Tôi với bà nhỏ và người nhà của Mận đưa con Mận vào bệnh viện, còn chồng tôi ở lại giải quyết bữa tiệc dang dở, bác sĩ khám xong bảo con Mận không sao, do tâm lý không tốt nên ngất xỉu tạm thời, sức khỏe mẹ và bé đều tốt.
Khi nó tỉnh dậy, câu đầu tiên nó hỏi là anh Thịnh đâu, tôi ái ngại nhìn nó, nó khóc:
- - Cậu Hai không vào sao mợ? - -Chắc anh ấy có việc nên không vào được. Mận nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều, hãy nghĩ đến đứa nhỏ trước.
Mận cầm lấy tay tôi, mắt ngấn nước:
- -Mợ Ba, có khi nào cậu Hai bỏ mẹ con Mận luôn không?
- -Không có đâu.. Mận đừng lo lắng nữa, giờ tôi đi mua đồ cho Mận ăn, ăn nhiều cho em bé khỏe.
Ở đến chiều, truyền thêm một chai nước, thấy nó khỏe hẳn thì được về nhà. Cũng may là ba mẹ con Mận cũng không làm khó dễ, mẹ chồng tôi cũng nhận lỗi về phía gia đình nhà trai, cũng hứa hẹn chăm sóc con Mận đàng hoàng không để nó thiệt thòi nên họ mới chịu ra về.
Khi chúng tôi đưa con Mận lên phòng của anh Thịnh thì bất ngờ nhìn thấy mụ Tâm đang nằm chễm chệ trên giường cưới, hai chữ song hỷ được ném dưới sàn nhà, cả tên của hai người họ đều vương vãi dưới kia, còn anh Thịnh ngồi trên ghế bóp trán. Thấy cảnh tượng đó, tôi cũng không biết phải làm sao, đành gọi một tiếng:
- -Anh Thịnh.
Anh Thịnh nghe thì giật mình thấy con Mận nước mắt ngắn dài mới đứng phắt dậy:
- -Mận..
Mận mếu máo, chỉ những mảnh giấy màu đỏ dưới sàn nhà:
- -Cậu Hai.. Sao lại… Sao lại..
Mụ Tâm lúc này ngồi dậy, trên môi vẫn giữ một nụ cười khinh khỉnh, bước xuống đi đến chỗ chúng tôi:
- - Em dâu, có khỏe không, dạo này em xinh ra nhiều đấy, mặt mũi bớt phèn rồi ha?.
Một nụ cười trào phúng được mụ Tâm phô ra trước mắt, thật đáng ghét.
Tiên sư, mở miệng ra không móc máy là chịu không nổi hay sao ấy. Tôi cũng cười đáp lại:
- -Dạ, cảm ơn chị, nhờ được chồng chăm nên ai cũng bảo em xinh hơn.
- - Ồ vậy à.. Ba mươi chưa phải là tết, cũng đừng mừng vội, đời còn dài lắm em.
- -Dạ, mưa đến đâu thì mát mặt đến đấy mà chị.. Nhưng mình cứ sống thật lòng, không thẹn với lòng là được. Còn mai sau thế nào thì tính tới đó.
Mụ Tâm nhếch mép một cái, rồi liếc mắt sang Con Mận, một bàn tay liền vung lên tát vào mặt con Mận một cái khiến nó chúi nhủi về trước mấy bước, anh Thịnh nhanh chân chạy đến đỡ Mận, quát:
- -Cô làm gì vậy.? Cô điên hả, Mận đang có thai đó?
Mụ Tâm nhún vai, khuôn mặt như không chuyện gì:
- -Xin lỗi Mận nhé.. Mợ lỡ tay, mận không trách mợ chứ, người có thai tính khí không như bình thường, Mận nhỉ?
Mợ? Mụ Tâm một câu cũng mợ, hai câu cũng xưng mợ, cũng khá là buồn cười, tôi im lặng quan sát xem anh Thịnh sẽ giải quyết "hai bà vợ" này như thế nào đây?
Con Mận ôm một bên mặt bị mụ Tâm đánh, trước giờ nó đã không ưa mụ Tâm rồi,.thêm chuyện mụ Tâm đến phá đám cưới của nó, bây giờ là cái tát tai vô lý này, uất hận càng thêm uất hận, nó nhìn bằng nửa con mắt:
- - Cô có thai chứ có phải bị điên đâu mà muốn đánh ai thì đánh.
Mụ Tâm bật cười:
- -Ái chà chà.. Cái con này hôm nay dám lớn giọng, không biết phân biệt lớn nhỏ nhỉ?
- -Cô và cậu Hai đã ly hôn, thì cô chẳng là cái gì trong nhà này hết, cô không có quyền đánh tôi.. Cô đi đi..
Sau đó nó quay sang nói với anh Thịnh
- Cậu Hai.. Mận mệt, Mận muốn nằm một chút.
Anh Thịnh nhỏ nhẹ:
- -Được rồi..Mận vào đây nằm đi.
Nhưng mà.. Mụ Tâm đã cản lối..
- -Lại làm gì, tránh một bên.
Anh Thịnh khó chịu nói, mụ Tâm cũng không vừa, đáp lại:
- - Đây là phòng của em.
Dường như đã vượt qua ngưỡng nhường nhịn, anh Thịnh cười vào mặt mụ Tâm:
- -Phòng của cô? Cô bị ngáo à? Tôi và cô đã ly hôn, đây là phòng của tôi? Cô.. Đi về..
- -Nhưng em không muốn về, em muốn ở đây, muốn ngủ với anh cơ. Lúc nãy chúng ta đã thống nhất rồi mà, anh quên rồi sao?
Vừa nói mụ Tâm vừa di chuyển đến chiếc giường, ngang nhiên ngồi xuống, tiện tay gác chân lên và bảo:
- -Mận.. Lại bóp chân cho mợ.. Mợ mỏi chân quá!!
Anh Thịnh thở ra một hơi thật dài, tôi biết anh Thịnh bị mụ Tâm nắm được chuyện gì đó nên mới nhún nhường mụ ấy như vậy, chứ bình thường đã tống cổ ra khỏi nhà lâu rồi.
- - Tâm.. Cô về đi, tôi đưa cô về. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- -Em nói rồi, em không đi đâu cả, em phải ở lại...Anh xem, bụng em nhỏ chưa, em ăn uống không được, cái gì cũng nghén nên phải ở lại bồi bổ.. Hay anh muốn con chúng ta bị còi xương suy dinh dưỡng từ trong bụng.
Vừa lúc này ba mẹ chồng tôi sang, ông bảo:
- -Tất cả xuống nhà nói chuyện.
Khi mọi người có mặt ở phòng khách thì chồng tôi cũng vừa về, coi như đã đầy đủ tất cả, ba chồng tôi nói luôn:
- -Con Tâm nói rõ ràng xem, như thế nào?
Mụ Tâm đã có sự chuẩn bị trước, trong túi xách vẫn còn giấy siêu âm, mụ ấy đưa cho ba chồng tôi xem:
- -Dạ, ba xem đi ạ, đây là phiếu siêu âm của con, cái thai đã gần 3 tháng, là con của anh Thịnh ạ. Mong ba với dì làm chủ cho con.
Mụ Tâm sụt sùi nước mắt, bộ dạng yếu đuối trái hẳn với sự nghênh ngang lúc nãy, ba chồng tôi xem qua rồi đưa cho mẹ chồng, sau đó hỏi:
- - Sao từ đầu không nói, để đến hôm nay đúng ngày ngày lại đến nói, chẳng khác nào đến phá đám, chuyện hôm nay ảnh hưởng thế nào cô biết không?
- -Dạ.. Con xin lỗi, con biết con sai, con đã cố gắng liên lạc với anh Thịnh,nhưng anh ấy đều chặn mọi liên lạc, lúc đầu con định giữ im lặng để sinh đứa bé ra đời, nhưng ba ơi làm như vậy con thấy tội cho nó quá, rồi nó lớn lên sẽ thiếu đi tình thương của cha, thiếu đi mái ấm một gia đình, mà con không cha khác nào nhà không nóc, không ai dạy dỗ rồi cuộc đời nó sẽ ra sao.
- -Vậy chứ giờ cô muốn sao? Nói tôi nghe.
- -Con… Con muốn con con có ba, có ông bà cô chú.
Ba chồng tôi ngã lưng ra ghế, dáng ngồi uy nghiêm. Lời nói cũng uy lực:
- -Nếu nó thật sự là con thằng Thịnh thì chắc chắn tôi sẽ nhận cháu, không để nó thiệt thòi đâu. Cô không cần lo. Chúng tôi sẽ chu cấp cho cô đầy đủ.
Mụ Tâm lắc đầu, nước mắt cũng theo đó rơi xuống ồ ạt, quỳ dưới chân ba và mẹ chồng tôi:
- -Ba, dì, lúc trước là con sai.. Con nhất thời hồ đồ, nhưng xin ba, xin dì vì đứa nhỏ trong bụng con mà cho con một cơ hội sửa chữa những sai lầm của mình, cho đứa nhỏ có đầy đủ ba mẹ..
Có đầy đủ cha mẹ, vậy mà mụ Tâm muốn nối lại tình xưa với anh Thịnh ư, còn con Mận sẽ như thế nào?
Ba chồng tôi nhíu mày:
- -ý cô là gì, cứ nói thẳng.
Mụ Tâm rụt rè.. Nhìn anh Thịnh, tôi thoáng thấy anh Thịnh cũng đang rất khó chịu nhưng không làm được gì. Mụ Tâm nói tiếp:
- -Con xin ba và dì cho phép bọn con được tái hôn, để con của chúng con có một gia đình thực thụ.
Mẹ chồng (lúc này đã rõ thân phận bà nhỏ nên nhân vật Nhi sẽ gọi bà nhỏ là mẹ chồng nhé mọi người) mẹ chồng tôi sững sốt:
- -Tái hôn?
- -Dạ.. Bọn con sẽ tái hôn ạ!!!
Ba chồng tôi bật cười kiểu như ông không tin nổi là chuyện này có thể xảy ra:
- -Cô đùa? Cô nghĩ với những gì cô đã làm mà cô còn bước chân vào nhà tôi một lần nữa được sao, nếu không nghỉ tình anh chị thông gia bên đó thì tôi không dễ dàng tha cho cô những tội trạng kia đâu.. Cháu tôi tôi nhận, còn cô thì không..
Dưới sự dứt khoát của ba chồng tôi, mụ Tâm đành cầu cứu sang anh Thịnh:
- -Anh, anh nói gì đi.. Hu hu..
Anh Thịnh bộ dạng khó xử, nhìn mụ Tâm rồi lại nhìn sang con Mận, tôi không biết anh Thịnh có yêu Con Mận thật không, nhưng nếu hôm nay anh Thịnh mà tái hôn với mụ Tâm, bỏ con Mận thật thì đúng là chẳng đáng mặt đàn ông một chút nào cả.
- - Ba, xin ba cho bọn con toại nguyện.
Anh Thịnh dứt lời con Mận liền chao đảo, cũng may tôi đã lường trước được tình hình nên đã đi sang đứng cạnh nó đề phòng nguy hiểm..
Ba chồng tôi rít lên:
- -Mày nói cái gì? Mày bị điên à? Còn con Mận thì sao?
- -Con suy nghĩ kỹ rồi..Hôn lễ dù sao cũng đã bị hủy, con và Mận coi như không có duyên cùng nhau làm lễ.
- -Cậu Hai.. Cậu nói cái gì vậy..? Còn con.. Con chúng ta thì sao hả cậu?
Mận nó khóc, mắt anh Thịnh cũng ửng lên một màu đỏ:
- -Mận.. Tôi xin lỗi..
Mẹ chồng tôi lúc này không thể không lên tiếng:
- -Thịnh.. Chuyện gì cũng nên suy xét thấu đáo một chút, huống hồ chuyện hôn nhân hệ trọng cả đời, đừng nóng vội, cũng đừng vì chút áp lực mà làm bừa. Dì nói vậy, chắc là con hiểu.
Tôi chắc chắn anh Thịnh không còn yêu mụ Tâm, nhưng hoàn cảnh của anh ta chính là nằm dưới thóp của mụ Tâm nên không thể không làm theo lời mụ ta được.
- -Con hiểu nhưng con đã suy nghĩ rất là kỹ.. Con với Tâm sẽ tái hôn, xin dì và ba đồng ý ạ.
Ba chồng tôi nhất quyết:
- -Không đời nào. Chuyện hôm nay đã đủ làm tao bẽ mặt với người ta rồi.. Hôn nhân không phải trò đùa mà hôm nay chia tay ngày mai tái hợp.. Mày muốn làm trò cười cho thiên hạ đúng không?
Anh Thịnh đứng giữa hai người phụ nữ, cũng khó khăn, cuối cùng chốt hạ một câu xanh rờn:
- - Trước giờ con chưa từng xin ba một điều gì, chuyện gì cũng nghe theo sự sắp xếp của ba hết, nhưng lần này, con xin ba để con tự quyết định chuyện hôn nhân của mình.. Con sẽ tái hôn với Tâm. Xin ba với dì tác hợp.
- -Nếu tao không đồng ý thì sao?
- -Con xin lỗi… đây là hạnh phúc của con, nên dù ba không đồng ý con vẫn không thay đổi quyết định.
Ba chồng tôi nghe xong thì liền nhìn anh Thịnh với ánh mắt giận dữ:
- -Mày… Được được... Mày giỏi rồi.. Giỏi rồi.. Muốn làm cái gì thì mày làm đi. Nhưng mày nên nhớ cho kỹ, đàn bà chính là con rắn, quấn quýt thì ít, mà cắn thì nhiều..
Ba chồng tôi bỏ đi vào trong. ông vô cùng giận, mà chuyện như thế này không giận cũng không được, chuyện này mà đồn thổi ra ngoài chắc hẳn người ta sẽ bàn tán xôn xao, cho rằng anh Thịnh và nhà chồng tôi không có lập trường, mà đã không có lập trường trên chính hạnh phúc của mình thì việc kinh doanh họ cũng sẽ cân nhắc. Đó là một yếu thế.
Con Mận lúc này đã đứng không nổi nữa, tôi dìu nó ngồi xuống ghế, nó khóc, khóc nhiều lắm.
- - vậy còn con thì sao, cậu tính làm sao?
- -Đúng đó, còn con Mận con tính sao hả Thịnh, dù sao nó cũng đang mang thai chuyện hôm nay ba mẹ nó cũng giận lắm đó. Dì phải nói rất lâu thì họ mới chịu về. Con nên gặp và xin lỗi họ cho phải phép.
- -Mận cứ ở đây, tôi sẽ không bỏ rơi Mận.
- -cái gì?
Lần này đến phiên mụ Tâm kêu lên.. Mụ ấy không đồng ý:
- -Anh nói cái gì? Nó ở đây? Anh đùa à? Em không chịu, nó phải cút khỏi nhà này.
Vợ chồng tôi đều không can thiệp.. Đều im lặng lắng nghe.
- -Đừng được voi mà đòi hai bà trưng.. Nên biết điều một chút. Mận cũng đang mang thai, cũng cần được chăm sóc.
Anh Thịnh đã di chuyển đến bên cạnh con Mận, và nói tiếp:
- -Mận đừng khóc, tôi sẽ chịu trách nhiệm việc mình đã làm.
Anh Thịnh quyết định:
- - Cô Nga dọn cho tôi một phòng kế bên phòng tôi cho Mận ở đó, tạm thời cứ như vậy. Còn Tâm tôi đưa cô về.
- -Về đâu, em đã bảo là ở đây mà.
- -Cô không về lấy quần áo à?
- -Không cần, anh đưa tiền em mua là được.. Em mệt rồi em lên phòng nghỉ đây, chút nữa chúng ta sẽ đi mua sắm. (chỉ cô giúp việc) làm nước ép dâu tây lên phòng cho tôi.
Cô Nga giúp việc gật đầu:
- -Dạ cô!!
Mụ Tâm chính ngay:
- -Gọi là mợ Hai, nhớ đó.
- -Dạ tôi biết rồi.tôi làm ngay thưa mợ Hai.
Mụ Tâm cười hài lòng, kéo tay anh Thịnh:
- -Anh lên phòng với em đi, lên đây em bảo cái này.
Anh Thịnh k đi không được với mụ ta, dưới này còn vợ chồng tôi với Con Mận, thấy nó tội nghiệp lắm, nó ôm tôi mà khóc:
- -Mợ ba ơi hu hu… oCon phải làm sao đây hả mợ?
Làm sao? Tôi chẳng biết phải làm sao cả? Nếu đặt trường hợp tôi là nó chắc tôi sẽ bỏ đi, nếu không là duy nhất thì thà là cắt đứt, dây dưa kiểu này mệt lắm, kiếp chồng chung lại vô cùng phức tạp.
Tôi an ủi nó vài câu sau đó đợi chị giúp việc dọn phòng thì đưa nó lên nó, dụ nó ngủ một giấc, chắc do mệt mỏi nên nó cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tôi thấy vậy mới đắp chăn cho nó rồi về phòng, thở dài với chồng mình:
- -Chuyện anh Thịnh phức tạp quá anh.. Không hiểu mụ Tâm biết được chuyện gì của anh Thịnh mà lật được tình thế hay vậy?
Chồng tôi đáp:
- -chắc chắn phải là một việc quan trọng lắm nên mới khống chế được anh ta..lần này lại có kịch để xem rồi.
- -ý anh là sao?
- -Thì chuyện của con Mận với Tâm, hai người này kiểu gì không đấu đá nhau.
- -Không đến mức đó đâu, mà có đấu thì con Mận làm sao đấu lại mụ tâm.
Chồng tôi cười, kéo tôi sát vào anh:
- -Anh lại nghĩ khác,, Tâm cô ta tuổi gì mà đấu lại Con Mận?
Tôi ngạc nhiên:
- - Sao lại như vậy được?
- - Cá không? Anh chọn Con Mận, bảo đảm với em nó sẽ hạ được Tâm..
- -được rồi, cá thì cá..thắng thua như thế nào đây.
- -Nếu em thắng em muốn gì anh cũng chiều nếu em thua anh muốn gì em cũng chiều. OK chứ?
- -Nhưng lỡ món anh yêu cầu em không làm được thì sao?
- -Tất nhiên phải trong khả năng của em chứ, chơi không?
- -Chơi thì chơi. Ai sợ ai..
___&
Mọi chuyện cứ thế kéo dài, ba chồng tôi giận anh Thịnh nên không nói chuyện với anh ấy đến nay cũng đã hơn một tuần, ông cũng không nói chuyện với mụ Tâm, nếu mụ ấy hỏi thì trả lời, không thì tôi, tuyệt nhiên không quan tâm đến.
Mà hai người phụ nữ ở chung một nhà kiểu gì không có chuyện, mà người gây chuyện chẳng ai khác ngoài mụ Tâm cả, mụ ấy thèm ăn đủ món trên trời dưới đất, toàn những món khó tìm được và khó làm, miệng thì hay quát nạt người khác, nhất là con Mận bị mụ Tâm quát suốt, nhà có giúp việc nhưng chuyện vặt vãnh gì cũng sai Con Mận, tôi biết mụ ấy cố tình, nhưng bắt con nhỏ ngồi mấy tiếng đồng hồ bóp chân cho mụ tôi thật là ngứa mắt, nên đã nói:
- -Chị Tâm, Mận nó đang có thai, ngồi lâu như vậy không tốt đâu..
Mụ Tâm nhàn nhã bóc quả chery vào miệng, chery loại to và ngon nhất thì mụ ấy mới chịu.
- - nó làm quen rồi. Có mệt mỏi gì đâu mà em lo..
- -Bình thường em không nói nhưng bây giờ nó có thai, ngồi lâu máu dồn một chỗ không lưu thông được, nguy hiểm lắm. Mận, đứng lên đi ra ngoài đi.
Con Mận ngẩng mặt lên nhìn mụ Tâm như dò hỏi, mụ Tâm lại chậm rãi ăn thêm một quả nữa, chậc lưỡi:
- -Hơi chua đấy.. Lần sau nhớ chọn loại ngọt hơn..
Tôi nói lớn:
- -Mận.. Mợ bảo đứng lên có nghe không?
- -Nhưng...
- -Không nhưng nhị gì cả, đứng lên ngày. Đi theo mợ.
Mụ Tâm:
- -Mận.. Mợ mỏi vai…
- -chị mỏi thì mua máy mát xa về mà nó mát xa cho chị, không ai có trách nhiệm phải hầu chị kiểu đó hết.. Con Mận nó mà có bề gì chị không yên với anh Thịnh đâu đó.
Tôi kéo con Mận đứng lên, kéo nó về phòng mắng nó:
- -Sao em ngốc vậy.. Cứ ngồi đó bóp cho mụ ta hoài, không biết mệt hay sao?
- -Con mệt.nhưng mợ hai không cho con nghỉ, mợ ấy than mỏi.
Tôi kéo mặt con mặt nhìn kỹ mặt nó dính cái gì đo đỏ:
- -Mặt em làm sao vậy?
Nó vội lấy tay chùi rồi lắc đầu:
- -Dạ không có gì, không có gì đâu mợ.
Nó càng phủ nhận tôi càng thấy có vấn đề.
- -Nói mợ nghe, có chuyện gì?
Nó cúi mặt, lí nhí:
- -Là mợ Hai, mợ ấy ăn chery phun vào mặt con, mợ ấy bảo con chỉ là bãi nước bọt bẩn thỉu.. Mợ ấy.. Mợ ấy..
- -chị ta làm sao?
- -mợ ấy mắng chửi con rất nhiều.. Huhu..
Mận nó ôm mặt khóc, thấy thương lắm, tôi thầm nghĩ mụ Tâm thật quá đáng, sao có thể cư xử như vậy, dù sao mụ ta cũng có bằng thạc sĩ cơ mà.. Nhưng mà khoan đã.. Bình thường con Mận cũng đâu có hiền, sao nó có thể nhường nhịn để mụ Tâm hà hiếp nhỉ, mà hiện tại thì anh Thịnh vẫn thương nó hơn, hay là có uẩn khúc gì, hay là chính con Mận mới là người nói dối.?
Nhớ lại lời chồng mình, tôi phải suy nghĩ lại, anh tiếp xúc với con Mận nhiều hơn tôi, nó như thế nào anh chắc hẳn nắm rõ, anh luôn nói con Mận không phải dạng vừa, nhưng sao trước mắt tôi nó đang bị thiệt thân thế này ta?
_____
Hôm nay là rằm tháng giêng, rằm lớn nên mẹ chồng tôi bảo tôi đi chùa với bà, đi cầu bình an may mắn, và cầu cho vợ chồng tôi sớm có tin vui. Nghĩ cũng lạ, chúng tôi đã không dùng biện pháp Pháp tránh thai nào nhưng đến giờ cũng chưa có dấu hiệu gì cả, chồng tôi thì bảo tôi cứ vô tư đi, nhưng tôi cũng hơi lo lắng một chút.
Đi về nhà cũng đã buổi chiều, vì tôi và mẹ còn đi phát quà cho con các em nhỏ và các cụ già neo đơn nữa, vui lắm, nhìn các em vui mà tôi cũng vui lây, toàn bộ số quà đều do mẹ chồng tôi đứng ra tổ chức, bà bảo rằng làm làm nhiều việc thiện để Đức lại cho bọn tôi hưởng, bà tốt như thế thảo nào ba chồng tôi yêu bà nhiều như vậy. Tôi cũng ước chồng tôi cũng tình cảm như ba chồng vậy, nhưng ao ước xong tôi lại thấy buồn cười, đến yêu tôi anh còn chưa nói, thì những mộng ước của tôi có phải là quá xa vời..
Có lẽ do cả ngày vận động nên tôi ngủ sớm, tầm 8 giờ là đã đi ngủ, đến khi giật mình thức dậy đã là 2 giờ sáng, muốn ngủ lại thì không ngủ được do cái bụng réo lên vì đói, thôi muốn ăn phải lăn vào bếp, tôi rón rén xuống giường vì sợ chồng tôi giật mình, tôi đi xuống bếp, định nấu tạm bát mì ăn qua cơn đói, ai ngờ có một giọng nói vang lên:
- -Nhi.. Làm gì vậy em?
Tôi giật mình làm con dao thái cà chua phạm vào tay, chảy máu..
- -Trời ạ.. Chị làm em giật cả mình.. Sao chị chưa ngủ.. Mà chị đi kiểu gì không có tiếng động gì hết vậy? Ghê quá đi.
- -Chị thấy hơi đói nên muốn ăn tạm gì đó. Em đang làm gì vậy?
- -Em nấu mì, chị ăn không em nấu luôn?
- -Cũng được, cho chị một bát…
- -Chị ngồi đó đi, em nấu cho..
Thấy tay không còn ra máu nữa tôi mới lấy thêm một gói mì xé ra tô, rồi lấy thêm cà chua, trứng thì đem rán nhẹ. Sau đó đậy vung đem ra bàn đợi cho mì nở, trong lúc chờ đợi, tôi đi rót hai ly nước lọc, lúc đem đến bàn đột nhiên bị mất điện, thứ duy nhất phát sáng là hai con mắt mụ Tâm, trong bóng đêm, nó sáng đỏ lên, đỏ như than, và nụ cười ma mị được cất lên trong màn đêm tối mịt….
Khi nó tỉnh dậy, câu đầu tiên nó hỏi là anh Thịnh đâu, tôi ái ngại nhìn nó, nó khóc:
- - Cậu Hai không vào sao mợ? - -Chắc anh ấy có việc nên không vào được. Mận nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều, hãy nghĩ đến đứa nhỏ trước.
Mận cầm lấy tay tôi, mắt ngấn nước:
- -Mợ Ba, có khi nào cậu Hai bỏ mẹ con Mận luôn không?
- -Không có đâu.. Mận đừng lo lắng nữa, giờ tôi đi mua đồ cho Mận ăn, ăn nhiều cho em bé khỏe.
Ở đến chiều, truyền thêm một chai nước, thấy nó khỏe hẳn thì được về nhà. Cũng may là ba mẹ con Mận cũng không làm khó dễ, mẹ chồng tôi cũng nhận lỗi về phía gia đình nhà trai, cũng hứa hẹn chăm sóc con Mận đàng hoàng không để nó thiệt thòi nên họ mới chịu ra về.
Khi chúng tôi đưa con Mận lên phòng của anh Thịnh thì bất ngờ nhìn thấy mụ Tâm đang nằm chễm chệ trên giường cưới, hai chữ song hỷ được ném dưới sàn nhà, cả tên của hai người họ đều vương vãi dưới kia, còn anh Thịnh ngồi trên ghế bóp trán. Thấy cảnh tượng đó, tôi cũng không biết phải làm sao, đành gọi một tiếng:
- -Anh Thịnh.
Anh Thịnh nghe thì giật mình thấy con Mận nước mắt ngắn dài mới đứng phắt dậy:
- -Mận..
Mận mếu máo, chỉ những mảnh giấy màu đỏ dưới sàn nhà:
- -Cậu Hai.. Sao lại… Sao lại..
Mụ Tâm lúc này ngồi dậy, trên môi vẫn giữ một nụ cười khinh khỉnh, bước xuống đi đến chỗ chúng tôi:
- - Em dâu, có khỏe không, dạo này em xinh ra nhiều đấy, mặt mũi bớt phèn rồi ha?.
Một nụ cười trào phúng được mụ Tâm phô ra trước mắt, thật đáng ghét.
Tiên sư, mở miệng ra không móc máy là chịu không nổi hay sao ấy. Tôi cũng cười đáp lại:
- -Dạ, cảm ơn chị, nhờ được chồng chăm nên ai cũng bảo em xinh hơn.
- - Ồ vậy à.. Ba mươi chưa phải là tết, cũng đừng mừng vội, đời còn dài lắm em.
- -Dạ, mưa đến đâu thì mát mặt đến đấy mà chị.. Nhưng mình cứ sống thật lòng, không thẹn với lòng là được. Còn mai sau thế nào thì tính tới đó.
Mụ Tâm nhếch mép một cái, rồi liếc mắt sang Con Mận, một bàn tay liền vung lên tát vào mặt con Mận một cái khiến nó chúi nhủi về trước mấy bước, anh Thịnh nhanh chân chạy đến đỡ Mận, quát:
- -Cô làm gì vậy.? Cô điên hả, Mận đang có thai đó?
Mụ Tâm nhún vai, khuôn mặt như không chuyện gì:
- -Xin lỗi Mận nhé.. Mợ lỡ tay, mận không trách mợ chứ, người có thai tính khí không như bình thường, Mận nhỉ?
Mợ? Mụ Tâm một câu cũng mợ, hai câu cũng xưng mợ, cũng khá là buồn cười, tôi im lặng quan sát xem anh Thịnh sẽ giải quyết "hai bà vợ" này như thế nào đây?
Con Mận ôm một bên mặt bị mụ Tâm đánh, trước giờ nó đã không ưa mụ Tâm rồi,.thêm chuyện mụ Tâm đến phá đám cưới của nó, bây giờ là cái tát tai vô lý này, uất hận càng thêm uất hận, nó nhìn bằng nửa con mắt:
- - Cô có thai chứ có phải bị điên đâu mà muốn đánh ai thì đánh.
Mụ Tâm bật cười:
- -Ái chà chà.. Cái con này hôm nay dám lớn giọng, không biết phân biệt lớn nhỏ nhỉ?
- -Cô và cậu Hai đã ly hôn, thì cô chẳng là cái gì trong nhà này hết, cô không có quyền đánh tôi.. Cô đi đi..
Sau đó nó quay sang nói với anh Thịnh
- Cậu Hai.. Mận mệt, Mận muốn nằm một chút.
Anh Thịnh nhỏ nhẹ:
- -Được rồi..Mận vào đây nằm đi.
Nhưng mà.. Mụ Tâm đã cản lối..
- -Lại làm gì, tránh một bên.
Anh Thịnh khó chịu nói, mụ Tâm cũng không vừa, đáp lại:
- - Đây là phòng của em.
Dường như đã vượt qua ngưỡng nhường nhịn, anh Thịnh cười vào mặt mụ Tâm:
- -Phòng của cô? Cô bị ngáo à? Tôi và cô đã ly hôn, đây là phòng của tôi? Cô.. Đi về..
- -Nhưng em không muốn về, em muốn ở đây, muốn ngủ với anh cơ. Lúc nãy chúng ta đã thống nhất rồi mà, anh quên rồi sao?
Vừa nói mụ Tâm vừa di chuyển đến chiếc giường, ngang nhiên ngồi xuống, tiện tay gác chân lên và bảo:
- -Mận.. Lại bóp chân cho mợ.. Mợ mỏi chân quá!!
Anh Thịnh thở ra một hơi thật dài, tôi biết anh Thịnh bị mụ Tâm nắm được chuyện gì đó nên mới nhún nhường mụ ấy như vậy, chứ bình thường đã tống cổ ra khỏi nhà lâu rồi.
- - Tâm.. Cô về đi, tôi đưa cô về. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- -Em nói rồi, em không đi đâu cả, em phải ở lại...Anh xem, bụng em nhỏ chưa, em ăn uống không được, cái gì cũng nghén nên phải ở lại bồi bổ.. Hay anh muốn con chúng ta bị còi xương suy dinh dưỡng từ trong bụng.
Vừa lúc này ba mẹ chồng tôi sang, ông bảo:
- -Tất cả xuống nhà nói chuyện.
Khi mọi người có mặt ở phòng khách thì chồng tôi cũng vừa về, coi như đã đầy đủ tất cả, ba chồng tôi nói luôn:
- -Con Tâm nói rõ ràng xem, như thế nào?
Mụ Tâm đã có sự chuẩn bị trước, trong túi xách vẫn còn giấy siêu âm, mụ ấy đưa cho ba chồng tôi xem:
- -Dạ, ba xem đi ạ, đây là phiếu siêu âm của con, cái thai đã gần 3 tháng, là con của anh Thịnh ạ. Mong ba với dì làm chủ cho con.
Mụ Tâm sụt sùi nước mắt, bộ dạng yếu đuối trái hẳn với sự nghênh ngang lúc nãy, ba chồng tôi xem qua rồi đưa cho mẹ chồng, sau đó hỏi:
- - Sao từ đầu không nói, để đến hôm nay đúng ngày ngày lại đến nói, chẳng khác nào đến phá đám, chuyện hôm nay ảnh hưởng thế nào cô biết không?
- -Dạ.. Con xin lỗi, con biết con sai, con đã cố gắng liên lạc với anh Thịnh,nhưng anh ấy đều chặn mọi liên lạc, lúc đầu con định giữ im lặng để sinh đứa bé ra đời, nhưng ba ơi làm như vậy con thấy tội cho nó quá, rồi nó lớn lên sẽ thiếu đi tình thương của cha, thiếu đi mái ấm một gia đình, mà con không cha khác nào nhà không nóc, không ai dạy dỗ rồi cuộc đời nó sẽ ra sao.
- -Vậy chứ giờ cô muốn sao? Nói tôi nghe.
- -Con… Con muốn con con có ba, có ông bà cô chú.
Ba chồng tôi ngã lưng ra ghế, dáng ngồi uy nghiêm. Lời nói cũng uy lực:
- -Nếu nó thật sự là con thằng Thịnh thì chắc chắn tôi sẽ nhận cháu, không để nó thiệt thòi đâu. Cô không cần lo. Chúng tôi sẽ chu cấp cho cô đầy đủ.
Mụ Tâm lắc đầu, nước mắt cũng theo đó rơi xuống ồ ạt, quỳ dưới chân ba và mẹ chồng tôi:
- -Ba, dì, lúc trước là con sai.. Con nhất thời hồ đồ, nhưng xin ba, xin dì vì đứa nhỏ trong bụng con mà cho con một cơ hội sửa chữa những sai lầm của mình, cho đứa nhỏ có đầy đủ ba mẹ..
Có đầy đủ cha mẹ, vậy mà mụ Tâm muốn nối lại tình xưa với anh Thịnh ư, còn con Mận sẽ như thế nào?
Ba chồng tôi nhíu mày:
- -ý cô là gì, cứ nói thẳng.
Mụ Tâm rụt rè.. Nhìn anh Thịnh, tôi thoáng thấy anh Thịnh cũng đang rất khó chịu nhưng không làm được gì. Mụ Tâm nói tiếp:
- -Con xin ba và dì cho phép bọn con được tái hôn, để con của chúng con có một gia đình thực thụ.
Mẹ chồng (lúc này đã rõ thân phận bà nhỏ nên nhân vật Nhi sẽ gọi bà nhỏ là mẹ chồng nhé mọi người) mẹ chồng tôi sững sốt:
- -Tái hôn?
- -Dạ.. Bọn con sẽ tái hôn ạ!!!
Ba chồng tôi bật cười kiểu như ông không tin nổi là chuyện này có thể xảy ra:
- -Cô đùa? Cô nghĩ với những gì cô đã làm mà cô còn bước chân vào nhà tôi một lần nữa được sao, nếu không nghỉ tình anh chị thông gia bên đó thì tôi không dễ dàng tha cho cô những tội trạng kia đâu.. Cháu tôi tôi nhận, còn cô thì không..
Dưới sự dứt khoát của ba chồng tôi, mụ Tâm đành cầu cứu sang anh Thịnh:
- -Anh, anh nói gì đi.. Hu hu..
Anh Thịnh bộ dạng khó xử, nhìn mụ Tâm rồi lại nhìn sang con Mận, tôi không biết anh Thịnh có yêu Con Mận thật không, nhưng nếu hôm nay anh Thịnh mà tái hôn với mụ Tâm, bỏ con Mận thật thì đúng là chẳng đáng mặt đàn ông một chút nào cả.
- - Ba, xin ba cho bọn con toại nguyện.
Anh Thịnh dứt lời con Mận liền chao đảo, cũng may tôi đã lường trước được tình hình nên đã đi sang đứng cạnh nó đề phòng nguy hiểm..
Ba chồng tôi rít lên:
- -Mày nói cái gì? Mày bị điên à? Còn con Mận thì sao?
- -Con suy nghĩ kỹ rồi..Hôn lễ dù sao cũng đã bị hủy, con và Mận coi như không có duyên cùng nhau làm lễ.
- -Cậu Hai.. Cậu nói cái gì vậy..? Còn con.. Con chúng ta thì sao hả cậu?
Mận nó khóc, mắt anh Thịnh cũng ửng lên một màu đỏ:
- -Mận.. Tôi xin lỗi..
Mẹ chồng tôi lúc này không thể không lên tiếng:
- -Thịnh.. Chuyện gì cũng nên suy xét thấu đáo một chút, huống hồ chuyện hôn nhân hệ trọng cả đời, đừng nóng vội, cũng đừng vì chút áp lực mà làm bừa. Dì nói vậy, chắc là con hiểu.
Tôi chắc chắn anh Thịnh không còn yêu mụ Tâm, nhưng hoàn cảnh của anh ta chính là nằm dưới thóp của mụ Tâm nên không thể không làm theo lời mụ ta được.
- -Con hiểu nhưng con đã suy nghĩ rất là kỹ.. Con với Tâm sẽ tái hôn, xin dì và ba đồng ý ạ.
Ba chồng tôi nhất quyết:
- -Không đời nào. Chuyện hôm nay đã đủ làm tao bẽ mặt với người ta rồi.. Hôn nhân không phải trò đùa mà hôm nay chia tay ngày mai tái hợp.. Mày muốn làm trò cười cho thiên hạ đúng không?
Anh Thịnh đứng giữa hai người phụ nữ, cũng khó khăn, cuối cùng chốt hạ một câu xanh rờn:
- - Trước giờ con chưa từng xin ba một điều gì, chuyện gì cũng nghe theo sự sắp xếp của ba hết, nhưng lần này, con xin ba để con tự quyết định chuyện hôn nhân của mình.. Con sẽ tái hôn với Tâm. Xin ba với dì tác hợp.
- -Nếu tao không đồng ý thì sao?
- -Con xin lỗi… đây là hạnh phúc của con, nên dù ba không đồng ý con vẫn không thay đổi quyết định.
Ba chồng tôi nghe xong thì liền nhìn anh Thịnh với ánh mắt giận dữ:
- -Mày… Được được... Mày giỏi rồi.. Giỏi rồi.. Muốn làm cái gì thì mày làm đi. Nhưng mày nên nhớ cho kỹ, đàn bà chính là con rắn, quấn quýt thì ít, mà cắn thì nhiều..
Ba chồng tôi bỏ đi vào trong. ông vô cùng giận, mà chuyện như thế này không giận cũng không được, chuyện này mà đồn thổi ra ngoài chắc hẳn người ta sẽ bàn tán xôn xao, cho rằng anh Thịnh và nhà chồng tôi không có lập trường, mà đã không có lập trường trên chính hạnh phúc của mình thì việc kinh doanh họ cũng sẽ cân nhắc. Đó là một yếu thế.
Con Mận lúc này đã đứng không nổi nữa, tôi dìu nó ngồi xuống ghế, nó khóc, khóc nhiều lắm.
- - vậy còn con thì sao, cậu tính làm sao?
- -Đúng đó, còn con Mận con tính sao hả Thịnh, dù sao nó cũng đang mang thai chuyện hôm nay ba mẹ nó cũng giận lắm đó. Dì phải nói rất lâu thì họ mới chịu về. Con nên gặp và xin lỗi họ cho phải phép.
- -Mận cứ ở đây, tôi sẽ không bỏ rơi Mận.
- -cái gì?
Lần này đến phiên mụ Tâm kêu lên.. Mụ ấy không đồng ý:
- -Anh nói cái gì? Nó ở đây? Anh đùa à? Em không chịu, nó phải cút khỏi nhà này.
Vợ chồng tôi đều không can thiệp.. Đều im lặng lắng nghe.
- -Đừng được voi mà đòi hai bà trưng.. Nên biết điều một chút. Mận cũng đang mang thai, cũng cần được chăm sóc.
Anh Thịnh đã di chuyển đến bên cạnh con Mận, và nói tiếp:
- -Mận đừng khóc, tôi sẽ chịu trách nhiệm việc mình đã làm.
Anh Thịnh quyết định:
- - Cô Nga dọn cho tôi một phòng kế bên phòng tôi cho Mận ở đó, tạm thời cứ như vậy. Còn Tâm tôi đưa cô về.
- -Về đâu, em đã bảo là ở đây mà.
- -Cô không về lấy quần áo à?
- -Không cần, anh đưa tiền em mua là được.. Em mệt rồi em lên phòng nghỉ đây, chút nữa chúng ta sẽ đi mua sắm. (chỉ cô giúp việc) làm nước ép dâu tây lên phòng cho tôi.
Cô Nga giúp việc gật đầu:
- -Dạ cô!!
Mụ Tâm chính ngay:
- -Gọi là mợ Hai, nhớ đó.
- -Dạ tôi biết rồi.tôi làm ngay thưa mợ Hai.
Mụ Tâm cười hài lòng, kéo tay anh Thịnh:
- -Anh lên phòng với em đi, lên đây em bảo cái này.
Anh Thịnh k đi không được với mụ ta, dưới này còn vợ chồng tôi với Con Mận, thấy nó tội nghiệp lắm, nó ôm tôi mà khóc:
- -Mợ ba ơi hu hu… oCon phải làm sao đây hả mợ?
Làm sao? Tôi chẳng biết phải làm sao cả? Nếu đặt trường hợp tôi là nó chắc tôi sẽ bỏ đi, nếu không là duy nhất thì thà là cắt đứt, dây dưa kiểu này mệt lắm, kiếp chồng chung lại vô cùng phức tạp.
Tôi an ủi nó vài câu sau đó đợi chị giúp việc dọn phòng thì đưa nó lên nó, dụ nó ngủ một giấc, chắc do mệt mỏi nên nó cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tôi thấy vậy mới đắp chăn cho nó rồi về phòng, thở dài với chồng mình:
- -Chuyện anh Thịnh phức tạp quá anh.. Không hiểu mụ Tâm biết được chuyện gì của anh Thịnh mà lật được tình thế hay vậy?
Chồng tôi đáp:
- -chắc chắn phải là một việc quan trọng lắm nên mới khống chế được anh ta..lần này lại có kịch để xem rồi.
- -ý anh là sao?
- -Thì chuyện của con Mận với Tâm, hai người này kiểu gì không đấu đá nhau.
- -Không đến mức đó đâu, mà có đấu thì con Mận làm sao đấu lại mụ tâm.
Chồng tôi cười, kéo tôi sát vào anh:
- -Anh lại nghĩ khác,, Tâm cô ta tuổi gì mà đấu lại Con Mận?
Tôi ngạc nhiên:
- - Sao lại như vậy được?
- - Cá không? Anh chọn Con Mận, bảo đảm với em nó sẽ hạ được Tâm..
- -được rồi, cá thì cá..thắng thua như thế nào đây.
- -Nếu em thắng em muốn gì anh cũng chiều nếu em thua anh muốn gì em cũng chiều. OK chứ?
- -Nhưng lỡ món anh yêu cầu em không làm được thì sao?
- -Tất nhiên phải trong khả năng của em chứ, chơi không?
- -Chơi thì chơi. Ai sợ ai..
___&
Mọi chuyện cứ thế kéo dài, ba chồng tôi giận anh Thịnh nên không nói chuyện với anh ấy đến nay cũng đã hơn một tuần, ông cũng không nói chuyện với mụ Tâm, nếu mụ ấy hỏi thì trả lời, không thì tôi, tuyệt nhiên không quan tâm đến.
Mà hai người phụ nữ ở chung một nhà kiểu gì không có chuyện, mà người gây chuyện chẳng ai khác ngoài mụ Tâm cả, mụ ấy thèm ăn đủ món trên trời dưới đất, toàn những món khó tìm được và khó làm, miệng thì hay quát nạt người khác, nhất là con Mận bị mụ Tâm quát suốt, nhà có giúp việc nhưng chuyện vặt vãnh gì cũng sai Con Mận, tôi biết mụ ấy cố tình, nhưng bắt con nhỏ ngồi mấy tiếng đồng hồ bóp chân cho mụ tôi thật là ngứa mắt, nên đã nói:
- -Chị Tâm, Mận nó đang có thai, ngồi lâu như vậy không tốt đâu..
Mụ Tâm nhàn nhã bóc quả chery vào miệng, chery loại to và ngon nhất thì mụ ấy mới chịu.
- - nó làm quen rồi. Có mệt mỏi gì đâu mà em lo..
- -Bình thường em không nói nhưng bây giờ nó có thai, ngồi lâu máu dồn một chỗ không lưu thông được, nguy hiểm lắm. Mận, đứng lên đi ra ngoài đi.
Con Mận ngẩng mặt lên nhìn mụ Tâm như dò hỏi, mụ Tâm lại chậm rãi ăn thêm một quả nữa, chậc lưỡi:
- -Hơi chua đấy.. Lần sau nhớ chọn loại ngọt hơn..
Tôi nói lớn:
- -Mận.. Mợ bảo đứng lên có nghe không?
- -Nhưng...
- -Không nhưng nhị gì cả, đứng lên ngày. Đi theo mợ.
Mụ Tâm:
- -Mận.. Mợ mỏi vai…
- -chị mỏi thì mua máy mát xa về mà nó mát xa cho chị, không ai có trách nhiệm phải hầu chị kiểu đó hết.. Con Mận nó mà có bề gì chị không yên với anh Thịnh đâu đó.
Tôi kéo con Mận đứng lên, kéo nó về phòng mắng nó:
- -Sao em ngốc vậy.. Cứ ngồi đó bóp cho mụ ta hoài, không biết mệt hay sao?
- -Con mệt.nhưng mợ hai không cho con nghỉ, mợ ấy than mỏi.
Tôi kéo mặt con mặt nhìn kỹ mặt nó dính cái gì đo đỏ:
- -Mặt em làm sao vậy?
Nó vội lấy tay chùi rồi lắc đầu:
- -Dạ không có gì, không có gì đâu mợ.
Nó càng phủ nhận tôi càng thấy có vấn đề.
- -Nói mợ nghe, có chuyện gì?
Nó cúi mặt, lí nhí:
- -Là mợ Hai, mợ ấy ăn chery phun vào mặt con, mợ ấy bảo con chỉ là bãi nước bọt bẩn thỉu.. Mợ ấy.. Mợ ấy..
- -chị ta làm sao?
- -mợ ấy mắng chửi con rất nhiều.. Huhu..
Mận nó ôm mặt khóc, thấy thương lắm, tôi thầm nghĩ mụ Tâm thật quá đáng, sao có thể cư xử như vậy, dù sao mụ ta cũng có bằng thạc sĩ cơ mà.. Nhưng mà khoan đã.. Bình thường con Mận cũng đâu có hiền, sao nó có thể nhường nhịn để mụ Tâm hà hiếp nhỉ, mà hiện tại thì anh Thịnh vẫn thương nó hơn, hay là có uẩn khúc gì, hay là chính con Mận mới là người nói dối.?
Nhớ lại lời chồng mình, tôi phải suy nghĩ lại, anh tiếp xúc với con Mận nhiều hơn tôi, nó như thế nào anh chắc hẳn nắm rõ, anh luôn nói con Mận không phải dạng vừa, nhưng sao trước mắt tôi nó đang bị thiệt thân thế này ta?
_____
Hôm nay là rằm tháng giêng, rằm lớn nên mẹ chồng tôi bảo tôi đi chùa với bà, đi cầu bình an may mắn, và cầu cho vợ chồng tôi sớm có tin vui. Nghĩ cũng lạ, chúng tôi đã không dùng biện pháp Pháp tránh thai nào nhưng đến giờ cũng chưa có dấu hiệu gì cả, chồng tôi thì bảo tôi cứ vô tư đi, nhưng tôi cũng hơi lo lắng một chút.
Đi về nhà cũng đã buổi chiều, vì tôi và mẹ còn đi phát quà cho con các em nhỏ và các cụ già neo đơn nữa, vui lắm, nhìn các em vui mà tôi cũng vui lây, toàn bộ số quà đều do mẹ chồng tôi đứng ra tổ chức, bà bảo rằng làm làm nhiều việc thiện để Đức lại cho bọn tôi hưởng, bà tốt như thế thảo nào ba chồng tôi yêu bà nhiều như vậy. Tôi cũng ước chồng tôi cũng tình cảm như ba chồng vậy, nhưng ao ước xong tôi lại thấy buồn cười, đến yêu tôi anh còn chưa nói, thì những mộng ước của tôi có phải là quá xa vời..
Có lẽ do cả ngày vận động nên tôi ngủ sớm, tầm 8 giờ là đã đi ngủ, đến khi giật mình thức dậy đã là 2 giờ sáng, muốn ngủ lại thì không ngủ được do cái bụng réo lên vì đói, thôi muốn ăn phải lăn vào bếp, tôi rón rén xuống giường vì sợ chồng tôi giật mình, tôi đi xuống bếp, định nấu tạm bát mì ăn qua cơn đói, ai ngờ có một giọng nói vang lên:
- -Nhi.. Làm gì vậy em?
Tôi giật mình làm con dao thái cà chua phạm vào tay, chảy máu..
- -Trời ạ.. Chị làm em giật cả mình.. Sao chị chưa ngủ.. Mà chị đi kiểu gì không có tiếng động gì hết vậy? Ghê quá đi.
- -Chị thấy hơi đói nên muốn ăn tạm gì đó. Em đang làm gì vậy?
- -Em nấu mì, chị ăn không em nấu luôn?
- -Cũng được, cho chị một bát…
- -Chị ngồi đó đi, em nấu cho..
Thấy tay không còn ra máu nữa tôi mới lấy thêm một gói mì xé ra tô, rồi lấy thêm cà chua, trứng thì đem rán nhẹ. Sau đó đậy vung đem ra bàn đợi cho mì nở, trong lúc chờ đợi, tôi đi rót hai ly nước lọc, lúc đem đến bàn đột nhiên bị mất điện, thứ duy nhất phát sáng là hai con mắt mụ Tâm, trong bóng đêm, nó sáng đỏ lên, đỏ như than, và nụ cười ma mị được cất lên trong màn đêm tối mịt….
Danh sách chương