"Hôm nay tại sao muội muội lại kích động như vậy chứ?...Ai...Trước ngươi luôn có thể nhịn được..." Tần Phương Phỉ dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, cầm lấy một bình nhỏ mở ra, đổ ra lòng bàn tay của mình một chất lỏng trong suốt, tính tình hòa hoãn tiếp tục nói, "Trên mặt có vết thương, đến đây, ta nhìn xem, không nên để lại sẹo mới phải..."

Tần Mục Ca cũng không tiếp xúc nhiều với người tỷ tỷ này, chỉ là thái độ của nàng thân cận, mình cũng không tiện cự tuyệt, cho nên nghe lời mặc cho đối phương bôi loạn trên mặt.

Vừa rồi trải qua mưa to gió lớn, hiện tại thái độ của Tần Phương Phỉ dịu dàng nhã nhặn, khiến lòng Tần Mục Ca loáng thoáng có chút an ủi, cho nên sắc mặt của nàng thoáng hoàn hoãn xuống.

"Ngươi mất bình tĩnh quá, làm sao có thể xảy ra xung đột với mẫu thân như vậy chứ?" Giọng nói Tần Vũ Phỉ dịu dàng, tràn đầy ý tứ thân thiết, nàng ta vừa cẩn thận bôi thuốc, vừa than nhẹ, "Đắc tội bà, không tốt..."

Tần Mục Ca liếc nàng ta một cái, chậm rãi nói: "Nếu Tam điện hạ và đại tướng quân không tiến vào, ngươi cảm thấy hôm nay ta sẽ có kết quả gì? Đoán chừng không phải chỉ có bị thương như thế này -- còn việc thứ nhì, ta đúng là căm giận, bà ta nhục mạ mẫu thân của ta, một người đã qua đời nhiều năm còn bị bà ta sỉ nhục như vậy, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể nhịn sao?..."

Tần Phương Phỉ dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: "Ta đã quen rồi..."

Nói xong, vẻ mặt đã nhu nhược bất lực, bộ dáng khổ sở động lòng người kia thật sự là vừa thấy đã thương.

Nàng ta dịu dàng và lịch sự tao nhã còn có lời nói thoáng lộ ra vẻ mảnh mai, cực kỳ giống tính tình Tần Mục Ca lúc trước. Tròng mắt đen của Hiên Viên Triệt lóe lóe xoay chuyển quanh trên thân hai người, sau cùng rơi trên người Tần Mục Ca -- nữ nhân này sau khi bị mình hưu, liền giống như biến thành người khác, thẳng thắn, tiêu sái, nói thẳng ra, thậm chí có khi có chút đáng yêu, trước kia nàng là dạng này, mình lại không có phát hiện, hay là nàng đã nghĩ thoáng ra rất nhiều nên đổi tính? Trong trí nhớ của Tần Mục Ca cũng không có trí nhớ về quan hệ với tỷ tỷ này, nhưng mình biết nàng là thứ xuất, khác hẳn với Tần Vũ Phỉ kiêu ngạo phách lối kia, hơn nữa hiện tại đối phương còn dịu dàng như nước, cho nên giọng nói của nàng cũng hòa hoãn, chậm rãi nói: "Ta không có ý gì khác, mới vừa rồi tức giận không có lựa lời nói, ngươi không cần để vào trong lòng..."

Nói tới chỗ này, nàng chuyển mắt nhìn Hiên Viên Triệt, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: "Đại tướng quân, hôm nay ta liền muốn chuyển vào ở trong cung, chẳng biết có được hay không?"

Hiên Viên Triệt dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Không phải là Tam điện hạ đã nói cho ngươi sao?..."

Tần Mục Ca kêu Phủ Cầm đi thu thập vài kiện trang phục cho mình, lập tức nói với Tần Phương Phỉ: "Nơi này liền tạm thời hi vọng tỷ tỷ trông nom một chút rồi -- thật ra thì cũng không cần phí sức làm gì, chỉ nói với các nàng giúp ta, không được tùy ý động cái gì của ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả, ta tuyệt đối sẽ không cứu một nhóm người giống như lần trước, cũng không được khi dễ nha hoàn của ta, bằng không ta sẽ khiến cho các nàng muốn chết mà không được."

"Nhất định phải như vậy sao, muội muội? Nếu ngươi đi như thế này, sợ là quan hệ hại bên sẽ bế tắc, chuyện này..." Tần Phương Phỉ lộ vẻ mặt khó xử, liếc Hiên Viên Triệt một cái, than nhẹ một tiếng nói, "Đáng tiếc lời nói của ta không có trọng lượng, không biết nên giúp muội muội thay đổi khốn cảnh này như thế nào..."

Tần Mục Ca nhìn Tần Phương Phỉ xác thực có chút đa cảm, không khỏi cười cười: "Tỷ tỷ không cần như vậy, việc đến nước này ta cũng không hối hận, là bà ta khiêu khích trước, dù cho phụ thân trở về ta cũng không sợ. Ngược lại tỷ tỷ cần cẩn thận nhiều hơn ..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện