Xe chạy không lâu lắm đã đến nhà Lê Thanh Tuyền.
Nghiêm Tước chạy xe vào trong sân, có ý định sẽ ở qua đêm tại chỗ này.
Hiện tại còn sớm, ba cậu đi làm tăng ca chưa về, mẹ thì đến nhà bà ngoại chơi hôm nay.
Trong nhà chỉ có một bé quàng khăn đỏ và ba con sói.
Lê Thanh Tuyền hơi rén chứ không sợ lắm, dù gì ba người này cũng là quân nhân, cựu quân nhân.
Cậu không biết ba người định nói chuyện gì, nhưng cũng không định làm phiền.
Rót cho Ức Phong và Phó Bắc Thần cốc nước xong, cậu chỉ tay lên tầng: "Em lên phòng thay quần áo." Có một số chuyện có thể hóng, một số chuyện thì không nên.
Nghiêm Tước không ngăn lại.
"Các cậu có chuyện gì thì nói mau đi..."
Lê Thanh Tuyền lên phòng, thay bộ đồ thoải mái ra, ném bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi và máu vào sọt đồ bẩn, chuẩn bị đi giặt.
Giờ nhớ lại cậu còn cảm thấy sợ hãi.
Nếu muộn vài giây nữa thôi là cậu sẽ chết, may mắn không chết nhưng cũng bay mất nửa cái mạng.
Cậu sợ nhất bị ép vào thế bị động, giống như hiện tại.
Trình Noãn Noãn chiêu chiêu lấy mạng, nếu tới thêm vài lần nữa, chắc cậu sẽ không may mắn được như lần này.
Lê Thanh Tuyền quyết định chờ một lát nữa nói chuyện này ra, nhờ Phó Bắc Thần giúp đỡ.
Cậu cũng tranh thủ lúc này dọn dẹp lại phòng để Nghiêm Tước tối nay ngủ lại.
"Ủa? Mấy quyển tiểu thuyết kia đâu rồi ta?"
Đưa mắt nhìn khắp phòng, cậu đã tìm không thấy những quyển tiểu thuyết mà mình đã đọc nữa.
Bởi vì là do Trình Noãn Noãn sáng tác cho nên Lê Thanh Tuyền đã thức mấy đêm nghiên cứu lại từng tập truyện để không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Sáng hôm nay đi học cậu còn để ở bên cạnh gối đầu.
Mẹ Lê sẽ không đọc mấy thể loại ngôn tình ba xu này, chỉ nhìn tựa truyện đã chê lên chê xuống thì không có chuyện bà ấy sẽ mượn đọc.
Cho dù Lê Thanh Tuyền lục tung căn phòng cũng không tìm thấy ba tập truyện kia đâu.
"Kỳ lạ."
Nếu có lạc mất sách thì cũng nên mất một quyển chứ, đằng này cả ba quyển đều mất tích.
Sách tự biến mất rồi? Cộc cộc.
Nghiêm Tước gõ cửa tượng trưng vài cái rồi mở toang.
"Tuyền, xuống ăn cơm nè em"
Lê Thanh Tuyền hoang mang nhìn đồng hồ.
Thế mà đã qua hai tiếng rưỡi.
".." Phòng thì chưa dọn xong, còn xới tung lên.
Nghiêm Tước bước vào trong phòng, trở tay khóa cửa lại.
Hắn từng bước tiếp cận người yêu, vẫy tay: "Lại đây anh kiểm tra"
"Ngoan, cởi ra."
Lê Thanh Tuyền nuốt một ngụm nước bọt, chậm rì rì bước vào vòng tay hắn, mâm mê vạt áo thun, run run nói: "Anh nhẹ nhàng thôi"
Ánh mắt Nghiêm Tước tối nghĩa, dở khóc dở cười, dùng một bàn tay đã ôm trọn eo cậu bé, thanh âm trầm khàn quyến luyến: "Anh chưa bao giờ thô bạo với em." Khi em chưa đủ tuổi.
Hắn thật sự chỉ muốn đứng đắn kiểm tra cục vàng của mình bị đau ở đâu, không có ý kiểu kia. Người yêu bị thương, hắn làm sao hứng lên được.
Dù không có mặt tại hiện trường nhưng qua lời kể của Mặc Nhiên và Lận Uyên, Nghiêm Tước cũng mường tượng ra được sự nguy hiểm mà Lê Thanh Tuyền đã phải đối mặt.
Hắn cũng sợ.
Sợ mất đi người mình yêu.
Nghiêm Tước cảm thấy may mắn khi bên cạnh cậu có Mặc Nhiên và Lận Uyên, trong lúc hắn không thể đến đã ở bên cạnh cậu, thay hắn an ủi, chăm sóc cậu.
Lê Thanh Tuyền vươn tay, cho hắn một cái ôm thật chặt, thật chân thực.
Cậu bắt chước nữ chính trong tiểu thuyết, nhẹ giọng trấn an cảm xúc của Nghiêm Tước: "Em không sao, bị xước nhẹ, có một xíu thôi."
Cậu vẫn bình yên vô sự trước mặt hắn đây.
Ngoan ngoãn nghe lời chồng, ôm xong cậu thu tay cởi áo đang mặc ra.
"Anh nhìn nè."
Lồng ngực trơn bóng, mượt mà, làn da trắng sáng, một sợi lông cũng không có. Vùng bụng phẳng lì, có tí xíu thịt dư, sờ lên khẳng định rất mềm mại. Nhưng điểm nổi bật nhất chắc chắn là hoa khỏa hạt lựu nho nhỏ nhô ra trước ngực, bởi vì hơi lạnh nên trở nên cứng đờ.
Lê Thanh Tuyền ngại muốn chui xuống gầm giường trốn.
Nghiêm Tước cúi đầu nhìn, hô hấp có chút kích động.
Nhìn được nhưng ăn không được là thống khổ cỡ nào chứ!
Hắn vươn tay, sở chút cho đỡ thèm.
Cộc cộc!
Ức Phong dùng sức gõ cửa: "Nghiêm Tước, cậu làm gì trong đó mà lâu quá vậy?"
"Không được giở trò với học trò nhỏ."
"Ở đây có tới hai cảnh sát đấy nhé. Là chỗ bạn bè, tôi sẽ nương tay, muốn chung thân hay 60 năm?"
Nghiêm Tước: ". ." Nếu tính theo tuổi âm thì bé cưng đủ 18 rồi nhé!
Lê Thanh Tuyền: ".."
Hắn hít sâu: "Có kỳ đà, để ngày khác ha."
Cậu cũng sợ Ức Phong sẽ đưa anh người yêu mình vào trại giam thật: "...Dạ."
Hai người ra khỏi phòng, đóng kín cửa.
Trước khi cửa đóng hoàn toàn, Lê Thanh Tuyền nhìn bao quát một vòng phòng ngủ.
Tìm không thấy sách, cậu cũng không mất công tìm tiếp nữa.
Cảm giác như không thấy những quyển sách đó, ngược lại thoải mái hơn.
Ăn uống xong xuôi, người rửa bát là Nghiêm Tước.
Ức Phong cũng muốn ở lại đây một đêm cho nên đã vào phòng tắm tắm trước.
Trong phòng khách chỉ còn Lê Thanh Tuyền và Phó Bắc Thần ngồi đó, không ai nói câu nào.
"Tôi sẽ trở về đơn vị công tác, vào tháng sau."
Cậu uống một ngụm cà phê, sững sờ. "...A, anh đi mạnh giỏi?"
Lẽ nào anh ta cuối cùng cũng tỉnh ngộ, từ đây lấy đất nước làm người yêu, một lòng giữ gìn biên cương?
"Chúc anh sớm ngày thăng quan tiến chức."
Phó Bắc Thần: "..."
Nghiêm Tước chạy xe vào trong sân, có ý định sẽ ở qua đêm tại chỗ này.
Hiện tại còn sớm, ba cậu đi làm tăng ca chưa về, mẹ thì đến nhà bà ngoại chơi hôm nay.
Trong nhà chỉ có một bé quàng khăn đỏ và ba con sói.
Lê Thanh Tuyền hơi rén chứ không sợ lắm, dù gì ba người này cũng là quân nhân, cựu quân nhân.
Cậu không biết ba người định nói chuyện gì, nhưng cũng không định làm phiền.
Rót cho Ức Phong và Phó Bắc Thần cốc nước xong, cậu chỉ tay lên tầng: "Em lên phòng thay quần áo." Có một số chuyện có thể hóng, một số chuyện thì không nên.
Nghiêm Tước không ngăn lại.
"Các cậu có chuyện gì thì nói mau đi..."
Lê Thanh Tuyền lên phòng, thay bộ đồ thoải mái ra, ném bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi và máu vào sọt đồ bẩn, chuẩn bị đi giặt.
Giờ nhớ lại cậu còn cảm thấy sợ hãi.
Nếu muộn vài giây nữa thôi là cậu sẽ chết, may mắn không chết nhưng cũng bay mất nửa cái mạng.
Cậu sợ nhất bị ép vào thế bị động, giống như hiện tại.
Trình Noãn Noãn chiêu chiêu lấy mạng, nếu tới thêm vài lần nữa, chắc cậu sẽ không may mắn được như lần này.
Lê Thanh Tuyền quyết định chờ một lát nữa nói chuyện này ra, nhờ Phó Bắc Thần giúp đỡ.
Cậu cũng tranh thủ lúc này dọn dẹp lại phòng để Nghiêm Tước tối nay ngủ lại.
"Ủa? Mấy quyển tiểu thuyết kia đâu rồi ta?"
Đưa mắt nhìn khắp phòng, cậu đã tìm không thấy những quyển tiểu thuyết mà mình đã đọc nữa.
Bởi vì là do Trình Noãn Noãn sáng tác cho nên Lê Thanh Tuyền đã thức mấy đêm nghiên cứu lại từng tập truyện để không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Sáng hôm nay đi học cậu còn để ở bên cạnh gối đầu.
Mẹ Lê sẽ không đọc mấy thể loại ngôn tình ba xu này, chỉ nhìn tựa truyện đã chê lên chê xuống thì không có chuyện bà ấy sẽ mượn đọc.
Cho dù Lê Thanh Tuyền lục tung căn phòng cũng không tìm thấy ba tập truyện kia đâu.
"Kỳ lạ."
Nếu có lạc mất sách thì cũng nên mất một quyển chứ, đằng này cả ba quyển đều mất tích.
Sách tự biến mất rồi? Cộc cộc.
Nghiêm Tước gõ cửa tượng trưng vài cái rồi mở toang.
"Tuyền, xuống ăn cơm nè em"
Lê Thanh Tuyền hoang mang nhìn đồng hồ.
Thế mà đã qua hai tiếng rưỡi.
".." Phòng thì chưa dọn xong, còn xới tung lên.
Nghiêm Tước bước vào trong phòng, trở tay khóa cửa lại.
Hắn từng bước tiếp cận người yêu, vẫy tay: "Lại đây anh kiểm tra"
"Ngoan, cởi ra."
Lê Thanh Tuyền nuốt một ngụm nước bọt, chậm rì rì bước vào vòng tay hắn, mâm mê vạt áo thun, run run nói: "Anh nhẹ nhàng thôi"
Ánh mắt Nghiêm Tước tối nghĩa, dở khóc dở cười, dùng một bàn tay đã ôm trọn eo cậu bé, thanh âm trầm khàn quyến luyến: "Anh chưa bao giờ thô bạo với em." Khi em chưa đủ tuổi.
Hắn thật sự chỉ muốn đứng đắn kiểm tra cục vàng của mình bị đau ở đâu, không có ý kiểu kia. Người yêu bị thương, hắn làm sao hứng lên được.
Dù không có mặt tại hiện trường nhưng qua lời kể của Mặc Nhiên và Lận Uyên, Nghiêm Tước cũng mường tượng ra được sự nguy hiểm mà Lê Thanh Tuyền đã phải đối mặt.
Hắn cũng sợ.
Sợ mất đi người mình yêu.
Nghiêm Tước cảm thấy may mắn khi bên cạnh cậu có Mặc Nhiên và Lận Uyên, trong lúc hắn không thể đến đã ở bên cạnh cậu, thay hắn an ủi, chăm sóc cậu.
Lê Thanh Tuyền vươn tay, cho hắn một cái ôm thật chặt, thật chân thực.
Cậu bắt chước nữ chính trong tiểu thuyết, nhẹ giọng trấn an cảm xúc của Nghiêm Tước: "Em không sao, bị xước nhẹ, có một xíu thôi."
Cậu vẫn bình yên vô sự trước mặt hắn đây.
Ngoan ngoãn nghe lời chồng, ôm xong cậu thu tay cởi áo đang mặc ra.
"Anh nhìn nè."
Lồng ngực trơn bóng, mượt mà, làn da trắng sáng, một sợi lông cũng không có. Vùng bụng phẳng lì, có tí xíu thịt dư, sờ lên khẳng định rất mềm mại. Nhưng điểm nổi bật nhất chắc chắn là hoa khỏa hạt lựu nho nhỏ nhô ra trước ngực, bởi vì hơi lạnh nên trở nên cứng đờ.
Lê Thanh Tuyền ngại muốn chui xuống gầm giường trốn.
Nghiêm Tước cúi đầu nhìn, hô hấp có chút kích động.
Nhìn được nhưng ăn không được là thống khổ cỡ nào chứ!
Hắn vươn tay, sở chút cho đỡ thèm.
Cộc cộc!
Ức Phong dùng sức gõ cửa: "Nghiêm Tước, cậu làm gì trong đó mà lâu quá vậy?"
"Không được giở trò với học trò nhỏ."
"Ở đây có tới hai cảnh sát đấy nhé. Là chỗ bạn bè, tôi sẽ nương tay, muốn chung thân hay 60 năm?"
Nghiêm Tước: ". ." Nếu tính theo tuổi âm thì bé cưng đủ 18 rồi nhé!
Lê Thanh Tuyền: ".."
Hắn hít sâu: "Có kỳ đà, để ngày khác ha."
Cậu cũng sợ Ức Phong sẽ đưa anh người yêu mình vào trại giam thật: "...Dạ."
Hai người ra khỏi phòng, đóng kín cửa.
Trước khi cửa đóng hoàn toàn, Lê Thanh Tuyền nhìn bao quát một vòng phòng ngủ.
Tìm không thấy sách, cậu cũng không mất công tìm tiếp nữa.
Cảm giác như không thấy những quyển sách đó, ngược lại thoải mái hơn.
Ăn uống xong xuôi, người rửa bát là Nghiêm Tước.
Ức Phong cũng muốn ở lại đây một đêm cho nên đã vào phòng tắm tắm trước.
Trong phòng khách chỉ còn Lê Thanh Tuyền và Phó Bắc Thần ngồi đó, không ai nói câu nào.
"Tôi sẽ trở về đơn vị công tác, vào tháng sau."
Cậu uống một ngụm cà phê, sững sờ. "...A, anh đi mạnh giỏi?"
Lẽ nào anh ta cuối cùng cũng tỉnh ngộ, từ đây lấy đất nước làm người yêu, một lòng giữ gìn biên cương?
"Chúc anh sớm ngày thăng quan tiến chức."
Phó Bắc Thần: "..."
Danh sách chương