Lành lạnh, trơn nhẵn…
Nghê Diệp Tâm toàn thân đều cứng ngắc, không dám động đậy, con rắn kia dài khoảng hơn một mét, tuy rằng không quá lớn, nhưng vẫn có thể dọa Nghê Diệp Tâm sợ run cầm cập.
Nghê Diệp Tâm cảm nhận được, con rắn kia quấn lấy hông của mình, chặt đến nỗi hắn muốn tắt thở, mặt đỏ bừng. Sau đó con rắn lạnh lẽo trườn lên phía trên, đụng phải phần da bị lộ ra, quấn lấy cổ của hắn.
Mặc dù là giữa đêm, nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn rất nhạy cảm nhận ra, Nghê đại nhân không sợ trời không sợ đất bây giờ lại mặt mũi trắng bệch.
Mộ Dung Trường Tình “Ha ha” nở nụ cười, tuyệt đối là cười nhạo châm chọc, nói: “Nghê đại nhân, thực ra ngươi cũng hiểu rất rõ, không phải sao?”
Nghê Diệp Tâm trợn mắt lên, không dám nhúc nhích, chỉ sợ rắn cắn hắn.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Bây giờ ngươi run rẩy rất lợi hại, thì ra Nghê đại nhân lại sợ rắn đến như vậy.”
“Đại… Đại hiệp…” Nghê Diệp Tâm miễn cưỡng mở miệng, nói: “Mộ Dung đại hiệp, mau thu lại lão ngọc mễ* của ngươi!”
* Ngọc mễ: Ở nước Đông Ngô (thời Chiến Quốc), người dân sinh sống bằng một loại hạt to, đầu vàng hay trắng, được gọi là “ngọc mễ”. Sau này hạt giống của loại cây này đã được cụ Phùng Khắc Khoan đem về Việt Nam gieo trồng, và gọi tên là hạt “bắp ngô” như ngày nay.
Còn “lão” là cách xưng hô để tỏ sự kính sợ (ở đây thì sợ là chính ^^).
Mộ Dung Trường Tình hiếm khi vui vẻ nở nụ cười, nói: “Không ngại, đã lâu rồi Ngọc Mễ không có chơi đùa vui vẻ với người khác đến vậy.”
“Đại đại, đại hiệp!” Nghê Diệp Tâm nói: “Một con rắn sao lại đặt tên là Ngọc Mễ! Không hề đáng yêu chút nào! Hơn nữa triều Tống có bắp ngô sao? Đây không phải là trọng điểm… Rõ ràng nó là một con xích luyện xà**, cũng không phải là ngọc mễ cẩm xà (??), sao lại tên là Ngọc Mễ a.”
** Xích luyện xà: Tên tiếng Việt là “Rắn lệch đầu hoa”, tên khoa học là Dinodon rufozonatum, thuộc họ rắn nước Colubridae.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Nghê đại nhân, xem ra ngươi vẫn rất sung sức.”
Khóe mắt Nghê Diệp Tâm liên tục liếc nhìn Ngọc Mễ, ở trong lòng tự an ủi mình, nghe nói xích luyện xà tính tình dịu ngoan, không thích cắn người, nuôi thành sủng vật cũng rất tốt!
Tuy rằng như vậy, Nghê Diệp Tâm vẫn bị dọa đến run chân.
Nghê Diệp Tâm kiên trì nói: “Đại hiệp, ta nói với ngươi điều này, mặc dù xích luyện xà nhìn rất giống rắn độc, rất đáng sợ, nhưng thật ra trong tình huống bình thường thì không có độc, hơn nữa tính tình còn rất dịu ngoan. Cho nên… Chỉ có thể dùng để dọa người, ngươi mau chóng gọi nó trở về đi.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Nghê đại nhân vẫn có thể phân tích rất mạch lạc rõ ràng.”
“Ta… A!” Nghê Diệp Tâm đột nhiên hét to một tiếng, hai mắt trợn tròn, suýt chút nữa ngất đi.
Chỉ thấy xích luyện xà màu đỏ thẫm có tên Ngọc Mễ đột nhiên “Tê” một tiếng, đầu rướn lên phía trước, cắn một cái trên cổ Nghê Diệp Tâm, trên cần cổ trắng nõn của hắn lập tức nhiều hơn hai lỗ nhỏ.
Nghê Diệp Tâm đau đến giật mình, lập tức ngậm miệng, sợ hãi không dám thốt ra một từ, lấy hai tay che cổ mình, liền lùi lại bảy, tám bước, suýt nữa đặt mông ngã lên giường.
Mộ Dung Trường Tình giơ tay lên, Ngọc Mễ liền quấn lên trên cánh tay hắn, còn dùng đầu rắn thân thiết cọ cọ trên cổ của hắn, thoạt nhìn quan hệ rất tốt.
Mộ Dung Trường Tình mỉm cười nói: “Nghê đại nhân nói đúng, Ngọc Mễ đúng thật không có độc tính gì, chỉ dùng để chọc ghẹo người khác lúc ta nhàm chán.”
Nghê Diệp Tâm nhăn mặt, ôm cổ thở hổn hển hảo vài hơi, lúc này hô hấp mới trở lại bình thường. Nói thật, Nghê Diệp Tâm đã chịu qua bao vết thương chí tử, nhưng những vết thương này so với rắn, hắn tình nguyện bị thương còn hơn, những con rắn ấy thật là đáng sợ…
Xích luyện xà quả thực không có độc tính, nó không mở lớn mồm cắn người, trên căn bản sẽ không trúng độc. Ở trên cổ Nghê Diệp Tâm có nhiều hơn hai lỗ nhỏ, có chút sưng, chảy một chút máu, ngoài ra không có gì đáng ngại.
Nhưng Nghê đại nhân bị dọa sợ, tránh đi thật xa, không dám đi đến trước mặt mỹ nhân, chỉ có thể nhìn mỹ nhân bằng ánh mắt ai oán.
Mộ Dung Trường Tình thấy hắn ăn quả đắng, tay nhẹ nhàng sờ đầu Ngọc Mễ, không chỉ là khóe miệng, ngay cả khóe mắt cũng có một chút ý cười.
Nụ cười của Mộ Dung Trường Tình thật sự là quá đẹp, Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa chảy nước miếng, nhưng mà hắn không dám. Nghê đại nhân sợ nếu như mình nhìn Mộ Dung Trường Tình mà chảy nước miếng, Ngọc Mễ sẽ nhìn mình mà chảy nước miếng…
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm thành thật, nói: “Nghê đại nhân, vậy chúng ta ngày mai gặp lại.”
Nghê Diệp Tâm khoát tay áo một cái, ủy ủy khuất khuất núp vào một góc như tiểu tức phụ, nói: “Ngày mai chúng ta gặp nhau là được rồi, Ngọc Mễ đừng đến.”
“Tê —— “
Ngọc Mễ quấn lấy bả vai của Mộ Dung Trường Tình, đầu nhỏ dò xét nhìn Nghê Diệp Tâm, mở to miệng ra, tựa hồ muốn hù dọa Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình nở nụ cười, lập tức biến mất.
Nghê Diệp Tâm giống như ăn trộm, đi ra ngoài dáo dác nhìn quanh, thấy Mộ Dung Trường Tình đi thật, không nhịn được thở dài, cũng không biết là muốn thở phào nhẹ nhõm, hay là cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nghê đại nhân quả thật không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ nhất hai thứ, thứ nhất là sâu, thứ hai chính là rắn. Hắn cảm thấy mình bị mỹ nhân nắm thóp rồi, cuộc sống sau này chắc chắn không dễ chịu.
Vụ án của Tần gia xem như đã phá, Triệu Duẫn cùng Trì Long phụ trách khắc phục hậu quả, lúc kết thúc thì trời cũng đã sáng.
Nghê Diệp Tâm gặp ác mộng bị rắn truy cả một buổi tối, quả thực là có khổ mà không thể nói, ngày hôm sau mang đôi mắt gấu trúc đi ra.
Nghê Diệp Tâm vừa ra khỏi cửa liền thấy Trì Long đang lấy nước giếng, tuy rằng bận rộn cả một buổi tối, nhưng bộ dáng vẫn rất có tinh thần.
“Nghê đại nhân, ngài cũng mới ngủ dậy à.” Trì Long nói.
Nghê Diệp Tâm ngáp một cái, gật đầu nói: “Ngày hôm qua đã xử lý vụ án tốt chưa?”
Trì Long nói: “Không sai biệt lắm, đã mang người về, chuyện còn lại không cần chúng ta lo.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy thì tốt.”
Trì Long nói: “Nghê đại nhân, ta cũng giúp ngài lấy một chậu nước rửa mặt.”
“A, cám ơn ngươi.” Nghê Diệp Tâm nói.
Trì Long tiện tay múc ra một thùng nước đưa cho Nghê Diệp Tâm, nói: “Đại nhân, bây giờ nơi này của chúng ta còn có muỗi sao? Trên cổ của Nghê đại nhân có vết muỗi đốt kìa.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong liền nâng tay sờ cổ, vừa chạm vào liền hít một hơi thật mạnh, không phải là do muỗi đốt, rõ ràng là bị rắn cắn!
Nghê Diệp Tâm ngủ một giấc, cũng sắp quên mất, kết quả là đánh một cái thật mạnh, suýt chút nữa đau chết rồi…
Trì Long nhiệt tình nói: “Ở chỗ của Tôn đại nhân có loại hương gì ấy, nghe nói hun trong phòng một lát trước khi ngủ, có thể đuổi muỗi, vô cùng hữu hiệu.”
Nghê Diệp Tâm mắt sáng lên, hỏi: “Có thể hun rắn không?”
“A?” Trì Long kinh ngạc nói: “Chỗ chúng ta có rắn sao?”
Tuy rằng không biết loại huân hương kia có thể xua đuổi rắn hay không, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn đi ra ban sai (???) của phủ Khai Phong, đến chỗ của quản sự phủ Khai Phong Tôn đại nhân mượn một chút đem về, cẩn thận hun lên trên người mình, hun đến mức toàn thân đều là khí vị này mới hài lòng.
Đại gia hỏa ăn điểm tâm, sau đó liền chuẩn bị xuất phát, nghe nói đường đi không được gần cho lắm, cưỡi ngựa cũng mất khoảng mấy ngày, cho nên Nghê Diệp Tâm liền mang theo Trì Long cùng Triệu Duẫn vội vàng xuất phát.
Ba người mang theo bọc hành lý rời khỏi phủ Khai Phong, mới vừa đi tới cửa thành liền thấy một người mặc bạch y đang ngồi uống rượu trong tửu lâu hai tầng ở bên phải.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình, lập tức trợn to mắt, phất tay với hắn, nói: “Đại hiệp, Mộ Dung đại hiệp, chúng ta ở đây.”
Mộ Dung Trường Tình đã sớm nhìn thấy hắn, bị hắn gọi mười phần phấn khích như vậy, tất cả người đi lại ở cửa thành đều nhìn sang hướng này.
Mộ Dung giáo chủ sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị gọi là đại hiệp trước mặt nhiều người như vậy, tâm tình rất vi diệu, cho nên không cẩn thận, bóp nát chén rượu trong tay…
“Răng rắc” một tiếng, chén rượu nát tan, rượu đổ hết lên tay của Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình hít sâu một cái, lấy ra khăn tay trắng noãn lau khô rượu trên tay, lúc này không nhanh không chậm đi xuống.
Mộ Dung Trường Tình là Giáo chủ Ma giáo tiếng tăm lừng lẫy, ở trên giang hồ không ai không biết, không người không hiểu, ngay cả bách tính bình dân cũng đối với hắn như sấm bên tai, tiên sinh kể chuyện trong tửu lâu rất yêu thích nói một ít cố sự giữa ma đầu và đại hiệp.
Nhưng tuy rằng vị Giáo chủ Ma giáo này có danh khí rất lớn, nhưng có rất ít người thấy được diện mạo thật của hắn. Vậy nên cho dù Mộ Dung Trường Tình nghênh ngang đi lại trên giang hồ cũng không có ai nhận ra hắn.
Họ Mộ Dung này cũng không phổ thông, nếu như gọi ra ở trên giang hồ, nhất định sẽ có rất nhiều người liên tưởng đến Mộ Dung Trường Tình đầu tiên.
Nhưng mà Triệu Duẫn bên cạnh Nghê Diệp Tâm chưa hề đem vị bạch y nam tử này liên hệ với Mộ Dung Giáo chủ. Dù sao trên giang hồ, tuyệt đối không có người nào gọi Mộ Dung Trường Tình là Mộ Dung đại hiệp, Nghê Diệp Tâm là người duy nhất.
Trì Long và Triệu Duẫn chỉ biết Mộ Dung đại hiệp là bằng hữu của Nghê đại nhân, cũng không suy nghĩ nhiều, nếu cùng chung lộ tuyến thì cùng nhau lên đường cũng được.
Nghê Diệp Tâm còn muốn cưỡi chung một con ngựa với Mộ Dung Trường Tình, nhưng rất đáng tiếc, Mộ Dung Trường Tình đã sớm chuẩn bị một thiên lý mã.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy thật đáng tiếc, đành phải kéo dây cương đi song song với Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn trên cổ Nghê Diệp Tâm, xem ra vết thương do Ngọc Mễ cắn còn chưa tốt hơn, nói: “Ngươi sợ ta?”
Nghê Diệp Tâm vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy âm thanh “Tê tê”, không cần nghĩ cũng biết là Ngọc Mễ của Mộ Dung Trường Tình…
Quả nhiên, Ngọc Mễ trườn tới từ sau lưng Mộ Dung Trường Tình, đầu nhỏ rướn lên nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nuốt nước bọt, nhưng nghĩ đến huân hương sáng nay mình đã hun, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng, nói: “Ha, Ngọc Mễ, chúng ta lại gặp mặt.”
“Tê, tê —— “
Ngọc Mễ nhô đầu ra, bởi vì khoảng cách giữa Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình rất gần, tất nhiên hắn cũng chẳng cách xa Ngọc Mễ, Ngọc Mễ trườn từ trên bả vai của Mộ Dung Trường Tình lên trên vai Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm run như cầy sấy, suýt chút nữa ngã xuống từ trên lưng ngựa, cũng may Mộ Dung Trường Tình nhanh tay nhanh mắt chụp được hắn.
Tứ chi Nghê Diệp Tâm bắt đầu lạnh như băng, huân hương này có thể xua đuổi Tiểu Ngọc Mễ, tại sao Ngọc Mễ lại… Tùy ý như thế? Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói: “Trên người ngươi có mùi hương gì sao? Hình như Ngọc Mễ rất yêu thích.”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Nghê Diệp Tâm lập tức có ý nghĩ muốn khóc.
Ngọc Mễ đặc biệt yêu thích mùi hương trên người Nghê Diệp Tâm, dọc đường đi đều quấn trên người Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm sợ tới mức suýt nữa ‘đi’ ra quần (dấm đài:v), chỉ sợ Ngọc Mễ lại cắn cổ mình một cái.
Trong lòng Nghê đại nhân ngàn hồi trăm chuyển, hỏi Trì Long đang đi phía sau: “Gần đây có chợ không? Ta muốn mua sủng vật!”
Trì Long đỡ gáy, nói: “Ta cũng không biết, Nghê đại nhân ngài muốn mua cái gì?”
“Con nhím! Con gấu!” Nghê Diệp Tâm nói: “Diều hâu hay đại bàng cũng được!” Những con vật có thể ăn rắn, Nghê Diệp Tâm đều muốn nuôi.
Trì Long lại lấy tay đỡ gáy, nói: “Nghê đại nhân, chỉ sợ những thứ này đều không có để mua a.”
Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì nuôi một con chó to!” Nghe nói chó cũng có thể đánh nhau với rắn hổ mang, huống chi là con Tiểu Ngọc Mễ này.
Nghê Diệp Tâm con ngươi đảo một vòng, nói: “Ta quyết định phải nuôi một con chó, đặt tên là Bạo Mễ Hoa.”
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn hắn.
Trì Long hỏi: “Đại nhân, Bạo Mễ Hoa là cái gì?”
Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm, nói: “Cái tên có nội hàm như vậy, ngươi không hiểu được đâu.”
Nghê đại nhân bắt đầu ảo tưởng cảnh Bạo Mễ Hoa đại chiến với Tiểu Ngọc Mễ!
Danh sách chương