Cô gái nhỏ cùng Khiết và các học sinh 11A3 đi theo giáo viên dạy Văn của mình. Danny men dọ bức tường cách âm, xuống cuối dãy bên phải. Bất chợt, một bàn tay vươn ra, nắm lấy khuỷu tay cậu. Mùi thơm lạnh của hoa mộc lan toả ra từ mái tóc đen sẫm tuyệt đẹp. Bằng sức mạnh kì dị, không thể kháng cưỡng, những ngón tay thanh mảnh, cứng rắn lôi cậu vào hõm tối của lối đi phụ. San nói thẳng vào vấn đề:

- Tại sao lại là Bình Nguyên, chứ không phải ai khác?

- Vì tôi chỉ muốn chọn cô ấy. Và vì cô ấy thật sự cần tôi! – Danny trả lời sau vài giây sửng sốt nhận ra người đối diện là ai. Cậu cũng nhè nhẹ rút tay ra khỏi những ngón tay bám cứng như không muốn cho cậu vùng thoát.

- Một cái gì đó có thể gọi là tình yêu? – Đồng tử trong mắt San giãn rộng.

- Không tệ, khi điều bạn vừa nói là sự thật.

- Tôi biết, bạn đang nghĩ gì, Danny. Tôi còn biết, bạn đang làm gì – Đôi môi trong bóng tối thì thào – Tôi cũng thừa hiểu, vì sao bạn chuyển sự chú ý dành cho tôi trước kia sang người mới đến.

- Chúng ta chưa bao giờ gây rắc rối, chưa bao giờ khiến nhau khó xử - Danny cẩn trọng chọn từng từ - Vậy nên, đừng có xen vào mối quan hệ của tôi và Nguyên!

- Những lời răn đe luôn ẩn giấu phía sau nó sự bất an, hoặc một mưu tính tồi tệ nào đó! – San cười khẩy, nhận xét – Vì thế, tôi rất hứng thú khi làm ngược lại những gì bạn “ra lệnh” cho tôi!

Đang bước ra khỏi ngách tối, đột ngột chàng trai quay phắt lại. Bàn tay cậu chộp nhanh cổ San, siết mạnh. Đầu cô ta ngật ra sau. Mái tóc chảy thẳng xuống tựa một dòng nước đen sẫm ma quái. Khuôn mặt trắng xanh càng tái nhợt đi. Nhưng đôi môi cô ta vẫn mím chặt, không vùng vẫy, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cúi xuống sát vào thái dương kẻ thách thức, Danny gằn giọng, nhấn từng lời: “Cứ làm những gì bạn muốn. Cứ tiếp tục gây ra tình trạng rối loạn đi. Chỉ có điều, tránh xa Bình Nguyên ra. Nếu có bất cứ việc gì gây tổn hại cô ấy, tôi sẽ xử lý bạn trước nhất. Nhớ đấy!”. Và cũng đột ngột như khi quay lại, Danny buông hẳn tay ra khỏi cổ San. Như một vật thể mất điểm tựa, cô rơi xuống. Loạng choạng mấy bước, cô ta mới tựa được lưng vào bức tường sơn nhám. Những ngón tay lúc giận của Danny duỗi ra nhè nhẹ. Cậu hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh, bước ra khỏi hõm tối. Không ai chú ý đến cậu. Mọi ánh mắt tập trung hướng đến sân khấu đã mở màn.

Khung cảnh lâu đài cổ lạnh lẽo. Một người phụ nữ quyền quý độ tuổi trung niên ngã gục trên sàn đá, vệt máu đỏ thẫm chảu dài trên ngực chiếc váy trắng muốt. Tay vẫn nắm chặt chuôi của thanh kiếm nhỏ cắm trên ngực mà không thể rút ra được nữa, bà ta thì thầm gọi tên kẻ vừa sát hại mình, một chàng trai có gương mặt hoàn hảo, với mái tóc bay phần phật trên vai, đang chạy như bay về phía cánh cửa bí mật…

***

Vở diễn kết thúc muộn. Kịch tính dữ dội của nó để lại dư âm đặc biệt, khiến các học sinh trở nên trầm lắng, nhưng không buồn ngủ như các buổi học nghệ thuật khác. Danny và Nguyên vẫ ngồi băng ghế trước, không nắm tay nhau nữa. Những đôi mắt mở to trong bóng tối, theo đuổi các suy ngẫm kì lạ vừa mọc lên từ vở kịch. Ngoài trời đêm, nhiệt độ thấp hơn ít nhất 5 độ Celciuos so với ban ngày. Danny cởi jacket, khoác vào cho Bình Nguyên. Cô gái nhỏ bối rối, nhưng không từ chối, bởi chiếc váy mỏng mảnh khiến cô lạnh run.

Từ nhà hát về lại trường mất gần ba mươi phút. Để khuấy động đôi chút không khí trong xe, bà giám thị đề nghị ông tài xế bật sáng dãy đền trên trần, để bà điều khiển một trò chơi suy luận. Bà mở túi, lấy ra một tập ảnh đã chuẩn bị sẵn. Luật chơi đơn giản: Quan sát các chi tiết của tấm hình phía trước, suy luận logic, đoán hình ảnh ở mặt sau. Ai đoán được nhanh và đúng ba bức ảnh trở lên, sẽ được thưởng. Khiết láu lỉnh rào trước luôn: “Tụi em không muốn phần thưởng là mấy tấm phiếu nhận them phần bánh ngọt hay trái cây ở nhà ăn đâu, thưa cô!”. Những cái đầu bất động bắt đầu cựa quậy, cười khúc khích. Nét khô cứng của bà giám thị bỗng nhoè đi trong biểu hiện của một nụ cười hiếm hoi: “Vậy sao? Thế các em muốn gì?” – Trong khi các bạn còn nhíu mày hau gõ ngón tay vào thái dương suy tính, San lên tiếng: “Người thắng giải sẽ được phép yêu cầu cô thực hiện ít nhất một đề nghị của bạn ấy. Được không, thưa cô?”. Hơi khựng lại, nhưng bà giám thị cũng gật đầu. Rõ ràng, bà tin chắc, với mức độ phức tạp của những bức ảnh, sẽ không ai đủ sức chiến thắng trong trò chơi.

Danny và Nguyên cũng quay xuống. Chừng như họ muốn đóng vai quan sát hơn là tham gia. Sáu bức hình đầu, thiên về suy luận toán học thông thường nên được các học sinh – trong đó Khiết và San mỗi người một đáp án – đưa ra lời giải dễ dàng. Thế nhưng, ở bức thứ bảy, giờ đây là tranh vẽ chứ không phải ảnh chụp nữa, mọi người bắt đầu ngập ngừng. Một cô gái trẻ với kiểu tóc đơn giản của hơn ba mươi năm trước, trên tay cầm quả táo đỏ. San vươn người về phía trước, nói to: “Một con rết!”. Mọi người cười ồ lên. Nhưng, mặt sau bức tranh đúng là như vậy. “Bằng cách nào em suy luận ra?” – Bà giám thị ngạc nhiên. San nhún vai: “Hồi năm ngoái, hình như em có đọc trong sách tham khảo rằng, quả táo được xem như là biểu tượng của sự quyến rũ. Nhưng nó cũng là nơi ẩn chứa thuốc độc. Hàm ý của biểu tượng từng được sử dụng trong truyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Thoạt đầu em nghĩ hình vẽ một con rắn. Rồi em sực nhớ, khu nội trú ở trường không có rắn. Nhưng rết thì có. Và nó cũng có nọc độc…”.

Các học sinh hơi co người lại, sợ sệt. Xương hàm của bà giám thị căng lên vài giây. Bà mau chóng đưa ra bức tranh màu nước kế tiếp. Một hiệp sĩ mặc áo giáp kiểu thời trung cổ, tay vung lên thanh kiếm nhuốm máu. Cạnh ông ta, bụi huệ trắng vươn cao. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Khiết gác cằm lên thành ghế phía trước, nói to: “San, đoán đi! Cậu là người đọc sách nhiều nhất, biết rất nhiều điển tích đấy thôi!”. Đúng khi cô bạn thanh lịch chuẩn bị đưa ra lời giải để đạt được số ba cần thiết, Danny đột ngột lên tiếng: “Hoa Glalêeul đỏ!”. Đáp án chính xác. Khiết gật gù, giải thích chó các bạn xung quanh còn đang ngơ ngác: “Hoa Glalêeul chính là hoa huệ nhuốm máu. Còn gốc tiếng Latin của Glalêeul là Gladiolus, nghĩa là thanh kiếm!”. San ném lên chàng trai có mái tóc loà xoà cái nhìn giận dữ, hiểu rõ cậu đang tìm cách ngăn cản chiến thắng của mình.

“Tiếp đi cô! Cho coi tranh nữa đi cô!” – Đám học sinh bắt đầu phấn khích bởi bầu không khí cạnh tranh. Bà giám thị chậm rãi đưa lên ngang ngực bức tranh cuối cùng. Một con chó ngao canh giữ địa ngục, với đôi mắt lồi to và những chiếc răng nhe ra nhọn hoắt như sẵn sang lao đến tấn công. Vẻ hung hãn của con vật còn đượm vẻ kỳ dị, bởi nó chỉ có hai chân sau và một chân trước. Chỗ của một cái chân bị thiếu phẳng lì, như thể nó chưa từng tồn tại bao giờ. Mọi người chết sững, nghe rõ cả hơi thở của người bên cạnh. “Ồ, những cái đầu thông minh nhất của khối mười một đầu hàng rồi sao?” – Bà giám thị châm biếm. Những ánh mắt đổ dồn về phía San và Danny, chờ đợi. Cô gái thanh lịch ngồi im bất động. Rõ ràng, cô không tìm tòi suy luận, mà chỉ lục soát một ngõ ngách nào đấy trong kho trí nhớ bí mật. Đột ngột, cô đứng hẳn dậy, vẻ mặt đắc thắng. Đúng lúc ấy, Nguyên – người im lìm từ đầu cuộc thi – cũng đứng lên. Bà giám thị đưa ra cách giải quyết chóng vánh: Mỗi cô gái viết ra đáp án của mình. Cầm hai tờ giấy gấp nhỏ, bà chọn mở trước câu trả lời của San. Kẻ bị nguyền rủa. Bà đọc nhanh, giọng hơi nghẹn lại. Một người ba chân là lời giải của Bình Nguyên. Bà giám thị tái nhợt, xoay lại mắt sau của bức tranh. Một người đàn ông đóng bộ vest và mang giày đen trang trọng ngồi trên chiếc ghế đẩu. Cô độc. Với ba cái chân hướng về ba phía. “Em đoán không sai, thưa cô. Đây chính là kẻ bị nguyền rủa!” – San kêu lên. Nhưng bà giám thị không hề chú ý đến cô gái xinh đẹp. Ánh nhìn trừng trừng của bà xoáy vào cô học trò lúc này đang run rẩy, như đám tro bụi của hoa hồng sẵn sang tan đi dưới một vệt gió. Một lần nữa, sau thành ghế, bàn tay của Danny nhè nhẹ đưa lên, nắm chặt những ngón tay của hoa hồng tro.

Chiếc xe rung rung rẽ vào sân trường nội trú vắng lặng. San nhỏm hẳn lên, không rời bỏ mục tiêu: “Em đã nói đúng được ba bức tranh!”. Đứng sẵn ở bậc lên xuống, bà giám thị lắc đầu, gạt đi. Mọi người lục tục đứng dậy. Vị chặt cả hai tay vào thành ghế trước, San hét lên, át mọi tiếng ồn ào vây quanh: “Cô phải trả lời một câu hỏi của em!”. Đôi mắt lạnh băng của bà giám thị chiếu thẳng vào mắt San:

- Thôi đươc, em hỏi đi!

Bằng giọng nói nhẹ nhàng, San hỏi bình thản:

- Thực ra, cô là ai?

Xe dừng hẳn. Của tự động mở ra êm ru. Bà giám thị bước xuống, đi thẳng về phía dãy nhà tối om danh cho giáo viên. Những sợi tóc xám trắng túa ra, bay phất phơ như một làn khói quanh đầu bà. Không có câu trả lời nào được đưa ra.

***

Tất cả các ngọn đèn đều bật sáng khiến lối đi có mái che như một cây cầu thanh mảnh nổi lên trên dòng sông bóng tối. Các học sinh rảo bước nhanh, co ro vì gió đêm buốt lạnh. “Bất cứ lúc nào Nguyên gọi, sẽ thấy Danny ở cạnh bên!” – Chàng trai nói nhanh khi họ chia tay ở lối rẽ tắt, dẫn lên hướng cầu thang khối nhà cánh trái, khu học sinh nam. Nguyên gật nhẹ. Ở cánh cổng thấp là những thanh sắt uốn chắn trước lối đi lên khối nhà cánh phải, có một bóng người nhỏ xíu thập thò. Nhật. Không ở trong phòng, cậu bé lẻn xuống đây, chờ đợi. Cậu hết hẳn gà gật, đôi mắt đen tinh khôn mỉm cười khi nhìn thấy Nguyên.

- Có chuyện gì mà em thức khuya vậy, lại đứng đây chịu lạnh nữa? – Cô gái nhỏ ngạc nhiên.

Nhật khịt mũi, nói rành rọt:

- Em chỉ canh chừng thôi. Để không ai lẻn vào phòng chị, khi chị vắng mặt, gây them rắc rối.

- Ai nói em làm vậy? – Nguyên nhíu mày – Em cũng không thấy ai chứ?

- Không thấy ai cả! – Đôi mắt Nhật lấp lánh như hai ngôi sao nhỏ xíu xa xăm – Em làm điều này, vì anh Danny yêu cầu.

Nguyên khựng lại, nói nhanh:

- Được rồi. Cảm ơn em nhiều lắm. Giờ thì về ngủ đi. Nhớ đắp chăn thật cao, đừng để bị lạnh đấy!

Cậu bé gật đầu, cười rạng rỡ, quay lưng chạy thật nhanh về khối nhà cánh trái trước khi bị bà giám thị bắt gặp.

Phòng 306. San và Khiết đã về phòng. Trong lúc chờ đến lượt sử dụng phòng tắm, Nguyên đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng trời vắng lặng. Những thân cây tối thẫm bất động đang nhìn cô đăm đăm, muốn truyền đi một thông điệp nào đó. Cô gái nhỏ rung mình, kéo vạt áo, trống sâu trong chiếc jacket ấm áp của Danny. Sau khi rửa mặt tẩy trang, Nguyên leo lên giường tầng. Giấc ngủ không đến ngay. Chuông đồng hồ vẳng đến, báo một giờ sáng. Bồn chồn, cô trở xuống, mở chiếc túi canvas. Chiếc hộp gỗ ở chỗ cũ. Lưỡng lự, rồi cô mở nắp hộp, thật nhanh. Chuỗi hạt vẫn nguyên vẹn.

Có tiếng gõ cửa dồn dập. Tên Nguyên được gọi lên, gấp gáp. Từ giấc ngủ sâu, cô mở mắt. Tiếng gõ cửa và tiếng gọi có thật. Không phải giấc mơ. Cô gái nhỏ loạng choạng nhảy xuống, bật đèn trong phòng. Nhật đứng trước ngưỡng cửa, tóc rối bù, cánh tay khẳng khiu đưa về phía Nguyên, run rẩy: “Đi theo em, mau lên!”. Chỉ kịp khoác chiếc jacket của Danny ra ngoài váy ngủ, cô chạy theo cậu bé lớp dưới. Những phòng im lìm dọc hành lang cũng lác đác bật đèn.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến Nguyên dừng khựng, choáng váng lùi lại. Một dáng người hơi khom xuống trên cánh cổng của những thanh sắt uốn, như thể đang cố gắng trèo qua nó. Nhưng sự thật là người đó đã bị mắc kẹt bởi mũi nhọn của một thanh sắt đâm xuyên vào cổ. Người bị nạn không xa lạ. Bà giám thị. Bà vẫn còn thở thoi thóp. Những ngón tay co quắp cử động nhẹ, trong nỗ lực thoát ra. Nhân viên y tế của trường, với sự trợ giúp của các giáo viên khác, mau chóng và khéo léo gỡ được bà ra khỏi thanh sắt nhọn.

Trong các học sinh thức giấc vây quanh chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, có cả Danny và San. Họ nhìn nhau bằng tia mắt khác lạ.

Nguyên giấu cả hai bàn tay run bắn vào túi áo jacket. Cô nhận ra, ai đó đã bẻ lại một sợi dây trường xuân bằng sắt rèn vốn dĩ uốn lượn, khiến đỉnh lá nhọn hướng thẳng lên, như một mũi kiếm.

Cô sẽ không bao giờ quên được sự tương đồng kỳ dị giữa nhánh hoa Glalêeul đỏ sẫm và mũi kiếm nhuộm máu ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện