Ánh nắng mặt trời mùa hạ đang trải dài trên một con đường mòn giữa cánh đồng lúa mạch vàng ươm đang trong mùa thu hoạch. Một thiếu niên trẻ tuổi đang chạy bộ với một khúc gỗ lớn buộc dây thắt vào sau lưng.

“Hộc…! Hộc…! Còn bao nhiêu… vòng nữa… vậy!”

“Còn hai vòng nữa. mau chân lên!”

Người hỏi là Thiên, còn người đáp là My. Hiện giờ Thiên đang trải qua đợt huấn luyện khắc nghiệt của Ma Vương tiền nhiệm. Hắn phải hoàn thành năm mươi vòng chạy quanh chân núi trước lúc hoàng hôn tắt, nếu không thì cả hắn và My đều phải chạy thêm hai mươi vòng nữa và không được ăn bữa tối (giải thích cho mấy thánh spoil là My đang trong hình dạng con người).

“Hộc…! Xong…rồi…!”

Hắn ngã xuống mặt đường vì mệt khi vừa kết thúc hai vòng chạy cuối cùng, ánh hoàng hôn cũng vừa tắt.

Từ khi bắt đầu cuộc tập huấn, Thiên không những rèn luyện thể lực theo chế độ nghiêm khắc của Ma Vương mà còn tranh thủ thời gian để tìm hiểu về cái nơi mà hắn gọi là dị giới này. Theo thông tin mà hắn tìm hiểu được thì nơi này có 75% là nước 25% còn lại là lục địa. Về cơ bản thì khá giống Trái Đất nhưng nó chỉ bốn lục địa duy nhất: Thiên Vạn, Nghịch Vạn, Băng Cực và Hàn Cực. Trong đó có Thiên Vạn và Nghịch Vạn là hai lục địa đặc biệt nhất. Thiên Vạn bao gồm phần lục địa bị chia làm bốn nhánh, mỗi nhánh đêu có một phần là bán đảo bị nghiêng sang bên phải, tạo thành hình chữ Vạn. Lục địa Nghịch Vạn cũng tương tự nhưng ngược lại, cho nên cả hai mới có cái tên như vậy. Còn hai lục địa Băng Cực và Hàn Cực thì nằm ở hai cực Bắc và Nam của hành tinh. Nơi đây có tất cả 10 tộc người sinh sống trên các vùng đất lãnh thổ tương ứng với tám nhánh của lục địa Thiên Vạn, Nghịch Vạn và hai lục địa Băng Cực, Hàn Cực. Trong đó Nhân tộc, Mộc Tinh tộc, Phượng Hoàng tộc, Hồ tộc sinh sống ở Thiên Vạn. Ma tộc, Xà tộc, Hắc Tiên tộc, Ngưu tộc sống ở Nghịch Vạn. Lân tộc sống ở Băng Cực và Tuyết tộc sống ở Hàn Cực.

Phần lớn cư dân ở đây đều có thể dùng một thứ năng lượng gọi là linh lực phục vụ hoạt động đời sống hay so tài trong các cuộc thi, vì vậy nền khoa học ở đây không phát triển như thế giới cũ của Thiên mà vẫn lạc hậu như thời trung cổ. Nói như vậy không có nghĩa là thế giới này thua thế giới cũ của hắn vì những gì máy móc ở đó làm được thì ở đây dùng linh lực cũng làm được và thậm chí là tốt hơn thế. Tư chất tu luyện linh lực được chia ra làm bảy loại:

Tư chất lam (tư chất tu luyện rất kém).

Tư chất lục (tư chất tu luyện kém).

Tư chất vàng (tư chất tu luyện tạm ổn).

Tư chất cam (tư chất tu luyện khá).

Tư chất tím (tư chất tu luyện tốt).

Tư chất đỏ (tư chất tu luyện cực tốt).

Nhưng ngoài những tộc khác ra thì Nhân tộc là tộc duy nhất không thể sử dụng được linh lực, tuy vậy họ lại có thể huấn luyện các loài sinh vật khác sử dụng linh lực, những sinh vật như vậy gọi là linh thú, vì thế họ không những được những tộc khác xem thường mà ngược lại còn kính nể họ. Những linh thú Nhân tộc có sức mạnh ngang ngửa các tộc khác nếu biết dùng đúng cách hoặc tùy vào năng lực của linh thú mà họ sở hữu.

“Nè! Làm gì đó, nhanh nhanh rồi đi theo ta đến đây một chút.”

My gọi Thiên trong khi hắn đang miệt mài chế tạo một thứ gì đó trong căn nhà riêng mà hắn được Ma Vương “ban cho”. Cái thứ hắn đang chế tạo là một miếng thép màu xám có hình nhật, có hai con ốc vít được đính trên đó, chắc là dùng để trang trí, My nghĩ vậy.

Nghe My gọi, Thiên dọn dẹp những thứ lỉnh kỉnh trên bàn của hắn rồi cùng nàng đến đến nơi mà nàng nói.

“Chúng ta đang đi đâu?” Hắn hỏi

“Kiểm tra tư chất của ngươi!”

My trả lời Thiên một cách cộc lốc, rồi cả hai cùng rời khỏi nhà hắn đi đến một ngọn núi gần đó. Hắn ngước nhìn xung quanh trong lúc đang đi trên sườn núi rồi dừng lại giữa đường.

Bầu trời vào ban đêm ở nơi này…

Hắn chưa từng thấy trước đây.

Đẹp quá.

Lấp lánh đầy ánh sao, vầng trăng to tròn tỏa ánh sáng tím xua tan cả một vùng trời đen tối. cảnh đẹp ngây ngất lòng người.

“Trăng ở đây có màu tím ư?” Thiên ngạc nhiên.

“Đó là kết quả của việc kết hợp hai màu ánh sáng của mặt trăng đôi, đẹp đúng không?” My quay người lại nói.

Đúng như vậy, nơi này có đến hai mặt trăng, một đỏ một xanh to gấp nhiều lần ở trái đất. Cả hai hòa quyện vào nhau tạo nên màu ánh sáng kì bí huyền ảo. Ở Trái Đất của hắn có mơ cũng chẳng thấy chuyện này.

Thiên vừa đi theo My vừa đưa mặt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của phong cảnh hữu tình, cứ thế hai người đã lên đến đỉnh núi.

Đỉnh núi là một bãi đất trống chỉ có cỏ, ít cây. ở giữa là một cây cổ thụ khổng lồ vạn năm tuổi, nhìn thân nó ước chừng phải mười người ôm mới đủ, bộ rễ to lớn vươn ra cuộn tròn như một con rồng dung mãnh. Ma Vương đang ngồi hút thuốc ba số năm dưới gốc cây trong lúc chờ bọn họ tới.

“Ah! Tới đông đủ rồi à?” Hắn nói trong lúc bọn Thiên tiến đến rồi rít một hơi thuốc phả vào mặt Thiên làm hắn sặc sụa mấy lần.

Hắn đưa cho Thiên một viên tinh thể trong suốt to vừa bằng một nắm tay, bảo hắn đưa một ít linh lực vào đó. Nhưng Thiên đâu biết gì về linh lực mà bảo hắn truyền cơ chứ.

“Ra vậy, ngươi vẫn chưa biết gì về cách điều khiển linh lực nhỉ linh lực nhỉ?”

“Không biết sử dụng linh lực? Làm sao có thể để tên phế vật này kế thừa người được chứ, Ma Vương?”

Như My quay mặt sang nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Tên Ma Vương cũng chẳng biết nói gì cả, hắn tạch lưỡi rồi nói một câu:

“Có vẻ như ngươi phải đến một nơi khác để học cách sử dụng linh lực rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện