Dịch: LTLT
Bên ngoài phòng học trời đã dần tối đi không ít, Hứa Thịnh chơi điện thoại một hồi, nhìn Thiệu Trạm làm xong bài của hắn lại đổi sang tay trái, đối chiếu câu trả lời đúng viết bậy một hồi, định giúp cậu làm đề thi thử này.
“Này.” Thiệu Trạm nghiêng đầu nhìn cậu, bút mực màu đen xoay một vòng giữa ngón tay thon dài, “Bạn học có năng khiếu thi đấu, muốn đúng mấy câu?”
Lúc Thiệu Trạm nói “này”, giọng nói vừa thấp vừa lạnh lùng.
Hứa Thịnh đã nằm sấp xuống bàn, điện thoại dính vào mặt, vừa mới đeo tai nghe chuẩn bị mở nhạc.
Bạn học bàn trên không dám quay đầu lại, vì thế lúc này không chú ý được hình ảnh bọn họ bên này phá vỡ tam quan cỡ nào: Trong tay anh đại đè hai đề thi thử, đang chuẩn bị giải, học thần thì lại dáng vẻ nhàn hạ “bổn đại gia muốn phân rõ giới hạn với đám học sinh dự thi mấy cậu”, đã vậy còn định nhắm mắt lại ngủ.
Hứa Thịnh không chút khách sáo, cân nhắc mấy giây nói: “Vậy thì tùy tiện đúng hai câu hỏi mà thể hiện rõ ràng năng khiếu của tôi đi.”
Cây bút xoay trong tay Thiệu Trạm ngừng lại, hắn cầm lại bút: “Biết rồi.”
Trước khi ngủ, Hứa Thịnh nói thầm trong lòng.
Mẹ nó, có hơi sướng.
Thân là học sinh ngu, ai mà không từng mơ mộng có người làm bài tập giùm, không cần nhúc nhích thì bài tập đã tự động làm xong rồi.
Đặc biệt người giúp đỡ còn là hạng nhất toàn trường.
Công cụ hack bản người mà.
Công cụ hack bản người – Thiệu Trạm có tốc độ làm rất nhanh, lại dựa theo mà viết, cân nhắc thực lực trình độ của Hứa Thịnh, đúng hai câu kia rồi cũng không cho cậu đúng hết nữa, sau khi điền xong cái khung thì để cậu sai mấy câu ở chính giữa.
Học sinh dự thi không dám quay đầu lại, nhưng thảo luận không ít.
Trong nhóm học sinh dự thi.
[Nặc danh A]: Lớp tụi tui có người gặp học thần với anh đại ở trong văn phòng.
[Nặc danh B]: Nói cái gì? Bây giờ tôi chỉ muốn biết vì sao anh đại đến phòng họp của chúng ta.
[Nặc danh C]: Nghe nói anh đại đăng ký tham gia giải đấu bốn trường.
Nhóm nặc danh im lặng tập thể.
Tròn ba phút sau mới bắt đầu spam dấu chấm than và dấu chấm hỏi.
Sau khi đề bồi dưỡng cho cuộc thi được nộp lên, nghe nói dưới sự đề cử của học sinh Thiệu Trạm, Hứa Thịnh đã tham gia vào đội ngũ thi đấu, Cố Diêm Vương cầm tờ bài thi này vô cùng cẩn thận: “…”
Học sinh đã trở về ký túc xá rồi.
Trong phòng họp chỉ còn lại ông và Mạnh Quốc Vĩ với cả Chu Viễn không kiềm chế được cũng đến để xem bài thi.
Chu Viễn nhìn thử, kinh khủng rồi, lập tức tìm thấy manh mối Thiệu Trạm cố ý để lại: “Tuy không được mấy câu đúng, nhưng câu hình học không gian này em ấy lại có thể tìm ra được đường phụ trợ!”
“Đâu chỉ vậy.” Cố Diêm Vương nói, “Câu này giải sai rồi, nhưng thầy xem cách giải câu này của em ấy.”
Nói xong, bọn họ đều im lặng.
Nếu như nói, trước khi đồng ý cho Hứa Thịnh tham gia thi đấu bọn họ còn hơi băn khoăn thì bài thi trước mặt đã chứng minh được tất cả.
Mạnh Quốc Vĩ nói: “Xem ra, Hứa Thịnh thật sự có năng khiếu, bình thường chỉ là em ấy không học, nếu học thì cũng được đó.”
Thí sinh có năng khiếu mới thăng cấp thi đấu – Hứa Thịnh lúc này đang nằm trong phòng chơi game.
Lúc Trương Phong chơi game thì mở mic luôn, Hứa Thịnh không thể mở, chỉ có thể gõ chữ trả lời.
“Lùm cây đối diện có một tên, đại ca, bắn nó!”
Hứa Thịnh điều khiển nhân vật, sau đó lời ít ý nhiều gõ trong kênh đồng đội: Chết rồi.
Trương Phong: “Vì sao mày không mở mic? Điện thoại mày vẫn chưa sửa xong sao?”
S: Chưa
Trương Phong vừa chơi game vừa không quên hóng hớt: “Vậy tao có thể hỏi mày một chuyện không? Mày sắp tham gia thi đấu giải bốn trường rồi? Mày nghiêm túc hả?”
Hứa Thịnh trả lời lại bằng một chuỗi dấu chấm lửng.
Trương Phong: “Bọn họ đều nói mày vì học thần mới tham gia, thật sao?”
Tin tức có thể truyền nhanh như thế, Hứa Thịnh đúng là không ngờ tới.
Cậu càng không ngờ rằng, bài viết mới trong tieba của Lục trung Lâm Giang lại từ từ bay lên: Chỉ cần cậu đến gần tôi một bước thì đoạn đường còn lại tôi sẽ bước về phía cậu.
Nội dung cụ thể như sau:
Chuyện gì thế này, trước có chuyện học bá vì yêu mà thi hạng áp chót, giờ lại có chuyện anh đại vì yêu mà tham gia thi đấu? Mấy năm nay, mấy anh đẹp trai làm trò mờ ám đều khiêu chiến bản thân như thế sao?
Đây là tình cảm gì, là tình cảm gì?
…
Vừa vặn một ván game sắp kết thúc.
Vì Thiệu Trạm mà tham gia? Nghĩ kỹ thì cũng không sai.
Mấy giây trước khi kết thúc, Hứa Thịnh trả lời Trương Phong: Có thể hiểu như vậy.
Trương Phong không kịp phản ứng, game kết thúc, trực tiếp quay lại phòng khách, đã không còn thời gian mở mic nói chuyện.
Hứa Thịnh thoát khỏi game, lại nghĩ đến Thiệu Trạm.
Tuy Thiệu Trạm có thể giúp cậu làm bài thi thử với bài tập thường ngày, nhưng cậu cũng không thể mặt dày mày dạn cái gì cũng vứt cho hắn làm. Với lại Thiệu Trạm phải nghiêm túc chuẩn bị thi đấu, mỗi tối không biết phải làm đến mấy giờ… Hứa Thịnh làm lơ đống tin nhắn mà Trương Phong gửi đến, không kiềm chế được ấn vào ảnh đại diện của Thiệu Trạm.
– Mở cửa.
Hứa Thịnh ngồi xổm trước cửa phòng của Thiệu Trạm, sau khi gửi hai chữ này đi, có một khoảnh khắc nghi ngờ có phải mình bị điên không?
Hứa Thịnh cậu vậy mà còn có lúc tự mình tìm bài tập làm cho mình?
Phòng của Thiệu Trạm không có bất cứ thay đổi gì so với lần trước cậu đến, hắn mở cửa, nhìn thấy Hứa Thịnh ngồi xổm trước cửa phòng mình giống như một con thú cưng cỡ bự nào đó: “Sao thế?”
Trong tay Hứa Thịnh ngoại trừ đang cầm điện thoại còn cầm một cây viết, cậu đứng dậy nói: “Rảnh rỗi không có gì làm, đến phòng cậu dạo.”
Hứa Thịnh không thể xuống nước nói mình đến đây làm bài tập, học sinh ngu có gánh nặng, học sinh ngu cũng có tôn nghiêm.
Còn Thiệu Trạm thì nhìn cậu, chủ động cho cậu bậc thang bước xuống: “Nếu đã đến rồi thì cậu làm xong đống bài tập của cậu rồi đi.”
Hứa Thịnh nhường ghế cho Thiệu Trạm, cậu ngồi ở bên giường, vừa vặn ở bên hông bàn học, nhưng mà cậu không thành thật, cậu rút một quyển sách ở trên bàn Thiệu Trạm lót trên đầu gối, sau đó đè xuống viết.
Hứa Thịnh cắn nắp bút, mơ hồ không rõ hỏi: “Bài tập môn Toán làm chỗ nào? 48, bài này lão Chu giảng chưa?”
Đây là lần đều tiên Hứa Thịnh tự giác như thế.
Tuy rằng không nghe giảng nhưng cũng biết lật sách xem ví dụ.
Thiệu Trạm: “Giảng rồi.”
Hứa Thịnh: “Vậy là có thể tôi không chú ý.”
“Có khi nào cậu chú ý chứ.” Thiệu Trạm nhìn cậu tìm không thấy câu hỏi, hắn đang nói thì vươn tay lật quyển sách cậu đang cầm trong tay ra sau mấy trang, “Không biết thì hỏi tôi.”
Hứa Thịnh ở bên phòng Thiệu Trạm cho đến khi tắt đèn, bài tập về nhà không khó làm lắm, kiến thức rõ ràng, xem xong ví dụ mà vẫn chưa hiểu thì Thiệu Trạm giảng hai ba câu đã có thể hiểu, cuối cùng Hứa Thịnh thế mà làm hết bài tập Chu Viễn đã cho.
Cậu làm xong bài cuối cùng, ngước mắt nhìn Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm giải được một nửa đề ôn thi, đang tính toán trên tờ giấy nháp.
Hứa Thịnh cũng không nói rõ được, cậu đến đây tìm bài tập hay là tìm người.
Hoặc là tìm cả hai.
Hứa Thịnh cúi đầu, đối diện với ánh sáng đèn bàn nhìn bài tập hôm nay làm, bỗng nhiên lại phát hiện một sự thật: Dường như cậu… không có bài xích với môn văn hóa đến như thế.
Hơn một tuần sau đó, dường như mỗi ngày Hứa thịnh đều ở phòng của Thiệu Trạm làm bài tập, có đôi khi Thiệu Trạm còn sẽ giảng cho cậu nghe các cách giải đề thường dùng trong đề thi thi đấu.
Đây là lần thứ hai Hứa Thịnh được Thiệu Trạm dạy kèm, độ tiếp nhận so với lần trước cao lên không ít.
Thật ra, lần học kèm địa ngục trước khi kiểm tra tháng có hiệu quả nhiều hơn so với hai người tưởng tượng. Thiệu Trạm có thể đoán đề, nhưng thật sự thì kiến thức lớp 10 của Hứa Thịnh đã bị mất quá nhiều, tốn không ít thời gian vào kiến thức lớp 10, ngoại trừ tiếng Anh, những môn khác cũng tiến bộ rõ rệt.
Kiểu “huấn luyện đặc biệt” này khiến Hứa Thịnh có thêm một chút sức mạnh khi đối diện với buổi thi đấu bốn trường sắp sửa mở màn vào chủ nhật.
Nguyên nhân thi đấu bốn trường chọn ngày chủ nhật rất đơn giản.
Bởi vì khác giả không chỉ có học sinh của Lục trung mà học sinh của ba trường còn lại cũng sẽ đi xe buýt đến đây, tổ chức cuộc thi theo quy chế bốc thăm, lần này lại đến nhà thi đấu của Lục trung Lâm Giang.
Lần trước Thiệu Trạm giành được quán quân cũng ở Lâm Giang, lần này lại rút trúng lần nữa khiến ban giám hiệu trường học vui mừng không thôi, đều cảm thấy đây là dấu hiệu sắp vô địch hai năm liên tiếp.
Cơ sở thiết bị của Lục trung Lâm Giang tốt có tiếng, mấy năm trước nhà thi đấu vừa đổi mới, có thể chứa hơn một nghìn người, tổng cộng chia làm hai tầng.
Vì để bố trí sân bãi sớm, một tuần trước nhà thi đấu đã đóng cửa, cấm học sinh ra vào.
Lúc này, nhà thi đấu đã rực rỡ hẳn lên, không chỉ dựng lên sân khấu thi đấu mà còn chuẩn bị xong chỗ ngồi cho khán giả, cửa nhà thi đấu treo một băng rôn rực rỡ: Giải thi đấu bốn trường lần thứ 15.
“Bán ống nhòm đây.”
Nhân lúc chưa mở màn, cách nhà thi đấu không xa có học sinh đang kinh doanh.
“Đi thử, nhìn thử.”
“Giữa cậu với học thần chỉ cách một cái ống nhòm, không muốn nhìn rõ dáng vẻ trả lời câu hỏi của học thần sao? Không muốn cảm nhận cảm xúc mạnh mẽ của sân thi đấu trong khoảng cách gần sao? 50 tệ một cái, không trả giá.”
Hứa Thịnh là một trong những thí sinh tham gia thi đấu năm nay, 9 giờ sáng đã tập trung ở trong phòng họp.
Cùng lúc này, thí sinh dự thi của các trường khác cũng lần lượt đến.
Xe buýt đầu tiên chạy vào cổng trường Lâm Giang là xe của trường trung học thực nghiệm Anh Hoa.
Đồng phục của trường trung học thực nghiệm Anh Hoa rất dễ nhận biết, màu đỏ đen, bên hông quần đồng phục màu đen có một đường thẳng màu đỏ, cửa xe chậm rãi mở ra, giáo viên dẫn đoàn bước xuống đầu tiên, đứng ở bên cạnh xe buýt quản lý trật tự.
Cố Diêm Vương nói đơn giản lại quy tắc: “Thi đấu năm nay có chỗ thay đổi, chia thành thi đấu tập thể với thi đấu cá nhân, điểm quan trọng của thi đấu tập thể là giành trả lời kiếm điểm, thi đấu cá nhân thì thí sinh làm bài thi ngay tại chỗ, một đề thi có năm câu hỏi. Đừng căng thẳng, nhớ rõ tuyệt đối phải nhìn kỹ đề. Lần này ba trường khác đều có chuẩn bị mà đến, chúng ta phải lên 120.000 điểm tinh thần.
Cùng lúc đó.
Chiếc xe thứ hai, thứ ba cũng theo sau trường Anh Hoa chạy vào.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rạng rỡ chiếu trên mấy chiếc xe, chiếu đến nổi phát sáng, không ít nhóm học sinh Lục trung đứng gần cổng trường xem náo nhiệt.
“Vừa rồi là Anh Hoa à? Chiếc này là Tung Diệp đúng không?”
“Đm, đám người này khí thế hùng hổ ghê.”
“Còn chưa xuống xe mà tui đã cảm thấy được sát khí nóng hổi rồi. Đặc biệt là chiếc xe của Anh Hoa.”
“Trận chiếc ác liệt mỗi năm một lần, năm ngoái đủ dữ dội rồi, không ngờ năm này còn mạnh mẽ hơn.”
Dưới cổng trường Lâm Giang có mấy chiếc xe buýt đang đậu.
Trường trung học phụ thuộc Tung Diệp và trường trung học Tinh Kiếm cũng đến rồi.
Cố Diêm Vương phát biểu xong, nhìn thời gian, cũng nên đến sân thi đấu chuẩn bị rồi: “Vậy chúng ta xuất phát đến nhà thi đấu thôi.”
Hứa Thịnh miễn cưỡng nhớ lại quy chế thi đấu của thi tập thể nửa trận đầu và thi cá nhân nửa trận sau, còn chưa bước vào trong nhà thi đấu thì cậu đã cảm nhận được bầu không khí hồi hộp trước khi thi đấu tràn ngập khuôn viên trường, khắp nơi đều là băng rôn cổ vũ, hai cái cây gần nhà thi đấu nhất cũng treo: Thiệu Trạm vô địch liên tiếp.
“Thi tập thể cậu ngồi bên cạnh tôi.” Thiệu Trạm nói, “Tổng cộng 10 câu, tôi gõ mặt bàn cậu lập tức ấn chuông.”
Vấn đề của thi tập thể không lớn.
Có Thiệu Trạm nhắc nhở, Hứa Thịnh đại diện đáp là được.
Hứa Thịnh lên tiếng đáp, ngoại trừ lên sân khấu đọc kiểm điểm cậu còn chưa từng lên bất cứ “sân khấu” nào lớn như thế, nói không căng thẳng chắc chắn là giả, đặc biệt là trên người cậu còn đang gánh vác vinh dự của Lục trung Lâm Giang.
Hứa Thịnh đưa tay lên, nới lỏng cổ áo một chút.
Trong đầu nghĩ lung tung: Hay là nghỉ học bảo đảm bình an.
Cậu tham gia thi đấu cái gì chứ?
Chuyện này phù hợp với cậu sao? Là nơi cậu nên đến sao?
Cổng chính nhiều người quá, thí sinh tham dự xếp một hàng bước vào sân từ cửa sau.
Trước khi vào sân, tay Thiệu Trạm đặt lên trên đầu Hứa Thịnh một giây, sau tiếp xúc rất ngắn ngủi ấy, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc của hắn: “Đừng căng thẳng.”
Tiếng người ồn ào trong nhà thi đấu.
Thí sinh dự thi của Lục trung Lâm Giang bước lên sân khấu trong tiếng hoan hô nồng nhiệt dường như sắp lật tung nhà thi đấu.
Đến lúc này, cuối cùng thi đấu bốn trường cũng chính thức bắt đầu.
Bên ngoài phòng học trời đã dần tối đi không ít, Hứa Thịnh chơi điện thoại một hồi, nhìn Thiệu Trạm làm xong bài của hắn lại đổi sang tay trái, đối chiếu câu trả lời đúng viết bậy một hồi, định giúp cậu làm đề thi thử này.
“Này.” Thiệu Trạm nghiêng đầu nhìn cậu, bút mực màu đen xoay một vòng giữa ngón tay thon dài, “Bạn học có năng khiếu thi đấu, muốn đúng mấy câu?”
Lúc Thiệu Trạm nói “này”, giọng nói vừa thấp vừa lạnh lùng.
Hứa Thịnh đã nằm sấp xuống bàn, điện thoại dính vào mặt, vừa mới đeo tai nghe chuẩn bị mở nhạc.
Bạn học bàn trên không dám quay đầu lại, vì thế lúc này không chú ý được hình ảnh bọn họ bên này phá vỡ tam quan cỡ nào: Trong tay anh đại đè hai đề thi thử, đang chuẩn bị giải, học thần thì lại dáng vẻ nhàn hạ “bổn đại gia muốn phân rõ giới hạn với đám học sinh dự thi mấy cậu”, đã vậy còn định nhắm mắt lại ngủ.
Hứa Thịnh không chút khách sáo, cân nhắc mấy giây nói: “Vậy thì tùy tiện đúng hai câu hỏi mà thể hiện rõ ràng năng khiếu của tôi đi.”
Cây bút xoay trong tay Thiệu Trạm ngừng lại, hắn cầm lại bút: “Biết rồi.”
Trước khi ngủ, Hứa Thịnh nói thầm trong lòng.
Mẹ nó, có hơi sướng.
Thân là học sinh ngu, ai mà không từng mơ mộng có người làm bài tập giùm, không cần nhúc nhích thì bài tập đã tự động làm xong rồi.
Đặc biệt người giúp đỡ còn là hạng nhất toàn trường.
Công cụ hack bản người mà.
Công cụ hack bản người – Thiệu Trạm có tốc độ làm rất nhanh, lại dựa theo mà viết, cân nhắc thực lực trình độ của Hứa Thịnh, đúng hai câu kia rồi cũng không cho cậu đúng hết nữa, sau khi điền xong cái khung thì để cậu sai mấy câu ở chính giữa.
Học sinh dự thi không dám quay đầu lại, nhưng thảo luận không ít.
Trong nhóm học sinh dự thi.
[Nặc danh A]: Lớp tụi tui có người gặp học thần với anh đại ở trong văn phòng.
[Nặc danh B]: Nói cái gì? Bây giờ tôi chỉ muốn biết vì sao anh đại đến phòng họp của chúng ta.
[Nặc danh C]: Nghe nói anh đại đăng ký tham gia giải đấu bốn trường.
Nhóm nặc danh im lặng tập thể.
Tròn ba phút sau mới bắt đầu spam dấu chấm than và dấu chấm hỏi.
Sau khi đề bồi dưỡng cho cuộc thi được nộp lên, nghe nói dưới sự đề cử của học sinh Thiệu Trạm, Hứa Thịnh đã tham gia vào đội ngũ thi đấu, Cố Diêm Vương cầm tờ bài thi này vô cùng cẩn thận: “…”
Học sinh đã trở về ký túc xá rồi.
Trong phòng họp chỉ còn lại ông và Mạnh Quốc Vĩ với cả Chu Viễn không kiềm chế được cũng đến để xem bài thi.
Chu Viễn nhìn thử, kinh khủng rồi, lập tức tìm thấy manh mối Thiệu Trạm cố ý để lại: “Tuy không được mấy câu đúng, nhưng câu hình học không gian này em ấy lại có thể tìm ra được đường phụ trợ!”
“Đâu chỉ vậy.” Cố Diêm Vương nói, “Câu này giải sai rồi, nhưng thầy xem cách giải câu này của em ấy.”
Nói xong, bọn họ đều im lặng.
Nếu như nói, trước khi đồng ý cho Hứa Thịnh tham gia thi đấu bọn họ còn hơi băn khoăn thì bài thi trước mặt đã chứng minh được tất cả.
Mạnh Quốc Vĩ nói: “Xem ra, Hứa Thịnh thật sự có năng khiếu, bình thường chỉ là em ấy không học, nếu học thì cũng được đó.”
Thí sinh có năng khiếu mới thăng cấp thi đấu – Hứa Thịnh lúc này đang nằm trong phòng chơi game.
Lúc Trương Phong chơi game thì mở mic luôn, Hứa Thịnh không thể mở, chỉ có thể gõ chữ trả lời.
“Lùm cây đối diện có một tên, đại ca, bắn nó!”
Hứa Thịnh điều khiển nhân vật, sau đó lời ít ý nhiều gõ trong kênh đồng đội: Chết rồi.
Trương Phong: “Vì sao mày không mở mic? Điện thoại mày vẫn chưa sửa xong sao?”
S: Chưa
Trương Phong vừa chơi game vừa không quên hóng hớt: “Vậy tao có thể hỏi mày một chuyện không? Mày sắp tham gia thi đấu giải bốn trường rồi? Mày nghiêm túc hả?”
Hứa Thịnh trả lời lại bằng một chuỗi dấu chấm lửng.
Trương Phong: “Bọn họ đều nói mày vì học thần mới tham gia, thật sao?”
Tin tức có thể truyền nhanh như thế, Hứa Thịnh đúng là không ngờ tới.
Cậu càng không ngờ rằng, bài viết mới trong tieba của Lục trung Lâm Giang lại từ từ bay lên: Chỉ cần cậu đến gần tôi một bước thì đoạn đường còn lại tôi sẽ bước về phía cậu.
Nội dung cụ thể như sau:
Chuyện gì thế này, trước có chuyện học bá vì yêu mà thi hạng áp chót, giờ lại có chuyện anh đại vì yêu mà tham gia thi đấu? Mấy năm nay, mấy anh đẹp trai làm trò mờ ám đều khiêu chiến bản thân như thế sao?
Đây là tình cảm gì, là tình cảm gì?
…
Vừa vặn một ván game sắp kết thúc.
Vì Thiệu Trạm mà tham gia? Nghĩ kỹ thì cũng không sai.
Mấy giây trước khi kết thúc, Hứa Thịnh trả lời Trương Phong: Có thể hiểu như vậy.
Trương Phong không kịp phản ứng, game kết thúc, trực tiếp quay lại phòng khách, đã không còn thời gian mở mic nói chuyện.
Hứa Thịnh thoát khỏi game, lại nghĩ đến Thiệu Trạm.
Tuy Thiệu Trạm có thể giúp cậu làm bài thi thử với bài tập thường ngày, nhưng cậu cũng không thể mặt dày mày dạn cái gì cũng vứt cho hắn làm. Với lại Thiệu Trạm phải nghiêm túc chuẩn bị thi đấu, mỗi tối không biết phải làm đến mấy giờ… Hứa Thịnh làm lơ đống tin nhắn mà Trương Phong gửi đến, không kiềm chế được ấn vào ảnh đại diện của Thiệu Trạm.
– Mở cửa.
Hứa Thịnh ngồi xổm trước cửa phòng của Thiệu Trạm, sau khi gửi hai chữ này đi, có một khoảnh khắc nghi ngờ có phải mình bị điên không?
Hứa Thịnh cậu vậy mà còn có lúc tự mình tìm bài tập làm cho mình?
Phòng của Thiệu Trạm không có bất cứ thay đổi gì so với lần trước cậu đến, hắn mở cửa, nhìn thấy Hứa Thịnh ngồi xổm trước cửa phòng mình giống như một con thú cưng cỡ bự nào đó: “Sao thế?”
Trong tay Hứa Thịnh ngoại trừ đang cầm điện thoại còn cầm một cây viết, cậu đứng dậy nói: “Rảnh rỗi không có gì làm, đến phòng cậu dạo.”
Hứa Thịnh không thể xuống nước nói mình đến đây làm bài tập, học sinh ngu có gánh nặng, học sinh ngu cũng có tôn nghiêm.
Còn Thiệu Trạm thì nhìn cậu, chủ động cho cậu bậc thang bước xuống: “Nếu đã đến rồi thì cậu làm xong đống bài tập của cậu rồi đi.”
Hứa Thịnh nhường ghế cho Thiệu Trạm, cậu ngồi ở bên giường, vừa vặn ở bên hông bàn học, nhưng mà cậu không thành thật, cậu rút một quyển sách ở trên bàn Thiệu Trạm lót trên đầu gối, sau đó đè xuống viết.
Hứa Thịnh cắn nắp bút, mơ hồ không rõ hỏi: “Bài tập môn Toán làm chỗ nào? 48, bài này lão Chu giảng chưa?”
Đây là lần đều tiên Hứa Thịnh tự giác như thế.
Tuy rằng không nghe giảng nhưng cũng biết lật sách xem ví dụ.
Thiệu Trạm: “Giảng rồi.”
Hứa Thịnh: “Vậy là có thể tôi không chú ý.”
“Có khi nào cậu chú ý chứ.” Thiệu Trạm nhìn cậu tìm không thấy câu hỏi, hắn đang nói thì vươn tay lật quyển sách cậu đang cầm trong tay ra sau mấy trang, “Không biết thì hỏi tôi.”
Hứa Thịnh ở bên phòng Thiệu Trạm cho đến khi tắt đèn, bài tập về nhà không khó làm lắm, kiến thức rõ ràng, xem xong ví dụ mà vẫn chưa hiểu thì Thiệu Trạm giảng hai ba câu đã có thể hiểu, cuối cùng Hứa Thịnh thế mà làm hết bài tập Chu Viễn đã cho.
Cậu làm xong bài cuối cùng, ngước mắt nhìn Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm giải được một nửa đề ôn thi, đang tính toán trên tờ giấy nháp.
Hứa Thịnh cũng không nói rõ được, cậu đến đây tìm bài tập hay là tìm người.
Hoặc là tìm cả hai.
Hứa Thịnh cúi đầu, đối diện với ánh sáng đèn bàn nhìn bài tập hôm nay làm, bỗng nhiên lại phát hiện một sự thật: Dường như cậu… không có bài xích với môn văn hóa đến như thế.
Hơn một tuần sau đó, dường như mỗi ngày Hứa thịnh đều ở phòng của Thiệu Trạm làm bài tập, có đôi khi Thiệu Trạm còn sẽ giảng cho cậu nghe các cách giải đề thường dùng trong đề thi thi đấu.
Đây là lần thứ hai Hứa Thịnh được Thiệu Trạm dạy kèm, độ tiếp nhận so với lần trước cao lên không ít.
Thật ra, lần học kèm địa ngục trước khi kiểm tra tháng có hiệu quả nhiều hơn so với hai người tưởng tượng. Thiệu Trạm có thể đoán đề, nhưng thật sự thì kiến thức lớp 10 của Hứa Thịnh đã bị mất quá nhiều, tốn không ít thời gian vào kiến thức lớp 10, ngoại trừ tiếng Anh, những môn khác cũng tiến bộ rõ rệt.
Kiểu “huấn luyện đặc biệt” này khiến Hứa Thịnh có thêm một chút sức mạnh khi đối diện với buổi thi đấu bốn trường sắp sửa mở màn vào chủ nhật.
Nguyên nhân thi đấu bốn trường chọn ngày chủ nhật rất đơn giản.
Bởi vì khác giả không chỉ có học sinh của Lục trung mà học sinh của ba trường còn lại cũng sẽ đi xe buýt đến đây, tổ chức cuộc thi theo quy chế bốc thăm, lần này lại đến nhà thi đấu của Lục trung Lâm Giang.
Lần trước Thiệu Trạm giành được quán quân cũng ở Lâm Giang, lần này lại rút trúng lần nữa khiến ban giám hiệu trường học vui mừng không thôi, đều cảm thấy đây là dấu hiệu sắp vô địch hai năm liên tiếp.
Cơ sở thiết bị của Lục trung Lâm Giang tốt có tiếng, mấy năm trước nhà thi đấu vừa đổi mới, có thể chứa hơn một nghìn người, tổng cộng chia làm hai tầng.
Vì để bố trí sân bãi sớm, một tuần trước nhà thi đấu đã đóng cửa, cấm học sinh ra vào.
Lúc này, nhà thi đấu đã rực rỡ hẳn lên, không chỉ dựng lên sân khấu thi đấu mà còn chuẩn bị xong chỗ ngồi cho khán giả, cửa nhà thi đấu treo một băng rôn rực rỡ: Giải thi đấu bốn trường lần thứ 15.
“Bán ống nhòm đây.”
Nhân lúc chưa mở màn, cách nhà thi đấu không xa có học sinh đang kinh doanh.
“Đi thử, nhìn thử.”
“Giữa cậu với học thần chỉ cách một cái ống nhòm, không muốn nhìn rõ dáng vẻ trả lời câu hỏi của học thần sao? Không muốn cảm nhận cảm xúc mạnh mẽ của sân thi đấu trong khoảng cách gần sao? 50 tệ một cái, không trả giá.”
Hứa Thịnh là một trong những thí sinh tham gia thi đấu năm nay, 9 giờ sáng đã tập trung ở trong phòng họp.
Cùng lúc này, thí sinh dự thi của các trường khác cũng lần lượt đến.
Xe buýt đầu tiên chạy vào cổng trường Lâm Giang là xe của trường trung học thực nghiệm Anh Hoa.
Đồng phục của trường trung học thực nghiệm Anh Hoa rất dễ nhận biết, màu đỏ đen, bên hông quần đồng phục màu đen có một đường thẳng màu đỏ, cửa xe chậm rãi mở ra, giáo viên dẫn đoàn bước xuống đầu tiên, đứng ở bên cạnh xe buýt quản lý trật tự.
Cố Diêm Vương nói đơn giản lại quy tắc: “Thi đấu năm nay có chỗ thay đổi, chia thành thi đấu tập thể với thi đấu cá nhân, điểm quan trọng của thi đấu tập thể là giành trả lời kiếm điểm, thi đấu cá nhân thì thí sinh làm bài thi ngay tại chỗ, một đề thi có năm câu hỏi. Đừng căng thẳng, nhớ rõ tuyệt đối phải nhìn kỹ đề. Lần này ba trường khác đều có chuẩn bị mà đến, chúng ta phải lên 120.000 điểm tinh thần.
Cùng lúc đó.
Chiếc xe thứ hai, thứ ba cũng theo sau trường Anh Hoa chạy vào.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rạng rỡ chiếu trên mấy chiếc xe, chiếu đến nổi phát sáng, không ít nhóm học sinh Lục trung đứng gần cổng trường xem náo nhiệt.
“Vừa rồi là Anh Hoa à? Chiếc này là Tung Diệp đúng không?”
“Đm, đám người này khí thế hùng hổ ghê.”
“Còn chưa xuống xe mà tui đã cảm thấy được sát khí nóng hổi rồi. Đặc biệt là chiếc xe của Anh Hoa.”
“Trận chiếc ác liệt mỗi năm một lần, năm ngoái đủ dữ dội rồi, không ngờ năm này còn mạnh mẽ hơn.”
Dưới cổng trường Lâm Giang có mấy chiếc xe buýt đang đậu.
Trường trung học phụ thuộc Tung Diệp và trường trung học Tinh Kiếm cũng đến rồi.
Cố Diêm Vương phát biểu xong, nhìn thời gian, cũng nên đến sân thi đấu chuẩn bị rồi: “Vậy chúng ta xuất phát đến nhà thi đấu thôi.”
Hứa Thịnh miễn cưỡng nhớ lại quy chế thi đấu của thi tập thể nửa trận đầu và thi cá nhân nửa trận sau, còn chưa bước vào trong nhà thi đấu thì cậu đã cảm nhận được bầu không khí hồi hộp trước khi thi đấu tràn ngập khuôn viên trường, khắp nơi đều là băng rôn cổ vũ, hai cái cây gần nhà thi đấu nhất cũng treo: Thiệu Trạm vô địch liên tiếp.
“Thi tập thể cậu ngồi bên cạnh tôi.” Thiệu Trạm nói, “Tổng cộng 10 câu, tôi gõ mặt bàn cậu lập tức ấn chuông.”
Vấn đề của thi tập thể không lớn.
Có Thiệu Trạm nhắc nhở, Hứa Thịnh đại diện đáp là được.
Hứa Thịnh lên tiếng đáp, ngoại trừ lên sân khấu đọc kiểm điểm cậu còn chưa từng lên bất cứ “sân khấu” nào lớn như thế, nói không căng thẳng chắc chắn là giả, đặc biệt là trên người cậu còn đang gánh vác vinh dự của Lục trung Lâm Giang.
Hứa Thịnh đưa tay lên, nới lỏng cổ áo một chút.
Trong đầu nghĩ lung tung: Hay là nghỉ học bảo đảm bình an.
Cậu tham gia thi đấu cái gì chứ?
Chuyện này phù hợp với cậu sao? Là nơi cậu nên đến sao?
Cổng chính nhiều người quá, thí sinh tham dự xếp một hàng bước vào sân từ cửa sau.
Trước khi vào sân, tay Thiệu Trạm đặt lên trên đầu Hứa Thịnh một giây, sau tiếp xúc rất ngắn ngủi ấy, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc của hắn: “Đừng căng thẳng.”
Tiếng người ồn ào trong nhà thi đấu.
Thí sinh dự thi của Lục trung Lâm Giang bước lên sân khấu trong tiếng hoan hô nồng nhiệt dường như sắp lật tung nhà thi đấu.
Đến lúc này, cuối cùng thi đấu bốn trường cũng chính thức bắt đầu.
Danh sách chương