Đột nhiên tôi nghĩ đến bà lớn, có khi nào bà ấy làm gì bà nhỏ không? Cái hình nhân ném vào lửa đêm qua có ẩn ý gì? Ở trong bệnh viện đến trưa thì tôi phải về cho bà nhỏ nghỉ ngơi, tôi bắt taxi về nhà, trời trưa hơi nóng nên tôi đi xuống bếp pha ly nước cam để đem lên phòng uống cho mát. Công nhận dì Hồng lựa cam xuất sắc thiệt, cam ngon ngọt vừa uống dễ sợ, đang nhâm nhi thử thì bên tai có tiếng vang lên:
- -Nhi..!!!
Tôi giật mình đánh rơi cả ly nước cam xuống sàn nhà, cái ly theo đó vỡ thành nhiều mảnh.
Bà lớn nhăn nhó:
- -Con làm gì vậy, đồ dùng ở nhà này cái gì cũng đắt tiền, có phải như đồ ở quê đâu mà đụng đâu bể đó. Chán thật.
- -Con xin lỗi ạ, lần sau con sẽ cẩn thận hơn.
- -lại còn cả lần sau!
Tôi ngồi xuống nhặt mấy mảnh vỡ lớn để cho vào sọt rác, chẳng may bị một mảnh nhọn cắt vào tay, chảy máu.
- -Á…
Cái mảnh sành này nhọn hoắt, vừa đâm đã khiến đầu ngón tay tôi chảy rất nhiều máu. Tôi đưa tay kia bóp ngón tay đang bị thương lại, đảo mắt tìm cái gì để cầm máu lại thì con Mận nó từ đâu chạy vào:
- -ủa mợ, mợ làm sao vậy? Trời đất, sao chảy máu nhiều vậy mợ, để con chạy đi lấy bông băng lại cho mợ.
Lúc này trên đầu ngón tay máu vẫn không ngừng chảy ra, con Mận nhanh chóng băng bó lại.
- -Sâu lắm mợ ơi, bây giờ con cầm máu lại đỡ nhưng chắc phải rửa lại nếu không nó nhiễm trùng.
Bà lớn:
- -Mận đưa mợ Ba lên phòng nghỉ ngơi đi, tay chân như vậy thì hạn chế đụng nước.
Ủa, sao lại đột nhiên tốt vậy trời, lạ à nghen.
- -Dạ mợ, con dìu mợ lên phòng.
Nói dìu thì hơi quá, tôi chỉ bị đứt tay thôi, vẫn đi đứng bình thường.
Lên phòng, con Mận hỏi:
- -Chuyện gì vậy mợ, bộ bà la mợ hả?
- -Đâu có, tại mợ giật mình mợ làm bể cái ly. Mà thôi, vết thương có chút xíu à, em xuống dưới dọn dùm mợ chỗ đó, nhớ phải cẩn thận nghe Mận.
- -Dạ con biết rồi mợ, mợ ngủ một giấc đi cho khỏe.
Tôi vừa đặt lưng xuống giường chưa kịp nóng thì con Mận lại hổn hển chạy vào, mặt nó xanh chành, lắp bắp:
- -Mợ.. Mợ ơi..
- -có chuyện gì vậy Mận?
Con Mận nó ôm ngực, vừa thở vừa nói:
- -Con vừa xuống nhà, con thấy bà lớn, bà lớn..
Tôi nôn nóng:
- -Bà lớn làm sao?
- -Bà lớn đưa tay xuống quẹt máu của mợ rớt dưới nền nhà rồi đưa vô miệng liếm, còn nút chụt chụt như đang ăn cái gì ngon lắm, ghê quá mợ ơi!
Hả? Liếm máu của tôi sao?
- -Em chắc không?
- - Con chắc trăm phần trăm luôn! Bà lớn liếm xong còn cười nữa, cái giọng cười mà con nổi óc luôn.
- -Vậy bà lớn có thấy em không?
- - Dạ không, con mới đi tới chân cầu thang là con thấy như vậy, rồi con chạy lên đây luôn, ghê quá trời. Mợ coi người con nè, nổi da gà tùm lum.
Tôi nghe như vậy thì đầu càng đinh ninh bà lớn chắc chắc chắn có vấn đề gì đó, mà vấn đề này có thể sẽ liên quan đến tâm linh hoặc bùa phép, chứ người bình thường không ai kỳ quái như vậy cả.
Tôi căn dặn con Mận:
- - Em đừng kể cho ai nghe chuyện này, để mợ tính.
- -Dạ. Mà con sợ quá mợ ơi, bây giờ con không dám xuống luôn nè.
- -Mợ xuống với Mận, đi.
Hai người chúng tôi cùng nhau đi xuống nhà, con Mận nó sợ nên nép sau lưng tôi, bà lớn không còn ở đó nữa, con Mận ôm ngực:
- -hú hồn.. Bà đi rồi.
- -Thôi em dọn dẹp nhanh đi. Mà sao em về đây vậy, không ở trong bệnh viện với bà nhỏ sao?
Con Mận vừa quét vừa trả lời:
- - con về lấy đồ cho bà, lúc mợ vừa về thì bà nhỏ bị ói, nên con về lấy thêm quần áo. Sẵn đem đồ dơ về giặt luôn.
- -Bà nhỏ ói nhiều không Mận?
- -Ói ra nước với cháo thôi mợ. Con nghe ông nói hết hôm nay chuyển bà sang bệnh viện khác á.. Bệnh viện này nói bà không có bệnh, mà mợ thấy bà tiều tụy ghê không?
- -ừm.
___
Buổi chiều tôi bắt taxi, tôi với con bé Mận đi vào bệnh viện, lúc đi ra cổng thì mụ Tâm cũng vừa về, hôm nay mụ ấy về sớm hơn mọi ngày, mụ ấy hỏi:
- -Hai người đi đâu đó?
Tôi đáp:
- -Em đi mua chút đồ, sẵn vào thăm bà nhỏ một chút.
- -Bà nhỏ sao rồi, chị bận quá nên không vào thăm bà nhỏ được?
- -Bà nhỏ cũng không khỏe lắm, nếu được chị cũng nên đi thăm bà một chút đi.
Mụ Tâm nhún vai:
- -Chắc không đi được, chị đang bận để lấy bằng thạc sĩ, nên không rảnh đi vớ vẩn.
Tôi nghe mà chướng tai ghê, phải bật lại:
- -Chị nói gì kì vậy, bà nhỏ cũng là người trong nhà, lại là vợ của ba, sao lại là chuyện vớ vẩn được. Chị có thể không đi, không ai ép buộc, nhưng đừng mở miệng ra nói chuyện khó nghe như thế. Chướng tai người khác lắm.
Mụ Tâm thì đâu có vừa, cũng câng cái mặt lên quát vào mặt tôi:
- - Chướng thì đừng có nghe, đừng tỏ ra tốt bụng để lấy lòng, tao biết cái hạng người nghèo mạt như mày mà được bước vào nhà này thì đâu có vừa, định thăm hỏi bà nhỏ để lấy lòng ba à, mày cũng tính toán lắm, tưởng được Thắng thương một chút rồi cao ngạo à, hừ ba mươi chưa phải là tết đâu, chờ đến ngày nó đá bay mày, lúc đó tao coi mày khóc kiểu gì.
Tôi cười nhạo:
- - Đừng có suy bụng ta mà ra bụng người chị Tâm ạ, bởi không ai xấu bụng như chị đâu.
Nói đến đây thì taxi đến, tôi với bé Mận lên xe đi thẳng đến bệnh viện luôn,mặc cho mụ Tâm tức đến ú ớ mà không làm được gì cả, hừ, hiền lành với tôi thì tôi hiền lại, còn muốn chơi tôi, tôi ngại gì không tiếp. Con Nhi này ngán gì ai!
- -Mợ, con thích mợ ghê á.
- - Vì sao?
- -Vì mợ vừa giỏi lại vừa ngầu nữa, nhìn mợ trả lời mợ Tâm mà con khoái gì đâu á, sướng lỗ tai ghê. Mợ Tâm á, mợ ấy ỷ có ăn học hay mắng con là đồ thất học ngu ngốc, có lần con mua nhầm đồ cho mợ ấy mà mợ ấy chửi đến cha mẹ con luôn, kiểu người gì mà khó ưa lắm, chả đáng yêu như mợ. Hihi. Con ước gì mợ là chị gái của con.
Tôi bĩu môi trước cái miệng của con Mận, nó có thua gì tôi đâu. Cái miệng lẻo mép quá chừng.
- - Mận không có chị em à?
Nó cúi mặt:
- -Con có mà cũng như không ạ, ba mẹ con chỉ thương chị ấy thôi, cái gì đẹp cũng cho chị ấy, nhưng thiếu nợ lại bắt con đi ở đợ để trừ.
Con Mận buồn bã, ánh mắt sắp khóc. Tôi thấy vậy, cũng thương nó nên nói:
- -Thôi nín đi, vậy từ nay mợ sẽ làm chị gái của em, chịu không?
- -Thật hả mợ, mợ đồng ý làm chị của con thật hả?
- -Tức nhiên rồi..
Con Mận vui đến cười tít mắt lại, nhưng lại nhanh chóng buồn so:
- -Mà không được đâu mợ ơi, mợ là mợ, làm sao làm chị của kẻ ăn người ở như con được, bà sẽ không đồng ý cho con gọi như vậy đâu, bà chửi con chết.
Cũng đúng, bà lớn chắc sẽ không đồng ý.
- -Mợ có cách rồi, nếu như có ai thì em cứ gọi là mợ, còn không thì gọi bằng chị, được không?
Mận gật cái đầu của nó lia lịa:
- -Được, được ạ.. Vậy bây giờ con gọi mợ là chị luôn được không.
Tôi gật đầu, nó hít một hơi thật là sâu sau đó lắp bắp gọi:
- -Chị.. Chị Nhi…
Tôi nhoẻn cười ôm nó:
- -Em gái ngoan.
- -Thích quá, con, à em thích quá, vậy là từ hôm nay em có chị gái rồi, sướng quá đi mất.
- -Mà chị hỏi này, Mận 17 tuổi, vậy Mận có người yêu chưa?
Nghe tôi hỏi nó xấu hổ, hai tay bấu vào nhau, xoay mặt chỗ khác, lí nhí:
- -Em chưa ạ.
Nhìn cái bộ dạng mắc cỡ này chắc là có rồi này, chứ không thì làm gì xấu hổ đỏ cả mặt như kia.
- -Có rồi đúng không, là ai, ở đâu, kể chị nghe với.
Nó lắc đầu:
- -Con… À..em không có thật mà.
Tôi vờ giận:
- -Thôi, Mận không nói, Mận không xem mợ là chị em như lời Mận vừa nói. Mận giấu chị.
Mận cuống quýt lên:
- -Không, không phải như vậy, nhưng mà thật sự là em không nói được.. Anh ấy không cho em nói, anh ấy nói đến lúc thích hợp anh ấy sẽ cưới em. Lúc đó.. Lúc đó..
- -Thôi được rồi, chị trêu thôi, đừng cuống lên như vậy, nhưng em còn nhỏ, phải cẩn thận đề phòng, bọn thanh niên bây giờ không phải ai cũng đàng hoàng đâu. Đừng tin họ quá, chỉ thiệt thân, hiểu chưa.
- -Em biết mà.. Ý, đến bệnh viện rồi, nhanh quá..
Tôi trả tiền xe rồi cầm cặp lồng thức ăn, bé Mận thì xách quần áo, hai chị em đi vào khoa của bà nhỏ đang nằm, nhà chồng tôi có điều kiện lại thêm ba chồng rất cưng bà nhỏ nên phòng bà nhỏ cũng đặc biệt tốt hơn những bệnh nhân khác, đây là phòng vip, có một giường của bệnh nhân và thêm một giường cho người nhà, lại thêm điều hòa, ti vi, máy móc hiện đại xung quanh, cũng không thua ở nhà là mấy.
Tôi khẽ chào hỏi rồi đặt cặp lồng lên bàn, ba chồng tôi đang đọc sách cho bà nhỏ nghe, thấy bọn tôi vào thì ông gấp quyển sách lại đặt ở đầu giường, tôi liếc thấy tựa quyển sách là " Chạm vào hạnh phúc", và lọ hoa cẩm tú cầu thơm ngát ở giữa bàn, đây là loài hoa bà nhỏ thích nhất, nhưng cũng là loài hoa bà lớn ghét nhất nên trong nhà chỉ cắm hoa hồng được cắt từ vườn hoa của bà lớn, duy nhất một loài hoa đó mà không được thay thế bất loài hoa nào khác, kể cả bà nhỏ không thích hoa hồng cũng không được mua cẩm tú cầu về phòng riêng để trưng bày, vì bà lớn nói chỉ cần nghe qua mùi cẩm tú cầu thì bà ấy sẽ khó thở nên tuyệt nhiên loài hoa này không xuất hiện ở nhà chồng tôi, mà chuyện này tôi biết được là do bé Mận kể lại. Hôm nay ba chồng đọc sách cho bà nghe, lại được ngắm những bông hoa mà mình thích, thấy trong đôi mắt bà nhỏ thật hạnh phúc.
- -Để con dọn thức ăn ra cho ba mẹ ăn cho nóng nhé.
- -Ừ.. Con dọn ra bàn đó đi. (quay qua bà nhỏ) nào để tôi dìu bà qua đó ăn cơm nhé.
Lúc bà nhỏ vừa ngồi xuống ghế thì chồng tôi vào đến, con Mận nhanh mắt gọi:
- -cậu Ba vào.
Trước mặt ba chồng dù tôi còn quê anh ta chuyện hồi sáng nhưng vẫn làm như không có chuyện gì, khẽ tươi cười:
- -Anh mới vào ạ!
- -Ừ.. Xong việc rồi anh qua luôn..
Bà nhỏ lên tiếng nói:
- -Vậy chắc hẳn là chưa ăn gì, ngồi xuống ăn với ba mẹ luôn đi, vợ con vừa đem vào, thức ăn còn nóng hổi, với ba mẹ cũng chưa đụng đũa vào đâu.
Quả là mẹ hiểu con không ăn thức ăn cũ, trong lời nói biết bao ý yêu thương. Thấy chồng tôi còn chần chừ, ba chồng tôi lại nói:
- -Ngồi xuống ăn đi, trước sau gì cũng phải ăn.
Tôi thấy vậy tiền kéo tay anh ngồi xuống ghế, xới luôn bát cơm đưa cho anh.
- -Anh ăn đi.
Ba chồng tôi bảo tôi:
- -Cả con với con Mận nữa, cũng ngồi xuống ăn chung luôn đi.
Cũng được, tôi hí hửng ngồi xuống, nhưng mà hết chén đũa mất rồi, chỉ còn mỗi 1 chén và 1 đôi đũa, bé Mận đẩy cái chén qua cho tôi:
- -Dạ mợ ăn đi, con chưa có đói.
Nó vừa nói xong cái bụng liền sôi ục ục, làm cả nhà phải bật cười với nó.
Trong lúc đó, chồng tôi đã kịp thời ăn hết một chén cơm, anh xới thêm một bát nữa, đặt trước mặt tôi:
- -Nếu không ngại thì mình ăn chung đi, để cái chén kia cho Mận nó ăn.
Tôi nhướng mắt, sao hôm nay lại dễ tính như vậy, bình thường chẳng phải rất sạch sẽ hay sao?
Bà nhỏ cười cười:
- -Cũng được đó Nhi, ăn như vậy mới tình cảm.
Ba chồng tôi vội quay sang bà nhỏ:
- -Hay chúng ta cũng làm vậy nhỉ? Tôi thấy Được đấy bà.
Và rồi, dư ra một cái chén, vì vợ chồng tôi ăn chung một chén, ba chồng và bà nhỏ ăn chung một chén, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ vô cùng, tôi để ý, cả bà nhỏ và chồng tôi đều rất vui, nhất là chồng tôi, gương mặt sảng khoái, nụ cười giòn giã chứ không hầm hầm như mọi khi ở nhà. Chúng tôi cứ thế vừa ăn vừa trò chuyện, anh gắp thức ăn cho tôi, tôi cũng làm ngược lại, lâu lâu lại bật cười vì ba chồng tôi thật sự rất đáng yêu, ông không nghiêm nghị như bình thường, ngược lại toàn trêu bà nhỏ, tuy nhiên viễn cảnh này đã lọt vào tầm mắt một người có một ánh mắt căm phẫn, một bàn tay đang cuộn chặt ngoài kia.
Ăn uống và ở đến hơn 9 giờ thì bọn tôi mới về, trước khi ra về thì thấy bà nhỏ vẫn ổn, nhưng đến hơn 12 giờ chúng tôi đang ngủ thì điện thoại vang lên, là con Mận nó gọi:
- -alô, chị nghe đây Mận, có chuyện gì sao em?
Con Mận trả lời, giọng còn vương mùi sợ hãi:
- -Chị Nhi ơi.. Bà nhỏ, bà nhỏ..
Tôi bật dậy:
- -Bà nhỏ làm sao?
Chồng tôi nghe cũng vội vã bật đèn lớn lên. Áp tai vào điện thoại.
- -Bà nhỏ vừa ói ra máu đen, và, và..
Trời ơi, tôi nóng ruột chết với con Mận.
- -Em nói nhanh, bà nhỏ làm sao?
- -Bà nhỏ ói ra toàn máu đen xì, và ói ra cả con gì cũng đen thui, bò lúc nhúc ghê lắm.
- -Em.. Em nói thật…?
- -Dạ, em không có thêm bớt nửa lời luôn đó chị.
Chồng tôi nghe đến đoạn đó thì chắc có lẽ nóng ruột quá nên tranh điện thoại:
- -Bây giờ bà nhỏ sao rồi, có gọi bác sĩ chưa?
- -Dạ gọi rồi, bác sĩ cũng khám luôn rồi, bác sĩ nói bà nhỏ không có bệnh, hoặc là họ không tìm ra bệnh, bây giờ bà nhỏ đang nằm cho bác sĩ chăm sóc để sáng chuyển viện sớm.
- -Được rồi, tôi vào ngay.
Chồng tôi tắt máy, trả điện thoại lại cho tôi rồi anh xuống giường, mở tủ lấy quần áo, tôi hỏi:
- -Anh vào bây giờ ạ?
- -Ừ. Vào xem thế nào.
- -Vậy cho tôi đi với.
- -Cô ở nhà đi.
Dứt lời anh vào nhà tắm vệ sinh một cách nhanh nhất, với hành động đó cũng đủ thấy anh cũng rất quan tâm đến bà nhỏ, mà tất nhiên rồi, đó là mẹ ruột anh ta kia mà.
Xong xuôi chồng tôi vơ lấy điện thoại, chìa khóa và ví tiền rồi mở cửa đi nhanh, tôi ở nhà cũng trông ngóng đến khi anh về thì mới hỏi han tình hình bà nhỏ, chồng tôi thở ra một hơi, mấy giây sau mới chịu trả lời:
- -Mẹ bị bùa ngải chứ không phải bệnh.
- -Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng anh nghĩ là ai làm, có khi nào là bà lớn không?
- -có thể.. Bà ta khả nghi nhất.
- -Vậy chúng ta phải làm gì để giúp mẹ?
- -Tôi đã bàn với ba sẽ mời thầy về xem, còn mẹ vẫn phải ở bệnh viện vài hôm nữa xem sao.
Tôi bỗng nhớ lại chuyện hôm nay bà lớn liếm máu của tôi, liền kể cho Thắng nghe, sau đó cũng nói suy nghĩ trong đầu mình:
- -Bà lớn không bình thường chút nào, hành động kỳ quặc quái đản như thể ma quỷ, lúc trước tôi đã từng thấy một người ở quê tôi trường hợp tương tự, sau khi đi coi thầy thì mới biết bị ma theo và điều khiển, cũng khó khăn lắm mới giải được đó.
Tô nói như vậy nhưng chồng tôi dường như không quan tâm, anh đột nhiên cầm lấy tay tôi lên, nhìn miếng băng cá nhân tôi dán rồi chau mày:
- -Sau lúc chiều tôi không thấy?
Tôi lí nhí:
- -Tôi định mở ra cho nó thoáng, cho nhanh lành, nhưng không hiểu sao nó rát quá nên mới băng lại tiếp.
Chồng tôi nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu, sau đấy nhẹ nhàng mở từng chút của miếng băng cá nhân ra.
- -Cái gì vậy, cô dán bao nhiêu miếng?
- -3 miếng.
- -Cô bị điên à..có vệ sinh vết thương chưa?
Tôi lắc lắc đầu. Anh ta thở hắt ra một hơi rồi đi đến mở hộc tủ, lấy ra một số dụng cụ vệ sinh vết thương, anh cẩn thận rửa sạch nó, nước rửa rát lắm, như xát muối vào vết thương vậy. Chồng tôi vừa rửa vừa thổi vào ngón tay:
- -Không đau.. Không đau…
Tôi tuy rát nhưng cũng phải bật cười:
- -Anh làm như tôi là con nít lên ba ấy!
- -Chả trẻ con à, đến vết thương còn không chịu chăm sóc tử tế, để nó hở ra thế này đây, sau này việc chăm con chắc tôi phải gánh rồi. Cô chỉ cần cho bú thôi.
Nói xong, gương mặt anh ta thản nhiên, bàn tay lại nhẹ nhàng dán một lớp băng cá nhân lại, xong xuôi đem những dụng cụ đo đi dẹp, vừa đi vừa nói lẩm bẩm cái gì mà tôi nghe loáng thoáng là "vợ ngốc nghếch" hay sao ấy.. Chả hiểu nổi..
___.
Sáng sớm hôm sau thì chồng tôi đã lái xe rời khỏi nhà, lúc ăn sáng, không thấy anh đâu nên bà lớn có hỏi, tôi trả lời qua loa anh đi gặp bạn có việc, bà lớn lại chuyển sang hỏi về sức khỏe bà nhỏ.
- -Cô ta sao rồi, vẫn còn làm nũng chưa chịu về à?
- -Dạ bà nhỏ còn mệt nên chắc vài hôm nữa mới về.
- -Haizz, xem ra cô ta là muốn giữ chân ba con ở bên cạnh, chắc lại giả vờ mệt mỏi chứ bệnh tật gì, đúng là hồ ly tinh đáng ghét.
Anh Thịnh xưa giờ ít nói, hôm nay mới chen vào:
- -kìa mẹ, biết đâu dì ấy bệnh thật, mẹ đừng nói vậy chứ.
- -bệnh cái đách gì, đến bác sĩ người ta còn bảo chả có bệnh còn không chịu về, đúng là chẳng ra làm sao.
Bà lớn bực mình bỏ đũa đứng lên đi ra ngoài vườn, trong này anh Thịnh tươi cười nói với tôi:
- -Mặc kệ mẹ, em dâu ăn đi. Tính mẹ thẳng như ruột ngựa nhưng trong bụng rất tốt, em đừng lưu tâm làm gì nhé.
Tôi "Vâng Dạ" một tiếng, rồi ăn nốt phần thức ăn của mình, mà quên quan sát ánh mắt hình viên đạn của mụ Tâm đang giương về phía mình.
_&_
Cũng trong chiều hôm đó, chồng tôi đưa về một người đàn ông trung tuổi, mặc bộ đồ bà ba nâu, tóc búi một chùm trắng phếu ở phía sau. Anh giới thiệu:
- -Đây là thầy Lục, thầy chuyên xem phong thủy tài lộc và đường con cái, hôm nay may mắn mời được thầy về đây, thầy Lục sẽ xem cho chúng ta. Mẹ, mẹ có muốn xem gì không, thầy sẽ xem cho mẹ trước.
Bà lớn chau mày:
- -Thầy phong thủy? Làm sao con quen ông ta mà đưa đến đây? Liệu có phải mấy thầy rởm hay tự xưng thầy pháp ăn tiền không đấy?
Mặc cho bà lớn nói như vậy, thầy Lục vẫn rất bình tĩnh, khuôn mặt không chút tức giận gì cả, tôi thấy thầy Lục cứ nhìn bà lớn trân trân, đến mức quát:
- -Nhìn cái gì mà nhìn?
Thầy Lục chậm rãi đáp:
- -Ấn đường của bà rất tối, mắt lại thâm đen, ngũ quan không tốt (lắc đầu) xấu.. Rất xấu, có phải gần đây bà thấy hay đau nửa đầu bên phải, bả vai đau nhức, đặc biệt hay mỏi gối có đúng không?
Bà lớn nghe xong gương mặt có phần sửng sốt, ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh đáp bằng cái giọng thờ ơ:
- - Ừ cũng có chút chút như vậy!
Thầy Lục lại hỏi tiếp:
- -Vậy cho tôi mạo muội hỏi một câu nữa, có phải ba hôm nay người bà rất nóng, hay thèm ăn những món có nước như canh, và có màu đỏ? Đặc biệt, bà còn thèm ăn cả thịt tái?
Thầy Lục vừa hỏi xong thì sắc mặt bà lớn hoàn toàn chuyển biến, đôi mắt giương to kiểu như không tin nổi, sau đó bà lớn liền phủi tay:
- -Không có.. Tôi không có thèm những món đó.. Ông nói sai rồi.
Thầy Lục không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười nhẹ, đưa tay vuốt chùm râu trắng rồi uống ngụm trà.
Bà lớn ý không muốn cho thầy Lục xem nhà, nhưng đây là ý của ba chồng tôi, bà lớn dù muốn dù không cũng không cấm cản được, bà khó chịu bỏ đi lên phòng mình bằng câu nói:
- -bói ra ma, quét nhà ra rác. Vớ va vớ vẩn.
Đợi bóng bà lớn khuất hẳn, không còn nghe tiếng dép lộc cộc của bà nữa thì dì Hồng mới nói:
- -Thầy nói đúng ghê, bà lớn mấy hôm nay thèm ăn món toàn màu đỏ,trưa nay còn dặn tôi đi mua thịt bò về tái chanh cho bà ấy ăn, một mình bà ấy ăn hết 2kg thịt, nhìn bà ấy bốc bỏ vào miệng ăn mà tôi còn phải giật mình.
- -Trời đất, một mình ăn hai ký thịt bò tái hả dì?
Dì Hồng đáp lại lời tôi:
- -Dạ, bà biểu tôi đem vô phòng cho bà ăn, lúc tôi dọn dẹp phòng khác tôi có đi ngang, vô tình tôi thấy bà ấy lấy tay bốc nhét vô miệng ăn như đói lắm, lúc sau tôi lên dẹp thì hai ký thịt sạch bách luôn đó mợ, trước giờ bà lớn đâu có ăn uống kiểu như vậy đâu.
Tôi với chồng mình nhìn nhau, trong đầu chắc đều mang chung một suy nghĩ.
Thầy Lục nói:
- - Quỷ ẩn nấp sau lớp người, người mang trong mình mệnh quỷ. Nhưng người và ma quỷ vốn không thể chung sống cùng nhau, dù là ai cũng phải trở về đúng vị trí của nó. Căn nhà này, âm khí rất nặng, vừa bước vào đã nực nồng mùi tanh tưởi, với kinh nghiệm mấy mươi năm tôi khẳng định nhà này có quỷ dữ đang hoành hành.
- -Nhi..!!!
Tôi giật mình đánh rơi cả ly nước cam xuống sàn nhà, cái ly theo đó vỡ thành nhiều mảnh.
Bà lớn nhăn nhó:
- -Con làm gì vậy, đồ dùng ở nhà này cái gì cũng đắt tiền, có phải như đồ ở quê đâu mà đụng đâu bể đó. Chán thật.
- -Con xin lỗi ạ, lần sau con sẽ cẩn thận hơn.
- -lại còn cả lần sau!
Tôi ngồi xuống nhặt mấy mảnh vỡ lớn để cho vào sọt rác, chẳng may bị một mảnh nhọn cắt vào tay, chảy máu.
- -Á…
Cái mảnh sành này nhọn hoắt, vừa đâm đã khiến đầu ngón tay tôi chảy rất nhiều máu. Tôi đưa tay kia bóp ngón tay đang bị thương lại, đảo mắt tìm cái gì để cầm máu lại thì con Mận nó từ đâu chạy vào:
- -ủa mợ, mợ làm sao vậy? Trời đất, sao chảy máu nhiều vậy mợ, để con chạy đi lấy bông băng lại cho mợ.
Lúc này trên đầu ngón tay máu vẫn không ngừng chảy ra, con Mận nhanh chóng băng bó lại.
- -Sâu lắm mợ ơi, bây giờ con cầm máu lại đỡ nhưng chắc phải rửa lại nếu không nó nhiễm trùng.
Bà lớn:
- -Mận đưa mợ Ba lên phòng nghỉ ngơi đi, tay chân như vậy thì hạn chế đụng nước.
Ủa, sao lại đột nhiên tốt vậy trời, lạ à nghen.
- -Dạ mợ, con dìu mợ lên phòng.
Nói dìu thì hơi quá, tôi chỉ bị đứt tay thôi, vẫn đi đứng bình thường.
Lên phòng, con Mận hỏi:
- -Chuyện gì vậy mợ, bộ bà la mợ hả?
- -Đâu có, tại mợ giật mình mợ làm bể cái ly. Mà thôi, vết thương có chút xíu à, em xuống dưới dọn dùm mợ chỗ đó, nhớ phải cẩn thận nghe Mận.
- -Dạ con biết rồi mợ, mợ ngủ một giấc đi cho khỏe.
Tôi vừa đặt lưng xuống giường chưa kịp nóng thì con Mận lại hổn hển chạy vào, mặt nó xanh chành, lắp bắp:
- -Mợ.. Mợ ơi..
- -có chuyện gì vậy Mận?
Con Mận nó ôm ngực, vừa thở vừa nói:
- -Con vừa xuống nhà, con thấy bà lớn, bà lớn..
Tôi nôn nóng:
- -Bà lớn làm sao?
- -Bà lớn đưa tay xuống quẹt máu của mợ rớt dưới nền nhà rồi đưa vô miệng liếm, còn nút chụt chụt như đang ăn cái gì ngon lắm, ghê quá mợ ơi!
Hả? Liếm máu của tôi sao?
- -Em chắc không?
- - Con chắc trăm phần trăm luôn! Bà lớn liếm xong còn cười nữa, cái giọng cười mà con nổi óc luôn.
- -Vậy bà lớn có thấy em không?
- - Dạ không, con mới đi tới chân cầu thang là con thấy như vậy, rồi con chạy lên đây luôn, ghê quá trời. Mợ coi người con nè, nổi da gà tùm lum.
Tôi nghe như vậy thì đầu càng đinh ninh bà lớn chắc chắc chắn có vấn đề gì đó, mà vấn đề này có thể sẽ liên quan đến tâm linh hoặc bùa phép, chứ người bình thường không ai kỳ quái như vậy cả.
Tôi căn dặn con Mận:
- - Em đừng kể cho ai nghe chuyện này, để mợ tính.
- -Dạ. Mà con sợ quá mợ ơi, bây giờ con không dám xuống luôn nè.
- -Mợ xuống với Mận, đi.
Hai người chúng tôi cùng nhau đi xuống nhà, con Mận nó sợ nên nép sau lưng tôi, bà lớn không còn ở đó nữa, con Mận ôm ngực:
- -hú hồn.. Bà đi rồi.
- -Thôi em dọn dẹp nhanh đi. Mà sao em về đây vậy, không ở trong bệnh viện với bà nhỏ sao?
Con Mận vừa quét vừa trả lời:
- - con về lấy đồ cho bà, lúc mợ vừa về thì bà nhỏ bị ói, nên con về lấy thêm quần áo. Sẵn đem đồ dơ về giặt luôn.
- -Bà nhỏ ói nhiều không Mận?
- -Ói ra nước với cháo thôi mợ. Con nghe ông nói hết hôm nay chuyển bà sang bệnh viện khác á.. Bệnh viện này nói bà không có bệnh, mà mợ thấy bà tiều tụy ghê không?
- -ừm.
___
Buổi chiều tôi bắt taxi, tôi với con bé Mận đi vào bệnh viện, lúc đi ra cổng thì mụ Tâm cũng vừa về, hôm nay mụ ấy về sớm hơn mọi ngày, mụ ấy hỏi:
- -Hai người đi đâu đó?
Tôi đáp:
- -Em đi mua chút đồ, sẵn vào thăm bà nhỏ một chút.
- -Bà nhỏ sao rồi, chị bận quá nên không vào thăm bà nhỏ được?
- -Bà nhỏ cũng không khỏe lắm, nếu được chị cũng nên đi thăm bà một chút đi.
Mụ Tâm nhún vai:
- -Chắc không đi được, chị đang bận để lấy bằng thạc sĩ, nên không rảnh đi vớ vẩn.
Tôi nghe mà chướng tai ghê, phải bật lại:
- -Chị nói gì kì vậy, bà nhỏ cũng là người trong nhà, lại là vợ của ba, sao lại là chuyện vớ vẩn được. Chị có thể không đi, không ai ép buộc, nhưng đừng mở miệng ra nói chuyện khó nghe như thế. Chướng tai người khác lắm.
Mụ Tâm thì đâu có vừa, cũng câng cái mặt lên quát vào mặt tôi:
- - Chướng thì đừng có nghe, đừng tỏ ra tốt bụng để lấy lòng, tao biết cái hạng người nghèo mạt như mày mà được bước vào nhà này thì đâu có vừa, định thăm hỏi bà nhỏ để lấy lòng ba à, mày cũng tính toán lắm, tưởng được Thắng thương một chút rồi cao ngạo à, hừ ba mươi chưa phải là tết đâu, chờ đến ngày nó đá bay mày, lúc đó tao coi mày khóc kiểu gì.
Tôi cười nhạo:
- - Đừng có suy bụng ta mà ra bụng người chị Tâm ạ, bởi không ai xấu bụng như chị đâu.
Nói đến đây thì taxi đến, tôi với bé Mận lên xe đi thẳng đến bệnh viện luôn,mặc cho mụ Tâm tức đến ú ớ mà không làm được gì cả, hừ, hiền lành với tôi thì tôi hiền lại, còn muốn chơi tôi, tôi ngại gì không tiếp. Con Nhi này ngán gì ai!
- -Mợ, con thích mợ ghê á.
- - Vì sao?
- -Vì mợ vừa giỏi lại vừa ngầu nữa, nhìn mợ trả lời mợ Tâm mà con khoái gì đâu á, sướng lỗ tai ghê. Mợ Tâm á, mợ ấy ỷ có ăn học hay mắng con là đồ thất học ngu ngốc, có lần con mua nhầm đồ cho mợ ấy mà mợ ấy chửi đến cha mẹ con luôn, kiểu người gì mà khó ưa lắm, chả đáng yêu như mợ. Hihi. Con ước gì mợ là chị gái của con.
Tôi bĩu môi trước cái miệng của con Mận, nó có thua gì tôi đâu. Cái miệng lẻo mép quá chừng.
- - Mận không có chị em à?
Nó cúi mặt:
- -Con có mà cũng như không ạ, ba mẹ con chỉ thương chị ấy thôi, cái gì đẹp cũng cho chị ấy, nhưng thiếu nợ lại bắt con đi ở đợ để trừ.
Con Mận buồn bã, ánh mắt sắp khóc. Tôi thấy vậy, cũng thương nó nên nói:
- -Thôi nín đi, vậy từ nay mợ sẽ làm chị gái của em, chịu không?
- -Thật hả mợ, mợ đồng ý làm chị của con thật hả?
- -Tức nhiên rồi..
Con Mận vui đến cười tít mắt lại, nhưng lại nhanh chóng buồn so:
- -Mà không được đâu mợ ơi, mợ là mợ, làm sao làm chị của kẻ ăn người ở như con được, bà sẽ không đồng ý cho con gọi như vậy đâu, bà chửi con chết.
Cũng đúng, bà lớn chắc sẽ không đồng ý.
- -Mợ có cách rồi, nếu như có ai thì em cứ gọi là mợ, còn không thì gọi bằng chị, được không?
Mận gật cái đầu của nó lia lịa:
- -Được, được ạ.. Vậy bây giờ con gọi mợ là chị luôn được không.
Tôi gật đầu, nó hít một hơi thật là sâu sau đó lắp bắp gọi:
- -Chị.. Chị Nhi…
Tôi nhoẻn cười ôm nó:
- -Em gái ngoan.
- -Thích quá, con, à em thích quá, vậy là từ hôm nay em có chị gái rồi, sướng quá đi mất.
- -Mà chị hỏi này, Mận 17 tuổi, vậy Mận có người yêu chưa?
Nghe tôi hỏi nó xấu hổ, hai tay bấu vào nhau, xoay mặt chỗ khác, lí nhí:
- -Em chưa ạ.
Nhìn cái bộ dạng mắc cỡ này chắc là có rồi này, chứ không thì làm gì xấu hổ đỏ cả mặt như kia.
- -Có rồi đúng không, là ai, ở đâu, kể chị nghe với.
Nó lắc đầu:
- -Con… À..em không có thật mà.
Tôi vờ giận:
- -Thôi, Mận không nói, Mận không xem mợ là chị em như lời Mận vừa nói. Mận giấu chị.
Mận cuống quýt lên:
- -Không, không phải như vậy, nhưng mà thật sự là em không nói được.. Anh ấy không cho em nói, anh ấy nói đến lúc thích hợp anh ấy sẽ cưới em. Lúc đó.. Lúc đó..
- -Thôi được rồi, chị trêu thôi, đừng cuống lên như vậy, nhưng em còn nhỏ, phải cẩn thận đề phòng, bọn thanh niên bây giờ không phải ai cũng đàng hoàng đâu. Đừng tin họ quá, chỉ thiệt thân, hiểu chưa.
- -Em biết mà.. Ý, đến bệnh viện rồi, nhanh quá..
Tôi trả tiền xe rồi cầm cặp lồng thức ăn, bé Mận thì xách quần áo, hai chị em đi vào khoa của bà nhỏ đang nằm, nhà chồng tôi có điều kiện lại thêm ba chồng rất cưng bà nhỏ nên phòng bà nhỏ cũng đặc biệt tốt hơn những bệnh nhân khác, đây là phòng vip, có một giường của bệnh nhân và thêm một giường cho người nhà, lại thêm điều hòa, ti vi, máy móc hiện đại xung quanh, cũng không thua ở nhà là mấy.
Tôi khẽ chào hỏi rồi đặt cặp lồng lên bàn, ba chồng tôi đang đọc sách cho bà nhỏ nghe, thấy bọn tôi vào thì ông gấp quyển sách lại đặt ở đầu giường, tôi liếc thấy tựa quyển sách là " Chạm vào hạnh phúc", và lọ hoa cẩm tú cầu thơm ngát ở giữa bàn, đây là loài hoa bà nhỏ thích nhất, nhưng cũng là loài hoa bà lớn ghét nhất nên trong nhà chỉ cắm hoa hồng được cắt từ vườn hoa của bà lớn, duy nhất một loài hoa đó mà không được thay thế bất loài hoa nào khác, kể cả bà nhỏ không thích hoa hồng cũng không được mua cẩm tú cầu về phòng riêng để trưng bày, vì bà lớn nói chỉ cần nghe qua mùi cẩm tú cầu thì bà ấy sẽ khó thở nên tuyệt nhiên loài hoa này không xuất hiện ở nhà chồng tôi, mà chuyện này tôi biết được là do bé Mận kể lại. Hôm nay ba chồng đọc sách cho bà nghe, lại được ngắm những bông hoa mà mình thích, thấy trong đôi mắt bà nhỏ thật hạnh phúc.
- -Để con dọn thức ăn ra cho ba mẹ ăn cho nóng nhé.
- -Ừ.. Con dọn ra bàn đó đi. (quay qua bà nhỏ) nào để tôi dìu bà qua đó ăn cơm nhé.
Lúc bà nhỏ vừa ngồi xuống ghế thì chồng tôi vào đến, con Mận nhanh mắt gọi:
- -cậu Ba vào.
Trước mặt ba chồng dù tôi còn quê anh ta chuyện hồi sáng nhưng vẫn làm như không có chuyện gì, khẽ tươi cười:
- -Anh mới vào ạ!
- -Ừ.. Xong việc rồi anh qua luôn..
Bà nhỏ lên tiếng nói:
- -Vậy chắc hẳn là chưa ăn gì, ngồi xuống ăn với ba mẹ luôn đi, vợ con vừa đem vào, thức ăn còn nóng hổi, với ba mẹ cũng chưa đụng đũa vào đâu.
Quả là mẹ hiểu con không ăn thức ăn cũ, trong lời nói biết bao ý yêu thương. Thấy chồng tôi còn chần chừ, ba chồng tôi lại nói:
- -Ngồi xuống ăn đi, trước sau gì cũng phải ăn.
Tôi thấy vậy tiền kéo tay anh ngồi xuống ghế, xới luôn bát cơm đưa cho anh.
- -Anh ăn đi.
Ba chồng tôi bảo tôi:
- -Cả con với con Mận nữa, cũng ngồi xuống ăn chung luôn đi.
Cũng được, tôi hí hửng ngồi xuống, nhưng mà hết chén đũa mất rồi, chỉ còn mỗi 1 chén và 1 đôi đũa, bé Mận đẩy cái chén qua cho tôi:
- -Dạ mợ ăn đi, con chưa có đói.
Nó vừa nói xong cái bụng liền sôi ục ục, làm cả nhà phải bật cười với nó.
Trong lúc đó, chồng tôi đã kịp thời ăn hết một chén cơm, anh xới thêm một bát nữa, đặt trước mặt tôi:
- -Nếu không ngại thì mình ăn chung đi, để cái chén kia cho Mận nó ăn.
Tôi nhướng mắt, sao hôm nay lại dễ tính như vậy, bình thường chẳng phải rất sạch sẽ hay sao?
Bà nhỏ cười cười:
- -Cũng được đó Nhi, ăn như vậy mới tình cảm.
Ba chồng tôi vội quay sang bà nhỏ:
- -Hay chúng ta cũng làm vậy nhỉ? Tôi thấy Được đấy bà.
Và rồi, dư ra một cái chén, vì vợ chồng tôi ăn chung một chén, ba chồng và bà nhỏ ăn chung một chén, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ vô cùng, tôi để ý, cả bà nhỏ và chồng tôi đều rất vui, nhất là chồng tôi, gương mặt sảng khoái, nụ cười giòn giã chứ không hầm hầm như mọi khi ở nhà. Chúng tôi cứ thế vừa ăn vừa trò chuyện, anh gắp thức ăn cho tôi, tôi cũng làm ngược lại, lâu lâu lại bật cười vì ba chồng tôi thật sự rất đáng yêu, ông không nghiêm nghị như bình thường, ngược lại toàn trêu bà nhỏ, tuy nhiên viễn cảnh này đã lọt vào tầm mắt một người có một ánh mắt căm phẫn, một bàn tay đang cuộn chặt ngoài kia.
Ăn uống và ở đến hơn 9 giờ thì bọn tôi mới về, trước khi ra về thì thấy bà nhỏ vẫn ổn, nhưng đến hơn 12 giờ chúng tôi đang ngủ thì điện thoại vang lên, là con Mận nó gọi:
- -alô, chị nghe đây Mận, có chuyện gì sao em?
Con Mận trả lời, giọng còn vương mùi sợ hãi:
- -Chị Nhi ơi.. Bà nhỏ, bà nhỏ..
Tôi bật dậy:
- -Bà nhỏ làm sao?
Chồng tôi nghe cũng vội vã bật đèn lớn lên. Áp tai vào điện thoại.
- -Bà nhỏ vừa ói ra máu đen, và, và..
Trời ơi, tôi nóng ruột chết với con Mận.
- -Em nói nhanh, bà nhỏ làm sao?
- -Bà nhỏ ói ra toàn máu đen xì, và ói ra cả con gì cũng đen thui, bò lúc nhúc ghê lắm.
- -Em.. Em nói thật…?
- -Dạ, em không có thêm bớt nửa lời luôn đó chị.
Chồng tôi nghe đến đoạn đó thì chắc có lẽ nóng ruột quá nên tranh điện thoại:
- -Bây giờ bà nhỏ sao rồi, có gọi bác sĩ chưa?
- -Dạ gọi rồi, bác sĩ cũng khám luôn rồi, bác sĩ nói bà nhỏ không có bệnh, hoặc là họ không tìm ra bệnh, bây giờ bà nhỏ đang nằm cho bác sĩ chăm sóc để sáng chuyển viện sớm.
- -Được rồi, tôi vào ngay.
Chồng tôi tắt máy, trả điện thoại lại cho tôi rồi anh xuống giường, mở tủ lấy quần áo, tôi hỏi:
- -Anh vào bây giờ ạ?
- -Ừ. Vào xem thế nào.
- -Vậy cho tôi đi với.
- -Cô ở nhà đi.
Dứt lời anh vào nhà tắm vệ sinh một cách nhanh nhất, với hành động đó cũng đủ thấy anh cũng rất quan tâm đến bà nhỏ, mà tất nhiên rồi, đó là mẹ ruột anh ta kia mà.
Xong xuôi chồng tôi vơ lấy điện thoại, chìa khóa và ví tiền rồi mở cửa đi nhanh, tôi ở nhà cũng trông ngóng đến khi anh về thì mới hỏi han tình hình bà nhỏ, chồng tôi thở ra một hơi, mấy giây sau mới chịu trả lời:
- -Mẹ bị bùa ngải chứ không phải bệnh.
- -Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng anh nghĩ là ai làm, có khi nào là bà lớn không?
- -có thể.. Bà ta khả nghi nhất.
- -Vậy chúng ta phải làm gì để giúp mẹ?
- -Tôi đã bàn với ba sẽ mời thầy về xem, còn mẹ vẫn phải ở bệnh viện vài hôm nữa xem sao.
Tôi bỗng nhớ lại chuyện hôm nay bà lớn liếm máu của tôi, liền kể cho Thắng nghe, sau đó cũng nói suy nghĩ trong đầu mình:
- -Bà lớn không bình thường chút nào, hành động kỳ quặc quái đản như thể ma quỷ, lúc trước tôi đã từng thấy một người ở quê tôi trường hợp tương tự, sau khi đi coi thầy thì mới biết bị ma theo và điều khiển, cũng khó khăn lắm mới giải được đó.
Tô nói như vậy nhưng chồng tôi dường như không quan tâm, anh đột nhiên cầm lấy tay tôi lên, nhìn miếng băng cá nhân tôi dán rồi chau mày:
- -Sau lúc chiều tôi không thấy?
Tôi lí nhí:
- -Tôi định mở ra cho nó thoáng, cho nhanh lành, nhưng không hiểu sao nó rát quá nên mới băng lại tiếp.
Chồng tôi nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu, sau đấy nhẹ nhàng mở từng chút của miếng băng cá nhân ra.
- -Cái gì vậy, cô dán bao nhiêu miếng?
- -3 miếng.
- -Cô bị điên à..có vệ sinh vết thương chưa?
Tôi lắc lắc đầu. Anh ta thở hắt ra một hơi rồi đi đến mở hộc tủ, lấy ra một số dụng cụ vệ sinh vết thương, anh cẩn thận rửa sạch nó, nước rửa rát lắm, như xát muối vào vết thương vậy. Chồng tôi vừa rửa vừa thổi vào ngón tay:
- -Không đau.. Không đau…
Tôi tuy rát nhưng cũng phải bật cười:
- -Anh làm như tôi là con nít lên ba ấy!
- -Chả trẻ con à, đến vết thương còn không chịu chăm sóc tử tế, để nó hở ra thế này đây, sau này việc chăm con chắc tôi phải gánh rồi. Cô chỉ cần cho bú thôi.
Nói xong, gương mặt anh ta thản nhiên, bàn tay lại nhẹ nhàng dán một lớp băng cá nhân lại, xong xuôi đem những dụng cụ đo đi dẹp, vừa đi vừa nói lẩm bẩm cái gì mà tôi nghe loáng thoáng là "vợ ngốc nghếch" hay sao ấy.. Chả hiểu nổi..
___.
Sáng sớm hôm sau thì chồng tôi đã lái xe rời khỏi nhà, lúc ăn sáng, không thấy anh đâu nên bà lớn có hỏi, tôi trả lời qua loa anh đi gặp bạn có việc, bà lớn lại chuyển sang hỏi về sức khỏe bà nhỏ.
- -Cô ta sao rồi, vẫn còn làm nũng chưa chịu về à?
- -Dạ bà nhỏ còn mệt nên chắc vài hôm nữa mới về.
- -Haizz, xem ra cô ta là muốn giữ chân ba con ở bên cạnh, chắc lại giả vờ mệt mỏi chứ bệnh tật gì, đúng là hồ ly tinh đáng ghét.
Anh Thịnh xưa giờ ít nói, hôm nay mới chen vào:
- -kìa mẹ, biết đâu dì ấy bệnh thật, mẹ đừng nói vậy chứ.
- -bệnh cái đách gì, đến bác sĩ người ta còn bảo chả có bệnh còn không chịu về, đúng là chẳng ra làm sao.
Bà lớn bực mình bỏ đũa đứng lên đi ra ngoài vườn, trong này anh Thịnh tươi cười nói với tôi:
- -Mặc kệ mẹ, em dâu ăn đi. Tính mẹ thẳng như ruột ngựa nhưng trong bụng rất tốt, em đừng lưu tâm làm gì nhé.
Tôi "Vâng Dạ" một tiếng, rồi ăn nốt phần thức ăn của mình, mà quên quan sát ánh mắt hình viên đạn của mụ Tâm đang giương về phía mình.
_&_
Cũng trong chiều hôm đó, chồng tôi đưa về một người đàn ông trung tuổi, mặc bộ đồ bà ba nâu, tóc búi một chùm trắng phếu ở phía sau. Anh giới thiệu:
- -Đây là thầy Lục, thầy chuyên xem phong thủy tài lộc và đường con cái, hôm nay may mắn mời được thầy về đây, thầy Lục sẽ xem cho chúng ta. Mẹ, mẹ có muốn xem gì không, thầy sẽ xem cho mẹ trước.
Bà lớn chau mày:
- -Thầy phong thủy? Làm sao con quen ông ta mà đưa đến đây? Liệu có phải mấy thầy rởm hay tự xưng thầy pháp ăn tiền không đấy?
Mặc cho bà lớn nói như vậy, thầy Lục vẫn rất bình tĩnh, khuôn mặt không chút tức giận gì cả, tôi thấy thầy Lục cứ nhìn bà lớn trân trân, đến mức quát:
- -Nhìn cái gì mà nhìn?
Thầy Lục chậm rãi đáp:
- -Ấn đường của bà rất tối, mắt lại thâm đen, ngũ quan không tốt (lắc đầu) xấu.. Rất xấu, có phải gần đây bà thấy hay đau nửa đầu bên phải, bả vai đau nhức, đặc biệt hay mỏi gối có đúng không?
Bà lớn nghe xong gương mặt có phần sửng sốt, ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh đáp bằng cái giọng thờ ơ:
- - Ừ cũng có chút chút như vậy!
Thầy Lục lại hỏi tiếp:
- -Vậy cho tôi mạo muội hỏi một câu nữa, có phải ba hôm nay người bà rất nóng, hay thèm ăn những món có nước như canh, và có màu đỏ? Đặc biệt, bà còn thèm ăn cả thịt tái?
Thầy Lục vừa hỏi xong thì sắc mặt bà lớn hoàn toàn chuyển biến, đôi mắt giương to kiểu như không tin nổi, sau đó bà lớn liền phủi tay:
- -Không có.. Tôi không có thèm những món đó.. Ông nói sai rồi.
Thầy Lục không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười nhẹ, đưa tay vuốt chùm râu trắng rồi uống ngụm trà.
Bà lớn ý không muốn cho thầy Lục xem nhà, nhưng đây là ý của ba chồng tôi, bà lớn dù muốn dù không cũng không cấm cản được, bà khó chịu bỏ đi lên phòng mình bằng câu nói:
- -bói ra ma, quét nhà ra rác. Vớ va vớ vẩn.
Đợi bóng bà lớn khuất hẳn, không còn nghe tiếng dép lộc cộc của bà nữa thì dì Hồng mới nói:
- -Thầy nói đúng ghê, bà lớn mấy hôm nay thèm ăn món toàn màu đỏ,trưa nay còn dặn tôi đi mua thịt bò về tái chanh cho bà ấy ăn, một mình bà ấy ăn hết 2kg thịt, nhìn bà ấy bốc bỏ vào miệng ăn mà tôi còn phải giật mình.
- -Trời đất, một mình ăn hai ký thịt bò tái hả dì?
Dì Hồng đáp lại lời tôi:
- -Dạ, bà biểu tôi đem vô phòng cho bà ăn, lúc tôi dọn dẹp phòng khác tôi có đi ngang, vô tình tôi thấy bà ấy lấy tay bốc nhét vô miệng ăn như đói lắm, lúc sau tôi lên dẹp thì hai ký thịt sạch bách luôn đó mợ, trước giờ bà lớn đâu có ăn uống kiểu như vậy đâu.
Tôi với chồng mình nhìn nhau, trong đầu chắc đều mang chung một suy nghĩ.
Thầy Lục nói:
- - Quỷ ẩn nấp sau lớp người, người mang trong mình mệnh quỷ. Nhưng người và ma quỷ vốn không thể chung sống cùng nhau, dù là ai cũng phải trở về đúng vị trí của nó. Căn nhà này, âm khí rất nặng, vừa bước vào đã nực nồng mùi tanh tưởi, với kinh nghiệm mấy mươi năm tôi khẳng định nhà này có quỷ dữ đang hoành hành.
Danh sách chương