Hôm chính thức gặt lúa, từ sớm tinh mơ Mạnh Y Y đã bị Mạnh Chí Cầm kéo ra khỏi chăn. Cô nhìn ra ngoài từ ô cửa sổ gỗ hẹp, sắc trời bên ngoài xanh thẫm, rõ ràng còn chưa sang ngày mới, chuyện này khiếu cô hơi hoài nghi cuộc đời.

“Cô út mau dậy đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo rồi ăn cơm.”

Mạnh Y Y dụi mắt, rồi vẫn nhanh chóng trở dậy. Cô cảm thấy lúc này quá sớm, nhưng mọi người đã dậy lâu rồi, ai nấy đều đã chuẩn bị xong.

Tất cả đều là quần áo dài tay, tay cũng quấn vải, nếu không khi cầm liềm cắt cỏ trong thời gian dài thì sẽ mài tay thành những nốt phồng rộp máu, vết chai có dày hơn nữa thì cũng không chịu được việc bị chà xát hằng ngày.

Còn găng tay, dùng thứ đó tay không chỉ không linh hoạt mà còn tốn tiền, chẳng bằng bó tay lại bằng vải thừa, còn có thể tái sử dụng được.

Hôm nay Chu Diễm và Dư Linh dậy nấu cơm, bây giờ cơm đã nấu xong, họ dậy khá sớm, quả thực là khó mà tưởng tượng được. Cho dù Chu Diễm và Dư Linh đều đã quen thì Mạnh Y Y vẫn cảm thấy thương họ, cô lập tức rửa sạch bát bằng nước sạch, sau đó múc cháo rồi ra ngoài ăn với mọi người.

“Hai chị dậy sớm thế?”

“Sớm mấy đâu.” Chu Diễm cười nói. “Hôm nay không được coi là sớm đâu, ngày mai bắt đầu phải dậy từ rạng sáng để gặt lúa kia kìa!”

Mạnh Y Y trợn mắt nhìn Chu Diễm. Chu Diễm cười ha ha, giải thích: ban ngày quá nóng, tốc độ làm việc không theo kịp, cho nên tốc độ gặt lúa buổi tối nhanh hơn, còn về việc buổi tối không nhìn rõ thì làm việc quanh năm suốt tháng nên đã luyện ra được khả năng đó từ lâu rồi, một tay cầm lúa một tay cắt, tốc độ chẳng hề chậm lại.

Mạnh Y Y đã coi như được trải nghiệm sự vất vả của nông dân, vì chút lương thực mà thật sự phải liều mình.

Advertisement



Tất cả người nhà họ Mạnh đều được bố trí đi làm việc. Mạnh Chí Dũng, Mạnh Chí Cường bắt buộc phải đi, nếu không thích học thì về làm ruộng, sau này cũng phải đi con đường này. Còn Mạnh Chí Thư và Mạnh Chí Cầm cũng phải làm, chỉ khi biết được làm ruộng vất vả nhường nào thì mới càng cố gắng học tập để thay đổi số phận của mình.

Cách nói khác nhau, kết quả vẫn nhất trí.

Khi mọi người đều cực kỳ hứng khởi, Mạnh Y Y đương nhiên cũng không được lười, tất nhiên cô cũng không có gì để mà lười cả.

Việc Mạnh Y Y phải làm vốn rất đơn giản, chính là ghi chép lại những việc mọi người phải làm hôm nay và phát nông cụ.

Mỗi việc mỗi khác, gặt lúa là một loại, buộc lúa rồi gánh về là một loại, đập lúa ở sân phơi và xử lý thóc là một loại khác, những công việc này có điểm công khác nhau.

Kho lương của thôn Song Khê ở bên cạnh sân đất to, nông cụ trong thôn cũng để ở căn nhà bên cạnh kho, cho nên Mạnh Y Y ghi chép ở trên sân, trước mặt đặt một cái bàn, cô ngồi trên ghế, công việc này quả thực quá nhẹ nhàng so với những người khác trong thôn.

Sân phơi này khiến Mạnh Y Y vô cùng khâm phục.

Cô nghi ngờ rằng nơi này vốn không có chỗ đất bằng phẳng có diện tích hơi rộng, nhà cửa vốn cao thấp khác nhau, đất cũng nghiêng lệch nghiêm trọng, chỉ có ruộng mới đỡ hơn, dẫu sao bên trong phải giữ được nước mới ổn. Nhưng mang nông sản về xử lý thì bắt buộc phải có một mảnh đất bằng phẳng mới được.

Cô biết có vài nơi chuẩn bị trước một mảnh đất dùng để xay nông sản khi nông sản chín. Nhưng ở đây lại khác, người dân địa phương làm ra một sân phơi có thể sử dụng lâu dài.

Sân phơi này có diện tích rộng, toàn bộ đều được ghép lại bằng nhiều phiến đá, trên mặt mỗi phiến đá đều có dấu vết mài bóng bằng đục, không biết đã cần sự nỗ lực của bao nhiêu người thì mới có thể ghép được thành công trình lớn như vậy, hơn nữa ở giữa các phiến đá còn không có kẽ hở.

Hai cây cầu ở thôn Song Khê nối hai xóm, của xóm Đại Khê gọi là bãi to, của xóm Tiểu Khê gọi là bãi nhỏ, sân phơi cũng được ghép lại bằng cách này.

Mạnh Y Y vừa ngồi xuống thì đã có người đến xếp hàng nhận công cụ, cô chỉ cần đánh một dấu tích vào phía sau tên của đối phương rồi giao liềm đã được mài sắc trên đá mài cho đối phương là được.

Rất nhiều người muốn gặt lúa, có cả nam và nữ, nhiệm vụ gánh lúa thì đã có những người khỏe mạnh làm, số ít phụ nữ cũng chọn công việc này.

Số lượng liềm cũng có hạn, người tới quá muộn không được chia liềm thì phải đi làm việc khác.

Mạnh Y Y phát từng chiếc liềm cho mọi người.

Cho đến khi Tô Thanh Dật đứng trước mặt cô.

Mắt cô trợn to hơn hẳn.

Trời vẫn chưa sáng, bên ngoài kho lương bật đèn, công suất không cao, nhưng chỗ cô ngồi ở giữa ánh đèn, bởi thế Tô Thanh Dật có thể thấy rõ ánh sáng lấp lánh trong mắt cô còn sáng trong thấu rõ hơn cả ánh đèn.

Có vẻ cô rất bất ngờ khi thấy dáng vẻ của anh…

Tô Thanh Dật nhíu mày.

“Đưa liềm cho tôi.” Tô Thanh Dật nhắc nhở cô.

“Ồ ồ ồ… Em chọn một cái liềm tốt cho anh.” Mạnh Y Y nhìn vào thùng đựng liềm, bỗng lâm vào lúng túng, hình như cô không biết cái nào là cái tốt. “Hay là anh tự chọn nhé?”

Khóe miệng Tô Thanh Dật giần giật. “Cô đưa đại một cái cho tôi là được.”

Được rồi, chỉ có thể làm vậy thôi.

Mạnh Y Y đưa liềm cho anh, trông thấy tay anh cũng quấn vải, mảnh vải đó thô ráp, nhưng anh quấn rất chặt.

“Em biết làm găng tay.” Cô bất giác nói.

Tô Thanh Dật kinh ngạc nhìn cô.

“Em biết làm thật đấy.” Mạnh Y Y tưởng anh không tin.

Tô Thanh Dật thở dài một hơi. “Đeo găng tay thì tay không tiện hoạt động.”

“Có thể làm găng tay hở đầu ngón tay.”

Tô Thanh Dật không hề tỏ ra cảm kích và kinh ngạc, chỉ bình tĩnh nói với cô: “Găng tay và da tay không thể dính khít vào nhau, làm việc không tiện bằng quấn vải.”

Mạnh Y Y trừng anh, sau đó im lặng, Tô Thanh Dật cũng không nói gì thêm, cầm liềm rồi cứ thế rời đi.

Mạnh Y Y hít mạnh một hơi, người này sao không biết đường cảm động chứ? Không chỉ không cảm động mà từ chuyện găng tay có lẽ còn biết cô vốn chưa từng đi gặt lúa, nếu không thì sẽ không đến mức không biết được quấn vải sẽ tiện hơn, tuy đó là sự thực nhưng chuyện đó luôn khiến cô không thoải mái.

Cô cắn môi, tiếp tục phát liềm.

Mạnh Y Y phát hiện sau khi mình ghi chép xong thì chẳng có việc gì để làm nữa.

Còn Tô Thanh Dật đã bị những mấy người cười.

“Tao cũng muốn có người làm găng tay cho tao.”

“Mày nghĩ hay gớm.”

“Tao nghĩ hay đấy, nhưng có ai làm cho tao đâu, ầy!”

Lục Lệ nhìn sắc mặt Tô Thanh Dật, phát hiện anh có vẻ không tức giận nên không hùa theo người ta cười nhạo đồng thời cũng không cắt lời.

Mọi người cười đùa một lúc, thấy Tô Thanh Dật không có phản ứng gì thì có lẽ cảm thấy chán, đi ra ruộng ngoan ngoãn làm việc, không nói chuyện nữa.

Trong đội sản xuất của Mạnh Hữu Lương, làm nhiều sẽ được điểm công nhiều chứ không phải cứ làm việc là có được điểm công như nhau, bởi thế mọi người sẽ không lười biếng.

Tô Thanh Dật cầm liềm, đi đến mảnh ruộng anh phải gặt, khom người xuống làm việc, từ ban đầu là không biết thậm chí còn bị thương cũng đã trở thành thuần thục làm việc như bây giờ rồi.

Quen tay hay việc, ở trong ngành nghề nào cũng vậy cả.

Làm việc chăm chú, thời gian thấm thoắt trôi qua, bắt đầu từ khi trời sáng, mọi người phải buộc từng bó lúa đã gặt lại, đặt trên bờ ruộng để người khác gánh về sân phơi.

Tô Thanh Dật quay phắt người lại, mới nhận ra phía sau mình có một người.

Anh ngẩn ra.

“Tô Thanh Dật, trước đây anh cảm thấy em không biết làm việc nên mới có ấn tượng không tốt với em đúng không?” Mạnh Y Y nhíu mày phỏng đoán, cũng không đợi anh trả lời. “Thực ra em cũng biết làm mà…”

Cô không nói nhiều, chỉ khom người, ôm từng bó lúa đặt trên bờ ruộng vào lòng. Chân tay cô yếu ớt, không cầm được mấy, cứ chuyển được hai ba bó lại phải quay lại bờ ruộng một chuyến, xếp các bó lúa ngay ngắn với nhau.

Mạnh Y Y không may mắn cho lắm, mảnh ruộng này còn có nước, cô đi đường bước thấp bước cao, nước bùn bắn hết lên quần cô.

Nhưng cô không từ bỏ, vẫn tiếp tục quay lại thu bó lúa hết lần này đến lần khác.

Dáng vẻ vụng về mà kiên trì đó khiến Tô Thanh Dật bặm môi, dường như từ đáy lòng anh cũng có một suy nghĩ, cô thật sự không hợp ra ngoài làm việc, chứ không chỉ đơn giản là không quen.

Tô Thanh Dật đi đến trước mặt cô. “Đừng làm nữa, cô về đi.”

Mạnh Y Y cắn môi. “Em không muốn.”

“Cô không biết làm lại cứ đòi làm, không thể chứng tỏ được là cô siêng năng tốt bụng mà sẽ chỉ làm trì hoãn tiến độ của người khác thôi.”

Mạnh Y Y trừng anh, mắt hoe đỏ.

Tô Thanh Dật hít sâu một hơi, cũng biết mình nói hơi nặng lời, nhưng anh không định thu hồi lời đã nói. Anh không để ý tới cô nữa, vẫn khom người gặt lúa.

Tô Thanh Dật nghe thấy âm thanh truyền tới từ phía sau, không nói gì, cho đến khi nghe thấy tiếng sụt sịt thì động tác khựng lại, bất giác thở dài một hơi.

Thôi vậy, sau khi cô biết cực khổ đến mức nào thì sẽ từ bỏ thôi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh không nghe thấy động tĩnh gì…

Tô Thanh Dật quay đầu, nhìn cô đứng nguyên tại chỗ, chật vật muốn rút chân ra, nhưng một chân cứ cắm vào trong bùn, dù thế nào cũng chẳng nhấc ra được. Trong khi đó, chân còn lại cũng có nguy cơ mắc kẹt trong bùn, cô cắn môi, mặt đỏ bừng.

Chẳng hiểu sao Tô Thanh Dật bỗng cảm thấy buồn cười.

Anh đi về phía cô. “Sao? Cần tôi giúp không?”

Mạnh Y Y đâm đầu nói: “Em tự làm được.”

Thế là Tô Thanh Dật đứng nguyên trước mặt cô.

“Này… anh mang lúa sang đó hộ em trước đi.”

Tô Thanh Dật vươn tay nhận bó lúa, đặt lên bờ ruộng.

Lúc này Mạnh Y Y thật sự định rút mạnh chân lên, thậm chí chấp nhận chống hai tay xuống ruộng, kết quả là vẫn chưa thành công…

Tô Thanh Dật đi qua, đỡ cô đứng thẳng.

“Cởi giày ra.” Tô Thanh Dật dặn cô.

“Vâng.”

Tô Thanh Dật cứ thế ôm eo cô nhấc lên, bước mấy bước đến bờ ruộng, thả cô xuống.

Khi anh toan đi lấy giày cho cô, Mạnh Y Y kéo anh lại. “Nếu người khác gặp phải chuyện thế này, anh cũng sẽ bế… bế cô ấy như vậy à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện