Dịch: LTLT
Cửa sân thượng không có khóa chặt, dùng sức đẩy vẫn có thể đẩy ra được, nhưng phạm vi mở được cũng có hạn, sau khi mở ra được một khe hở thì bị dây xích dài kéo lại.
Gió từ trong khe hở không chút kiêng dè thổi qua.
Hứa Thịnh không có trả lời, Thiệu Trạm đã bước lên trước mấy bước, hắn vươn tay, đặt ở sau đầu Hứa Thịnh… chỉ là động tác lần này không nhẹ như thế, hắn giống như đã gỡ bỏ được phong ấn nào đó, cởi bỏ sự trói buộc của “học sinh xuất sắc”, cộng thêm đang hoán đổi trong cơ thể của Hứa Thịnh, chiếc áo thun trên người cũng bị gió thổi bay lên.
Bỗng nhiên, linh hồn bị sai chỗ, Hứa Thịnh dường như nhìn thấy người đang đứng trước mắt cậu chính là Thiệu Trạm – trùm trường Nam Bình hơn một năm trước đây.
Tay Thiệu Trạm hơi co lại, mạnh mẽ, không cho từ chối đặt tay lên đầu cậu, kéo lại gần mình.
Cái ôm này không giống cái ôm bình thường lắm.
Hứa Thịnh bị hắn đè không nhúc nhích được, bị sức mạnh của tay Thiệu Trạm cưỡng ép nhào vào trong lòng của hắn.
Hai người đứng rất sát nhau, mùi hương lạnh lẽo chỉ có trên người Thiệu Trạm theo gió thổi đến, sau đó sức lực đè ở sau đầu cậu hơi buông ra, tay Thiệu Trạm trượt xuống, cuối cùng đặt lên trên gáy cậu.
“…”
Lòng bàn tay hắn nóng hổi, lại đang ở chỗ không nhìn thấy, giác quan vô cùng nhạy cảm, Hứa Thịnh mở to mắt, cả người giống như có một luồng điện đi ngang qua.
Nếu như lúc này có người đi ngang qua, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng trước mắt làm cho sốc đến ngừng chân.
Cái ôm này có lẽ chỉ duy trì trong thời gian rất ngắn ngủi.
Cũng có lẽ đã trôi qua rất lâu.
Cách lớp vải mỏng manh, có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ trên người đối phương càng ngày càng cao, cùng lúc ấy hắn nghe thấy trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập bí ẩn, không thể kiểm soát.
Rõ ràng không có bất cứ thay đổi gì, cũng không nghe thấy tiếng sét, nhưng lúc này lại giống như bị ngừng lại vậy, kéo dài vô hàn trong thời gian và không gian song song.
Hứa Thịnh phát hiện, cậu với Thiệu Trạm thế này thật sự rất giống sau khi tan học, lén lút chạy lên cửa sân thượng làm chuyện xấu.
Cậu chửi một tiếng “đệt” trong bụng, hỏi: “Phải ôm bao lâu?”
Thiệu Trạm hỏi ngược lại: “Đổi về chưa?”
Hứa Thịnh nhìn Thiệu Trạm, trên người Thiệu Trạm vẫn là chiếc áo thun màu đen, rõ ràng là vẫn chưa.
“… Chưa.”
Vậy là không đổi về lại, còn phải ôm tiếp sao? Lòng tin của Hứa Thịnh đối với thầy bói đó bắt đầu dao động.
Có khi nào cậu bị lừa không?
Thầy bói có nói phải ôm bao lâu không? Hứa Thịnh nhớ lại.
Hình như không có nói.
Say khi thầy bói nói xong yêu cầu đổi về lại, có hỏi ông ta bất cứ vấn đề nào ông ta cũng chỉ lắc đầu, thần bí nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, tôi đã nói quá nhiều rồi, nhớ rõ, tâm thành thì sẽ linh.”
Năm chữ tâm thành thì sẽ linh này cũng quá mơ hồ rồi, rốt cuộc có ý gì?
Lúc này Hứa Thịnh mới nhớ ra, hình như câu nào của thầy bói cũng đều giả dối.
Nếu như là bình thường, Hứa Thịnh tuyệt đối không phải là người thiếu lý trí. Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, chỉ có thể nghĩ cách đặc biệt, đã có thể cùng đường nhảy tường vì kiểm tra tháng thì mấy trí vì thi bốn trường có sao đâu.
Hứa Thịnh không biết là muốn trốn hay là mang cảm xúc sắp thở không nổi, nhịp tim mất cân bằng đập điên cuồng, lúng túng tay chân, cậu hỏi thử: “Có phải tên Hồ bán tiên kia là lừa đảo không?”
Thiệu Trạm không có nói chuyện.
Hứa Thịnh hơi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện Thiệu Trạm vậy mà đang cười.
Hắn cười không rõ ràng, hầu kết hơi chuyển động, sau đó hắn buông tay nói: “Cậu rất dễ bị lừa.”
Hứa Thịnh: “…”
“Tôi cái gì cơ?” Hứa Thịnh hoàn toàn tỉnh táo lại, “Đệt, cậu chơi tôi à?”
Khi ở bán tiên cư, tuy Hứa Thịnh rất hăng máu nhưng Thiệu Trạm bình tĩnh hơn cậu rất nhiều.
Tuy đầu óc Hứa Thịnh không đủ dùng, nhưng IQ Thiệu Trạm cao thật sự, sơ hở rõ ràng như thế không thể không nghe ra được, đặc biệt là sau khi Hứa Thịnh tự bộc lộ, mấy phát biểu sau đó của thầy bói rõ ràng là đi theo lời của Hứa Thịnh.
Nhưng Thiệu Trạm lại không vạch trần, mặc cho cậu quậy, quậy từ đồ cách điện đến tiệm bói toán.
“Không chơi cậu.”
“Không chơi tôi vậy thì là gì?”
“Tính sổ.”
“…”
Thiệu Trạm nói tiếp: “Đã nói là tan học tính sổ với cậu.”
Tính sổ là một giải thích rất tiện lợi, tạm thời che giấu nhịp tim còn chưa bình tĩnh lại. Sau khi Hứa Thịnh quay về phòng nằm lên giường, mở gia diện chat với Khang Khải, trong giao diện dừng lại ở câu “mẹ nó mày mới có tình huống”.
Cậu nhìn dòng chữ đó mấy lần, muốn gửi tin gì đó, cuối cùng vẫn không gửi gì cả, quăng điện thoại qua một bên, nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, ở bên kia.
Cách một lối đi nhỏ rộng chừng hai ba bước chân, Thiệu Trạm ở căn phòng đối diện đang nhìn mấy tờ đề thi mới phát trên bàn, chần chưa chưa đặt bút xuống.
Hắn cầm bút, nhìn đề đọc đi đọc lại mấy lần, nhưng hắn từ trước đến nay có lực tự chủ mạnh mẽ vừa bắt đầu giải đề là không quan tâm chuyện gì hết lại bất ngờ không đọc vào được chữ nào.
Hắn dứt khoát đặt bút xuống, đúng lúc điện thoại vang lên một tiếng.
Bạn có tin nhắn mới.
Trong nhóm chat Nam Bình lập tức nhảy lên mấy chục tin nhắn.
– Hôm nay tui mới đi ngang qua trường chúng ta, chậc, trường xây lại rồi.
– Tui biết nè, làm rất ra dáng đó, đm.
– Camera cũng sửa lại rồi, không biết bây giờ trèo tường có còn tiện lợi giống như chúng ta lúc trước không.
…
Đều là đám bạn trước đây quen biết, lúc thi cấp 3 còn hơn một trăm ngày, Thiệu Trạm bắt đầu cặm cụi học bài, sau khi tốt nghiệp mọi người đi học những trường khác nhau.
Đám bạn này đa số đi học nghề, rủ nhau đi học sửa xe ô tô.
Thiệu Trạm rất ít khi xuất hiện trong nhóm chat, không nói ra được là đang trốn hay là có suy nghĩ khác, việc học ở Lục trung Lâm Giang cũng bận thật sự.
Nhưng bây giờ đối diện lại với nhóm chat này lại cảm thấy hoàn toàn khác với trước đây, có thể là bí mật che giấu bị phát hiện, mình trước đây…. đã bị người khác vuốt phẳng lại dễ như trở bàn tay.
Cộng thêm bây giờ Thiệu Trạm thật sự muốn tìm người để nói chuyện.
Hắn khẽ nhúc nhích ngón tay, gửi vào nhóm: Vậy sao?
Thiệu Trạm vừa xuất hiện, tin nhắn trong nhóm càng nhảy nhanh hơn.
Anh đại dù có rửa tay gác kiếm không làm nhưng vẫn là anh đại của bọn họ!
Năm đó Thiệu Trạm ở Nam Bình dữ dội cỡ nào, đừng nói một tên Dương Thế Uy, dù là mười tên cũng không thể rung chuyển vị trí trùm trường của hắn, chưa nói đến hắn làm việc còn đỉnh hơn trùm trường bình thường nhiều, nói dừng là dừng ngay.
Người trong nhóm chat vẫn còn nhớ lúc Thiệu Trạm vừa mới bắt đầu học hành, còn có mấy người lớp khác không có mắt đến gây sự với hắn.
Lúc đó Thiệu Trạm không thèm ngước mắt, một tay đè lên bài thi không động đậy, không nhanh không chậm điền đáp án vào, một tay khác đè tên kia lên trên bàn học: “Không rảnh giỡn với mày, cút.”
Nhóm chat điên cuồng spam tin nhắn, cuối cùng có người không kìm nén được lòng hóng hớt.
– Anh Trạm lâu rồi không xuất hiện, vứt bỏ tụi tui để yêu đương sao?
Năm đó Thiệu Trạm bỗng nhiên bắt đầu học hành, hơn một trăm ngày sau thi được hạng nhất, đậu thẳng vào trường trọng điểm. Chuyện này không khác một tiếng sét ở Nam Bình, tỉ lệ nhập học năm sau của Nam Bình cao lên không ít, suy đoán về việc rốt cuộc vì sao Thiệu Trạm bỗng nhiên nỗ lực cũng nhiều lên.
Trong các kiểu suy đoán, suy đoán được truyền rộng rãi nhất là có liên quan đến “yêu sớm”: “Nghe nói Thiệu Trạm vì yêu sớm, nếu không thì sao lại bỗng dưng muốn thi vào Lục trung Lâm Giang, chắc hắn là người cậu ta thích học ở trường đó.”
Còn có không ít người đến hỏi anh em của Thiệu Trạm, nhưng mà đám anh em trước đó của Thiệu Trạm cũng rất bàng hoàng: “Chắc vậy đó. Tụi tui cũng không rõ, đm, mấy người đoán vậy nghe cũng rất giống đó nha.”
Rốt cuộc vì sao Thiệu Trạm học đã trở thành câu hỏi chưa có lời giải ở Nam Bình.
Thiệu Trạm đáp: Không phải.
Sau khi Thiệu Trạm gửi “không phải” đi, trong nhóm có người nói: Xem đi, tui nói rồi mà, mẹ nó đều nói nhảm, anh Trạm của tụi tui là ai chứ? Là người sẽ bị chuyện tình yêu nam nữ cản trở cậu ấy hành tẩu giang hồ sao? Còn yêu đương nữa, nhảm nhí!
Nhưng mà sau khi người này gửi xong, mở to mắt nhìn giao diện chat, anh Trạm của cậu ta lại gửi thêm một tin: Nhưng mà có người mình thích rồi.
–???
Hắn cũng không phải vì ai đó mà đến, nhưng thật sự đã gặp được người nào đó.
Vì sao lúc ở cửa sân thượng lại buông Hứa Thịnh ra nhanh như vậy?
Bởi vì nhịp tim thật sự đập quá nhanh.
Nhanh đến mức không che giấu được.
Phát hiện tâm ý của người khác rất dễ, nhưng khi bản thân là người trong cuộc, có đôi khi chuyện này không dễ dàng như vậy.
Thiệu Trạm đặt điện thoại xuống.
Đúng lúc ký túc xá tắt đèn, hắn ngồi một hồi mới đưa tay bật đèn bàn.
Hứa Thịnh trở mình trên giường, một lúc lâu vẫn chưa ngủ, nhắm mắt lại, trước mắt đều là hình cảnh cậu với Thiệu Trạm ôm nhau trên sân thượng, cậu bèn “đệt” một tiếng, mở mắt ra lại.
Nhưng có đôi khi nguyên nhân khó nhằn cũng không phải không thể nhận ra.
Rất nhiều người cho rằng sự yêu thích của tuổi trẻ là một chuyện liều lĩnh, nhưng trước khi tất cả mọi chuyện bắt đầu, là sự kiềm chế vô cùng cẩn thận, là không biết làm sao và sự bất lực điên cuồng xông đến.
Hứa Thịnh suýt nữa mất ngủ, sau khi ép buộc mình không nghĩ đến sân thượng lại nhớ đến mấy trăm tệ cậu bị tên thầy bói lừa gạt, lập tức không ngủ được.
Cậu bất đắc dĩ, đành phải quơ lấy điện thoại ở trên đầu giường, muốn tìm Trương Phong đánh mấy ván game.
Vậy mà tin nhắn của Trương Phong lại đến trước.
Hơn nửa đêm, Trương Phong hăng hái đang hóng hớt ngay tại chỗ: Đm, đại ca, mày xem tieba chưa?
Bây giờ Hứa Thịnh nhìn thấy hai chữ tieba thì lập tức sợ hãi, không khỏi nhớ đến đôi mắt giống như hoa đài, nổi da gà khắp người.
S:?
Trương Phong: Mày đi xem đi, tieba nổ tung rồi, người của Anh Hoa đến trường chúng ta khiêu chiến, chỉ đích danh khiêu chiến học thần, đậu má, kiêu ngạo quá rồi.
S:??
Trương Phong nhớ ra bình thường Hứa Thịnh chưa từng quan tâm chuyện liên quan đến việc học, cho nên cũng không chắc biết chuyện thi đấu bốn trường, thế là định nhiệt tình phổ cập cho cậu: Có thể mày không biết, là thế này, trường chúng ta hằng năm đều sẽ cùng ba trường khác tổ chức hoạt động thi đua, mấy năm trước giành quán quân đều là trường Anh Hoa.
Hai dấu chấm hỏi của Hứa Thịnh hoàn toàn là hướng về “Anh Hoa”, ý của cậu là người của Anh Hoa chạy đến đây làm gì?
Cậu đương nhiên biết thi đấu bốn trường là gì, không cần Trương Phong phổ cập, dù sao thi đấu bốn trường năm nay rất có thể cậu lên thi đấu! Cậu – là tuyển thủ có 50% tỉ lệ ra sân thi đấu, có thể không biết sao?
S: Tao biết, lướt qua đi.
S: Người của Anh Hoa chạy đến đây làm… Thôi bỏ đi, mày gửi link cho tao.
Trương Phong nhanh chóng gửi một đường link.
Tên của bài viết thật sự lỗ mãng, tên là thư khiêu chiến.
Nội dung của bài viết đại khái như sau: Thiệu Trạm, năm ngoái coi như cậu may mắn. Năm nay, thi đấu bốn trường tôi sẽ không thua nữa. Cậu chờ đó. Quán quân thuộc về Anh Hoa, thuộc về tôi.
Đằng sau là một dòng ký tên.
Đi không đổi họ ngồi không đổi tên, nói được làm được Đoàn Diệu Thắng.
Hứa Thịnh: “…”
Như Trương Phong nói, tên này thật sự kiêu ngạo vô cùng.
Bài viết đăng chưa đến ba tiếng đồng hồ, học sinh dự thi ở các khối của Lục trung Lâm Giang đã sôi nổi đến xem.
Lầu 2: Chủ thớt là ai vậy?
Lầu 3: Ở đâu ra đây, tự diễn cái gì thế hả?
Lầu 4: Không biết, năm ngoái học thần thắng quá nhanh, những thí sinh tham dự cuộc thi của ba trường còn lại tui chưa kịp nhìn hết thì cuộc thi kết thúc rồi.
Lầu 5: Chủ thớt cứng thật, nhưng mà tui thích.
…
Trong đó còn có một người trung lập.
Lầu 89: Người họ Đoàn này tui từng nghe thấy, thật sự lợi hại. Nghe bạn học tui nói năm ngoái hình như phát huy thất thường mới thua. Cậu ta là thủ khoa khối 10 của Anh Hoa, giống học thần, chưa bao giờ bị tụt hạng… Không đúng, học thần chúng ta từng vì yêu mà xếp áp chót rồi.
Cửa sân thượng không có khóa chặt, dùng sức đẩy vẫn có thể đẩy ra được, nhưng phạm vi mở được cũng có hạn, sau khi mở ra được một khe hở thì bị dây xích dài kéo lại.
Gió từ trong khe hở không chút kiêng dè thổi qua.
Hứa Thịnh không có trả lời, Thiệu Trạm đã bước lên trước mấy bước, hắn vươn tay, đặt ở sau đầu Hứa Thịnh… chỉ là động tác lần này không nhẹ như thế, hắn giống như đã gỡ bỏ được phong ấn nào đó, cởi bỏ sự trói buộc của “học sinh xuất sắc”, cộng thêm đang hoán đổi trong cơ thể của Hứa Thịnh, chiếc áo thun trên người cũng bị gió thổi bay lên.
Bỗng nhiên, linh hồn bị sai chỗ, Hứa Thịnh dường như nhìn thấy người đang đứng trước mắt cậu chính là Thiệu Trạm – trùm trường Nam Bình hơn một năm trước đây.
Tay Thiệu Trạm hơi co lại, mạnh mẽ, không cho từ chối đặt tay lên đầu cậu, kéo lại gần mình.
Cái ôm này không giống cái ôm bình thường lắm.
Hứa Thịnh bị hắn đè không nhúc nhích được, bị sức mạnh của tay Thiệu Trạm cưỡng ép nhào vào trong lòng của hắn.
Hai người đứng rất sát nhau, mùi hương lạnh lẽo chỉ có trên người Thiệu Trạm theo gió thổi đến, sau đó sức lực đè ở sau đầu cậu hơi buông ra, tay Thiệu Trạm trượt xuống, cuối cùng đặt lên trên gáy cậu.
“…”
Lòng bàn tay hắn nóng hổi, lại đang ở chỗ không nhìn thấy, giác quan vô cùng nhạy cảm, Hứa Thịnh mở to mắt, cả người giống như có một luồng điện đi ngang qua.
Nếu như lúc này có người đi ngang qua, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng trước mắt làm cho sốc đến ngừng chân.
Cái ôm này có lẽ chỉ duy trì trong thời gian rất ngắn ngủi.
Cũng có lẽ đã trôi qua rất lâu.
Cách lớp vải mỏng manh, có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ trên người đối phương càng ngày càng cao, cùng lúc ấy hắn nghe thấy trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập bí ẩn, không thể kiểm soát.
Rõ ràng không có bất cứ thay đổi gì, cũng không nghe thấy tiếng sét, nhưng lúc này lại giống như bị ngừng lại vậy, kéo dài vô hàn trong thời gian và không gian song song.
Hứa Thịnh phát hiện, cậu với Thiệu Trạm thế này thật sự rất giống sau khi tan học, lén lút chạy lên cửa sân thượng làm chuyện xấu.
Cậu chửi một tiếng “đệt” trong bụng, hỏi: “Phải ôm bao lâu?”
Thiệu Trạm hỏi ngược lại: “Đổi về chưa?”
Hứa Thịnh nhìn Thiệu Trạm, trên người Thiệu Trạm vẫn là chiếc áo thun màu đen, rõ ràng là vẫn chưa.
“… Chưa.”
Vậy là không đổi về lại, còn phải ôm tiếp sao? Lòng tin của Hứa Thịnh đối với thầy bói đó bắt đầu dao động.
Có khi nào cậu bị lừa không?
Thầy bói có nói phải ôm bao lâu không? Hứa Thịnh nhớ lại.
Hình như không có nói.
Say khi thầy bói nói xong yêu cầu đổi về lại, có hỏi ông ta bất cứ vấn đề nào ông ta cũng chỉ lắc đầu, thần bí nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, tôi đã nói quá nhiều rồi, nhớ rõ, tâm thành thì sẽ linh.”
Năm chữ tâm thành thì sẽ linh này cũng quá mơ hồ rồi, rốt cuộc có ý gì?
Lúc này Hứa Thịnh mới nhớ ra, hình như câu nào của thầy bói cũng đều giả dối.
Nếu như là bình thường, Hứa Thịnh tuyệt đối không phải là người thiếu lý trí. Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, chỉ có thể nghĩ cách đặc biệt, đã có thể cùng đường nhảy tường vì kiểm tra tháng thì mấy trí vì thi bốn trường có sao đâu.
Hứa Thịnh không biết là muốn trốn hay là mang cảm xúc sắp thở không nổi, nhịp tim mất cân bằng đập điên cuồng, lúng túng tay chân, cậu hỏi thử: “Có phải tên Hồ bán tiên kia là lừa đảo không?”
Thiệu Trạm không có nói chuyện.
Hứa Thịnh hơi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện Thiệu Trạm vậy mà đang cười.
Hắn cười không rõ ràng, hầu kết hơi chuyển động, sau đó hắn buông tay nói: “Cậu rất dễ bị lừa.”
Hứa Thịnh: “…”
“Tôi cái gì cơ?” Hứa Thịnh hoàn toàn tỉnh táo lại, “Đệt, cậu chơi tôi à?”
Khi ở bán tiên cư, tuy Hứa Thịnh rất hăng máu nhưng Thiệu Trạm bình tĩnh hơn cậu rất nhiều.
Tuy đầu óc Hứa Thịnh không đủ dùng, nhưng IQ Thiệu Trạm cao thật sự, sơ hở rõ ràng như thế không thể không nghe ra được, đặc biệt là sau khi Hứa Thịnh tự bộc lộ, mấy phát biểu sau đó của thầy bói rõ ràng là đi theo lời của Hứa Thịnh.
Nhưng Thiệu Trạm lại không vạch trần, mặc cho cậu quậy, quậy từ đồ cách điện đến tiệm bói toán.
“Không chơi cậu.”
“Không chơi tôi vậy thì là gì?”
“Tính sổ.”
“…”
Thiệu Trạm nói tiếp: “Đã nói là tan học tính sổ với cậu.”
Tính sổ là một giải thích rất tiện lợi, tạm thời che giấu nhịp tim còn chưa bình tĩnh lại. Sau khi Hứa Thịnh quay về phòng nằm lên giường, mở gia diện chat với Khang Khải, trong giao diện dừng lại ở câu “mẹ nó mày mới có tình huống”.
Cậu nhìn dòng chữ đó mấy lần, muốn gửi tin gì đó, cuối cùng vẫn không gửi gì cả, quăng điện thoại qua một bên, nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, ở bên kia.
Cách một lối đi nhỏ rộng chừng hai ba bước chân, Thiệu Trạm ở căn phòng đối diện đang nhìn mấy tờ đề thi mới phát trên bàn, chần chưa chưa đặt bút xuống.
Hắn cầm bút, nhìn đề đọc đi đọc lại mấy lần, nhưng hắn từ trước đến nay có lực tự chủ mạnh mẽ vừa bắt đầu giải đề là không quan tâm chuyện gì hết lại bất ngờ không đọc vào được chữ nào.
Hắn dứt khoát đặt bút xuống, đúng lúc điện thoại vang lên một tiếng.
Bạn có tin nhắn mới.
Trong nhóm chat Nam Bình lập tức nhảy lên mấy chục tin nhắn.
– Hôm nay tui mới đi ngang qua trường chúng ta, chậc, trường xây lại rồi.
– Tui biết nè, làm rất ra dáng đó, đm.
– Camera cũng sửa lại rồi, không biết bây giờ trèo tường có còn tiện lợi giống như chúng ta lúc trước không.
…
Đều là đám bạn trước đây quen biết, lúc thi cấp 3 còn hơn một trăm ngày, Thiệu Trạm bắt đầu cặm cụi học bài, sau khi tốt nghiệp mọi người đi học những trường khác nhau.
Đám bạn này đa số đi học nghề, rủ nhau đi học sửa xe ô tô.
Thiệu Trạm rất ít khi xuất hiện trong nhóm chat, không nói ra được là đang trốn hay là có suy nghĩ khác, việc học ở Lục trung Lâm Giang cũng bận thật sự.
Nhưng bây giờ đối diện lại với nhóm chat này lại cảm thấy hoàn toàn khác với trước đây, có thể là bí mật che giấu bị phát hiện, mình trước đây…. đã bị người khác vuốt phẳng lại dễ như trở bàn tay.
Cộng thêm bây giờ Thiệu Trạm thật sự muốn tìm người để nói chuyện.
Hắn khẽ nhúc nhích ngón tay, gửi vào nhóm: Vậy sao?
Thiệu Trạm vừa xuất hiện, tin nhắn trong nhóm càng nhảy nhanh hơn.
Anh đại dù có rửa tay gác kiếm không làm nhưng vẫn là anh đại của bọn họ!
Năm đó Thiệu Trạm ở Nam Bình dữ dội cỡ nào, đừng nói một tên Dương Thế Uy, dù là mười tên cũng không thể rung chuyển vị trí trùm trường của hắn, chưa nói đến hắn làm việc còn đỉnh hơn trùm trường bình thường nhiều, nói dừng là dừng ngay.
Người trong nhóm chat vẫn còn nhớ lúc Thiệu Trạm vừa mới bắt đầu học hành, còn có mấy người lớp khác không có mắt đến gây sự với hắn.
Lúc đó Thiệu Trạm không thèm ngước mắt, một tay đè lên bài thi không động đậy, không nhanh không chậm điền đáp án vào, một tay khác đè tên kia lên trên bàn học: “Không rảnh giỡn với mày, cút.”
Nhóm chat điên cuồng spam tin nhắn, cuối cùng có người không kìm nén được lòng hóng hớt.
– Anh Trạm lâu rồi không xuất hiện, vứt bỏ tụi tui để yêu đương sao?
Năm đó Thiệu Trạm bỗng nhiên bắt đầu học hành, hơn một trăm ngày sau thi được hạng nhất, đậu thẳng vào trường trọng điểm. Chuyện này không khác một tiếng sét ở Nam Bình, tỉ lệ nhập học năm sau của Nam Bình cao lên không ít, suy đoán về việc rốt cuộc vì sao Thiệu Trạm bỗng nhiên nỗ lực cũng nhiều lên.
Trong các kiểu suy đoán, suy đoán được truyền rộng rãi nhất là có liên quan đến “yêu sớm”: “Nghe nói Thiệu Trạm vì yêu sớm, nếu không thì sao lại bỗng dưng muốn thi vào Lục trung Lâm Giang, chắc hắn là người cậu ta thích học ở trường đó.”
Còn có không ít người đến hỏi anh em của Thiệu Trạm, nhưng mà đám anh em trước đó của Thiệu Trạm cũng rất bàng hoàng: “Chắc vậy đó. Tụi tui cũng không rõ, đm, mấy người đoán vậy nghe cũng rất giống đó nha.”
Rốt cuộc vì sao Thiệu Trạm học đã trở thành câu hỏi chưa có lời giải ở Nam Bình.
Thiệu Trạm đáp: Không phải.
Sau khi Thiệu Trạm gửi “không phải” đi, trong nhóm có người nói: Xem đi, tui nói rồi mà, mẹ nó đều nói nhảm, anh Trạm của tụi tui là ai chứ? Là người sẽ bị chuyện tình yêu nam nữ cản trở cậu ấy hành tẩu giang hồ sao? Còn yêu đương nữa, nhảm nhí!
Nhưng mà sau khi người này gửi xong, mở to mắt nhìn giao diện chat, anh Trạm của cậu ta lại gửi thêm một tin: Nhưng mà có người mình thích rồi.
–???
Hắn cũng không phải vì ai đó mà đến, nhưng thật sự đã gặp được người nào đó.
Vì sao lúc ở cửa sân thượng lại buông Hứa Thịnh ra nhanh như vậy?
Bởi vì nhịp tim thật sự đập quá nhanh.
Nhanh đến mức không che giấu được.
Phát hiện tâm ý của người khác rất dễ, nhưng khi bản thân là người trong cuộc, có đôi khi chuyện này không dễ dàng như vậy.
Thiệu Trạm đặt điện thoại xuống.
Đúng lúc ký túc xá tắt đèn, hắn ngồi một hồi mới đưa tay bật đèn bàn.
Hứa Thịnh trở mình trên giường, một lúc lâu vẫn chưa ngủ, nhắm mắt lại, trước mắt đều là hình cảnh cậu với Thiệu Trạm ôm nhau trên sân thượng, cậu bèn “đệt” một tiếng, mở mắt ra lại.
Nhưng có đôi khi nguyên nhân khó nhằn cũng không phải không thể nhận ra.
Rất nhiều người cho rằng sự yêu thích của tuổi trẻ là một chuyện liều lĩnh, nhưng trước khi tất cả mọi chuyện bắt đầu, là sự kiềm chế vô cùng cẩn thận, là không biết làm sao và sự bất lực điên cuồng xông đến.
Hứa Thịnh suýt nữa mất ngủ, sau khi ép buộc mình không nghĩ đến sân thượng lại nhớ đến mấy trăm tệ cậu bị tên thầy bói lừa gạt, lập tức không ngủ được.
Cậu bất đắc dĩ, đành phải quơ lấy điện thoại ở trên đầu giường, muốn tìm Trương Phong đánh mấy ván game.
Vậy mà tin nhắn của Trương Phong lại đến trước.
Hơn nửa đêm, Trương Phong hăng hái đang hóng hớt ngay tại chỗ: Đm, đại ca, mày xem tieba chưa?
Bây giờ Hứa Thịnh nhìn thấy hai chữ tieba thì lập tức sợ hãi, không khỏi nhớ đến đôi mắt giống như hoa đài, nổi da gà khắp người.
S:?
Trương Phong: Mày đi xem đi, tieba nổ tung rồi, người của Anh Hoa đến trường chúng ta khiêu chiến, chỉ đích danh khiêu chiến học thần, đậu má, kiêu ngạo quá rồi.
S:??
Trương Phong nhớ ra bình thường Hứa Thịnh chưa từng quan tâm chuyện liên quan đến việc học, cho nên cũng không chắc biết chuyện thi đấu bốn trường, thế là định nhiệt tình phổ cập cho cậu: Có thể mày không biết, là thế này, trường chúng ta hằng năm đều sẽ cùng ba trường khác tổ chức hoạt động thi đua, mấy năm trước giành quán quân đều là trường Anh Hoa.
Hai dấu chấm hỏi của Hứa Thịnh hoàn toàn là hướng về “Anh Hoa”, ý của cậu là người của Anh Hoa chạy đến đây làm gì?
Cậu đương nhiên biết thi đấu bốn trường là gì, không cần Trương Phong phổ cập, dù sao thi đấu bốn trường năm nay rất có thể cậu lên thi đấu! Cậu – là tuyển thủ có 50% tỉ lệ ra sân thi đấu, có thể không biết sao?
S: Tao biết, lướt qua đi.
S: Người của Anh Hoa chạy đến đây làm… Thôi bỏ đi, mày gửi link cho tao.
Trương Phong nhanh chóng gửi một đường link.
Tên của bài viết thật sự lỗ mãng, tên là thư khiêu chiến.
Nội dung của bài viết đại khái như sau: Thiệu Trạm, năm ngoái coi như cậu may mắn. Năm nay, thi đấu bốn trường tôi sẽ không thua nữa. Cậu chờ đó. Quán quân thuộc về Anh Hoa, thuộc về tôi.
Đằng sau là một dòng ký tên.
Đi không đổi họ ngồi không đổi tên, nói được làm được Đoàn Diệu Thắng.
Hứa Thịnh: “…”
Như Trương Phong nói, tên này thật sự kiêu ngạo vô cùng.
Bài viết đăng chưa đến ba tiếng đồng hồ, học sinh dự thi ở các khối của Lục trung Lâm Giang đã sôi nổi đến xem.
Lầu 2: Chủ thớt là ai vậy?
Lầu 3: Ở đâu ra đây, tự diễn cái gì thế hả?
Lầu 4: Không biết, năm ngoái học thần thắng quá nhanh, những thí sinh tham dự cuộc thi của ba trường còn lại tui chưa kịp nhìn hết thì cuộc thi kết thúc rồi.
Lầu 5: Chủ thớt cứng thật, nhưng mà tui thích.
…
Trong đó còn có một người trung lập.
Lầu 89: Người họ Đoàn này tui từng nghe thấy, thật sự lợi hại. Nghe bạn học tui nói năm ngoái hình như phát huy thất thường mới thua. Cậu ta là thủ khoa khối 10 của Anh Hoa, giống học thần, chưa bao giờ bị tụt hạng… Không đúng, học thần chúng ta từng vì yêu mà xếp áp chót rồi.
Danh sách chương