Một ngày mới rốt cuộc có bao nhiều chuyện không vui đây, đầu tiên là chuyện Dư Điền Điền bị Mã chủ nhiệm gọi tới gặp mặt.
Cô vừa thay xong đồng phục y tá đi ra khỏi phòng thay đồ, đến mũ cũng chưa kịp đội nghiêm chỉnh, chủ nhiệm khoa nhi Mã Bách Chí đã đứng trước cửa văn phòng gọi cô lại.
“Dư Điền Điền, cô đến phòng làm việc của tôi một chút!”
Mã Bách Chí là thần mặt đen huyền thoại của Bệnh viện số 2, trời sinh ông tính tình nghiêm túc, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, Dư Điền Điền tất nhiên rất sợ ông.
Cô quay đầu nhìn về phía đám y tá đang đứng thì nhận được ánh mắt cảm thông từ họ, cô nhắm mắt bước vào văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Mã Bách Chí hỏi cô: “Cô đóng cửa lại làm gì?”
Cô xấu hổ cười: “Cái gì cái gì, đây không phải là sợ ngài mắng tôi sao? Cửa lớn nên đóng chặt một chút để ngài có thể nói chuyện thật thoải mái…”
Mã Bách Chí cũng không ít lần mắng người,ông không quan tâm đối phương là bác sĩ hay y tá, chỉ cần làm việc với ông mà mắc sai lầm,kết cục nhất định sẽ bị mắng xối xả máu chó bay ngập đầu.
Nghe vậy, ông đen mặt trừng mắt nhìn Dư Điền Điền: “Cô đang muốn tôi thoải mái hơn một chút, hay là sợ người ta đi ngoài hành lang nghe thấy cô bị mắng?”
Dư Điền Điền da mặt dày cười hi ha đáp lại.
Mã Bách Chí đập bàn một cái, “Cười cười cười! Cô lại còn dám cười! Dư Điền Điền, cô nói xem cô có dùng cái đầu thông minh của mình nói chuyện với người ta không, ai có thể chấp nhận được cô đây! Có chỉ số thông minh như thế sao lại không đặt tâm huyết vào thời gian làm việc một chút?”
Dư Điền Điền có chút mơ màng.
Lời này ý nói… Trong khi làm việc cô đã làm sai chuyện gì rồi sao? Nhưng cô phản ứng rất nhanh, đầu tiên là cười tươi làm lành nói: “Đầu tiên cám ơn Mã chủ nhiệm đã khẳng định chỉ số thông minh của tôi, tôi hơi ngạc nhiên một chút.” Tiếp đó lại nhỏ giọng hỏi một câu, “Chỉ là Mã chủ nhiệm, tôi làm gì khiến ông tức giận như vậy? Tốt xấu gì ông cũng nhắc nhở tôi một cái, tôi mới có thể nhận sai được…”
Mã Bách Chí trừng mắt nhìn cô chỉ hận rèn sắt không thành thép:
“Kỹ thuật châm kim của cô là học được từ Dung ma ma[1] đúng không? Chỉ quan tâm tiêm làm sao được đúng mạch máu, căn bản mặc kệ cảm giác của bệnh nhân! Tiêm nhiều lần như vậy cũng không tiêm trúng chỗ, mắt của cô có tiền sử nhìn không tốt hay là cố ý muốn hại người ta?”
[1]: Dung ma ma – Hoàn châu cách cách
Dư Điền Điền sửng sốt, tiếp đó liền bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra là bác sĩ Trần tầng hai muốn tìm đến cửa gây khó dễ cho cô phải không? Không phải do tình thế cấp bách cô mới không tiêm được sao? Hơn nữa không phải anh ta đã mắng cô một trận trước mặt mọi người rồi sao, không ngờ còn chưa hết giận tự mình chạy đến chỗ Mã chủ nhiệm để tố cáo cô !
Dư Điền Điền trong lòng trào dâng một nỗi hận!
Mã Bách Chí còn đang ngồi đó nghiêm mặt tiếp tục trách mắng cô, ông ta nói rất khó nghe , cái gì mà “Kỹ thuật này của cô truyền đi không phải phá hỏng thanh danh của khoa nhi chúng ta sao”; “Dư Điền Điền trước đây sao cô có thể tốt nghiệp được vậy, có phải cô đã nhét hồng bao cho các thầy cô chấm thi không” …
Dư Điền Điền mặt từ xanh chuyển sang trắng liên tục, cuối cùng kìm nén lửa giận trong lòng, cung kính cúi đầu nhận tội: “Mã chủ nhiệm, ông yên tâm, sau này tôi nhất định bù lại những kiến thức thiếu hụt, không dám nói chắc sẽ tiêm tốt,nhưng ít nhất sẽ làm được khi gặp tình huống nguy cấp, mười phát trúng chín phát. Tôi biết sai rồi, hôm nay ông cho tôi cơ hội để tôi cố gắng tiến bộ một chút, ngày mai tôi nhất định trả lại ông một thần tiêm y tá!”
Mã Bách Chí: “…”
Sững sờ nhìn Dư Điền Điền nửa ngày, Mã Bách Chí nói không ra lời, chỉ đành phất phất tay: “Được rồi được rồi, thần tiêm y tá tôi không dám mong, chỉ mong cô đừng tiêm người ta đến mức phát bệnh thần kinh là tôi hài lòng lắm rồi!”
Dư Điền Điền trước khi ra ngoài còn không nhịn được, quay đầu không phục nói một câu: “Mã chủ nhiệm, phiền ông chuyển lời cho bác sĩ Trần, tôi không ngờ anh ta bụng dạ hẹp hòi đến mức này, đã trưởng thành rồi còn thích mách lẻo! Từ lúc tôi lên tiểu học đã ngừng chơi cái trò trẻ con kia lâu rồi!”
Nói xong cô liền thở hậm hực mà đi ra.
Mã Bách Chí ngồi sau bàn không hiểu ra sao hỏi: “Này này, Dư Điền Điền, bác sĩ Trần nào? Cái gì mà tố cáo với không tố cáo?”
Nhưng Dư Điền Điền đã đi xa rồi.
***
Nghẹn lại cơn giận trong bụng cố gắng làm việc cả buổi sáng, hôm nay Dư Điền Điền làm việc rất chăm chú!
Khi truyền nước cho một đứa bé viêm tuyến nước bọt, cô nghiêm túc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào mạch máu như ẩn như hiện kia, để bảo đảm nhắm trúng cô nắm thật chắc tay đứa bé sau đó mới đẩy kim tiêm vào.
Tiểu Bạch đứng bên cạnh giúp cô treo bình nước, nhìn cô mà khiếp sợ,liền lại gần hỏi cô: “Tiểu Ngư cậu làm sao vậy? Chỉ là châm một cái mà thôi, vẻ mặt liều chết hy sinh kia thật là dọa người đấy!”
Dư Điền Điền vỗ vỗ tay đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mình muốn là một thần tiêm y tá, không bách phát bách trúng thề không làm người!”
Tiểu Bạch mờ mịt hỏi: “Cậu bị cái gì kích thích vậy?”
“Bị tiểu nhân kích thích!” Dư Điền Điền đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Thật vất vả mới chịu được đến trưa, Dư Điền Điền nhắn một tin ngắn gọi Lục Tuệ Mẫn tầng hai cùng xuống cangteen ăn cơm, kết quả Lục Tuệ Mẫn nói còn có một bệnh nhân chuẩn bị phẫu thuật, cô không đi được, dường như còn phải chờ một chút.
Dư Điền Điền một mình xuống căn tin, vừa tức giận vừa lên QQ đem chuyện Trần Thước tố cáo cô kể lại cho Lục Tuệ Mẫn nghe.
Lục Tuệ Mẫn kinh ngạc, “Bác sĩ Trần độc miệng chúng mình đều biết, nhưng chuyện tố cáo thì chưa nghe bao giờ. Tuy rằng tính tình anh ta không tốt,khi nói chuyện về bệnh tình của các bệnh nhân đều rất nghiêm túc, nhưng bình thường mắng xong thì coi như xong, cũng không bao giờ mang thù ai cả!”
Dư Điền Điền tức mà không biết nói sao, “Không mang thù ai? Làm vậy gọi là không mang thù mình sao? Tối hôm qua làm mình xấu hổ trước mặt mọi người coi như xong, hôm nay còn hại tớ bị chủ nhiệm gọi tới phòng làm việc mắng mỏ một trận!”
Mười ngón tay lướt thật nhanh trên màn hình điện thoại, cô gần như không chút suy nghĩ liền mạnh miệng nói: “Trần Thước là tên tiểu tiện nhân, đời này đừng để tớ gặp lại hắn! Một người đàn ông lòng dạ còn hẹp hòi hơn cả phụ nữ, tớ thật sự nghi ngờ có phải hắn ta tới Thái Lan đi dạo một vòng, rồi cái thứ đại diện cho đàn ông kia bị dao chém không còn một mảnh phải không!”
Kỳ thật cô cũng không hận Trần Thước nhiều như vậy, những lời này chỉ là nói ra trong lúc quá tức giận mà thôi.
Dù sao Dư Điền Điền cùng Lục Tuệ Mẫn luôn luôn vui vẻ nói đùa với nhau, những câu nói đùa này thường xuyên xuất hiện trong lúc hai người tán ngẫu.
Nhưng sự việc tệ hơn đã xảy ra vì Dư Điền Điền không đặt chế độ chat Private cho cuộc nói chuyện.
Cô vừa nhắn xong tin nhắn này liền nhìn thấy Tiểu Bạch cùng mặt vị y tá khác trong cangteen đang vẫy tay với cô, vì thế cô liền cầm điện thoại bỏ vào trong túi, mang theo đĩa cơm đi tới.
Mọi người nói nói cười cười ăn xong bữa cơm trưa,liền kéo nhau trở về tầng bốn ,sau đó Dư Điền Điền mới lấy di động ra, ngoài ý muốn phát hiện Lục Tuệ Mẫn chưa nhắn tin lại cho cô, ngược lại mọi người trong khoa nhi bình luận không ngừng.
Cô vừa mở ra, liền nhìn thấy trong khung chat dường như đã bùng nổ, một đám người toàn bộ đều gửi một loạt emotion vẻ mặt đen hoảng sợ.
“Tiểu Ngư em làm sao vậy? (Vẻ mặt hoảng sợ) “
“Bac sĩ Trần sao lại trêu chọc em, còn làm em tức giận như vậy? (Vẻ mặt hoảng sợ) “
“Nhìn không ra Tiểu Ngư cậu lại độc miệng như vậy a… (Vẻ mặt hoảng sợ) “
…
Dư Điền Điền trong lòng bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt, vì thế nhanh chóng kéo lịch sử nói chuyện ở phía trên cùng, sau đó cô đau khổ phát hiện…
Cô lại đem đoạn mắng chửi Trần Thước thậm tệ gửi trong nhóm chat khoa nhi của bệnh viện!
Dư Điền Điền trong nháy mắt bị sét đánh bất tỉnh tại chỗ, không thể động đậy.
Nhóm chat khoa nhi có tổng cộng 21 bác sĩ và y tá, trong bệnh viện ngẩng đầu không thấy cúi đầu liền gặp, cô còn không biết trong đám người này những ai có quan hệ tốt với Trần Thước, không cẩn thận họ sẽ giữ lại rồi đem mấy lời này của cô kể lại cho Trần Thước.
Dư Điền Điền buồn bã, thật hận không thể đánh hai lỗ tai lừa này, cái miệng này làm sao lại không thể tự kiềm chế đến vậy?
Không không không, cô mắng xong thì lại thật sự hết giận, nhưng sao có thế xui xẻo đem tin nhắn gửi nhầm vào nhóm chat đây?
Cả buổi trưa Dư Điền Điền đều trong trạng thái tức giận, mà từ lúc xảy ra chuyện này, cả buổi chiều cô đều ở trạng thái im lặng.
Buổi chiều có một bé trai tới tiêm, vừa lúc là đến lượt Dư Điền Điền làm việc, bởi vì tâm trạng uể oải chán chường, lúc cô tiêm có chút hời hợt, lần thứ nhất lại không thể tiêm đúng vị trí.
Bé trai liền bắt đầu chảy nước mắt, lần này cũng vừa kêu á một tiếng liền khóc lớn.
Người nhà liền vội vàng an ủi bé: “Ngoan ngoãn đừng khóc nào! Chị gái y tá không cẩn thận, lập tức liền sẽ xong, châm xuống một cái nhất định sẽ tiêm xong!”
Dư Điền Điền xấu hổ đến mức mặt mày đỏ rực, hết sức chăm chú hạ kim tiêm xuống một cái, không ngờ vừa mới đứng dậy liền nhìn thấy một người đang đứng trước phòng bệnh.
Người nọ mặc áo blouse trắng, dáng người cao cao, ánh mắt đen lóe sáng đang nhìn cô chằm chằm, rõ ràng trông dáng vẻ rất ưa nhìn nhưng trên hai cánh môi mỏng lại cố tình mang theo một chút ý cười trào phúng.
Dư Điền Điền lập tức kinh sợ đứng tại chỗ, “Trần, bác sĩ Trần? !”
Không xong rồi, lúc xấu hổ nhất lại bị anh ta nhìn thấy!
Cô đang chột dạ, vốn là cực kỳ giận anh, nhưng lại vì sự kiện buổi trưa kia mà tự biết mình đuối lý, nay người ta đã tìm tới tận cửa, cô liền hận không thể vắt chân lên cổ mà chạy trốn.
Không nghĩ tới Trần Thước mở miệng chỉ nói một câu: “Y tá Dư, tay nghề của cô không tệ đâu, kỹ thuật tiêm này cũng có thể tốt nghiệp Lam Tường sao?”
Dư Điền Điền nhất thời há hốc miệng.
Trần Thước lại cười để lộ một bộ răng trắng chỉnh tề:
“Y tá Dư, cô thật là làm tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy, không chỉ có tay nghề kỹ thuật giỏi như người trời, miệng lưỡi lanh lợi cũng làm tôi sinh lòng ngưỡng mộ. Cô nói một chút xem miệng cô có sắc bén như dao không, cô nên ra đời sớm thêm vài năm nữa, thì Quách Đức Cương đâu có ngày hôm nay a? Tinh thám không phải đã sớm khai quật được ra cô rồi!”
Từng câu từng chữ đều độc địa đều sắc bén như dao, tên này còn cố tình trưng ra vẻ mặt hiền lành, cười lên trông thật dễ nhìn đấy.
Dư Điền Điền đầu tiên là sợ ngây người, nhưng sau khi hồi phục lại, cô cảm thấy tức giận.
Cô đi ra khỏi phòng bệnh, đứng ngoài hành lang ngẩng đầu nhìn Trần Thước, giờ phút này cô rốt cuộc cũng nhận ra người đàn ông này chẳng đẹp trai chút nào, cùng lắm chỉ được coi là tạm hài lòng mà thôi.
Cô giận dữ cười lại:
“Cám ơn anh bác sĩ Trần, trước kia tôi cũng cảm thấy miệng lưỡi mình rất lanh lợi rất biết cách nói chuyện , nhưng kể từ hôm qua sau khi gặp được anh, trong lòng tôi rất đau đớn. Tôi nghĩ sao anh có thể nói như vậy, anh thật sự làm tôi nói không nên lời? Chỉ là hiện tại tôi đã suy nghĩ cẩn thận, đây gọi là trong người tài có người tài hơn, gặp phải tiện nhân tôi đây chỉ có thể cam lòng bái phục chịu thua!”
Cô cũng chỉ là nóng giận mới có thể mở miệng gọi anh là tiện nhân, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cô lại nghĩ tới chuyện buổi trưa, cô còn dám mắng anh trước mặt nhiều người như vậy a…
Trần Thước nhất thời không nói gì, cô liền cảm thấy chính mình thật quá đáng.
Không nghĩ tới sau một lát, người đàn ông kia hơi chau mày, vẻ mặt thâm tình chân thành, tiếc hận mà nói với cô: “Không ngờ y tá Dư ghét tôi như vậy? Haiz, là chuyện gì đã làm cho cô từ một cô gái theo đuổi tôi biến thành như ngày hôm nay vậy?”
Dư Điền Điền trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà đáng sợ hơn là Trần Thước lại vươn tay tới nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, sau đó thở dài: “Cô không thích tôi cũng không sao, tội gì mắng chửi tôi ở trước mặt mọi người như vậy? Tôi biết lúc trước tôi từ chối cô là tôi không đúng, cô bị tổn thương trong lòng tức giận là không thể tránh được, nhưng… Haiz, đều là lỗi của tôi.”
Nói xong lời này, anh cúi đầu đón nhận cái trừng mắt của cô, trong mắt anh chợt lóe lên một ý cười tràn đầy xấu xa.
Dư Điền Điền vừa mới kịp hỏi anh: “Đầu anh bị ngập nước sao?” Liền nhìn thấy anh lại khôi phục lại dáng vẻ u ám như trước, thoải mái rời đi.
“Này! Tôi nói anh có phải bị bệnh thần kinh không? Anh ——” Dư Điền Điền hướng về bóng lưng anh gào thét, nhưng lời còn chưa nói hết, liền nhận ra đằng sau dường như có chỗ nào không đúng.
Cô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy vẻ mặt “Thì ra là như vậy” của mấy vị bác sĩ y tá.
Sau khi sợ hãi, dường như Dư Điền Điền bỗng nhận ra chuyện gì đang xảy ra,cô vội vàng mở miệng giải thích: “Không phải như thế, tên tiểu nhân kia đang nói lung tung —— “
“Ừ, chúng tôi đều biết.” Vị bác sĩ đứng đầu đồng tình gật gật đầu.
“Không phải vậy, mọi chuyện thật sự không giống như mọi người đang nghĩ đâu, tôi và bác sĩ Trần—— “
“Cô không cần nhiều lời, thầm mến đau khổ cỡ nào tôi đều hiểu được.” Một vị y tá khác vỗ vỗ bả vai cô, tỏ vẻ thấu hiểu.
Dư Điền Điền chân tay luống cuống tỏ vẻ muốn giải thích, nhưng đáng tiếc căn bản không ai tin tưởng cô,sau một hồi nói khô cả họng,cô liền tức giận gãi đầu mà bỏ đi .
Trần Thước tên tiểu nhân kia!
Cô thật sự hận không thể tới phòng y tế trộm bình axit tạt cho anh bỏng toàn thân ở cấp độ 200%!
Cô vừa thay xong đồng phục y tá đi ra khỏi phòng thay đồ, đến mũ cũng chưa kịp đội nghiêm chỉnh, chủ nhiệm khoa nhi Mã Bách Chí đã đứng trước cửa văn phòng gọi cô lại.
“Dư Điền Điền, cô đến phòng làm việc của tôi một chút!”
Mã Bách Chí là thần mặt đen huyền thoại của Bệnh viện số 2, trời sinh ông tính tình nghiêm túc, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, Dư Điền Điền tất nhiên rất sợ ông.
Cô quay đầu nhìn về phía đám y tá đang đứng thì nhận được ánh mắt cảm thông từ họ, cô nhắm mắt bước vào văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Mã Bách Chí hỏi cô: “Cô đóng cửa lại làm gì?”
Cô xấu hổ cười: “Cái gì cái gì, đây không phải là sợ ngài mắng tôi sao? Cửa lớn nên đóng chặt một chút để ngài có thể nói chuyện thật thoải mái…”
Mã Bách Chí cũng không ít lần mắng người,ông không quan tâm đối phương là bác sĩ hay y tá, chỉ cần làm việc với ông mà mắc sai lầm,kết cục nhất định sẽ bị mắng xối xả máu chó bay ngập đầu.
Nghe vậy, ông đen mặt trừng mắt nhìn Dư Điền Điền: “Cô đang muốn tôi thoải mái hơn một chút, hay là sợ người ta đi ngoài hành lang nghe thấy cô bị mắng?”
Dư Điền Điền da mặt dày cười hi ha đáp lại.
Mã Bách Chí đập bàn một cái, “Cười cười cười! Cô lại còn dám cười! Dư Điền Điền, cô nói xem cô có dùng cái đầu thông minh của mình nói chuyện với người ta không, ai có thể chấp nhận được cô đây! Có chỉ số thông minh như thế sao lại không đặt tâm huyết vào thời gian làm việc một chút?”
Dư Điền Điền có chút mơ màng.
Lời này ý nói… Trong khi làm việc cô đã làm sai chuyện gì rồi sao? Nhưng cô phản ứng rất nhanh, đầu tiên là cười tươi làm lành nói: “Đầu tiên cám ơn Mã chủ nhiệm đã khẳng định chỉ số thông minh của tôi, tôi hơi ngạc nhiên một chút.” Tiếp đó lại nhỏ giọng hỏi một câu, “Chỉ là Mã chủ nhiệm, tôi làm gì khiến ông tức giận như vậy? Tốt xấu gì ông cũng nhắc nhở tôi một cái, tôi mới có thể nhận sai được…”
Mã Bách Chí trừng mắt nhìn cô chỉ hận rèn sắt không thành thép:
“Kỹ thuật châm kim của cô là học được từ Dung ma ma[1] đúng không? Chỉ quan tâm tiêm làm sao được đúng mạch máu, căn bản mặc kệ cảm giác của bệnh nhân! Tiêm nhiều lần như vậy cũng không tiêm trúng chỗ, mắt của cô có tiền sử nhìn không tốt hay là cố ý muốn hại người ta?”
[1]: Dung ma ma – Hoàn châu cách cách
Dư Điền Điền sửng sốt, tiếp đó liền bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra là bác sĩ Trần tầng hai muốn tìm đến cửa gây khó dễ cho cô phải không? Không phải do tình thế cấp bách cô mới không tiêm được sao? Hơn nữa không phải anh ta đã mắng cô một trận trước mặt mọi người rồi sao, không ngờ còn chưa hết giận tự mình chạy đến chỗ Mã chủ nhiệm để tố cáo cô !
Dư Điền Điền trong lòng trào dâng một nỗi hận!
Mã Bách Chí còn đang ngồi đó nghiêm mặt tiếp tục trách mắng cô, ông ta nói rất khó nghe , cái gì mà “Kỹ thuật này của cô truyền đi không phải phá hỏng thanh danh của khoa nhi chúng ta sao”; “Dư Điền Điền trước đây sao cô có thể tốt nghiệp được vậy, có phải cô đã nhét hồng bao cho các thầy cô chấm thi không” …
Dư Điền Điền mặt từ xanh chuyển sang trắng liên tục, cuối cùng kìm nén lửa giận trong lòng, cung kính cúi đầu nhận tội: “Mã chủ nhiệm, ông yên tâm, sau này tôi nhất định bù lại những kiến thức thiếu hụt, không dám nói chắc sẽ tiêm tốt,nhưng ít nhất sẽ làm được khi gặp tình huống nguy cấp, mười phát trúng chín phát. Tôi biết sai rồi, hôm nay ông cho tôi cơ hội để tôi cố gắng tiến bộ một chút, ngày mai tôi nhất định trả lại ông một thần tiêm y tá!”
Mã Bách Chí: “…”
Sững sờ nhìn Dư Điền Điền nửa ngày, Mã Bách Chí nói không ra lời, chỉ đành phất phất tay: “Được rồi được rồi, thần tiêm y tá tôi không dám mong, chỉ mong cô đừng tiêm người ta đến mức phát bệnh thần kinh là tôi hài lòng lắm rồi!”
Dư Điền Điền trước khi ra ngoài còn không nhịn được, quay đầu không phục nói một câu: “Mã chủ nhiệm, phiền ông chuyển lời cho bác sĩ Trần, tôi không ngờ anh ta bụng dạ hẹp hòi đến mức này, đã trưởng thành rồi còn thích mách lẻo! Từ lúc tôi lên tiểu học đã ngừng chơi cái trò trẻ con kia lâu rồi!”
Nói xong cô liền thở hậm hực mà đi ra.
Mã Bách Chí ngồi sau bàn không hiểu ra sao hỏi: “Này này, Dư Điền Điền, bác sĩ Trần nào? Cái gì mà tố cáo với không tố cáo?”
Nhưng Dư Điền Điền đã đi xa rồi.
***
Nghẹn lại cơn giận trong bụng cố gắng làm việc cả buổi sáng, hôm nay Dư Điền Điền làm việc rất chăm chú!
Khi truyền nước cho một đứa bé viêm tuyến nước bọt, cô nghiêm túc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào mạch máu như ẩn như hiện kia, để bảo đảm nhắm trúng cô nắm thật chắc tay đứa bé sau đó mới đẩy kim tiêm vào.
Tiểu Bạch đứng bên cạnh giúp cô treo bình nước, nhìn cô mà khiếp sợ,liền lại gần hỏi cô: “Tiểu Ngư cậu làm sao vậy? Chỉ là châm một cái mà thôi, vẻ mặt liều chết hy sinh kia thật là dọa người đấy!”
Dư Điền Điền vỗ vỗ tay đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mình muốn là một thần tiêm y tá, không bách phát bách trúng thề không làm người!”
Tiểu Bạch mờ mịt hỏi: “Cậu bị cái gì kích thích vậy?”
“Bị tiểu nhân kích thích!” Dư Điền Điền đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Thật vất vả mới chịu được đến trưa, Dư Điền Điền nhắn một tin ngắn gọi Lục Tuệ Mẫn tầng hai cùng xuống cangteen ăn cơm, kết quả Lục Tuệ Mẫn nói còn có một bệnh nhân chuẩn bị phẫu thuật, cô không đi được, dường như còn phải chờ một chút.
Dư Điền Điền một mình xuống căn tin, vừa tức giận vừa lên QQ đem chuyện Trần Thước tố cáo cô kể lại cho Lục Tuệ Mẫn nghe.
Lục Tuệ Mẫn kinh ngạc, “Bác sĩ Trần độc miệng chúng mình đều biết, nhưng chuyện tố cáo thì chưa nghe bao giờ. Tuy rằng tính tình anh ta không tốt,khi nói chuyện về bệnh tình của các bệnh nhân đều rất nghiêm túc, nhưng bình thường mắng xong thì coi như xong, cũng không bao giờ mang thù ai cả!”
Dư Điền Điền tức mà không biết nói sao, “Không mang thù ai? Làm vậy gọi là không mang thù mình sao? Tối hôm qua làm mình xấu hổ trước mặt mọi người coi như xong, hôm nay còn hại tớ bị chủ nhiệm gọi tới phòng làm việc mắng mỏ một trận!”
Mười ngón tay lướt thật nhanh trên màn hình điện thoại, cô gần như không chút suy nghĩ liền mạnh miệng nói: “Trần Thước là tên tiểu tiện nhân, đời này đừng để tớ gặp lại hắn! Một người đàn ông lòng dạ còn hẹp hòi hơn cả phụ nữ, tớ thật sự nghi ngờ có phải hắn ta tới Thái Lan đi dạo một vòng, rồi cái thứ đại diện cho đàn ông kia bị dao chém không còn một mảnh phải không!”
Kỳ thật cô cũng không hận Trần Thước nhiều như vậy, những lời này chỉ là nói ra trong lúc quá tức giận mà thôi.
Dù sao Dư Điền Điền cùng Lục Tuệ Mẫn luôn luôn vui vẻ nói đùa với nhau, những câu nói đùa này thường xuyên xuất hiện trong lúc hai người tán ngẫu.
Nhưng sự việc tệ hơn đã xảy ra vì Dư Điền Điền không đặt chế độ chat Private cho cuộc nói chuyện.
Cô vừa nhắn xong tin nhắn này liền nhìn thấy Tiểu Bạch cùng mặt vị y tá khác trong cangteen đang vẫy tay với cô, vì thế cô liền cầm điện thoại bỏ vào trong túi, mang theo đĩa cơm đi tới.
Mọi người nói nói cười cười ăn xong bữa cơm trưa,liền kéo nhau trở về tầng bốn ,sau đó Dư Điền Điền mới lấy di động ra, ngoài ý muốn phát hiện Lục Tuệ Mẫn chưa nhắn tin lại cho cô, ngược lại mọi người trong khoa nhi bình luận không ngừng.
Cô vừa mở ra, liền nhìn thấy trong khung chat dường như đã bùng nổ, một đám người toàn bộ đều gửi một loạt emotion vẻ mặt đen hoảng sợ.
“Tiểu Ngư em làm sao vậy? (Vẻ mặt hoảng sợ) “
“Bac sĩ Trần sao lại trêu chọc em, còn làm em tức giận như vậy? (Vẻ mặt hoảng sợ) “
“Nhìn không ra Tiểu Ngư cậu lại độc miệng như vậy a… (Vẻ mặt hoảng sợ) “
…
Dư Điền Điền trong lòng bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt, vì thế nhanh chóng kéo lịch sử nói chuyện ở phía trên cùng, sau đó cô đau khổ phát hiện…
Cô lại đem đoạn mắng chửi Trần Thước thậm tệ gửi trong nhóm chat khoa nhi của bệnh viện!
Dư Điền Điền trong nháy mắt bị sét đánh bất tỉnh tại chỗ, không thể động đậy.
Nhóm chat khoa nhi có tổng cộng 21 bác sĩ và y tá, trong bệnh viện ngẩng đầu không thấy cúi đầu liền gặp, cô còn không biết trong đám người này những ai có quan hệ tốt với Trần Thước, không cẩn thận họ sẽ giữ lại rồi đem mấy lời này của cô kể lại cho Trần Thước.
Dư Điền Điền buồn bã, thật hận không thể đánh hai lỗ tai lừa này, cái miệng này làm sao lại không thể tự kiềm chế đến vậy?
Không không không, cô mắng xong thì lại thật sự hết giận, nhưng sao có thế xui xẻo đem tin nhắn gửi nhầm vào nhóm chat đây?
Cả buổi trưa Dư Điền Điền đều trong trạng thái tức giận, mà từ lúc xảy ra chuyện này, cả buổi chiều cô đều ở trạng thái im lặng.
Buổi chiều có một bé trai tới tiêm, vừa lúc là đến lượt Dư Điền Điền làm việc, bởi vì tâm trạng uể oải chán chường, lúc cô tiêm có chút hời hợt, lần thứ nhất lại không thể tiêm đúng vị trí.
Bé trai liền bắt đầu chảy nước mắt, lần này cũng vừa kêu á một tiếng liền khóc lớn.
Người nhà liền vội vàng an ủi bé: “Ngoan ngoãn đừng khóc nào! Chị gái y tá không cẩn thận, lập tức liền sẽ xong, châm xuống một cái nhất định sẽ tiêm xong!”
Dư Điền Điền xấu hổ đến mức mặt mày đỏ rực, hết sức chăm chú hạ kim tiêm xuống một cái, không ngờ vừa mới đứng dậy liền nhìn thấy một người đang đứng trước phòng bệnh.
Người nọ mặc áo blouse trắng, dáng người cao cao, ánh mắt đen lóe sáng đang nhìn cô chằm chằm, rõ ràng trông dáng vẻ rất ưa nhìn nhưng trên hai cánh môi mỏng lại cố tình mang theo một chút ý cười trào phúng.
Dư Điền Điền lập tức kinh sợ đứng tại chỗ, “Trần, bác sĩ Trần? !”
Không xong rồi, lúc xấu hổ nhất lại bị anh ta nhìn thấy!
Cô đang chột dạ, vốn là cực kỳ giận anh, nhưng lại vì sự kiện buổi trưa kia mà tự biết mình đuối lý, nay người ta đã tìm tới tận cửa, cô liền hận không thể vắt chân lên cổ mà chạy trốn.
Không nghĩ tới Trần Thước mở miệng chỉ nói một câu: “Y tá Dư, tay nghề của cô không tệ đâu, kỹ thuật tiêm này cũng có thể tốt nghiệp Lam Tường sao?”
Dư Điền Điền nhất thời há hốc miệng.
Trần Thước lại cười để lộ một bộ răng trắng chỉnh tề:
“Y tá Dư, cô thật là làm tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy, không chỉ có tay nghề kỹ thuật giỏi như người trời, miệng lưỡi lanh lợi cũng làm tôi sinh lòng ngưỡng mộ. Cô nói một chút xem miệng cô có sắc bén như dao không, cô nên ra đời sớm thêm vài năm nữa, thì Quách Đức Cương đâu có ngày hôm nay a? Tinh thám không phải đã sớm khai quật được ra cô rồi!”
Từng câu từng chữ đều độc địa đều sắc bén như dao, tên này còn cố tình trưng ra vẻ mặt hiền lành, cười lên trông thật dễ nhìn đấy.
Dư Điền Điền đầu tiên là sợ ngây người, nhưng sau khi hồi phục lại, cô cảm thấy tức giận.
Cô đi ra khỏi phòng bệnh, đứng ngoài hành lang ngẩng đầu nhìn Trần Thước, giờ phút này cô rốt cuộc cũng nhận ra người đàn ông này chẳng đẹp trai chút nào, cùng lắm chỉ được coi là tạm hài lòng mà thôi.
Cô giận dữ cười lại:
“Cám ơn anh bác sĩ Trần, trước kia tôi cũng cảm thấy miệng lưỡi mình rất lanh lợi rất biết cách nói chuyện , nhưng kể từ hôm qua sau khi gặp được anh, trong lòng tôi rất đau đớn. Tôi nghĩ sao anh có thể nói như vậy, anh thật sự làm tôi nói không nên lời? Chỉ là hiện tại tôi đã suy nghĩ cẩn thận, đây gọi là trong người tài có người tài hơn, gặp phải tiện nhân tôi đây chỉ có thể cam lòng bái phục chịu thua!”
Cô cũng chỉ là nóng giận mới có thể mở miệng gọi anh là tiện nhân, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cô lại nghĩ tới chuyện buổi trưa, cô còn dám mắng anh trước mặt nhiều người như vậy a…
Trần Thước nhất thời không nói gì, cô liền cảm thấy chính mình thật quá đáng.
Không nghĩ tới sau một lát, người đàn ông kia hơi chau mày, vẻ mặt thâm tình chân thành, tiếc hận mà nói với cô: “Không ngờ y tá Dư ghét tôi như vậy? Haiz, là chuyện gì đã làm cho cô từ một cô gái theo đuổi tôi biến thành như ngày hôm nay vậy?”
Dư Điền Điền trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà đáng sợ hơn là Trần Thước lại vươn tay tới nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, sau đó thở dài: “Cô không thích tôi cũng không sao, tội gì mắng chửi tôi ở trước mặt mọi người như vậy? Tôi biết lúc trước tôi từ chối cô là tôi không đúng, cô bị tổn thương trong lòng tức giận là không thể tránh được, nhưng… Haiz, đều là lỗi của tôi.”
Nói xong lời này, anh cúi đầu đón nhận cái trừng mắt của cô, trong mắt anh chợt lóe lên một ý cười tràn đầy xấu xa.
Dư Điền Điền vừa mới kịp hỏi anh: “Đầu anh bị ngập nước sao?” Liền nhìn thấy anh lại khôi phục lại dáng vẻ u ám như trước, thoải mái rời đi.
“Này! Tôi nói anh có phải bị bệnh thần kinh không? Anh ——” Dư Điền Điền hướng về bóng lưng anh gào thét, nhưng lời còn chưa nói hết, liền nhận ra đằng sau dường như có chỗ nào không đúng.
Cô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy vẻ mặt “Thì ra là như vậy” của mấy vị bác sĩ y tá.
Sau khi sợ hãi, dường như Dư Điền Điền bỗng nhận ra chuyện gì đang xảy ra,cô vội vàng mở miệng giải thích: “Không phải như thế, tên tiểu nhân kia đang nói lung tung —— “
“Ừ, chúng tôi đều biết.” Vị bác sĩ đứng đầu đồng tình gật gật đầu.
“Không phải vậy, mọi chuyện thật sự không giống như mọi người đang nghĩ đâu, tôi và bác sĩ Trần—— “
“Cô không cần nhiều lời, thầm mến đau khổ cỡ nào tôi đều hiểu được.” Một vị y tá khác vỗ vỗ bả vai cô, tỏ vẻ thấu hiểu.
Dư Điền Điền chân tay luống cuống tỏ vẻ muốn giải thích, nhưng đáng tiếc căn bản không ai tin tưởng cô,sau một hồi nói khô cả họng,cô liền tức giận gãi đầu mà bỏ đi .
Trần Thước tên tiểu nhân kia!
Cô thật sự hận không thể tới phòng y tế trộm bình axit tạt cho anh bỏng toàn thân ở cấp độ 200%!
Danh sách chương