“Xem ra Ngọc Mễ rất yêu thích ngươi.” Thiếu niên cười nói.
Tuy rằng lúc thiếu niên cười thật sự rất đẹp, nếu là Nghê Diệp Tâm thường ngày, chỉ sợ sẽ phát huy biểu hiện thiên về thị giác của hắn, nhưng bây giờ hắn bị Ngọc Mễ quấn lấy cổ, cảm giác lạnh lẽo trơn tuột làm cho Nghê đại nhân sợ mất vía, không có tâm tình thưởng thức mỹ nhân.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng chạy đến bên người Mộ Dung Trường Tình, Mộ Dung Trường Tình đưa tay ra, Ngọc Mễ liền rời khỏi cổ hắn, lúc này Nghê đại nhân mới dám thở ra.
Thiếu niên muốn đưa bọn họ đi phòng khách, nhưng lúc này nam nhân trẻ tuổi kia bước tới, nói: “Tiểu Dục, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, mình ta tiếp đãi mấy vị khách quý là được rồi.”
Thiếu niên cười nhẹ, nói: “Cũng được, nhớ tiếp đón sư huynh ta thật chu đáo.”
“Ta biết.” Nam nhân trẻ tuổi nói.
Nam nhân trẻ tuổi kia ăn mặc phú quý, trong mắt Nghê Diệp Tâm chính là một phú nhị đại*, nhưng cũng nho nhã lễ độ, giống như một thư sinh, khó xác định được thân phận của hắn thông qua khí chất. Nhưng có thể thấy được, nam nhân trẻ tuổi này là chủ nhân của tòa nhà lớn này.
* Phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai, người kế thừa gia sản của gia đình.
Nam nhân trẻ tuổi đưa bọn họ đến thẳng phòng khách, an bài mỗi người một gian phòng riêng.
Nghê Diệp Tâm hiếu kỳ hỏi: “Không biết cao tính đại danh của vị thiếu hiệp này là gì?”
“Bỉ nhân* là Hạ Hướng Thâm.” Nam nhân trẻ tuổi nói: “Không dám xưng là thiếu hiệp gì.”
* Bỉ nhân = kẻ hèn này: khiêm tốn, xưa dùng để tự xưng mình.
Nghê Diệp Tâm cười cười, không nói gì nữa.
Đã là buổi tối, Hạ Hướng Thâm thân là chủ nhân, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ rồi dặn dò hạ nhân đi chuẩn bị cơm tối.
Bên kia Trì Long lâu rồi không gặp Trương bộ khoái, cùng nhau đi ra ngoài, nói là muốn đi uống rượu ôn chuyện. Trì Long cũng mời Triệu Duẫn, nhưng Triệu Duẫn thích yên lặng, về phòng nghỉ ngơi, không đi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm mặc dù là người thích náo nhiệt, nhưng bây giờ trong lòng hắn vô cùng rối rắm, cực kì muốn biết quan hệ giữa thiếu niên và Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc là như thế nào, nên không muốn đi cùng, bày ra dáng vẻ lão luyện, vung tay một cái, nói mình mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Trì Long chân trước rời đi, Nghê Diệp Tâm chân sau liền đi vào phòng của Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình đang ngồi trước bàn uống trà, mí mắt không động đậy, nói: “Trước khi vào, Nghê đại nhân phải gõ cửa.”
Nghê Diệp Tâm nịnh nọt nở nụ cười, nói: “Võ công của Mộ Dung đại hiệp tốt như vậy, lúc ta đến nhất định ngươi sẽ biết, nên ta không làm việc thừa thãi.”
Mộ Dung Trường Tình vẫn không ngẩng đầu, hình như tâm trạng không tốt.
Nghê Diệp Tâm đi tới gần, liền thấy Ngọc Mễ đang quấn lấy ấm trà, rung đùi đắc ý như đang dùng bình trà để sưởi ấm vậy…
Nghê Diệp Tâm thấy vậy, mí mắt nhảy lên, cẩn thận từng chút một ngồi bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, chỉ sợ Ngọc Mễ sẽ quấn lấy cổ mình lần nữa.
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống rồi mới hỏi: “Mộ Dung đại hiệp, vị sư đệ kia của ngươi…”
Mộ Dung Trường Tình cuối cùng cũng có phản ứng, mở mắt ra nhìn hắn, nhưng nếu Nghê Diệp Tâm dám nói câu nào nữa, sẽ lập tức bị khí tràng của Mộ Dung Trường Tình đông lạnh đến chết.
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi đến trấn nhỏ kiên quyết muốn ở chỗ này, chẳng lẽ là muốn tới thăm sư đệ? Nhưng ta thấy quan hệ giữa ngươi và sư đệ hình như có chút cứng ngắc. Nhưng từ trước đến giờ tính tình Mộ Dung đại hiệp ngươi có hơi biệt nữu, vậy nên…”
Mộ Dung Trường Tình không để ý tới hắn.
Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Hơn nữa cũng rất kỳ lạ, sư đệ của Mộ Dung đại hiệp hình như không biết võ công, nhưng vị Hạ công tử kia, dáng vẻ như một thư sinh mặt trắng, nhưng bước chân rất trầm ổn, võ công nhất định không kém. Bọn họ ở cùng một chỗ sao? Có quan hệ như thế nào?”
“Ngươi muốn hỏi rất nhiều điều nhỉ.” Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt nói: “Những người có nhiều vấn đề muốn hỏi như vậy, nhất định sẽ chết sớm.”
Nghê Diệp Tâm nở nụ cười, nói: “Ta là một người có lòng hiếu kỳ rất nặng, nếu như không hỏi ra được, chỉ sợ ta sẽ bị nghẹn chết.”
Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, một lúc sau mới nói: “Ta không cố ý muốn đến thăm hắn.”
“Hắn” trong lời này nhất định là vị sư đệ kia của Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “À, thì ra ngươi cố ý đến thăm hắn.”
“Ngươi…” Mộ Dung Trường Tình vỗ bàn một cái, Ngọc Mễ sợ hãi, thân hình dựng thẳng lên thành một cây gậy.
Nghê Diệp Tâm lại cười tủm tỉm nói: “Mộ Dung đại hiệp, lúc ngươi nói chuyện nhớ chú ý vẻ mặt của mình, không nên tự bán đứng bản thân. Nhưng mà ngươi yên tâm, trừ ta ra, người khác sẽ không nhận ra ngươi đang nói dối.”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Nghê Diệp Tâm lại nói khách sáo một hồi, phí mất công sức nửa ngày mới biết thì ra sư đệ của Mộ Dung Trường Tình tên là Mộ Dung Dục, quả nhiên có thể coi là thanh mai trúc mã với Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình thiên tư trác tuyệt võ công hạng nhất, tuy rằng võ công Mộ Dung Dục không bằng hắn, nhưng chuyên về cổ độc, võ công tuyệt đối là một cao thủ.
Mộ Dung Trường Tình tính cách lạnh nhạt, ngược lại Mộ Dung Dục là một người ôn hòa. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình không cảm nhận được rõ ràng, nhưng lúc đó tình cảm của bọn họ cũng không tệ, có thể nói là thân như tay chân.
Sau đó sư phụ giao nhiệm vụ cho bọn họ, hai người cửu tử nhất sinh*, Mộ Dung Dục liều mạng cứu Mộ Dung Trường Tình.
* Cửu tử nhất sinh 九死一生: chín phần chết một phần sống, ý nói vô cùng nguy hiểm.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta không muốn nợ người khác thứ gì, nhưng mà… Ta không chỉ nợ hắn một cái mạng.”
“Còn có cái gì?” Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, nói: “Không phải là ngươi bội tình bạc nghĩa, nợ hắn một đoạn tình cảm chứ?”
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt đen hơn đáy nồi, lạnh lẽo nhìn hắn, nói: “Câm miệng lại.”
“Ách…” Nghê Diệp Tâm lấy tay che miệng.
Mộ Dung Trường Tình cau mày, dường như đang nhớ lại, nói: “Ta còn nợ hắn một thân võ công.”
“A?” Nghê Diệp Tâm lắc đầu, ý nói không hiểu.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta tự tay phế bỏ võ công của hắn.”
Nghê Diệp Tâm sững sờ, hỏi: “Tại sao vậy?”
Từ khi Mộ Dung Dục cứu Mộ Dung Trường Tình một mạng, Mộ Dung Trường Tình luôn muốn trả lại món nợ ân tình này cho hắn. Nhưng mà không lâu sau đó, bỗng nhiên có lời đồn đại, nói Mộ Dung Dục phản bội sư môn, có lui tới với những đại hiệp tự xưng danh môn chính phái trong chốn võ lâm.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Sư phụ phát hiện chuyện này, ra lệnh cho ta phế bỏ võ công của hắn, mang hắn ra sau núi thiêu chết.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong lập tức nói: “Mộ Dung đại hiệp ngươi yên tâm, ta không phải là người của võ lâm chính phái, chắc sư phụ của ngươi sẽ không ngăn cản chúng ta làm bằng hữu đâu.”
Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, nói: “Sư phụ ta đã qua đời.”
Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa thốt lên “Thật tốt”, may mà hắn kịp thời nuốt lời này trở về.
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, nói: “Cho nên ngươi phế bỏ võ công của hắn, rồi để hắn chạy thoát?”
Mộ Dung Trường Tình để hai tay lên bàn, tay phải không tự giác nắm chặt lại, nói: “Lúc đó sư phụ ở đây, ta không có lựa chọn nào khác.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta hiểu ta hiểu, ta thấy sư đệ của ngươi cũng không có oán hận ngươi.”
Mộ Dung Trường Tình không nói gì nữa.
Nghê Diệp Tâm nói: “Sau đó thì sao? Sư đệ của ngươi có trốn thoát cùng vị đại hiệp kia không? Vị đại hiệp đó là ai? Ồ, không phải là vị Hạ công tử kia chứ?”
“A.” Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Giang hồ đồn đại võ công của Hạ đại hiệp cao cường, hôm nay gặp mặt cũng chỉ đến thế, nếu như động thủ, trong vòng mười chiêu ta nhất định có thể lấy đi tính mạng của hắn.”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Nghê Diệp Tâm hiểu được, nói như vậy, Hạ đại hiệp quả nhiên rất lợi hại, nếu như mình động thủ với Mộ Dung Trường Tình, chỉ trong hai chiêu đã thất bại.
Nghê Diệp Tâm nói: “Thì ra Hạ đại hiệp là chân nhân bất lộ tướng (1).”
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Trường Tình lạnh lẽo hỏi.
Nghê Diệp Tâm lập tức đổi chủ đề, nói: “Đúng rồi! Tại sao Ngọc Mễ lại thân thiết với sư đệ của ngươi như vậy?”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Hắn chuyên về cổ độc, Ngọc Mễ là quà sinh nhật ta tặng cho hắn. Nhưng sau này hắn đi cùng Hạ Hướng Thâm, Ngọc Mễ liền ở lại.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong, lập tức vỗ bàn liền đứng lên, hai mắt tỏa sáng nói: “Mộ Dung đại hiệp! Ngươi làm vậy là không đúng! Quà sinh nhật đã tặng cho người khác sao có thể lấy lại! Mau mau đi, mang theo Ngọc Mễ, chúng ta mang Ngọc Mễ đưa cho sư đệ của ngươi đi!”
“Tê —— “
Ngọc Mễ lập tức bò tới, quấn lấy cánh tay Nghê Diệp Tâm, lè lưỡi ra nhìn chằm chằm hắn, bộ dáng uy hiếp rõ ràng.
“Cốc cốc —— “
Ngay khi Nghê Diệp Tâm sắp sửa hô to cứu mạng, có người từ bên ngoài gõ cửa.
Mộ Dung Trường Tình đưa tay ra, Ngọc Mễ liền bò trở về.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Đi mở cửa.”
Nghê Diệp Tâm ngoan ngoãn đi mở cửa.
Mở cửa, bên ngoài cũng không phải là hạ nhân tới đưa cơm tối, mà là Trì Long cùng vị Trương bộ khoái kia.
Trì Long cười ha ha nói: “Nghê đại nhân, quả nhiên ngài đang ở đây. Nghê đại nhân không ở trong phòng, Triệu Duẫn nói chắc hẳn ngài đã đi tìm Mộ Dung đại hiệp, chúng ta liền qua đây tìm.”
Nghê Diệp Tâm hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Trì Long nói: “Nghê đại nhân, chúng ta có việc muốn nhờ ngài giúp một tay.”
Trì Long mới vừa đi ra ngoài uống rượu với Trương bộ khoái, nhưng mới đi được nửa đường đã quay trở lại. Trên đường đi, Trương bộ khoái tán gẫu với Trì Long, nói là gần đây có một vụ án vô cùng phiền não, bị bề trên thúc giục, nhưng đến giờ vẫn không bắt được hung thủ, mấy ngày nay Trương bộ khoái không thể nào ngủ ngon.
Trì Long vừa nghe thấy, quyết định mang Trương bộ khoái đi tìm Nghê đại nhân, Nghê đại nhân phá án thần tốc (nhanh chóng khác thường), tuyệt đối có thể giúp một tay.
Nghê Diệp Tâm gỉả vờ ho khan một tiếng, nói: “Không bằng nói nghe một chút.”
“Khụ.” Mộ Dung Trường Tình ho khan một tiếng.
Nghê Diệp Tâm lúc này mới nhớ ra đây là phòng của Mộ Dung Trường Tình, quay sang nói: “Mộ Dung đại hiệp, trước lúc ăn cơm buồn chán như thế, nghe kể chuyện xưa cũng không tệ.”
Mộ Dung Trường Tình không nói gì, hắn không có hứng thú nghe cố sự, nhưng lần trước thấy Nghê Diệp Tâm phá án, Mộ Dung Trường Tình cảm thấy có lẽ vận may của Nghê Diệp Tâm quá tốt, khiến cho hắn phát hiện một vài kẽ hở mới thuận lợi phá được án, có lẽ lần này sẽ không may mắn như vậy.
Mộ Dung Trường Tình muốn thấy Nghê Diệp Tâm xấu mặt, liền gật đầu đồng ý.
Trì Long cùng Trương bộ khoái đi vào phòng, đóng cửa ngồi xuống rồi bắt đầu nói về vụ án.
Trương bộ khoái nói: “Thật ra chỉ là một vụ án nhỏ, đã tìm được hung thủ, chúng ta cũng đã phái người đuổi theo, nhưng hung thủ tựa như đã biến mất khỏi thế gian, dùng cách nào cũng không tìm được.”
Mấy ngày trước, thành đông bỗng nhiên có người đến báo quan, là một tiểu nha hoàn, nói phu nhân nhà bọn họ bị mất tích, có thể đã bị giết chết.
Có một gia đình giàu có ở thành đông, là chuyển đến thôn trấn được mấy ngày, gia chủ là một nữ nhân, đặc biệt giàu có, hơn nữa mới chỉ hai mươi tám tuổi xuân, nghe qua vô cùng tốt đẹp. Nhưng mà nữ tử này chẳng những không xinh đẹp, hơn nữa trên mặt trái còn có một vết sẹo rất lớn, nghe nói là khi còn bé đã bị bỏng, trị không hết.
Trên mặt nữ nhân có thương tích rất xấu xí, không ai nguyện ý cưới nàng, tại nơi ở cũ nàng cũng bị người ta cười nhạo. Nữ nhân liền dứt khoát mang theo một số ngân lượng lớn rời đi, định cư tại nơi này.
Đây chỉ là một địa phương nhỏ, không ai thấy qua nhiều bạc như vậy, rất nhiều người muốn kết thân với nữ nhân. Sau này có một thư sinh nghèo cưới nữ nhân, vào gia đình này ở rể, nhanh chóng trở thành người có tiền.
Trương bộ khoái nói: “Thư sinh này cũng không phải là thứ gì tốt, ở nơi này có tiếng là lưu manh vô lại, có tiền liền đi ăn chơi đàng điếm, không có tiền liền ngủ ngoài đường xin cơm ăn. Sau đó hắn nghe nói có một tiểu thư phú thương như thế, liền tiết kiệm ít tiền mua y phục, đi lừa gạt vị tiểu thư phú thương kia. Lúc đầu chúng ta coi việc đó như trò cười, không ai nghĩ đến, mới qua mấy ngày, tiểu thư phú thương kia lại thành thân với thư sinh.”
Tiểu thư phú thương không chống đỡ lại được hoa ngôn xảo ngữ* của thư sinh, có lẽ là do khuôn mặt này của nàng, có rất ít người đối xử tốt với nàng đến vậy, hai người nhanh chóng thành thân, thư sinh lập tức trở nên giàu có.
* Hoa ngôn xảo ngữ 花言巧语: lời nói bịp bợm người khác.
Trương bộ khoái nói tiếp: “Nhưng thành thân mới được mấy ngày, tiểu nha hoàn của quý phủ liền nghe thấy bọn họ cãi nhau, cãi nhau rất hung ác, tiểu nha hoàn còn nghe được trong phòng âm thanh đồ vật bị đập vỡ, nói là tiểu thư của bọn hắn lại tức giận, các nàng nghe thấy tiểu thư mắng thư sinh, nói thư sinh đi ra ngoài tìm nữ nhân, vậy mà lại cầm bạc của nàng để đi thanh lâu, còn bị bắt gặp thông dâm ngay tại trận.”
Đó là vào ngay nửa đêm, bọn nha hoàn bị đánh thức, nhưng không ai dám đi khuyên can, các nàng chưa từng thấy tiểu thư tức giận như vậy bao giờ.
Một lúc sau trong phòng liền yên lặng, nhưng trời còn chưa sáng, tiểu thư phú thương đi ra từ trong nhà, kêu người đi chuẩn bị xe ngựa, nói là muốn đi về nhà mẹ đẻ.
Ban đêm hôm ấy, tiểu thư phú thương khóc sướt mướt ngồi xe ngựa trở về nhà mẹ đẻ. Thư sinh không ra ngoài đuổi theo, chắc là ở trong phòng biền bực.
Sáng sớm ngày thứ hai, thư sinh cuối cùng cũng xuất hiện, khuôn mặt tiều tụy, cũng kêu người chuẩn bị xe ngực, nói là muốn đuổi theo tiểu thư phú thương. Vì vậy vào sáng sớm, thư sinh cũng rời đi, lúc đi còn mang theo rất nhiều hành lý.
Bọn nha hoàn thấy thư sinh gói hành lý, có chút khó hiểu, nhưng không dám nhiều lời, đợi thư sinh đi rồi mới vào trong nhà nhìn một chút.
Cuối cùng bọn nha hoàn phát hiện, tất cả vật đáng tiền trong phòng đều biến mất, chỉ sợ tất cả đều bị thư sinh mang đi.
Bọn nha hoàn nhận thấy, dáng vẻ thư sinh như vậy căn bản không giống như đi tìm tiểu thư, ngược lại giống như muốn trộm của chạy trốn.
Trì Long khó hiểu hỏi: “Trương huynh, không phải đây là án mạng sao? Rốt cuộc là ai đã chết?”
“Là tiểu thư phú thương kia!” Trương bộ khoái nói.
Bọn nha hoàn chẳng những phát hiện tiền tài bị mất, còn tìm thấy một tấm da người ở bên trong lò sưởi. Tấm da người này đã bị đốt cháy gần hết, chỉ còn dư lại một bên mặt trái, nhưng một phần đó có một đặc điểm, nó có một vết sẹo rất lớn.
Trì Long nói: “Tấm da người có vết sẹo ở trên mặt trái?”
Trương bộ khoái nói: “Đúng vậy. Sau khi chúng ta điều tra, quả nhiên tìm được một người chuyên làm những đồ vật tạp nham, người đó nói cho chúng ta biết, mấy ngày trước thư sinh đặt làm một tấm da người ở chỗ hắn, tấm da đó còn có một vết sẹo bỏng rất lớn trên mặt.”
Trì Long nói: “Thư sinh kia đã sớm rắp tâm hại người?”
Trương bộ khoái nói: “Đúng thật là vậy, bọn nha hoàn còn tìm được một thứ trong lò sưởi, là tro tàn bị thiêu đốt gần như tan hết, chúng ta cũng đã kiểm tra qua, quả thật phát hiện ra một ít hài cốt thi thể người từ trong lò sưởi, bị đốt đến mức thê thảm không nỡ nhìn, là hài cốt của vị tiểu thư phú thương kia.”
Ngày ấy tiểu thư phú thương phát hiện thư sinh lén ăn vụng ở bên ngoài, hai người cãi nhau kịch liệt, thư sinh quyết tâm một khi đã làm thì tuyệt đối không dừng giữa chừng, giết chết tiểu thư phú thương, bỏ thi thể vào trong lò sưởi đốt cháy. Lúc trời còn chưa sáng, thư sinh mang mặt nạ giả trang thành tiểu thư phú thương, thừa dịp trời tối mọi người không phân biệt được rõ ràng, ngồi xe ngựa rời đi, khiến mọi người nghĩ rằng tiểu thư vẫn chưa chết.
“Sau khi thư sinh rời khỏi thì đi vòng quanh trên đường vài lần, sau đó lén lút trở về quý phủ, cởi bỏ ngụy trang, ném tất cả quần áo cùng mặt nạ giả vào trong lò sưởi. Sau khi trời sáng, hắn lại dùng danh nghĩa đi tìm tiểu thư phú thương, lấy tất cả tiền tài rồi bỏ đi.”
Trương bộ khoái nói: “Chúng ta điều tra rõ ràng xong liền đuổi theo ngay lập tức, tìm thấy được xe ngựa thư sinh đã ngồi lúc rời đi ở trong bụi cỏ cách thôn trấn mấy dặm, nhưng trong xe ngựa lại không có người. Chúng ta tiếp tục chạy thẳng về phía trước tìm kiếm, đuổi theo đã lâu nhưng vẫn không tìm được người. Nơi này tương đối hẻo lánh, đường đi không phức tạp cho lắm, dọc đường đi chúng ta đã hỏi thắm rất nhiều người, nhưng ai cũng nói không thấy nam nhân nào mang theo nhiều của cải đi ngang qua.”
Trì Long nói: “Trương huynh ngươi đừng vội, chắc là thư sinh này đã đem giấu hết tiền của rồi, muốn chạy thoát trước, sau này trở về lấy lại tiền tài?”
Trương bộ khoái nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng kêu người vẽ chân dung đi tìm khắp nơi, dọc đường đi vẫn không có ai gặp qua người này.”
Trì Long gãi gãi sau gáy, bên kia Mộ Dung Trường Tình đang uống trà bỗng nhiên lên tiếng: “Nghê đại nhân nghĩ hung thủ đã đi đâu? Hẳn thật sự đã biến mất không thấy tăm hơi rồi sao?”
Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Tất nhiên hắn không biến mất, hơn nữa còn rất rõ ràng.”
_________________________
Giải thích:
(1): Chân nhân bất lộ tướng 真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo không để hình tướng của mình xuất hiện trước mọi người, sau này dùng với nghĩa không lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.
Câu này có nguồn gốc như sau:
Thời Xuân thu Chiến Quốc, có một chàng công tử nhà giàu có tên là Ôn Như Xuân, ngay từ nhỏ đã rất thích chơi đàn, khi lớn cũng tỏ ra là người có ngón nghề.
Một hôm anh ta Sơn Tây du ngoạn, đến trước một ngôi chùa, anh nhìn thấy một đạo sỹ đang nhắm mắt ngồi thiền, bên cạnh đạo sỹ có một cái túi, miệng túi hé mở lộ ra một góc của cây đàn cổ. Ôn Như Xuân rất lấy làm lạ tự hỏi: Lão đạo sỹ này cũng biết chơi đàn ư? và lại gần hỏi trịnh thượng: Xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ? Đạo sỹ hé mắt trả lời rất khiêm nhường: cũng võ vẽ đôi chút, tôi đang muốn bái sư đây. Ôn Như Xuân nói không khách sáo: thế thì để tôi đàn cho xem.
Đạo sỹ lấy đàn ra, Ôn Như Xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đát đánh đàn, đầu tiên là đánh tùy hứng 1 bài, đạo sỹ mỉm cười chẳng nói một lời. Ôn Như Xuân bèn đem hết sở học chơi một bài, đạo sỹ vẫn lẳng lặng. Ôn Như Xuân bực qua nổi giận nói: tại sao ông chẳng nói năng gì vậy, có phải tôi chơi dở không vậy? Đạo sỹ nói: cũng được, nhưng không phải là bậc sư phụ để tôi bái sư. Lúc này Ôn Như Xuân không nén nổi cơn bực tức nói: Ừ, ông thì rất giỏi đàn, thế thì hãy để tôi mở rộng tầm mắt nào.
Đạo sỹ chẳng nói chẳng rằng, cầm cây đàn, vuốt nhẹ vài cái, bắt đầu chơi, âm thanh như nước chảy réo rắt, như gió chiều hưu hưu, Ôn Như Xuân nghe ngất ngây say đắm, ngay cả cây cổ thụ cạnh chùa cũng đầy chim đậu xuống. Khúc nhạc hết đã lâu rồi, Ôn Như Xuân mới bừng tỉnh lại, lập tức quỳ trước mặt đạo sỹ xin được bái sư.
Tuy rằng lúc thiếu niên cười thật sự rất đẹp, nếu là Nghê Diệp Tâm thường ngày, chỉ sợ sẽ phát huy biểu hiện thiên về thị giác của hắn, nhưng bây giờ hắn bị Ngọc Mễ quấn lấy cổ, cảm giác lạnh lẽo trơn tuột làm cho Nghê đại nhân sợ mất vía, không có tâm tình thưởng thức mỹ nhân.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng chạy đến bên người Mộ Dung Trường Tình, Mộ Dung Trường Tình đưa tay ra, Ngọc Mễ liền rời khỏi cổ hắn, lúc này Nghê đại nhân mới dám thở ra.
Thiếu niên muốn đưa bọn họ đi phòng khách, nhưng lúc này nam nhân trẻ tuổi kia bước tới, nói: “Tiểu Dục, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, mình ta tiếp đãi mấy vị khách quý là được rồi.”
Thiếu niên cười nhẹ, nói: “Cũng được, nhớ tiếp đón sư huynh ta thật chu đáo.”
“Ta biết.” Nam nhân trẻ tuổi nói.
Nam nhân trẻ tuổi kia ăn mặc phú quý, trong mắt Nghê Diệp Tâm chính là một phú nhị đại*, nhưng cũng nho nhã lễ độ, giống như một thư sinh, khó xác định được thân phận của hắn thông qua khí chất. Nhưng có thể thấy được, nam nhân trẻ tuổi này là chủ nhân của tòa nhà lớn này.
* Phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai, người kế thừa gia sản của gia đình.
Nam nhân trẻ tuổi đưa bọn họ đến thẳng phòng khách, an bài mỗi người một gian phòng riêng.
Nghê Diệp Tâm hiếu kỳ hỏi: “Không biết cao tính đại danh của vị thiếu hiệp này là gì?”
“Bỉ nhân* là Hạ Hướng Thâm.” Nam nhân trẻ tuổi nói: “Không dám xưng là thiếu hiệp gì.”
* Bỉ nhân = kẻ hèn này: khiêm tốn, xưa dùng để tự xưng mình.
Nghê Diệp Tâm cười cười, không nói gì nữa.
Đã là buổi tối, Hạ Hướng Thâm thân là chủ nhân, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ rồi dặn dò hạ nhân đi chuẩn bị cơm tối.
Bên kia Trì Long lâu rồi không gặp Trương bộ khoái, cùng nhau đi ra ngoài, nói là muốn đi uống rượu ôn chuyện. Trì Long cũng mời Triệu Duẫn, nhưng Triệu Duẫn thích yên lặng, về phòng nghỉ ngơi, không đi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm mặc dù là người thích náo nhiệt, nhưng bây giờ trong lòng hắn vô cùng rối rắm, cực kì muốn biết quan hệ giữa thiếu niên và Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc là như thế nào, nên không muốn đi cùng, bày ra dáng vẻ lão luyện, vung tay một cái, nói mình mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Trì Long chân trước rời đi, Nghê Diệp Tâm chân sau liền đi vào phòng của Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình đang ngồi trước bàn uống trà, mí mắt không động đậy, nói: “Trước khi vào, Nghê đại nhân phải gõ cửa.”
Nghê Diệp Tâm nịnh nọt nở nụ cười, nói: “Võ công của Mộ Dung đại hiệp tốt như vậy, lúc ta đến nhất định ngươi sẽ biết, nên ta không làm việc thừa thãi.”
Mộ Dung Trường Tình vẫn không ngẩng đầu, hình như tâm trạng không tốt.
Nghê Diệp Tâm đi tới gần, liền thấy Ngọc Mễ đang quấn lấy ấm trà, rung đùi đắc ý như đang dùng bình trà để sưởi ấm vậy…
Nghê Diệp Tâm thấy vậy, mí mắt nhảy lên, cẩn thận từng chút một ngồi bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, chỉ sợ Ngọc Mễ sẽ quấn lấy cổ mình lần nữa.
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống rồi mới hỏi: “Mộ Dung đại hiệp, vị sư đệ kia của ngươi…”
Mộ Dung Trường Tình cuối cùng cũng có phản ứng, mở mắt ra nhìn hắn, nhưng nếu Nghê Diệp Tâm dám nói câu nào nữa, sẽ lập tức bị khí tràng của Mộ Dung Trường Tình đông lạnh đến chết.
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi đến trấn nhỏ kiên quyết muốn ở chỗ này, chẳng lẽ là muốn tới thăm sư đệ? Nhưng ta thấy quan hệ giữa ngươi và sư đệ hình như có chút cứng ngắc. Nhưng từ trước đến giờ tính tình Mộ Dung đại hiệp ngươi có hơi biệt nữu, vậy nên…”
Mộ Dung Trường Tình không để ý tới hắn.
Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Hơn nữa cũng rất kỳ lạ, sư đệ của Mộ Dung đại hiệp hình như không biết võ công, nhưng vị Hạ công tử kia, dáng vẻ như một thư sinh mặt trắng, nhưng bước chân rất trầm ổn, võ công nhất định không kém. Bọn họ ở cùng một chỗ sao? Có quan hệ như thế nào?”
“Ngươi muốn hỏi rất nhiều điều nhỉ.” Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt nói: “Những người có nhiều vấn đề muốn hỏi như vậy, nhất định sẽ chết sớm.”
Nghê Diệp Tâm nở nụ cười, nói: “Ta là một người có lòng hiếu kỳ rất nặng, nếu như không hỏi ra được, chỉ sợ ta sẽ bị nghẹn chết.”
Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, một lúc sau mới nói: “Ta không cố ý muốn đến thăm hắn.”
“Hắn” trong lời này nhất định là vị sư đệ kia của Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “À, thì ra ngươi cố ý đến thăm hắn.”
“Ngươi…” Mộ Dung Trường Tình vỗ bàn một cái, Ngọc Mễ sợ hãi, thân hình dựng thẳng lên thành một cây gậy.
Nghê Diệp Tâm lại cười tủm tỉm nói: “Mộ Dung đại hiệp, lúc ngươi nói chuyện nhớ chú ý vẻ mặt của mình, không nên tự bán đứng bản thân. Nhưng mà ngươi yên tâm, trừ ta ra, người khác sẽ không nhận ra ngươi đang nói dối.”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Nghê Diệp Tâm lại nói khách sáo một hồi, phí mất công sức nửa ngày mới biết thì ra sư đệ của Mộ Dung Trường Tình tên là Mộ Dung Dục, quả nhiên có thể coi là thanh mai trúc mã với Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình thiên tư trác tuyệt võ công hạng nhất, tuy rằng võ công Mộ Dung Dục không bằng hắn, nhưng chuyên về cổ độc, võ công tuyệt đối là một cao thủ.
Mộ Dung Trường Tình tính cách lạnh nhạt, ngược lại Mộ Dung Dục là một người ôn hòa. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình không cảm nhận được rõ ràng, nhưng lúc đó tình cảm của bọn họ cũng không tệ, có thể nói là thân như tay chân.
Sau đó sư phụ giao nhiệm vụ cho bọn họ, hai người cửu tử nhất sinh*, Mộ Dung Dục liều mạng cứu Mộ Dung Trường Tình.
* Cửu tử nhất sinh 九死一生: chín phần chết một phần sống, ý nói vô cùng nguy hiểm.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta không muốn nợ người khác thứ gì, nhưng mà… Ta không chỉ nợ hắn một cái mạng.”
“Còn có cái gì?” Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, nói: “Không phải là ngươi bội tình bạc nghĩa, nợ hắn một đoạn tình cảm chứ?”
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt đen hơn đáy nồi, lạnh lẽo nhìn hắn, nói: “Câm miệng lại.”
“Ách…” Nghê Diệp Tâm lấy tay che miệng.
Mộ Dung Trường Tình cau mày, dường như đang nhớ lại, nói: “Ta còn nợ hắn một thân võ công.”
“A?” Nghê Diệp Tâm lắc đầu, ý nói không hiểu.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta tự tay phế bỏ võ công của hắn.”
Nghê Diệp Tâm sững sờ, hỏi: “Tại sao vậy?”
Từ khi Mộ Dung Dục cứu Mộ Dung Trường Tình một mạng, Mộ Dung Trường Tình luôn muốn trả lại món nợ ân tình này cho hắn. Nhưng mà không lâu sau đó, bỗng nhiên có lời đồn đại, nói Mộ Dung Dục phản bội sư môn, có lui tới với những đại hiệp tự xưng danh môn chính phái trong chốn võ lâm.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Sư phụ phát hiện chuyện này, ra lệnh cho ta phế bỏ võ công của hắn, mang hắn ra sau núi thiêu chết.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong lập tức nói: “Mộ Dung đại hiệp ngươi yên tâm, ta không phải là người của võ lâm chính phái, chắc sư phụ của ngươi sẽ không ngăn cản chúng ta làm bằng hữu đâu.”
Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, nói: “Sư phụ ta đã qua đời.”
Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa thốt lên “Thật tốt”, may mà hắn kịp thời nuốt lời này trở về.
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, nói: “Cho nên ngươi phế bỏ võ công của hắn, rồi để hắn chạy thoát?”
Mộ Dung Trường Tình để hai tay lên bàn, tay phải không tự giác nắm chặt lại, nói: “Lúc đó sư phụ ở đây, ta không có lựa chọn nào khác.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta hiểu ta hiểu, ta thấy sư đệ của ngươi cũng không có oán hận ngươi.”
Mộ Dung Trường Tình không nói gì nữa.
Nghê Diệp Tâm nói: “Sau đó thì sao? Sư đệ của ngươi có trốn thoát cùng vị đại hiệp kia không? Vị đại hiệp đó là ai? Ồ, không phải là vị Hạ công tử kia chứ?”
“A.” Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Giang hồ đồn đại võ công của Hạ đại hiệp cao cường, hôm nay gặp mặt cũng chỉ đến thế, nếu như động thủ, trong vòng mười chiêu ta nhất định có thể lấy đi tính mạng của hắn.”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Nghê Diệp Tâm hiểu được, nói như vậy, Hạ đại hiệp quả nhiên rất lợi hại, nếu như mình động thủ với Mộ Dung Trường Tình, chỉ trong hai chiêu đã thất bại.
Nghê Diệp Tâm nói: “Thì ra Hạ đại hiệp là chân nhân bất lộ tướng (1).”
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Trường Tình lạnh lẽo hỏi.
Nghê Diệp Tâm lập tức đổi chủ đề, nói: “Đúng rồi! Tại sao Ngọc Mễ lại thân thiết với sư đệ của ngươi như vậy?”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Hắn chuyên về cổ độc, Ngọc Mễ là quà sinh nhật ta tặng cho hắn. Nhưng sau này hắn đi cùng Hạ Hướng Thâm, Ngọc Mễ liền ở lại.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong, lập tức vỗ bàn liền đứng lên, hai mắt tỏa sáng nói: “Mộ Dung đại hiệp! Ngươi làm vậy là không đúng! Quà sinh nhật đã tặng cho người khác sao có thể lấy lại! Mau mau đi, mang theo Ngọc Mễ, chúng ta mang Ngọc Mễ đưa cho sư đệ của ngươi đi!”
“Tê —— “
Ngọc Mễ lập tức bò tới, quấn lấy cánh tay Nghê Diệp Tâm, lè lưỡi ra nhìn chằm chằm hắn, bộ dáng uy hiếp rõ ràng.
“Cốc cốc —— “
Ngay khi Nghê Diệp Tâm sắp sửa hô to cứu mạng, có người từ bên ngoài gõ cửa.
Mộ Dung Trường Tình đưa tay ra, Ngọc Mễ liền bò trở về.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Đi mở cửa.”
Nghê Diệp Tâm ngoan ngoãn đi mở cửa.
Mở cửa, bên ngoài cũng không phải là hạ nhân tới đưa cơm tối, mà là Trì Long cùng vị Trương bộ khoái kia.
Trì Long cười ha ha nói: “Nghê đại nhân, quả nhiên ngài đang ở đây. Nghê đại nhân không ở trong phòng, Triệu Duẫn nói chắc hẳn ngài đã đi tìm Mộ Dung đại hiệp, chúng ta liền qua đây tìm.”
Nghê Diệp Tâm hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Trì Long nói: “Nghê đại nhân, chúng ta có việc muốn nhờ ngài giúp một tay.”
Trì Long mới vừa đi ra ngoài uống rượu với Trương bộ khoái, nhưng mới đi được nửa đường đã quay trở lại. Trên đường đi, Trương bộ khoái tán gẫu với Trì Long, nói là gần đây có một vụ án vô cùng phiền não, bị bề trên thúc giục, nhưng đến giờ vẫn không bắt được hung thủ, mấy ngày nay Trương bộ khoái không thể nào ngủ ngon.
Trì Long vừa nghe thấy, quyết định mang Trương bộ khoái đi tìm Nghê đại nhân, Nghê đại nhân phá án thần tốc (nhanh chóng khác thường), tuyệt đối có thể giúp một tay.
Nghê Diệp Tâm gỉả vờ ho khan một tiếng, nói: “Không bằng nói nghe một chút.”
“Khụ.” Mộ Dung Trường Tình ho khan một tiếng.
Nghê Diệp Tâm lúc này mới nhớ ra đây là phòng của Mộ Dung Trường Tình, quay sang nói: “Mộ Dung đại hiệp, trước lúc ăn cơm buồn chán như thế, nghe kể chuyện xưa cũng không tệ.”
Mộ Dung Trường Tình không nói gì, hắn không có hứng thú nghe cố sự, nhưng lần trước thấy Nghê Diệp Tâm phá án, Mộ Dung Trường Tình cảm thấy có lẽ vận may của Nghê Diệp Tâm quá tốt, khiến cho hắn phát hiện một vài kẽ hở mới thuận lợi phá được án, có lẽ lần này sẽ không may mắn như vậy.
Mộ Dung Trường Tình muốn thấy Nghê Diệp Tâm xấu mặt, liền gật đầu đồng ý.
Trì Long cùng Trương bộ khoái đi vào phòng, đóng cửa ngồi xuống rồi bắt đầu nói về vụ án.
Trương bộ khoái nói: “Thật ra chỉ là một vụ án nhỏ, đã tìm được hung thủ, chúng ta cũng đã phái người đuổi theo, nhưng hung thủ tựa như đã biến mất khỏi thế gian, dùng cách nào cũng không tìm được.”
Mấy ngày trước, thành đông bỗng nhiên có người đến báo quan, là một tiểu nha hoàn, nói phu nhân nhà bọn họ bị mất tích, có thể đã bị giết chết.
Có một gia đình giàu có ở thành đông, là chuyển đến thôn trấn được mấy ngày, gia chủ là một nữ nhân, đặc biệt giàu có, hơn nữa mới chỉ hai mươi tám tuổi xuân, nghe qua vô cùng tốt đẹp. Nhưng mà nữ tử này chẳng những không xinh đẹp, hơn nữa trên mặt trái còn có một vết sẹo rất lớn, nghe nói là khi còn bé đã bị bỏng, trị không hết.
Trên mặt nữ nhân có thương tích rất xấu xí, không ai nguyện ý cưới nàng, tại nơi ở cũ nàng cũng bị người ta cười nhạo. Nữ nhân liền dứt khoát mang theo một số ngân lượng lớn rời đi, định cư tại nơi này.
Đây chỉ là một địa phương nhỏ, không ai thấy qua nhiều bạc như vậy, rất nhiều người muốn kết thân với nữ nhân. Sau này có một thư sinh nghèo cưới nữ nhân, vào gia đình này ở rể, nhanh chóng trở thành người có tiền.
Trương bộ khoái nói: “Thư sinh này cũng không phải là thứ gì tốt, ở nơi này có tiếng là lưu manh vô lại, có tiền liền đi ăn chơi đàng điếm, không có tiền liền ngủ ngoài đường xin cơm ăn. Sau đó hắn nghe nói có một tiểu thư phú thương như thế, liền tiết kiệm ít tiền mua y phục, đi lừa gạt vị tiểu thư phú thương kia. Lúc đầu chúng ta coi việc đó như trò cười, không ai nghĩ đến, mới qua mấy ngày, tiểu thư phú thương kia lại thành thân với thư sinh.”
Tiểu thư phú thương không chống đỡ lại được hoa ngôn xảo ngữ* của thư sinh, có lẽ là do khuôn mặt này của nàng, có rất ít người đối xử tốt với nàng đến vậy, hai người nhanh chóng thành thân, thư sinh lập tức trở nên giàu có.
* Hoa ngôn xảo ngữ 花言巧语: lời nói bịp bợm người khác.
Trương bộ khoái nói tiếp: “Nhưng thành thân mới được mấy ngày, tiểu nha hoàn của quý phủ liền nghe thấy bọn họ cãi nhau, cãi nhau rất hung ác, tiểu nha hoàn còn nghe được trong phòng âm thanh đồ vật bị đập vỡ, nói là tiểu thư của bọn hắn lại tức giận, các nàng nghe thấy tiểu thư mắng thư sinh, nói thư sinh đi ra ngoài tìm nữ nhân, vậy mà lại cầm bạc của nàng để đi thanh lâu, còn bị bắt gặp thông dâm ngay tại trận.”
Đó là vào ngay nửa đêm, bọn nha hoàn bị đánh thức, nhưng không ai dám đi khuyên can, các nàng chưa từng thấy tiểu thư tức giận như vậy bao giờ.
Một lúc sau trong phòng liền yên lặng, nhưng trời còn chưa sáng, tiểu thư phú thương đi ra từ trong nhà, kêu người đi chuẩn bị xe ngựa, nói là muốn đi về nhà mẹ đẻ.
Ban đêm hôm ấy, tiểu thư phú thương khóc sướt mướt ngồi xe ngựa trở về nhà mẹ đẻ. Thư sinh không ra ngoài đuổi theo, chắc là ở trong phòng biền bực.
Sáng sớm ngày thứ hai, thư sinh cuối cùng cũng xuất hiện, khuôn mặt tiều tụy, cũng kêu người chuẩn bị xe ngực, nói là muốn đuổi theo tiểu thư phú thương. Vì vậy vào sáng sớm, thư sinh cũng rời đi, lúc đi còn mang theo rất nhiều hành lý.
Bọn nha hoàn thấy thư sinh gói hành lý, có chút khó hiểu, nhưng không dám nhiều lời, đợi thư sinh đi rồi mới vào trong nhà nhìn một chút.
Cuối cùng bọn nha hoàn phát hiện, tất cả vật đáng tiền trong phòng đều biến mất, chỉ sợ tất cả đều bị thư sinh mang đi.
Bọn nha hoàn nhận thấy, dáng vẻ thư sinh như vậy căn bản không giống như đi tìm tiểu thư, ngược lại giống như muốn trộm của chạy trốn.
Trì Long khó hiểu hỏi: “Trương huynh, không phải đây là án mạng sao? Rốt cuộc là ai đã chết?”
“Là tiểu thư phú thương kia!” Trương bộ khoái nói.
Bọn nha hoàn chẳng những phát hiện tiền tài bị mất, còn tìm thấy một tấm da người ở bên trong lò sưởi. Tấm da người này đã bị đốt cháy gần hết, chỉ còn dư lại một bên mặt trái, nhưng một phần đó có một đặc điểm, nó có một vết sẹo rất lớn.
Trì Long nói: “Tấm da người có vết sẹo ở trên mặt trái?”
Trương bộ khoái nói: “Đúng vậy. Sau khi chúng ta điều tra, quả nhiên tìm được một người chuyên làm những đồ vật tạp nham, người đó nói cho chúng ta biết, mấy ngày trước thư sinh đặt làm một tấm da người ở chỗ hắn, tấm da đó còn có một vết sẹo bỏng rất lớn trên mặt.”
Trì Long nói: “Thư sinh kia đã sớm rắp tâm hại người?”
Trương bộ khoái nói: “Đúng thật là vậy, bọn nha hoàn còn tìm được một thứ trong lò sưởi, là tro tàn bị thiêu đốt gần như tan hết, chúng ta cũng đã kiểm tra qua, quả thật phát hiện ra một ít hài cốt thi thể người từ trong lò sưởi, bị đốt đến mức thê thảm không nỡ nhìn, là hài cốt của vị tiểu thư phú thương kia.”
Ngày ấy tiểu thư phú thương phát hiện thư sinh lén ăn vụng ở bên ngoài, hai người cãi nhau kịch liệt, thư sinh quyết tâm một khi đã làm thì tuyệt đối không dừng giữa chừng, giết chết tiểu thư phú thương, bỏ thi thể vào trong lò sưởi đốt cháy. Lúc trời còn chưa sáng, thư sinh mang mặt nạ giả trang thành tiểu thư phú thương, thừa dịp trời tối mọi người không phân biệt được rõ ràng, ngồi xe ngựa rời đi, khiến mọi người nghĩ rằng tiểu thư vẫn chưa chết.
“Sau khi thư sinh rời khỏi thì đi vòng quanh trên đường vài lần, sau đó lén lút trở về quý phủ, cởi bỏ ngụy trang, ném tất cả quần áo cùng mặt nạ giả vào trong lò sưởi. Sau khi trời sáng, hắn lại dùng danh nghĩa đi tìm tiểu thư phú thương, lấy tất cả tiền tài rồi bỏ đi.”
Trương bộ khoái nói: “Chúng ta điều tra rõ ràng xong liền đuổi theo ngay lập tức, tìm thấy được xe ngựa thư sinh đã ngồi lúc rời đi ở trong bụi cỏ cách thôn trấn mấy dặm, nhưng trong xe ngựa lại không có người. Chúng ta tiếp tục chạy thẳng về phía trước tìm kiếm, đuổi theo đã lâu nhưng vẫn không tìm được người. Nơi này tương đối hẻo lánh, đường đi không phức tạp cho lắm, dọc đường đi chúng ta đã hỏi thắm rất nhiều người, nhưng ai cũng nói không thấy nam nhân nào mang theo nhiều của cải đi ngang qua.”
Trì Long nói: “Trương huynh ngươi đừng vội, chắc là thư sinh này đã đem giấu hết tiền của rồi, muốn chạy thoát trước, sau này trở về lấy lại tiền tài?”
Trương bộ khoái nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng kêu người vẽ chân dung đi tìm khắp nơi, dọc đường đi vẫn không có ai gặp qua người này.”
Trì Long gãi gãi sau gáy, bên kia Mộ Dung Trường Tình đang uống trà bỗng nhiên lên tiếng: “Nghê đại nhân nghĩ hung thủ đã đi đâu? Hẳn thật sự đã biến mất không thấy tăm hơi rồi sao?”
Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Tất nhiên hắn không biến mất, hơn nữa còn rất rõ ràng.”
_________________________
Giải thích:
(1): Chân nhân bất lộ tướng 真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo không để hình tướng của mình xuất hiện trước mọi người, sau này dùng với nghĩa không lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.
Câu này có nguồn gốc như sau:
Thời Xuân thu Chiến Quốc, có một chàng công tử nhà giàu có tên là Ôn Như Xuân, ngay từ nhỏ đã rất thích chơi đàn, khi lớn cũng tỏ ra là người có ngón nghề.
Một hôm anh ta Sơn Tây du ngoạn, đến trước một ngôi chùa, anh nhìn thấy một đạo sỹ đang nhắm mắt ngồi thiền, bên cạnh đạo sỹ có một cái túi, miệng túi hé mở lộ ra một góc của cây đàn cổ. Ôn Như Xuân rất lấy làm lạ tự hỏi: Lão đạo sỹ này cũng biết chơi đàn ư? và lại gần hỏi trịnh thượng: Xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ? Đạo sỹ hé mắt trả lời rất khiêm nhường: cũng võ vẽ đôi chút, tôi đang muốn bái sư đây. Ôn Như Xuân nói không khách sáo: thế thì để tôi đàn cho xem.
Đạo sỹ lấy đàn ra, Ôn Như Xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đát đánh đàn, đầu tiên là đánh tùy hứng 1 bài, đạo sỹ mỉm cười chẳng nói một lời. Ôn Như Xuân bèn đem hết sở học chơi một bài, đạo sỹ vẫn lẳng lặng. Ôn Như Xuân bực qua nổi giận nói: tại sao ông chẳng nói năng gì vậy, có phải tôi chơi dở không vậy? Đạo sỹ nói: cũng được, nhưng không phải là bậc sư phụ để tôi bái sư. Lúc này Ôn Như Xuân không nén nổi cơn bực tức nói: Ừ, ông thì rất giỏi đàn, thế thì hãy để tôi mở rộng tầm mắt nào.
Đạo sỹ chẳng nói chẳng rằng, cầm cây đàn, vuốt nhẹ vài cái, bắt đầu chơi, âm thanh như nước chảy réo rắt, như gió chiều hưu hưu, Ôn Như Xuân nghe ngất ngây say đắm, ngay cả cây cổ thụ cạnh chùa cũng đầy chim đậu xuống. Khúc nhạc hết đã lâu rồi, Ôn Như Xuân mới bừng tỉnh lại, lập tức quỳ trước mặt đạo sỹ xin được bái sư.
Danh sách chương