Sau khi hai người rời đi không lâu, nơi chân trời phía xa chợt lóe sáng, tất cả tầng mây trên biển đều tụ tập lại một chỗ, hình thành một thế giới mây tráng lệ mà rộng lớn, trong tầng mây có ánh sáng thần tiên tản ra, biển mây hỗn loạn như sóng vỗ, lan truyền từng vòng ra phía ngoài, lộ ra một lối đi hình trong ở chính giữa, bên trong có ánh sáng lóe lên, tiên khí gột rửa, mơ hồ có khí thế tiên gia.

Phượng Kỳ Nguyệt ngửa đầu nhìn lên, nhàn nhạt nói: “Bọn họ tới rồi, chúng ta phải đi.”

Long uy hùng vĩ vừa thu lại, hắc long to lớn che đậy bầu trời trong nháy mắt biến mất không thấy, trên đất có thêm một nam nhân hắc y.

Y nhướng mày nhìn hắn, nghiền ngẫm cười một tiếng, “Làm sao, sợ bọn chúng à?”

Phượng Kỳ Nguyệt cũng mỉm cười nhìn y, “Ngươi thấy thế nào?”

Long Tiềm Uyên “hừ” một tiếng, nghiêng đầu không lên tiếng.

Phượng Kỳ Nguyệt nhìn bầu trời càng lúc sáng, nhàn nhạt nói: “Bọn họ không phải là kẻ địch, bây giờ gặp mặt chỉ biết là sẽ tăng thêm phiền toái thôi, không cần phải làm vậy, huống chi, chuyện ở đây cũng giải quyết xong rồi.”

Hắn liếc nhìn một đám Long tộc rên rỉ thống khổ trên đất, bọn chúng không chết, bao gồm cả Tử Cầm và Hồng Chúc cũng chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi, nhìn như nghiêm trọng nhưng thật ra thì hơn nửa đều là vết thương ngoài da, trầy da sứt thịt, máu tươi giàn giụa, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Phượng Kỳ Nguyệt cười như không cười nhìn y một cái, “Không phải bởi vì là tộc nhân của ngươi cho nên mới thu tay sao?”

“Nếu bọn họ dám mưu đoạt vị trí Thiên Đế, lấn áp tộc Ngân Long, ta há phải nương tay?” Long Tiềm Uyên hơi nhếch môi, nụ cười có vẻ quỷ dị, “Cách để cho một người thống khổ nhất không phải hành hạ thể xác hắn, mà là hủy bỏ từ tinh thần, cũng chính là sám hối vì hành động của mình.” 

Phượng Kỳ Nguyệt bừng tỉnh, “Hình như ta có hiểu.”

Long Tiềm Uyên liếc nhìn thân rồng màu tím chồng chất vết thương của Tử Cầm, nhàn nhạt nói: “Bây giờ bọn họ chẳng qua là bị ngoại lực đánh đến sợ mà thôi, cũng không phải thật tâm khuất phục, bây giờ giết bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩa gì.”

Hắn chậm rãi giương mắt, nhìn về phía sóng lớn trập trùng phía xa, con ngươi màu xám tro u oán tĩnh lặng, nhưng chỗ cực sâu lại cất giấu một cái tình cảm hết sức nóng bỏng.

“Ta đang mong đợi ngày mà bọn họ trở về.”

Hai luồng sáng trắng đen lao đi, chỉ để lại những huyết long đỏ rực và giãy giụa đầy đất, thảm thiết giống như địa ngục.

Điều này cũng khiến Long Thương Gia vừa dẫn thiên binh từ Thiên giới xuống phải đỏ mắt lên vì giận dữ.

Mặc dù bọn họ đối lập với nhau vì lập trường, nhưng dẫu sao đều là Long tộc, còn có tình nghĩa cùng tộc, dù bọn họ có ầm ĩ như thế nào đi nữa thì cũng là chuyện trong tộc, sao để cho người ngoài tùy ý khi dễ? Hắn đi tới trước đầu rồng Tử Cầm, cau mày trầm giọng nói: “Tử Cầm trưởng lão, là ai làm các ngươi bị thương? Là ai giết người Bồng Lai?”

Tử Long chợt ho ra một búng máu, cười một tiếng bi thương, “Ha… Ha ha… Ha ha ha…”

Ông ta cười như điên, thân rồng không nhịn được run rẩy, đuôi rồng đập trên đất tạo ra một vệt nứt, nhưng mà cười nửa ngày lại không nói ra câu nào hữu dụng, điều này khiến Long Thương Gia càng nhíu mày chặt hơn.

Hồng Chúc cắn răng, dùng móng rồng chống đỡ thân thể miễn cưỡng đứng lên, ngửa mặt lên trời rên rỉ một tiếng, “Là Phượng Trường Ca! Là Long Đế! Là Thần Hư! Y thật sự thành ma rồi, bọn chúng liên hiệp cùng nhau giết người Bồng Lai, đánh chúng ta trọng thương, Long Đế thật sự không quan tâm đến chúng ta nữa rồi!”

Vẻ mặt Long Thương Gia nhất thời biến đổi, “Sao Thiên Hậu điện hạ lại ở chung một chỗ với bọn chúng?”

Hồng Chúc lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, “Bởi vì hắn không phải là người, thân phận thật sự của hắn không phải là người!”

Sắc mặt Long Thương Gia trắng nhợt, “Bệ hạ đâu? Bệ hạ đâu rồi?”

Hồng Chúc nghiêng đầu một chút, cười nói: “Đương nhiên là bị Phượng Trường Ca đưa đi rồi, à đúng rồi, bọn họ bay về phía Tịch Diệt Hải.”

“To gan!” Hắn giận dữ vung tay áo, ánh mắt lạnh đến mức có thể ngưng tụ thành sương tuyết, “Tất cả thiên binh nghe lệnh, rút lui cho ta, trở về Côn Luân!”

Hồng Chúc bất ngờ không kịp đề phòng sửng sốt một chút, vội vàng hét lên: “Chờ một chút, bọn họ đi Tịch Diệt Hải, là Tịch Diệt Hải, không phải Côn Luân!”

Long Thương Gia nhìn ông ta như kẻ ngu si, “Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở, Thần Hư và Long Đế bệ có thực lực cỡ nào, có thể làm toàn bộ thiên binh mà ngươi lãnh đạo bị thương nặng, bây giờ ta chỉ mang theo hơn hai ngàn, ngươi muốn để ta đi chịu chết sao?”

Hồng Chúc há miệng: “Bệ hạ… Bệ hạ thì sao?”

Long Thương Gia trầm ngâm hồi lâu, ném ra bốn chữ: “Bàn bạc kỹ hơn.”

Dứt lời vung tay lên, “Tất cả mọi người nghe lệnh, một người một kẻ, đưa bọn họ trở về Côn Luân!”

Hồng Chúc còn muốn nói thêm, lại bị Tử Cầm quất cho một đuôi khiến cả thân rồng phải bối rối.

Tử Cầm nhàn nhạt nói: “Ngu xuẩn, hắn đã sinh nghi, ngươi mà nói thêm nữa thì bây giờ hắn sẽ vứt ngươi ở đây đấy.”

Hồng Chúc há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Long Thương Gia vừa nhìn thủ hạ hóa thành rồng nhấc những kẻ bị thương này bay lên giữa không trung, như có điều suy nghĩ sờ cằm một cái.

Cửu Âm nói Thiên Hậu điện hạ có Hoàng Loan kiếm hộ thân, nếu có thể được Hoàng Loan nhận chủ, há sẽ là Yêu tộc? Những con rồng này bị khi dễ còn không chịu nói thật, phải dùng chút thủ đoạn rồi.

Ở đây không thích hợp ở lâu, lúc nào Thần Hư đều có thể sẽ trở lại, phải mau sớm rút lui, còn tung tích của Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch…

Biển khơi mờ mịt, không mục đích tìm một người quá mức tốn sức, nếu không thì đưa những con rồng này về quất cho một trận, đánh đến lúc nào chịu nói thật mới thôi.  

Nói láo cũng không phải là thói quen tốt đâu.

Long Thương Gia cuộn tay lại, xương ngón tay “rắc” một tiếng giòn dã.

Đã lâu hắn không hoạt động gân cốt rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện