Dịch: LTLT
Hứa Thịnh nhìn câu đó mấy lần, gần như có thể tưởng tượng ra giọng nói của Thiệu Trạm.
Giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, cách dùng từ lại hoàn toàn khác biệt.
Có thưởng.
Từ “có thưởng” này chỉ dạo một vòng trong đầu mà nhiệt độ cơ thể của Hứa Thịnh lại không kiểm soát được mà tăng lên.
Cậu nhớ lại nụ hôn mất khống chế trong bóng tối kia.
Hầu Tuần không chú ý đến hai người học thần với anh đại đang lén liên lạc bằng điện thoại, cậu ta lấy bút gãi đầu, còn đang rối rắm đề trong tay: “Câu hỏi tư duy hôm nay lão Chu cho không phải biến thái quá sao?”
Hứa Thịnh ngước mắt nhìn người ngồi ở đối diện, Thiệu Trạm mặc cái áo màu xanh thẫm, vải áo phong phanh, gam màu lạnh, tóc mái màu đen rũ xuống, hơi che khuất mắt, sau khi chú ý thấy ánh mắt của Hứa Thịnh, hắn lạnh mặt dùng đuôi bút gõ lên giấy mấy cái, tỏ ý: Mau làm đi.
Được thôi.
Ba bộ đề mà thôi.
Lập tức cảm thấy những câu hỏi này cũng không khó như thế.
Thậm chí cảm thấy mình có dũng khí đấm vào thủ khoa đại học, đá vào hạng nhất khối.
Hứa Thịnh cúi đầu, điện thoại bị Hứa Thịnh đè ở bên dưới vở bài tập, cậu lén trả lời ở trong giao diện chat: Này là bản thân cậu nói đó.
– Người khác là tạm thời ôm chân Phật, tôi có tính là tạm thời ôm học thần không? Trả lời xong, cậu lên tinh thần, đuổi “có thưởng” giống như cấm kỵ kia ra khỏi đầu, sau đó xem đề trên giấy.
Những đề này không phải Thiệu Trạm tùy tiện ra mà đều là nhắm vào ôn tập chỉ cần làm hết một đề lại làm thêm mấy câu cùng dạng thì sẽ không có vấn đề, những đề này cộng thêm mấy bộ đề thi thử, nếu làm xong hết trước kì thi thì lần thi giữa kỳ này vấn đề không lớn.
Hứa Thịnh làm xong hai đề, phát hiện kiến thức của mấy câu này thế mà cậu đều biết.
Mới đầu cậu thật sự bị Thiệu Trạm dỗ mới làm bài, nhưng làm xong mấy đề, không khỏi muốn tiếp tục làm tiếp…
Lúc Hứa Thịnh học cấp 2, đánh giá của giáo viên bộ môn đều giống hệt nhau: Đứa trẻ này không ngốc, chỉ là tâm tư không đặt vào việc học.
Cậu không có hứng thú với việc học, không có hứng thú học thì học cái gì cũng không được.
Giáo viên cấp 2 không chỉ gọi cậu lên nói chuyện một lần: “Em nói em xong, thành tích của các học sinh khác có kém cũng kém một hai môn, còn em thì cân bằng… môn nào cũng kém, môn nào cũng đối sử công bằng!”
Sau này, từ chỗ dì Khang nghe đến trường Nhị trung Lập Dương, tìm hiểu được bình quân một tuần trường này có hai ngày học vẽ tranh.
Hứa Thịnh mới bắt đầu học ngày học đêm.
Có thể phát huy xuất sắc đậu trường Lục trung Lâm Giang là có phần may mắn nhất định, nhưng cũng chứng tỏ rằng Hứa Thịnh không có tệ đến mức độ không đỡ nổi.
“Anh Trạm, cách đập đề một phát chết luôn lần trước ông dạy tui có tác dụng ghê đó.” Trong phòng, đám Hầu Tuấn ngồi thành hàng ở cái giường trống đối diện, vừa làm bài vừa cảm thán, “Trước đây tui cứ không biết dùng thế nào…”
Đàm Khải lắc đầu, cúi đầu nhìn ý chính mà Thiệu Trạm khoang cho cậu ta: “Cảm ơn ân cứu mạng của anh Trạm, mẹ tui nói lần thi này tui không vào top 10 thì về nhà phải bị đòn.”
Bọn họ vừa tụ tập vừa ôn tập vừa tán dóc.
Viên Tự Cường: “Ai mà không vậy chứ? Mẹ tui không biết làm sao mà lấy được tài khoản game của tui. Tui cho mấy người nghe tin nhắn thoại mẹ tui gửi cho tui.”
Cậu ta nói xong thì lấy điện thoại ra, hý hoáy trên điện thoại mấy cái, sau đó giọng nói của mẹ Viên phát ra, nghe âm thanh nền thì đang đánh mạt chược: “Con trai, thi giữa kỳ thật tốt cho mẹ có biết chưa. Con trai của dì hàng xóm kiểm tra tháng được hạng hai toàn khối, bản thân con tự kiểm điểm đi, con kém hơn người ta sao? Được rồi, con thật sự kém hơn con nhà người ta một chút, nhưng mà có thể cố gắng thêm nhiều lần… Tôi ù rồi!”
Tin nhắn thoại bị đứt đoạn, ngay sau đó là tin thứ hai: “Vừa rồi mẹ nói đến đâu rồi? À đúng rồi, con trai à, tài khoản cái trò Ultima của con bây giờ đang trong tay mẹ, lần này thi không tốt thì mẹ xóa tài khoản của con.”
Hầu Tuấn: “Chẳng phải tài khoản Ultima của ông mới cấp 5 sao?”
Học sinh trường trọng điểm làm gì có thời gian chơi game, một năm hơn cũng mới thăng đến cấp 5 mà thôi.
Viên Tự Cường: “Ông xem thường cấp 5 à? Ông có biết tôi vì cấp 5 này mà bỏ ra bao nhiêu tâm huyết không?”
“…”
Im lặng.
Tất cả mọi người ở đây đều bị sức chiến đấu kinh ngạc của mẹ Viên mà bị sốc.
Một lát sau, Hứa Thịnh điền đáp án trên giấy nháp vào đề thi, nói: “Mẹ cậu, là một người tàn nhẫn.”
Gần tới giờ tắt đèn, Hứa Thịnh làm những câu cơ bản một lần, sau đó mới bắt đầu làm đề thi.
Tuy tối nay Thiệu Trạm phải bắt bạn trai giải đề trong phòng, nhưng vì có nhiều người nên cách giải đề này lập tức trở nên rất hạn chế, hắn nhìn thời gian, nhắc nhở: “Có phải mấy cậu nên về rồi không?”
Hứa Thịnh làm gần xong rồi, nghĩ đến phần thưởng của Thiệu Trạm cũng tính thuyết phục bọn họ ai về phòng nấy: “Sắp tắt đèn rồi.”
“Sắp tắt đèn à?” Đàm Khải cũng chú ý đến thời gian, nhưng cậu ta với Viên Tự Cường có khả năng biểu diễn cái gì gọi là phán đoán tình hình đưa ra quyết định đúng đắn, cái gì gọi là không từ thủ đoạn chỉ cầu nâng điểm trước khi thi chân chính, “Không sao anh Trạm, tụi tui có mang đèn.”
Trong túi của Đàm Khải rõ ràng là một ngọn đèn ngủ di động đơn giản, cậu ta bật đèn sáng: “Nhìn đi, đừng thấy nó nhỏ nhưng uy lực mạnh mẽ, pin siêu trâu, chiến đấu đến sáng cũng không thành vấn đề.”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh: “…”
Hứa Thịnh rất muốn nói, người anh em, tôi thấy cậu còn sáng hơn đó.
Cậu chính là ngọn đèn sáng nhất trong phòng.
May mà Hầu Tuấn suy nghĩ kỹ càng, ngẫm ra được ý trong câu nói của Thiệu Trạm, không tiện làm phiền hắn nữa, sau khi tắt đèn còn ở lại quả thực khiến người ta bất tiện, có lẽ Thiệu Trạm muốn nghỉ ngơi: “Được rồi, cất đèn của mày vào đi, mày không ngủ nhưng anh Trạm cũng phải ngủ. Đứng lên, đi thôi.”
Bọn họ xô xô đẩy đẩy, thu dọn xong bài tập, lùi đến cửa phòng: “Cảm ơn anh Trạm, vậy tụi tui đi trước nha.”
Cuối cùng cũng đi rồi.
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đồng loạt xẹt qua suy nghĩ này.
Hứa Thịnh thở dài, đứng lên đặt xếp đề trên chân lên trên bàn Thiệu Trạm: “Làm xong rồi, cậu xem đi.”
Đề Thiệu Trạm ra cho cậu đều dựa theo tiêu chuẩn thi giữa kỳ: “Rất khó sao?”
“Khó.” Hứa Thịnh nộp xong đề, quay lưng lại, eo dựa ở mép bàn, hơi cúi người, cách Thiệu Trạm gần hơn, “… Cho nên anh phải thưởng nhiều một chút đó.”
Vì tuần này là tuần thi, buổi sáng trong phòng học, giáo viên không cho bọn họ nhiều thời gian nghỉ ngơi, làm hết đề mẫu này đến đề mẫu khác, tiết thể dục cũng gần như không học, hiếm khi giành được một tiết, giáo viên thể dục quên luôn ai là cán sự bộ môn của môn mình: “Lâu rồi không dạy lớp mấy em rồi, ai là cán sự bộ môn?”
Đàm Khải vì chuyện này mà rất rầu rĩ: “Đây là báo ứng của tui sao?”
Nguyên một tuần giải đề, giảng đề ngày đêm, nếu như muốn làm chút gì thì “địa điểm gây án” chỉ còn lại phòng ký túc.
Thiệu Trạm nhìn cậu, tay chậm rãi nâng lên, cuối cùng đặt trên đầu Hứa Thịnh, trông giống như một động tác vô cùng dịu dàng, nhưng mà giây tiếp theo tay hắn dùng chút lực, không nể tình chút nào đẩy Hứa Thịnh ra: “Sai không quá bốn câu thì hôn cậu.”
Hứa Thịnh: “…”
Cậu biết phần thưởng này không có được dễ dàng như thế mà.
Cậu cảm thấy mình giống như một con cá thấy mồi câu, nhưng cậu vẫn không làm gì được hắn.
Thiệu Trạm cúi đầu nhìn lướt qua, thực ra trong đề có một nửa nội dung là để bù kiến thức cho Hứa Thịnh. Hắn sắp xếp lại kiến thức đã ôn tập cho Hứa Thịnh lại để kiểm tra tổng hợp, sau đó lại tách riêng những phần chưa ôn ra.
Tuy bình thường Hứa Thịnh không chăm chỉ, nhưng lần này thật sự làm bài cũng rất tập trung, đường trái tim trước đó đã khiến cậu thay đổi quan điểm với mấy môn học này ở một mức độ nhất định.
Nghĩ như thế, ảnh hưởng của Thiệu Trạm đối với cậu rất lớn.
Hứa Thịnh dựa vào bàn học, chờ khoảng năm phút, Thiệu Trạm chấm xong hết các đề, nói: “Sai năm câu.”
“…” Hứa Thịnh không ngờ mình lại xui xẻo đến thế, “Cho một cơ hội ăn gian nhé?”
“Hoặc là hôm nay năm câu, ngày mai bốn câu, tôi cho rằng chuyện học hành vẫn phải đi từng bước từng bước.”
“Bốn câu” trước đó là Thiệu Trạm thuận miệng nói, chủ yếu là muốn nâng cao tính tích cực của bạn trai đối với việc học, qua hay không qua bốn câu đều không quan trọng. Hắn lật đề qua trang thứ nhất, định giảng câu sai cho Hứa Thịnh, giảng xong một câu thì đánh dấu “x” câu đó, coi như Hứa Thịnh sai bốn câu: “Có biết câu này cậu làm sai chỗ nào không?”
Nhưng mà hắn đánh giá thấp sức hành động của Hứa Thịnh rồi.
Vừa rồi Hứa Thịnh có thể ngoan ngoãn ngồi hoàn thành xong nhiệm vụ hắn đưa ra đã đủ rồi.
Đám Hầu Tuấn lề mề đến tận sắp tắt đèn mới đi, khi Thiệu Trạm sửa đề cho cậu thì trong tòa ký túc đã tắt đèn.
Vị trí đứng của Hứa Thịnh vốn ở bên cạnh Thiệu Trạm, eo cậu vẫn còn dựa ở mép bàn học, cậu bước một bước về phía Thiệu Trạm, Thiệu Trạm không ngờ cậu sẽ đột ngột lại gần, sợ eo cậu bị thương nên vô thức lùi lại một chút, vừa lùi lại đúng lúc để Hứa Thịnh tận dụng thời cơ.
Chưa đến hai giây, quyền chủ động đã nằm trong tay Hứa Thịnh.
Bây giờ cả người cậu chen ở giữa hai chân Thiệu Trạm, vì khoảng cách ở giữa bàn và ghế quá hẹp, eo của Hứa Thịnh ép sát vào mép bàn, cấn vô cùng, ngay cả chân cũng bị ép… Thế là cậu dứt khoát co một chân lên, đầu gối đặt trên đùi Thiệu Trạm, làm tư thế nửa ngồi quỳ.
(Tư thế ngồi quỳ là giống trong hình, nửa ngồi quỳ là chỉ co một chân lên, chân còn lại vẫn đứng)
“Cũng được thôi.” Hứa Thịnh từ trên cao nhìn xuống, khom người, vươn tay nắm lấy cổ áo của Thiệu Trạm, tư thế này khiến hai người cách nhau rất gần, “Vậy thì tôi thưởng cho bạn trai mình, nể tình bạn trai ra nhiều đề cho tôi như thế.”
Hai người một đứng một ngồi.
Thiệu Trạm chỉ có thể ngửa đầu nhìn cậu, nhìn thấy ánh sáng của đèn bàn sau lưng Hứa Thịnh, khi cúi người đến gần thì càng xâm chiếm ánh sáng còn lại từng chút một.
Ngón tay Hứa Thịnh cầm cổ áo Thiệu Trạm co lại, cúi đầu xuống, tư thế và động tác đến gần của cậu tuy dữ dội nhưng mà vừa rơi lên môi Thiệu Trạm thì lại lập tức mất đi sức lực.
Thiệu Trạm ngẩn người một lát, nhanh chóng đổi khách thành chủ.
Hô hấp lập tức quấn quýt.
Tay của hắn vừa vặn đặt lên eo Hứa Thịnh, eo cậu nhỏ, hắn dùng bàn tay đo một chút, nhớ lại dáng vẻ lúc thay quân phục ở căn cứ Lục Châu, cái quần rộng thùng thình của Hứa Thịnh mắc ở xương hông.
Nụ hôn lần này kéo dài rất lâu.
Thiếu niên ngây ngô liều lĩnh, không có quy tắc thứ tự, thăm dò lẫn nhau.
Bản thân Hứa Thịnh cũng không ý thức được tay mình buông ra từ lúc nào, lại làm thế nào mà đổi tư thế thành dạng chân ngồi lên trên người Thiệu Trạm, nhưng vẫn nhớ mang máng giữa lúc môi răng quấn quýt mơ hồ gọi mấy tiếng “anh ơi”.
Cuối cùng, một suy nghĩ nổi lên là: Nếu như ngày nào cũng có khen thưởng như này thì giải đề hằng ngày cũng được.
Với sự phụ đạo của Thiệu Trạm, trong thời gian một tuần trước kì thi giữa kỳ Hứa Thịnh tập trung ôn một môn Toán, dù là buổi sáng đi học hay là buổi tối ôn tập ở phòng ngủ, mỗi ngày đều chiến đấu với đề Toán. Phương pháp tập trung một môn này hiệu quả nhanh chóng, tỉ lệ quên thấp, thậm chí buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy mình đang giải đề.
Huấn luyện tính thẳng như này cộng thêm chính sách cổ vũ khiến thành tích môn Toán của Hứa Thịnh nhảy vọt, đương nhiên thành tích này với điểm số ban đầu quá thấp của cậu có quan hệ mật thiết không thể tách rời. Một học sinh dốt chưa bao giờ học hành muốn từ ba mưởi điểm nâng lên chín mươi điểm không phải chuyện khó, nhưng muốn đột phá “giai đoạn nút cổ chai” này mới là mấu chốt vấn đề. (Theo định nghĩa cơ bản, nút cổ chai (bottleneck) là một điểm xuất hiện dọc theo quy trình nghiệp vụ, trong đó số lượng yêu cầu công việc cao hơn mức có thể xử lý ở thông lượng tối đa, khiến luồng công việc bị gián đoạn, chậm trễ hoặc tắc nghẽn.)
Sau khi xác nhận Hứa Thịnh đã nhuần nhuyễn các đề mà mình cho, Thiệu Trạm cho Hứa Thịnh tự làm một bộ đề thi. Điểm môn toán lúc kiểm tra tháng của Hứa Thịnh là 59 điểm, bây giờ số điểm nút cổ chai của Hứa Thịnh là hơn 50 điểm.
Giai đoạn nút cổ chai có một chỗ tốt, tuy khó vượt qua nhưng cũng không dễ thụt lùi.
Hôm Lục trung Lâm Giang thi giữa kỳ, bầu không khí trong trường nghiêm túc lạ thường, mỗi học sinh bước vào lớp học chuyện đầu tiên làm là tiếp tục ôn tập, có thể xem được thêm một kiến thức thì xem một kiến thức.
Trong loa phát thanh trường, Cố Diêm Vương đang động viên tinh thần cho các thí sinh: “Môn thi đầu tiên của buổi sáng là môn Ngữ Văn, các thí sinh mang đủ dụng cụ cần thiết cho cuộc thi tiến về phòng thi của mình chờ thi, thầy tin các em có thể thi được thành tích tốt! Cố gắng hết sức chính là thành tích tốt! Các thí sinh cố lên!”
Mạnh Quốc Vĩ vào lớp trước, bảo mọi người tách bàn thành một dãy riêng, xếp xong chỗ ngồi, lại vô cùng quan tâm Hứa Thịnh đang núp ở hàng cuối cùng tranh thủ từng giây từng phút để xem bộ câu hỏi sai*, ông cười nói: “Sư tử!” (*cách học mà Hứa Thịnh học là chỉnh sửa những câu mình làm sai, sau đó ôn đi ôn lại để không sai những chỗ đó nữa)
Tay Hứa Thịnh run lên.
“Còn chỉnh sửa ra bộ câu hỏi sai sao?” Mạnh Quốc Vĩ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng Hứa Thịnh sẽ có ngày hôm nay, ông nhìn thoáng qua bộ đề sai trong tay Hứa Thịnh, phát hiện câu sai bên trên có trật tự rõ ràng, đều là kiến thức chính, khen ngợi, “Được đấy, thái độ học hành càng ngày càng tốt. Chủ nhiệm Cố nói em là sư tử ngủ say, haiz, câu nói của thầy ấy không sai chút nào. Thầy cũng chờ tin tốt của em!”
Hứa Thịnh: “…”
Cậu phát hiện đợt thi này, dù có sét đánh hay không thì đối với cậu mà nói đều là một trận chiến khó khăn.
_________________
Hứa Thịnh: Em thật sự không có giả vờ học ngu!
Danh sách chương