Thần Côn hắng giọng một cái: “Vậy anh kể nhé?”
Quý Đường Đường gật đầu: “Kể đi ạ.”
Nhạc Phong cũng ừ một tiếng: “Kể đi.”
Thần Côn lại không vội kể, chỉ đầy vẻ mong chờ nhìn hai người, Quý Đường Đường và Nhạc Phong bị nhìn mà chẳng hiểu ra sao, một lúc sau Thần Côn mới nhịn không nổi: “Không vỗ tay à?”
Còn phải vỗ tay? Khóe miệng Quý Đường Đường co giật mãi mới giơ tay lên, cảm thấy vô cùng mất mặt vỗ bộp bộp bộp ba cái cho anh ta.
Thần Côn vẫn chưa thỏa mãn, anh ta nhìn về phía Nhạc Phong: “Còn Tiểu Phong Phong đâu?”
Nhạc Phong mặt không thay đổi: “Phắn, gia không ngớ ngẩn như thế.”
Quý Đường Đường đá anh một cái dưới gầm bàn: “Vỗ tay đi.”
Nhạc Phong không thỏa hiệp: “Cô nói vỗ thì phải vỗ chắc? Cô là ai thế, chuyên gia chỉ huy người ta vỗ tay của Xuân Vãn* à?”
* Một chương trình giống Gặp nhau cuối năm ở bên mình.
Quý Đường Đường không dài dòng với anh, rướn người đến trước mặt anh, chóp mũi thiếu chút nữa đã chạm phải mặt anh, Nhạc Phong sợ đến mức co lại phía sau, còn chưa kịp phản ứng, hai bàn tay đã bị Quý Đường Đường một trái một phải bắt được, cưỡng ép cầm lấy vỗ một cái xong việc.
Nhạc Phong bị chọc tức: “Sao cô lại túm tay tôi? Cô là con gái đấy, cô có hiểu cái gì gọi là e dè không hả?”
Quý Đường Đường ngồi lại chỗ cũ, hừ qua lỗ mũi một tiếng: “Không hiểu.”
Không biết hối cải! Nhạc Phong vốn từ thiếu thốn, nửa ngày mới dật ra được một câu: “Lưu manh!”
Quý Đường Đường âm u đáp: “Tôi lưu manh đấy, anh có ý kiến à?”
Thần Côn ở bên cạnh vui sướng đến mức toàn thân run rẩy, anh ta nói đỡ cho Quý Đường Đường: “Tiểu Đường Tử người ta mà lưu manh sao? Chẳng qua là sờ tay cậu thôi mà. Lúc cậu đi tán gái hết ôm lại hôn, có ai lưu manh bằng cậu không?”
Quý Đường Đường rất phối hợp với Thần Côn, cô khinh bỉ liếc Nhạc Phong, còn dịch dịch ghế sang một bên: “Không ngồi chung với lưu manh.”
Nhạc Phong thật sự muốn cắn cho cô hai phát.
Cuối cùng là Thần Côn ra mặt kết thúc, xem ra, anh ta phi thường hài lòng với màn náo loạn tặng kèm với tràng vỗ tay trước khi bắt đầu kể này: “Chú ý chú ý nào, anh kể đây.”
————————————————————
Chuyện này tính ra, chắc cũng phải mười năm rồi, khi đó anh ở đang ở phía Tây của Tứ Xuyên, định đi Thanh Hải, muốn đến Thanh Hải phải đi qua châu Cam Tư, đó là nơi người Tạng tập trung. Có biết châu Cam Tư không, đến giờ vẫn còn rất nghèo nàn chứ đừng nói là mười năm trước.
Một phần lớn của châu Cam Tư là đất Tạng Khang Ba, dân địa phương cực kỳ hung hãn, con đường đó thường hay xảy ra tai nạn, chặn đường, cướp bóc, án mạng xảy ra liên miên, anh nhớ là khoảng năm 2007 hay 2008 gì đó, chính phủ địa phương có ra sức chỉnh đốn một lần, tình hình mới chuyển biến tốt hơn đôi chút.
Lúc anh đi vào tuyến đường đó có thể coi như là thời điểm hỗn loạn nhất, xe công cũng không dám chạy, đương nhiên anh cũng không dám ngồi xe, con đường sứt sẹo kia, xe lật nhiều vô kể. Cộng thêm anh cũng không vội, anh quyết định từ từ đi, vậy nên tốn tám mươi đồng mua cái xe đạp hai tay ôm lấy cả Đại Giang, đặt bút ký cùng với cái túi đựng đồ của anh ở yên sau, còn mua một bộ quần áo chắp chắp vá vá của người Tạng, đội mũ da chó, mặt bôi đen sì, nhìn không khác người Tạng là mấy.
Anh cho cậu hay, Tiểu Phong Phong, cái này gọi là trí thông minh, trí thông minh sinh tồn, ai mà lại đi cướp của một kẻ nghèo như anh chứ đúng không? Cho nên cả con đường ấy thuận lợi khỏi phải bàn, dọc đường đi mấy người Tạng còn Trát Tây Đức Lặc với anh nữa kia, còn mời anh đến nhà uống trà bơ. Anh mà huênh hoang như chú mày, phóng xe ầm ầm đến thì chắc đã sớm bị cướp đến cái quần lót cũng không còn.
Anh nhớ hôm đó đi đến cửa Ô Tử, bình thường anh chỉ dắt xe chứ không đi, bởi vì khả năng thăng bằng của anh không được tốt, phi, tiểu não của anh phát dục tốt vô cùng cho nên anh không cưỡi xe đạp được.
Hôm đó vừa hay lại phải đi xuống một con dốc lớn, tiết kiệm sức bao nhiêu cậu nghĩ xem, cho nên anh quyết định cưỡi xe xuống, kết quả cưỡi một phát là toi, phanh của cái xe đểu kia không tốt, mới cua gấp một cái cả người cả xe đã văng ra rồi, người thì không sao, nhưng mà xe thì bị rớt xuống dưới vách núi, xe thì không nói làm gì, nhưng yên sau còn có bút ký của anh nữa, đó là mười mấy năm tâm huyết, tâm huyết đấy, cậu hểu không? Anh quyết định bò xuống dưới tìm lại đồ của mình về, cái vách núi ấy dốc đứng nhé, lại còn cao nữa, không để tâm mà giẫm hụt một cái thì chết chắc, nhưng vì sự nghiệp của mình, anh không thể chùn bước được, anh liền túm cỏ cây đất đá mà bò xuống, bò khoảng hai giờ mới đến đáy, lúc tới nơi chân cũng đã mềm nhũn, tê liệt hết cả.
Dưới dốc núi đó còn có cả loại xe vận tải lớn cũng bị lật xuống, đã hoen gỉ gần hết, chắc là gặp tai nạn giao thông không di chuyển được nữa, cũng có cả xe con, rồi quần áo rách bươm gì đó, có thể thấy con đường kia rất dễ gặp tai nạn, cái xe kia của anh cũng rớt chỏng gọng đấy, anh cũng chẳng cần nữa, anh chỉ muốn tìm cái bao tải kia của anh thôi, bên trong trừ bút ký ra còn có mấy món quần áo lương khô nữa.
Sau khi tìm được đồ rồi anh định đi lên, nào biết vừa mới nhấc mắt đã thấy cách đó không xa có hai con chó Tạng đang khịt khịt không biết là ngửi cái gì, Tiểu Phong Phong cậu biết rồi đấy, khi còn bé anh đã từng bị chó cắn nên khá là sợ chó, anh mới nhặt hai viên đá ném qua, đuổi chúng nó đi, sau đó đi qua nhìn, trong bụi cỏ kia vậy mà lại có người!
Lúc ấy anh hãi lắm, nhìn cách ăn mặc thì là người Hán, nam, đại khái khoảng ba bốn chục tuổi, nhìn lại thì cách đó không xa có một cái mô tô hỏng, anh đoán mười phần thì đến chín là cũng bị rơi từ trên kia xuống, thử kiểm tra thì mũi vẫn còn hơi thở, nhưng không thể di chuyển, thân thể đó mềm nhũn, anh đoán là ngã không nhẹ, cũng không cứu sống được, chẳng qua là nhất thời chưa tắt thở mà thôi.
Cậu nói xem anh phải làm sao? Anh đã học sơ cứu bao giờ đâu, cũng không có kinh nghiệm, núi non hoang vu, chẳng biết tìm ai để cứu mạng, anh đành phải nhóm đống lửa bên cạnh chỗ cậu ta, lấy nước đổ lên mặt cậu ta, vỗ mặt gọi cậu ta, giằng co một lúc lâu, cậu ta lại tỉnh thật, tinh thần cũng không tệ, còn có thể nói chuyện đôi ba câu, anh đoán không hề sai, đích xác là phóng xe nhanh lăn từ trên kia xuống, nằm dưới này phải hai ba ngày rồi, anh mà đến trễ một ngày, chắc chỉ thấy được người chết thôi.
Lúc người ta sắp chết cũng rất bình tĩnh, cậu ta không bảo nhắn nhủ cho người nhà cái gì, chỉ nói là muốn ăn một bữa thịt hộp.
Cậu nói coi anh đây hai tay áo đầy gió mát, kiếm đâu ra thịt hộp cho cậu ta ăn chứ, anh nói với cậu ta: người anh em, trong túi tôi có hai cái bánh bao, còn có một cái xúc xích nữa, cho chú em hết, trước khi lên đường ráng ăn cho hết đi, bèo nước gặp nhau, cũng coi như tấm lòng của người anh này.
Cậu ta vô cùng cảm kích anh, cũng phải, trước khi đi còn được ăn bữa cơm no, so với việc chết đói chết rét vẫn tốt hơn đúng không? Ăn xong rồi cậu ta nói với anh, trên người không mang theo nhiều tiền mặt, chắc chỉ còn mấy trăm đồng, cho anh hết, coi như cảm ơn anh.
Vậy sao được, anh học tập theo Lôi Phong mà trưởng thành, lấy giúp người làm niềm vui, đâu phải là vì tiền, anh nói anh không cần, bảo cậu ta nói địa chỉ nhà ra, anh có thể giúp cậu ta gửi tiền về, cậu ta lại bảo không cần.
Được một lúc cậu ta nói: Anh, nợ anh ân tình này, thật ngại quá, tiền anh cứ cầm đi. Anh mới bảo không cần, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, không bằng kể cho tôi nghe một câu chuyện ly kỳ, chuyện ma cũng được, tôi đang sưu tầm mấy thứ này.
Cậu ta chắc nghe không hiểu, anh mới giải thích chí hướng của mình cho cậu ta, còn lấy bút ký trong bao tải ra cho cậu ta xem, anh nói anh đang tích góp ghi chép lại về những chuyện ma quái này, nếu trong bụng cậu có mấy thứ đó thì kể cho anh nghe, không có thì cho qua đi.
Cậu ta nghe vây, cười ha ha hai tiếng, nói không có, trên đời này nào có nhiều chuyện lạ như vậy.
Anh thấy cậu ta nói mãi nói mãi rồi yếu dần, cũng không nài cậu ta kể chuyện nữa, chỉ kể cho cậu ta nghe những chuyện xảy ra trên đường, kể luôn cả những kiến thức kỳ lạ ly kỳ cho cậu ta, sau đó trời tối dần, buồn ngủ, anh lấy áo khoác đắp lên người cậu ta, đáng thương, anh đoán chắc cậu ta không chịu được qua đêm nay.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, cậu ta bỗng kéo áo anh, đánh thức anh dậy, nói với anh: Anh à, anh là người tốt, tôi không giấu diếm gì anh nữa, tôi thực sự có một chuyện có thể kể cho anh nghe.
Thật ra thì mới đầu anh khá tức giận, cậu nói xem anh mệt mỏi thế nào kia chứ, hết cưỡi xe lại bổ nhào rồi leo núi, đang ngủ ngon lại bị cậu ta lôi dậy, có khổ không cơ chứ. Nhưng vừa nghe nói có chuyện kể cho anh nghe là anh nhanh chóng bò dậy ngay, vì sự nghiệp mà, phải hy sinh thôi.
Cậu ta nói cậu ta họ Thịnh, hỏi anh có biết nhà họ Thịnh không, nhà họ Thịnh chuyên điều khiển chuông, anh nói anh không biết, cậu ta liền cười, dừng một chút rồi nói, đàn ông nhà họ Thịnh không đáng giá, phụ nữ mới quý báu, nói chính xác, là phụ nữ chưa sinh đẻ mới quý báu.
Đến đây thì có thể liên hệ với chuyện chuông gió mà anh vừa kể cho hai đứa rồi đấy, còn nhớ không, anh đã nói có một số người đặc biệt có thể nghe và hiểu được tiếng chuông, biết người âm phủ muốn truyền đạt tin tức gì cho họ, nhà họ Thịnh chính là một gia tộc như vậy, sinh ra ở nhà họ Thịnh, con trai thì không có năng lực đó, chỉ có con gái mới có.
Theo lời kể của cậu ta, nhà họ Thịnh là một gia tộc rất lâu đời, cũng vô cùng ẩn dật, con gái nhà họ Thịnh có thể nghe hiểu được tiếng chuông, bọn họ có năng lực tiếp nhận tin tức từ âm phủ, sau đó hóa giải oán khí của người chết oan, đây coi như là năng lực mà trời ban cho người nhà họ Thịnh, có khả năng đặc biệt thì cũng phải làm hết nghĩa vụ của mình, cũng chính là hóa giải những luồng oán khí va vào chuông.
Đến đây lại nhắc đến chuông rồi, lúc đầu anh đã nói, oán khí chính là một luồng khí, oán khí có mãnh liệt hay không, có liên quan rất nhiều đến tính cách và những gì người đó đã trải qua, chỉ có oán khí cực mạnh mới có thể va vào chuông của nhà họ Thịnh, mà nhà họ Thịnh tồn tại bao nhiêu năm như vậy, sinh sôi nảy nở, không chỉ có một nhánh, cũng không chỉ có một chiếc chuông gió, mỗi loại chuông gió sẽ bị một loại oán khí khác nhau đụng phải, nghe nói loại oán khí mạnh nhất là oán khí do những người chết ở nơi xứ người, vốn sống đã bi thảm, lại còn chết yểu tha hương, đương nhiên là oán khí sẽ lớn, loại chuông có thể bị thứ oán khí như vậy đụng vào gọi là Lộ Linh. Người nọ sở dĩ lại nhắc đến chiếc chuông này, là bởi vì người khống chế Lộ Linh, chính là chị gái của cậu ta.
Lại nói về nhà họ Thịnh, trên đời này, luôn tồn tại những mối quan hệ hỗ trợ phụ giúp và đối nghịch, có hắc tất có bạch, có tốt thì cũng có xấu, nghe nói nhà họ Thịnh vẫn có một kẻ thù không đội trời chung, họ Tần, cũng là một gia tộc. Nhà họ Tần và nhà họ Thịnh không giống nhau, trong cái nhìn của bọn họ, oán khí có thể va vào chuông gió thì có thể sử dụng cho bản thân, giải thích điều này thế nào đây? Nói thông tục một chút nhé, nói luôn không khí đi, dưới trạng thái bình thường, không khí chính là không khí, không có gì nguy hiểm, nhưng nếu anh nén thứ không khí này vào trong một không gian vô cùng nhỏ bé, nó có thể khiến anh nổ tung! Anh không biết nhà họ Tần làm bằng cách nào, nhưng bọn họ dường như rất muốn thu thập những oán khí va vào chuông để luyện Quỷ Linh.
Luyện Chuông quỷ thì luyện đi, không chung một đường khó chung tiếng nói, cùng lắm là bất đồng chính kiến thôi đúng không, nhưng hai nhà sở dĩ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung là vì hai nguyên nhân, thứ nhất là nhà họ Tần không có năng lực nghe hiểu được tiếng chuông, nói cách khác, chuông rơi vào tay bọn họ chỉ là một đống sắt vụn, cho nên bọn họ phải ép con gái nhà họ Thịnh đi thu thập oán khí; thứ hai chính là điểm tàn nhẫn của việc luyện Chuông quỷ, nghe nói bước cuối cùng của quá trình này là cần mạng sống của con gái nhà họ Thịnh. Việc đã dính đến mạng người thì to tát rồi, cho nên hai nhà này, đời đời kiếp kiếp một mất một còn.
Ở đây lại dính đến một nhà thứ ba nữa, họ Thạch. Nhà họ Thạch là thông gia với nhà họ Thịnh qua nhiều thế hệ, nghe nói là là bởi vì có một khoảng thời gian, nhà họ Thịnh gần như bị nhà họ Tần tiêu diệt, sau đó lại nhờ có sự bảo vệ của nhà họ Thạch mới một lần nữa đứng vững, cho nên lâu dài thành tập tục, con gái nhà họ Thịnh đều lấy con trai nhà họ Thạch, đàn ông nhà họ Thạch bảo vệ phụ nữ nhà họ Thịnh, hai gia tộc lớn sinh sống cùng một nơi, tránh thoát khỏi sự hãm hại của nhà họ Tần.
Tại sao lại nói phụ nữ chưa sinh đẻ ở nhà họ Thịnh mới là quý giá nhất? Bởi vì sau khi sinh đẻ, năng lực nghe hiểu tiếng chuông của người đó sẽ biến mất, nếu như sinh con gái, khả năng này sẽ tự động truyền đến người đứa bé gái, nếu như sinh con trai, thì đó sẽ chỉ là một người bình thường. Mà còn phải là thai đầu, thai thứ hai dù cho có sinh con gái thì khả năng đó cũng không được di truyền lại. Mà cứ di truyền qua từng đời như vậy, tỷ lệ năm mươi phần trăm, con gái nhà họ Thịnh càng ngày lại càng ít.
Vốn số lượng đã ít, con gái nhà họ Thịnh lại hay gây ra chút chuyện, nói thế nào bây giờ nhỉ, con gái nhà họ Thịnh nhất định phải lấy con trai nhà họ Thạch. Nhưng hai đứa nghĩ coi, chuyện tình yêu sao có thể cưỡng cầu được, có vài người con gái của nhà họ Thịnh đã yêu người đàn ông khác, gia tộc lại không đồng ý, cho nên dần dà đã phát sinh ra chuyện bỏ trốn.
Theo như lời kể của người kia, gia quy của nhà họ Thịnh rất nghiêm cẩn, một khi đã bỏ trốn rồi thì tương đương với việc cắt đứt với gia tộc, nhà họ Thịnh tuyệt đối sẽ không can thiệp đến sự sống chết của bọn họ nữa, đó cũng là để giết gà dọa khỉ, răn đe.
Nhưng nhà họ Thịnh không quan tâm, không có nghĩa là nhà họ Tần không quan tâm.
Nhà họ Thịnh và nhà họ Thạch, hai gia tộc lớn ở cùng một nơi, nhà họ Tần muốn hạ thủ sẽ rất khó khăn, nhưng một khi cô đơn thân độc mã, thoát khỏi sự che chở của gia tộc thì khác, nhà họ Tần có phải đào ba thước cũng phải tìm cho ra cô, mà một khi rơi vào tay nhà họ Tần, kết quả cũng chỉ có một, luyện Quỷ Linh.
Nghe nói có một khoảng thời gian, có không ít con gái nhà họ Thịnh trốn đi, nhưng sau đó lại quay trở về, thậm chí có người đã sinh con gái ở bên ngoài, con gái của họ lại mang chuông gió về nhận tổ quy tông, tiếp nhận sự sắp xếp của gia tộc kết hôn với con trai nhà họ Thạch. Họ đồn rằng luyện Chuông quỷ rất tàn nhất, bọn họ ở ngoài không thể gánh được áp lực như vậy.
Nhưng quay về cũng chưa chắc đã hạnh phúc, vốn đã không có tình cảm gì, chung sống cùng nhau cũng là một loại đau khổ, cộng thêm quy củ cách làm của gia tộc, rất nhiều những người con gái của nhà họ Thịnh đều sớm buồn bực mà chết, có người thì tinh thần rối loạn phát điên… Gia tộc kiểu như thế này, anh nghĩ quá nửa cũng có điểm biến thái.
Nhưng chết tử tế không bằng sống dựa dẫm, theo lời cậu ta nói, một khoảng thời gian dài, nhà họ Thịnh không có những cô gái vì tình yêu mà liều mạng nữa, ai ngờ bỗng nhiên lại nhảy ra một người, mà càng đáng chết hơn là, người này lại chính là chị ruột của cậu ta.
Anh không biết nhà họ Thịnh và nhà họ Thạch ở đâu, cậu ta cũng không kể cho anh, chỉ nói là sau khi chị gái của cậu ta lẳng lặng trốn đi, thế hệ trước của nhà họ Thịnh đều rất tức giận, ban đầu cậu ta mới chỉ nghe qua chuyện luyện Chuông quỷ mà thôi, không cảm thấy đáng sợ là bao, nhưng có ngày, cậu ta vô tình tìm được một quyến sách cổ của gia tộc ở nhà tổ, mới sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Cậu ta không nói cụ thể luyện Quỷ Linh là luyện thế nào, chỉ mơ hồ dính đến mấy chữ lấy mỡ xác người sống máu tươi nuôi thai, anh đoán quá trình luyện Chuông quỷ tàn nhẫn vô cùng, nhà họ Tần có thể sẽ khiến cho những người con gái chưa sinh đẻ của nhà họ Thịnh mang oán khí thai nghén thành một cái thai quỷ, nhưng lấy mỡ xác từ trên thân thể người sống, lấy bằng cách nào anh cũng không biết. Chắc là vì thực tế phải đối mặt quá đáng sợ nên những cô gái bỏ chạy khỏi nhà họ Thịnh có thể trốn được thì đều trốn về, mà không về thì có lẽ là đã sinh con trai, vứt bỏ năng lực dị bẩm của gia tộc, không còn bất cứ giá trị gì với nhà họ Tần nữa, những người khác, hẳn là đã rơi vào tay nhà họ Tần.
Cậu ta nói với anh, sau khi nhìn thấy cách luyện Chuông quỷ, cậu ta liền lập tức thu dọn đồ đạc đi tìm chị gái của mình, hy vọng có thể khuyên chị gái cậu ta quay đầu lại, nếu như chị gái cậu ta đã sinh con rồi,nếu sinh một đứa bé trai thì tốt, nhưng nếu như sinh con gái thì nhất định phải đưa về nhà họ Thịnh, để tránh sau khi tiếp nhận Lộ Linh sẽ bị người của nhà họ Tần tìm được.
Cậu ta đã tìm rất lâu, tìm hết thành phố này đến thành phố khác, vậy mà cuối cùng lại tìm được thật, chị gái của cậu ta đang làm bác sĩ tại một bệnh viện, lúc nhìn thấy cậu ta thì rất vui vẻ, kể cho cậu ta rằng mình đã sinh được một đứa bé gái, sinh vào mùa hạ, vừa mới sinh nhật 10 tuổi, lại còn cho cậu ta xem ảnh nữa.
Cậu ta nói chuyện với chị gái mình rất lâu, chị gái cậu ta kiên quyết không đồng ý đưa con gái về nhà họ Thịnh, nói với cậu ta là Lộ Linh đã bị phong ấn lại, sẽ không có oán khí va vào chiếc chuông gió này, cũng vĩnh viễn sẽ không để cho con gái mình rơi vào cảnh ngộ bi thảm đó, cô ta hy vọng con gái có thể sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường. Cô ta nói họ đã che giấu rất tốt, thân phận và tên họ đều đã thay đổi, người nhà họ Tần sẽ không có cơ hội tìm được họ, bảo cậu ta có thể yên tâm.
Cậu ta biết sẽ không thuyết phục được chị gái mình, bèn đến trường học thăm con gái của chị mình, cậu ta nói lúc ấy đang là tiết Thể dục, học nhảy dây, cách hàng rào của trường học, cậu ta nhìn thấy cô bé kia, rất thanh tú, vừa quay dây giúp bạn vừa cười.
Cậu ta nói cậu ta vừa nhìn mà vừa khóc, đó là cháu ngoại của cậu ta, một cô bé đáng yêu biết bao, nhưng vào lúc cô bé được mười tuổi, cậu ta đã biết cô bé không thể có được một cuộc sống hạnh phúc bình thường được, không những thế, cô bé rất có thể còn phải trải qua sự hành hạ vô cùng tàn nhẫn sau khi chết đi. Trước khi đi, cậu ta nói yêu cầu với chị mình, cậu ta nói, nếu như cậu ta có thể trải qua nỗ lực mà tìm được bọn họ thì người nhà họ Tần thần thông quảng đại thủ đoạn tàn nhẫn cũng nhất định có thể, chị gái của cậu không có quyền giấu diếm con gái, cũng không nhất định nắm chắc được mười phần có thể tránh thoát khỏi sự hãm hại của nhà họ Tần. Cậu ta yêu cầu chị gái mình phải chuẩn bị toàn diện, dù cho không nói ngay bây giờ, cũng có thể dùng hình thức văn kiện hay thư để ghi lại toàn bộ sự việc, tương lai nếu không xảy ra chuyện thì tốt nhất, nếu như vạn nhất gặp phải chuyện không may, con gái của cô ta còn có thể lấy được văn kiện mà biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ta xin chị gái mình cho con gái hai con đường, con đường thứ nhất là chuẩn bị đầy đủ tiền và thân phận mới, để khi cơn ác mộng xuất hiện, con gái của cô ta có thể dùng thân phận mới mà thoát khỏi sự truy lùng, nói chưa biết chừng có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian đó kết hôn, sinh con trai, gỡ bỏ tất cả giá trị khiến nhà họ Tần có hứng thú. Con đường thứ hai là, để cho con gái cô ta tự mình lựa chọn, rất có thể con gái của cô ta sẽ vì thù hận nhà tan cửa nát mà lựa chọn tiếp nhận Lộ Linh, quay lại nhà họ Thịnh, một lần nữa nhận được sự che chở của gia tộc.
Cậu ta nói, thật ra thì còn một con đường thứ ba nữa, cậu ta không muốn nói ra, bởi vì đó là tình cảnh mà cậu ta không muốn thấy nhất. Con gái của chị cậu ta có thể không muốn quay lại nhà họ Thịnh, cũng không tài nào chấp nhận việc kết hôn với người mình không yêu, nếu như tính tình của của cô bé đó ương nghạnh, rất có thể cô bé sẽ dựa vào lòng can đảm mà lựa chọn tiếp nhận Lộ Linh, mở phong ấn, mượn những lần hóa giải oán khí để nâng cao năng lực của mình, lựa chọn một mình đối kháng với người nhà họ Tần để báo thù, mà trước khi năng lực của cô bé đạt đến một trình độ nhất định, cô bé nhất định phải cẩn thận tránh né sự truy lùng của nhà họ Tần, phiêu bạt hết nơi này đến nơi khác, không kết giao bạn bè, cũng không liên lạc với bạn bè cũ của mình để tránh lưu lại dấu vết, cuộc sống như vậy đối với một cô gái trẻ mà nói, quá mức cực khổ, rất khó để duy trì, hơn nữa còn không có kết quả. Anh hùng can đảm chẳng qua chỉ có ở trong phim ảnh và chuyện cổ tích, một người không có bất cứ sự trợ giúp nào, làm sao có thể tưởng tượng được cô bé có thể trốn thoát khỏi vận mệnh cuối cùng bị luyện thành Chuông quỷ.
Khi đó anh cũng lang bạt được kha khá năm trên đường rồi, nhưng chưa bao giờ nghe được một câu chuyện cặn kẽ như vậy, anh vẫn nhớ mãi, viết phải mất bốn trang giấy lớn, đất Tạng vào đêm lạnh lắm chứ, cuối cùng đến đầu ngón tay của anh cũng đã tê cứng, lúc đã ghi lại được kha khá, anh mới hỏi cậu ta: Vậy cậu cứ đi như vậy? Không khuyên chị gái cậu nữa? Được một lúc không thấy cậu ta trả lời, anh nhìn qua, thì ra cậu ta đã chết rồi, không biết đã tắt thở từ lúc nào, khóe mắt còn vương một hàng lệ, thật đấy, thực sự có một hàng lệ.
————————————————————
Kể xong, Thần Côn chợt có chút sầu não, anh ta nhìn Nhạc Phong một chút, lại nhìn Quý Đường Đường một chút: “Cho chút phản ứng cái nào, cảm nhận khi nghe xong đâu, hai đứa thấy là thật hay giả?”
Nhạc Phong cau mày: “Chắc giả rồi, nào có chuyện quỷ dị như vậy, tôi ở bên ngoài bao nhiêu lâu như vậy mà sao chưa từng nghe người ta nhắc đến nhà họ Thịnh khống chế chuông gì đó cả?”
“Anh cũng chưa từng nghe qua.” Thần Côn có chút dao động, “Sau đó anh còn cố ý để tâm thăm dò, đến giờ vẫn chưa nghe ai nói qua bao giờ. Có điều người đó khi ấy cũng sắp chết đến nơi, cậu ta sao mà có tinh thần để bịa ra một câu chuyện phức tạp như vậy để kể cho anh nghe trong thời gian ngắn như vậy được chứ?”
“Hiếm thấy thì lạ thôi.” Nhạc Phong lườm anh ta một cái, “Anh có biết cái gì gọi là đèn tắt lại sáng không? Lúc sắp chết tập trung tinh thần hết sức, có chuyện gì mà không bịa ra được? Chưa biết chừng anh ta viết tiểu thuyết, học Trung văn, trong đầu đã sớm có dàn ý của câu chuyện rồi thì sao?”
“Cũng phải…” Thần Côn lẩm bẩm một tiếng, lại nhìn Quý Đường Đường: “Tiểu Đường Tử, em nói coi? Em thấy chuyện này thế nào?”
Quý Đường Đường cúi đầu không lên tiếng, một lúc lâu mới hỏi anh ta: “Sau đó thì sao? Anh có chôn người đó không?”
“Chôn chứ.” Thần Côn rất nghiêm túc, “Chẳng lẽ một người đạo đức cao thượng như anh lại để người ta phơi thây nơi hoang dã hay sao? Đây là nguyên tắc làm người cơ bản, nhất định phải chôn chứ.”
Quý Đường Đường nở nụ cười, cười mãi cười mãi, khóe mắt dường như có thứ gì đó trong suốt lóe lên, cô nhanh chóng cúi đầu, dùng thanh âm thấp đến mức chỉ có bản thân mình nghe thấy nói hai chữ.
Cám ơn.
Quý Đường Đường gật đầu: “Kể đi ạ.”
Nhạc Phong cũng ừ một tiếng: “Kể đi.”
Thần Côn lại không vội kể, chỉ đầy vẻ mong chờ nhìn hai người, Quý Đường Đường và Nhạc Phong bị nhìn mà chẳng hiểu ra sao, một lúc sau Thần Côn mới nhịn không nổi: “Không vỗ tay à?”
Còn phải vỗ tay? Khóe miệng Quý Đường Đường co giật mãi mới giơ tay lên, cảm thấy vô cùng mất mặt vỗ bộp bộp bộp ba cái cho anh ta.
Thần Côn vẫn chưa thỏa mãn, anh ta nhìn về phía Nhạc Phong: “Còn Tiểu Phong Phong đâu?”
Nhạc Phong mặt không thay đổi: “Phắn, gia không ngớ ngẩn như thế.”
Quý Đường Đường đá anh một cái dưới gầm bàn: “Vỗ tay đi.”
Nhạc Phong không thỏa hiệp: “Cô nói vỗ thì phải vỗ chắc? Cô là ai thế, chuyên gia chỉ huy người ta vỗ tay của Xuân Vãn* à?”
* Một chương trình giống Gặp nhau cuối năm ở bên mình.
Quý Đường Đường không dài dòng với anh, rướn người đến trước mặt anh, chóp mũi thiếu chút nữa đã chạm phải mặt anh, Nhạc Phong sợ đến mức co lại phía sau, còn chưa kịp phản ứng, hai bàn tay đã bị Quý Đường Đường một trái một phải bắt được, cưỡng ép cầm lấy vỗ một cái xong việc.
Nhạc Phong bị chọc tức: “Sao cô lại túm tay tôi? Cô là con gái đấy, cô có hiểu cái gì gọi là e dè không hả?”
Quý Đường Đường ngồi lại chỗ cũ, hừ qua lỗ mũi một tiếng: “Không hiểu.”
Không biết hối cải! Nhạc Phong vốn từ thiếu thốn, nửa ngày mới dật ra được một câu: “Lưu manh!”
Quý Đường Đường âm u đáp: “Tôi lưu manh đấy, anh có ý kiến à?”
Thần Côn ở bên cạnh vui sướng đến mức toàn thân run rẩy, anh ta nói đỡ cho Quý Đường Đường: “Tiểu Đường Tử người ta mà lưu manh sao? Chẳng qua là sờ tay cậu thôi mà. Lúc cậu đi tán gái hết ôm lại hôn, có ai lưu manh bằng cậu không?”
Quý Đường Đường rất phối hợp với Thần Côn, cô khinh bỉ liếc Nhạc Phong, còn dịch dịch ghế sang một bên: “Không ngồi chung với lưu manh.”
Nhạc Phong thật sự muốn cắn cho cô hai phát.
Cuối cùng là Thần Côn ra mặt kết thúc, xem ra, anh ta phi thường hài lòng với màn náo loạn tặng kèm với tràng vỗ tay trước khi bắt đầu kể này: “Chú ý chú ý nào, anh kể đây.”
————————————————————
Chuyện này tính ra, chắc cũng phải mười năm rồi, khi đó anh ở đang ở phía Tây của Tứ Xuyên, định đi Thanh Hải, muốn đến Thanh Hải phải đi qua châu Cam Tư, đó là nơi người Tạng tập trung. Có biết châu Cam Tư không, đến giờ vẫn còn rất nghèo nàn chứ đừng nói là mười năm trước.
Một phần lớn của châu Cam Tư là đất Tạng Khang Ba, dân địa phương cực kỳ hung hãn, con đường đó thường hay xảy ra tai nạn, chặn đường, cướp bóc, án mạng xảy ra liên miên, anh nhớ là khoảng năm 2007 hay 2008 gì đó, chính phủ địa phương có ra sức chỉnh đốn một lần, tình hình mới chuyển biến tốt hơn đôi chút.
Lúc anh đi vào tuyến đường đó có thể coi như là thời điểm hỗn loạn nhất, xe công cũng không dám chạy, đương nhiên anh cũng không dám ngồi xe, con đường sứt sẹo kia, xe lật nhiều vô kể. Cộng thêm anh cũng không vội, anh quyết định từ từ đi, vậy nên tốn tám mươi đồng mua cái xe đạp hai tay ôm lấy cả Đại Giang, đặt bút ký cùng với cái túi đựng đồ của anh ở yên sau, còn mua một bộ quần áo chắp chắp vá vá của người Tạng, đội mũ da chó, mặt bôi đen sì, nhìn không khác người Tạng là mấy.
Anh cho cậu hay, Tiểu Phong Phong, cái này gọi là trí thông minh, trí thông minh sinh tồn, ai mà lại đi cướp của một kẻ nghèo như anh chứ đúng không? Cho nên cả con đường ấy thuận lợi khỏi phải bàn, dọc đường đi mấy người Tạng còn Trát Tây Đức Lặc với anh nữa kia, còn mời anh đến nhà uống trà bơ. Anh mà huênh hoang như chú mày, phóng xe ầm ầm đến thì chắc đã sớm bị cướp đến cái quần lót cũng không còn.
Anh nhớ hôm đó đi đến cửa Ô Tử, bình thường anh chỉ dắt xe chứ không đi, bởi vì khả năng thăng bằng của anh không được tốt, phi, tiểu não của anh phát dục tốt vô cùng cho nên anh không cưỡi xe đạp được.
Hôm đó vừa hay lại phải đi xuống một con dốc lớn, tiết kiệm sức bao nhiêu cậu nghĩ xem, cho nên anh quyết định cưỡi xe xuống, kết quả cưỡi một phát là toi, phanh của cái xe đểu kia không tốt, mới cua gấp một cái cả người cả xe đã văng ra rồi, người thì không sao, nhưng mà xe thì bị rớt xuống dưới vách núi, xe thì không nói làm gì, nhưng yên sau còn có bút ký của anh nữa, đó là mười mấy năm tâm huyết, tâm huyết đấy, cậu hểu không? Anh quyết định bò xuống dưới tìm lại đồ của mình về, cái vách núi ấy dốc đứng nhé, lại còn cao nữa, không để tâm mà giẫm hụt một cái thì chết chắc, nhưng vì sự nghiệp của mình, anh không thể chùn bước được, anh liền túm cỏ cây đất đá mà bò xuống, bò khoảng hai giờ mới đến đáy, lúc tới nơi chân cũng đã mềm nhũn, tê liệt hết cả.
Dưới dốc núi đó còn có cả loại xe vận tải lớn cũng bị lật xuống, đã hoen gỉ gần hết, chắc là gặp tai nạn giao thông không di chuyển được nữa, cũng có cả xe con, rồi quần áo rách bươm gì đó, có thể thấy con đường kia rất dễ gặp tai nạn, cái xe kia của anh cũng rớt chỏng gọng đấy, anh cũng chẳng cần nữa, anh chỉ muốn tìm cái bao tải kia của anh thôi, bên trong trừ bút ký ra còn có mấy món quần áo lương khô nữa.
Sau khi tìm được đồ rồi anh định đi lên, nào biết vừa mới nhấc mắt đã thấy cách đó không xa có hai con chó Tạng đang khịt khịt không biết là ngửi cái gì, Tiểu Phong Phong cậu biết rồi đấy, khi còn bé anh đã từng bị chó cắn nên khá là sợ chó, anh mới nhặt hai viên đá ném qua, đuổi chúng nó đi, sau đó đi qua nhìn, trong bụi cỏ kia vậy mà lại có người!
Lúc ấy anh hãi lắm, nhìn cách ăn mặc thì là người Hán, nam, đại khái khoảng ba bốn chục tuổi, nhìn lại thì cách đó không xa có một cái mô tô hỏng, anh đoán mười phần thì đến chín là cũng bị rơi từ trên kia xuống, thử kiểm tra thì mũi vẫn còn hơi thở, nhưng không thể di chuyển, thân thể đó mềm nhũn, anh đoán là ngã không nhẹ, cũng không cứu sống được, chẳng qua là nhất thời chưa tắt thở mà thôi.
Cậu nói xem anh phải làm sao? Anh đã học sơ cứu bao giờ đâu, cũng không có kinh nghiệm, núi non hoang vu, chẳng biết tìm ai để cứu mạng, anh đành phải nhóm đống lửa bên cạnh chỗ cậu ta, lấy nước đổ lên mặt cậu ta, vỗ mặt gọi cậu ta, giằng co một lúc lâu, cậu ta lại tỉnh thật, tinh thần cũng không tệ, còn có thể nói chuyện đôi ba câu, anh đoán không hề sai, đích xác là phóng xe nhanh lăn từ trên kia xuống, nằm dưới này phải hai ba ngày rồi, anh mà đến trễ một ngày, chắc chỉ thấy được người chết thôi.
Lúc người ta sắp chết cũng rất bình tĩnh, cậu ta không bảo nhắn nhủ cho người nhà cái gì, chỉ nói là muốn ăn một bữa thịt hộp.
Cậu nói coi anh đây hai tay áo đầy gió mát, kiếm đâu ra thịt hộp cho cậu ta ăn chứ, anh nói với cậu ta: người anh em, trong túi tôi có hai cái bánh bao, còn có một cái xúc xích nữa, cho chú em hết, trước khi lên đường ráng ăn cho hết đi, bèo nước gặp nhau, cũng coi như tấm lòng của người anh này.
Cậu ta vô cùng cảm kích anh, cũng phải, trước khi đi còn được ăn bữa cơm no, so với việc chết đói chết rét vẫn tốt hơn đúng không? Ăn xong rồi cậu ta nói với anh, trên người không mang theo nhiều tiền mặt, chắc chỉ còn mấy trăm đồng, cho anh hết, coi như cảm ơn anh.
Vậy sao được, anh học tập theo Lôi Phong mà trưởng thành, lấy giúp người làm niềm vui, đâu phải là vì tiền, anh nói anh không cần, bảo cậu ta nói địa chỉ nhà ra, anh có thể giúp cậu ta gửi tiền về, cậu ta lại bảo không cần.
Được một lúc cậu ta nói: Anh, nợ anh ân tình này, thật ngại quá, tiền anh cứ cầm đi. Anh mới bảo không cần, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, không bằng kể cho tôi nghe một câu chuyện ly kỳ, chuyện ma cũng được, tôi đang sưu tầm mấy thứ này.
Cậu ta chắc nghe không hiểu, anh mới giải thích chí hướng của mình cho cậu ta, còn lấy bút ký trong bao tải ra cho cậu ta xem, anh nói anh đang tích góp ghi chép lại về những chuyện ma quái này, nếu trong bụng cậu có mấy thứ đó thì kể cho anh nghe, không có thì cho qua đi.
Cậu ta nghe vây, cười ha ha hai tiếng, nói không có, trên đời này nào có nhiều chuyện lạ như vậy.
Anh thấy cậu ta nói mãi nói mãi rồi yếu dần, cũng không nài cậu ta kể chuyện nữa, chỉ kể cho cậu ta nghe những chuyện xảy ra trên đường, kể luôn cả những kiến thức kỳ lạ ly kỳ cho cậu ta, sau đó trời tối dần, buồn ngủ, anh lấy áo khoác đắp lên người cậu ta, đáng thương, anh đoán chắc cậu ta không chịu được qua đêm nay.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, cậu ta bỗng kéo áo anh, đánh thức anh dậy, nói với anh: Anh à, anh là người tốt, tôi không giấu diếm gì anh nữa, tôi thực sự có một chuyện có thể kể cho anh nghe.
Thật ra thì mới đầu anh khá tức giận, cậu nói xem anh mệt mỏi thế nào kia chứ, hết cưỡi xe lại bổ nhào rồi leo núi, đang ngủ ngon lại bị cậu ta lôi dậy, có khổ không cơ chứ. Nhưng vừa nghe nói có chuyện kể cho anh nghe là anh nhanh chóng bò dậy ngay, vì sự nghiệp mà, phải hy sinh thôi.
Cậu ta nói cậu ta họ Thịnh, hỏi anh có biết nhà họ Thịnh không, nhà họ Thịnh chuyên điều khiển chuông, anh nói anh không biết, cậu ta liền cười, dừng một chút rồi nói, đàn ông nhà họ Thịnh không đáng giá, phụ nữ mới quý báu, nói chính xác, là phụ nữ chưa sinh đẻ mới quý báu.
Đến đây thì có thể liên hệ với chuyện chuông gió mà anh vừa kể cho hai đứa rồi đấy, còn nhớ không, anh đã nói có một số người đặc biệt có thể nghe và hiểu được tiếng chuông, biết người âm phủ muốn truyền đạt tin tức gì cho họ, nhà họ Thịnh chính là một gia tộc như vậy, sinh ra ở nhà họ Thịnh, con trai thì không có năng lực đó, chỉ có con gái mới có.
Theo lời kể của cậu ta, nhà họ Thịnh là một gia tộc rất lâu đời, cũng vô cùng ẩn dật, con gái nhà họ Thịnh có thể nghe hiểu được tiếng chuông, bọn họ có năng lực tiếp nhận tin tức từ âm phủ, sau đó hóa giải oán khí của người chết oan, đây coi như là năng lực mà trời ban cho người nhà họ Thịnh, có khả năng đặc biệt thì cũng phải làm hết nghĩa vụ của mình, cũng chính là hóa giải những luồng oán khí va vào chuông.
Đến đây lại nhắc đến chuông rồi, lúc đầu anh đã nói, oán khí chính là một luồng khí, oán khí có mãnh liệt hay không, có liên quan rất nhiều đến tính cách và những gì người đó đã trải qua, chỉ có oán khí cực mạnh mới có thể va vào chuông của nhà họ Thịnh, mà nhà họ Thịnh tồn tại bao nhiêu năm như vậy, sinh sôi nảy nở, không chỉ có một nhánh, cũng không chỉ có một chiếc chuông gió, mỗi loại chuông gió sẽ bị một loại oán khí khác nhau đụng phải, nghe nói loại oán khí mạnh nhất là oán khí do những người chết ở nơi xứ người, vốn sống đã bi thảm, lại còn chết yểu tha hương, đương nhiên là oán khí sẽ lớn, loại chuông có thể bị thứ oán khí như vậy đụng vào gọi là Lộ Linh. Người nọ sở dĩ lại nhắc đến chiếc chuông này, là bởi vì người khống chế Lộ Linh, chính là chị gái của cậu ta.
Lại nói về nhà họ Thịnh, trên đời này, luôn tồn tại những mối quan hệ hỗ trợ phụ giúp và đối nghịch, có hắc tất có bạch, có tốt thì cũng có xấu, nghe nói nhà họ Thịnh vẫn có một kẻ thù không đội trời chung, họ Tần, cũng là một gia tộc. Nhà họ Tần và nhà họ Thịnh không giống nhau, trong cái nhìn của bọn họ, oán khí có thể va vào chuông gió thì có thể sử dụng cho bản thân, giải thích điều này thế nào đây? Nói thông tục một chút nhé, nói luôn không khí đi, dưới trạng thái bình thường, không khí chính là không khí, không có gì nguy hiểm, nhưng nếu anh nén thứ không khí này vào trong một không gian vô cùng nhỏ bé, nó có thể khiến anh nổ tung! Anh không biết nhà họ Tần làm bằng cách nào, nhưng bọn họ dường như rất muốn thu thập những oán khí va vào chuông để luyện Quỷ Linh.
Luyện Chuông quỷ thì luyện đi, không chung một đường khó chung tiếng nói, cùng lắm là bất đồng chính kiến thôi đúng không, nhưng hai nhà sở dĩ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung là vì hai nguyên nhân, thứ nhất là nhà họ Tần không có năng lực nghe hiểu được tiếng chuông, nói cách khác, chuông rơi vào tay bọn họ chỉ là một đống sắt vụn, cho nên bọn họ phải ép con gái nhà họ Thịnh đi thu thập oán khí; thứ hai chính là điểm tàn nhẫn của việc luyện Chuông quỷ, nghe nói bước cuối cùng của quá trình này là cần mạng sống của con gái nhà họ Thịnh. Việc đã dính đến mạng người thì to tát rồi, cho nên hai nhà này, đời đời kiếp kiếp một mất một còn.
Ở đây lại dính đến một nhà thứ ba nữa, họ Thạch. Nhà họ Thạch là thông gia với nhà họ Thịnh qua nhiều thế hệ, nghe nói là là bởi vì có một khoảng thời gian, nhà họ Thịnh gần như bị nhà họ Tần tiêu diệt, sau đó lại nhờ có sự bảo vệ của nhà họ Thạch mới một lần nữa đứng vững, cho nên lâu dài thành tập tục, con gái nhà họ Thịnh đều lấy con trai nhà họ Thạch, đàn ông nhà họ Thạch bảo vệ phụ nữ nhà họ Thịnh, hai gia tộc lớn sinh sống cùng một nơi, tránh thoát khỏi sự hãm hại của nhà họ Tần.
Tại sao lại nói phụ nữ chưa sinh đẻ ở nhà họ Thịnh mới là quý giá nhất? Bởi vì sau khi sinh đẻ, năng lực nghe hiểu tiếng chuông của người đó sẽ biến mất, nếu như sinh con gái, khả năng này sẽ tự động truyền đến người đứa bé gái, nếu như sinh con trai, thì đó sẽ chỉ là một người bình thường. Mà còn phải là thai đầu, thai thứ hai dù cho có sinh con gái thì khả năng đó cũng không được di truyền lại. Mà cứ di truyền qua từng đời như vậy, tỷ lệ năm mươi phần trăm, con gái nhà họ Thịnh càng ngày lại càng ít.
Vốn số lượng đã ít, con gái nhà họ Thịnh lại hay gây ra chút chuyện, nói thế nào bây giờ nhỉ, con gái nhà họ Thịnh nhất định phải lấy con trai nhà họ Thạch. Nhưng hai đứa nghĩ coi, chuyện tình yêu sao có thể cưỡng cầu được, có vài người con gái của nhà họ Thịnh đã yêu người đàn ông khác, gia tộc lại không đồng ý, cho nên dần dà đã phát sinh ra chuyện bỏ trốn.
Theo như lời kể của người kia, gia quy của nhà họ Thịnh rất nghiêm cẩn, một khi đã bỏ trốn rồi thì tương đương với việc cắt đứt với gia tộc, nhà họ Thịnh tuyệt đối sẽ không can thiệp đến sự sống chết của bọn họ nữa, đó cũng là để giết gà dọa khỉ, răn đe.
Nhưng nhà họ Thịnh không quan tâm, không có nghĩa là nhà họ Tần không quan tâm.
Nhà họ Thịnh và nhà họ Thạch, hai gia tộc lớn ở cùng một nơi, nhà họ Tần muốn hạ thủ sẽ rất khó khăn, nhưng một khi cô đơn thân độc mã, thoát khỏi sự che chở của gia tộc thì khác, nhà họ Tần có phải đào ba thước cũng phải tìm cho ra cô, mà một khi rơi vào tay nhà họ Tần, kết quả cũng chỉ có một, luyện Quỷ Linh.
Nghe nói có một khoảng thời gian, có không ít con gái nhà họ Thịnh trốn đi, nhưng sau đó lại quay trở về, thậm chí có người đã sinh con gái ở bên ngoài, con gái của họ lại mang chuông gió về nhận tổ quy tông, tiếp nhận sự sắp xếp của gia tộc kết hôn với con trai nhà họ Thạch. Họ đồn rằng luyện Chuông quỷ rất tàn nhất, bọn họ ở ngoài không thể gánh được áp lực như vậy.
Nhưng quay về cũng chưa chắc đã hạnh phúc, vốn đã không có tình cảm gì, chung sống cùng nhau cũng là một loại đau khổ, cộng thêm quy củ cách làm của gia tộc, rất nhiều những người con gái của nhà họ Thịnh đều sớm buồn bực mà chết, có người thì tinh thần rối loạn phát điên… Gia tộc kiểu như thế này, anh nghĩ quá nửa cũng có điểm biến thái.
Nhưng chết tử tế không bằng sống dựa dẫm, theo lời cậu ta nói, một khoảng thời gian dài, nhà họ Thịnh không có những cô gái vì tình yêu mà liều mạng nữa, ai ngờ bỗng nhiên lại nhảy ra một người, mà càng đáng chết hơn là, người này lại chính là chị ruột của cậu ta.
Anh không biết nhà họ Thịnh và nhà họ Thạch ở đâu, cậu ta cũng không kể cho anh, chỉ nói là sau khi chị gái của cậu ta lẳng lặng trốn đi, thế hệ trước của nhà họ Thịnh đều rất tức giận, ban đầu cậu ta mới chỉ nghe qua chuyện luyện Chuông quỷ mà thôi, không cảm thấy đáng sợ là bao, nhưng có ngày, cậu ta vô tình tìm được một quyến sách cổ của gia tộc ở nhà tổ, mới sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Cậu ta không nói cụ thể luyện Quỷ Linh là luyện thế nào, chỉ mơ hồ dính đến mấy chữ lấy mỡ xác người sống máu tươi nuôi thai, anh đoán quá trình luyện Chuông quỷ tàn nhẫn vô cùng, nhà họ Tần có thể sẽ khiến cho những người con gái chưa sinh đẻ của nhà họ Thịnh mang oán khí thai nghén thành một cái thai quỷ, nhưng lấy mỡ xác từ trên thân thể người sống, lấy bằng cách nào anh cũng không biết. Chắc là vì thực tế phải đối mặt quá đáng sợ nên những cô gái bỏ chạy khỏi nhà họ Thịnh có thể trốn được thì đều trốn về, mà không về thì có lẽ là đã sinh con trai, vứt bỏ năng lực dị bẩm của gia tộc, không còn bất cứ giá trị gì với nhà họ Tần nữa, những người khác, hẳn là đã rơi vào tay nhà họ Tần.
Cậu ta nói với anh, sau khi nhìn thấy cách luyện Chuông quỷ, cậu ta liền lập tức thu dọn đồ đạc đi tìm chị gái của mình, hy vọng có thể khuyên chị gái cậu ta quay đầu lại, nếu như chị gái cậu ta đã sinh con rồi,nếu sinh một đứa bé trai thì tốt, nhưng nếu như sinh con gái thì nhất định phải đưa về nhà họ Thịnh, để tránh sau khi tiếp nhận Lộ Linh sẽ bị người của nhà họ Tần tìm được.
Cậu ta đã tìm rất lâu, tìm hết thành phố này đến thành phố khác, vậy mà cuối cùng lại tìm được thật, chị gái của cậu ta đang làm bác sĩ tại một bệnh viện, lúc nhìn thấy cậu ta thì rất vui vẻ, kể cho cậu ta rằng mình đã sinh được một đứa bé gái, sinh vào mùa hạ, vừa mới sinh nhật 10 tuổi, lại còn cho cậu ta xem ảnh nữa.
Cậu ta nói chuyện với chị gái mình rất lâu, chị gái cậu ta kiên quyết không đồng ý đưa con gái về nhà họ Thịnh, nói với cậu ta là Lộ Linh đã bị phong ấn lại, sẽ không có oán khí va vào chiếc chuông gió này, cũng vĩnh viễn sẽ không để cho con gái mình rơi vào cảnh ngộ bi thảm đó, cô ta hy vọng con gái có thể sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường. Cô ta nói họ đã che giấu rất tốt, thân phận và tên họ đều đã thay đổi, người nhà họ Tần sẽ không có cơ hội tìm được họ, bảo cậu ta có thể yên tâm.
Cậu ta biết sẽ không thuyết phục được chị gái mình, bèn đến trường học thăm con gái của chị mình, cậu ta nói lúc ấy đang là tiết Thể dục, học nhảy dây, cách hàng rào của trường học, cậu ta nhìn thấy cô bé kia, rất thanh tú, vừa quay dây giúp bạn vừa cười.
Cậu ta nói cậu ta vừa nhìn mà vừa khóc, đó là cháu ngoại của cậu ta, một cô bé đáng yêu biết bao, nhưng vào lúc cô bé được mười tuổi, cậu ta đã biết cô bé không thể có được một cuộc sống hạnh phúc bình thường được, không những thế, cô bé rất có thể còn phải trải qua sự hành hạ vô cùng tàn nhẫn sau khi chết đi. Trước khi đi, cậu ta nói yêu cầu với chị mình, cậu ta nói, nếu như cậu ta có thể trải qua nỗ lực mà tìm được bọn họ thì người nhà họ Tần thần thông quảng đại thủ đoạn tàn nhẫn cũng nhất định có thể, chị gái của cậu không có quyền giấu diếm con gái, cũng không nhất định nắm chắc được mười phần có thể tránh thoát khỏi sự hãm hại của nhà họ Tần. Cậu ta yêu cầu chị gái mình phải chuẩn bị toàn diện, dù cho không nói ngay bây giờ, cũng có thể dùng hình thức văn kiện hay thư để ghi lại toàn bộ sự việc, tương lai nếu không xảy ra chuyện thì tốt nhất, nếu như vạn nhất gặp phải chuyện không may, con gái của cô ta còn có thể lấy được văn kiện mà biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ta xin chị gái mình cho con gái hai con đường, con đường thứ nhất là chuẩn bị đầy đủ tiền và thân phận mới, để khi cơn ác mộng xuất hiện, con gái của cô ta có thể dùng thân phận mới mà thoát khỏi sự truy lùng, nói chưa biết chừng có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian đó kết hôn, sinh con trai, gỡ bỏ tất cả giá trị khiến nhà họ Tần có hứng thú. Con đường thứ hai là, để cho con gái cô ta tự mình lựa chọn, rất có thể con gái của cô ta sẽ vì thù hận nhà tan cửa nát mà lựa chọn tiếp nhận Lộ Linh, quay lại nhà họ Thịnh, một lần nữa nhận được sự che chở của gia tộc.
Cậu ta nói, thật ra thì còn một con đường thứ ba nữa, cậu ta không muốn nói ra, bởi vì đó là tình cảnh mà cậu ta không muốn thấy nhất. Con gái của chị cậu ta có thể không muốn quay lại nhà họ Thịnh, cũng không tài nào chấp nhận việc kết hôn với người mình không yêu, nếu như tính tình của của cô bé đó ương nghạnh, rất có thể cô bé sẽ dựa vào lòng can đảm mà lựa chọn tiếp nhận Lộ Linh, mở phong ấn, mượn những lần hóa giải oán khí để nâng cao năng lực của mình, lựa chọn một mình đối kháng với người nhà họ Tần để báo thù, mà trước khi năng lực của cô bé đạt đến một trình độ nhất định, cô bé nhất định phải cẩn thận tránh né sự truy lùng của nhà họ Tần, phiêu bạt hết nơi này đến nơi khác, không kết giao bạn bè, cũng không liên lạc với bạn bè cũ của mình để tránh lưu lại dấu vết, cuộc sống như vậy đối với một cô gái trẻ mà nói, quá mức cực khổ, rất khó để duy trì, hơn nữa còn không có kết quả. Anh hùng can đảm chẳng qua chỉ có ở trong phim ảnh và chuyện cổ tích, một người không có bất cứ sự trợ giúp nào, làm sao có thể tưởng tượng được cô bé có thể trốn thoát khỏi vận mệnh cuối cùng bị luyện thành Chuông quỷ.
Khi đó anh cũng lang bạt được kha khá năm trên đường rồi, nhưng chưa bao giờ nghe được một câu chuyện cặn kẽ như vậy, anh vẫn nhớ mãi, viết phải mất bốn trang giấy lớn, đất Tạng vào đêm lạnh lắm chứ, cuối cùng đến đầu ngón tay của anh cũng đã tê cứng, lúc đã ghi lại được kha khá, anh mới hỏi cậu ta: Vậy cậu cứ đi như vậy? Không khuyên chị gái cậu nữa? Được một lúc không thấy cậu ta trả lời, anh nhìn qua, thì ra cậu ta đã chết rồi, không biết đã tắt thở từ lúc nào, khóe mắt còn vương một hàng lệ, thật đấy, thực sự có một hàng lệ.
————————————————————
Kể xong, Thần Côn chợt có chút sầu não, anh ta nhìn Nhạc Phong một chút, lại nhìn Quý Đường Đường một chút: “Cho chút phản ứng cái nào, cảm nhận khi nghe xong đâu, hai đứa thấy là thật hay giả?”
Nhạc Phong cau mày: “Chắc giả rồi, nào có chuyện quỷ dị như vậy, tôi ở bên ngoài bao nhiêu lâu như vậy mà sao chưa từng nghe người ta nhắc đến nhà họ Thịnh khống chế chuông gì đó cả?”
“Anh cũng chưa từng nghe qua.” Thần Côn có chút dao động, “Sau đó anh còn cố ý để tâm thăm dò, đến giờ vẫn chưa nghe ai nói qua bao giờ. Có điều người đó khi ấy cũng sắp chết đến nơi, cậu ta sao mà có tinh thần để bịa ra một câu chuyện phức tạp như vậy để kể cho anh nghe trong thời gian ngắn như vậy được chứ?”
“Hiếm thấy thì lạ thôi.” Nhạc Phong lườm anh ta một cái, “Anh có biết cái gì gọi là đèn tắt lại sáng không? Lúc sắp chết tập trung tinh thần hết sức, có chuyện gì mà không bịa ra được? Chưa biết chừng anh ta viết tiểu thuyết, học Trung văn, trong đầu đã sớm có dàn ý của câu chuyện rồi thì sao?”
“Cũng phải…” Thần Côn lẩm bẩm một tiếng, lại nhìn Quý Đường Đường: “Tiểu Đường Tử, em nói coi? Em thấy chuyện này thế nào?”
Quý Đường Đường cúi đầu không lên tiếng, một lúc lâu mới hỏi anh ta: “Sau đó thì sao? Anh có chôn người đó không?”
“Chôn chứ.” Thần Côn rất nghiêm túc, “Chẳng lẽ một người đạo đức cao thượng như anh lại để người ta phơi thây nơi hoang dã hay sao? Đây là nguyên tắc làm người cơ bản, nhất định phải chôn chứ.”
Quý Đường Đường nở nụ cười, cười mãi cười mãi, khóe mắt dường như có thứ gì đó trong suốt lóe lên, cô nhanh chóng cúi đầu, dùng thanh âm thấp đến mức chỉ có bản thân mình nghe thấy nói hai chữ.
Cám ơn.
Danh sách chương