Rời khỏi ngọn núi, Tống Duy chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, định thần lại thì đã ở trước cửa một tòa lâu khác.
Lúc này, cả khu đại trạch cũng đang chìm trong màn mưa bụi, không phải ảo giác, mà dường như đất trời đang bị bóng tối nuốt chửng từng chút một. Đèn lồng màu đỏ vẫn lung la lung lay như cũ, chiếu sáng dưới mái hiên mờ ảo.
Đi đến đây, tiếng khóc la của Sở Oánh càng rõ ràng hơn, nghe như ở ngay phía trên lầu. Tống Duy vô cùng sung sướng mà đứng lắng tai nghe một hồi rồi mới chậm rì rì gõ cửa. Gian nhà này quả nhiên vô cùng chào đón hắn, cửa mở, nước từ bên ngoài tạt cả vào trong phòng.
Lại là một cảnh tượng khác xuất hiện: Trong nhà chẳng có bàn ghế gì sất, chỉ có một con đường mòn nhỏ, hai bên vách tường quấn đầy dây leo, trên đó nở đầy hoa. Những bông hoa đó hẳn là còn sống. Chúng không ngừng phun ra nuốt vào nhụy hoa trông như lưỡi rắn để duy trì hô hấp. Tống Duy cầm dù che nên nhụy hoa không thể bám lên hắn. Thấy vậy, chúng nó đành hậm hực lui về trở lại, quấn riết vào nhau, tản ra một mùi vị rất nồng.
Đi dần dần về phía trước, thực vật hai bên đều thay đổi, không còn là dây leo nữa, mà là những rễ cây to lớn chắc khỏe bò ngang dọc khắp nơi, có chỗ còn khảm cứng vào tường, giống như bầy rắn độc đang ngủ đông. Mặt đất dưới chân Tống Duy giờ đây cũng trở nên gồ ghề, nhưng Tống Duy vẫn không bị ảnh hưởng, bước đi vững vàng. Hắn bước đến đâu thì đám rễ cây tản ra đến đó, khi hắn đi qua rồi thì túm tụm lại với nhau như đang khe khẽ bàn bạc gì đó.
Đường đã thông, Tống Duy xếp dù lại, ngước mắt nhìn cây đại thụ cao ngất trước mặt, bộ rễ của nó vô cùng đồ sộ, có vẻ toàn bộ tiểu viện đã bị nó bao thầu, tán cây cũng rất lớn, che chắn hết nước mưa không để giọt nào rơi xuyên qua. Nếu xem xét tỉ lệ của cái cây này sẽ thấy điều bất thường, vì nó quá lớn, lớn đến kì cục. Trên thân cây có vô số mặt người đang than khóc nhô ra nhưng vừa nhích ra một chút lại bị đồng bạn xung quanh cắn nuốt về, rồi lại tiếp tục nhô ra, một vòng tuần hoàn như vậy cứ lặp đi lặp lại không có điểm kết.
“Ngươi ăn cô ta rồi à?” Tống Duy bất giác hỏi ra.
Cái cây vốn đang rất an tĩnh đột nhiên động đậy, mặt cây ở hướng Tống Duy đang đứng lộ ra thân thể của một người, nhưng bị khảm vào thân cây, chỉ có cái đầu là ló ra ngoài, còn ai vào đây ngoài Sở Oánh. Hình như cô ta vẫn còn thoi thóp, hơi tỉnh ra một chút. Khi nhận ra người đang đứng là ai thì vội vàng lấy hết hơi sức quát hắn: “Tống Duy! Mày còn đứng đó à! Mau cứu tao ra!”
Vẻ mặt Tống Duy hơi vi diệu: “Cô nghĩ tôi có năng lực đó à?”
Sở Oánh luôn luôn vênh váo kênh kiệu với hắn. Đối với cô ta, cha mẹ Tống Duy đã sớm oan uổng mà chết, nếu không có nhà họ Sở của cô ta hảo tâm thì đã mặc kệ hắn chết bờ chết bụi theo rồi. Năm đó Tống Duy trốn trong tủ quần áo nên tránh thoát, không bị bọn cướp giết chết, sau đó nó bò ra ngồi bên cạnh xác cha mẹ mình cả một đêm, bình tĩnh đến đáng sợ, làm bạn bè thân thích nghe mà hãi hùng chỉ muốn lánh xa. Nhất là sau khi hắn bị một đại sư phán là con của quỷ, nếu ai nuôi dưỡng sẽ dễ bị xui xẻo đeo bám thì càng không có ai sẵn lòng chăm sóc hắn.
“Nó muốn đồ ăn! Mày lại đây! Nghe không!” Cô ả hùng hùng hổ hổ quát nạt, không hề có vẻ sợ hãi như lúc đầu vừa bị bắt lại.
Nghe vậy, Tống Duy chìm vào suy tư. Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy tin tức cầu cứu rất kì quái, đặc biệt là việc Sở Oánh chỉ đích danh muốn hắn đến càng không bình thường. Hơn nữa những tiếng gọi lúc vừa mới bước vào đại trạch kia…Hắn liếm liếm khóe miệng, càng thêm hứng thú với chủ nhân của nơi này.
Thấy Tống Duy không thèm nhúc nhích, Sở Oánh trợn mắt trừng trừng, ráng hết sức vặn vẹo cái cổ, quay về hướng đại thụ hô to: “Nó là đàn ông! Là người mày muốn! Là người có hơi thở tinh khiết! Mau ăn nó đi!”
Đại thụ nóng lòng muốn thử, rút ra vô số rễ cây như roi mây từ dưới đất lên muốn quật ngã Tống Duy. Kết quả còn chưa kịp làm gì, một tia sáng trắng đột nhiên ập tới, tất cả rễ cây vươn ra đều bị cắt đứt. Tống Duy quay đầu lại nhìn, thì ra là một con hồ ly trắng như tuyết, hai chi trước cong thành móng vuốt, cào đại thụ một nhát xong liền vui vẻ bổ nhào vào ngực chủ nhân mà làm nũng.
Chủ nhân của nó là một thiếu niên trạc mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú, dưới vành mắt có một quầng thâm, làm cho khuôn mặt cậu có vẻ âm nhu lạnh lẽo. Thiếu niên mặc một bộ y phục cổ trang dài, không biết làm cách nào mà đi xuyên qua tường vào, thong thả bước đến, đạp lên mớ rễ cây đang ngo ngoe rục rịch: “Ngoan, nghe lời chút đi nào.”
Dường như cây đại thụ rất sợ cậu. Nó phun Sở Oánh ra, tất cả rễ cây đều co rụt lại, cây lại biến trở về kích cỡ thông thường. Toàn bộ mặt người rên rỉ trên thân cây cũng biến mất tăm, thân cây lại sần sùi như cây bình thường, hoàn toàn không nhìn ra vẻ hung dữ vừa rồi.
Tống Duy nhìn chằm chằm thiếu niên, chợt cảm thấy an lòng đến lạ, sau khi định thần liền nắm chặt cán dù, nhỏ giọng hỏi: “Xin chào?”
Thiếu niên nghiêng đầu: “Xin chào, huynh tới tìm cô ta sao?” Vừa nói cậu vừa chỉ tay vào Sở Oánh vừa bị ném ngã trên mặt đất.
Sở Oánh thoạt đầu bị khuôn mặt đẹp đẽ của thiếu niên làm kinh ngạc, sau đó liền phản ứng trở lại, the thé nói: “Cậu là đạo sĩ nhà tôi mời hả?” Cô ta nghĩ rằng mình mất tích như vậy chắc hẳn cha mẹ sẽ bằng mọi giá tìm người tới cứu, mà thiếu niên này hình như rất có năng lực.
Thiếu niên không trả lời mà chỉ sáng mắt lên nhìn vào Tống Duy, gần như muốn dùng ánh mắt đục mấy lỗ trên mặt hắn vậy: “Huynh thật đẹp.” Không chờ Sở Oánh tỏ vẻ giễu cợt, cậu nhón chân, tiến sát đến bên tai Tống Duy, dùng giọng nói dịu dàng ngọt ngào hỏi hắn: “Ta có thể giết huynh không?”
Chỉ có hai người họ nghe được.
Tống Duy sửng sốt, sau đó rũ mắt xuống: “Bây giờ không được.” Sau khi nói ra hắn mới giật mình, thế mà mình không có từ chối thẳng thừng. Có lẽ hắn thật sự có duyên phận gì đó với nơi này chăng. Tên đạo sĩ kia xem ra cũng đã nhìn ra cái gì rồi, nhưng mà không có ai nói với hắn…
“Bỏ đi.” Thiếu niên không hề thất vọng, ôm hồ ly nhỏ lùi lại vài bước. “Đi theo ta.”
Sở Oánh sửa sang lại tóc tai váy áo, vô cùng hối hận tại sao lúc trước mình lại tới đây thi gan với đám bạn làm gì. Nhóm bọn họ chơi chung với nhau, lại dư tiền không biết làm gì nên muốn tìm kích thích, không nghĩ tòa nhà này âm tà như vậy. Hơn nữa tên đạo sĩ được mới tới này cứ làm như không thấy cô ta, đợi mà xem, đến khi ra ngoài được rồi lại chẳng sáp lại nịnh bợ mình? “Thật ghê tởm.” Sở Oánh tức giận chửi thầm một câu, rồi đi theo.
Tống Duy vẫn cứ mỉm cười như cũ, nhưng Sở Oánh không thèm nhìn tới. Nếu lúc này cô ta quay đầu lại nhất định sẽ nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo thấu xương của hắn, thậm chí còn lộ ra sát ý. Đáng tiếc cô ả tự cho là mình rất cao quý, luôn xem Tống Duy như con chó nhà mình nuôi thì làm sao lại để tâm đến hắn ta kia chứ? Ngược lại, thiếu niên quay sang ngó một cái, nhìn thấy ánh mắt Tống Duy khi nhìn mình dịu dàng trở lại thì nhẹ nhàng cong khóe miệng lên.
Danh sách chương