Lửa Phượng Hoàng niết bàn là cái gì? Đó là chỗ tinh hoa nhất tu vi của Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng vốn là thụy thú cát tường, lửa Phượng Hoàng không giống với ngọn lửa tràn đầy sức mạnh hủy diệt, mà là một ngọn lửa có sức sống mãnh liệt, sáng rực như mặt trời, uy nghiêm hùng tráng, ngọn lửa của Phượng Hoàng có khả năng thúc giục vạn vật sinh sôi, đó cũng là nguyên nhân vì sao khi Phượng Hoàng rơi xuống đất, Thiên Phượng cốc cách Côn Luân trăm dặm về phía tây kia bây giờ lại trăm hoa nở rộ như vậy.

Phượng Hoàng niết bàn sống lại, lửa niết bàn mang theo sức sống mạnh mẽ, có thể làm bất cứ một con Phượng Hoàng nào khi chết đi sống lại được, đủ để thấy ngọn lửa này nghịch thiên biết bao nhiêu.

Nhưng, nghịch thiên cũng phải có cái giá của nghịch thiên.

Lửa niết bàn đốt cháy huyết dịch, xương cốt, da thịt, lông vũ, tu vi, linh khí toàn thân, bao gồm cả linh hồn sinh ra ngọn lửa sức sống vô cũng mạnh, nếu tu vi không đủ, hoặc bị thương quá nặng, rất có thể không đủ lửa niết bàn mà thất bại, giống như lần Phượng Trường Ca rơi xuống phàm trần ba trăm năm trước, chính vì bị thương quá nặng, nếu không phải lực sinh cơ của Tề Mục Nhiên mang thuộc tính mộc ôn hòa của Kỳ Lân giúp hắn một tay, thì có lẽ hắn đã niết bàn bỏ mình.

Yêu tộc lại muốn ngọn lửa như vậy.

Đó là mạng của Phượng Trường Ca.

Trong nháy mắt Long Quân Trạch nghĩ đến điều này, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, một luồng khí bạc như ẩn như hiện trong lòng bàn tay, có vẻ như muốn một chưởng đập chết con khổng tước này.

“Tiểu Hắc.”

Phượng Trường Ca lập tức biết được ý định của y, mở miệng nói: “Giữ lại nó còn có tác dụng, đừng kích động.”

Lăng Quân Trạch nắm tay một cái, từ từ thu luồng khí lạnh kia về, chậm rãi đứng dậy rồi lạnh lùng nói: “Tạm thời giữ lại cho ngươi một mạng, nếu để ta phát hiện ra ngươi có bất kì lòng dạ gây rối nào, nhất định sẽ dùng một chưởng đập chết ngươi.”

Khổng tước cười lạnh một tiếng, không lên tiếng.

Phượng Trường Ca cũng không để ý, nhàn nhạt nói: “Một vấn đề cuối cùng, hỏi xong ngươi có thể nghỉ ngơi.”

Khổng tước rũ nửa mắt, thanh âm có chút lười biếng, “Hỏi đi.”

“Thần Hư, đang cùng ai hợp tác?” Phượng Trường Ca hơi híp mắt, gằn từng chữ một: “Kẻ sau lưng gã, rốt cuộc là ai?”

Ánh mắt tan rã của khổng tước trong nháy mắt ngây ra, tiếp theo từng chút giễu cợt từ từ bao phủ toàn bộ ánh mắt của nó.

“Ngươi lại hỏi gã, ngươi vậy mà sẽ hỏi gã…”

Nó giống như đang nói một chuyện không thể tưởng tượng được, giọng nói trở nên cực kì không thể tin nổi, còn có một sự châm chọc, nó ngẩng đầu nhìn Phượng Trường Ca, vừa cười vừa lắc đầu, “Đáng tiếc, ta sẽ không nói, cho dù ngươi khiến ta hồn phi phách tán, ta thà tự bạo đốt hồn trước còn hơn!”

Phượng Trường Ca như có điều suy nghĩ hé mắt, “Xem ra, sự tồn tại của gã có liên quan đến tồn vong của Yêu tộc các ngươi.”

Hắn ít nhiều có thể biết được tâm tư khổng tước.

Sở dĩ có thể sảng khoái nói ra mục đích muốn bắt Phượng Trường Ca như vậy, cũng chỉ vì chuyện này không ảnh hưởng tới cái gì, cho dù Phượng Trường Ca có biết cũng không thể thay đổi được gì, Yêu tộc vẫn sẽ tới tìm hắn như thường, vẫn muốn đoạt lửa niết bàn như thường, cho nên nó mới có thể nói.

Nhưng nếu thân phận của kẻ kia bị lộ, rất có thể sẽ gây ra uy hiếp đến một số chuyện Yêu tộc đang làm, làm loạn kế hoạch, chỉ sợ không chỉ là đơn giản như bị Thiên Cung đánh bại, thậm chí còn liên quan đến tồn vong.

Hắn suy nghĩ một chút, ngoắc ngoắc tay với Long Quân Trạch: “Chúng ta đi ra ngoài.”

Long Quân Trạch còn có chút không cam lòng, “Không hỏi nữa à?”

Phượng Trường Ca lắc đầu một cái, “Nó sẽ không nói, hỏi tiếp cũng vô dụng.”

Long Quân Trạch nhìn ánh mắt giễu cợt điên cuồng của nó thì cảm thấy không thoải mái, vẫy tay đánh một luồng khí lạnh ra, trong nháy mắt đông nó thành một tượng đá.

Y hừ lạnh một tiếng, “Thu cái ánh mắt của ngươi lại, nếu còn dám nhìn sư tôn ta oán độc như vậy, ta sẽ cho ngươi cơ hội không thể mở mắt nữa.”

Phượng Trường Ca lắc đầu một cái, nhưng cũng không ngăn cản, bị ánh mắt giễu cợt oán độc nhìn chằm chằm như thế đúng là không thoải mái, tuy hắn không có cố ý hành hạ nữ nhân, nhưng không có nghĩa bị mạo phạm là phải chịu đựng, huống chi Long Quân Trạch cũng không hạ sát chiêu, cột băng kia không bao lâu sẽ tự tan, nhiều nhất cũng chỉ là trói buộc không thể cử động thôi, nhìn thì kinh khủng nhưng cũng không gây ra được tổn thương gì.

Một tay hắn kéo tay Long Quân Trạch, cất từng bước, chớp mắt đã đến trước phòng.

Long Quân Trạch nhìn hắn nắm tay mình, trong lòng có chút tư tư, miệng nói: “Không hỏi chuyện khác sao?”

Phượng Trường Ca lắc đầu một cái, “Có hỏi cũng không được cái gì, tính cách của khổng tước rất cao ngạo, ép đến đường cùng sợ là sẽ tự bạo thật, không ổn.”

Hắn buông tay đang cầm cổ tay Long Quân Trạch ra, sửa lại y phục rồi leo lên giường, lấy chăn ra chuẩn bị đi ngủ.

Long Quân Trạch cảm thấy có chút không thể tin, “Ngươi cứ ngủ như vậy sao, Yêu tộc đang muốn lửa niết bàn của ngươi đó!”

Phượng Trường Ca mở mắt ra nhìn y một cái, nhàn nhạt nói: “Vậy thì như thế nào đây, bọn chúng tìm ba trăm năm, không phải bây giờ ta vẫn sống tốt sao? Sáng sớm ngày mai phải lên đường, không nghỉ ngơi tốt, ngươi định vừa bay vừa ngủ à?”

Nói xong lại nhắm hai mắt lại, rõ ràng cho thấy thật sự chuẩn bị đi ngủ.

Long Quân Trạch âm thầm tặc lưỡi, trong đầu nghĩ sư tôn ngươi cũng quá rộng rãi đi, mới nghe nói có người muốn lửa niết bàn quan trọng nhất của ngươi mà còn có thể bình yên chìm vào giấc ngủ nhanh như thế, tim ta đến bây giờ vẫn còn thấy kích động nhảy không ngừng đây!

Nhưng y suy nghĩ một chút, Phượng Trường Ca nói cũng đúng, cho dù biết chuyện này thì có thể làm gì đâu, cái gì cũng không thay đổi được, cũng chỉ là biết mà thôi, sau này cũng không thể không ra ngoài, y bảo vệ sư tôn tốt là được.

Nghĩ như vậy lại thông suốt, y nhìn Phượng Trường Ca, con ngươi chuyển một cái, ngân quang trên người chợt lóe, đảo mắt đã hóa thành một tiểu ngân long xinh xắn nhỏ dài, dùng sừng rồng đẩy chăn ra để chui vào, như thăm dò mà duỗi cái đuôi ra, khoác lên người Phượng Trường Ca.

Phượng Trường Ca không nhúc nhích.

Tiểu ngân long lại đặt móng vuốt lên, Phượng Trường Ca vẫn không động.

Tiểu ngân long khẽ thở phào nhẹ nhõm, từ từ, từng chút từng chút cuộn mình thành một vòng gối lên ngực Phượng Trường Ca.

Mi mắt Phượng Trường Ca run run, chậm rãi nói: “Ngươi lại quấn ở trên người ta, ép như thế ta có chút khó mà… chịu được.”

Một chữ cuối cùng hắn hơi dừng một chút rồi mới nói ra miệng, lúc này lại mở to mắt ra nhìn mỗ rồng nào đó phải dựng vảy toàn thân, giật bắn lên trời như có một mũi tên vô hình từ trong chăn bay ra, trầm mặc thật lâu mới nói: “Sợ ta như thế thì đừng tới.”  

Dứt lời còn trở mình, đưa lưng về phía y chuẩn bị ngủ.

Long Quân Trạch: “…”

Cái phản ứng thân thể đáng chết này! Bao giờ mới bỏ được!

Y chậm rãi nhích lại gần, dùng sừng hất chăn chui vào, ngạc nhiên phát hiện Phượng Trường Ca hơi mở rộng cánh tay ra, mặc dù không quá rõ nhưng cũng đủ để y quấn lên.

Việc này khiến y quá vui vẻ, vội vàng duỗi đuôi ra quấn một vòng lên, cuối cùng đặt đầu rồng lên ngực Phượng Trường Ca, còn thân mật cọ một chút.

Phượng Trường Ca không nhúc nhích, rõ ràng cho thấy thầm chấp nhận.

Long Quân Trạch an tâm nhắm mắt, trong hô hấp đều là mùi vị ngọn lửa ấm áp độc nhất trên người Phượng Trường Ca, y hưởng thụ ngửi ngửi, một lát sau đã ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai là bị tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của Thần Hoàn đánh thức.

Trời vừa sáng, tinh quân đại nhân đã ở bên ngoài kêu thê lương thảm thiết: “Không xong rồi bệ hạ, xảy ra chuyện lớn, mau ra đây a!”

Long Quân Trạch mang ánh mắt buồn ngủ mông lung ngẩng đầu lên, Phượng Trường Ca đã mặc áo khoác qua loa đi ra, tóc còn tản ra, miễn cưỡng rũ lên người, nhìn qua có vẻ khá lười biếng.

Gần đây bởi vì chuyện Sách Thiên Mệnh, toàn bộ Côn Luân tông đều rơi vào tình trạng báo động cao độ, hắn đi ra ngoài gấp như thế Long Quân Trạch cũng không quá để ý, y duỗi người, vội vàng hóa thành hình người rồi tùy tiện cầm y phục phủ lên, đi theo sau lưng Phượng Trường Ca ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Thần Hoàn không để ý tới việc hành lễ đã vội vàng nói: “Miện hạ, không xong rồi, Cửu Âm công chúa dẫn hai tộc Hồng Tử Long tộc hạ phàm… rồi…”

Một chữ cuối cùng run rẩy mãi mới ra khỏi miệng, bởi vì nhìn thấy Long Quân Trạch quần áo xốc xếch đi ra ngoài theo ở phía sau.

Thiên Đế bệ hạ vuốt tóc, không kiên nhẫn nói: “Chỉ là tiểu nha đầu Cửu Âm kia mà thôi, phải ngạc nhiên như vậy sao?”

Thần Hoàn nhìn y một chút, lại nhìn Phượng Trường Ca thêm chút nữa, nhất là dừng lại trên y phục tán loạn của hai người thật lâu, ánh mắt càng nhìn càng lớn, giống như thấy được chuyện gì đó không thể tin nổi vậy, lẩm bẩm nói: “Ngươi… Các ngươi… Buổi tối…”

Long Quân Trạch liếc mắt, “Không phải vừa nãy ngươi ở bên ngoài gọi ta sao, hẳn phải biết ta ở trong phòng sư tôn chứ.”

Hắn có thể nói chẳng qua vừa rồi là hắn kinh hoảng quá độ, theo bản năng chạy đến nơi của Phượng Trường Ca tìm người, mà căn bản quên mất việc bản thân nghĩ gì không?

Hắn tằng hắng một cái, chuyển tầm mắt khỏi người bọn họ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Các ngươi… Thật sự ngủ chung à?”

Long Quân Trạch kiêu ngạo ưỡn ngực, “Đây không phải rất rõ ràng sao?”

Phượng Trường Ca hơi nhấc mắt, thản nhiên nhìn y một cái.

Long Quân Trạch hậm hực im miệng.

Phượng Trường Ca không để ý đến y nữa, nhìn về phía Thần Hoàn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, chỉ là Cửu Âm hạ phàm cũng không đến nỗi khiến ngươi cả kinh thất sắc như vậy.”

Thần Hoàn đang muốn há miệng nói chuyện, sau lưng hắn đột nhiên truyền tới một giọng nói lãnh đạm, “Bệ hạ, xin chú ý dáng vẻ, mới sáng sớm mà quần áo xốc xếch ở bên ngoài, là hành vi rất thất lễ.”

Ba người nhìn theo giọng nói này, chỉ thấy ngoài điện có ba thân ảnh một tím một hồng một đỏ, không biết xuất hiện từ bao giờ, hai người hồng tím khoảng ba mươi tuổi, nam nhân hồng y toàn thân đều là màu đỏ, tóc đỏ mắt đỏ râu đỏ, lại không giống Phượng Trường Ca tuấn mỹ đàng hoàng như mặt trời chói chang, mà mang theo một cảm giác bạo ngược, có chút giống với nhị trưởng lão Hư Xá.

Nữ nhân quần áo tím mặt mũi lãnh đạm, sau lưng đeo một cây đàn màu tím, dáng vẻ đoan trang, tiên khí bồng bềnh, ngược lại cũng có khí chất.

Phía sau bọn họ còn có một tiểu cô nương chừng mười tuổi, mặc một thân váy màu hoa hồng, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, lộ ra một cảm giác kiên định, dáng vẻ cử chỉ đoan trang, rất có phong độ hoàng gia, chẳng qua lúc này vẻ mặt có chút ưu sầu, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn hai người phía trước, không biết phải làm sao.

Nàng ngước mắt đối lại với ánh mắt của Long Quân Trạch, đưa tay chỉ hai người phía trước, lại chỉ mình, cuối cùng lắc đầu một cái tỏ ý mình đã cố hết sức rồi.

Long Quân Trạch cười một tiếng với nàng ý nói không sao, đảo mắt nhìn về phía hai người kia đang tới, sắc mặt dần lạnh xuống.

Thần Hoàn ở một bên thấp giọng nói: “Hồng Chúc và Tử Cầm trưởng lão dẫn thiên binh hai tộc Hồng Tử Long xuống, những Long tộc khác cũng đều đang chở ở bên ngoài, tổng cộng xuống có chừng ba ngàn.”

Long Quân Trạch cười lạnh một tiếng, “Đây là dọn hết của cải xuống sao, xem ra là chuẩn bị làm việc dưới tại hạ giới, Long Tướng quân còn không có động tĩnh?”

Thần Hoàn thấp giọng nói: “Hẳn là bị giữ lại.”

Lần này không chỉ Long Quân Trạch cau mày, sắc mặt của Phượng Trường Ca cũng không tốt lắm.

Viện binh thiên giới liên quan đến sự tồn vong của bốn thần khí Phàm giới, hai tộc này lại vì một ít lợi ích liền không để ý đến chúng sinh, ý đồ đáng chết.

Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, ba người bên kia không nghe thấy, nói xong thì ba người cũng đi đến.

Long Quân Trạch khẽ mỉm cười, cũng rất không khách khí, “Dáng vẻ của trẫm cũng không đến lượt một ngoại thần xen vào, ngược lại hai người các ngươi, thân là trọng thần Thiên Cung mà chưa thông báo đã dẫn trọng binh tự mình hạ phàm, sao, đây là muốn tạo phản?”

Hồng Chúc lúc này hừ lạnh một tiếng, “Chúng ta hạ phàm trợ giúp ngươi…”

“Hừ!” Tử Cầm khoát tay cắt đứt lời gã, nhàn nhạt nói: “Bệ hạ hiểu lầm, Long Tướng quân lên thiên giới nói bệ hạ muốn viện binh, chúng ta lo cho an nguy của bệ hạ, hạ phàm trước để trợ giúp ngài, Long Tướng quân còn ở thiên giới điểm binh, lần này người muốn đưa xuống hơi nhiều, sợ rằng trong phút chốc hắn không thể xuống được, ngài có yêu cầu gì, ra lệnh cho chúng ta cũng giống nhau.”

“Ồ?” Long Quân Trạch nhướng mày, “Hắn bận điểm binh không xuống được, hay là bị ngăn cản mới không xuống được?”

Tử Cầm không thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói: “Dĩ nhiên là bận chuyện binh, ý bệ hạ là gì?”

Long Quân Trạch đột nhiên thở dài, vẻ mặt như mất hết ý chí, “Tử Cầm trưởng lão, ta kính ngươi là trưởng bối, cho nên bây giờ ta khuyên ngươi một câu, chuyện này có liên quan đến chúng sinh thiên hạ, Yêu tộc tìm được rất nhiều hài cốt của đại yêu ở Tịch Diệt Hải, nếu thật sự bị bọn chúng đoạt được năm thần khí, Thiên Cung sẽ thất thủ, đừng nói Long tộc, toàn bộ tam giới cũng sẽ bị Thần Hư khuấy lên gió tanh mưa máu, càng không có chỗ cho các ngươi dung thân, năm đó Phượng Hoàng tộc diệt, Long tộc lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, chúng ta đã sai một lần, các ngươi bây giờ còn phải sai thứ lần  hai sao?”

Tử Cầm nói: “Thần Hư bây giờ bị thương nặng, không phải là đối thủ của chúng ta.”

Long Quân Trạch cười lạnh một tiếng, “Vậy thúc phụ thì sao?”

Hồng Chúc dù muốn hay không vẫn phải nói: “Long Đế cho dù mê muội, dù sao vẫn là rồng, đã từng là tộc trưởng của Long tộc chúng ta, y chẳng qua có chút áy náy đối với việc không cứu Phượng Hoàng tộc lúc đầu, cho nên sinh tâm ma, mục đích của y chỉ là làm sống lại Phượng Hoàng tộc, sẽ không làm gì Long tộc chúng ta, nếu chúng ta xuất thủ, nhất định y sẽ có chút lo ngại.”

Tử Cầm bổ sung, “Còn con ma kia, nhiều năm như vậy rồi mà gã chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người, cho thấy rõ gã đang bị vây hãm ở một nơi, không thể rời khỏi Tịch Diệt Hải, không đáng để lo.”

“Đây chính là lý do các ngươi muốn làm gì thì làm sao?” Long Quân Trạch lắc đầu cười một cái, sau đó quát lạnh: “U mê không tỉnh!”

Sắc mặt Tử Cầm động một cái, hơi hoãn hòa nói: “Bệ hạ biết mục đích của chúng ta, chỉ cần ngài cưới Cửu Âm, chúng ta sẽ là cánh tay trung thành nhất của ngài.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện