Trăng trên chín tầng mây, nghĩa rằng sao trời cũng sẽ nối đầy trời không.

Lúc sao đầy trời, cũng là lúc sức mạnh Tinh Quân cao nhất.

Thần Hoàn động ngón tay, thỉnh thoảng có ánh sao lóe lên trên đó, trên la bàn bằng đồng trước mặt có một bức tinh đồ không ngừng biến ảo, nhìn qua rất có cảm giác thần bí phức tạp huyền diệu.

Chợt, giống như cảm ứng được quy tắc gì đó, tinh đồ liền lóe vài cái, trong nháy mắt phân tán thành nhiều điểm sáng nhỏ tan vào trong không khí, sắc mặt Thần Hoàn bảo hộ la bàn bỗng dưng tái nhợt, lùi về phía sau mấy bước, vận khí thật lâu mới áp được huyết khí trong cơ thể xuống.

Long Quân Trạch vẫn luôn ở bên cạnh hộ pháp cho hắn, thấy hắn như vậy, móc ra một viên đan dược đưa đến, “Ăn đi.”

Thần Hoàn cung kính nhận lấy, há mồm nuốt xuống, một lát sau, sắc mặt tái nhợt từ từ khôi phục huyết khí, lúc này mới không còn đáng lo.

Long Quân Trạch hất cằm một cái, chỉ về phía la bàn, “Như thế nào, có kết quả chưa?”

Sắc mặt Thần Hoàn trở nên có chút phức tạp, giống như là kích động, lại có một chút ý khó nói nên lời, “Long Đế còn sống, ở phía tây Thần Châu, cách chúng ta không xa.”

Dừng một chút, hắn nói, “Trên người ngài ấy… Có ma khí.”

Long Quân Trạch hơi biến sắc mặt.

Thần Hoàn cười khổ một tiếng, “Vừa rồi ta mới suy đoán được tung tích của Long Đế, còn thiếu chút nữa đã có thể chắc chắn vị trí cụ thể của ngài, nhưng đột nhiên trên tinh đồ truyền đến một lượng ma khí hùng hậu, làm suy tính của ta rối loạn, mới khiến ta bị la bàn cắn trả.”

“Ma khí?”

Phượng Trường Ca ngồi ở trên cây, như có điều suy nghĩ sờ cằm, “Ma tộc thời thượng cổ đã tuyệt tích với đại lục Thần Châu, nhưng thương tích lưu lại cho mảnh đất này lại không thể khinh thường, ngay cả Yêu tộc cũng không phải đối thủ của họ, mọi người sợ Ma, tuyệt đối nhiều hơn Yêu, đây cũng chính là lí do tại sao bọn họ lại kiêng kị Hắc Long tộc gần Ma tộc nhất như vậy, nhưng, Ma tộc sinh sôi gian khổ vô cùng, còn biến mất sớm hơn Kỳ Lân tộc, chẳng lẽ trong Tịch Diệt Hải còn có Ma tộc sống sót?”

Long Quân Trạch trầm ngâm một hồi, nói: “Hắc Long là chủng tộc gần với Ma tộc nhất, tương tự, Ngân Long là tộc cao quý thuần khiết nhất, cách xa Ma tộc nhất, thúc phụ là Ngân Long, nếu muốn nhuộm đen một Ngân Long, tuyệt đối còn khó hơn hái sao, trừ khi có hai điều kiện, thứ nhất, vị Ma tộc kia đã đến gần thần vị, hoặc đã thành thần, thứ hai…”

Y hít sâu một hơi, nhắm mắt một cái, trầm giọng nói: “Thúc phụ tự nguyện.”

Phượng Trường Ca hơi ngửa đầu, nhìn trời sao lộng lẫy, yên lặng không nói.

Long Tiềm Uyên là con tộc trưởng Long tộc, hắn là con tộc trưởng Phượng tộc, bởi vì hai tộc từ trước đến nay là đồng minh, quan hệ hết sức thân thiết, cho nên hoàng tử hai tộc từ nhỏ chính là lớn lên cùng nhau, hai người đã từng cùng nhau chém giết trên chiến trường, chung tay chống Yêu tộc xâm lược, lần đó Thần Hư Yêu Tổ xâm chiếm Thiên Cung không thành, bị bắt xuống đài chính là kiệt tác của bọn họ, lúc ấy tình cảm sâu bao nhiêu, thì lúc bị ruồng bỏ đau bấy nhiêu, khi đó toàn bộ tộc Phượng Hoàng đều mất, người Long tộc lại không thể tin, thế giới của hắn một lần sụp đổ, dùng thời gian rất lâu mới qua được cánh cửa này, đăng lâm thần vị, tự mình ẩn cư tam giới, không xuất hiện nữa.

Nào biết, 300 năm trước Thiên Cung lại lâm vào đại loạn lần nữa, Long Đế Long Tiềm Uyên gặp thảm bị nội gian đầu độc, thực lực bị thương nặng, nếu hắn không ra tay, tam giới tất sẽ rơi vào đại loạn, cho nên hắn xuất thế, cuối cùng yếu không địch lại mạnh rơi xuống thiên hà, Long Tiềm Uyên vì cứu hắn mà rớt sông mất tích, lúc hắn nhận được tin tức lần nữa, chính là trên Tịch Diệt Hải thành ma.

Nếu nói không phức tạp, vậy thì không thể nào.

Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: “Chuyện này quan trọng, tạm thời áp xuống, đừng để cho Long tộc khác biết được, giải quyết chuyện ở Thiên Sơn xong, ta cần phải đến Bồng Lai một chuyến.”

Long Quân Trạch hơi biến sắc, “Ngươi muốn đi Tịch Diệt Hải?”

Phượng Trường Ca gật đầu một cái, “Tịch Diệt Hải xưa nay thuộc sự quản lí của Bồng Lai, bên trong có vật gì, không ai có thể rõ hơn bọn họ, những thứ tà yêu kia thì thôi, nhưng nếu bên trong nuôi ma, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng.”

Sắc mặt Long Quân Trạch trắng nhợt, “Sư tôn… Ma là không thể tha thứ sao?”

Phượng Trường Ca đang muốn gật đầu, chợt nhớ tới thân phận trước kia của Long Quân Trạch, ngừng lại một chút, nói: “Thứ ta không tha, là ma tâm, không phải Ma tộc, nếu Tịch Diệt Hải có Ma tồn tại, Bồng Lai lại âm thầm giấu giếm nhiều năm như thế, tất nhiên ý đồ không nhỏ, ta phải đi một chuyến, nhìn xem bọn họ đang muốn làm gì.”

Long Quân Trạch khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta đi cùng ngươi.”

“Bệ hạ!”

Lời này vừa nói xong, một bóng người bạch y đã từ sân ngoài đẩy cửa vào, thấy y, cung kính thi lễ, “Mới vừa nhận được tin tức, hai vị trưởng lão Hồng Chúc của Hồng Long tộc và Tử Cầm của Tử Long tộc lo lắng cho an nguy của ngài tại hạ giới, chuẩn bị phái công chúa Cửu Âm hạ phàm, cùng trợ giúp ngài tìm Long Đế.”

Sắc mặt Long Quân Trạch nhất thời trở nên có chút cổ quái, “Cửu Âm? Nàng? Ngươi không nghe lầm chứ?”

Long Thương Gia gật đầu một cái, “Là Cửu Âm công chúa không sai.”

Long Quân Trạch phất tay một cái, “Tốt lắm, ta biết, ngươi lui xuống đi.”

Thần Hoàn nhìn chung quanh, dường như không chuyện của mình, vì vậy cũng lui xuống theo.

Trước khi rời đi, Long Quân Trạch dặn dò một câu, “Tinh Quân, chuyện này chỉ có ngươi ta cùng sư tôn ba người biết được, không được để cho người thứ tư biết.”

Trong sân không còn những người khác nữa, Phượng Trường Ca tự tiếu phi tiếu nhìn y, nói: “Long Cửu Âm? Chính là nữ nhi của Hồng Chúc và Tử Cầm sao? Nàng hẳn là kết quả liên minh giữa hai tộc Hồng Tử Long đi, bọn họ muốn đưa nàng lên vị trí Thiên Hậu?”

Long Quân Trạch gật đầu một cái, “Ngược lại cũng không sai.”

Phượng Trường Ca ý vị sâu xa “Ồ” một tiếng, “Nàng hẳn là người toàn bộ Thiên Cung hô hào muốn đưa lên Thiên Hậu nhất đi, Thiên Đế như ngươi đúng là diễm phục không cạn.”

Sắc mặt Long Quân Trạch càng cổ quái.

Y nhìn Phượng Trường Ca một chút, lại cúi đầu, lại nhìn Phượng Trường Ca một chút, có chút muốn nói lại thôi.

Cuối cùng y vẫn không có nhịn được, giải thích: “Nàng là người không thể trở thành Thiên Hậu nhất.”

Phượng Trường Ca hơi hứng thú nhướng mi, “Làm sao, ngươi không thích nàng?”

Long Quân Trạch bất đắc dĩ nói: “Toàn bộ Thiên Cung đều biết, người Cửu Âm công chúa thích nhất, chính là đại anh hùng của Thiên Cung, Phượng Hoàng thần.”

Phượng Trường Ca: “…”

Long Quân Trạch sâu xa nói: “Ba trăm năm trước ngươi cứu Thiên Cung từ biển lửa, khi đó nàng liền si mê ngươi, thậm chí vì thế không tiếc lập một lời thề, cuộc đời này không phải Phượng Hoàng thần thì không lấy chồng, còn ta…” Y lắc đầu một cái, “Chúng ta chẳng qua chỉ là tình huynh muội bình thường, Cửu Âm không phải là người khiến người khác khó chịu, lần hạ phàm này chỉ sợ là bị cha mẹ nàng bức bách, không phải ý của nàng.”

Phượng Trường Ca nhìn sắc trời, đứng lên chỉnh lại y phục, nói: “Con mồi hẳn đã mắc câu, ta đi xem một chút.”

Dứt lời, ánh hồng trên người chợt lóe, thoáng qua liền hóa quang biến mất.

Long Quân Trạch há mồm một cái, không nói nên lời: “Vừa nhắc tới chuyện tình cảm, chạy còn nhanh hơn người ta.”

Vô Vân Tử thân trúng kịch độc, hôn mê bất tỉnh, phòng bị của Thiên Sơn còn nghiêm ngặt hơn ngày thường rất nhiều, khắp nơi đều là đệ tử tuần tra.

Trong chỗ nghiêm ngặt này, một bóng đen mượn màn đêm che chở lặng lẽ tiến gần điện Vô Ngân của Vô Vân Tử.

Bạch Cẩn Dật vừa mới lau chùi chỗ bẩn do khói xông để lại trên người Vô Vân Tử xong, đắp chăn lại cho hắn, đang định ngồi cạnh điều tức một lúc, ngờ đâu còn chưa xoay người, một mùi thơm gió nhẹ thổi tới từ phía sau, Bạch Cẩn Dật vừa cảm giác người mềm nhũn, vội vàng xuất kiếm, đâm kiếm xuống đất chống đỡ, nhưng linh khí trong cơ thể mệt mỏi không chịu nổi, giống như bị thứ gì đó cưỡng ép chế trụ, ngay cả tầm mắt cũng có chút mơ hồ.

“…Ai?” Hắn nhắm mắt lại lắc đầu một cái, muốn hét to, nhưng trọng nói truyền ra lại yếu ớt không chịu nổi, “Là ai, đi ra!”

Không có ai trả lời hắn.

Bạch Cẩn Dật chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, thần trí ngày càng mơ màng, miễn cưỡng dùng móng tay đâm rách lòng bàn tay lấy đau đớn duy trì tỉnh táo, trong tầm mắt mơ hồ thấy sương mù đen đang lơ lửng trên người Vô Vân Tử.

“Sư tôn…”

Hắn kêu một tiếng trầm thấp, nhưng hoàn toàn không thể ngăn nổi hành động của đối phương, mắt thấy làn sương dày đặc kia vòng một vòng trên người Vô Vân Tử, giống như đang xác nhận chuyện gì, sương mù dày đặc dần ngưng tụ lại thành hình một cây chủy thủ, nhắm ngay giữa mi tâm Vô Vân Tử, chợt đâm xuống.

“Sư tôn!”

Bạch Cẩn Dật kinh hô một tiếng, không biết lấy khí lực ở đâu ra chợt xông lên phía trước, trường kiếm vung lên, gạt cây chủy thủ đang đâm xuống kia ra, binh khí va nhau “keng” một tiếng, trong nháy mắt đó chấn động sức mạnh lớn vô cùng, giống như trong một khắc phát động ra toàn bộ khả năng trong cơ thể, bên trong phòng linh khí hỗn loạn, trong nháy mắt phá toàn bộ cửa sổ, đương nhiên, các đệ tử canh giữ bên ngoài phòng cũng nghe được động tĩnh.

“Trong phòng có biến!”

“Chưởng môn!”

“Bạch sư huynh!”

Tiếng kêu sợ hãi rối rít vang lên, các đệ tử Thiên Sơn đẩy cửa vào, trường kiếm ra khỏi vỏ, kèm theo một trận linh khí bạo động, bầu không khí trong nháy mắt kiếm rút nỏ trương.

Sương đen kia hình như cũng không nghĩ tới Bạch Cẩn Dật đột nhiên bộc phát ra sức mạnh lớn như vậy, mặc dù sau đó hắn giống như phế nhân ngất trên người Vô Vân Tử, nhưng cũng không thể phủ nhận, một chiêu kia đối với gã mà nói, đã là vượt ra ngoài kế hoạch.

Kế hoạch có biến, vậy trước tiên rút lui đã.

Nhưng hiển nhiên cái kế hoạch này cũng không thể hoàn thành.

Ngoài trời hai luồng sáng một đỏ một xanh trước sau bay tới, rơi xuống đất hóa thành hai bóng người, chính là Phượng Trường Ca cùng Tề Mục Nhiên.

Tề Mục Nhiên tiến lên một bước, nhìn chúng đệ tử Thiên Sơn bị làn khói đen dày đặc vây ở giữa, cười nhạt, “Đã sớm nghe Đại tướng Nam Uyên của Xà tộc vô cùng giỏi ẩn nấp và dùng độc, nếu đã lộ dấu vết, sao không hiện thân gặp mặt?”

Làn sương dày đặc kia cũng không có ý thỏa hiệp, giọng nói u ám sâu xa truyền ra, mang theo khí lạnh thấu xương, “Các ngươi có thể bắt ta lại, nhưng bọn đệ tử bình thường này lại không ngăn được độc của ta, nếu các ngươi động thủ, ta sẽ độc chết bọn họ, giống như lão già kia vậy.”

Tề Mục Nhiên hơi liếc mắt, cùng Phượng Trường Ca hai mắt nhìn nhau một cái.

Phượng Trường Ca: Kế hoạch thành công, gã xác nhận độc của Vô Vân Tử chưa giải.

Tề Mục Nhiên: Thân phận của ngươi đã giữ được.

Phượng Trường Ca: Đây là phân thân, không phải là bản thể.

Tề Mục Nhiên: Có thể giết.

Ánh mắt trao đổi chẳng qua là chuyện trong chớp mắt, Phượng Trường Ca âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, nói: “Chuyện này không nhọc Nam Uyên thần tướng phí tâm, trước đây Thiên Đế bệ hạ đã cho Thiên Sơn một viên Thần Nguyên đan, đã sớm hòa vào trong nước cho chúng đệ tử uống, tạm thời trong vòng một ngày bách độc bất xâm, đủ để chúng ta bắt ngươi.”

Hắn khoát tay, hồng quang chớp động trong lòng bàn tay, đi đôi với một tiếng kêu lanh lảnh, kiếm Phượng Minh mang theo một trận hỏa viêm hừng hực, bay ra từ trong vỏ kiếm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện